MỘT NGÀN CON HẠC GIẤY ( Điều ước không thành của chị )
Mùa Đông Lạnh 14.04.2009 05:13:04 (permalink)
 

* Tôi sinh ra ở Việt Nam nhưng lại sống ở Sani_Petersburg chính vì vậy tôi hay viết sai lỗi chính ta lắm, tôi cảm thấy ngượng ngùng vì điều đó, nhân đây tôi có viết một câu chuyện về người chị gái của mình, vốn tôi viết sai lỗi chính tả mà đăng lên đây thì ngại lắm, nhưng tôi thì lại muốn góp một chút gì đó vào mục này, nên tôi mạo muội đăng câu chuyện ấy lên đây và nhờ các sư tỉ, sư huynh ai có lỡ ghé qua đây giúp tôi sửa lỗi chính tả. Còn gì vui bằng khi có người sửa giúp mình lỗi chính tả cơ chứ.
Xin chân thành cảm ơn tất cả những ai sẽ ghé qua đây.
 
                                                Thân mến !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2009 17:59:28 bởi LÊ PHONG LINH >
Attached Image(s)
#1
    Mùa Đông Lạnh 16.04.2009 07:52:57 (permalink)
    j
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2009 08:12:03 bởi LÊ PHONG LINH >
    Attached Image(s)
    #2
      Mùa Đông Lạnh 16.04.2009 17:53:54 (permalink)
       


       MỘT NGÀN CON HẠC GIẤY
        ( Điều ước không thành của chị ) 


       
                                                             *****
      Câu chuyện tôi viết ở dưới đây viết về chị của tôi, chị là một phụ nữ thành đạt trên thương trường nhưng lại đoản về tình cảm, chị có tất cả tiền tài danh vọng, sắc đẹp, sự nghiệp ... chỉ duy nhất muốn có một người đàn ông yêu thương mình thật lòng và chân thành thì không.
       


              Tôi không sống cùng chị mà chúng tôi sống xa nhau ngay từ nhỏ. Khi một tuổi tôi sang Nga thuộc thành Sani_Petersburg sống với ba, chị lúc đó tám tuổi chị ở với mẹ tại Việt Nam. Chị mơ hồ về ba, còn khái niệm về có mẹ trong tôi cũng rất mơ hồ. Mãi sau này khi tôi lớn, còn chị trưởng thành đi làm việc ở Nga lúc đó chị mới được gặp tôi và ba. Tôi rất thương yêu chị, và tôi nghĩ chị cũng rất thương yêu tôi, chị là một phụ nữ thành đạt, chị làm quản lý kiêm thiết kế cho một công ty thời trang, chị nói được năm thứ ngoại ngữ ở mức trung bình khá. Còn tôi nói và viết tiếng việt hơi kém bởi khi một tuổi đã phải xa quê hương Việt Nam nên đôi lúc muốn viết ra một câu chyện như thế này thật khó, tôi khác chị nhiều lắm, chị thì trầm tính, còn tôi thì nghịch ngợm quậy phá.
       

               Cuộc sống thì muôn hình, muôn vẻ ta đang sống ở thế kỷ 21 vậy mà đôi khi chị vẫn hay bị ảo, hay mông du, ngày chị bắt đầu sang Nga làm việc chị sống cùng tôi và ba ở một thành phố cách Matxcova 900 cây số và  đó cũng là ngôi nhà thứ hai của chị. Từ ngày ở với chị ngôn ngữ tiếng Việt của tôi khá lên rất nhiều.
       

       
                  Chị không quen ngủ nướng vào các buổi sáng chủ nhật mà có thói quen dậy sớm hơn bởi chị rất thích đi bộ, nhiều khi tôi hỏi chị : Cả tuần làm việc vất vả rồi ngày chủ nhật sao chị không ngủ nướng cho nó khoẻ. Chị giải thích với tôi chị thích dậy sớm di bộ vào các buổi sáng chủ nhật, chỉ như vậy chị mới có thể thư thả rảnh rỗi để dành nhiều thời gian cho việc ấy mà không vội vàng như các ngày trong tuần. Và thói quen thích nghe tiếng chuông gió mỗi buổi sáng thức giấc khi chị mở cửa sổ cho gió lùa vào phòng. Chị đã trải qua rồi hai mối tình trong cuộc đời chị và hai chiếc chuông gió được treo hai bên cửa sổ còn khoảng trống ở giữa chị dành cho những khi làm việc chị ra đó đứng soi mình trong nắng, trong gió. Ban đêm thì nhìn ánh điện lập loè như muôn vàn ngôi sao đang nhấp nháy trên bầu trời.
       


               Ngày tôi đính ước cũng là lúc chị chia tay với mối tình thứ hai của chị và trở thành một người khác hẳn. Rồi chị xin nghỉ việc ở công ty thời trang với lý do suy nhược thần kinh muốn được nghỉ để tịnh dưỡng , chị quyết định lên Macxcova sống. Từ ngày chị nghỉ việc công ty vẫn thường xuyên gửi mail mời chị quay trở lại, chị vẫn trả lời cho chị thời gian nghỉ ngơn, suy nghĩ.

       
              Đám cưới tôi chị tự thiết kế và may tặng tôi chiếc váy cô dâu trắng ngần, tôi hình dung ra sự trắng ngần như sự trong trắng giữ gìn của chị vậy.
       

                 Thỉnh thoảng ba có việc lên Macxcova tôi cũng theo ba lên thăm chị, ở chỗ chị chơi vài ngày. Tôi hay đọc chộm nhật ký và những mail của chị lắm , nhất là những tin trong cửa sổ yahoo khi chị online còn lưu lại ở trong máy tính. ( Xin lỗi chị vì em đã làm điều đó, em không có ý gì ngoài việc muốn hiểu chị hơn. ) Có lần tôi đọc một đoạn nhật ký của chị, đây là một trong những đoạn mà chị đã viết :

      ( Mình hay tin vào những điều ước lắm có lần mình hỏi mẹ. Mẹ ơi! Nếu như mình thực sự mong muốn vào một điều gì đó thì liệu nó có trở thành hiện thực không mẹ ? Mẹ cười và nói với mình rằng _ Cũng có thể lắm con à, chỉ có điều nó đến sớm hay muộn mà thôi. Chính vì câu nói của mẹ mà mình tin hơn vào những điều ước. Mình nghĩ nếu như thực sự mong muốn vào một điều gì đó thì nó sẽ đến, nên mình cũng muốn có một điều ước. Mình nghe người ta nói, nếu ai gấp được một ngàn con hạc giấy thì điều ước sẽ linh nghiệm hơn sẽ trở thành hiện thực ... )


        
               Có lần trước khi về Việt Nam tôi qua chỗ chị ở hai ngà, chị sống khép kín ít khi tâm sự chuyện gì với tôi lắm, nhất là chuyện tình cảm, tôi đã có gia đình rồi nên tôi nhận ra chị tôi đang khác, chị cười nhiều hơn, đôi mắt rực sáng _ chị nấu ăn rất khéo nên tôi hay vòi vĩnh chị nấu món này, món nọ cho tôi ăn lắm,buổi tối thấy chị ngồi cắt giấy, tôi tò mò hỏi chị :

      _ Chị định làm gì vậy chị yêu ?
      _ Đó là một điều ước của chị. Chị cười nói với tôi: _ Em có tin nếu mình thực sự mong muốn một điều gì đó thì nó có đến hay không ?

               Tôi trầm tư suy nghĩ không biết phải trả lời thế nào chị đã lại nói tiếp :

      _ Nhỏ có tin rằng có điều ước không ?
               Tôi không nhìn chị mà trả lời;
      _ Em không biết bởi em không có điều gì để mà ước .
             Chị đưa mắt vào mấy tờ giấy trắng hỏi thêm tôi :
      _ Thế em có tin rằng nếu mình ước một điều gì đó thì nó có thể thành hiện thực không ?
             Tôi nhìn chị cười
      _ Trời ạ! Em có ước bao giờ đâu mà biết, mà chị của em hôm nay lạ ghê hỏi toàn những chuyện đâu đâu.                                                           ***** 

