away
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 12 của 21 trang, bài viết từ 166 đến 180 trên tổng số 312 bài trong đề mục
hideaway 26.09.2009 16:48:50 (permalink)
nguy hiểm rồi đây, mình có dấu hiệu đau ốm và kiệt sức.
cách đây 10 ngày mình đã tới university health center, nhưng càng ngày tình hình càng tệ.
mỗi ngày mình thức dậy lúc 3h chiều và mum mum lúc 5h, sau đó xây xây xẩm đến 8g, 9h thì mình lại ngủ vùi dập tới chiều hôm sau. mình thấy yếu ớt quá. nhiều khi đang ngồi nói chuyện mà đầu óc trống rỗng quay cuồng.
nhưng mình có tin vui. đó là đề tài nghiên cứu khoa học của mình dc duyệt cấp trường, và sẽ dc 1 cái research grant. tuyệt chưa nào!!
khi về VN mình sẽ chết.
học bù 5 môn, làm research, và cái NGO. khi về VN mình sẽ chết. hu hu hu hu....
ah, chuyến đi Malay, mình sinh sống như triệu phú í. nhà hàng khách sạn piano rồi taxi rồi đủ mọi "trò đời", đi amusement park khu thrill rides, ruột gan  và tim và dạ dày phổi và thận và các thứ lộn tùng phèo cả lên. ôi trời ơi là trời...
mình đang nghe nhạc của S.E.N.S, và mình sẽ làm việc. sách đã mua về rồi đây, đắt đỏ dã man chịu ko nổi!! hu hu hu...
mà mình chưa clear tiền trong cheque nữa, thứ 2 phải đi thôi. la la la...
mà quả thật mình đang ốm. mình thấy có thể ngã ra đất và chết bất cứ lúc nào. có thể mình ăn uống ko đàng hoàng, và mình chơi bời và mình tham lam nhiêu quá.
thôi ko chết ở đất khách quê người đâu. mà mình phải lo sắp xếp BBQ mới dc. yeah!
hideaway 26.09.2009 17:53:04 (permalink)
mà thôi. không dc như thế này nữa.
phải cố gắng lên.
lèo bèo nhèo như con mèo thế này là thế nào. không để mọi thứ tréo ngoe và trộn lẫn như nhân bánh trung thu được.
ta phải be mindful. ta phải thật sự be mindful.
nhìn nhận rõ ràng đâu ra đó, và hành động cho tươm tất chứ lại.
mình phải có trách nhiệm hơn thôi. mình đang nhận thức rất rõ ràng cái gọi là casual relationship giữa hôm qua hôm nay và những ngày sau đó.
phải cố gắng lên. tươm tất trong từng ngày 1. tươm tất trong từng việc 1. tươm tất trong từng chút 1.
mình phải cố gắng lên, không buông tay ra nữa đâu nhé.
mình sẽ tươm tất từng giây 1.
hideaway 27.09.2009 15:32:17 (permalink)
kiệt sức.
nhưng vẫn ráng ngồi vừa đọc sách vừa tóm tắt vừa nghe My Love is Like a Red Red Rose.
kiệt sức.
nhưng sẽ hết kiệt sức sớm thôi.

O my Luve's like a red, red rose
That’s newly sprung in June:
O my Luve's like the melodie
That’s sweetly play'd in tune.
mà mình khoái S.E.N.S rồi nhen! nhịn ăn nhịn mặc để mua đĩa của S.E.N.S thôi! yeah!

ps. ghét Craig.
hideaway 28.09.2009 11:45:27 (permalink)
mọi vấn đề nan giải nhất đã dc giải quyết. ta làm tuần tự các thứ còn lại vậy.
nhẹ nhàng, thong thả, toàn vẹn và xong...

từ hôm nay mình sẽ không như hôm qua nữa đâu!
hideaway 30.09.2009 13:24:54 (permalink)
1h 15 trưa, mới thức dậy.
ngoài kia nắng chứa chan, và chói. mình đang nghe 1 bài samba nồng nhiệt, giá mà body chuẩn tí nữa thì mình sẽ đứng dậy shakes those hips wildly liền. mà hôm trước mình coi trên youtube cái clip hàng trăm tù nhân ở philipppine nhảy macarena, ôi, tuyệt vời!!! mà mình vẫn chưa involved vớio cái yellow ribbon project bên singapore nữa, mình muốn làm bạn với những ex-offenders, và gia đình của họ nữa..  nhưng việc hôc cùng bận quá, và institute of mental health nữa và counselling n psychological service nữa . có nhiều thứ mình muốn "làm" quá. mà ở đây mình mới nhận ra rõ ràng là mình tham lam và cầu toàn ghê gớm như thế nào. mình cầu toàn ghê gớm.
:)
đang nghe love changes everthing! là là la la lá là! là là la la lá là.. love changes everything... hôm qua mình nghe bài này trên taxi, mà hôm qua đi bankk, giờ mình giàu rồi, có thể dễ thở hơn 1 tí rồi. hôm qua cùng tiên tồ đi siêu thị mua 1 nùi đồ kinh tởm, xách ko nổi luôn.  love changes everything, love makes u fly, it can break ur wings, là là la lá là... hôm qua mình cũng có book music room. vào đó 1 mình đàn ca hát xướng, thích ghê. cây đàn yamaha làm mình nhớ cô Hương, nhớ thời gian cấp 1, vừa học đàn vừa học vẽ. lớn lên thì chả học cái gì ra cái gì, tạp nham hỗn loạn. ê, có tiếng xe buýt chạy với tiếng chim hót kìa.
tối nay có nên đi concert với Craig ko nhỉ... mình ko biết. chưa học chữa nào. mình practically và literraly chưa học chữ nào.
chà, tóc thơm quá,
có nên đi concert ko nhỉ..
thôi giờ đi ăn sáng hay là ăn trưa gì đó thôi. mình tiết kiệm nào, lấy xăng quít trét bơ bỏ vào máy cho bơ chảy ra bánh mì nóng lên rồi ăn rồi uống nc trái cây dc rồi. ngon chán chê, mình tiết kiệm thì tốt hơn! love changes everything, love makes u fly, it can break ur wings, là là la lá là, là là la lá là...
love changes EVERYTHING..
à, hôm rồi mình với Eero ngồi đo coi mình cách nhà mình bao nhiêu. mình thì lên world distance calculator. đo từ changi sang tân sơn nhất, rồi đo từ NUS sang changi và từ tân sơn nhất về Gò Vấp. cộng lại. ẻm Eeo thì xài cái vonfram quỷ quái gì đó, nhưng finland thì tít tắp xa rồi..

hideaway 30.09.2009 13:30:01 (permalink)
nhưng mình nảy ra ý này.
mỗi ngày mình sẽ hành xử theo 1 cách nhé.
mình sẽ chọn "Cách" đó vào lúc mình thức dậy.
và cả ngày hôm đó mình sẽ "đeo bám" cho bằng dc cái cách mình đã chọn,
mà bị xước móng tay ngón trỏ nên giờ mình gõ bằng ngón giữa, kì ghê, chậm ghệ, và sai nhiều ghê.
thôi, im lă75ng nào.
"cách" cho hôm nay sẽ là

DO ONE THING AT A TIME, DO IT ONE- MINDFULLY.

hideaway 01.10.2009 13:21:56 (permalink)
hôm qua mình ăn vận như bà già, sơ mi trắng lấp lánh tay dài, quần tây xám, giày bít mũi nhung xám, đồng hồ trắng, áo khoác len xanh lá đậm. mặc như 1 người lớn làm mình cảm thấy như 1 người lớn. mình đi đo mắt kiếng và lựa gọng kiếng mới. mắc dã man bà cố ơi, nhưng ko còn cách nào. mình lỡ chân dẫm cái bẹp lên mắt kiếng cũ của mình rồi. tí nữa đi lấy mắt kiếng mới thôi. tối hôm qua mình đi bar và uống rượu. và mình cũng học nữa. và mình cũng gặp Craig. hai người đang chơi trò dumping. lần này mình dump Craig, lần sau Craig dump mình. hôm qua C tặng 1 cành hồng, mong ask me out again, nhưng mình khoái trá bảo "ko".. cứ thế này thêm ít lâu đã.. hê hê.
hôm nay mình sẽ học chăm nè! mình sẽ giành điểm cao, để khi đem về nhà ko bị xấu hổ.
Marcus hôm qua làm mình giận một tí, tối gửi email rủ mình đến UCC nghe ông Wole Soyinka, a nobel prize winner of literature will read from his books and discuss various current topics. ối thiên hạ này chỉ có một hoặc một vài patterns xư sự thế thôi.
chỉ đến thế mà thôi.
mình đang nghe we are the world, và nghĩ tới sociology.
nghĩ tới những gì đc viết trong cuốn sách tổ chảng của Brym and Lie.
nghĩ tới những gì mình với Craig đã nói qua nói lại.

