away
Thay đổi trang: << < 192021 | Trang 21 của 21 trang, bài viết từ 301 đến 312 trên tổng số 312 bài trong đề mục
hideaway 16.12.2011 18:28:56 (permalink)
hức, tuần rồi xin MD nghỉ việc. MD tâm sự tỉ tê. MD kể chuyện. MD dụ dỗ. MD ra 1 cái memo tổ bà chảng để trấn áp các thế lực đen tối cho mình. kết luận: MD ko cho nghỉ, làm tới tết, nếu sau the changes mà vẫn vậy thì hãy nghỉ.


hideaway 16.12.2011 18:31:00 (permalink)
được cái, Marcus sắp sang VN. lần thứ 5.
lấy đó an ủi tấm lòng mình.
vậy là đã quen nhau hơn 2 năm. ngày kỷ niệm 2 năm vừa rồi hẹn hò nhau online thế mà mình ngủ khoẻo đi mất. tội lỗi. tội lỗi.
hideaway 10.08.2012 03:09:53 (permalink)
mãi rồi mới quay lại đây, sau khi mình khám phá ra là phải dùng ultrasurf cho vnthuquan y như cho facebook vậy. vì sao thế nhỉ?

còn 10 ngày nữa thôi là mình khăn gói quả mướp sang Hà Lan 1 mình, qua đó học tập. mình sẽ cố gắng học thật tốt để xứng đáng với cơ hội mà mình đang được có. cơ hội đó được đổi chác bằng bao nhiu nỗ lực xin xỏ học bổng, thon thót mong chờ, rồi lại quày quả đi làm giấy má lăn lộn khắp sài thành. cơ hội được đổi chác bằng bao nhiêu sự chắt chiu dành dụm của ba mẹ để mình có thêm chút tiền đi đường cho rộng rãi, chút tiền mua gói bảo hiểm tốt tốt. cơ hội đó, lẽ ra đã có thể tới với bất kỳ ai, nhưng rồi lại tới ngay mặt mình. hên quá sức tưởng tượng. bởi vậy, phải ráng, phải ráng hết sức. học bổng này ngoài sức tưởng tượng của mình, có lẽ mình đã được may mắn và phù hộ - chứ mình thật tâm ko nghĩ sức mình vươn tới đó.

sang bên ấy, mình sẽ ăn chay. trước, là để cảm ơn. sau, là để bớt lại những nghiệp sát. khi nguy cơ chiến tranh đến gần, mình mới thấy chết, nỗi sợ, vết thương, ly biệt,... tất cả những cái đó đều rất thật, rất gần, rất khủng khiếp. vậy mà mình,bấy lâu nay, nỡ lòng nào ăn mặn... gieo rắc bao nhiêu kinh hoàng cho những loài thấp cổ bé họng hơn. mình ko muốn có chiến tranh, mình sợ, sợ chết khiếp lên dc. bởi vậy, mình sẽ ngừng việc giết chóc để ăn để uống, chuyện tầm phào của mình mà làm ảnh hưởng ghê rợn đến cuộc sống của người khác, mình thật thấy hối hận. dù hiện giờ, mình vẫn thích ăn sushi, thích ăn ốc, ăn hủ tíu, nhưng từ nay mình sẽ ép bản thân NGHĨ cho kĩ trước khi cầm đũa... mình phải épbản thân ngừng ngay việc thịt cá rượu chè mới dc, ko thì mình sẽ y như con yêu quái, miệng ngậm máu - tay cầm xương - mắt láo liên nhìn những con mồi kế tiếp...

thời gian vừa qua mình đi làm PA to MD ở 1 hãng du lịch, rồi đi làm admin assistant ở 1 hãng luật. thấy không được "hợp khẩu vị" cho lắm. nay quay lại món trường em ngói đỏ, món này mình đã "xơi" quen, hy vọng sẽ xơi tốt.

