Tôi và các bạn
Lời tựa:
Trước khi lên Điện Biên công tác và biết đến huyện Mường Chà, Tôi chưa từng làm thơ ! Và cũng không nghĩ mình sẽ làm được thơ vì ngay từ thời học sinh và đến tận bây giờ tôi thích nghiên cứu những môn học tự nhiên. Chính vì vậy trong suốt thời gian cắp sách tới trường tôi không thuộc trọn vẹn một bài thơ nào trong sách giáo khoa.
Sau khi lên vùng Tây bắc công tác một thời gian không dài lắm, Tôi đã có những cảm xúc đầu tiên để viết. Qua sự tìm tòi, học hỏi đến giờ tôi đã bập bẹ làm thơ và có những sáng tác đầu tay của mình.
Có lẽ, Tôi là một người nhạy cảm ? Hay do chính cái nghề nghiệp của mình dễ hòa nhập với thiên nhiên với trời đất nên dễ nảy sinh cảm xúc...
Hy vọng những bài thơ nhỏ này sẽ là món quà của tôi dành tặng cho những người thân thiết và gắn bó ! Qua đây tôi cũng mong có được sự đồng cảm, chia sẽ và động viên của mọi người tới nghề nghiệp của mình cũng như tới vùng đất, con người nơi đây đang từng ngày đối mặt với đầy rẫy những khó khăn và thiếu thốn./.
Xin cảm ơn!
Điện biên, ngày 01/1/2009.
T/g: Trần Tâm
TÂM SỰ ĐIỆN BIÊN
Nếu ai chưa đến Điện Biên...
Hỏi thăm một chút biết liền thông tin
Điện Biên mảnh đất thiêng liêng
Bao năm kháng chiến sử thiêng lẫy lừng
Điện Biên xưa rất nhiều rừng
Nay thì còn ít Đất rừng trống trơn
Mưa nhiều ! Suối chảy dữ hơn
Làm cho dân khổ oán hờn ai đây?
Tôi từ Thanh Hoá lên đây
Phủ xanh đất trống dựng xây thành rừng
Ai ơi! Xin chớ phá rừng
Vi phạm Lâm luật thẳng thừng ra tay
Hôm nay mưa lại tung bay
Suối kia nay lại chảy ngày chảy đêm
Bao giờ cho hết những đêm?
Rừng xanh rên khóc từng đêm não lòng
Bao giờ cho hết nỗi lòng ?
Của chàng trai trẻ dang vòng tay xanh
Hôm nay rừng đã rất xanh
Lòng tôi bừng sáng như anh yêu đời
Đất trống nay đã xanh ngời
Tôi về Thanh Hoá sáng ngời tâm can.../.
Ngày 04.7.2008
r
Note:
Khi còn ngồi trên ghế nhà trường, tôi đã được nghe nói nhiều về Điện Biên và đặc biệt qua những trang sách lịch sử được biết đến chiến thắng Điện Biên Phủ lẫy lừng của dân tộc.
Khi trở thành sinh viên, tôi học và nghiên cứu về Rừng vì thế lại một lần nữa lại được nghe nói nhiều về Điên Biên nhưng lần này là những cánh rừng đại ngàn và cổ thụ có tính đa dạng sinh học rất cao.
Sau khi ra trường tôi đã quyết định lên đây công tác để được tận mắt chứng kiến và trải nghiệm những điều mà mình đã được biết mà chỉ qua lời kể và những trang sách nhỏ.
Bất ngờ về những điều đã trải nghiệm ở vùng đất này, bài thơ: “ Tâm sự Điện Biên ” cũng là tâm sự của tôi về vùng đất ấy./.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.09.2009 08:51:27 bởi Huyền Băng >
Mãi mãi với Điện Biên Dòng sông cuộn sóng nước reo vui Rừng núi cao xanh vọng tiếng cười Đàn chim giang cánh tung bay tới Một mảnh trời đây đất nước tôi. Bãi ngô nương lúa kín sườn đồi Đường dốc đèo cao mãi không thôi Nhịp cầu vắt vẻo bên dòng suối Ai lên Tây Bắc thắm tình người. Nhà sàn chung mái rượu đầy vơi Tiếng gà trong bản gáy sáng rồi Cùng nhau cất bước trên đường lớn Cuộc đời ta hát trọn niềm vui. r
Chào bạn nhánh lan rừng. Minh Xuân vốn là dân lâm nghiệp xin góp với bạn một bài về Tây Bắc.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.09.2009 08:55:28 bởi Huyền Băng >
Rất vui vì bạn đã có những ủng hội đối với tôi! Đúng là dân Lâm nghiệp rồi.... Yêu rừng núi và cây cối!
