hôm qua mình giải quyết cơn thèm pizza bằng cách ăn một bịch snack có mùi pizza ý, bánh của Oshi. ngon ngon. dạo này mình thèm pizza vì mình đã và đang ăn quá nhiều pizza, đặc biệt là pizza hut. ăn riết ghiền. cứ nghĩ tới cảnh người ta bưng pizza ra, mình grab a slice, phô mai chảy ra thành những sợi dây mảnh. rồi cái mình lấy tương cà màu đỏ. rồi cái tương ớt màu cam. rồi cái mình cắt slice của mình ra thành từng cục nhỏ nhỏ. rồi cái mình lấy cái nĩa chọt vô từng cái, rồi cái quẹt quẹt vô đống tương. rồi cái ăn! rồi cái buông dao buông nĩa làm một ngụm pepsi. trời ơi là trời. chịu nổi không! ngon gì đâu mà ngon! hình như mình ăn hết các loại pizza của pizza hut rồi. pizza inn thì mình đang tấn công thôi, chỉ đi vài lần. trời ơi.........thèm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
sáng nay mình dậy, mở tủ lạnh lấy cái này cái kia (có gì lấy nấy) tộng vô họng cho đỡ đói. kết quả là : ăn xoài chín ( chèng, ngon thiệt là ngon) + uống sữa tươi + ăn nem giòn + ăn nem huế + ăn kim chi + một cái bánh flan + uống nước lạnh. vậy là xong một bữa.
. rồi cái lên phòng. mở toang 2 cửa sổ kiêm 2 cửa ra vào. đàn tưng bừng luôn. cây mít, cây mãng cầu, cây chuối, cây tùm lum ở vườn sau nhà hình như cũng nghe mình đàn. mỗi lúc cao trào, gió thổi qua cây, mát rười mát rượi! những lúc mình đàn bị lỗi, xung quanh im re, ko có miếng gió nào ráo trọi ráo trơn. hay là do mình tưởng tượng, hay là do cây cối lắng nghe mình thật nhỉ? xong rồi mình còn phởn chí vừa đàn vừa hát bài Que Sera Sera. bài này hồi lớp 10 mình thích ghia nơi. xong rồi nó chìm xuống với đám bụi thời gian. bữa nay mình lôi ra mà ca mà tụng. thật tuyệt. vậy thì còn gì để lo lắng nhỉ? que sera sera mà. nghe có vẻ như mình nên buông tay và nên thôi tò mò. mà tại sao mình lại không buông tay nhỉ? tại sao mình cứ tò mò nhỉ? cái nào thì tốt hơn? holding on hay letting go? trời, ai biết dc chuyện đó!!
nói về hình ảnh mình nhìn thấy trong siêu thị hôm qua đi. cái lúc đó thật là thú vị. xung quanh, cả mấy chục cái nồi inox đều phản chiếu một hình ảnh : mình, mặc áo xanh lá cây đậm và quần kaki xám, ngồi giữa một đống chổi chà và cây lau nhà đầy màu sắc : xanh dương, vàng, cam, hồng, tím, đen, và trắng,...
nó làm mình nhớ tới các giấc mơ nghề nghiệp của mình!!!!!
như là một cuộc lang thang vậy. thật là vòng vo và xàm xí.
xưa thật xưa, xưa nhất mà mình nhớ thì hồi học lớp mầm mình ước làm chú bộ đội. ghê thiệt. mình là con gái mà mình ước làm CHÚ bộ đội. phải là CHÚ bộ đội chứ ko phải CÔ bộ đội nhen. tại mình thấy (trong sách) chú bộ đội đẹp, và làm toàn chuyện tốt (nhường chỗ trên xe buýt cho cụ già, giúp đỡ các cháu nhỏ học tập, rồi xách giúp giỏ nặng cho các chị em phụ nữ,...) với lại đó giờ có sách nào vẽ CÔ bộ đội đâu. thành ra mình ước làm CHÚ bộ đội. mà ba mẹ mình thì cứ cười hô hố. về sau thì chỉ có mẹ cười thôi. còn ba thì đồng ý. ba gọi mình là "chú bộ đội"! đi làm về ba hỏi mẹ "chú bộ đôi đâu rồi ?" và hỏi mình "chú bộ đội ăn cơm chưa?".