mình sẽ cố học, và ăn chay - và niệm Phật mỗi khi nhớ ra, mục tiêu cho năm 2013 của mình chỉ có vây.
hideaway 18.08.2012 00:47:29 (permalink)
buồn ngủ quá mà mình mê chơi plants vs. zombies. ngày nào cũng chơi tới gần sáng.
sáng nay tự mình đãi mình KFC. trưa dc hãng luật đãi ăn nhà hàng Trung Hoa chia tay. chiều dc Tiến đãi ăn quán ăn Hàn Quốc chia tay.
giờ Mỹ - Trung - Hàn tập trận trong bụng. èo. èo.
hideaway 01.09.2012 16:32:57 (permalink)
hai tuần đã wa rồi :)
mình biết mình ở nước ngoài ngay khi mà vào bathroom thấy cái gương con con dc treo mút chỉ trên cao, chỉ có nước vừa đánh răng vừa nhảy lên thì may ra mình mới soi dc mặt mình.
mình đã sắm 1 cái xe đạp cũ, và 1 cái trench coat dài để đi mưa đi gió - 2 thứ mà mình cho là cần thiết nhất để sống ở đây, Hà Lan. tuần sau là bắt đầu vào học. hồi hộp quá đi!! :)

cuối tuần này mình treo biển 'không tiếp khách " để tập trung làm nốt mấy việc linh tinh như dọn phòng, trang trí phòng, đi siêu thị chuẩn bị đồ ăn, đem đồ đi giặt, viết thư cảm ơn, viết new year resolutions, và đủ thứ khác nữa. mình cũng sẽ phải ngồi với google translate 1 chút để xem mấy cái thư mà ngân hàng và town hall gởi có ngụ ý gì.

à, phải top up điện thoại nữa nha!

hideaway 22.09.2012 03:31:20 (permalink)
đi học cực ghia nơi, sớm hôm tìm sách, giành sách, đọc sách. đọc quá trời đọc. hết đọc từ nhà, lại mò ra đọc trong thư viện. đọc nhiều, hiểu không bao nhiêu, nên phải đọc lại. đọc tới đọc lui, thiếu điều muốn thuộc lòng vài đoạn luôn mà vẫn không hiểu gì hết trơn
mà ta nói thú vị ghia nơi, thầy cô kiến thức rợp trời, giảng bài 1 hồi thầy cô tự nhiên lộn tiệm chuyển từ tiếng Anh wa nói tiếng Hy Lạp, tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Hà Lan tùm lum.

mình chỉ biết mỗi tiếng Anh, thật là dở. đây là điểm yếu. sang học kỳ sau, mình sẽ đăng ký học tiếng Đức. nếu đi theo con đường học thuật (mà chắc là mình sẽ ráng theo), thì chắc chắn mình phải học thêm tiếng Đức, và tiếng Pháp, không thôi là không xong đâu.

dạo này sang thu, lạnh lẽo. mùa thu Châu Âu lãng mạn trong phim ảnh , sách truyện. thực tế thì.... lạnh quá trời lạnh, mình đạp xe ngang mấy chỗ đồng không mông quạnh, gió thổi người và xe thiếu điều muốn vẹo sang hẳn bên. nhiều khi lạnh quá cũng bất tiên. đi học ngoài cặp sách, bánh mì, nước uống, còn phải có măng tô, khăn quàng, găng tay, dù, đùm đề lỉnh kỉnh. mà không mang thì không được vì mình vẫn chưa quen chịu lanh.

sáng nay có hẹn đi khám lao , ta nói hẹn 1 giờ trưa, mà bị trùng giờ gặp giáo sư nên mình xin dời lên sáng sớm. sáng sớm lạnh run người, gió rát mặt. mình nghĩ, lao thì chắc ko bị lao, nhưng viêm phổi thì cũng có cơ lắm. mình phải thật cẩn thận, ở đây có 1 mình, ko người thân thích. lỡ mà bị bệnh là tèn ten ten ten luôn, mắc công ba mẹ ở nhà lo nữa.

nghĩ vậy, mình bèn đi shopping sắm trench coat dài tới đầu gối, áo len, áo da, găng tay,


tiền học bổng chưa thấy chuyển tới nữa, nhưng chắc chắn sẽ tới chứ hỉ.