Nói thật với bạn Rừng như là một nữa của tôi vậy. Xin tặng bạn một bài Lục bát nữa do tôi sáng tác nhé:
Em và những con đường màu xanh
Có những con đường dài lắm
Ta có đi mới biết lắm gian truân
Có con đường ngắn tựa chân
Đi cả cuộc đời sao vẫn không hết
Có lý tưởng không thể chết
Bởi cao thiêng liêng trên hết mọi điều
Ở nơi ấy có những chiều
Nắng Biên cương đốt thiêu nhiều nỗi nhớ
Cả tuổi xuân với mộng mơ
Cả ánh mắt em ngây thơ trìu mến
Cả cơn mưa chiều hay đến
Mang lạnh về xóa hết bến quê xa
Cả câu thơ viết đêm qua
Vì chút nắng ấy nên là dang dỡ…
Em xa những ngày bỡ ngỡ
Với quê hương có em thơ nhỏ bé
Vì lý tưởng của tuổi trẻ
Ôi các em! Sao mạnh mẽ phi thường ?
Tôi biết có những con đường
Em đã đi qua cam trường vất vả
Vượt những con đường trăm ngã
Đem những mầm xanh mang trả lại rừng
Mồ hôi em chảy không ngừng
Đã lăn dài thấm trên từng mét đất
Nơi màu xanh đã từng mất
Vì du canh nên cháy mất rừng kia
Các em đến để sẽ chia
Với khó khăn vẫn còn kia muôn ngã
Vầng trán nay hằn vất vả
Bởi suy tư lo cho cả bản xa
Đem mùa xuân đến mọi nhà
Mãi trồng rừng! Em quên cả tuổi xuân…
Tác giả: Trần Tâm
r
Note:
Trồng rừng trên vùng núi cao tây bắc là một công việc nhiều khó khăn, là thử thách lớn. Có thể so sánh công việc này với việc chúng ta vượt những con đường dù dài hay ngắn nhưng nhiều chông gai nhất. Để có những cánh rừng trồng, xanh bạt ngàn thì không chỉ có người dân địa phương trực tiếp tham gia phải đổ nhiều mồ hôi và nước mắt. Mà những người làm công tác chỉ đạo và quản lý cũng vất vả không kém.
Khâm phục tinh thần của những con người như vậy, bài thơ: “ Em và những con đường màu xanh ” là lời chia sẽ, động viên tới họ. Là món quà của tôi gửi tới những cô gái đang trực tiếp hoặc gián tiếp tham gia nhiệm vụ này./.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.09.2009 08:59:33 bởi Huyền Băng >
MÙA MƯA Ở MA THÌ HỒ
Mời em đến Ma Thì Hồ
Bản làng xa tít phủ mờ trắng mây
Nơi đây đỉnh núi xum vầy
Người Mông ta đã dựng xây bao đời…
Đường đi tuy có xa vời
Nhưng em hãy đến thăm người nơi đây
Mùa mưa dốc dựng sình lầy
Vắt theo chân bước, Muỗi vây kín người
Chắc em đã sợ run người ?
Giận anh sao rũ vào nơi hãi hùng
Yên tâm đã có anh cùng
Hai ta sẽ đến vui cùng bà con
Rượu ngon uống hết lại còn
Uống cho say đắm cho mòn bờ môi./.
Ma Thì Hồ, 19.07.2008
T/giả: Trần Tâm
Note: Ma Thì Hồ là một xã biên giới đặc biệt khó khăn của huyện Mường Chà tỉnh Điện Biên, với 100% dân số là người dân tộc H’Mông sinh sống chủ yếu bằng nghề chăn thả gia súc, trồng trọt và nghề rừng. Nhìn chung đây là một xã khó khăn về mọi mặt, đường xá đi rất khó khăn đó cũng chính là trở ngại lớn cho việc phát triển kinh tế - văn hóa - xã hội của địa phương.
