THÂN GỬI THI HỮU THƯ QUÁN VẾ THÂN PHẬN THƠ TA
.
QUÊ HƯƠNG
(Tam tấu)
MỤC 3: QUÊ NHÀ GẮN BÓ
(tiếp theo)
Nhớ Mây Trắng Trạng Trình
Xuân sang
rủ ta theo én liệng chao ngang.
Kìa hừng đông nhuộm ráng
đón bao tấm lòng thành
tìm về Bạch Vân Am(*)
ngẩng đầu kính cẩn
tầng cao mây trắng
*
Thương nhớ thánh nhân
vầng sáng Bạch Vân Cư Sĩ
mang hồn nước đoan nghiêm
Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm.
-----------------------------
(*) Bạch Vân Cư Sĩ Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm (1491-1585) dựng am Bạch Vân
này trên dòng Tuyềt giang tại làng Trung Am, huyện Vĩnh Lai, tỉnh Hải Dương. .
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.05.2012 12:25:29 bởi huydungpro >
.
VĂN HOÁ ỨNG XỬ
(Tam tấu)
MỤC 1: NGỘ
Tử tế tình Người
Dung thông không quên
nối liền mọi chuyện mình_hay, dở
tự mình chăm sóc luyện rèn
.
Và kết nối
mọi lứa tuổi đời mình
thành một khối
trở trăn để ‘chẳng ngừng vươn tới’.
*
Vậy kết thông – chăm sống với mình ?
Đúng! nhưng không sống chỉ vì mình
không vị kỷ, mà luôn sẻ sớt
luôn nhận - luôn cho. Vay - trả hết
*
Không chỉ vị tha, nhưng lõi - vị tha
Sống vì mọi chốn, mọi người ta
tự bằng lòng, hạnh phúc nên vui thú
*
thuận quy luật thiêng liêng vũ trụ
bao trùm vật thể và phi vật thể
Sống tròn đầy, tử tế tình Người.
(Còn tiếp)
.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2012 16:57:52 bởi huydungpro >
.
VĂN HOÁ ỨNG XỬ
(Tam tấu)
MỤC 1: NGỘ
(tiếp theo)
Nợ tuyệt đẹp
Chèo lạc cõi mênh mang
nẻo về thuyền sứt mẻ.
Ngộ ra những nợ nần
với giang san, cha mẹ …
Dạ đinh ninh trả dần
cho tha nhân hậu duệ
*
Đẹp món nợ đồng lần.
(Còn tiếp)
.
.
VĂN HOÁ ỨNG XỬ
(Tam tấu)
MỤC 1: NGỘ
(tiếp theo)
Bước tiếp
Xây đất nước yên hàn
Đi tìm suối ngọt lành
Một đời nghiên cứu mãi
Chân lý ló trời xanh.
Danh
"Phải có danh gì với núi sông!" *
Chẳng màng danh hão, với tranh công
Chính danh - biết sống vì đồng loại
Tròn vẹn một đời lẽ dung thông.
---------------
(*) Câu thứ 2 trong bài NỢ TANG BỒNG của thi hào Nguyễn Công Trứ
Ô cửa không trung
Bay cao tít, rất xa
Trầm tư từ viễn xứ
Trên: xanh ngắt, dưới: mây trắng thướt tha
mây không tuổi, chuyển vần vô tư lự.
*
Xa thẳm dưới tầng mây_cõi trần gian yêu quý
Bé tí
chút mỏng manh, mà đố kỵ, tranh công
đến nản lòng công lý?
Không! chân lý vẫn Người, vẫn hào hùng .
*
Có tiếc chăng, nơi bé tí_đời người ngắn ngủn
chưa kịp trẻ đã già!
gió xuân hạ_kịp đâu nhìn rõ, đã bay xa
Bỏ ta
trơ trọi thật sao?
mặc ai trước gió ào ào thu đông.
(còn tiếp) .
.
VĂN HOÁ ỨNG XỬ
(Tam tấu)
MỤC 1: NGỘ
(tiếp theo)
Dám cười ngất
Chưa kịp tượng hình ra rõ nó
nó qua rồi…! đã bỏ đi xa
ngắn ngủi ghê xuân tuổi trẻ ta.
Mong manh thế cớ sao ganh tị
thua với được lợi danh địa vị
*
Dám cười ngất, mộng kê vàng!
thôi thôi, tỉnh ngộ, hãy choàng dậy xem
ngỡ ngàng? nhưng dạ sáng thêm.
Không đề
Mơ màng ảo ảnh chơi vơi
kê vàng – danh vọng nực cười được-thua
tranh công, ghen tức như đùa
hiểu ra? quá muộn! Lễ… vừa thỉnh chuông.
(Còn tiếp)
.
.
