Sáng thứ 2, mình là một con cóc.
lúc trời gần sáng, tự nhiên xuất hiện môt cơn mưa lớn. lớn lắm. nó làm mình ách xì, dậy, và thấy lạnh. xong, tắt hết đồng hồ điện thoại các thứ, mình chui vào mền, ngủ trong hạnh phúc. rồi thì cũng đến lúc phải dậy. sáng nay có một lớp học bất thường (tại mình không hiểu rõ lắm về giáo viên, sinh viên, nội dung, mục đích, và thể loại của cái lớp học tí nào, mình chỉ biết là mình nên có mặt, ở đó.) lúc 7h30. mình ra khỏi nhà lúc 7h21. xuất hiện tại lớp lúc 8h21. bần thần ngoài cửa, thầy đang viết bảng. thấy người Mỹ. ở dưới là một nhúm sinh viên 06G và một nhúm khác 07G. cái nhùm 07G ngoắc mình vào, mình vào. và từ đó đến cuối giờ, mình đóng vai con cóc. ngồi trong hang, quay cái lưng ra ngoài. vẫn lắng nghe. vẫn suy nghĩ. vẫn gục gặc. có điều không phản ứng. cuối giờ, dưới áp lực của cái tính bầy đàn của cái lớp 07G, mình leo lên, chào thầy, cầm mircrophone, và đọc bài Away của Robert Frost mà thầy viết trên bảng.
Now I out walking
The world desert,
And my shoe and my stocking
Do me no hurt.
I leave behind
Good friends in town.
Let them get well-wined
And go lie down.
Don't think I leave
For the outer dark
Like Adam and Eve
Put out of the Park.
Forget the myth.
There is no one I
Am put out with
Or put out by.
Unless I'm wrong
I but obey
The urge of a song:
I'm—bound—away!
And I may return
If dissatisfied
With what I learn
From having died.
mình biết lúc đó giọng mình nghe như giọng của một đứa trẻ, một đứa trẻ đang rất xúc động, giọng nó run run. đọc xong thì được thầy khen. khen khen khen. lớp vỗ tay. vỗ tay vỗ tay vỗ tay. mình về chỗ, và tiếp tục vai diễn con cóc ghẻ... ngồi trong hang của nó và quay cái lưng ra ngoài. vẫn nghe. vẫn nghĩ. vẫn gục gặc. có điều không phản ứng.
thích bài Away. nó resonates quá...mình không biết nữa. mình chẳng biết gì. mình chỉ muốn dựng ông Robert Frost dậy, và nói chuyện với ông ấy ít lâu. hey hey, dậy đi, Robert Frost. ông chết rồi, nhưng giờ tôi muốn ông dậy. dậy ngay! ông ấy mà dậy, mình sẽ hỏi, xin lỗi đã làm phiền ông nhá... thế.. chẳng hay... how are you? và có lẽ ông ấy sẽ trả lời : ah.. fine.. i'm fine. but i'm not okay. mình sẽ hiểu ngay ấy mà, mình sẽ bảo : same here, same here. ông ây sẽ cười. mình sẽ bối rối. rồi thôi. và hai người sẽ tạm biệt. mỗi người đi một đường. chắc ông ấy lại về mộ của mình, suy nghĩ. còn mình thì về lại phòng của mình, thay đồ, ngồi chải tóc.
cách đây gần một tháng, mình đã viết những dòng này, và nhận được cả đống feedback. người ta cứ hỏi mình điều gì đã xảy ra. trời. có điều mẹ gì xảy ra đâu. chẳng gì cả. lạ là người ta cứ nghĩ lá ắt hẳn điều gì đã xảy ra. cái chuyện xấu xa nào. cái con người tồi tệ nào. cái thứ rác rưởi nào. ít ra là phải có một, hai, ba điều gì đó xảy ra chứ. mình chẳng nói được gì. vì thực sự là chẳng có gì.
22/3, i'm glad it's partly gone. sunday morning, i woke up at 8:30 , and got up at 10:30 .
today's gonna be another day during half of which i'd feel anxious, empty, and desperate.
today's also gonna be another day during all of which i could make perhaps-tenacious effort to find and follow a way out. a way out. a way out of all a mess that has been happening lately, and that has been caused definitely by me.
phew.. it sounds just too pessimistic. in other words, it sounds stupid. phew...ya! it IS stupid, i admit.
i've been haunted with the idea of commiting suicide. that idea has been so faithful a companion of mine for years. somehow i've got into the habit of dreaming, thinking and feeling how life , if there could actually be any, would be after death. i've dreamed of death : my own death.
what would you do if someday you're informed that i'm now just a corpse, lying quietly, uselessly and enternally ? would you laugh ? would you pass me by ? would you cry ? would you pay a visit ? i don't really care how you may ever react. i die for my own's sake, not for your reaction, anyway. life comes down to two choices :
-i may stay and fight. i may go through the ups of life to see and deal with the downs of life, and vice versa.
