Chuyện Người Viễn Xứ!
Mâychiều 15.04.2009 22:58:39 (permalink)


Trong đêm nay, khi  những ngọn gió đầu đông  bắt đầu lướt  nhẹ trên từng tán lá xạc xào ngoài cửa sổ, tôi lại nhớ… Một kỷ niệm chẳng có gì êm đẹp! Vậy mà nó vẫn còn sót  lại trong ký ức của tôi….như một cuộn phim , chầm chậm quay về , một dĩ vãng, một guồng quay ngược của thời gian, se sắt, lành lạnh như ngọn gió đông ngoài kia.

  Ngày ấy ,  trong những ngày đông lạnh lẽo nơi xứ người, tôi cô đơn . Cũng giống như bao người con  đất Việt sống xa  nhà, xa tổ quốc, tôi nhớ nhà, nhớ quê hương, nhớ tất cả những kỷ niệm êm đềm và  cả những kỷ niệm buồn nữa.. Rồi, tâm hồn tôi không đủ để oằn đỡ gánh vác khối tâm tư, những nỗi niềm  riêng  của lòng tôi, tôi đã đến với cây viết. Tôi trải lòng mình theo con chữ. Những con chữ, những vần thơ đã  trở thành người bạn tri kỷ của tôi tự lúc nào không hay. Tâm hồn tôi như được mở ra theo nhịp sóng lòng cứ cuồn cuộn lớp lớp theo từng trang ký ức trong tôi. Quê hương, vùng quê sông nước đậm đà tình nghĩa đã níu gọi tôi về, về với vòng tay thương yêu của ngoại, Người đã ấp ôm tuổi thơ tôi, đã dưỡng nuôi  tôi nên người.. Tôi   viết về ngoại, về tình thương của ngoại dành cho tôi, tôi viết về những mái tranh đơn sơ Nam bộ, mộc mạc mà ấm cúng đến vô cùng. Những hình ảnh ấy đã sưởi ấm cõi lòng buốt giá của tôi trong những đêm đông xứ người. Những vần thơ khắc khoải cứ tuôn trào ……Rồi, tôi viết về một người con gái, người yêu  dấu đầu đời của tôi. Tôi gọi người con gái ấy là Nhành Lan Tím. Có lẽ  những ai đã yêu và đang yêu , cũng sẽ đều dễ dàng hiểu được lý do khiến tôi gọi em như vậy. Ngày tôi ra đi, xa xứ đồng nghĩa với việc tôi phải xa người con gái ấy, phải xa nhành Lan Tìm thương yêu của tôi. Những kỷ niệm, rồi nỗi nhớ dồn nén như có dịp vỡ oà  ,trải ra, mênh mang như sóng bể, đó là sóng lòng tôi. Tôi viết, tôi viết rất nhiều, những bài thơ tình đẫm lệ, … Tôi viết bằng nỗi lòng chất chứa, viết ra một nỗi đau bị nén lại trong tôi đã lâu, bởi vì tôi đã mất em. Khoảng cách xa xôi đã không giữ được lời ước hẹn mà em đã dành cho tôi trong giờ phút chia tay.  Câu thơ cũng đồng thời là lới hẹn ước của em thêu gọn ghẽ trong lòng tấm khăn tay trắng tinh nhỏ xinh ngày ấy nay đã thấm lệ tôi, một dòng lệ mà tôi đã phải nuốt nghẹn vào trong ngày em đi lấy chồng,  cũng chảy tràn ra trên trang giấy.  Tuổi xuân có thì. Biết là em không có lỗi nhưng tôi vẫn giận, tôi trút giận, hờn, trách, rồi lại thương , yêu, ….bao nhiêu cung bậc của tình cảm cứ dồn về ngòi bút của tôi, các ý thơ như sóng trào , không gì cản nổi ngòi bút , cản nổi nỗi lòng trong tôi.  

Và cũng vào những đêm đông như thế này, những vần thơ ấy của tôi đã níu kéo tâm hồn của một người đàn bà. Một người bạn thơ mà tôi quen biết trên diễn đàn thơ. Nàng không còn cái vẻ thơ ngây trắng trong như nhành Lan Tím của tôi, nhưng nàng đã ở bên tôi, san sẻ cùng tôi, làm dịu đi nỗi đau, vết thương lòng trong tôi. Làm dịu đi  nỗi buồn như khối băng mà cứ mỗi mùa Thu về luôn ám ảnh tôi. Bầu trời ảm đạm của những mùa Thu cô đơn  trong tôi đã đựoc nàng vén mây gọi gió , để ánh trăng vàng  rọi chiếu sáng tỏ tâm hồn tôi, thổi vào cuộc sống của tôi một làn gió mới, một làn gió Thu. Nàng cũng có nỗi buồn, một cô  phụ, nên chúng tôi đã rất nhanh chóng tìm được sự hoà hợp . Mặc cho trái đất rộng dài, mặc cho thời gian xuôi chảy, chúng tôi bên nhau . Hồn thơ của chúng tôi chảy miệt mài từng thời từng khắc , chảy tràn trên diễn đàn thơ…Sự cách biệt dường như không còn giữa chúng tôi nữa. Nơi xứ người, từng mùa Thu tôi hái nhặt từng chiếc lá để dệt tấm chân tình của tôi với nàng, dệt nên những vần thơ  cháy bỏng, khao khát yêu thương. Nàng không chỉ là người bạn, tri kỷ , nàng còn là người học trò  được tôi dìu dắt trong thế giới thi ca.

Nhưng rồi, tất cả không như lòng ta mong đợi. Bên những mùa Thu lá vàng bay gợn nắng, bên những áng mây hồng chan chứa tình xuân, đất trời còn đưa đẩy chúng ta phải chịu đựng cái nỏng bỏng của Hạ , cái rét thấu xương cắt thịt của Đông già nghiệt ngã. Sóng đời đã ập đến. Một cơn sóng đời hoang dã  đã chôn vùi tất cả. Tố giông đã khiến con thuyền uyên ương của chúng tôi nghiêng ngả,  chao đảo…..rồi từ từ chìm xuống. Không lối thoát!
Một bàn tay , hay đúng ra là một tâm hồn  tội lỗi đã xuất hiện giữa hai chúng tôi, làm cho khoảng cách trong chúng tôi cứ lớn dần lên. Khoảng cách ấy ngập chìm đau thương tang tóc! Những vần thơ, cũng những vần thơ nhưng là vần thơ của loài cầm thú, của những  hoẵng thú thời trung cổ. Từng chữ, từng ý thơ của họ là những lưỡi dao có nọc độc đâm chém vào tâm hồn tôi... Tôi lại trở thành người cô đơn trong những mùa Thu buồn . Người tôi hết mực thương yêu đã không ở bên tôi, đã rời xa tôi trong từng cảm xúc, rồi  rời xa tôi  từng bước chân  trong đời. Tôi đau đớn, nối đau đớn bị xỉ nhục là nối đau tồi tệ nhất mà con người trong thế giới văn mình phải chịu đựng. Nàng đã ngang nhiên sát cánh bên kẻ  ấy. Mặc nhiên cho nhữung lưỡi dao tẩm độc ấy thấm vào từng hơi thở, từng thớ thịt, làn da của tôi. Mặc tôi quằn quại , đau đớn!!!  Đó là nỗi xỉ nhục lớn nhất  mà một thằng đàn ông phải gánh chịu.
Nhưng đó chưa phải là nỗi xỉ  nhục lớn nhất .  Sóng gió ấy cũng qua, tôi và nàng  đã rời xa cái thế giới ảo để  quay về bên nhau .

Nhưng rồi tất cả đã phản bội tôi. Sự chân tình và tình yêu trong tôi đã phản bội tôi bởi một sự thật. Một nỗi đau khác. Tôi đau không phải vì tôi thua mà tôi đau vì tôi mất lòng tin! 

           Nếu như bị mất đi một của quí thì ta tiếc lắm, nhưng mất đi một thứ phế thải thì đó là điều hạnh phúc cho ta. Ừ! Qua giông bão tôi đã chấp nhận được sự thật ấy! Nàng không  đẹp như tôi tưởng. Nàng không sạch sẽ như tôi mong đợi. Vậy mà tôi vẫn đau. Tôi đau vì tôi đã để mất chính tôi trong những mùa Thu. Những mùa Thu cũ chỉ khiến tôi buồn thôi, nhưng đến nay thì những mùa Thu mà nàng từng dành cho tôi  khiến tôi nhục nhã với chính tôi. Với bạn bè tôi.Với gia đình tôi. Bởi một sự thật tôi đã tìm ra, nàng là một con điếm! Một con điếm đội lốt thi sỹ!

Suốt mấy năm trời, sự thật ấy bị ẩn tích , tôi sống xa tổ quốc, sự thật về cuộc sống sinh hoạt của nàng làm sao tôi có thể tường tận được.  Tôi đã cung phục cho cụôc  sống của hai mẹ con nàng trong ngần ấy năm, cung phục cho nàng  tất cả tình yêu nóng bỏng  nhưng cũng  đầy sóng gió.  Mùa Thu năm ngoái, tôi trở về quê hương với dự định sẽ đón nàng một cách danh chính môn thuận , giới thiệu với họ hàng, với làng quê yêu dấu của tôi, để hãnh diện với mọi người rằng một kẻ sống cô đơn xa xứ như tôi từ nay sẽ có một bóng hồng sưởi ấm. Nhưng không! Tôi đã mất hết. Những thông tin về sự thật kia mà tôi có được từ chính quyền xã , từ công an địa phương đã giết chết hồn tôi!

Đêm nay, một đêm mùa đông, lành lạnh…. có đủ không để sưởi ấm khối băng giá trong lòng tôi!
Không! Tôi không lạnh nữa bởi tảng đá băng mà tôi vô tình ấp ủ trong tôi đã chảy tan hết rồi, đã trả lại cho tôi một thế giới mới, một thế giới không  có những mùa Thu chết. Tôi giang tay mở rộng cánh cửa , đón nhận từng làn gió lành lạnh phả vào mặt tôi, vào da thịt tôi. Tôi không lạnh,  cơn gió như thấm vào từng làn da thớ thịt  của tôi,   tôi  cảm nhận được tận trong sâu thẳm tâm hồn tôi trỗi dậy một tình yêu cuộc sống. Một mùa đông già , một mùa  đông lạnh lẽo của đất trời chắc chắn sẽ lùi xa để nhường bước cho một mùa xuân mới, đó là qui luật của tạo hoá. 

  Từ đâu đó, một câu nói ân cần của chị tôi vọng về, khi đánh giá một con người, nhất là tìm người yêu...hãy đừng nhìn vào nét hiền thục bên ngoài, đừng tin vào lớp sơn son , đừng tin vào những ngôn từ bẽn lẽn ngọt ngào đã được đánh bóng. Nét hiền thục thùy mị có khi chỉ là một đoạn đóng kịch mà thôi ,cần có thời gian thì ta mới có thể nhận ra được bản chất tự nhiên của một con người.

  
Bỗng văng vẳng bên tôi một giọng hát rất nhẹ nhàng, vừa xa vừa lạ, …..từ xa xăm dội về trong tôi. Tôi nhớ ra rồi! Đó là bài hát Nhánh Lan Rừng , một đĩa hát mà vợ chồng Nhành Lan Tím đã tặng tôi .


<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2009 00:50:46 bởi Mâychiều >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9