.
SÁU CHẶNG TÌNH YÊU (5) 5
NGANG TRÁI Phận ngang trái Đàn chùng đã chớm âm buồn
(lửa sầu từ đất bập bùng liêu xiêu)
xin đàn thao thiết niềm yêu
nhưng đừng luyến láy Thuý Kiều phận duyên.
Chờ và đợi ? Rất dài từng khoảnh khắc
mà chờ mấy dậy thì !
đời đầy rẫy thị phi
chờ bao xuân mới đủ?
Mây vần vũ, lại đi
tình cớ sao buông rủ
còn chờ mấy dậy thì ?
Từ đâu? Bao nỗi khổ vô hình
như núi đè tâm não
đời không như tên gọi
tim gào đáy biển tình?
*
Ung dung bước lặng im
ngộ dần dần hạnh phúc
ngoại lai không là gốc
gốc từ thẳm tâm mình.
Như nét bẩm sinh Đẹp người, phận như hoa
sao lệ âm thầm rỏ?
Thật sự yêu thương mới hiểu ra
*
Nữ nhi nào cũng có
chút cay đắng tư riêng
chút oan ức (lỗi chẳng do mình)
tựa như nét bẩm sinh
dễ nổ bùng thay! như nổi loạn.
Oan nghiệt dòng sông Em ngoan ngoãn_dòng sông
tươi rói.
Đậm đà trôi đoá hôn
thanh thới.
*
Chợt một lần_sông rủa nguyền tơi tới
như sạch trơn hy vọng trong tim?
Rồi như sóng lặng im
tim không đập
phổi nghẹt không hơi thở
mấy bận anh như đã mất em
sông không còn trí nhớ
bão dông bủa kín tim.
*
Qua cơn, sông trôi lặng kiếm tìm
những lục bình vô vọng
giữa muôn trùng cõi mộng
thành tảng băng phô ánh tuyết trinh.
*
Suốt đời, anh vẫn bơi sông em
thương oan trái mối tình.
Đón âm vọng về tim Bên nhau thả bước êm
tim yêu khấn lớn vẳng vào đêm:
“Ngang trái, truân chuyên xin khử tán”
Hứng tròn may mắn vọng về tim.
Một giọt Đã quá nhiều cay đắng
gieo chi buồn dẫu một lời mê sảng
thêm một giọt, tràn tim!
Sống vui vẻ - giọt tình đằm thắm
Ánh chớp nhắc gì Chớp trời xẹt sáng loà như nhắc
“ái tình thường khúc mắc khôn lường”
Kẻ đi lỗi hẹn người thương
vân mòng mãi bặt, tơ vương mất còn?
Tìm em sau khói lửa Thương em cơ sự thế này
vườn không nhà trống! Em rày ở đâu?
hai nhà xưa nối nhịp cầu
nhà nay mây khói, sập cầu tình anh
*
Khói nhang thầm hỏi cao xanh
vì sao nông nỗi tanh bành, mốc meo
họ hàng thân thích vắng teo!
song thân về cõi. Lèo tèo trẻ con
Tìm em quê cũ héo mòn!
*
Ngày tiễn nhau_một nụ hôn
ngay vòm xanh biếc cửa vườn thơm hoa
mà nay ôi thật bất ngờ
cửa vườn im ỉm cạnh nhà đìu hiu
*
Vườn xưa lìm lịm buồn thiu
rào xiêu hoa héo khẳng khiu thân cành
lá khô ngập mấy khúc quanh
em ơi có thấu nỗi anh bàng hòang
*
Bàn chân giẫm cỏ lối hoang
trách mình hối muộn nghĩ càng thương em
cay cay khoé mắt hằng đêm
hoang liêu trăng rọi càng thêm nao lòng.
Chùa không bóng em Chùa xưa chân quen sao lạc lối
chuông khàn thêm tội, giọng tình sầu
chùa vắng bóng em, biết tìm đâu.
Vắng trơ vơ Cánh ngầm vệt sóng thôi cuồn cuộn
nhòe mắt ngoái trông luống ngẩn ngơ
chẳng thấy em đâu, đâu cũng vắng
trời thu thương lắm, trắng sương mờ
*
Im lìm đến thế! bến sông mơ
mặc sóng trong tim_đánh vật vờ
chim trốn bình minh, cây nín lặng
tình đời rồi thế, vắng trơ vơ?
Trẻ & ghen Tít thẳm sâu tim óc
vẫn mơ hồ vòng vai
vẫn rùng mình vóc ngọc
mắt lườm hò hẹn ánh thiên thai
_ Là còn trẻ.
*
Tự hào, vui vẻ
mê phong thái tự do
_ Là trẻ con vô lự.
*
Bỗng thoáng âu lo
khi thơ em hé nở
bao cổng thơ đồ sộ
cánh vồn vã mở to
Dậy sóng ghen, nhen ngòi nổ
_ Vẫn là con trẻ!
*
Bao mưu kế
ranh ma
xóa ghen đều bất lực.
*
Bèn nhờ thơ đích thực
của tim yêu nhiệm mầu
ghép ta lại bên nhau
máu nhập dòng thi sĩ
thoát phi lý giọt ghen.
*
Từ ấy hương yêu thấm thía men
thơ dậy tình son trẻ
cùng nhau dẹp khẽ
ngang trái quãng đời ghen.
Muộn nhìn ra ngang trái Ngày giã biệt dòng Lam thoáng nhợt
Hồng Lĩnh cơn mưa - lệ tiễn rơi
chỉ nắng nhoà_mào sáo rối bời
hoa vô lự nhởn nhơ hời hợt!
*
Thương chim sáo tủi hờn không nói
gió đứng, suối ngưng, nhói ngực đau
sáo dần xa_vẫn dõi hoa lầu :
bước hoa vô thức_như còn dội
gió tóc nhàu_nghe vẫn rõ rành
hoa thở dài_chào biệt đành hanh!
***
Sáo, hoa nay chớm già, chưa héo
thương tích hoa_đâu có? để lành
mà nếu có? còn đâu vết sẹo
gió cuốn vèo xui xẻo từ lâu.
Vô duyên thế! hát câu 'hoài cổ'
nắng khô queo, chẳng sợ tình hờ!
*
Thôi, hờ hững_chẳng chờ chi nữa
gom thư tình đốt nhẹ lòng đau
tro rắc sông - tiêu tán nỗi sầu
vầng nguyệt ám từ đây sáng sủa.
*
Nắng vừa lên ánh lụa vàng ươm
khô tủi hổ, mờ ‘sao tuổi hạn’
thôi nghe gió réo gào vô tận
ủ mây thành rượu_rót quanh vườn
*
Rót quạ kêu sang nghĩa địa buồn
rót mơ ước tới thôn huyền ảo
rót mù sương tới đảo mù sa
rót bão dông qua mái dột xưa.
Vấp Vấp thì đứng dậy, lại lên đàng
tình yêu giữa tan hoang
(nắng mai còn vẫy gọi)
không lạc lối chơi vơi.
*
Dù có lạc thì đời
không thể thiếu tình yêu
đường yêu nhiều lận đận
mà ma lực dịu dàng đầy hấp dẫn.
Lỡ mắc cạn Rành nông sâu sông đời
khúc cuối thu êm trôi
vội vàng, thuyền mắc cạn!
Chẳng tin ‘chấm hết rồi’
lại thanh thoả trôi xuôi.
Mới đây & đã xa Ơi ái tình muôn thuở
có tiếng ai trong gió
dĩ vãng gọi tên nhau?
giọng ấm hư hay thực?
dư âm thổn thức dạ đa sầu.
*
Lẽ nào kí vãng tình rồi tắt
trong tuệ, tâm, ánh mắt
trên hồn-hậu-nét-hoa?
*
Hạnh phúc gần mà cũng thật xa .
Khuya nghe tóc bạc Má quỳnh lạnh, môi e ấp vành trăng
cổ em gom hương bốn mùa rừng núi
làm sương sa bạc thếch tóc anh chăng
đến suốt kiếp anh đeo theo rượt đuổi?
Mà chẳng nói chẳng rằng
chỉ đôi khi xào xạc.
Quá nửa đường rồi chăng?
khuya nằm nghe tóc bạc.
Trái ngang đời nhắn nhủ Biển hôn bờ, sóng chưa
quen cát?
hôn rụt rè quên cả giao thừa
hôn đã tỉnh, sao nhòa nước mắt?
_ Cát xói mòn quên ngằm xuân tươi.
Nụ cười ai_vụt sáng ngời
sóng hình thu gọn nụ cười pháo hoa
ngỡ rằng chẳng thể nhạt nhoà
ngờ đâu nụ ấy nở ra …
lệ buồn.
*
Mưa tuôn
ngang trái dường nhắn nhủ
nhắc Bạn rằng tình lắm tổn thương,
Ngang trái & nâng niu Khi phận đành dang dở
trái ngang duyên trắc trở ?
Yêu hết lòng! “nâng trứng”, “hứng hoa”
như gìn giữ _ con ngươi, nhịp thở.
Càng duyên kiếp trớ trêu
càng nâng niu TÌNH YÊU.
TÌNH YÊU… chấp nhận mọi buồn vui
đầu ngẩng trên dòng thách đố đời.
Hắt hủi? cô đơn? ngàn bão tố?
nâng niu đằm thắm, chỉ yêu thôi.
Nét đẹp thời ngang trái Dìu nhau qua khỏi bão tan hoang
Chèo chống loay hoay, chẳng bẽ bàng
Chung sức, vững tin, hồn phơi phới
Yêu là... vượt lũ, vẹn hoà khoan.
(Mời đón đọc Chặng 6)