-i may go and flee. i may just say goodbye. and, frankly, i get huge pleasure from getting away with all these and those troubles and these and those people. what is good of staying and fighting with an endless list of challenges ? solution to one problem certainly leads to another problem(s). its heroic to fight, or fighting's just a wrong choice of people who are over-excited about lives ?
lately, i become so addicted to my self-killing plan.. i think of drugs. i think of rope. i think of knife. i think of wine. i think of rivers and moutains. i think of buildings. i think of holding my breath for more than 3 minutes. i think of how should i do it. and still i can't find a proper answer now. i think of when should i do it. and i can say it with confidence that : now.
and there comes a clash of selves. i have absolutely lost my desire for life. at the same time i feel guilty of losing such a desire. but why should i feel guilty ? i'm free ! i spit at morality and everything that is of significance in other people's viewpoints. but i'm totally confused. absolute freedom must be a splendid apogee for only those who successfully absorb flashes of insight and achieve elevated mentality. if the pursuit of peace of mind is to be illustrated as a rock climbing trip, then i perhaps am still at the very foot of a moutain. i'm not that wise to talk about either Buddhist meditative verse or ethereal beauty of a life after death. i heard of evanescence. i heard of austerity. i heard of human condition. i heard of vanity. i heard of compassion. they may have surface simplicity, or they may be really simple themselves. i heard that we can create rules, and thus we can break rules. and there comes a key question : what is the rule to be ?
the rule is that we must live our life to the fullest extent, or at least, to the full form and length as it is somewhat designed, isn't it ?
the rule is that we do not have to do anything that goes beyond our own wishes, isn't it ?
the rule is that we should not have wishes, dreams, hopes, and schedules, isn't it ?
what is the rule ? hah!
i find it foolish dragging on days and months and years. ya.. i wanna escape, no matter it would be considered discerning or cowardly or timely or early or whatsover..
i'd die for my own happiness, though this so-called happniess must never last long. probably i'd be soon summoned and requested to pay for it with a much higher price. probably when i'm dead, i'd think of how i would be and feel if i'm alive. just like now i'm alive and dream of a death. probably i'd regret. probably i'd cry in vain. and...ya... probably i'd find i make a good choice, ..
i'd die for other people's sake, too.. i'm more trouble than i'm worth. i'm really more trouble than i'm worth. should i stay and try to turn myself into someone that causes less troubles ? or should i head straight to the door where it's labelled EXIT ?
i don't really know what is good to do and what is not..
i've dreamed of a peaceful death and of an eventful life. what should be chosen ? i've been wavering between fleeing and fighting.
but i'm glad it's partly gone today...
maybe i'll just stay until it's my turn to leave. perhaps i don't need to leave at once, since i can do it anytime later.
sáng nay đọc Away của Robert Frost, mình thương ông ấy lắm. chắc ông ấy cũng đã bơ phờ nhiều. chắc ông ấy cũng đã loay hoay nhiều. bây giờ ông ấy đang ở đâu nhỉ? hôm qua xem phim, có cảnh người cha ra biển với nắm tro của con trai trên tay. gió thổi bay vèo vèo. sao một con người lại có thể thành ra như thế nhỉ. bay vèo vèo vèo. mới cảnh trước anh ta còn đó. đĩnh đạc. văn nhã. cảnh sau đã thấy một nhúm xám ngoét mịn màng bay bay trong gió. èo.. phèo phèo...
một tháng nay đã có nhiều thứ xảy ra. ha ha. nhưng thực ra mình chẳng xi nhê gì với thực tế đó cả. ba mẹ chiến tranh lạnh ư? thì sao? ba đập nát điện thoại ư? thì sao? mình còn mải loay hoay chuyện của mình đây. anh Gấu Misa gặp mình à. thì sao? anh Gấu Misa ôm mình à. thì sao? anh Gấu Misa dắt xe, rót nước, gửi email cho mình à. thì sao? mình còn bận. mặc kệ anh.
có khi mình trở thành một người khắc kỷ rồi. có khi mình trở thành một con quỷ rồi. mình không động lòng. mình chỉ thấy buồn, rười rượi, suốt ngày suốt đêm. chẳng vì ai. chẳng vì lý lẽ gì. mình đã không biết là mình có thể làm ngơ với ba mẹ, và với anh Gấu Misa. mình ngạc nhiên về mình đấy. chuyện ba mẹ gây nhau, một chuyện mình không bao giờ muốn xảy ra. khi nó xảy ra, mình vẫn tỉnh queo. chuyện anh Gấu Misa ôm lấy mình, một chuyện mình luôn luôn muốn xảy ra. khi nó xảy ra, mình vẫn tỉnh queo.
