away
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 21 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 312 bài trong đề mục
hideaway 13.04.2009 13:36:17 (permalink)
Sáng thứ 2, mình là một con cóc.

lúc trời gần sáng, tự nhiên xuất hiện môt cơn mưa lớn. lớn lắm. nó làm mình ách xì, dậy, và thấy lạnh. xong, tắt hết đồng hồ điện thoại các thứ, mình chui vào mền, ngủ trong hạnh phúc. rồi thì cũng đến lúc phải dậy. sáng nay có một lớp học bất thường (tại mình không hiểu rõ lắm về giáo viên, sinh viên, nội dung, mục đích, và thể loại của cái lớp học tí nào, mình chỉ biết là mình nên có mặt, ở đó.) lúc 7h30. mình ra khỏi nhà lúc 7h21. xuất hiện tại lớp lúc 8h21. bần thần ngoài cửa, thầy đang viết bảng. thấy người Mỹ. ở dưới là một nhúm sinh viên 06G và một nhúm khác 07G. cái nhùm 07G ngoắc mình vào, mình vào. và từ đó đến cuối giờ, mình đóng vai con cóc. ngồi trong hang, quay cái lưng ra ngoài. vẫn lắng nghe. vẫn suy nghĩ. vẫn gục gặc. có điều không phản ứng. cuối giờ, dưới áp lực của cái tính bầy đàn của cái lớp 07G, mình leo lên, chào thầy, cầm mircrophone, và đọc bài Away của Robert Frost mà thầy viết trên bảng.
Now I out walking
The world desert,
And my shoe and my stocking
Do me no hurt.

I leave behind
Good friends in town.
Let them get well-wined
And go lie down.

Don't think I leave
For the outer dark
Like Adam and Eve
Put out of the Park.

Forget the myth.
There is no one I
Am put out with
Or put out by.

Unless I'm wrong
I but obey
The urge of a song:
I'm—bound—away!

And I may return
If dissatisfied
With what I learn
From having died.
mình biết lúc đó giọng mình nghe như giọng của một đứa trẻ, một đứa trẻ đang rất xúc động, giọng nó run run. đọc xong thì được thầy khen. khen khen khen. lớp vỗ tay. vỗ tay vỗ tay vỗ tay. mình về chỗ, và tiếp tục vai diễn con cóc ghẻ... ngồi trong hang của nó và quay cái lưng ra ngoài. vẫn nghe. vẫn nghĩ. vẫn gục gặc. có điều không phản ứng.
thích bài Away. nó resonates quá...mình không biết nữa. mình chẳng biết gì. mình chỉ muốn dựng ông Robert Frost dậy, và nói chuyện với ông ấy ít lâu. hey hey, dậy đi, Robert Frost. ông chết rồi, nhưng giờ tôi muốn ông dậy. dậy ngay! ông ấy mà dậy, mình sẽ hỏi, xin lỗi đã làm phiền ông nhá... thế.. chẳng hay... how are you? và có lẽ ông ấy sẽ trả lời : ah.. fine.. i'm fine. but i'm not okay. mình sẽ hiểu ngay ấy mà, mình sẽ bảo : same here, same here. ông ây sẽ cười. mình sẽ bối rối. rồi thôi. và hai người sẽ tạm biệt. mỗi người đi một đường. chắc ông ấy lại về mộ của mình, suy nghĩ. còn mình thì về lại phòng của mình, thay đồ, ngồi chải tóc.
cách đây gần một tháng, mình đã viết những dòng này, và nhận được cả đống feedback. người ta cứ hỏi mình điều gì đã xảy ra. trời. có điều mẹ gì xảy ra đâu. chẳng gì cả. lạ là người ta cứ nghĩ lá ắt hẳn điều gì đã xảy ra. cái chuyện xấu xa nào. cái con người tồi tệ nào. cái thứ rác rưởi nào. ít ra là phải có một, hai, ba điều gì đó xảy ra chứ. mình chẳng nói được gì. vì thực sự là chẳng có gì.
22/3, i'm glad it's partly gone.
sunday morning, i woke up at 8:30 , and got up at 10:30 .
today's gonna be another day during half of which i'd feel anxious, empty, and desperate.
today's also gonna be another day during all of which i could make perhaps-tenacious effort to find and follow a way out. a way out. a way out of all a mess that has been happening lately, and that has been caused definitely by me.
phew.. it sounds just too pessimistic. in other words, it sounds stupid. phew...ya! it IS stupid, i admit.
i've been haunted with the idea of commiting suicide. that idea has been so faithful a companion of mine for years. somehow i've got into the habit of dreaming, thinking and feeling how life , if there could actually be any, would be after death. i've dreamed of death : my own death.
what would you do if someday you're informed that i'm now just a corpse, lying quietly, uselessly and enternally ? would you laugh ? would you pass me by ? would you cry ? would you pay a visit ? i don't really care how you may ever react. i die for my own's sake, not for your reaction, anyway. life comes down to two choices :
-i may stay and fight. i may go through the ups of life to see and deal with the downs of life, and vice versa.