nhưng về sau mình phát hiện ra ngoài chú bộ đội thì chú công an cũng quyến rũ ko kém. chú công an chiến đấu với kẻ xấu để bảo vệ người tốt. mà quan trọng là, chú công an có cái nón đẹp! chèng... ta nói, người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân. mình là mình ham cái nón đó lắm. cho nên, chuyển sang thích làm chú công an (mà vẫn là CHÚ mới ác chứ, mình ko thích làm CÔ công an, phải là CHÚ công an cơ!)
sau đó thì mình lên lớp lá, có cô Oanh dễ thương ơi là dễ thương, cô hiền, cô ko có đánh đập hay chửi bới gì trong lớp hết. mình nhớ hồi lớp chồi có cô gì gì tóc ngắn, cô đó là assisstant cho một cô khác thôi. ở mẫu giáo mỗi lớp có 2 cô lận mà. cô mà "chính" ấy, thì hiền khô. còn cô mà "phụ" thì... thiệt là dễ sợ. có lần mình bị bệnh cảm cúm nhức đầu gì đó, mình ăn chậm. cô gọi ra đút cho ăn. tại vì đó là buổi trưa, ba đang đợi ở ngoài chờ đón mình về. cô đút cho mình ăn. chắc mình ăn chậm dữ quá làm cô xung thiên lên cô tát mình một cái bốp! cô tát có một bên thôi, mà ko hiểu sao cả hai bên má mình nóng bừng bừng bừng. nước mắt chảy lộp độp. rồi thì cũng ăn xong. rồi thì cũng đi về. èo.. đó là lần duy nhất ở mẫu giáo mình bị đánh. rồi cái lên lớp lá thấy cô Oanh đẹp người đẹp nết, lại còn hay kể chuyện cho lớp nghe nữa chứ. hồi lớp lá có lần mình đứng kế cái xích đu. đứa nào đó đang ngồi trên ghê xích đu, đu qua đu lại. cái chân xích đu nó bị chênh, nên nó hở lên. mình đứng thập thò thế nào mà một hồi sau khi cái chân xích đu nó đập xuống thì dính ngay bàn chân mình ở trỏng. máu me um sùm, băng bó mất cả tháng. suốt một tháng đó mình oai vệ lắm. ngồi nghe cô Oanh kể chuyện mỗi bạn chỉ có một cái ghế. mình có tới hai cái. một cái để ngồi. một cái để gác chân. hố hố.. ngồi gác chân ngang ngược thế mà cô ko có la! cô còn hỏi thăm nữa. thế nên, rồi cái mình thích làm cô nuôi dạy trẻ giống cô Oanh. ở nhà mình lấy mấy cuốn sách của ba, đem ra ngoài sân, giả bộ là sách kể chuyện (giống sách của cô), rồi ngồi kể chuyện cho mấy cái cây nghe. "các con, hôm nay cô thảo sẽ kể cho lớp mình nghe một câu chuyện mới nha!" toàn là kể theo trí nhớ, vậy mà mình cũng làm bộ dòm dòm vô sách y như là đọc từ đó ra. trời. mình chưa biết chữ. mà sách đó cũng chẳng phải là sách kể chuyện. thế mà làm ra vẻ cũng ngầu lắm, làm y như thiệt, thật là tếu!