Being on a journey to Malaysia, I also think of other journeys that I will and I will have to take later on, including a journey to death. Isn’t it another journey? The last and the compulsory one.
Being on a journey (whatever journey you may think of, Craig), I see how people (me too) are addicted to their luggage. Schools. Museums. Shopping malls. Shrines. Waterfalls. Mountains. Beaches. Amusement parks. Science parks. Towers. Skyscrapers. Game stalls. Music. Food. Clothes. Cabs. Hotels. Companions and companionship. Money. Maps. Plans and intentions. Deadlines. Lies. And truth. And understanding and misunderstanding. Aren’t they luggage all, Craig?
I’m a little bit confused at the moment, but I guess it’s better to be confused this way… I don’t want to let things go without noticing their very existence.
I’ll hold it on, I’ll learn, and I’ll let it go, which means (in this case) that I’ll need some time to think and re-think about stuff in my head and heart now, Craig. Maybe I’ll be a bit silent and distant, but do give me time, baby.
Do give me time being on my own, by doing this perhaps you’re giving me part of the knowledge and wisdom. I’m just too confused and I don’t wanna confuse you too…

ôi, chỉ đến thế mà thôi.
hideaway 04.10.2009 14:13:38 (permalink)
sáng chủ nhật (thật ra là trưa), thức dậy lúc 1h15. nhai nhồm nhoàm cereal. húp sột soạt tô sữa. thổi phì phò li cafe. gối đầu lên chồng sách, máy tinh trên bụng, cái quạt trên trần nhà. cuộc đời thần tiên huyễn hoặc.

hôm wa là trung thu, đi china town với mọi người. trước đó thì đi imh. mệt rũ.
ta nói, mình giống chị Dậu, tức nước vỡ bờ. bấy lâu nay đóng vai "cô gái hiền lành dễ chịu và biết kiềm chế trong mọi hoàn cảnh". nhưng tối hôm qua mình đứng bật dậy, hét lên, và ném khăn giấy vào người khác. mặt mày phừng phừng phừng. then came the deadly silence. mọi người té ngửa. mình cũng té ngửa. sao con người mình nó hung dữ thế nhờ..

giờ chắc chả ai rủ mình đi đâu nữa. mà thế tốt. mình phê quá, ko có thời gian "một mình" ít lâu là thế đấy. mình được accompanied gần như 24/7. hồi ở nhà ngày nào mình cũng ở một mình ít nhất 5 - 6h một ngày. giờ thì giao du đủ trò đủ kiểu. kể rundefined cũng mệt mỏi lắm ấy...

nhưng thôi, cái gì qua thì đã qua, kỳ thi chưa tới thì chưa tới. việc hôm nay thì ta làm hôm nay. ta đã email cho LSG này. xong 1 em. ta còn đọc một nùi sách này. ta còn dọn lại căn phòng này. ta còn install SPSS này. ta còn nhiều lắm. mình và Craig kí hợp đồng ko gặp gỡ giao lưu văn hoá trong 3 ngày 3 đêm, nhưng Craig cứ đòi phá hợp đồng hoài. . không. it's the law. mình sẽ không gặp Craig trong 3 ngày. mà C dạo này hí hửng lắm, không còn cái vẻ serious như lúc đầu mình biết nữa. hồi ấy mặt mày C trầm trọng, ngồi canh me mấy ngày mấy đêm mới thấy cười 1 lần. giờ thì C toe toét! hôm wa nghe bảo mình đang war với cha kia, C bảo. hope u win, but if he does i can go and punch him for u. =)... ừ, hôm nọ hai người còn write a tune chung nữa. mình ở đây, uncontrolably, mua cả đống thứ nữ tính : khăn, lược, gối, mền, ly, tách, dĩa, đồ trang trí, cứ như là ở nhà. C cười. ai dè phòng C, uncontrolably, cũng toàn những thứ C có ở nhà. mua cái netbook, rồi mua thêm cái laptop tổ chảng. rồi mua máy in. rồi mua dàn loa. rồi mua mấy cái "đồ chơi" của DJ. mua cả cái mini-keyboard để C dễ bề hoạt động.  chả ai cười ai dc nữa rồi.

thôi, ta đi học.
không âu sầu chuyện bùng phát hôm wa nữa. cũng không hào hứng chuyện bbq và ucc ngày mai nữa.
hôm nay là hôm nay.
mà mình post câu hỏi lên forum, quần chúng ko trả lời mà đích thân thầy trả lời làm mình sợ quá. thầy biểu
Dear Thao
I can sense from this and an earlier posting that you are "agonising" over some important sociological questions/issues which are hard to tackle via the IVLE Forum. May I therefore suggest that you make an appointment to have a longer chat with your tutor on these matters.
giống y như là "bệnh con trầm trọng, đi gặp bác sĩ đi, đừng ở nhà mà chết". không......................... sắp thi rồi, mình còn 1 tuần để vùng vẫy. mình không gặp ông tutor đó đâu !!! ổng "ghim" mình hay sao ấy.........
nhưng thầy bên human development over the lifespan thì thương mình lắm. trong lecture theater cả trăm người mà thấy cứ dòm mình hoài. lại còn hỏi tới hỏi lui, tới khi phát copies thì thầy tận tay đưa cho mình 1 bản, còn mấy bạn kia thì tự mà đi lấy.  trong tutorial class thì khi mình move groups, thầy tuyên bố xanh rờn: as long as you are in my class, there'll be no difference.