-i may go and flee. i may just say goodbye. and, frankly, i get huge pleasure from getting away with all these and those troubles and these and those people. what is good of staying and fighting with an endless list of challenges ? solution to one problem certainly leads to another problem(s). its heroic to fight, or fighting's just a wrong choice of people who are over-excited about lives ?
lately, i become so addicted to my self-killing plan.. i think of drugs. i think of rope. i think of knife. i think of wine. i think of rivers and moutains. i think of buildings. i think of holding my breath for more than 3 minutes. i think of how should i do it. and still i can't find a proper answer now. i think of when should i do it. and i can say it with confidence that : now.
and there comes a clash of selves. i have absolutely lost my desire for life. at the same time i feel guilty of losing such a desire. but why should i feel guilty ? i'm free ! i spit at morality and everything that is of significance in other people's viewpoints. but i'm totally confused. absolute freedom must be a splendid apogee for only those who successfully absorb flashes of insight and achieve elevated mentality. if the pursuit of peace of mind is to be illustrated as a rock climbing trip, then i perhaps am still at the very foot of a moutain. i'm not that wise to talk about either Buddhist meditative verse or ethereal beauty of a life after death. i heard of evanescence. i heard of austerity. i heard of human condition. i heard of vanity. i heard of compassion. they may have surface simplicity, or they may be really simple themselves. i heard that we can create rules, and thus we can break rules. and there comes a key question : what is the rule to be ?
the rule is that we must live our life to the fullest extent, or at least, to the full form and length as it is somewhat designed, isn't it ?
the rule is that we do not have to do anything that goes beyond our own wishes, isn't it ?
the rule is that we should not have wishes, dreams, hopes, and schedules, isn't it ?
what is the rule ? hah!
i find it foolish dragging on days and months and years. ya.. i wanna escape, no matter it would be considered discerning or cowardly or timely or early or whatsover..
i'd die for my own happiness, though this so-called happniess must never last long. probably i'd be soon summoned and requested to pay for it with a much higher price. probably when i'm dead, i'd think of how i would be and feel if i'm alive. just like now i'm alive and dream of a death. probably i'd regret. probably i'd cry in vain. and...ya... probably i'd find i make a good choice, ..
i'd die for other people's sake, too.. i'm more trouble than i'm worth. i'm really more trouble than i'm worth. should i stay and try to turn myself into someone that causes less troubles ? or should i head straight to the door where it's labelled EXIT ?
i don't really know what is good to do and what is not..
i've dreamed of a peaceful death and of an eventful life. what should be chosen ? i've been wavering between fleeing and fighting.
but i'm glad it's partly gone today...
maybe i'll just stay until it's my turn to leave. perhaps i don't need to leave at once, since i can do it anytime later.
sáng nay đọc Away của Robert Frost, mình thương ông ấy lắm. chắc ông ấy cũng đã bơ phờ nhiều. chắc ông ấy cũng đã loay hoay nhiều. bây giờ ông ấy đang ở đâu nhỉ? hôm qua xem phim, có cảnh người cha ra biển với nắm tro của con trai trên tay. gió thổi bay vèo vèo. sao một con người lại có thể thành ra như thế nhỉ. bay vèo vèo vèo. mới cảnh trước anh ta còn đó. đĩnh đạc. văn nhã. cảnh sau đã thấy một nhúm xám ngoét mịn màng bay bay trong gió. èo.. phèo phèo...
một tháng nay đã có nhiều thứ xảy ra. ha ha. nhưng thực ra mình chẳng xi nhê gì với thực tế đó cả. ba mẹ chiến tranh lạnh ư? thì sao? ba đập nát điện thoại ư? thì sao? mình còn mải loay hoay chuyện của mình đây. anh Gấu Misa gặp mình à. thì sao? anh Gấu Misa ôm mình à. thì sao? anh Gấu Misa dắt xe, rót nước, gửi email cho mình à. thì sao? mình còn bận. mặc kệ anh.
có khi mình trở thành một người khắc kỷ rồi. có khi mình trở thành một con quỷ rồi. mình không động lòng. mình chỉ thấy buồn, rười rượi, suốt ngày suốt đêm. chẳng vì ai. chẳng vì lý lẽ gì. mình đã không biết là mình có thể làm ngơ với ba mẹ, và với anh Gấu Misa. mình ngạc nhiên về mình đấy. chuyện ba mẹ gây nhau, một chuyện mình không bao giờ muốn xảy ra. khi nó xảy ra, mình vẫn tỉnh queo. chuyện anh Gấu Misa ôm lấy mình, một chuyện mình luôn luôn muốn xảy ra. khi nó xảy ra, mình vẫn tỉnh queo.
một tháng nay đối với mình chắc giống một tháng đối với con rắn đang lột da. nó đau lắm ấy. nó khổ lắm. có điều như thế thì sau này nó sẽ mạnh mẽ hơn, nguy hiểm hơn, dù là cũng chẳng để làm gì cả. tháng này mình đã bạc đãi rất nhiều người. mà mình bạc đãi nhiều nhất là chính bản thân mình. mình đã không coi ai ra gì. nhưng người ta coi mình ra gì, và muốn mình coi người ta gì. mình thì sao? mình đạp đổ hết. mình phun nước miếng phèo phèo. đối với một số con người thích đóng vai "nạn nhân", thì mình vung đao lên chém. mình cắt đứt quan hệ. mình sỉ nhục họ. mình coi thường họ. với một số con người khác thích đóng vai "hung thủ", thì mình tự làm cho ti tiện mình, để họ có lý do mà vung đao lên chém. sao cũng được. mình không quan tâm. phương án đạp đổ và chém giết của mình không được người đời chấp nhận, thì mình chui vào hang và diễn vai con cóc. dù thật ra phương án diễn vai con cóc này của mình, cũng không được người ta chấp nhận nốt.