tuần sau mình và mấy bạn được học bổng khác được mời đi ăn tối ở toà thị chính với chú thị trường và chú hiệu trưởng trường. sợ quá à, nhưng mình cũng mong tới ngày đó.
hổm rày mình tự nấu tự ăn, mà mình nấu dở quá trời dở. ăn ghê quá trời ghệ
ăn ngoài tiệm thì hoặc là ngon mà rất mắc, hoặc là dở mà mắc. nên cũng ko giải quyết được gì.
hy vọng bữa tối chiêu đãi đồ ăn sẽ ngon thiệt ngon, mà miễn phí !!! hí hí hí hí!!
hideaway 24.10.2012 19:28:58 (permalink)
mình mới đi Bồ Đào Nha về, đu đeo theo gia đình Marcus sang đó ở vacation home, mừng mẹ Marcus dịp sinh nhật 50 tuổi.
Đảo Madeira nắng ấm áp, gió hiu hiu, làm mình nhớ nhà. Cũng tại mình thấy cảnh gia đình bạn ấy sum họp, vui chơi. Chuyến đi vui quá trời vui. Mình không có tắm biển vì cái màng nhĩ lủng của mình không cho phép. Cũng tại cái màng nhĩ lủng này mà có điều bất tiện. Ngày nọ, nhà Marcus thuê 1 con thuyền, chở cả nhà ra khơi xa, đi rong ruổi cả ngày trên biển, ăn hải sản tùm lum tá lả. Mình trước giờ vốn lam lũ quen thân, không chỉ đi thuyền mà còn đi lặn bốn phương tám hướng, nhưng ai ngờ chuyến này cái 'thăng bằng' của mình không được tốt lắm, thế là ói trời ơi là ói. Mà phải ói trong âm thầm, để không phá không khí ngày đi chơi. Thế là cứ ngồi trên bong 5 phút, là lại cáo lui về dưới phọng Rồi lại lên bong, rồi lại xuống phòng. Nhưng thành quả là không ai (ngoài Marcus và em gái Mảrcus) biết dc điều gì đã xảy ra... Vui vẻ, vui vẻ.
kết thúc chuyến đi Bồ Đao Nha, mọi người (2 phe ở đây là phe phía Mảrcus, và phe còn lại là mình mình), 2 phe đã hiểu nhau hơn, và hẹn gặp nhau dịp Giáng sinh này ở Đức. mọi người rất lấy làm ái ngại cho việc sắm đồ của mình ở đây vì chân thì đi size 32 , trong khi ở đây hầu hết các thương hiệu chỉ có size 34 là nhỏ nhất. áo quần cũng size 32 , như cái áo gió trượt tuyết mình mới mua thực chất là size con nít 157. găng tay trượt tuyết cũng là găng tay con nít. mà mình thì cũng 'có tuối rồi, đâu thể màu mè như con nít hoài dc. Marcus dự đoán mọi người sẽ sắm đồ giày dép áo quần cho mình vào dịp Giáng sinh, còn mình thì từ giờ tới đó phải luyện tay nghề nấu các món VN để qua đó chiêu đãi :)
kết thúc những ngày Bồ Đào Nha bằng việc ngồi trong sân bay nghe nhạc hoà tấu miễn phí , họ biểu diễn live cho bà con cô bác xem, nghe thấy bùi ngùi thế nào
rồi xong, về tới Hà Lan thì xe lửa đổi trạm đổi tuyển đổi giờ, lọ mọ tới gần 1h sáng mới về tới ký túc xá
sau Bồ Đào Nha là cơn bạo bệnh, sốt ly bì miên man 6 ngày 6 đêm không đi đâu được, ra giường thì phải mỗi ngày mỗi thay vì đổ mồ hôi nhiều quá
sang ngày thứ 7 thì gượng dậy đi bác sĩ, bác sĩ chích chích chích , xong về
giờ thì làm bài thôi, mất nhiều thì giờ quá rồi...
hideaway 26.10.2012 01:27:30 (permalink)
làm bài xong rồi, thấy trống trải quá

suy nghĩ coi... mình đang nghe bài này
https://www.youtube.com/watch?v=ZL3vnb0Zubk
vì lý do đang xem phim chiến tranh Lebanon Waltz with Bashir
và vì lý do căng thẳng leo thang giữa Việt Nam và Trung Quốc, Nhật Bản và Trung Quốc, Phi líp pin và Trung Quốc

mình sợ chiến tranh, mình sợ mất mát, đau thương, ám ảnh.

bài này hay ghia nơi, mình ước gì hôm nào đó mình sẽ ngồi đàn piano bài này, và Marcus sẽ ngồi oánh trống.
và đừng ai hát
vì hát lên là nổi da gà da vịt hết cho coi

buồn muốn chết, vậy mà mình còn nảy ra ý nghĩ sẽ lấy bài này làm first dance trong ngày cưới nữa chứ...
thôi, đói bụng rồi , đạp xe về

mấy buổi tối đạp xe từ thư viện về, nhìn lén vô trong nhà người ta qua cửa sổ, thấy ấm áp làm sao, thấy thèm được vô nhà, ngồi ăn cơm chung uống nước chung
nhưng mình biết đó không phải là ' sự thật '
đó chỉ là 1 ảo tưởng của 1 người ngoài
chắc cũng đã có người nhìn vào nhà mình ở Việt Nam, và ước như vậy
hideaway 31.10.2012 04:02:22 (permalink)
mới đi học MA 3 tháng, học hành cũng ko nên thân gì mấy, nhưng mình ham học ghia nơi.
ước gì - 1 lần nữa 1 cục tiền từ đâu rớt xuống đầu mình - để mình đi học tiếp PhD. mình thích học ghia nơi, thích ghê luôn á
đi học suốt đời, mình thích đi học suốt đời ...
hideaway 03.11.2012 19:47:39 (permalink)
ngoài trời lại mưa như trút nước, cả tuần nay không có mặt trời.
người ta cũng đã chỉnh lại đồng hồ trên máy tính lệch đi 1 tiếng, mình vẫn giữ giờ cũ cho đồng hồ và điện thoại - để cho chừa cái thói đi trễ, bây giờ mình (theo giờ cũ) luôn trước thiên hạ 1 tiếng, nên nếu có trễ (theo giờ cũ) thì cũng không bị trễ thật.
lý thuyết là thế, hôm qua mình vẫn trễ :) , sau khi đi bộ 1 tiếng đồng hồ, mình quyết định leo lên taxi tới trường. hôm qua là phiên mình phiên dịch cái phim mắc dịch kia nên mình không trễ được.
hôm qua mọi thứ diễn ra có vẻ suôn sẻ, thầy yêu bạn mến :)
dạo này mình aggressive trong lớp lắm, giời ôi đến mình còn kinh mình
lúc trước , mình sợ , sợ sai, sợ làm phí thời gian của mọi người, sợ múa rìu qua mắt mấy bạn PhD , sợ tè le tứa lửa
giờ hết sợ rồi, cứ thế mà sấn tới thôi. việc đọc sách làm cho mình tự tin hơn.
nói tới sách , trời ơi rầu ơi là rầu, bịnh cũ tái phát, lợi hại gấp đôi. mình ki cóp tiền bạc mấy tháng trời, tự giới hạn mỗi bữa chỉ ăn làm sao trên dưới 2 euros, để dành được 1 đống tiền, hòng du hí 1 chuyến châu Âu cho thoả chí tang bồng , cho bằng chị bằng em, cho bõ những ngày bó chân bó chiếu trong xóm nhỏ làng quê , vân vân và vân vân...
đang để dành ngon trớn thì hôm qua lạc bước vào tiệm sách cũ, bán sách xưa lưa xứa lửa, rồi xong, hết phim !
tiền bay đi hết rồi, chỉ có một bị sách được tha về nhà, mai mốt không biết làm sao đem về VN đây... thôi, mình lại ki cóp lại từ đầu để du hí châu Âu vậy..
nói tới chuyện tha đồ về nhà, làm mình nghĩ tới ngày thứ 4 định mệnh hôm ấy.
ngày thứ 4 định mệnh, có bạn kia tự nhiên từ đâu la lên : bớ người ta, tui đang chuyển nhà, tui sẽ cho cái máy này (xem hình), đây là máy in kiêm máy photo, kiêm máy scan. ai tới trước thì lấy nha, càng sớm càng tốt bị vì tui sắp phải move out rồi nha... chời ơi, buồn ngủ lại gặp chiếu manh, mình la làng lên "cho tui đi, cho tui cái máy này đi !!" xong bèn vận xiêm y xong xuôi, dò google map, ghi chú, rồi lên ngựa sắt phóng nhanh như tên lửa tới cái khu nhà bạn đó ở.