thế. phải sống xứng đáng với những gì mình đang dc nhận đấy nhé!


hideaway 04.10.2009 14:35:50 (permalink)
giận giận giận... (giả bộ á! ) :D hí hí hí...



chào bà con cô bác anh chị em bạn dì, bộp tồ đây..

hô biến, bụp!

mới vô, bộp tồ cảm thấy thật có lỗi vì kể từ ngày qua sing đã ít dành thời gian vấn an mọi người ở nhà... ko theo dõi "Sâu Sát" dc tình hình của mọi người, có ai đau ốm gì ko, có ai buồn bã gì ko, có ai có tin vui gì ko, có ai cần giúp đỡ gì ko, có ai sắm sanh thứ gì mới ko, có ai có "ai" ko, và rất nhiều điều nhỏ nhoi nhưng quan trọng khác...

2 tháng vừa qua, chắc bộp tồ đã bỏ lỡ mất nhiều câu chuyện hấp dẫn từ mọi ngừời.. (uổng quá, ặc ặc!) .... trong nhiều lí do thì có 1 lí do là bộp tồ ko muốn xuất hiện trên giang hồ vì sợ bệnh "bán than" tái phát và làm phiền mọi người..  bộp tồ sợ rằng mở miệng ra sẽ là "haizzz;; thèm ăn cơm, thém bánh tráng, thèm chạy xe máy, thèm giành xe buýt, thèm sảnh D, thèm karaoke, thèm tùm lum tá lả lên"..

thế mọi người có khỏe ko nào, sinh sống thế nào nào ? đi học rồi có lam lũ lắm ko ? hôm nay nghe lại bại Bring it all back mà hồi đó lớp E mình hát trong cái Dinner Party năm 1 mà thấy nhớ lớp E ghê gớm.
cụ thể là bà Thùy Giấm Nhão nè :D, tui muốn lại đi  bộ với bà , rồi thừa cơ đá cho bà mấy đá..
bà Sói ghẻ nữa, lâu rồi ko qua nhà bà ăn dầm nằm dề nữa nhỉ ? hãy đợi đấy, hãy đợi đấy.. nu pa kha chi! nu pa kha chi!
bà Quắn nè, làm xong VIK chắc bà cũng xuống hết mấy lạng mỡ với vài trăm gram ba rọi, tội nghiệp bà quá.. mà nghe Đình Phương đồn là mọi thứ dc làm khéo lắm, hơn hẳn năm ngoái nhiều.... bà giỏi quá!!!!! chúc mừng bà nhé Quắn.
bà Đặng thì sắp sang Sing rồi, ko biết cảm giác lúc này của bà thế nào.. chắc là lẫn lộn nhiều..
bà Khỉ còn nghe ra dô ko đó ? :D hy vọng bà sẽ master tiếng bông của bà soon soon nhén, ngộ ái nị!
bà Đinh thì tuyệt đối vắng mặt trên giang hồ internet... khi nào tui về, bà lại cho tui với bà Thùy quá giang ra trạm xe buýt nữa nhen bà.. hí hí hí... xin hậu tạ bà sau hén Đinh!
bà Hùynh và Kim Thy cũng cố gắng năm học này nhé... chúng ta cùng cố gắng. mới đó mà đã là năm 3 rồi, nhanh ghê thật. ngày nào mình còn thơ ngây chết mê chết mệt thầy "Nhất Chi Mai"... nay mình đã trưởng thành nhiều, cách nhìn ngừời ko còn quá đơn giản và sai lệch nữa, phải ko mấy bà ?
Tiến là bạn nam duy nhất nhận dc email này.. :D hy vọng Tiến sẽ gặt hái dc thật nhiều điều quan trọng trong thời gian sắp tới.. ko nhất thiết điều đó nằm trong 1 hay 2 hay 3 cuốn vở, mà có thể là bát kì đâu, cành cây ngọn cỏ bịch si rô đầu đường cũng dc, miễn là nó quan trọng. sư phụ biết Tiến là người có nhiều tiềm năng lắm lắm, let it bloom at the right time and in the right way nhé Tiến nhé!

hôm nay nghe lại Bring it all back, thấy đúng là everything's back. ko di dời 1 li 1 tí nào. bộp tồ vẫn save đầy đủ hình ảnh và đề tài nghiên cứu khoa học và danh sách ES và mọi thứ.. mọi thứ liên quan đến mọi người. trong folder 07E, nằm trong 1 folder to hơn, tên là " i participate " ..

mọi người vẫn là 1 nơi rất quan trọng mà bộp tồ participate.. haizzz.. ko biết diễn tả làm sao bây giờ, nên bộp tồ bèn gửi kèm bài hát này, its the way you make me feel. mọi người nghe nhé... nó là 1 phần mà bộp tồ muốn diễn đạt..