lẽ ra, mình nên :
- suy nghĩ nghiêm túc ít lâu
- tâm sự với người khác
- lấy lại tinh thần
- vui vẻ, khoẻ khoắn và khởi động lại mọi thứ
mọi người trông đợi mình phản ứng như thế. ờ. mà mình bận rồi. mình bận phản ứng theo cái cách mình muốn rồi. xin lỗi nhé. không thể làm vừa lòng mọi người rồi. có người thật tâm mong mình hồi phục. có người chỉ mong muốn điều đó trên môi và lưỡi. có người thì, thú vị làm sao, vin ngay vào cái lúc mình đang vật lộn với các luồng tư tưởng này, để thể hiện mình. ôi chao, con người. thú vị quá. cùng là một loài mà xâu xé chà đạp bèm bẹp bèm bẹp lên nhau. bởi vì cái thuyết nhị nguyên chết tiệt. dù sao, mình cũng hiểu là mình đang thay da đổi thịt. mình đau đớn lắm. mình xót xa lắm. mình ngậm ngùi lắm. mình ăn năn lắm đủ thứ cả. nhưng biết sao giờ. mình không thể làm khác. à, thật ra thì mình có thể làm khác, trong lúc này. nhưng thế nào rồi cũng đến một lúc nào đó mình phải làm chính xác như thế này. mình đâu có trốn đi đâu được.
sáng nay cùng nhau ngâm nga mấy bài thơ xong xuôi, thì mọi người ra về. trời vẫn còn dư âm của mưa, nó xám xịt. đường cũng vậy. đường vẫn còn dư âm của mưa, nó ướt nhẹp. mình chạy về, rề rề rề. thấy quả thật mình là con cóc ghẻ. không hơn. mình quyết tâm làm cóc ghẻ. trong thời gian sắp tới, mình sẽ làm cóc ghẻ. đó là sự lựa chọn của mình. nhưng oái ăm là, mình quyết định các lựa chọn. nhưng mình không quyết định được cơ chế lựa chọn. nguỵ dân chủ quá, phải không? mình có là gì ghê gớm đâu. khổ thế. check mail trong yahoo, thấy mẩu tin tức về tổng thống Obama "i'll bend, but not break". vâng. có lẽ cần chích cho ông Obama một liều Robert Frost. và cả một liều Oscar Wilde nữa.
à, mình đã chọn chuyên ngành : văn hoá văn học. 2/3 lớp mình chọn ngữ học dạy tiếng. 1/3 còn lại chọn biên phiên dịch. mình chọn văn hoá văn học. sẽ hơi cô đơn, nhưng chính vì vậy mà mình càng hứng thú hơn. thầy nói đúng. học văn chương làm đầu óc người ta tự do hơn. người ta welcome tất cả mọi thứ. nhưng thứ mình cần không phải là khả năng welcome mọi thứ. thứ mình cần là gì thì ai mà biết được.
Robert Frost. mình rất có duyên với thơ của ông này. mình hay come across thơ của ông ấy. mình chẳng chủ tâm tìm đâu. thế mà vẫn gặp. và có lẽ là vẫn sẽ gặp.
tóm lại, bây giờ thì, mình sẽ là một con cóc ghẻ.
#1
    hideaway 14.04.2009 19:31:32 (permalink)
    sáng nay mình lại gặp một người Mỹ khác. sáng nay mình đi phỏng vấn cho vụ án trao đổi sinh viên giữa trường mình và NUS. cả một phòng họp rộng mênh mông chỉ có hai con người ngồi. mình là người dc phỏng vấn cuối cùng.
    hôm qua, và hôm kia, hôm kìa, hôm kỉa. nói tóm lại là mình ngưng dùng điện thoại di động rồi. mình đóng vai cóc ghẻ mà lại. mình không muốn ai tóm được mình. mình cũng không muốn tóm lấy ai, thành ra mình không quan tâm tới điện thoại và email nữa. vả, mình đã trễ deadline quá nhiều thứ. check mail thì cũng thấy toàn email hỏi han, nhắc việc. offline cũng vậy. điện thoại thì càng kinh tởm hơn. chuông nhắc việc. rồi sms nhắc việc. rồi người ta lại còn gọi điện nhắc việc nữa chứ. mình trốn tuốt tuồn tuột. thành ra hôm qua là một ngày rất vất vả cho chị Tóc Dài Hiền Hậu ở phòng quan hệ quốc tế. chị ấy không liên lạc được với mình. may sao, gần nửa đêm hôm qua mình bỗng mở điện thoại và biết rằng sáng nay phỏng vấn. ngay lập tức gửi sms đến cảm ơn chị, và cũng xin lỗi vì đã làm phiền chị nhiều. sáng nay gặp, chị Tóc Dài Hiền Hậu hỏi "thanh thảo là bạn nào vậy?". mình giơ tay hí hửng. chị ấy không giận, không tí nào, mà hình như chỉ là tò mò coi mặt một người không dùng di động. dạo này ai không dùng di động hình như là quái đản lắm hay sao ấy.
    sáng nay mình líu la líu lo cái gì ở trong ấy mình cũng chẳng biết. ông ấy là người Mỹ, cao ơi là cao, thân thiện, nói siêu dễ nghe, chỉ là có một thú vui tao nhã là hỏi nhiều quá. cái bạn phỏng vấn đầu tiên, khi vào thì khí thế, khi ra thì mệt mỏi thấy rõ. èo.. chẳng biết. sáng nay tâm trạng mình rất tốt, thành ra mình chơi đồ đen toàn tập. tóc đen dài tới lưng. xõa. kẹp một ngôi sao nhỏ. đen. mắt kính. đen. sơ mi sọc đen trắng. áo khoác. đen. quần tây. đen. dây nịch. đen. giày. đen. phỏng vấn vui lắm. ông ấy hỏi lăng nhăng. mình trả lời loạn xạ. ban đầu hai bên phè phỡn ngả ngớn trên hai cái ghế dựa to đùng. sau, khi đến hồi căng thẳng, thì hai bên tì bốn tay lên bàn, bốn mắt lom lom nhìn nhau. mình không ý thức được là mình đã nói bậy bạ gì nữa. hình như mình đã nói rất nhiều thứ "không chính thống". dù sao, cũng kết thúc. ông ấy tặng mình chai nước. nghe đồn là sẽ có hai người được chọn. nhưng sẽ chỉ có một người xách va li sang NUS ở sáu tháng mà thôi. một người duy nhất. anyway, phỏng vấn xong, mình ra về.
    ra về. mình ngủ từ 1h đến 5h chiều. bây giờ hãy tính xem mình đã trễ những gì
    - trễ hạn với cô Nữ Anh gần hai tháng
    - trễ hạn với nhóm Cul trong việc phân chia công việc, mình là leader mà mình lặn ko sủi tăm
    - trễ hạn với Thành Đoàn
    - trễ hạn với Thảo Nguyên và Mỹ Ngân trong dự án "xôn xao gió thổi, đám mây bồng bềnh"
    - trễ hạn với IIE
    - trễ hạn với Ngọc Khuyên và Thu Hiền
    - trễ hạn với Hilly và Manel
    - trễ hạn với Thảo Quắn
    ngày nào mình cũng ngủ li bì. còn đêm nào mình cũng thức đọc Grimm's Fairy Tales. mình không tập trung làm ăn được gì.  ừ. tâm lý tuổi mới lớn đúng là phức tạp thật. sao mình chẳng quan tâm gì tới người khác thế nhỉ.. như thế, chắc là không tốt đâu. nhưng mình chẳng muốn sửa chữa. mình chẳng muốn bắt tay vào làm. mình chỉ muốn nằm lăn ra. chơi chơi chơi. ngủ ngủ ngủ. đọc đọc đọc. nghe nghe nghe. nghĩ nghĩ nghĩ. nhìn nhìn nhìn. mơ mộng mơ mộng mơ mộng. sáng nay ông ấy hỏi mình định sống thế nào trong đời mình. mình, nếu trung thực hơn một chút, thì đã đập bàn mà bảo "biết thế nào dc mà biết, hỏi câu khác đi!". nhưng mình đã không trung thực được đến mức ấy, cũng phịa ra ừ thì thế này thế kia. nhưng chương trình có thể thay đổi vào giờ chót. hic... nghe như bảng tin dự báo chương trình truyền hình. thôi, quay lại làm bài tập.
    #2
      hideaway 15.04.2009 19:59:56 (permalink)
      sáng nay ngủ vùi ngủ dập. vì khuya hôm qua mình thức khuya mà. thức khuya độc Grimm's Fairy Tales, mặc kệ sự đời, ta cứ thơ thẩn cùng Grimm's FairyTales. trưa nay đội sấm đội chớp đội cả trời mưa để lên trường, mong gặp lại thầy Parker, nhưng thầy không lên lớp. ngồi tán dóc với mọi người, và rồi mình nhận được tin mình đậu phỏng vấn. trường sẽ làm hồ sơ cử chị Nhung năm 3 và mình. đêm nay là đêm cuối cùng để nộp đơn online cho bên kia. home university cử đi hai người, không biết NUS sẽ nhận mấy người. chắc là 1 ? chắc là chị Nhung. chắc là mình ở nhà. nghe đồn năm nay mọi thứ đã đổi dời. các năm trước sang NUS học một học kỳ được bao nhiêu chỉ thì khi về sẽ được quy ra bấy nhiêu chỉ. năm nay đi là đi luôn. phăng teo một học kỳ. khi về lại sẽ trễ một học kỳ. trễ một học kỳ!
      không biết. thôi thì mình cứ nộp đơn online.
      rồi mọi người tụm năm tụm bảy tư vấn tâm lý cho Hoàng. rồi kéo đi ăn món Huế. rồi về trường. mình đờ đẫn ngồi đó. rồi về nhà. vẫn đang đờ đẫn.
      ước gì mình chẳng có kế hoạc gì, chẳng có trách nhiệm gì, chẳng có khả năng gì. ước gì mình cứ nhây nhây chơi bời. chẳng đóng góp gì, chẳng đòi hỏi gì.
      ước gì mình đừng suy nghĩ nhiều thế. suy nghĩ nhiều nhức đầu quá.
      ước gì trời mưa thêm tí nữa nhỉ.
      ước gì muỗi đừng chích nhỉ.
      eo ôi
      ước gì...