một tháng nay đối với mình chắc giống một tháng đối với con rắn đang lột da. nó đau lắm ấy. nó khổ lắm. có điều như thế thì sau này nó sẽ mạnh mẽ hơn, nguy hiểm hơn, dù là cũng chẳng để làm gì cả. tháng này mình đã bạc đãi rất nhiều người. mà mình bạc đãi nhiều nhất là chính bản thân mình. mình đã không coi ai ra gì. nhưng người ta coi mình ra gì, và muốn mình coi người ta gì. mình thì sao? mình đạp đổ hết. mình phun nước miếng phèo phèo. đối với một số con người thích đóng vai "nạn nhân", thì mình vung đao lên chém. mình cắt đứt quan hệ. mình sỉ nhục họ. mình coi thường họ. với một số con người khác thích đóng vai "hung thủ", thì mình tự làm cho ti tiện mình, để họ có lý do mà vung đao lên chém. sao cũng được. mình không quan tâm. phương án đạp đổ và chém giết của mình không được người đời chấp nhận, thì mình chui vào hang và diễn vai con cóc. dù thật ra phương án diễn vai con cóc này của mình, cũng không được người ta chấp nhận nốt.
lẽ ra, mình nên :
- suy nghĩ nghiêm túc ít lâu
- tâm sự với người khác
- lấy lại tinh thần
- vui vẻ, khoẻ khoắn và khởi động lại mọi thứ
mọi người trông đợi mình phản ứng như thế. ờ. mà mình bận rồi. mình bận phản ứng theo cái cách mình muốn rồi. xin lỗi nhé. không thể làm vừa lòng mọi người rồi. có người thật tâm mong mình hồi phục. có người chỉ mong muốn điều đó trên môi và lưỡi. có người thì, thú vị làm sao, vin ngay vào cái lúc mình đang vật lộn với các luồng tư tưởng này, để thể hiện mình. ôi chao, con người. thú vị quá. cùng là một loài mà xâu xé chà đạp bèm bẹp bèm bẹp lên nhau. bởi vì cái thuyết nhị nguyên chết tiệt. dù sao, mình cũng hiểu là mình đang thay da đổi thịt. mình đau đớn lắm. mình xót xa lắm. mình ngậm ngùi lắm. mình ăn năn lắm đủ thứ cả. nhưng biết sao giờ. mình không thể làm khác. à, thật ra thì mình có thể làm khác, trong lúc này. nhưng thế nào rồi cũng đến một lúc nào đó mình phải làm chính xác như thế này. mình đâu có trốn đi đâu được.
sáng nay cùng nhau ngâm nga mấy bài thơ xong xuôi, thì mọi người ra về. trời vẫn còn dư âm của mưa, nó xám xịt. đường cũng vậy. đường vẫn còn dư âm của mưa, nó ướt nhẹp. mình chạy về, rề rề rề. thấy quả thật mình là con cóc ghẻ. không hơn. mình quyết tâm làm cóc ghẻ. trong thời gian sắp tới, mình sẽ làm cóc ghẻ. đó là sự lựa chọn của mình. nhưng oái ăm là, mình quyết định các lựa chọn. nhưng mình không quyết định được cơ chế lựa chọn. nguỵ dân chủ quá, phải không? mình có là gì ghê gớm đâu. khổ thế. check mail trong yahoo, thấy mẩu tin tức về tổng thống Obama "i'll bend, but not break". vâng. có lẽ cần chích cho ông Obama một liều Robert Frost. và cả một liều Oscar Wilde nữa.
à, mình đã chọn chuyên ngành : văn hoá văn học. 2/3 lớp mình chọn ngữ học dạy tiếng. 1/3 còn lại chọn biên phiên dịch. mình chọn văn hoá văn học. sẽ hơi cô đơn, nhưng chính vì vậy mà mình càng hứng thú hơn. thầy nói đúng. học văn chương làm đầu óc người ta tự do hơn. người ta welcome tất cả mọi thứ. nhưng thứ mình cần không phải là khả năng welcome mọi thứ. thứ mình cần là gì thì ai mà biết được.
Robert Frost. mình rất có duyên với thơ của ông này. mình hay come across thơ của ông ấy. mình chẳng chủ tâm tìm đâu. thế mà vẫn gặp. và có lẽ là vẫn sẽ gặp.
tóm lại, bây giờ thì, mình sẽ là một con cóc ghẻ.