ngoài trời lại mưa như trút nước, cả tuần nay không có mặt trời.
người ta cũng đã chỉnh lại đồng hồ trên máy tính lệch đi 1 tiếng, mình vẫn giữ giờ cũ cho đồng hồ và điện thoại - để cho chừa cái thói đi trễ, bây giờ mình (theo giờ cũ) luôn trước thiên hạ 1 tiếng, nên nếu có trễ (theo giờ cũ) thì cũng không bị trễ thật.
lý thuyết là thế, hôm qua mình vẫn trễ :) , sau khi đi bộ 1 tiếng đồng hồ, mình quyết định leo lên taxi tới trường. hôm qua là phiên mình phiên dịch cái phim mắc dịch kia nên mình không trễ được.
hôm qua mọi thứ diễn ra có vẻ suôn sẻ, thầy yêu bạn mến :)
dạo này mình aggressive trong lớp lắm, giời ôi đến mình còn kinh mình
lúc trước , mình sợ , sợ sai, sợ làm phí thời gian của mọi người, sợ múa rìu qua mắt mấy bạn PhD , sợ tè le tứa lửa
giờ hết sợ rồi, cứ thế mà sấn tới thôi. việc đọc sách làm cho mình tự tin hơn.
nói tới sách , trời ơi rầu ơi là rầu, bịnh cũ tái phát, lợi hại gấp đôi. mình ki cóp tiền bạc mấy tháng trời, tự giới hạn mỗi bữa chỉ ăn làm sao trên dưới 2 euros, để dành được 1 đống tiền, hòng du hí 1 chuyến châu Âu cho thoả chí tang bồng , cho bằng chị bằng em, cho bõ những ngày bó chân bó chiếu trong xóm nhỏ làng quê , vân vân và vân vân...
đang để dành ngon trớn thì hôm qua lạc bước vào tiệm sách cũ, bán sách xưa lưa xứa lửa, rồi xong, hết phim !
tiền bay đi hết rồi, chỉ có một bị sách được tha về nhà, mai mốt không biết làm sao đem về VN đây... thôi, mình lại ki cóp lại từ đầu để du hí châu Âu vậy..
nói tới chuyện tha đồ về nhà, làm mình nghĩ tới ngày thứ 4 định mệnh hôm ấy.
ngày thứ 4 định mệnh, có bạn kia tự nhiên từ đâu la lên : bớ người ta, tui đang chuyển nhà, tui sẽ cho cái máy này (xem hình), đây là máy in kiêm máy photo, kiêm máy scan. ai tới trước thì lấy nha, càng sớm càng tốt bị vì tui sắp phải move out rồi nha... chời ơi, buồn ngủ lại gặp chiếu manh, mình la làng lên "cho tui đi, cho tui cái máy này đi !!" xong bèn vận xiêm y xong xuôi, dò google map, ghi chú, rồi lên ngựa sắt phóng nhanh như tên lửa tới cái khu nhà bạn đó ở.
bị cái cái đường mà bạn đó ở nhỏ xíu, không có trên bản đồ. mình mò được tới khu nhà, mà không mò được tới nhà. đang định đứng lu loa ngoài đường thì có 2 bạn nữ xinh đẹp đi tới. mình bu lấy và hỏi đường, 1 bạn móc smartphone ra, dò xoẹt xoẹt, xong cũng không thấy trên bản đồ luôn, xong mình đang không biết tính sao thì 2 bạn tự nhiên nói "thôi để 2 đứa tui dắt bạn tới", rồi cái 2 bạn đó đi bộ chung với mình xà quần xà quần trong khu nhà chắc mất cũng hơn 20 phút, xong đưa mình tới tận cửa nhà bạn cho máy in. trời ơi ta nói mình cảm động không biêt làm sao mà tả cho đầy đủ đây nữa.. nhỏ lớn chưa hỏi đường ai mà được cầm tay dắt tới tận nơi như thế này , mà bản thân 2 bạn đó cũng đâu có biết đường đâu, vậy mà cũng ráng mò mẫm cho bằng được...
chuyện 2 bạn đó làm gây 1 chấn động trong đầu mình, mình nghĩ, đây là 1 ví dụ cụ thể cho việc "giúp người bằng hết khả năng mình có" , đây là 1 chuyện mà mình nghĩ mình chưa làm được. dám lắm, mình chỉ nói 'thôi tui ko biết đường đâu', chứ không làm được như 2 bạn đó là lấy máy ra dò bản đồ dùm, rồi đi bộ chung, hỏi đường dùm, rồi dắt mình tới tận nơi như thế.
mình ngưỡng mộ quá, từ nay mình hứa mình sẽ cố gắng bắt chước 'giùp người bằng hết khả năng mình co' như 2 bạn đó..
rồi nữa, không biết tên tuổi quê quán của 2 bạn đó, mình ko biết làm sao để mà cám ơn đây. mặc dù lúc đó mình đã cám ơn, nhưng mình nghĩ vậy vẫn chưa đủ, mình muốn cám ơn nữa. chắc mình gửi thư lên đài phát thanh, nhờ phát 1 bài hát tặng 2 bạn đó quá... tới bữa nay thứ 7 rồi mà mình vẫn còn bổi hổi bồi hồi nghĩ về chuyện 2 bạn đó đã giúp đỡ mình.
bây giờ tới cái máy in kiêm máy photo kiêm máy scan. nó to như cái tivi vậy , và mình bỏ lên yên sau xe đạp không vừa. thế là mình vất xe đạp ở đó, khiêng tay về.
nó nặng 10kg là ít !!
cứ đi bộ 5 phút là mình lại vất nó ra đường, đứng thở phì phò... loay hoay 2 tiếng đi bộ trong khuân vác như thế thì tới nhà. vừa đi vừa thở, lúc thì huýt sáo cho lên tinh thần, lúc thì rủa xả cái tật hám rẻ của bản thân... vân vân và vân vân
tới nơi, tay chân rã ra làm nhiều mảng , mỗi mảng yêu cầu 1 miếng salonpas. ngày hôm sau còn tệ hơn, nguyên người căng cứng. làm mình nhớ tới hồi tiểu học , lần đâu đi bơi - hậu quả y chang. bữa nay thứ 7 rồi, vẫn ê ẩm lắm thay và người mình thấm đẫm mùi dầu gió.
bị cái, cái máy in kiêm scan kiêm photo : nó không chạy
nó không chạy cũng không sao, dù gì cũng nhờ nó mình đã gặp dc 2 người super tốt, và đã có 1 màn workout ngoạn mục nhất trong vòng 3 năm trở lại đây.
its not the desstination that matters, its the journey
đi đọc sách thôi.
sáng nay mình nấu súp cà rốt và bắp cải, ngon ghê ấy, hí hí hí hí... thời tiết thế này, mình nguyện không ra ngoài.
mai ra, mai đi thư viện, lấy cuốn sách mình đặt trước.
hôm nay mình chỉ trốn trong hang thôi...