đỡ rồi. thấy chưa, mình biết lắm. há há há.
sự tình kể ra cũng hoành tráng dữ lắm đa... chẹp chẹp.
mình quyết định staying in. đi ra siêu thị sắm sanh mì gói nước trái cây phô mai nho khô các thứ, rồi chui vô phòng khóa cửa lại, nằm lì ở trỏng. tắt điện thoại, rút cáp internet, sống đời vô độ, một mình.
không nhận email, không nghe điện thoại, không gặp gỡ ai hết. và tất nhiên là không làm việc gì luôn. niên luận? vất, đến chuyện confirm tên niên luận mình cũng chăng làm. nghiên cứu và email của Tiến? vất, dẹp đi, not in the right mood. đi đại sứ quán việt nam hỏi thủ tục? miễn. miễn. gì cũng miễn tuốt. mình nuông chiều bản thân, bỏ hết nghĩa vụ bổn phận. mà già như mình ko bỏ thì cũng có làm dc gì. mình mệt mỏi và đau buồn quá mà. khóc lóc thở than miết, làm ăn gì dc.
nằm trong phòng , 1 ngày coi đâu chừng 6 - 7 bộ phim. lựa mấy phim kinh điển mà trong Brym & Lie giới thiệu mà coi. thức dậy lúc 4h chiều, ăn mì gói, uống trà chanh. coi phim. uống cafe để coi tiếp. coi đến 4h sáng hôm sau. coi phim coi phim. coi phim coi phim. coi phim để mình nghe những câu chuyện của những người khác. coi phim để mình zoom out, để mình nhìn rộng hơn, để mình ít self-focused, ít có chú tâm vào những gì "của mình". coi phim coi phim để thấy ờ người này thế này người kia thế kia. coi phim để thấy mỗi câu chuyện đều đáng nghe như nhau, nếu chịu khó nghe. không có câu chuyện nào quan trọng hơn câu chuyện nào. chuyện mình, suy cho cùng cũng chỉ lá câu chuyện khác. không phải nó nhảm nhí. nhưng cũng không phải nó là chuyện sinh tử. nó chỉ lá 1 chuyện khác. khác khác vậy thôi. mình bớt chơi trò zoom in để thấy nó thê thảm rồi ngồi la ó nữa. mình zoom out.
coi phim rồi ăn mì, rồi uống trà. chán thì bò xuống mua waffle ăn, xong uống nước lã.
nói chung là lối sống ko có lợi cho sức khoẻ lắm. nhưng mình thấy đỡ hơn.
đỡ phải tự kiềm chế.
thỉnh thoảng mở điện thoại lên, mở mail ra, thở dài. rồi đóng lại. vậy thôi à.
mình chẳng nói ai, mà cũng chằng ai hỏi mình. mình đi chơi với thiên hạ, mình đi học với thiên hạ, và đến khi mình rút vào hang, thiên hạ này nghĩ rằng mình đang đi với thiên hạ khác. thiên hạ khác nghĩ mình đang đi với thiên hạ này. mình thì nằm phè lè trong góc, chẳng với thiên hạ nào cả.
vậy đó.
mình tưởng thời khóa biểu của mình là vô duyên nhất rồi. ai dè thời khóa biểu của Marcus Ngoan Ngoãn cũng vô duyên không kém. 6h tối Marcus sms hỏi :any chance i can see you tonight? ờ ờ. kế hoạch là 9h ăn tối, 11h coi phim, 4h về nhà.thiệt mình chẳng ngờ Marcus ngoan ngoãn lại có thể có cái ý tưởng ấy. Mark cũng rủ đi chơi, đi bảo tàng, đi ăn, đi bar, đi singapore flyer. người khác cũng rủ mình đi cycling ở east coast. người khác nữa cũng rủ mình đi coi phim.
chẳng biết nữa.
thật ra mình vẫn còn ngờ nghệch và mù mờ lắm, đầu óc chưa hoạt đông trở lại đâu.
mình muốn nghỉ. thêm nữa. nghỉ thêm ít lâu nữa.
có lẽ mình nên xuống book phòng nhạc để tập đàn.
không. mình vẫn sẽ chỉ ở trong phòng thôi.
anh Đức chủ tịch VNC muốn gặp mình làm gì ấy. sau cái hôm ôn thi đầy ngang trái mình dc chú ý hẳn.
không không. mình vẫn sẽ chỉ ở trong phòng thôi.
5h chiều nay thức dậy, thấy Craig chào trên mạng. Craig cũng mới dậy (ờ, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đúng thật). hai người lèm bèm gì ấy nhỉ. ờ, cửa sổ phòng mình ở hướng tây. mặt trời chiếu chói rực, nóng quá. mình bảo mặt trời là con trai, craig bảo mặt trời là con gái. vì mặt trời chỉ là 1 ngôi sao cỡ trung bình thôi, craig bảo mấy sao cỡ to là men, mấy sao cở trung bình như mặt trời là women, còn mấy sao cỡ nhỏ là children. ẹc ẹc. nghe dễ thương. rồi bảo Mulan xinh, nhưng ko xinh bằng con Pumba trong Vua sư tử, ối làng nước ôi. xong mình quyết định "hạ sơn", đi mua mấy lon lemon iced tea, để trong TV Room cho craig. mình chuồn lên phòng mình nằm tiếp, chẳng đếm xỉa gì. craig tắm xong, theo chỉ dẫn tìm đến TV room, thấy nước ngọt, reo lên "oh, its like xmas!"
ừ, xmas.
mình sắp về rồi. thế là hết, craig nhé? thế là hết thật nhé. có buồn không?
mình có. mình có buồn.
nhiều.
nhưng thế đấy. nhớ mấy lines này trong 500 days of summer
what happened? why didn't ur relationships work out?
what has always happened - life.
vậy đó.
trong benjamin button thì
you can be as mad as a mad dog, swear it and curse fate. but when it comes to the end, you have to let go.
vậy đó.
giờ mình đi coi phim tiếp.
mệt quá, chẳng muốn nghĩ.
giống như trong an education
i feel old. i may look really like any freshmen out there, but i feel old.
mình đang suy nghĩ có nên đặt vé tới buổi hòa nhạc Mendelssohn and beyond hông.. hòa nhạc ở Esplanade. nhưng...
mình không biết. tiếng là mình về ngày 18, nhưng thật ra là ngày 8 còn gì. ngày 8 là chạy qua indo và thailand, mãi đến 17. về lúc đó chắc chỉ kịp pack up rồi vèo ra sân bay đi về. hôm nay 29 rồi. craig đang thi, thi đến tận ngày 5. mình muốn đi chơi thật nhiều trong nhữn ngày cuối. ngày 5, ngày 6, ngày 7, và...hết.
lúc mình quay lại vào ngày 17, gia đình craig cũng đã bay đến đây rồi..
ngày 5, ngày 6, ngày 7, thật sự là hết.
hết.
hai người còn phải đi xem fantastic mr fox, astroboy, và mulan và nhiều nhiều nữa. hai người còn phải đi ăn doughnut. hai người còn phải đi singapore flyer. hai người còn phải đi nhảy. hai người còn phải đi bộ, hai người còn phải làm cùng nhau bao nhiêu việc. mà hết giờ rồi.
ngày 5, ngày 6, ngày 7.
...
và hết.