      #3
        hideaway 16.04.2009 00:09:01 (permalink)
        11 giờ à. sớm chán í nhỉ. nhưng mình buồn ngủ.
        chuyện NUS, mình nộp đơn online rồi. giờ lo phần hardcopy để trường gửi qua bên ấy thôi. mình cần
        + đóng dấu bảng điểm
        + in ra cái bảng thông tin cá nhân sạch đẹp màu mè
        + viết purpose statement... èo... èo.. chán ình
        + in ra cái application form
        + rửa hình thẻ
        chắc thế thôi nhỉ? mình mất hứng rồi. NUS thì sao. Singapore thì sao. èo. mình mất hứng rồi. ở đây có ba mẹ bạn bè đủ thứ mà mình còn ì ra chây lười. sang bên ấy tay trắng như bông thế kia thì chắc mình đi chơi suốt kiếp. hồi nãy chọn môn học thì mình ham hố lắm. thấy cái nào cũng hay. nhưng giờ thì hết thấy hay rồi. giờ chỉ muốn tiếp tục với Grimm's Fairy Tales. ở nhà. đóng vai cóc ghẻ.
        hôm bữa thầy Lit cho bỏ phiếu chọn fiction để thi. mình giơ tay và phát biểu : xin thầy cho thi fairy tale. thầy cười hề hề. rồi mình lại giơ tay và phát biểu : thầy lựa truyện nào có illustration màu mè đẹp đẹp nhen thầy. thầy cười hề hề. rồi mình lại giơ tay và phát biểu : trong bài thi em có được vẽ hình minh họa không thầy? thầy cười lăn lộn.
        kết quả chung cuộc : thi truyện The Happy Prince của Oscar Wilde. thể loại fantasy. truyện thứ hai là The Gift of the Magi của O. Henry. thể loại romanticism. hề, ko biết thầy có nhân nhượng mình quá không nhỉ? hai truyện này có mô típ của cổ tích. truyện The Happy Prince còn có cả phim hoạt hình nữa cơ.. èo. yêu thầy quá. cảm ơn thầy quá. nhưng mình tên là thảo xíu, mà thầy cứ gọi là thảo nhí. thôi, thực ra thì thầy già rồi, em tha lỗi cho thầy!
        mình đang viết chapter 2 của cái annual project ôn dịch. người ta có người viết hăng say quá, ko ngủ được. lời khuyên cho họ là : hãy đọc lại những gì mình đã viết, sẽ ngủ ngay ấy mà. mình thì lại là ngủ hăng say quá, ko viết được. thế lời khuyên cho mình là gì nhỉ?
        #4
          hideaway 16.04.2009 20:27:37 (permalink)
          èn en! đi học về, là đi học về, em vào nhà, em chào cha mẹ! cha em khen, rằng con rất ngoan. mẹ âu yếm, hôn đôi má em!
          đêm hôm qua, mình đọc Grimm's Fairy Tales (dao này đêm nào chả thế), rồi đọc Kinh Phật, rồi, ngủ quèo queo. hình như gần sáng mẹ lên giăng mùng dùm. hê, hôm bữa mình biểu diễn hay lắm. nằm phè lè ở góc phòng mà ngủ. khoảng 1h, lăn một tí, mở mắt ra thấy gần tới chỗ có gối rồi. nhưng lại ngủ. khoảng 4h, lăn một tí, mở mắt ra thấy mình đã rất gần điểm vinh quang. sáng bảnh mắt, 8h, thì thấy mình đã nằm êm ấm giữa đống gối tự bao giờ. thế đấy. ai bảo là phải "vào chỗ" ngay từ đầu chứ. lăn lăn lăn thì vẫn đến như thường, có điều, hơi mắc công, nhỉ? đứng dậy đi phắt một phát ra chỗ có gối ngủ ngay từ đầu hôm có phải hơn không? èo...
          rồi thì sáng nay dậy muộn (dạo này sáng nào chả thế), mẹ mở lượng hải hà mua hủ tiếu bò kho cho ăn. ăn no lại nằm. phè phỡn phè phỡn. hôm nay trường đóng cửa để làm tuyển sinh cao học, mình không vào xin bảng điểm và đóng dấu giấy tờ các thứ được. rồi thì trưa, đi học. học Translation Strategies. mình phấn đấu đc quá trời "chấm". vui vui. vừa học vừa giỡn. cả lớp giỡn. cái đứa giỡn nhiều nhất chính là cái ông thầy. thật dã man! hôm nay dịch một đoạn. mình hỏi "cái này Thạch Lam viết phải ko thầy? thầy hí hửng bảo ừ ừ, sao bít. "tại em thấy đọc nghe dễ chịu, dễ chịu như uống trà". rồi mình mồm 5 miệng 10 kể câu chuyện "thầy Parker và các bài thơ", kể xong bị quần chúng la ó, đuổi đi, bảo rằng "truyện gì mà ko có cốt truyện, xéo!" ờ, mà đúng là câu chuyện này dở thật. rồi cái thầy kiu mình bữa sau đem organ lên đệm đàn cho thầy hát bài Love Story. rồi thầy kêu Khôi Nguyên đem đàn tranh lên đệm đàn cho thầy hát Bến Thượng Hải. thầy thiệt là...vui. rồi cả lớp cùng dịch một bài thơ. ta nói, bản dịch của Đạt nó hay sao mà hay. đọc xong mà nghe rụng rời hết cả tay chân mắt mũi. cả lớp, tính luôn ông thầy, vỗt tay huýt sáo đập bàn gào rú ầm ĩ. không ngờ!! quả là không ngờ!!!!!! ôi chao, mình đem lòng hâm mộ! ờ, rồi mình cũng giải quyết ân oán giang hồ với nhóm Cul. mọi việc có vẻ tiến triển tốt. mình cũng giải quyết ân oán với nhóm nghiên cứu khoa học. mình trả sách thư viện. mình in tiếp cả trăm trang A4. mình bắt đầu làm việc trở lại, sau 3 tuần nằm xải lai không rõ nguyên nhân. nhưng hình như cũng hơi muộn rồi? ngày mai nộp bài cho cô, mà bây giờ mình chỉ có abstract và tables of contents trong tay. 3 chương. và references. và appendix. đêm nay và sáng mai phải viết cho kỳ hết. ôi chao là buồn. mình biết thân biết phận. mình pha một cup of coffee. mình pha một cup of tea. thủ sẵn. đêm nay và sáng mai sẽ chiến đấu oanh liệt. vô cùng oanh liệt. mình sẽ chiến đấu oanh liệt. vô cùng oanh liệt.