Qua đây, tôi mong có được sự chia sẽ và đồng cảm của mọi người tới con người và mãnh đất nơi đây./.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.05.2009 16:56:40 bởi nhánh lan rừng_27 >
NGÀY VA LENTINE BUỒN
Lại thêm một ngày Valentine nữa
Thiếu hoa hồng thiếu cả bữa tiệc vui
Cũng không vị Sôcôla ngọt bùi
Chỉ mình ta! Thấy ngậm ngùi khôn tả…
Nhớ hôm trời mưa tơi tả
Vẫn con đường xưa vội vã em về
Trên chiếc xe, đạp nặng nề
Buổi tan trường vẫn mãi mê bài toán
Nụ hồng kia như thầm oán
Trách ai kia sao nỡ bán tình xưa…
Ta lại nhớ ngày Valentine xưa
Có Sôcôla và bó hoa thưa đem tặng
Em thẹn thùng mắt trĩu nặng
Nỗi niềm kia muốn trao tặng từ lâu
Nay ta ở chốn rừng sâu
Vẫn ngày Valentine xưa từ lâu ngóng đợi
Bỗng dài hơn nỗi chờ đợi…
Chỉ đơn giản vì thiếu vợi bóng em ./.
Ngày 14.2.2009.
T/g: Trần Tâm
Note:
Tôi không phải là một người đang yêu, cũng không phải là một người đang thất tình…
Nhưng tâm trạng của nhân vật trong bài thơ: “Ngày Valentine buồn” là một người như vậy!
Xin được dành tặng bài thơ này cho những người đang có tâm trạng buồn hoặc tương tự như vậy trong ngày lễ tình yêu 14/2.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.05.2009 16:58:08 bởi nhánh lan rừng_27 >
Thân tặng: anh Lầu A Lử - Đ/c: Đội Kiểm lâm cơ động, chi cục kiểm lâm tỉnh Điện Biên!
XA VẮNG
Tạm biệt em và các con...
Và Sa Dung nơi núi non hùng vỹ
Tạm biệt nếp nhà cũ kỹ...
Nơi quây quần và hoan hỷ bấy lâu
Anh đi vào chốn rừng sâu
Rồi đây xa cách biết đâu ngày về…
Xa quê! Nhớ đến tái tê...
Nhưng anh sẽ giữ tình quê trong lòng
Mong em hãy cứ yên lòng
Anh đi chân cứng hơn chòng đá cao
Cũng vì duyên nghiệp đã trao
Dẫu rằng gian khó có cao bằng trời
Miễn sao rừng mãi xanh ngời
Đời sau con cháu cuộc đời ấm no
Chim rừng sẽ mãi líu lo
Vì anh chiến sĩ chăm lo giữ rừng
Suối thiêng! Nay cũng tưng bừng
Thương anh chiến sĩ bám rừng trong đêm
Ánh trăng nay bỗng sáng thêm
Bỗng dưng anh nhớ gọi tên vợ hiền
Và thương con trẻ thảo hiền
Bao đêm thức giấc gọi liền tiếng cha...…
Kiểm lâm Cơ động vậy mà !…
Lênh đênh đây đó nhà là bốn phương
Dẫu rằng lòng mãi vấn vương
Nhưng mà nghiệp thế con đường gian nan
Thương anh! Em chớ thở than...…
Sau này “Tặc” hết qua can anh về./.
Ngày 01.12.2008.
T/giả: Trần Tâm
Note:
Sa Dung là một xã của huyện Điện Biên Đông, cách thị trấn NaSon khoảng 18 đến 20 km. Đây là quê hương của anh Lầu A Lử, một người đồng đội cũ khi tôi còn công tác tại Điện Biên Đông.
Nhân lần gặp lại anh tại Mường chà, cả hai đã có dịp nói chuyện và ôn lại những kỷ niệm cũ. Bài thơ: “ Xa Vắng ” là sáng tác của tôi dành tặng anh cũng như nhớ lại vùng đất và cái nghề nghiệp mà thời gian tôi còn công tác tại đây.