        
              Thế rồi tôi về Việt Nam với chồng một tháng.. Người ta lấy chồng đi hưởng tuần trăng mật ở các nơi trên thế giới còn tôi thì thích về Việt Nam, tôi thích cảnh đẹp Đà Lạt thơ mông, tôi cũng giống chị cũng thích nhìn hoa đua nở, lãng mạn và thích phiêu du. Và chuyến hưởng tuần trăng mật này cũng là món quà cưới mà chị tặng cho  vợ chồng tôi....                                                     ***** 


                Một tháng sau tôi trở lại Matxcova chị ra tận sân bay đón tôi, thấy chị thật lạ, chị có vẻ vui, cười nhiều hơn, đêm đó hai chị em tôi thức trọn một đêm để nói chuyện với nhau. Chị nói thật nhỏ như muốn chút bầu tâm sự gì đó với tôi :

      _ Chị đã gấp xong một ngàn con hạc giấy để tượng chưng cho một điều ước mà chị đang ước.

              Tôi nhìn chị khó hiểu, hai bờ chán nhăn lại nhíu cặp lông mày, đôi mắt to tròn ngạc nhiên buông một câu :

      _ Chị đang đùa em phải không?
      _ Chị không đùa đâu! Chị vẫn giữ nguyên nét mặt nói với tôi.

              Mà đúng thật, chị rất nghiêm nên chưa bao giờ tôi thấy chị đùa cợt một điều gì cả, chị đứng lên đi vào trong và chỉ sau một phút chị trở lại trên tay cầm theo một chiếc hộp giấy đưa cho tôi, tôi nhìn chị ngạc nhiên, tưởng như chị nhận ra điều đó ở đôi mắt đang to tròn ngơ ngác, ngạc nhiên của tôi, chị nhìn tôi và nói :

      _ Đó là điều ước của chị, em mở ra xem đi, chị ngồi xuống bên cạnh , tôi mở nắp hộp ra và ồ lên kinh ngạc, bên trong hộp là những con hạc giấy trắng muốt nằm ngổn ngang tôi thốt lên :

       _ Nhiều quá chị ơi!
      _ Một ngàn con hạc giấy đấy vừa đủ không thừa _ không thiếu. Tiếng chị vọng bên tai tôi.
       
       

               Tôi ngạc nhiên thực sự về điều chị mới làm vì chỉ trong vòng một tháng mà chị đã gấp cho minh đủ một ngàn con hạc giấy tôi đang tò mò không biết chị đang ước điều gì cho chị, điều ước gì từ một ngàn con hạc giấy mà mãnh liệt đến thế. Tôi biết chị sẽ chẳng nói đâu cho dù tôi có hỏi, và chắc chắn nó có liên quan đến niềm vui của chị, mà trong niềm vui ấy chỉ có thể là chuyện tình cảm mới làm cho niềm vui của chị tôn lên nụ cười rạng rỡ cùng chiếc răng duyên của chị. Tôi vẫn thường chêu chị là cô tấm, chị đã sắp tròn xuân ba mươi thế mà nhìn chị vẫn trẻ trung hồn nhiên, sôi nổi, nhiều khi nhìn chị như một đứa trẻ nhỏ, rất dễ thương và đáng yêu, vệ tinh vây quanh chị nhiều lắm. Một người phụ nữ dễ thuơng lại thành đạt như chị ai mà không muốn gần gũi, ai mà không muốn kết thân. Đôi lúc tôi cũng phải phát ghen lên với những vệ tinh vây quanh chị. Vậy mà chị vẫn ở không, vẫn chỉ một mình bước đi trên con đường xứ lạ, trống vắng, lạnh giá mênh mông...\                                                            *****

       
              Nhớ lại những ngày chị ở cùng tôi hai chị em thường đi vẽ cùng nhau, tôi vẽ không được tốt lắm, nên chỉ nghịch thôi mà nếu có vẽ cũng chỉ vẽ một cánh đồng toàn mầu xanh với hai cánh có trắng đang bay, chị thường bảo. Cò bay thì phải có cả đàn chứ sao lại chỉ có hai con _ lúc đó tôi chỉ cười rồi nghịch ngợm thôi, tôi thường đùa chị :

      _ Em đi theo để làm vệ sỹ cho chị lỡ có ai bắt cóc mất chị thì sao?

               Những lúc đó chị chỉ cười. Nhiều lúc chị đi vẽ về quần áo lấm lem toàn mầu vẽ dính vào. Tôi có thắc mắc chị nói cứ làm cho nó lấm lem như vậy để thấy mình mãi vẫn còn hồn trẻ thơ. Thế mà thời gian trôi đi, chị nghỉ làm ở công ty thời trang chị quyết định sống xa nhà lên tận Matxcova sống xa tôi như hiện tại. Căn phòng của chị ở ngôi nhà tôi và ba sống vẫn để nguyên, ba bảo tôi cứ để nguyên như vậy rồi một ngày nào đó hết mệt mỏi, hết buồn, cần một mái ấm tình thương gia đình chị con sẽ lại về thôi.
       
       

                Từ ngày chị đi hai chị em tôi ít có dịp gặp nhau, chỉ có lúc nào tôi lên Matxcova cùng ba hay về Việt Nam hoặc từ Việt Nam bay sang tôi mới ghé qua chỗ chị một, hai ngày thậm trí là một đêm hay chỉ là mấy tiếng đồng hồ.                                                       ******
       
       
                 Chồng tôi phải trở về Mỹ nên tôi đưa anh ấy lên Matxcova, chồng tôi đi rồi tiện thể tôi ghé qua thăm chị, thấy chị lúc vui lúc buồn, mà thường là chầm tư nhiều hơn, chị vẫn giữa thói quen hay đi bộ và các buổi sáng. một ngày trước khi tôi trở lại nhà ở Thành Petersburg chị bị ngã, thấy một người khách lạ đưa chị về, chân chị bị đau không đi được, chị nhăn mặt nói :

      _ Một thằng bé tây ở ngoài công viên chạy lao vào chị may mà nó không bị làm sao.

                  Tôi nhìn chân chị lo lắng :

      _ Nó không sao nhưng mà chị thì sao rồi nè, chân chị bị đau như vậy làm sao chị đi lại được đây, bây giờ ai sẽ lo cho chị, chiều nay em về nhà rồi, hay chị về cùng em luôn đằng nào chân chị cũng không thể đi làm được.

      _ Thôi em à! Về bây giờ ba thấy chân chị như vậy ba lại lo.

               Tôi  hoãn chuyến tầu chiều nay lui lại đến chiều hôm sau, tôi muốn ở lại chăm sóc chị vẫn biết nếu mai mới về thì thật gấp bởi ngày kia thứ hai tôi phải đi làm rồi. Cuối cùng chân chị cũng không sao..                                                                ******
       

               Hôm nay tôi nhận được mail của chị nói sẽ về nhà thăm ba và tôi, chị đi chuyến bay sáng thứ bảy. Tôi bận đi làm nên ba đi đón chị. Chiều về nhà không thấy chị đâu tôi đoán chị lại lang thang ra bờ sông ngày nào ngồi vẽ. Đúng thật chị đi ra bờ sông vẽ cũng vừa về đến khi tôi đang định đi ra đó tìm chị, chị cười với tôi nhưng khuôn mặt chị vẫn lộ rõ vẻ chầm tư, chị có vẻ buồn, tôi cũng không giám hỏi bởi tôi biết tính chị cho dù tôi có hỏi chị cũng không có nói đâu. Chị vẫn còn giữ được thói quen đi bộ vào các buổi sáng và đi vẽ vào các buổi chiều.
       

               Mấy ngày chị về nhà sống, chiều nào tôi cũng xin nghỉ làm sớm hai giờ đồng hồ để về nhà cùng chị mang giá vẽ ra bờ sông để vẽ. Rồi một ngày tôi nhận ra thấy chị càng lộ rõ vẻ lạ lùng, những điều bí ẩn của một nỗi buồn, của một điều gì đó thật sâu xa khi tôi xem những bức họa chị vẽ, tôi hỏi chị với nữa lo lắng, nửa tò mò :

      _ Chị ơi! Sao chị cứ vẽ đi vẽ lại những bước tranh giống nhau cùng một chủ đề vậy ?

             Chị có vẻ lúng túng với câu hỏi của tôi chị không trả lời ngay mà im lặng một lúc lâu mới nói :

      _ Chắc có lẽ tại thời gian !

                  Tôi không hiểu với câu nói ấy của chị  tôi chỉ biết chị tôi đang có một chuyện gì đó rất buồn, qua những bức họa tôi mù mờ hiểu ra điều đó. Chị vẽ gần mười bức họa mà chỉ có chủ đề về sông và biển . Khi vẽ về biển, chị vẽ biển nổi sóng, những quận sóng trắng dang cao quần quận _ Còn vẽ về sông, dòng sông mà chị rất thích theo chị nó là thơ mộng hiền hòa, hiền hòa trong những trang thơ _ trong mỗi lời văn chị viết, thế mà hôm nay trong bức vẽ của chị dòng sông hôm nay có thể nổi sóng làm con thuyền trao đao giữa dòng _ Có bức chị vẽ những sợi mưa đang chút xuống dòng sông, giá như bây giờ có ai đó hiểu về hội họa tôi sẽ hỏi họ xem những điều đó là gì, Tậm trạng gì?  Tôi nhìn thẳng vào chị hỏi:

      _ Chị đang có chuyện buồn, tâm tư gì vậy? Chị nhìn tôi cười một nụ cười không thật gượng gạo nên tôi nhận ra ngay.

      _ Chị đâu có chuyện gì đâu.

               Tôi cả quyết, lần đầu tiên tôi nói chuyện mà không sợ chị giận, chị buồn :

      _ Chị đừng dấu em, từ lúc nhận được email  chị bảo sẽ về thăm em và ba, em đã thấy lạ và nghi ngờ rồi.

      _ Nghi ngờ gì chứ? Chị hỏi lại vẻ như chỉ hỏi để có câu hỏi thôi.

              Tôi không giám nhìn chị bởi mắt tôi đã rớm nước mắt như đang muốn trực trào ra, tôi nói trong tiếng nghẹn:

      _ Chị đang có chuyện gì đó, tôi ngưng một lát rồi nói tiếp, ngày trước em có thấy chị vẽ những bức họa lạ như thế này đâu !

               Chị nói mà tay vẫn cầm cây cọ vẽ lên bức họa đang vẽ :

      _ Dúng là trẻ nhỏ, đừng hỏi nữa, chị không có chuyện gì cả, buồn vui, tâm tư, liên quan gì tới bước tranh chứ em chỉ khéo tưởng tượng.  
               Tôi định nói nữa nhưng hiểu chị quá mà, mỗi khi chị không muốn nói là tôi không bao giờ dám nói tiếp nhất là khi chị vẽ bản thiết kế vô tình tôi mà vào phòng chị nói hay nghịch phá gì đó thì sẽ bị chị la hoặc cốc vào chán đuổi ra ngoài. Chị không muốn mất tập trung. Chị rất yêu nghề thiết kế. Tôi ngồi xuống nghịch mầu vẽ của chị, chị tôi đánh nhẹ vào tay

      _ Nghịch ngợm gì, đi ra chỗ khác chơi để lại sự yên tĩnh cho chị về.
      Tôi phụng má rồi đứng lên.                                                      ******

       
                 Chiều nay tôi về nhà muộn hơn mọi khi _ không thấy chị ở nhà tôi liền ra bờ sông nơi hai chi em vẫn thường ra đó vẽ. Từ xa tôi dã thấy chị _ khác với mọi khi hôm nay chi không mang theo giá vẽ, từ xa đi lại thấy chị ngồi ở bờ sông. Tôi nảy ý định trong đầu hù cho chị hết hồn luôn. Tôi bước nhẹ nhàng dần dần tiến về phía chị tôi bỗng đứng sững lại khi thấy trên tay chị đang cầm hộp giấy chứa đựng một ngàn con hạc, chị đang lẩm nhẩm đếm, sau mỗi câu đếm chị lại vứt xuống dòng nước một con hạc giấy, khi chị đếm đến số một ngàn, cũng là lúc chỉ còn một con hạc cuối cùng trong hộp chị cầm lên định thả xuống dòng nước nhưng chị lại chững lại xoay xoay nó trên hai đầu ngón tay ( Cuộc sống trong thế giới chị sống ví như một ngàn con hạc giấy chín trăm chín mươi chín con hạc đã theo nhau trong dòng nước chỉ còn lại một con không theo đàn, tôi ví nó như chị vậy. Cả thế giới chị đang sống họ tấp nập liên quan đến nhau có những người rất hạnh phúc _ thế giới kết những cặp tình nhân trong trái vàng, còn chỉ có một mình chị lẻ loi cô đơn ...)             Không biết chị đang nghĩ gì mà chị thả con hạc giấy còn lại vào hộp thay vào là thả xuống dòng sông _ chị đậy nắp hộp lại cứ ngồi lặng im nhìn xuống dòng nước, hình như chị đang khóc, chị ngồi đó im lặng cho đến khi tiếng thút thít khóc của tôi làm chị quay đầu nhìn lại, tôi đã đứng sau chị từ bao giờ. Tôi chạy xuống mấy bậc thang dẫn xuống sông rồi ôm chầm lấy chị mà khóc _ chị cũng khóc _ Tôi nói trong tiếng nấc :

      _ Chị đừng tin vào những điều ước sẽ chẳng bao giờ có điều ước đâu chị ạ! Đừng tin vào cả những lời hứa nữa. Hãy quên người đó đi, hãy quên như quên bao điều mà chị đã quên từ trước đến giờ vậy, lần đầu tiên tôi ôm chị khóc, chị lùa tay vào tóc tôi nói :

      _ Chị không sao mà em, đừng khóc, khóc sẽ không tốt cho đứa bé trong bụng đâu, mà cũng đừng có chạy, nghe không !

                Tôi hơi ngạc nhiên điều chị vừa nói, tôi chưa nói với chị sao chị biết được tôi đang mang bầu, không lẽ chị cũng nhận ra nhưng điều lạ ở tôi như tôi đang nhận ra những điều khác lạ ở chị chăng ?  Chị đưa tay lau nước mắt cho tôi .
       
      _ Thôi đừng khóc nữa kẻo giống con mèo lười lem nhem bây giờ.. Tôi ngồi xuống cạnh bên chị, chị nói chuyện và tâm sự với tôi. Chị nói chị sẽ trở lại công ty cũ để làm việc, trước khi chị trở lại đây chị có nhận được mail của công ty họ nói cần chị đi làm việc trở lại, chị đã xin nghỉ công việc ở Matxcova rồi chị cũng đã suy nghĩ kỹ và cũng có nói với ba sáng nay, ba ủng hộ chị, em thấy sao? Mọi người có biết lúc đó tôi mừng vui đến mức độ nào không.

      _ Em vui lắm ! Tôi thét lên. Chị đưa tay bịt miệng tôi, không được thét lớn, mấy ông bà Nga đang nhìn kìa.

                Chị sẽ về đây ở với tôi và ba như ngày nào, thế là tôi và chị lại gần gũi nhau, nhưng tôi lại buồn ngay, nói với chị vẻ lấp lửng :

      _ Nhưng mà! Nhưng mà ... chị nói tháng mười sẽ cùng em qua Latvegas để sống cơ mà, bây giờ chị làm việc ở công ty thời trang thì làm sao chị sống cùng em ở bên đó được. Chị cười phá lên :

      _ Đúng là ngốc. Em đang mang bầu, rồi em sẽ phải sinh em bé sau đó ít nhất đứa bé được một năm em mới có thể qua My sống, khi đấy chị cũng sẽ cắt hợp đồng một năm sáu tháng làm việc ở công ty, lúc đó chị có thể theo em làm bà vú mẫu trông trẻ rồi, hai chị em tôi cười. Tôi khoác tay vào tay chị, hai chị em ngồi với nhau. Tôi làm nũng ngả đầu vào vai chị.

      _ Em hạnh phúc khi thấy chị vui, hạnh phúc khi có chị luôn ở bên em. Chị nói tôi. _ Đúng là trẻ con, thế nhỏ muốn chị ở làm bà cô suốt đời sao mà bảo hạnh phúc khi ở bên chị, ngốc quá.

             Tôi bỗng thấy giật mình , sao tôi ngốc thế ! Tôi hỏi chị ;

      _ Mà chị ơi! Hạnh phúc là gì hả chị ? Nó có hư vô và ảo như điều ước không chị?
      _ Ừ, điều ước rồi cũng chỉ là điều ước, còn hạnh phúc thì nó hiện hữu, nó tồn tại, giống như em vậy, em đang hạnh phúc có một gia đình êm đềm, đầm ấm, hạnh phúc sắp được làm mẹ đó thôi.

       Tôi cười vui. _ Thế hạnh phúc của chị là gì ?

               Chị chầm tư  rồi nói với tôi :

      _ Hạnh phúc của chị ư? Hạnh phúc của chị vẫn còn nằm trong giấc mơ em ạ! vẫn còn nằm ở phía trước, xa lắm ... hạnh phúc rồi sẽ tự đến chứ không phải là tự làm ra được, tự lấy được.                                                               .......

       
       _ Em có muốn chị kể cho em nghe một câu chuyện về hạnh phúc không ? _ Có chị kể cho em nghe đi chị.

      Có một hôm heo con hỏi heo mẹ :
      _ Mẹ ơi ! Hạnh phúc là gì vậy?
      Heo mẹ trả lời lại heo con:
      _ Hạnh phúc là cái đuôi của con đấy.
      Heo con quay đầu lại cắn vào cái đuôi của mình, nhưng heo con không làm sao cắn tới được, nó lại quay lại hỏi heo mẹ :
      _ Mẹ ơi! Sao con không lấy được hạnh phúc của mình vậy?
      Heo mẹ trả lời :
      _ Hạnh phúc thì không thể lấy được, bởi hạnh phúc luôn ở phía sau _ con cứ đi về phía trước hạnh phúc sẽ đi theo con.                                                            *******

       
                Chị cầm con hạc giấy còn lại về nhà lấy sợi chỉ sâu vào treo giữa cửa sổ, chị tháo hai chiếc chuông gió xuống bỏ đi, mỗi khi chị nhìn vào con hạc giấy nó như nhắc nhở chị những ngày mơ ảo _ đã qua. Mọi thứ hư vô đều không có thật chỉ là ảo mà thôi ( giống như điều ước, điều ước chẳng bao giờ có thật, chẳng bao giờ tồn tại và điều ước cũng không thể trở thành hiện thực bao giờ.)  

                Cuộc sống này, hạnh phúc hay không là do mình, giống như câu chuyện chị kể. Mình cứ đi về phía trước hạnh phúc sẽ đi theo mình. Không ai có thể tự tạo hay tự lấy được hạnh phúc cho mình cả và tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bất cứ một người đàn ông nào làm cho chị bị tổn thương, làm cho chị vướng bụi vào mắt mà vương lệ. Cám ơn cuộc sống này đã sinh ra ba, mẹ để có hai chị em tôi Cám ơn chiếc váy cô dâu trắng ngần mà chị đã thiết kế may tặng tôi trong ngày cưới . Đó là hạnh phúc trong đời tôi hòa lẫn vào gia đình êm ấm.                                                              ****** 
       
                 Chị vẫn bước trong cuộc đời, vẫn còn trinh nguyên trong trắng _ trong trắng như ngàn con hạc giấy_ trong trắng như điều ước mong manh dễ vỡ của chị. Nhưng sự trong trắng trong điều ước không có thật và sẽ không thể tồn tại vĩnh hằng vĩnh cửu theo thời gian. Sẽ mất đi như ngàn con hạc giấy và điều ước của chị không thành
       
                                                                     ( the and )                                                           Lê Phong Linh                                                          *Tặng chị của em                                                               16/04/2009
       
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9