          ta nói, Admin dễ thương ghia nơi! dễ thương và tốt bụng. nói theo kiểu cái bài dịch mang phong thái cổ hôm bữa, thì Admin "không đa ngôn, mà vẫn vô cùng văn nhã". không biết Admin nhân tiện "có một dung mạo tuấn tú và khôi vỹ" không? mình biết ơn Admin lắm!
          rồi, ta nói, nhiều việc quá, không biết bắt đầu từ đâu? thôi, bắt đầu từ cái khẩn cấp nhất. ta bắt đầu!

          #5
            hideaway 17.04.2009 01:46:38 (permalink)
            1h, ta nói, viết xong chap 1. chèng ơi, hay dã man. tự viết, tự đọc, tự khen, tự sướng. giờ qua chap 2, which is supposed to be dài gấp 4 lần chap 1. éc éc. bỗng dưng muốn khóc. hu hu.
            #6
              hideaway 17.04.2009 05:01:40 (permalink)
              4h, ta nói, viết dc 1/9 của chap 2. chỉ còn có 8/9 nữa thôi. ha ha ha. ha ha ha. 8/9 của chap 2. và chap 3. và ngồi format và sort lại cả đống reference. và appendix. ôi, sắp xong rồi hay sao ấy nhỉ ? xong đời mình !
              #7
                hideaway 17.04.2009 05:55:29 (permalink)
                5h, không biết mình có hoang tưởng không, nhưng hình như mình nghe tiếng gà gáy. hay là ai đó để chuông điện thoại là tiếng gà nhỉ ?
                eo ôi, mình vẫn đang chiến đấu oanh liệt, có điều, chắc cũng sắp bại trận rồi.
                #8
                  hideaway 17.04.2009 12:22:17 (permalink)
                  hôm qua làm tới 5h rưỡi, rồi mình đi ngủ tới 8h rưỡi. sáng nay mẹ mua bún bò cho ăn. chắc bữa nay người ta bị ế, người ta bán cho mình một tô đầy nhóc. ăn mỏi miệng luôn.
                  ta nói, càng viết càng ghiền. mà thực ra thì càng viết cũng càng mệt. nhưng dù sao thì lúc này cũng "chỉ có một con đường, là phải thắng đối phương, đoàn kết và quyết chí, quyết thắng ngay trận này, dô dô dô dô"
                  giờ phê rồi. tạm ngưng chế độ writing. chuyển sang chế độ compiling. giờ mình soạn appendix. he he he.
                  #9
                    hideaway 17.04.2009 18:22:40 (permalink)
                    chèng ơi. làm appendix còn cực hơn là viết chap nữa. hôm nay mình không làm được gì nhiều. tối nay lại chong đèn rồi.
                    tiên tồ gửi link bài i dreamed a dream trên youtube, một thí sinh 47 tuổi làm choáng váng toàn bộ giám khảo, mc, và khán giả. mình cũng chịu không nổi. thấy như gió bão ở đâu đùng đùng thổi tới vậy. mình bị cuốn cái vèo. mất tiêu.
                    lần mò trên youtube thì thấy nhiều cô ca sĩ khác cũng hát. mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười. thật là xúc động. . download về máy, mình down bảng hòa tấu của Gheorghe Zamfir. ừ.
                    #10
                      hideaway 18.04.2009 18:08:25 (permalink)
                      sáng nay là buổi học Mỹ học cuối cùng. mình đi học. môn này mình đi học chắc được 4 buổi. buổi đầu. buổi thừ hai. buổi thi gữa kỳ. và buổi cuồi cùng này. ít lâu sau thi cuối kỳ thì mình đi thêm lần nữa. mình thât tệ quá mà. xấu hổ. úp mặt vô tường. rồi quay ra. nói tiếp.
                      về nhà mình ngủ. bây giờ mới dậy, tuy việc thì nhiều , nhưng mình không đủ tỉnh táo để làm tiếp. tính ra, lửa đang cháy, 6 đầu
                      1.annual project, đã qua deadline rồi, mà mình vẫn còn viết
                      2.tối thứ 2 là deadline cho làm script môn Cul
                      3.sáng thứ 2 là deadline cho việc làm hồ sơ đi NUS. đến giờ mọi việc vẫn đình trệ.
                      4.màn diễn kịch trong farewell party vào thứ 5. lại còn phải tập đệm bài love story cho thầy nữa nhỉ
                      5.vụ án đề tài nghiên cứu khoa học cùng Tâm và Tiến
                      6.hẹn hò với Thành Đoàn và chương trình Talent Development.
                      cái nào mình cũng không thành công. cái nào cũng dở dở ương ương. chính là bởi vì trời nóng quá!! nóng quá!! nóng quá đi mất. sáng nóng. trưa nóng. chiều nóng. tối và khuya nóng nóng nốt! èo èo...
                      sáng nay học Mỹ học thầy có lấy bức sơn dầu "Bắc Kinh 2008" làm ví dụ. lạ nhỉ? mình chẳng biết gì về Olympic Bắc Kinh. nghe đồn lễ khai mạc hoành tráng. nghe đồn lễ bế mạc tưng bừng. nghe đồn cái nhà thi đấu tổ chim giờ thành địa điểm du lịch. èo....mình chẳng biết gì về Olympic Bắc Kinh. chẳng một tí gì.
