nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp. sức cùng lực kiệt.
trong những ngày cao điểm mình bận đến nỗi tối tăm mặt mày.
thỉnh thoảng chạy quáng quàng vào ladies' nôn thốc nôn tháo, không nôn được gì vì không ăn được gì. chỉ thấy mắt đỏ trào nước mắt.
giày cao gót làm rộp 10 ngón chân, 10 ngón tay thiếu máu lạnh ngắt.
bù lại, học được bao nhiêu điều vui thú và quan trọng. quen được những người quan trọng của nước nhà và của các nước xa nhà. có được những quan sát về lề lối suy nghĩ của những VIPs của thế giới. tài khoản ngân hàng được bơm thêm mấy chục triệu. được tặng vô vàn sách báo nước hoa bánh ngọt rượu chè tài liệu và những thứ cao cấp khác. được 6 job offers, sau khi tốt nghiệp đại học ít nhất mình cũng không lo thất nghiệp nữa. nhắm mắt đưa chân vào 1 trong 6 nơi đã đặt cọc này là tốt mà. à, trong đó có 1 offer ngay mùa hè này. làm việc ở Hà Nội. haiz. lại là 1 công việc áo vest và cao gót. cũng buồn.
đột nhiên mình muốn làm nông dân cơ. trồng mướp! mình rất có năng khiếu nấu canh mướp!
giờ, quay trở lại nhà trường, một mùa thì dài đang miên man trước mắt. bài thi vừa rồi mình làm tệ hại dã man vô cùng tận. âu thì đánh đổi mà. vốn biết vậy, nay vậy, thành thử không nên buồn. thấp thì cũng thấp rồi. giờ phấn đấu cho 5 bài thi kế tiếp, và cố gắng viết 2 bài research essay và 1 annual project.
cố gắng thi cái kia ở Đức. đại sứ.
cố gắng thi cái nọ ở Anh. tác giả.
cố gắng hỏi cái này ở Mỹ. nghiên cứu sinh.
cố gắng xem cái ấy ở Hà Lan. nghiên cứu sinh.
và quan trọng nhất vẫn là cái chùm thạc sĩ global studies - a european perspective. nghiên cứu sinh.
có một cái to hách xì xằng và coi mòi như điệp vụ bất khả thi ở Thuỵ Sĩ. nhà lãnh đạo.
cuộc đời thật rộn ràng với những màn thi thố. sao mình lại không bận tâm về yêu đương nữa ấy nhỉ.
bậy nào, mình vẫn đang bận tâm về yêu đương đó chứ. đang yêu đây. đang in a relationship đây, facebook bảo thế. điều cốt yếu là, mình đã xoay chuyển và sắp xếp lại mọi thứ. yêu đương này. học hành này. làm việc này. sống này. tất cả sẽ chỉ là phương tiện để mình đạt đến những trạng thái cân bằng hơn và tốt đẹp hơn. người ta có thể tìm thấy trạng thái đó trong tĩnh lặng. nhưng mình thì không. đã thử tĩnh lặng, song lại quay vòng vòng, không tĩnh chút chi cho được hết.
chi bằng quay cuồng điên đảo lộn tùng phèo đi đông về bắc quẹo qua tây rồi nhảy về nam, khuấy bùn đạp lầy, quậy phá ngông nghênh cho tan nát bầm dập rã rời nhàu nhĩ không còn ra cái thứ người thứ quỷ thứ cây cỏ chim muông gì nữa. giống như 1 nhà thần học đã nói mà O' Connor đã lấy làm tựa truyện: everything that rises must converge. mình muốn tìm cái điểm nơi mọi thứ converge. và vì vậy mình cần phải rises! nhưng không chỉ vươn lên trong 1 mặt (i.e. gia đình yên ấm, 1 vợ 1 chồng, 2 con, 1 cún, etc. hay giàu sụ nứt đố đổ vách). mình muốn vươn đến nơi xa nhất mà mình có thể, vươn dài vươn xa vươn rộng vươn cao. rồi xem cái điểm mà nó converge nó như thế nào.
cơ hội sống là quý báu, phí hoài cho một lĩnh vực nhỏ nhoi, một câu chuyện tầm phào, thấy mắc mệt quá. mình muốn quẫy đạp để nhoi lên và nhìn xuống. có khi nhoi lên xong, nhìn xuống xong, thì mình lại chủ động nhảy ào trở lại. nhưng nhất định phải có sự khác biệt. nhoi lên, nhìn xuống, và nhảy xuống, rất khác với việc ở mút mùa thiên thu quanh năm suốt tháng ở somewhere down there. có thể mình sẽ nhảy xuống nhưng với một ý thức khác và một tính chất khác.
đang đọc "cái vô hạn trong lòng bàn tay", ghi lại cuộc nói chuyện của Trịnh Xuân Thuận và Matthieu Ricard. mình chẳng hiểu bao nhiêu, song sẽ cố gắng.
A Di Đà Phật.