nhưng rồi ước mơ ấy sớm lụi tàn. lên cấp 1 thì mình thích đi bán bánh mì, giống bà bán bánh ở cổng trường. lúc đó mình thấy công việc của bà bán bánh mì thật là thú vị. lấy dao xẻ ổ bánh mì. trét bơ. trét pa tê. rồi bỏ chả lụa bỏ rau bỏ đồ chua. "ăn ớt ko con?" " ăn nước tương nhen?".. chời. mình thèm được đi bán bánh mì một ngày cho biết lắm. nhưng ước mơ bán bánh mì này cũng lụi tàn nhanh ơi là nhanh. lúc học đàn thì mình mong mình thành một nhà soạn nhạc. mình ko thích làm pianist. mình thích là người soạn ra nhạc cho người ta hát xướng cơ.... mình sẽ soạn những bài bé nhỏ, dễ thuộc, và dễ thương. mình ko như bét thô ven soạn toàn bài hoành tráng đâu. bài nào do mình soạn cũng sẽ dễ òm và ai ai cũng đều có thể hát được, đàn được. nói tóm lại đó sẽ là những bài ca dành cho đại chúng.ở cấp 1 mình là một "tay anh chị" trong đội vẽ của trường, đi thi cái này cái nọ miết. thành ra một phần ba số giờ mình đến trường toàn là bỏ ra để vào văn phòng ngồi vẽ. chỉ có hai phần ba còn lại là vào lớp học thôi. giờ chào cờ, bà con ngồi nghe cô hiệu trưởng sinh hoạt, mình cũng dùng thời gian đó để ngồi trong phòng giáo viên mà vẽ. vẽ riết ghiên. quen tay. bạ đâu cũng vẽ. thế là mình ước làm họa sĩ. đi long nhong khắp thế giới này, vẽ tất cả lại. tô màu tất cả. rồi đem bán lấy tiền cho từ thiện. nhưng sau đó, chắc cũng là do vẽ quá nhiều, mình đâm chán. sau đó là một thời gian mình hoang tưởng không giới hạn. mình muốn làm cây bàng trong sân trường. tại sao nhiều tháng quan sát, mình nhận thấy cây bàng có một đời sống rất thú vị. nếu mình là cây bàng, mình sẽ có những kinh nghiệm sống tuyệt vời! sau đó mình lại thích làm chim sẻ. vì cây bàng thì chỉ ở trường thôi, còn chim sẻ thì có thể bay từ trường về nhà và từ nhà đến trường. hơn nữa, chim sẻ rất bé, nó hợp với dáng mình hơn, vì mình chưa bao giờ là một người to lớn cả. rồi mình lại còn thích làm cây ăngten, cao lêu nghêu trên nóc nhà. bị vì những lần trời mưa : trời đất tối sầm, nhà nhà đóng cửa, cây cối ngả rạp. chỉ có những cây ăng ten là đứng cao hơn hết thảy. ko núp đi đâu (mà núp đi đâu dc đây trời!!). ừ. mình đã rất muốn làm một cây ăng ten. giờ nghĩ lại sao thấy mình hoang dã quá.
cấp 2 thì mình tỉnh táo hơn, các ước mơ nghề nghiệp bắt đầu có "tính người" hơn. mình đã ước làm một nhà thiết kế công nghiệp chuyên thiết kế máy bay trực thăng và điện thoại di động (tại sao lại là 2 thứ này thì mình ko rõ!). mình đã đi nhà sách và đọc cọp xem cọp rất nhiều sách về những thứ này. mình đã rất quyết tâm. nhưng đùng một cái bỗng dưng mình muốn làm một văn sĩ. chắc tại hồi cầp 2 là thời vàng son của những bài văn sến súa của mình. trong số những bài văn đó, có bài rất theo quy tắc, được 9 điểm một cách êm đẹp. cũng có một số bài khác không theo quy tắc lắm, và dẫn đến kết quả là mình phải lên văn phòng nói chuyện với thầy hiệu phó chuyên môn. hai lần như vậy. một lần thì là trong kỳ thi học sinh giỏi văn, mình viết đúng 10 dòng trong 180 phút với đề tài : kể một câu chuyện về người mà em yêu thương nhất. mình kể chuyện cười. nó có vẻ nhăng nhít thật. nhưng mình thích câu chuyện đó. bài đó mình dc 3/20 điểm, và được gọi lên nhắc nhở phải có thái độ nghiêm túc hơn. lần hai thì thi văn hay chữ tốt cấp quận hay sao ấy, mình viết rất cảm động, mùi mẫn, và chân thật. đến mức mà thầy hiệu phó bảo : trong lần thi sắp tới em nên tiết chế sư chân thật hơn. chán nhỉ? nói tóm lại hết cấp 2 thì mình dẹp hẳn mộng nhà văn. rõ phức tạp. loạn xà ngầu. vả lại, ngày nào mình cũng cần phải ăn trong khi ko phải ngày nào mình cũng có thể viết. điều gì sẽ xảy ra nếu mình ko có hứng viết trong ba năm liên tục? chết đói ư? nợ như chúa chổm? có thể lắm chứ.