                      trưa nay mình nằm mơ. một giấc mơ mát mẻ. mát ơi là mát.
                      số là mơ thấy anh Gấu Misa mời mình đến nhà dùng cơm với mẹ. rồi anh Gấu Misa nghiêm chỉnh mà bảo rằng anh í muốn cưới mình về làm vợ. mình cũng nghiêm chỉnh mà bảo rằng, không, anh à. mẹ anh Gấu Misa không nói một lời. sau đó, mình đi về, mắt ráo hoảnh. sau đó mình mới tru tréo ầm ĩ lên "why did i do that?". cơ hội mà mình ngóng mỏ chờ đợi bao nhiêu lâu, sao tự nhiên lại thế. sao lại xử sự như thế. mà bây giờ nếu trả lời lại thì chắc đối tác cũng không cho. cứ tru tréo khóc lóc vật vã cả ra. why did i do that? mình không tìm dc một lý do nào. lúc đó chỉ nói như là phản xạ vô điều kiện vậy. mình không có một lý do nào.
                      tiếp tục,canh3 2. tự nhiên mình thấy mình ở trên núi. với cái túi. mở cái túi to, lấy cái túi nhỏ. trong túi nhỏ có tất cả các loại giấy tờ tùy thân, tiền, lược, kim chỉ và sổ tay. mình ngồi trên mỏm đá, vứt từng thứ từng thứ một xuống dưới. danh thiếp trước. lược sau. bằng lái. chứng minh. thẻ thư viện. từng tờ  từng tờ một. rồi tới tiền. vứt. chìa khóa xe. vứt. chìa khóa nhà. vứt. rồi vứt nốt cái túi nhỏ. trong túi to còn lại mấy cuốn tập. vứt. một đống handout hổ lốn. vứt. quyển Grimm's Fairy Tale toàn tập. vứt. quyển Đêm qua sân trước một nhành mai, mượn của thư viện, vứt. ở đó gió mát ve kêu. mát rười rượi. dễ chịu.  rồi mình tự hỏi tiếp "why did i do that?". rồi mình cũng chẳng biết trả lời sao. rồi mình tự hỏi ko có xe làm sao về nhà. ko có chìa khóa làm sao vào nhà. cũng chẳng trả lời dc nốt. rồi cái, khoan thai đứng lên, mình giang tay nhảy xuống. véo. xuống phía dưới mình chẳng chết gì cả. ko hiểu sao vẫn sống phây phây. ở đó có một người, đang đợi mình. hỏi rằng giờ mình định thế nào. đi đâu. về đâu. làm gì. ở dưới đó mát lắm. mát lạnh luôn. rồi cái mình bảo : à , đi ngủ. thế là mình đi nằm xuống. ngủ. cười tươi roi rói. lúc đó thì tỉnh dậy. ở đây nóng như phim. hê... đi tắm thôi.

                      #11
                        hideaway 18.04.2009 21:12:55 (permalink)
                        đi tắm. tèn ten ten. ten tén ten. ten tén ten tén ten ten tèn.
                        rồi ngồi đàn. tèn ten ten. ten tén ten. ten tén ten tén ten ten tèn.
                        đàn bậy bạ. có bài Bến Thượng Hải. sao mà nó hình tượng ghê á nha. thấy sóng lăn tăn. gió phe phẩy. chiều tà bóng xế. mình thử thay cái point of view - ngôi kể - về câu chuyện đời mình. thấy khác hẳn! mình kể chuyện đời mình, là ra phiên bản A. mình làm khán giả, ngồi coi lại câu chuyện đời mình which được kể bằng cái ngôi thứ 3 all-knowing, là ra phiên bản B. phiên bản B sẽ ko có những lời giải thích và ngụy biện và xin lỗi cho những điều sai trái mình đã phạm. ôi. mà thôi kệ. sáng nay đọc báo Phụ Nữ. thấy có câu này viết khi một người nhìn lại những sự kiện trong đời :  "chỉ có người chơi là mới, còn trò chơi thì đã cũ rồi"
                        ờ. mà đúng là vậy thiệt. mình tưởng mình hoành tráng. mình tưởng mình khác người. ai dè đâu, ngồi coi lại thấy mình giống y chang. khác là khác cái chỗ nào đâu chứ? chán òm ấy nhỉ. chẳng biết nên chán cái gì? chán cuộc đời. hay là chán những con người sống trong đời? hay là chán cả đôi? hay là chỉ chán mình thôi nhỉ? chẳng biết gì hết. ôi thôi. mệt mỏi. với cái thế giới này. tan biến. vào muôn ngàn lá cây.
                        #12
                          hideaway 19.04.2009 02:55:59 (permalink)
                          hai giờ. đang viết say sưa. mình cũng mới chat với anh Cường. hai anh em thức khuya, list yahoo mình mọi người off hết rồi, trừ mấy người ở nước ngoài.
                          cố lên, thảo! trễ deadline rồi. nhưng cố được tới đâu thì cố, nhé!
