KHÓC NGƯỜI THIÊN CỔ
------------------------------
Ngày 09.11.2011
Trần Tâm Ông ơi! Cháu vẫn ngậm cười…
Con đường Tây Bắc một trời cách xa?
Tháng ngày nhung nhớ quê nhà
Cháu cười quên nhớ hay là khóc đây?
Bài thơ cháu viết hôm dầy
Khoe ông ngày tết xum vầy năm xưa
Đêm nay cháu đọc mới vừa
Thơ xuân mà lệ cứ ừa mắt cay
Thế là vĩnh viễn từ nay
Ông thành thiên cổ, thơ hay nghĩa gì?
Rồi ai góp ý mỗi khi
Thơ làm lạc vận lúc thì thất niêm
Những bài ông viết nỗi niềm
Cháu đâu còn đọc động viên tuổi già
Thật buồn khi những ngày qua…
Khi ông còn đó vậy mà vô tâm
Chỉ vài câu hỏi ân cần
Mà sao cháu lại ngại ngần nói ra?
Để bây giờ nỗi nhớ nhà
Còn thêm nỗi nhớ bóng già ông tôi./.
Note: “ Thời gian quý như vàng” không biết câu nói này có từ khi nào và được đúc rút ra từ kinh nghiệm sống của một triết gia nào? Tôi hoàn toàn tán thành với quan điểm nay nhưng chỉ nhìn thời gian ở góc độ tích cực vì sự vật, hiện tượng vốn tồn tại trong thế giới này bao giờ cũng có hai mặt đó là tích cực và tiêu cực ( hay mặt trái và mặt phải ).
Trở lại với vấn đề thời gian, tôi nghĩ “ Thời gian” là kẻ thù lớn đối với tất cả chúng ta bởi vì chính nó là thủ phạm tiêu diệt tuổi thanh xuân, sức khỏe và nguy hiểm hơn nó còn cướp đi tất cả những người thân yêu nhất và cuối cùng sẽ đến lượt chính ta.
Khi viết bài thơ này khác với những lần trước trong lời Note này tôi xin đưa ra cái nhìn ở một khía cạnh khác của thời gian, liệu mọi người có cùng quan điểm này?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.12.2011 16:39:31 bởi nhánh lan rừng_27 >