mình lên cấp 3, và Gấu Misa xuất hiện. suốt 3 năm cấp 3 mình mơ làm một bà nội trợ. mình mơ tới việc măc những cái đầm ở nhà đơn giản, dài ngang đầu gối. sáng dậy sớm nhất nhà, và khua chiêng gõ mõ dựng đầu chồng con dậy. mình sẽ pha cà phê cho chồng, pha sữa cho con, và làm sinh tố cho mình. rồi thì chồng đi làm. con đi học. mình sẽ ở nhà dọn dẹp các thứ, giặt giũ, phơi phóng, lau chùi, nấu nướng. trưa chồng (cụ thể là Misa) sẽ gọi điện về nhà hỏi : em thế nào rồi? đừng chăm chỉ quá nhé, anh thấy nhà mình thế là đẹp rồi. có thể bé Ca rô của mình cũng sẽ gọi về và nói rằng : mẹ thảo ơi, con nhớ mẹ lắm! ha ha ha. trưa mình sẽ ăn trưa một mình, và viết nhật ký, và chụp hình, hoặc vẽ tranh, hoặc chơi đàn. sau đó thì nghỉ trưa một lát. xế xế thì lấy xe ra ngoài mua sắm vài thứ linh tinh, đi nhà sách, hoặc ghé thăm người này người nọ. chiều tối, mọi người về nhà. mình sẽ hâm lại đồ ăn. ăn ăn ăn. à! nhất thiết sẽ có một cái máy rửa chén, vì da tay mình hay bị kích ứng kinh khủng. rồi thì vợ chồng con cái sẽ lăn lê bò toài ra. mỗi người một góc. chồng chơi games. con làm bài. mình đọc báo. rồi thì hai vợ chồng đi đọc truyện cho con nghe. con ngủ. rồi chồng nói chuyện với vợ. vợ khoe khoang với chồng. haizz.. cuộc sống bình yên, đơn giản, đến suốt đời. mình không cần có sự nghiệp riêng gì cả. mình không cần được tăng lương thăng chức. mình không cần có namecard riêng. mình không cần gì nhiều. mình sẽ devote tất cả cho người chồng này và đứa con này... nhưng gấu Misa đi mất và giấc mơ gia đình cũng vậy. giờ thì mình thay đổi rồi. mình ko thích làm vợ làm mẹ làm bà gì nữa cả. mình mặc kệ!
lên đại học, mình ham làm công việc biên dịch. nhưng rồi thì đi ra ngoài nhiều, mình thích làm một người hoạt động xã hội hơn. rồi cái mình thấy đi nhiều cũng chẳng có gì hay ho. mệt người. mình lại quay ra thích công việc phiên dịch, làm một cái cầu nhỏ nhỏ bắc ngang qua sự rào cản ngôn ngữ giữa người ta với nhau. cũng thú vị ghê. nhưng đi phiên dịch vài lần thì mình lại chán. mình thích có những phát ngôn của riêng mình. làm công việc phiên dịch, mình phải dẹp cái tôi của mình đi. mình chỉ là một điểm kết nối giữa hai bên lại. ý kiến cá nhân của mình phải dc ém nhẹm hoàn toàn, hoàn toàn, hoàn tòan!!! èo....vả lại, phiên dịch là một công việc rất khó. càng học càng thấy khó. dịch sao cũng ko dc. dịch sao cũng thấy có lỗi này lỗi kia.. èo... tóm lại, dẹp phiên dịch đi!
giờ thì mình chẳng biết làm gì nữa.
hôm qua nhìn thấy mình cùng với đám chổi phản chiếu trong mấy cái nồi inox, mình thấy nhớ giấc mơ làm vợ làm mẹ quá...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.04.2009 15:09:20 bởi hideaway >