Nhân vật trong bài thơ không phải là tôi. Những cảm xúc và tình cảm của nhân vật chính là của anh Lử, tôi chỉ thay anh nói lên tâm sự của mình về nghề nghiệp của mình./.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.05.2009 17:01:32 bởi nhánh lan rừng_27 >
TỈU SỰ
Uống rượu ta uống phải khôn
Không thì say chết còn nôn ra nhà
Uống rượu mà hay la cà
Đi mà không vững có ngày ‘’Phà’’ tông
Uống rượu mà hay lông nhông
Coi chừng dính ẾT lại không còn gì
Uống rượu mà hay so bì
Coi chừng bạn đấm còn gì là răng
Uống rượu mà nói lăng nhăng
Không ai thích thế còn quăng ra đường
Say rượu lại uống nước đường
Coi chừng say tiếp hết đường về luôn
Uống rượu mà hay uống “suông”
Dạ dày toe toét tìm đường ung thư
Uống rượu mà cứ từ từ…
Say mà không biết còn lừ mắt ra
Uống rượu mà uống bằng ca
Thôi thì lúc đó không ra hồn người
Uống rượu vừa uống vừa cười
Coi chừng sặc chết người người cười chê
Uống rượu chỉ uống đến tê
Mai còn đi tiếp không hề ai chê…
Ai ơi ! xin chớ mãi mê
Rượu ngon ta uống tỉ tê bạn hiền./.
Ngày 17.9.2008
T/giả: Trần Tâm
Note:
Rượu chè nhiều mệt lắm..... he e! Nhưng không thể thiếu được đúng không các bạn. Mất vui ngay.....


<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.05.2009 17:03:35 bởi nhánh lan rừng_27 >
Thân tặng: Những người con Xứ thanh và yêu quý con Sông Mã!
HỒI ỨC SÔNG MÃ
Đưa em về thăm Sông mã
Mãnh đất Xứ Thanh vất vả bao năm
Nhớ nạn đói năm bốn năm
Cả Quê mình nỗi thù căm sóng dậy
Ôi! Những ngày đã xa ấy…
Bao mái nhà tang tóc thấy thê lương
Các anh tôi không đến trường
Đi khắp chốn để tìm đường thoát đói
Rồi Cha tôi cũng khăn gói
Xa gia đình theo tiếng gọi quê hương
Khi ấy tôi là hạt sương…
Theo tóc Cha suốt chặng đường quân ngủ
Rồi những ngày sông không ngủ
Giặc Mỹ leo thang trút đủ thứ bom
Làm tan hoang những làng xóm
Bến đò xưa cũng thấp thỏm âu lo
Nhưng cầu Hàm Rồng còn đó!
Vẫn uy nghi trước sóng gió dữ hung
Núi Quyết Thắng! Cũng anh hùng …
Diệt B52 và lũ bạo hung khát máu
Để hôm nay đời con cháu
Đã không còn cảnh: Lửa, máu, chiến tranh.
Cuộc sống như một bức tranh:
Hạnh phúc, ấm no, an lành, đổi mới.
Lịch sử nay sang trang mới
Tiếp bước cha anh đổi mới quê hương
Đấy! Sông Mã là cố hương…
Của anh và cả tình thương đất me./.
Ngày 06.4.2009.
T/giả: Trần Tâm
Note: Khi nói đến Xứ Thanh sẽ là thiếu xót nếu ta không nói về con Sông mã, cầu Hàm rồng và núi Quyết thắng! Những địa danh này đã gắn liền với cả một thời kỳ oanh liệt, hung tráng của quân và dân Thanh hóa nói riêng và cả nước nói chung trong cuộc chiến chống Đế quốc Mỹ, giải phóng dân tộc. Là một người con của Xứ Thanh, may mắn được sinh ra trong thời bình và lớn lên bên dòng Sông mã thơ mộng. Tôi tự hào về những điều mà thế hệ cha anh đã làm nên lịch sử, càng tự hào hơn về sự thay đổi ngày một lớn mạnh của quê hương bây giờ. Mặc dù không được chứng kiến quãng thời gian khốc liệt đấy nhưng tôi đã hình dung được qua những hồi ức của thế hệ cha anh. Những người viết nên: “ Hồi Ức Sông Mã ” huyền thoại!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.05.2009 09:40:57 bởi nhánh lan rừng_27 >
EM VÀ MÙA ĐÔNG
Gặp lại em trời đã chớm hanh
Rừng đêm đến bỗng sáng long lanh
Thương em phận gái giường đơn bóng
Nhớ kẻ si tình chiếu một manh
sương rơi ướt áo người trinh nữ
Trăng xà giật tóc kẻ trai thanh
Duyên này em biết trao ai nhỉ?
