Em đã tới
Có cây khế ở ngoài ô cửa nhỏ
Anh biết không em đã rất ưa nhìn…
Em đã tới và anh thôi không tới
Căn phòng buồn vắng lặng đến đơn côi
Góc bàn kia – nơi anh vẫn thường ngồi
Giờ trống trải giữa bốn bề giấy trắng.
Ngoài cửa sổ là trời xanh, hoa nắng
Nỗi thương yêu xui khế chín u hoài!
Trái đã vàng em biết nói cùng ai
Trong lặng lẽ chim gọi bầy tao tác!
Khi thương anh, em thấy mình cũng khác
Trước niềm vui em muốn được chia cùng
Gặp nỗi buồn em muốn được san chung
Không muốn khóc khi một mình yếu đuối.
Anh đi xa, chặng đường dài gió bụi
Bài viết say từng hơi ấm cuộc đời
Bận lòng gì một buổi sáng này thôi
Em đã tới; nghe mình buồn nông nổi!
Văn Thị Hạnh Thủy