VĂN HOÁ ỨNG XỬ
(Tam tấu)
MỤC 1: NGỘ
(tiếp theo)
Bi kịch
Bi kịch là_không rũ quên muôn sự
không bật được - câu cười dí dỏm đượm cao sang
không bật khóc - bên bờ Thạch Hãn, nơi Thành Cổ
bên Ngã ba Đồng Lộc, bên em tàn tật độc da cam.
Khóc được là_vơi nhẹ tâm mình
tâm khoan hòa tha thứ
vươn tới vô tư lự
vươn tiệm cận tâm linh.
Cần thiền
Tuy im mà không yên
im ắng ẩn tiềm điềm dễ bể
tình ái cần san sẻ
dành hồi xế định thiền.
(Còn tiếp)
.
.
VĂN HOÁ ỨNG XỬ
(Tam tấu)
MỤC 1: NGỘ
(tiếp theo)
Đừng than cô đơn
Cô đơn xâm chiếm thơ ?
thơ như ta, hướng nội
thơ bộc lộ chi nhiều cho thêm tội
cho hồn thêm cô độc
ai nghiêng dòm thoáng đọc
dù một dòng thơ_một đời ta ?
*
Thương ai lệ biệt ly, cô đơn vuốt mắt cha
thương bạn đơn thân về giỗ mẹ, nhặt sấu vườn nhà
hoang dại.
“Phận đời mà”
đừng trách chi, ai cũng lo thân nấy
Gốc cô đơn thường vậy.
(Còn tiếp)
.
.
VĂN HOÁ ỨNG XỬ
(Tam tấu)
MỤC 1: NGỘ
(tiếp theo)
Đo đếm
Nhớ thuở xưa, xa lắm cách nay
Chị thường dặn: muốn ngon giấc, ngủ yên
trước đi ngủ, nhét lo phiền đáy dép
đạt giấc mơ hy vọng đẹp hằng ngày.
*
Lỡ 'mắc cỡ', đừng che úp bàn tay
mà dưỡng sinh, chăm đếm day da mặt
Chị khuyên chớ đếm chân chim đuôi mắt
chớ đếm nhăn lay lắt rãnh đường cày.
*
Thăm Hồ Gươm, thử đếm liễu từng cây
như phố cổ đo từng chân du khách
như thi sĩ đếm đo tác phẩm hay.
*
Buổi lên đường, tất tưởi sân bay
thử đo đếm, hiểu sâu cạn kiếp người
đong lệ người nhà khóc tiễn người đi
đếm lệ người đi
khóc người thương ở lại .
*
Lại ai kìa, chỉ một mình đành phải
đơn thân ôm phận tủi
và ‘nhảy mũi ’ thì lau
ai nhắc đâu
mà đếm lệ
chỉ âm thầm khóc lẻ.
*
Tình đã xa, nghe chuyện kể về nhau
cay đắng dẫu chưa làu làu xóa sổ
cũng còn đâu tủi hổ
thôi đo khổ đếm đau
*
Ai đó
tình xưa dẫu diệu kỳ
cứ thầm thì nhắc nhở
chớ tìm lại làm chi
thêm mắc cỡ
lòng đếm chi_lần ‘tái biệt ly’
*
Chị nêu gương thật đáng nể vì
trân trọng đếm tình tri kỷ, nghĩa tri âm sắc sảo
gương Stiu Jôb(Steve Jobs), sống – thành công sáng tạo
giúp vững tin chân lý 'Lẽ dung thông'.
(Còn tiếp)
.
.
VĂN HOÁ ỨNG XỬ
(Tam tấu)
MỤC 1: NGỘ
(tiếp theo)
Coi chừng dậy muộn
Khinh thói ‘lôi bè cánh’
nên thềm không cấp, bậc
khinh nịnh hót véo von
không lồng đón chim non
*
Nhưng coi chừng dậy muộn
nhờ gọi giùm phòng giấc quá ngon!
(Còn tiếp)
.
.
VĂN HOÁ ỨNG XỬ
(Tam tấu)
MỤC 1: NGỘ
(tiếp theo)
Bão chồng bão
Lũ chồng lũ, bão dồn dập bão
bão Nésat chưa qua, Nalgae(2011) cấp báo
giường, bàn ghế trôi
nhà sập nữa rồi
mái bay, toác mảnh trời tai quái.
*
Nghèo quá nghèo chưa tiền sửa lại
chắn che tạm, khóc trốn trong cười.
Đêm Bắc Âu
Đêm Bắc Âu
tưởng như nghe tiếng rao
rầu rầu
tiếng rao thuở phố Vinh khuya thanh vắng.
Chợt quê hương trong dạ nhớ nôn nao!
nó đeo đuổi buổi xa nhà lãng đãng
thoáng ngỡ như đang tuổi nhỏ năm nào.
Nước quá khổ_lòng thương xót xiết bao!
(Còn tiếp)
.
VĂN HOÁ ỨNG XỬ
(Tam tấu)
MỤC 1: NGỘ
(tiếp theo)
Tít mù cái đèn cù
(K/dâng hương hồn nhạc sĩ Đỗ Nhuận, tác giả bài hát Đèn cù)
Đèn cù nào khác đời ta.