bị cái cái đường mà bạn đó ở nhỏ xíu, không có trên bản đồ. mình mò được tới khu nhà, mà không mò được tới nhà. đang định đứng lu loa ngoài đường thì có 2 bạn nữ xinh đẹp đi tới. mình bu lấy và hỏi đường, 1 bạn móc smartphone ra, dò xoẹt xoẹt, xong cũng không thấy trên bản đồ luôn, xong mình đang không biết tính sao thì 2 bạn tự nhiên nói "thôi để 2 đứa tui dắt bạn tới", rồi cái 2 bạn đó đi bộ chung với mình xà quần xà quần trong khu nhà chắc mất cũng hơn 20 phút, xong đưa mình tới tận cửa nhà bạn cho máy in. trời ơi ta nói mình cảm động không biêt làm sao mà tả cho đầy đủ đây nữa.. nhỏ lớn chưa hỏi đường ai mà được cầm tay dắt tới tận nơi như thế này , mà bản thân 2 bạn đó cũng đâu có biết đường đâu, vậy mà cũng ráng mò mẫm cho bằng được...
chuyện 2 bạn đó làm gây 1 chấn động trong đầu mình, mình nghĩ, đây là 1 ví dụ cụ thể cho việc "giúp người bằng hết khả năng mình có" , đây là 1 chuyện mà mình nghĩ mình chưa làm được. dám lắm, mình chỉ nói 'thôi tui ko biết đường đâu', chứ không làm được như 2 bạn đó là lấy máy ra dò bản đồ dùm, rồi đi bộ chung, hỏi đường dùm, rồi dắt mình tới tận nơi như thế.
mình ngưỡng mộ quá, từ nay mình hứa mình sẽ cố gắng bắt chước 'giùp người bằng hết khả năng mình co' như 2 bạn đó..
rồi nữa, không biết tên tuổi quê quán của 2 bạn đó, mình ko biết làm sao để mà cám ơn đây. mặc dù lúc đó mình đã cám ơn, nhưng mình nghĩ vậy vẫn chưa đủ, mình muốn cám ơn nữa. chắc mình gửi thư lên đài phát thanh, nhờ phát 1 bài hát tặng 2 bạn đó quá... tới bữa nay thứ 7 rồi mà mình vẫn còn bổi hổi bồi hồi nghĩ về chuyện 2 bạn đó đã giúp đỡ mình.
bây giờ tới cái máy in kiêm máy photo kiêm máy scan. nó to như cái tivi vậy , và mình bỏ lên yên sau xe đạp không vừa. thế là mình vất xe đạp ở đó, khiêng tay về.
nó nặng 10kg là ít !!
cứ đi bộ 5 phút là mình lại vất nó ra đường, đứng thở phì phò... loay hoay 2 tiếng đi bộ trong khuân vác như thế thì tới nhà. vừa đi vừa thở, lúc thì huýt sáo cho lên tinh thần, lúc thì rủa xả cái tật hám rẻ của bản thân... vân vân và vân vân
tới nơi, tay chân rã ra làm nhiều mảng , mỗi mảng yêu cầu 1 miếng salonpas. ngày hôm sau còn tệ hơn, nguyên người căng cứng. làm mình nhớ tới hồi tiểu học , lần đâu đi bơi - hậu quả y chang. bữa nay thứ 7 rồi, vẫn ê ẩm lắm thay và người mình thấm đẫm mùi dầu gió.
bị cái, cái máy in kiêm scan kiêm photo : nó không chạy
nó không chạy cũng không sao, dù gì cũng nhờ nó mình đã gặp dc 2 người super tốt, và đã có 1 màn workout ngoạn mục nhất trong vòng 3 năm trở lại đây.
its not the desstination that matters, its the journey
đi đọc sách thôi.
sáng nay mình nấu súp cà rốt và bắp cải, ngon ghê ấy, hí hí hí hí... thời tiết thế này, mình nguyện không ra ngoài.
mai ra, mai đi thư viện, lấy cuốn sách mình đặt trước.
hôm nay mình chỉ trốn trong hang thôi...
hideaway 01.02.2013 03:39:12 (permalink)
tháng 1 kết thúc trong nước mắt và nước mũi

bao gồm, viết 10.000 chữ, dự 2 hội thảo, dọn ra ký túc xá cũ, dọn vô ký túc xá mới, đi lân la đầu đường xó chợ khắp Amsterdam, Rotterdam, Den Haag, Maastritch để coi/ăn/chơi, xây ông người tuyết cao 3m
mua tấm thảm cũ bự không thể tưởng tượng nổi, nhịn ăn 1 tuần liền vì bị cảm nặng 2 tuần liền , điểm cuối kì chưa có chỉ có điểm của 4 bài tập nhỏ (mỗi bài đều dc 8.5/10) nhưng mà mình muốn 9 cơ mà làm hoài ko dc, rồi nộp đơn này nọ cho năm sau.

nói tới nước mắt nước mũi, hôm qua mình và 1 mớ em trong lớp dc mời đi báo cáo bài viết ở 1 cái mini conference dành cho sinh viên đại học ưu tú (tức là, khán giả là sinh viên đại học ưu tú, tức là, ưu tú nhưng mà tuổi nhỏ hơn mình, mình 23 tuổi). nước mắt nước mũi vắn dài nhưng mình vẫn mò lên báo cáo vì đã nhận lời từ trước, nhưng vì tình hình sức khoẻ ko oke lắm nên từ người nói thứ 3 trong ca sáng mình dc chuyển thành người nói cuối cùng trong ca chiều.

nguyên ca sáng ngồi nghe, mình thấy nhóm khán giả này rất khó tính, và thẳng thắn trong cách đặt câu hỏi. nhưng tới cái đoạn tự nhiên 1 bạn sinh viên từ đâu bay tới phát ngôn giữa khán phòng là ABC ( ABC là 1 trong những người giỏi nhất của lớp mình) là ''do you think you're arrogant" là mình bắt đầu hơi ấy ấy với nhóm khán giả này. 1 điểm nhận xét nữa là trong khi mọi người lên báo cáo nào Kant, nào Heidegger, nào Deluze, nào Derrida, thì phần Q&A lại xoay quanh kỹ thuật trình bày bài thuyết trình "you distract the audience with your hand movements, you dont have clear slides, we'd appreciate it ì you could speak a bit slower or gave out some handouts beforehand''


anyways, whatever. đại khái là ai cũng lên nói. rồi cái mình cũng lên nói vào dịp chót khi mình đã tạm ngưng át xì và các thứ.
ai lên nói cũng dc vỗ tay, so i thought the whole thing that my class did was okay but then it was probably just becuz the proffessors were there...

hôm nay mọi người tụ tập gặp nhau đi ăn tối và uống bia bọt này nọ. real reaction comes out.
six honours college students were sitting around me and basically told me that ím stupid and that my paper is a failure becuz it is an elaborate effort to appeal to emotions. that i shouldn't do this again, shouldn't bring a personal situation to an academic floor, that i need help and they're willing to help, that ya it must be difficult for me (asian) to study this stuff becuz its a huge amount of abstract knowledge that is tied to european history, philosophy, and religion, that i don't even speak french or german, and that they side with one of the two stances i offered in the paper purely based on emotional ground. that its not entirely my fault but maybe i should do this that and, and this and that, or this and that... ím a grad student, and i wasn't up to their expectations - at all.

i felt shocked, and sad :(
maybe i didn't present the paper well enough but they see the paper in an entirely different way than the way i meant it.
yesterday the proffessor said he took it as an allegory, and before that he said it was a good paper, plus everyone looked okay yesterday but suddenly things turned upside down this evening. self doubts started quickly, and i understand/hope that they're not mean in their intentions but what was said was really painful to me.
i think they missunderstand the paper and/or my presentation offered the wrong stuff.

for two hours straight, i was met by aggressive and criticism and while i tried to explain it everybody seemed to stick to their opinions... i wish i could just print out the papers on the spot and hoped they'd read it but...

i felt like an idiot, being told by a group of people that i was very very very wrong to do this and that and this and that and i must correct myself becuz thats just not what a QUALIFIED grad student does. basically i kinda fall short of the scale..

i felt so bad that after living the hall i ran to the bathroom and cried for an hour straight. now ím sitting in the lib, trying to convince myself that it was okay, maybe i was wrong, but that was just one instance and that i shouldn't jump into the canal or hang myself along a pine tree or something.

probably the whole thing is just a big misunderstanding but...

grad school isn't easy :(


hideaway 01.02.2013 03:49:19 (permalink)
anyways, i should get over it. try harder next time.
shouldn't sit here in tears and distract other students who are working in the lib.
just two weeks ago my prof wrote me a letter of recommendation saying that i'm top 5%. another prof wrote another one saying that i'm able to cope with the entire thing here and that i should study further.
and i'm here with a scholarship in the firs place. and i'm doing okay during the semester.
so this isn't the end of the world yet. maybe i was bad this time, okay so i'll admit it. maybe i'll write to prof saying i'm sorry didn't present as well as you'd expect. then i'll move on.
can't cry forever. on a side note they're 19 year old students, teenage years perhaps ?

GET OVER IT! MOVE ON. GO HOME. I CANNOT SIT HERE AND PRETEND TO BE A ROCK FOREVER, MOVE ON!
Thay đổi trang: << < 192021 | Trang 21 của 21 trang, bài viết từ 301 đến 312 trên tổng số 312 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9