                          #13
                            hideaway 19.04.2009 17:27:16 (permalink)
                            ức thật, ức thật!! ức gì ấy nhỉ . hôm qua làm làm lụng lụng đến 4h, thì mình bỏ máy đi lên lầu. trong thâm tâm định rửa mặt mũi tay chân rồi lại xuống. nhưng mình bị cám dỗ. mình nằm xuống, nhủ rằng đếm từ 1 tới 10 thì sẽ bật dậy. tiếc thay. đếm chưa tới 10 thì ngủ thẳng cẳng. trong phòng đèn mở. dưới nhà máy tính mở. thật là hao điện. dào. sáng nay mẹ mua bún thịt nướng cho ăn. trưa thì cho ăn sườn nấu nấm. ngon quá trời. từ mấy tuần nay mẹ với ba gây nhau. bùm chéo bùm chéo. ba đập cái điện thoại bể tùm lum tung beng. mẹ làm lành bằng cách nấu đồ ăn thượng hạng. đúng là trai cò tranh nhau, ngư ông được lợi! khi không mình được ăn quá trời. mà hình như hai người này sắp hết cãi rồi ... ôi.. trở lại với những bữa cơm đạm bạc! oa oa oa oa.....
                            project đang tiến triển tốt. nếu trời thương thì tối nay sẽ xong. mình sẽ có thể gửi email cho cô. sau đó gọi điện xin lỗi cô. sau đó hẹn gặp cô. sau đó ngẩng mặt lên trời vênh váo. ừ. trễ deadline, cảm giác thật là tội lỗi.
                            rồi, các loại giấy tờ thì vẫn hoàn toàn đình trệ. nhưng vụ án nghiên cứu khoa học thì tốt, hai đệ tử ấy lăn ra mà làm. mình ngồi phe phẩy. thích thật đấy. gì nữa nhỉ.  ngày mai sẽ là một ngày sinh tử. có rất nhiều thứ để làm. mai mình sẽ chạy tưng tửng từ nơi này qua nơi kia. phòng đào tạo cơ sở 1.  phòng đào tạo cơ sở 2. phòng hợp tác quốc tế. phòng giáo vụ khoa. thành đoàn.  rồi về nhà lăn lộn với Cul. hê. trời nóng ơi là nóng. bà con cô bác than ầm ĩ cả. mình cũng thế. mà giờ hết hơi hết sức rồi. nên than thầm thôi. chứ ko thể mà phát ngôn ra được.
                            ngày mấy rồi nhỉ? 19. tuần này kéo dài từ ngày 20 đến 26... điều đó có nghĩa là gì thì mình biết rồi đấy. có một người sửa soạn ra đi. èo ôi. ra đi thì ra đi. ra đi thì ra đi đi. đi đi đi đi đi đi đi đi đi. mình nói gì ấy nhỉ..
                            nóng quá, giờ mà ngồi dưới bóng cây thì tuyệt. nhưng mình phải ngồi ở đây. ở cái góc này. với cái máy tính này.
                            ôi.. cây...
                            mình nhớ hồi nhỏ mình hay chơi với cây cỏ hoa lá các loại. thơ thẩn trong vườn chùa. nói chuyện với cây này cây kia. ôm ôm ấp ấp. leo leo trèo trèo. cây sứ. cây bàng. cây trâm. cây phượng. cây ổi. cây mít. cây mận. hoa móng tay. hoa mười giờ. hoa mào gà.  sau này lên sài gòn thì chẳng còn nhiều cây cối như thế, mình chỉ nói dc với những cây rất nhỏ. cây ớt. dây khổ qua. hoa so nhái.chẳng biết. hồi nhỏ mình thương cây kinh khủng. lúc ông nội bị đau lưng, bỗng dưng mình có ý "bào chế" một loại thần dược cho ông nội. hè hè. thật là nhảm ruồi. mình cứ bứt tất cả các loại lá trong tầm mắt và trong tầm tay, giã nó ra, và lọc lấy nước. hứng mấy giọt sương cho vào. và lại cho thêm dầu gió xanh. ngửi thấy thơm thơm. mình bảo mình thành công rồi. he he.. lại còn cất vào một hũ kẹo màu hồng bằng nhựa nữa. làm lụng như thế mất cả tuần chứ chẳng chơi. định đem tặng nội. đang viết "đơn thuốc" cho ông nội, ngày xoa mất lần (khiếp, một hũ bé tẻo, xoa hai lần là sạch nhẵn) thì nghe đâu ông khỏi đau lưng rồi. há há há. mà hồi đó lúc bứt lá mình thấy ghê lắm cơ. phải năn nỉ cái cây. cho thảo xin ít lá nhé? thảo hái nhẹ lắm.. không có đau đâu. nhé? dào ôi... bây giờ mình vẫn rất thích cây, nhưng không nhiều như ngày xưa nữa. chắc bây giờ mình có bạn. tha hồ mà chat chit. nói chuyện trên lớp chưa thoả thì về nhà mở yahoo hay skype lên tám tiếp. chẳng như ngày xưa, không ai bên cạnh. èo.. giờ mình vẫn thương cây mà, phải không? chơi Sims lúc nào mình cũng trồng cả tá cây. trong nhà ngoài sân. xanh lè! trong phòng mình cũng có cây. nhưng mà...
                            ừ..
                            mình với cây không thân như xưa nữa. xin lỗi cây nhé... sẽ có một lúc chúng ta thân nhau trở lại mà.
                            bởi vì yin yin yang yang yin yin yang yang yin yang yin yang mà! nha cây nha!
                            #14
                              hideaway 20.04.2009 02:33:39 (permalink)
                              1 h rưỡi. mình đau lưng quá thể...  không bỏ cuộc. mình sẽ ngồi tiếp!
                              te te chạy xung quanh, thấy 1 cuộc đôi co.. sợ quá, mình chạy trốn.
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 21 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 312 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9