vụ án thi thố hùng biện đã kết thúc. mình hạng 1. thiệt là ko ngờ.
...
dc tặng một bó bông tổ chảng. vui ghê!!! nào giờ mình làm phụ nữ suốt 20 năm trời. đây là lần đầu tiên mình dc tặng một bó bông to như thế. có bông hồng nhung. bông hồng phấn. bông hồng vàng. bông ly ly. bông tùm lum. lá tùm lum. đẹp. đẹp.
dc tặng một cái vòng nguyệt quế đầy bông và mấy cái hột bẹt lấp lánh.
dc tặng một cái hộp to trong đó gói một cái ba lô.
dc tặng một cái hộp to trong đó gói một cuốn từ điển.
dc tặng một cái phong bì trong đó là giấy chứng nhận.
dc tặng một cái bảng thù lù ghi giải thưởng "tương đương 45.000.000".
chời ơi. nghe thiệt mắc ham. 45 triệu. nhưng mình có xu nào đâu. đó là khoá học và lệ phí thi TOEFL iBT. mà ta nói, thời gian của những thứ này trùng vào lúc mình đi Sing. thế là ôm cái bảng 45 triệu, mà trong túi mình trưa nay chỉ còn duy nhất một tờ 20.000. haizzz... đời mà!!! éo le thật.. éo le thật.
nhưng thật là vui. sáng nay quả là một kinh nghiệm thú vị, khi đứng trong hội trường NVH Thanh Niên, dòm xuống dưới đèn rọi chói lòa, chả thấy ai là ai ngoài ban giám khảo. ta nói. giám khảo dễ thương. mấy bạn thi chung cũng dễ thương. bữa nay mình là thí sinh bèo bọt nhất. bà con sơ mi đóng thùng cà vạt, rồi áo dài, rồi son phấn, rồi gia đình, rồi bạn bè, rồi người yêu. mình một mình một ngựa cưỡi xe máy tới. tự gắn laptop. tự xử. tóc tai bờm xờm. mặt mũi hốc hác. người ta tưởng mình khán giả đi coi, còn phát cho mình phiếu bốc thăm trúng thưởng nữa... mình lên "hùng biện" mà cứ nghĩ tới sự kiện hôm qua, cứ như sắp sửa khóc tới nơi.
nhưng nhớ rằng, khi đã "lên sàn, thì mình phải là một "diễn viên", ko lẽ mình mếu máo mà hùng biện thì ai nghe. nên mình ráng. ráng. ráng. ko nhìn thấy khán giả đâu (vì đèn quá chói), mình bèn nhìn giám khảo.. đỡ ghiền, và cố gắng sao cho giọng nói vui vẻ và cử chỉ dễ thương.. mang tiếng là "hùng biện" mà mình y như là "tấu hài" vậy. bị quay vòng vòng. ông giám khảo đẹp trai nhất lại hỏi câu hỏi khó khăn nhất. giời ôi... éo le!! éo le!!! thế rồi nói một hồi mình tức quá bèn rít qua kẽ răng "i don't know how to answer your question."
.. khán giả khoái quá trời (công nhận thị hiếu khán giả cũng ngộ ghê)
...
xong. hạng 1. thật là.....lạ!
lúc lãnh giải, không ôm hết, thầy hiệu trưởng ôm phụ. thầy hỏi : tía má có đi với em hôn nè? mình nói "no". mặt thầy biến dạng.
.
mình vẫn buồn chuyện hôm qua nhiều. nhưg biết sao giờ. its over. mình đâu còn làm gì được. mình không còn làm gì được.... quên đi vậy.
hôm qua 10:30pm vì quá buồn khổ và tủi thân mình đã gọi cho Mr S Béo. Mr đang đi dạo. Mr bảo ối giời, em đi ngủ đi. Mr an ủi mình chút đỉnh. nhưng chẳng thấm vào đâu cả.. đến chiều nay mình còn buồn rười rượi thế này.
về nhà ba mẹ ngạc nhiên. nhờ giải thưởng này mà ba mẹ cho mình đi chơi Cần Thơ với lớp G.. chứ trước đó ba mẹ ko cho.. heheheh.. thích quá trời. em đi chơi, là em đi chơi!! yeah!! em đi chơi, là em đi chơi...
rồi, xong việc này ta... làm việc khác
, sao mà lắm việc thế nhỉ.
thôi, dẹp đi. tính chuyện đi chơi Cần Thơ trước. hí hí hí..
vui vui..
ở dưới đó lớp mình sẽ làm Can Tho by Night. ca nhạc kịch vũ tạp kĩ.. đủ mọi thể loại. nhà K Nguyên sẽ làm sàn nhảy (tức, vũ trường) cho cả lớp
.. mình sẽ dạy cả lớp nhảy bài Macarena!! hí hí hí. một điệu nhảy sexy! hí hí hí hí...
nói đi nói lại thì mình vẫn đang buồn.
ờ, kệ, vậy đi. vui hoài cười sái miệng sao.
trưa nay mình có đi uống nước với Hiền.. bà ấy có vẻ rất vui với bf mới. không vật vã quằn quại như với bf cũ nữa (who nay đã là người có vợ).
sáng nay mình thất thểu đi thi một mình. có anh kia (tên Nhân) thấy tội nghiệp, vì mấy thí sinh kia dc cổ vũ dữ quá.. bèn ngồi nói chiện với mình. thi xong anh cũng mời mình đi uống nước chúc mừng. nhưng thực ra mình đâu có buồn gì đâu. mình cố ý đi thi một mình mà. hén!
muỗi chích quá...