Lên voi xuống chó. Xuề xoà? nghiêm trang?.
Nghèo hèn chợt đóng vai sang.
Khi say, khi tỉnh dọc ngang tít mù.
Uất ức
Ta – phận đàn chim nhạn
ngày đêm chăm tiếng hót nên thơ
lũ người kia, cớ chi dùng súng đạn
nỡ tiêu diệt nỡ lò điện nướng ta
tít mắt cười, đánh chén say sưa!
bởi cậy quyền ỷ thế còn nhan nhản
*
có nghe “chiếm phố Uôn(Wall)” vẳng từ xa?
(Còn tiếp)
.
.
VĂN HOÁ ỨNG XỬ
(Tam tấu)
MỤC 1: NGỘ
(tiếp theo và hết)
Ngộ gì khi cao tuổi?
Lẽ thường tuổi càng tăng, sức giảm
may tinh thần quả cảm đầy tràn
đâu cho hoài bão héo dần
ước mơ đâu dễ vỡ tan bay vèo.
*
Vẫn biết ngắm “vàng gieo ngấn nước”
thả nhẹ chân từng bước thảnh thơi
Ngộ dung thông, mãi yêu người
nhận cho, vay trả - lẽ trời đẹp sao!
.
.
VĂN HOÁ ỨNG XỬ
(Tam tấu)
MỤC 2: HIỂU THỜI GIAN
Có hiểu thời gian?
Ta dần hiểu thời gian
giúp cuốn phăng
mũ bốc đồng non nớt, lon kiêu căng
xoá tự ty, mặc cảm, hèn rên xiết
gieo tập quán: đau thương biêt cắn răng.
*
Nhớ thời tuổi mới mười lăm
tâm hồn thác nước, mộng tràn biển êm
hai mươi xuân quá tự tin
không hề bối rối lửa tình như thơ
bỗng tim - ai đốt thành tro
Hỏi còn gì? _ Đám bụi!
*
Từ tỉnh ra bước chân không vội
bốn mươi xuân ngụp lội sông khuya
từ đây ta thực là ta ?
năm mươi bì bõm tránh bờ cằn khô.
*
Mải tránh 'vòng kim cô ’ hạnh phúc
thuyết cao sâu rạo rực càn khôn
khấn trăng soi sợi tơ lòng
tuy mờ đom đóm đỡ chòng chành chân.
*
Gặp em huyền diệu tháng, năm
cùng duyên thơ đẹp nẩy mầm rong chơi.
Yêu như sấm sét không lời
rần rần lửa ái, rộng dài thời gian.
(Còn tiếp)
.
.
VĂN HOÁ ỨNG XỬ
(Tam tấu)
MỤC 2: HIỂU THỜI GIAN
(tiếp theo)
Bốn khúc sông
Sông mùa đông, khúc cuối dòng, bỗng thấy
chặng xuân xưa biêng bíếc chảy âm thầm
đáy in trời mây trắng dầm sương lạnh
rừng ôm núi ghé soi ảnh cõi trần
*
Bồng bềnh tới những kinh thành lấp lánh
chặng hạ xanh bóng mát, trái sum suê.
Chặng sông thu lại nhớ nguồn cô quạnh
hẹn chặng xuân biêng bíếc cùng quay về
*
Nhớ chặng xuân và hạ nghiêng nghiêng chói
từng chảy qua bao cõi mộng nguy nga.
Chặng thu hát đắm say hướng hải hà
trôi đã tới dòng đông, không lạc lối
vô lự trôi, trôi mãi đến quên về...
*
…Bỗng cây cối bến mê quằn quại
trời đùng đùng nổi gió
sóng xoáy sâu, xô đổ đắm bè
ngàn nanh vuốt tứ bề cào xé
cứ tỉa dần, chia lẻ mỗi người
cuốn tiếp ‘kẻ còn’ - ‘ai đến lượt’.
*
Sóng gió qua, sông lại Đông, êm mượt
trôi xuôi biển. Hoá mây ngược về nguồn
vào tâm linh, bất tận lẽ tuần hoàn.
(Còn tiếp) .
.
VĂN HOÁ ỨNG XỬ
(Tam tấu)
MỤC 2: HIỂU THỜI GIAN
(tiếp theo)
Tuổi lên ba
Sương thời gian phủ tuổi lên ba
Chợt tám mươi năm bớt mịt mờ
rõ cảnh vừa ăn vừa chạy nhảy
trên thành quách rộng ‘Vịnh thành’ xa.
*
Về thành cổ ấy, nay du khảo
tim ngại trèo, lưng mỏi, gối già
bèn tản bộ lần tìm lối cũ
cố tri chợt gặp!... ngỡ đang mơ
nhìn nhau vui sướng lòng trào lệ
ôn chuyện ngày xưa thuở ấu thơ.
(Còn tiếp) .
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: