MỘT NGÀN CON HẠC GIẤY ( Điều ước không thành của chị )
* Tôi sinh ra ở Việt Nam nhưng lại sống ở Sani_Petersburg chính vì vậy tôi hay viết sai lỗi chính ta lắm, tôi cảm thấy ngượng ngùng vì điều đó, nhân đây tôi có viết một câu chuyện về người chị gái của mình, vốn tôi viết sai lỗi chính tả mà đăng lên đây thì ngại lắm, nhưng tôi thì lại muốn góp một chút gì đó vào mục này, nên tôi mạo muội đăng câu chuyện ấy lên đây và nhờ các sư tỉ, sư huynh ai có lỡ ghé qua đây giúp tôi sửa lỗi chính tả. Còn gì vui bằng khi có người sửa giúp mình lỗi chính tả cơ chứ. Xin chân thành cảm ơn tất cả những ai sẽ ghé qua đây. Thân mến !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2009 17:59:28 bởi LÊ PHONG LINH >
j
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2009 08:12:03 bởi LÊ PHONG LINH >
MỘT NGÀN CON HẠC GIẤY ( Điều ước không thành của chị ) ***** Câu chuyện tôi viết ở dưới đây viết về chị của tôi, chị là một phụ nữ thành đạt trên thương trường nhưng lại đoản về tình cảm, chị có tất cả tiền tài danh vọng, sắc đẹp, sự nghiệp ... chỉ duy nhất muốn có một người đàn ông yêu thương mình thật lòng và chân thành thì không. Tôi không sống cùng chị mà chúng tôi sống xa nhau ngay từ nhỏ. Khi một tuổi tôi sang Nga thuộc thành Sani_Petersburg sống với ba, chị lúc đó tám tuổi chị ở với mẹ tại Việt Nam. Chị mơ hồ về ba, còn khái niệm về có mẹ trong tôi cũng rất mơ hồ. Mãi sau này khi tôi lớn, còn chị trưởng thành đi làm việc ở Nga lúc đó chị mới được gặp tôi và ba. Tôi rất thương yêu chị, và tôi nghĩ chị cũng rất thương yêu tôi, chị là một phụ nữ thành đạt, chị làm quản lý kiêm thiết kế cho một công ty thời trang, chị nói được năm thứ ngoại ngữ ở mức trung bình khá. Còn tôi nói và viết tiếng việt hơi kém bởi khi một tuổi đã phải xa quê hương Việt Nam nên đôi lúc muốn viết ra một câu chyện như thế này thật khó, tôi khác chị nhiều lắm, chị thì trầm tính, còn tôi thì nghịch ngợm quậy phá. Cuộc sống thì muôn hình, muôn vẻ ta đang sống ở thế kỷ 21 vậy mà đôi khi chị vẫn hay bị ảo, hay mông du, ngày chị bắt đầu sang Nga làm việc chị sống cùng tôi và ba ở một thành phố cách Matxcova 900 cây số và đó cũng là ngôi nhà thứ hai của chị. Từ ngày ở với chị ngôn ngữ tiếng Việt của tôi khá lên rất nhiều. Chị không quen ngủ nướng vào các buổi sáng chủ nhật mà có thói quen dậy sớm hơn bởi chị rất thích đi bộ, nhiều khi tôi hỏi chị : Cả tuần làm việc vất vả rồi ngày chủ nhật sao chị không ngủ nướng cho nó khoẻ. Chị giải thích với tôi chị thích dậy sớm di bộ vào các buổi sáng chủ nhật, chỉ như vậy chị mới có thể thư thả rảnh rỗi để dành nhiều thời gian cho việc ấy mà không vội vàng như các ngày trong tuần. Và thói quen thích nghe tiếng chuông gió mỗi buổi sáng thức giấc khi chị mở cửa sổ cho gió lùa vào phòng. Chị đã trải qua rồi hai mối tình trong cuộc đời chị và hai chiếc chuông gió được treo hai bên cửa sổ còn khoảng trống ở giữa chị dành cho những khi làm việc chị ra đó đứng soi mình trong nắng, trong gió. Ban đêm thì nhìn ánh điện lập loè như muôn vàn ngôi sao đang nhấp nháy trên bầu trời. Ngày tôi đính ước cũng là lúc chị chia tay với mối tình thứ hai của chị và trở thành một người khác hẳn. Rồi chị xin nghỉ việc ở công ty thời trang với lý do suy nhược thần kinh muốn được nghỉ để tịnh dưỡng , chị quyết định lên Macxcova sống. Từ ngày chị nghỉ việc công ty vẫn thường xuyên gửi mail mời chị quay trở lại, chị vẫn trả lời cho chị thời gian nghỉ ngơn, suy nghĩ. Đám cưới tôi chị tự thiết kế và may tặng tôi chiếc váy cô dâu trắng ngần, tôi hình dung ra sự trắng ngần như sự trong trắng giữ gìn của chị vậy. Thỉnh thoảng ba có việc lên Macxcova tôi cũng theo ba lên thăm chị, ở chỗ chị chơi vài ngày. Tôi hay đọc chộm nhật ký và những mail của chị lắm , nhất là những tin trong cửa sổ yahoo khi chị online còn lưu lại ở trong máy tính. ( Xin lỗi chị vì em đã làm điều đó, em không có ý gì ngoài việc muốn hiểu chị hơn. ) Có lần tôi đọc một đoạn nhật ký của chị, đây là một trong những đoạn mà chị đã viết : ( Mình hay tin vào những điều ước lắm có lần mình hỏi mẹ. Mẹ ơi! Nếu như mình thực sự mong muốn vào một điều gì đó thì liệu nó có trở thành hiện thực không mẹ ? Mẹ cười và nói với mình rằng _ Cũng có thể lắm con à, chỉ có điều nó đến sớm hay muộn mà thôi. Chính vì câu nói của mẹ mà mình tin hơn vào những điều ước. Mình nghĩ nếu như thực sự mong muốn vào một điều gì đó thì nó sẽ đến, nên mình cũng muốn có một điều ước. Mình nghe người ta nói, nếu ai gấp được một ngàn con hạc giấy thì điều ước sẽ linh nghiệm hơn sẽ trở thành hiện thực ... ) Có lần trước khi về Việt Nam tôi qua chỗ chị ở hai ngà, chị sống khép kín ít khi tâm sự chuyện gì với tôi lắm, nhất là chuyện tình cảm, tôi đã có gia đình rồi nên tôi nhận ra chị tôi đang khác, chị cười nhiều hơn, đôi mắt rực sáng _ chị nấu ăn rất khéo nên tôi hay vòi vĩnh chị nấu món này, món nọ cho tôi ăn lắm,buổi tối thấy chị ngồi cắt giấy, tôi tò mò hỏi chị : _ Chị định làm gì vậy chị yêu ? _ Đó là một điều ước của chị. Chị cười nói với tôi: _ Em có tin nếu mình thực sự mong muốn một điều gì đó thì nó có đến hay không ?