Có kẻ đa tình nhớ chạy quanh...!
Ngày 15.11.2008
T/giả: Trần Tâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.05.2009 17:09:13 bởi nhánh lan rừng_27 >
CÔ GIÁO VÙNG CAO
Khi chú Gà còn chưa gáy...
Hạt sương ngủ quên không chạy chốn mưa
Cái lạnh vùng cao cũng thừa
Làm sao ngăn bước sớm trưa tảo tần
Cô giáo vùng cao! Ân cần...
Cõng chữ lên Non bàn chân dớm máu
Tóc đen nay đã nhuộm màu
Bụi phấn, sương đêm đua nhau đọng lại
Thương bầy trò nhỏ tóc xanh
Áo mong manh trong cái lạnh vùng Biên
Cái bụng vẫn đói triền miên
Làm sao nâng bước qua triền núi cao
Cũng vì nghiệp giáo đã trao
Các cô đi đến biết bao bản làng
Tuyên truyền vận động không màng
Bao nhiêu gian khó bẽ bàng đớn đau
Cũng vì thế hệ mai sau
Mong em đến lớp cùng nhau học bài
Thương cô! Em nhớ dùi mài
Chăm lo đèn sách nên tài mới thôi...!
Ngày 19.11.2008.
T/giả: Trần Tâm
Note:
Nghề Giáo là một nghề cao quý nhưng cũng đầy rẫy những nhọc nhằn, khó khăn và vất vả.
Tôi đã có điều kiện đi tới nhiều nơi, nhiều bản làng của Điện Biên và đã được chứng kiến những khó khăn, vất vả của các thầy cô giáo cũng như của học sinh vùng cao nơi đây.
Bài thơ: “ Cô giáo vùng cao ” là sáng tác nhân dịp kỷ niệm Ngày nhà giáo Việt Nam 20/11/2008 và là món quà nhỏ dành tặng những người bạn của tôi hiện đang là các thầy giáo, cô giáo công tác tại các vùng cao, xa xôi, hẻo lánh của tổ quốc!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.05.2009 17:12:27 bởi nhánh lan rừng_27 >
EM TÔI
Dáng gầy, nhỏ nhắn, tươi tắn
Làn da em như nắng mặn miền trung
Tóc đen, môi thắm, mắt nhung
Dáng đi uyển chuyển như rung nắng vàng
Em tôi vẫn hay mơ màng
Giấc mơ êm ái nơi làng quê xa
Cái ngày tôi phải đi xa
Vượt trăm cây số xa nhà xa quê
Rời xa cả nỗi đam mê
Giấc mơ tuổi trẻ làm quê mạnh giàu
Thương tôi! Em bỗng như tàu…
Lá non ủ rũ một màu sương mai
Đôi mắt em buồn ái ngại
Sợ đường xa có đánh bại trí anh?
Rồi thời gian cũng qua nhanh
Em thành thiếu nữ, long lanh rạng ngời
Học hành chăm chỉ vâng lời
Vâng cha nghe mẹ khuyên nơi sách đèn
Vượt qua những kẻ thấp hèn
Để theo nghiệp lớn tôi rèn tương lai
Thương em! Tôi sợ lỡ mai
Phương xa cách trở lấy ai đỡ đần
Như tôi đây chỉ một thân
Nhiều khi ngấm cảnh bụi trần tha hương
Thân em như những hạt sương
Dễ tan trong nắng bụi đường gian nan…
Đêm 15.04.2009
T/giả: Trần Tâm
Note: Xin dành tặng sáng tác này cho hai cô em gái của tôi. Hy vọng ở phương xa, cách trở các em luôn mạnh khỏe và sống vui tươi. Chúc các em có đủ ý trí và nghị lực để vượt qua những khó khăn và thử thách trong cuộc sống, tôi luyện bản thân ngày một hoàn thiện để tạo lập một tương lai vững chắc sau này ./.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.05.2009 17:16:46 bởi nhánh lan rừng_27 >
ĐÊM Ở NẬM CHUA
Cùng nhau lên bản Nậm Chua
Thăm con suối nhỏ đang thu uốn mình
Chén rượu say nghĩa say tình
Đêm đông lạnh lẽo ấm tình lòng dân
Trăng vàng xà xuống tận sân
Hình như cũng hiểu tình thân con người
Mai, đào đã nở muôn nơi
Đâu đây xuân đã về chơi bản làng
Dừng chân nghỉ lại đêm này
Nằm nghe hơi thở Rừng thay lá vàng
Bầy chim quên ngủ mơ màng...