ừm. đại khái là dù sao thì dù, có ra thế nào cũng mặc, bộp tồ rất trông mong đến ngày về để tái ngộ cùng mọi người. lại cùng đi ăn lê lết từ hủ tiếu gõ 5000 đến pizza mấy chục ngàn. lại cùng đi qua nhà Đặng, nhà Sói... lại cùng đi nhà sách.. lại cùng đi karaoke, lại cùng ngồi lê đôi mách.. lại cùng lăn lộn ra học trước ngày thi.. lại cùng đuổi theo những chuyến xe buýt. lại cùng nhau làm nhiều chuyện ruồi bu hoặc to tát.

dù sao thì dù, bộp tồ cũng mong đến ngày về lắm, bị vì simply it's the way you make me feel :D

It's the Way You Make Me Feel,
The way that you make me feel,
Spinning my world around,
Tell me how can I walk away,
I don't care what they say,
I'm loving you anyway,
It's the way you make me feel....


chúc tất cả ngủ ngon!!! nhé! hôn chụt chọet.

bộp tồ.

mỗi ngày mình viết ít nhất 4 emails. và những emails như thế này làm mình nhớ nhà quá thể...
hideaway 04.10.2009 14:51:13 (permalink)
nhưng có những emails khác làm mình thấy thích ở singapore!

Hi Samuel, Teong Beng, Gary, Ming Guo, Xiaochen, Kian Yin, Michael, Kim, Harry, Sharon, Jeff, Zhang Ye, Hanjuan!


Thao here. As mentioned by Ms Vanita, we're starting a practive where members take turns to send out reminder emails.
So, what I am writing is a little gentle reminder for all of us, which is you-know-what!

The 4th session of our group will be conducted on the coming Tuesday from 12pm - 2pm, as usual! Would you come ? It's really great if you would.
In case you wouldn't, don't hesitate to let us know, though its sad, we promise not to cry a river! =) .
Personally, I wish you all would appear.

That's it. Have a splendid Sunday, everyone!


Regards,

Thao


hoặc

Dear Mr Ow Yew Sim,




I am Thao, and here , as requested, I am writing some of my thoughts about our Leadership Workshop in Pulau Ubin.



First of all, I applaud the IRO's plan and effort for such an event to happen!! We are so lucky to be involved in such a thing!


Let me think of what we did there...



Umm... The first thing we did was explore the island, which was challenging in itself. There was no time to appreciate the views however, as there was much to do! For me, this activity would be better placed in the afternoon, when it's cooler.

 
What happened next ? Ah!!! The limited finances for food encouraged collaboration and co-operation, and improved intra-group relationships swiftly. Our 2 trainers showed professionalism throughout, and successfully captured the interest of us all. We learnt skills such as risk assessement, teamwork, and the ability to interprete areas within a community where improvement is required.
 
I think there is opportunity to further our intellectual development through additional, practical tutorials in or immediately around the NUS campus.


If there's something wrong, I believe the reason lies in the participants. Maybe it was the first time go camping for most of us, and thus we were just not well-prepared for such a thing and then felt a little bit exhausted. If my explanation (that the participants were "on the wrong") is to be true, then things will definitely get better next time, because we learnt alot from this experience!!



In conclusion, I enjoyed the trip, and I look forward to the BBQ next week, hehehe!


hoặc là


Dear Ms Lim Yi Jia,


My name is Nguyen Thi Thanh Thao, an exchange student from Vietnam.

It was lovely to come and talk to you and Ms "Charming Musical Instrument" on Aug 18 in Shaw Foundation Alumni House Office. You must have been really busy these days with making preparations for the coming event.

I am writing to briefly tell you about what Nhung and I intend to do with our booth. The "point" we are trying to make to our participants on that day is : there are traditional values that are now no longer easy-to-find in our everyday life, physically. However, Vietnamese modern people keep these values in museums, in books, in stories that they tell their children and their foreign friends, etc. which means the traditional values are STILL really popular in our Vietnamese lives,  spiritually and emotionally.

Specifically, we intend to bring some lotus flowers and conical palm hats to our booth on that day. As a matter of fact, these two things are definitely no longer fashionable in Vietnam nowadays, but they are the things in which  we - Vietnamese - honestly take pride. Also, there are stories lie in them.

We are thinking of ways to decorate the booth nicely, but ... we haven't come up with any excellent idea yet. Anyway, we believe that with the stationary you provide, we can do a good job. There won't be any troubles, Nhung and I - Vietnamese people, generally speaking -  are lovers of simplicity, therefore you can totally feel relieved!! Just give us what you intend to give us, and everything will be fine!


Ah!! I am gonna have a really-small talk on that day about one interesting thing about Singapore, as an outsider. I hope you still remember, and I would like to seek for your advice about that. At the moment, I want to talk about the Singapore Chinese Orchestra - the thing that I find absolutely fascinating. The "point" (again) I want to get across to everyone is that: Singapore, with its mosaic of peoples and cultures, is making splendid changes. I came to a performance of Singapore Chinese Orchestra and I was amazed at the way the added new fine flavors into old traditional songs around the world. There were both Western and Eastern musical instruments in the orchestra, and they all played songs-of-the-world. Singapore is really a cleverly-made mosaic, to me. Do you think this idea is good enough to talk about on that day, Ms Lim ?

If there should be any improvement, please let me know. I will try to make it better.

Altogether, I hope we can have a good day with thought-provoking stories and surely lots of fun.



hoặc là

Hello Ms Eunice, 
 
I am Thao, who is luckily hosted by you!

 
How are you and your family? When will you and your second daughter leave for London? Is she excited? How is Sophia?

 
Thank you for your little sparkling gift – I like it a lot. I also like your letter(s), and would like to apologise for my letter which seemed scruffy in comparison.
 
As for your favourite saying, 'life is not about waiting the storm to pass, but about learning how to dance in the rain', I gave it some thought and I totally agree. I believe that there are times in life when learning to dance is more painful than waiting.
 
I passed on the saying to an engineering friend, and he said “ah, why not engineer a way to change the weather itself, and then you neither have to wait, nor learn to dance.” What do you of think of this alternative interpretation? For me I agree with you and  your quotation, learning to dance is definitely easier than learning to change the weather!
 
As for a viewpoint on lucky and unlucky people, my engineering friend believes that the amount of luck one receives in their lifetime, is a function of luck itself, which in itself is a function of luck, ad infinitum!!! But I won't believe in him, I believe the same way as you do. I am happy to learn that we can learn to be lucky.
 
I enjoyed the meeting we had at  Shaw Foundation AS7, I hope you have a pleasant and productive week.
 
Regards,

Thao

hoặc là

Dear Ms Sharon
 
I am Thao, the Vietnamese exchange student who participated in the INSIDE/OUTSIDE sharing session.



I am writing to applaud your great idea, the European students I have shared my experience with seem equally enthusiastic for the event in February. You must know that the vast majority of my acquaitances look forward to similar activities in Shaw Foundation Alumni House.
 
Thank you and your team for holding the event.
 
Kind regards,


Dear Ms Lim Yi Jia,
 




hoặc là



I am Thao, the Vietnamese exchange student. This is a letter of thanks for your kind help during the South East Asia day; without your assistance our stall would not have been as pretty.



I was surprised, and thrilled, to see what you had achieved.



Thank you very much, I hope to see you again.


Regards,

Thao
hideaway 04.10.2009 14:56:43 (permalink)

và tất nhiên mình thích emails của Craig.
từ những email dài....





Hey Thao,

I've been thinking about what you've said, and to be honest, I've been thinking about much the same things recently.

The conflict between superego and ID has never been this strong for me before. I've always known it's there, but I've never realised my ID could be so influential, it feels like i'm losing control, to some degree, of myself. In fact I find it quite frightening, yes I've lost control before like punching that guy but nothing like what I feel now. When you're in my room my brain is saturated with primal desire - it is even difficult to think clearly. Perhaps anger I have learnt to control, but this new feeling I am not so familiar with. I guess I am not ashamed of this feeling; it is inherently masculine, but I wish i could manage it better.

As I hinted already, part of the reason I came on an exchange year was to discover myself instead of trying to compete on the same level as the typical Western guys i.e. trying to be the loudest and most boastful with little intellectual justification behind this self belief. To a large degree I have discovered myself, or at least admitted what I am. I enjoy being introverted very much; I have time to think, time to learn, and I feel healthier and less depressed than I did last year. And it's not like I've given up socializing completely - I enjoy the EML as what we talk about very much conforms to my interests and this mutual interest in conversation makes for mutual enjoyment. I also found that I have improved intellectually and musically very rapidly already, which to me seems to make clear that introversion is best for me intellectually as well as emotionally.

Like you I thought of my childhood too. In fact that card my family sent me caused me to reflect very deeply on my childhood, as pingu was one of my favourite TV characters. Sometimes I look back and miss the innocence of being a child; life was as easy as being looked after by your parents. I do find the journey into adulthood very exciting too, but like I said in the first paragraph, things like my 'ID' are scary realities that I have to confront. I was a very sociable child, I had hundreds of friends. I wondered where this social nature disappeared to, and I think it disappeared when I moved back to England. During my time in Holland I had a lot of friends but my parents said the kids in Holland were "above average" children. Moving to England I found the children in the school there seemed so uncivilized compared to the children in Holland. Maybe since then subconsciously I've disliked England anyway, or at least the English. This judgemental nature could only have originated from childhood but it's true that in Europe the English have a reputation for being the aggressive and 'thug' nation, but living in this way made me tougher, taught me the power to hurts others and other things I'd rather not have needed to learn. Ultimately I did have lots of friends eventually, once I had adjusted, but they were more followers as i was rebellious and daring, and callous when I had to be. Overall I suppose popularity is ultimately quite empty, what do you think?

It makes me sad you ever considered suicide. I did too last year - I just felt that life was hopelessly empty. Ultimately my super-ego is unsatisfied with how, behind the civilised appearance of cities etc, we are ultimately still very uncivilised. Do you agree?

But, on a brighter note, things seem to get better for both of us. I am (inwardly) very excited for you about this research grant. Somehow you are both very feminine and very successful in your academic pursuits - this combination is firstly rare and secondly makes you very popular, I think. I am feminine and successful in my academic pursuits too! If i were truly masculine, maybe I wouldn't have to express myself in this complicated and convoluted email. For most men they think about sex 90% of the time, for me it's only 85! Do you notice that extra 5% manifesting itself in this email, Thao?

Lots of love from

Confused Craig
PS this email is over 900 words. Oh dear, I am so gay.


đến những email ngắn!!

Want you so much.............................................
XXXXXXXXXXXXXXXXXXXX

That is all.

X

và thậm chí cực ngắn!

hi thao, i emailed first

ahahahahaa

ôi trời đất ôi...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.10.2009 15:02:56 bởi hideaway >
hideaway 04.10.2009 17:16:47 (permalink)
càng đọc journal càng kết luận rằng đời mình ko đi làm researcher đâu.
nó chán ình ình ình ình ình lên í.
đi lau nhà còn thích hơn!
hideaway 04.10.2009 23:19:51 (permalink)
trời đất ơi.
không biết nói sao giờ.
đại thể là điều gì tới được thì đi được. mà đi được thì tới được.
mọi thứ xà nùi xà nùi ấy mà.
khổ làm chi cho rầu vậy nè.
hồi hôm tutorial class ngồi nói chuyện depoliticization. lớp nói impossible. mình la là possible. té ra possible, ông tutor nói thế. ờ. cái gì activate dc thì deactivate dc. cái gì come thì cái đó go. ta nói hold it on làm gì mà ko chịu let it go.
mọi thứ rồi sẽ wa đi. đến bản thân ta cũng còn wa đi mà ta còn đòi níu níu cái quỷ gì không biết nữa!
Craig và mình có vẻ khoái trá với quan điểm này. hai người "duyên cầm kỳ' hơn là "cầm sắc". mà vậy vui ợi.
hồi đó "cầm sắc" với anh Sơn sao mà mình lên bờ xuông ruộng, ruột gan ko yên chút nào.
đây là 1 bài thơ mình thích.
The Dustbins  
These urban urns
In which each day
We throw our rubbish
And our dust away;
These stinking tombs
That our dust men
Humorously resurrect
And do to death again;
These clinking graves
That bang their own
Dull knell; these stale
Vaults of blood and bone,
Of eggshell skulls,
Smashed pots, sad rags,
Tea-leaf and sodden
Bread in paper bags:
-          These are the early doors
Of death, the privy gates
That we begin to cast
Our shadows through: the fates
We just begin to greet
With our continually discarded
Mess – our nails, hair, skin
And teeth tossed unregarded
Into these anterooms of earth,
A gradual disintegration
Slow as that long decay
That is the soul’s anticipation.
Ashes to ashes, dust
To dust – the earth
Accepts itself, and all
Is thrown away in birth
That nothing wastes.
Even the thinnest muck
Has virtue: the ground
Makes straw of brick.
And these soiled bins
Shall in their turn
Be void, yet filled, like us,
With earth, their living urn.


sẽ có người tin tưởng vào câu nói "mọi thứ rồi sẽ qua đi". có người không.
nhưng mình nghĩ đó là họ "chưa", chứ chẳng phải là "không". mình cũng có lúc "chưa" như thế rồi. và ngay lúc này thỉnh thoảng mình vẫn "chưa".
bướng bỉnh nằm lại trong nỗi buồn chẳng có gì là sai, có điều nó chưa thật đúng thôi vậy.
hideaway 05.10.2009 00:27:36 (permalink)
há há há. Craig khìn khìn!

Dear Ms Nguyen,

I am thinking of you, in the most *formal* sense of course.

I wonder what you are doing.

Today I did lots of work, but I have lots of work to go - perhaps
the 3 day !TORTURE! is good for my grades, but not good for my ego,
super-ego and ID.

I talked to my parents over the internet, the cat made an
appearance on webcam to say hello to ME, BECAUSE IT LOVES ME, unlike YOU (attachment)! I also helped my Brother buy a computer, worked on some music and am eating all the chocolate in my possession before the 3 days are up - I don't want to share. HAH.

So Thao, have I been too sweet today? Are you getting proud? Yes? WELL, I BETTER BE LESS SWEET FOR A WHILE THEN.

Regards,
Craig Robert Brown, University of Birmingham, UK

mình sẻ TRẢ THÙ.
hideaway 06.10.2009 20:31:31 (permalink)
mình đang lê la ngồi học định nghĩa của đủ thứ trên đời. 
thôi thì không kịp nấu dc cơm cháo gì, ta đi mua gạo mua nồi mua rau vậy. học định nghĩa rồi vào phòng thi trộn gỏi vậy.
ôi..
phen này chắc điểm thấp chủm cho coi. hu hu hu... ai mượn chơi bời cho vô lối vô, giờ ko còn thì giờ để làm cái gì hết trơn.. hu hu hu..
tối hôm wa debate với Craig về vụ sociology: is it a science and in what way it is a science. hai người lèm bèm đến tận 3h sáng. mà đúng là 2 cái đứa serious nói chuyện với nhau nghe mệt óc ghê á nha. thì bởi  vậy, sáng nay 1h rưỡi thức dậy, chạy ầm ầm lên CPS. mình thiệt vô duyên hết sức. chính mình gửi email mời bà con cô bác, mà mình thì tới trễ 1 tiếng rưỡi lận. thiệt không ra làm sao cả.
rồi tới gần 3h mới ăn, coi như là vừa ăn sáng vừa ăn trưa. haizzz.
giờ 8h rưỡi tối, chưa ăn tối nữa.
nhưng vui!
à, mình thích tấm ảnh "Có Đôi" trong cuộc thi ảnh của VNTQ!
đây là đoạn đối đáp giao duyên mới đây nhất trong email của mình với Craig.
mùa thi mà hai cái đứa này rảnh rỗi ớn luôn!
mình viết thế lày.

my dear friend,
the issue that i'd like to bring forward today is pretty hot and useful:
why should we email each other ?

for me, i'd answer this question as follows.
1) people (who are they, by the way?) have had great inventions.
first, electricity.
second, computers.
third, computer software.
fourth, world wide web.
fifth, chairs and desks.
lots of them (again, i wonder who they are) have been so passionate and committed in inventing and improving these 5 things and the other stuff around.. so would it be INHUMANE if we have these things AT HAND but refuse to use ? we MUST email, Craig. that's a must! we must email so that these people (whoever they may have been) feel happy, and stay happy. emailing, then, is more than a convenience. it's a moral issue, which is about other people's satisfaction and happiness.

2) as adolescences who live in a postmodern fast-paced ever changing world, which provides freedom and constraint at the same time, we ought to email each other frequently  because this is a process from which we benefit, and with which we are socialized to be used to. we can either email because we want to (or more exactly, because we are eventually programmed to "want" it that way), or email because we that's part of our habits (which is, again, motivated by our personal needs for emotional balance). either way, we will end up with sitting in desk, typing, and sending emails.

3) i have been talking about why we should EMAIL. now i'd like to say a few words about the other part of the issue: why we should email TO EACH OTHER.
we may easily reach an agreement that we hardly know who and/or what we are without being involved in interactions with other people. ironically, we find our "selves" in others. so, for our own sake (specifically, our sense of belonging and wisdom), we should email to each other - who somehow have mutual but controversial understanding and ways of understanding.

this is how i'd answer the question why we should email each other, and i hope to hear from you.


và được "trả treo" thế lày

Dear Ms Nguyen,

Unfortunately I can't make this reply as colourful as your email because mail.com doesn't seem to have any text editing features; not even italics which I find very disappointing.

So let me read over your email again.

I think your email is VERY indirect, you are coming up with altruistic reasons to email one another instead of getting to the root cause of this desire. Here is my reasons for why I think you want to exchange emails, and why I want to exchange emails.

Reasons you want to exchange emails:

1. So you can complain about how concise mine are in comparison to yours
2. So you can complain that I don't need/love/want/desire you
3. So you can demand more emails
4. So you have even more emails per day than usual and can show off to me later
5. Following from 4, you can then constantly remind me everyone loves you, and not me.

Here are the reasons why I wish to exchange emails:

1. Your style of writing
2. The joy of ignoring your complaints
3. The challenge of replying in such a way that isn't open to exploitation i.e. can't be used as proof that I don't love you
4. I find it easier to express myself in writing
5. To get a reply :D

And so you see, actually it is very simple reasons. What do you think of my analysis, Thao Thanh? Correct? Yes I thought so too.

Craig

x

. thôi, học tiếp. mà nghe Tiến đồn là cái đề tài khoa học của mình dc cho 1 triệu để tiến hành... haizzz...
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 12 của 21 trang, bài viết từ 166 đến 180 trên tổng số 312 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9