4 rưỡi sáng, lên mạng kiếm vài bài waltz ngẫu nhiên nghe chơi vậy đó. tối hôm qua (nghe xa dữ hôn, thiệt ra cách có mấy tiếng, hồi 12 giờ khuya) mình có gặp Craig. nói nói tí chút. tình hình càng lúc càng tệ. hai bên depressed đến nỗi chẳng ai nghe ra cái gì là cái gì nữa. cứ lơ ngơ lơ ngơ và ai cũng đòi isolation hết. phen này chắc là "hết duyên". ờ, cũng buồn thê thảm. hai người có cố gắng sửa chữa bằng cách bò lên MSN nói tiếp, nhưng cũng ko ra cơm cháo gì. thôi, thôi thôi. mình cảm thấy buồn. đang nước sôi lửa bỏng vầy mà tinh thần còn xuống dốc nữa thì làm ăn ra làm sao đây ko biết.
giải pháp? có ngay có ngay.
lật đật chạy về phòng lấy marker viết tổ chảng lên sticker : I CAN COPE WELL AND I KNOW IT. dán lên mặt trong của ba lô. chưa đủ ép phê, lấy marker viết tiếp lên 1 miếng sticker nữa : WHATEVER IT IS, I WILL LET IT GO. dán ịch lên mặt trong của 1 ngăn khác trong ba lô. để đảm bảo hiệu quả phát huy tối đa, mình bèn làm một miếng to khủng bố: IT STARTS WITH ME dán lên mặt trong của ví tiền.
khổ quá rồi, buồn quá rồi và mất tinh thần quá rồi, thôi đành chơi trò tự validation vậy.
mà mình nói rồi đó nha, mình cảnh cáo mình rồi đó nha, mình mà buồn khổ lần này là mình sẽ tự sỉ nhục và tự lấy tay lấy chân vả mình văng răng. không là không. không là không. mình phải quán triệt (chu choa, nghe sao mà "cộng sản") cái tư tưởng là...
cái tư tưởng gì nhỉ.
gì ấy nhỉ?
cái tư tưởng mà hồi hôm mình với Craig quán triệt đó.
à...đó là..we are going happily with a full understanding that we are going no where. ờ. vậy đó. câu đó tự mình phun ra chứ có ai nhồi nhép ép uổng gì đâu.
thành ra là như vậy đó nha. chia tay chia chân. hoặc cái gì cũng vậy. mình nhất quyết giữ bình tĩnh, và as calm as a mill pond. bình tĩnh. bình an. không chơi trò nháo nhào lộn xộn. không chơi trò gào thét giãy giụa. không chơi trò than thân trách phận.
mình sẽ làm được. self-esteem sẽ cao. self-efficacy sẽ cao. mình sẽ làm được.
mình sẽ từ tốn bước qua từng miếng từng miếng một. từng mối quan hệ. từng câu chuyện. từng con người. từng mảnh nhỏ và từng mảnh to của bản thân. mình sẽ làm được. it starts with me.
mình đang nghe bài Time in a Bottle của Jim Croce.
vậy đó. lý do mình đang thức thay vì đang ngủ là mai Craig thi sớm, mình sẽ cố thức đến 7h để gọi điện, make sure Craig dậy đi thi. haizzz... ngày nào Craig cũng mở mắt lúc 1h trưa, và thật sự tỉnh táo từ lúc 4h chiều.. cái đồng hồ sinh học gì mà...kỳ (giống mình).
ráng lên. gọi điện make sure Craig dậy đi thi rồi mình ngủ một lúc sau vậy.
dù là sao đi nữa, thì chuyện bye bye Craig cũng đến rất gần rồi. hoặc là tháng Xmas đến và mình về nhà. hoặc là hai người quá sức depressed đến nỗi chả muốn gì hơn ngoài sự tự cô lập. hoặc cả hai.
nhưng mình đã quyết định rồi đó. mình sẽ đối mặt với tất cả bình tĩnh và thong dong mà mình có thể khơi ra được trong con người mình. mình sẽ làm được. từ lúc quen Craig đến nay mình luôn tự căn dận mình điều đó mà. mình sẽ làm được.
trên FB mình đang để status thế này.
superego says "let the wind blow all away". id says "no, i want THIS to stay". and then ego says "ahh... keep this with you, but then let the wind blow you away". mình sẽ làm như mình nói. mình sẽ làm như mình nói.
sẽ ổn thôi.
. sẽ ổn.