Không về tổ ấm lang thang chốn này
Nậm Chua bản nhỏ ai hay?
Đường đi xa lắm mây bay tối ngày
Sáng nay trời bỗng mưa bay
Làm cho kẻ sĩ bỗng say đắm lòng./.
Đêm Nậm chua, 12.12.2008.
T/giả: Trần Tâm
Note:
Nậm chua là một bản nhỏ và xa sôi nhất của xã Huổi lèng huyện Mường chà. Nhân chuyến công tác tại địa phương cùng các anh em trong cơ quan, tôi đã có cơ hội đầu tiên được thăm bản làng và người dân nơi đây.
Chúng tôi nghĩ lại một đêm ở đây và đón nhận sự tiếp đón tận tình nhưng thật giản dị của bà con nơi đây, có lẽ đó sẽ là những kỷ niệm khó quên đối với mỗi chúng tôi.
Bài thơ: “ Đêm ở Nậm chua ” là sáng tác của tôi ghi lại những cảm xúc ấy và cũng là lời cảm ơn của chúng tôi tới người dân nơi đây ./.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2010 10:39:25 bởi nhánh lan rừng_27 >
Thân tặng: Minh Xuân !
NHÁNH LAN RỪNG TÂY BẮC
Tôi là một nhánh lan rừng
Loài hoa cao quý em từng nghe chưa?
Lan tôi vốn chỉ hay ưa
Mọc vùng Tây bắc rừng chưa ai vào
Nếu em thích hãy cứ đào
Đem tôi trồng với rừng sào Xứ Thanh
Nơi Lan tôi rễ quấn quanh
Đã nuôi khôn lớn thành anh lan rừng
Khi em nhớ! Hãy lên rừng…
Tìm loài hoa dại sẽ ngừng nhớ tôi ./.
Ngày 19.4.2009
T/giả: Trần Tâm
Lâu lăm không gặp.... Gửi tặng bạn cảm xúc mới của tôi!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.05.2009 17:22:22 bởi nhánh lan rừng_27 >
Đường lên Tây Bắc quanh co
Lưng đèo dốc núi một giò phong lan
Nắng soi hoa rực rỡ vàng
Gió vi vu thổi mơ màng với hoa
Rừng xanh vắng bóng người qua
Hương lan thoang thoảng đậm đà sắc xuân
Ai lên xin hãy dừng chân
Say rừng, ngắm cảnh một lần với hoa
Ai về Thanh Hóa quê ta
Nhánh lan rừng ấy gửi ra với người
Còn rừng, còn nước, còn trời
Hoa lan mãi để một lời nhớ mong.
Xin chào NLR!
Hôm trước bạn ghé nhà thăn tôi nhưng hôm nay tôi mới có dịp g hé nhà bạn. Vài lời tôi viết mong được giao lưu cùng bạn!
Trân trọng!
Rừng xanh xanh mãi một màu
Buổi mai chim hót đón chào bình minh
Ngàn cây trĩu nặng nghĩa tình
Của người chẳng quản thân mình , trồng cây
Gởi tình vào gió, vào mây
Gởi vào cánh cửa rừng cây xanh rì
Lớp trước đi, lớp sau đi
Đem màu xanh trãi, nguyện vì quốc gia
Vì an sinh của mọi nhà
Vì thiên nhiên đẹp, vì tha thiết lòng
Cho tôi gởi trọn tấm lòng
Trân trọng trao những tấm lòng hy sinh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: