hổm nay ở nhà nghe nhạc bài 'happy ending' của MIKA:
'this is the way you left me, no hope no love no glory, no happy ending'
chiều nay thi môn major american literary works 2, câu hỏi ra trúng ngay phần requiem trong cái tragedy của death of a salesman, lúc Linda khóc lóc bấn loạn bên mộ của Willy Loman. herrr.. làm mình vừa viết bài thi vừa hát thơ thẩn trong đầu. viết lảm nha lảm nhảm, rồi cũng xong.
cuối giờ thi, nhàn cư vi bất thiện, nổ thêm 1 trận về black tuesday của những năm 30 và bảo "ơ hay, Willy Loman cũng chết vào một ngày thứ 3, của những nam 40". có liên quan gì không nhở ? black tuesday của năm 30 vô tình đẻ ra machinery of democacry và free enterprise. cái machinery này lại vô tình làm chết người ở 1 ngày tuesday trong những năm 40. vậy cái chết của họ sẽ đẻ ra cái gì ? xạo xạo xạo một hồi, hết giờ. thôi, zìa.
hôm nay mình cảm thấy khóai chí tử, về đã bước đi dc một bước dài trên con đường học hành các thứ. ở tuổi 21, mình đã bon chen dc nhận vô 1 cái khóa MA mà tuổi trung bình của người học là 28. và họ còn cho mình 1 lá thư tình đẫm lệ để mình dễ bề apply xin tiền làm nghiên kú.
tự hào quá. tự vỗ vai mình cái bốp!
vỗ vai mình xong, chợt nhớ ra là mái trường USSH thân iu sẽ ko để mình đi dễ dàng thế đâu. USSH sẽ níu mình lại, và sẽ làm mình tốt nghiệp trễ 1 học kỳ.
buồn.
tốt nghiệp trễ BA, thì bằng đâu để nộp vô mà học MA. mà thôi, nói nào ngay, đi dc đến đây đã là 1 trải nghiệm thú vị rồi. năm sau mình sẽ apply lại, từ giờ tới đó thì mở Timbaland và Katy Perry lên, nghe bài 'if we ever meet again' : D
hẹn gặp châu Âu ở 1 dịp khác. hẹn gặp Marcus ở 1 dịp khác.
không buồn nữa.
đi ngủ, mai ta đi chơi mấy lại đi đọc sách. hí hí hí hí hí.