DẶN CON
Chẳng ai muốn làm hành khất
Tội trời đày ở nhân gian
Con không được cười giễu họ
Dù họ hôi hám úa tàn.
Nhà mình sát đường họ đến
Có cho thì có là bao
Con không bao giờ được hỏi
Quê hương họ ở nơi nào.
Con chó nhà mình rất hư
Cứ thấy ăn mày là cắn
Con phải răn dạy nó đi
Nếu không thì con đem bán
Mình tạm gọi là no ấm
Ai biết cơ trời vần xoay
Lòng tốt gửi vào thiên hạ
Biết đâu nuôi bố sau này...
Tác giả: Trần Nhuận Minh
LỜI MẸ QUÊ Mai con du học ở phương xa Con gắng luôn luôn giữ nếp nhà Mảnh đất này đã nuôi con khôn lớn Mong con về bồi đắp quê cha Mẹ đã học chồi măng nhành lúa Học từ bao thế hệ ông bà Bám vào đất để xanh để tốt Để từ đây kết tụ tinh hoa Ruộng vườn này là tim là lệ Đã cho con hạt gạo câu thơ Là nền tảng tâm linh dịu tuệ Quên cội nguồn con sẽ bơ vơ Mẹ khuyên con khi muốn làm gì Đừng tự tôn cũng chẳng tự ti Hãy ngẫm trước suy sau cho rõ Chọn cho mình vững một đường đi Nếu một khi con chẳng tự tin Thì khác đâu cái giống dây bìm Leo cao lắm thêm nô lệ lắm Học mà chi mắt khép mồm im Nếu con không tự chủ tinh thần Để cuối đầu xu phụ ngoại nhân Để nói nhờ… nghĩ nhờ… thở mượn Học mà chi - bám gót theo chân Chớ nhận bừa… đâu chẳng tinh ba Tinh cái gì… khi chẳng còn ta Học để hèn con ơi chớ học Học mà chi quên nước khinh nhà Nhớ nghe con chỉ có mỗi kẻ thù Là cái tham liền với cái ngu Lưỡi câu lớn che bằng mồi lớn Chút vinh hoa đổi lấy gông tù Chớ dối mình để chẳng lừa người Cũng đừng mang chữ nghĩa làm chơi Chẳng làm đẹp xin đừng bôi bẩn Chút ngữ ngôn vốn liếng cho đời Tình anh em dẫu có làm sao Giọt máu đào hơn nước ngoài ao Mình chẳng chia thì ai rẽ nổi Thấp cao chi cũng nghĩa đồng bào Hãy tin yêu mở cửa cho nhau Tay cầm tay nối trước dìu sau Đem cái Hai tô bồi cái Một Đừng nghe ai bôi mặt chặt cầu Con một khi đã tự trọng mình Mình trọng mình ai dám nhờn khinh Cuộc trăm năm con ơi như mộng Sống cho hùng để chết cho vinh Phạm Thiên Thư
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: