Hôm qua...
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 26 bài trong đề mục
AN2T 30.03.2005 01:40:18 (permalink)
Từ nhỏ, tôi đã không được khoẻ mạnh như các bạn cùng trang lứa. Cả những ngày tháng ấu thơ của tôi đầy màu trắng toát và mùi sát trùng của bệnh viện. Những căn bệnh cứ tới tấp bên tôi và ập lên trên đôi vai gia đình tôi một gánh nặng. Tôi hơi nhút nhát, chính vì thế tôi ko có bạn . Tôi sợ bọn trẻ trong xóm với những trò nghịch ngợm và có lẽ chúng cũng hơi ngại tôi. Trong cái đầu thơ ngây của chúng khi ấy có một ý nghĩ ngây ngô rằng : một người ốm yếu và hay đến bậnh viện thì khác thường hoặc mắc bệnh truyền nhiễm. Chính vì thế có nhiều đứa trẻ nhỏ mỗi lần gặp tôi là...khóc thét lên. Tôi dần quen với cảnh ấy và dần chẩng để tâm đến bọn "dở hơi" ấy nữa. Để ý đến làm gì cho buồn thêm...

Ngôi nhà của tôi nằm bên một cánh đồng, gần một con kênh với những thảm cỏ rải mịn và dịu dàng. Mỗi khi chiều về, tôi thưòng hay ra đấy đi dạo thơ thẩn, hay làm một bài văn hoặc hái những bông hoa dại nở ven con đê. Thời gian trôi qua, tôi lớn hơn và nhận thức hơn, tôi ko xem thường những cô bé cùng trang lứa với tôi. Tôi chỉ hơi ghen tị và cả hâm mộ họ mà thôi. Gía như tôi có đủ sức, tôi ao ước có thể chạy nhỷa như những cô cậu bé ấy và được chạm vào những con diều bay bay trên trời cao lộng gió ấy. Nhưng có lẽ tôi ko được diễm phúc này. Với tôi, được ngồi lẳng lặng dõi theo họ, hay ngồi một mình suy ngẫm trong khoảng không im lặng này là quá đủ, và đó cũgn chính là niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của tôi.
Buổi chiều hôm ấy, sau khi làm xong bài tập, tôi lại lần mò ra kênh_niềm hạnh phúc bé bỏng của tôi. Tôi chợt dừng lại. Trên thềm đê tôi hay ngồi xuất hiện một người lạ. Tôi im lặng nhìn người đó. Rồi chợt giật mình khi người đó quay lại. Hơi hoảng, tôi xoay đi .
Những lần như thế cứ tiếp diễn nhiều. Tôi cũng bắt đầu tạm "nhường" cái chỗ quí giá lại và đi tìm cho mình một nơi khác. Một hôm, đang ngồi bên cây cầu tre bắt ngang con đe, một người ngồi xuống bên tôi "Anh ngồi ở đây được chứ?" tôi giật mình quay lại rôì gật đầu. Không gian thật yên ắng và tĩnh lặng. "anh thường thấy em hay ra đây" Tôi im lặng và gật đầu khẽ. "Nơi đây tuyệt lắm, phải không? Anh thích phong cảnh ở đây, nó thật tuyệt với vẻ chân quê này. Mỗi lần về quê anh lại cam rthấy thật nhẹ nhõm" Tôi thích nghe anh nói điều ấy, mặc dù đó chỉ là câu nói bình thường, nưhng qua lời nói, tôi nhận thấy có gì đó rất chân thạt và hơi buồn. Lén nhìn sang anh, tôi hơi giật mình. Anh thoạt nhìn cũng giống như người bình thương thôi, nhưng anh khác tôi_anh đi bằng đôi nạng...
Tôi không nhớ toi và anh đã làm quen như thế nào. Chỉ có trong tôi vẫn còn lưu lại một ít kí ức về tình cảm cua rtôi khi ấy: Tôi thấy anh thật tốt, giọng nói trầm trầm và đôi tay tuyệt đẹp. Nó sần và có nhiều lớp chai , nhưng ở đôi tay và cái tâm hồn ấy lại có thể viết lên nưhngx lời hay đẹp. Và anh đã gieo vào tôi một tình yêu thơ văn lạ, anh ko phải là người gieo tình yêu ấy cho tôi, vì từ bé tôi đã yêu văn học, anh chỉ giúp cho nó lơn thêm và ngày càng sâu đậm trong tôi
#1
    OceanLotus 30.03.2005 02:56:36 (permalink)
    Hôm qua? Có 1 vài việc dường như quá khủng khiếp, mọi thứ rối nùi cả lên và dường như là ko còn lối thóat....
    Hôm qua, cứ nghĩ đến anh là lòng lại thấy đau, có 1 cái gì đó , 1 cảm giác trống vắng nào đó cứ xé lòng , và dường như khó mà chịu đựng nỗi...
    Thế thì sao nào? Hôm qua? Hôm qua rồi cũng qua! Vâng,bắt đầu nhìn lại quãng đời vừa qua của mình và những ngày sắp tới xem nào! Ngày hôm qua giờ chỉ còn là 1 chấm nhỏ trong suốt quãng đời của mình. 1 ngày nữa lại qua, ngày hôm qua giờ chỉ đơn giản là ngày hôm qua- đi qua cùng với những điều chất chứa trong nó !
    #2
      AN2T 31.03.2005 02:49:07 (permalink)


      Hôm qua? Có 1 vài việc dường như quá khủng khiếp, mọi thứ rối nùi cả lên và dường như là ko còn lối thóat....

      Hôm qua có thể đẹp như thiên đường của những thiên thần cánh trắng. Nhưng đôi khi hôm qua quả là một ngày khủng khiếp. Đôi khi nhìn lại đôi chuyện lạnh toát mồ hôi, có khi lại bật khóc thành tiếng. cũng muôn quên hôm qua lắm chứ. Giá như nó là một vật có thể chạm được, một vật có thể nắm lấy thì mình cứ mong có thể gùi nó rồi vứt đi, đốt đi. Nhưng k được. Hômqua thực tế vẫn cứ tồn tại và mặc cho ta vùi mình trong mớ công việc thì "hôm qua" vẫn cứ tìm đến ta những đêm khuya một mình, cả trong giấc mộng.
      #3
        AN2T 31.03.2005 03:05:59 (permalink)
        Có người nói tôi là người vô tâm, hơi quan liêu và ko mấy quan tâm đến mọi người. Có thể là như thế thật, bằng chứng là cái kỉ niệm vể anh tôi đã ko còn nhớ được bao nhiêu, thời gian đã chiến thắng tôi. Nó đã kéo theo cái kỉ niệm , kí ức của tôi về anh và tôi đã ko giữ lại được. Chỉ còn sót lại đâu đó, một ít hình ảnh thật rất sâu đậm nhưng cũng hơi mờ trong tôi. Nhưg dù sao đi nữa, tôi vẫn ko quên được. Anh rất thích ăn và thơ, anh làm thơ rất hay . Tôi vẫn nhớ những buổi chiều, tôi và anh thường hay ra kênh và bàn về chuyện thơ văn. Nói là bàn vậy thôi, nhưng chỉ là anh nói và tôi ngồi nghe. Anh đôi lúc cũng giảng van cho tôi và chỉ cho tôi những bài tôi ko hiểu trên trường.
        Lũ trẻ trong xóm tôi cũng rất thích anh, chúng thường chạy đến đó và "cắp" anh đi mất. Tôi nhiều lúc giận mình ghê gớm, nếu tôi cũng bạo được như bọn nó, tôi sẽ nói rằng "anh ba đang chơi với tớ mà".Nhưng tôi ko nói thế, vì tôi thấy nó sao ấy.
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2005 03:14:29 bởi AN2T >
        #4
          AN2T 31.03.2005 03:13:30 (permalink)
          Anh kể với tôi ước mơ cuả anh sao mày là trở thành nhà báo, thế nhưng khi sắp thực hiện ước mơ ấy thì một tại nạn đã đến và lấy đi đôi chân khoẻ mạnh của anh.Mặc dù chân anh vẫn đi được nhưng rất yếu , cần phải có sự giúp đỡ của cái nạg. Thế là hết! Anh đã sụp đổ hoàn toàn, đã khóc, đã than nhưng sự thật vẫn là sự thật và anh đã không lẫn tránh điều ấy. Tiếp tục bước tới để đối mặt với điều đó. Tôi đã rất khâm phục anh.
          Nếu như nói anh là một thầy giáo giỏi thì tôi lại là một học trò tồi, bởi lẽ: trong những buổi trò chuyện cùng anh, anh dường như đã vô hình dạy cho tôi những quan niệm sống của mình. Anh dạy tôi cách cho mà không chờ đợI sự đáp lại. Thế nhưng, đôi khi tôi lạI không làm được điều đó. Có lẽ tôi sống cũng hơi ích kỉ. Nhiều khi, tôi lại thích so bì, tôi cũng không thể sống theo lối quá ư cao thượng của anh, bởi:cuộc sống và con người quanh tôi nhiều khi còn làm cho tôi đau và thấy mình thật đáng thương so với họ. Anh đã dạy tôi cách kiềm nén cảm xúc mình, thế nhưng đôi khi, tôi lại bật ra tiếng khóc. Tuy anh nói “nước mắt làm cho người ta mềm yếu đi, nhu nhược đi” nhưng khi khóc xong, tôi lại thấy nỗi buồn như vơi một nữa và lòng chợt thanh thản. Liệu tôi đang sai lầm hay anh vẫn đang bóp méo chính mình vì những quan niệm kia? Dù thế nào đi chăng nữa, thì còn nói để làm gì khi anh đã đến một nơi xa mà tôi không hề hay biết? Tôi thật tệ! Có một buổi chiều anh đã cười và bảo tôi “anh thật may mắn khi gặp bé (lúc đó tôi cũng còn nhỏ mà), từ hôm gặp anh, phải nghe những lời buồn chán của anh mệt lắm phải không? Nhưng anh luôn cảm ơn em vì chỉ có em là ngồi im và nghe hết câu chuyện của anh đấy.” “Ơ, em mới cảm ơn anh chứ, vì anh đã dạy cho em và giúp em nhiều , anh ba!” Tôi nhớ mình đã từng muốn nói những lời đó, thế nhưng không hiểu vì sao gì mà lưỡi cứ ngọng líu chẳng nói được gì, và mãi cho đến khi anh đi, tôi vẫn không nói ra được lấy lời cảm ơn cứ hay tắc lại khi sắp vuột ra khỏi miệng, và đó chính là điều ân hận lớn của tôi. Gần 5 năm, à không, có lẽ cũng chưa lâu đến thế, nhưng đó cũng đã là một khoảng thời gian rất dài đủ cho người ta có nhiều điểm thay đổi. Anh ba đã về Huế, và suốt thời gian qua, anh không hề trở lại. Không biết bây giờ anh thế nào. Liệu có còn hay ngồi trầm tư một mình nhìn ra cảnh vật ? có còn thích là thơ văn? Mà không chừng bây giờ anh đã có một đứa bé con kháu khỉnh rồi ấy nhỉ! dù sao anh cũng được 25 hay 27 gì đó rồi mà. Còn tôi, không biết khi gặp lại tôi, anh có nhận ra không? bởi con bé yếu ớt nhút nhát vớI mái tóc dài luôn tết lại thành hai con tít dài và ngồi trầm ngâm xa mọi người giờ đã không còn nữa. Tôi thích cười nhiều hơn, nói chuyện với mọi người nhiều hơn , đã mạnh bạo đi cổ vũ cho lớp và trường mỗI khi có phong trào hay lễ hội gì đó . Cái ước mơ cháy bỏng được thử một lần ra biển, được thử một lần cầm con diều giấy và chạy nhảy trên đồng cũng đã bay xa như “muôn ánh sao đêm vuột bay qua hoa trắng bên thềm”. Chỉ ư cái tính thờ ơ của tôi là vẫn còn, nhưng cũng không còn giống như cái nghĩa thuần tuý của nó . Lũ bạn tôi đã từng mắng tôi “sao mà thờ ơ thế!” hay đúng hơn là “mày thật đãng!”. Mà có lẽ cũng do sự đãng trí của tôi thôi. Tôi giờ có thể kết bạn rất nhanh, có thể ngồi nói chuyện với một người bạn mới cả một giờ đồng hồ, và khi kết thúc câu chuyện “mình bận rồi, ngày mai chúng ta lại trao đổi tiếp về chủ đề này nhé!” thì mai khi gặp lại, phảI hơi lâu tôi mới nhớ ngay là chuyện gì. Lúc buồn, tôi liền gọi điện cho tên bạn thân nhất và kể lễ, khóc một mạch, nhưng chiều nó mua đồ tới cho tôi, an ủi tôi thì tôi lại đáp “ở, chuyện nhỏ như con thỏ í mà! Mình hết buồn rồi!”làm nhỏ bạn điếng người và giận tôi cả mấy ngày. Cứ cuối năm, trong đêm giao thừa , ngồi ngẫm lại những chuyện đã qua trong quá khứ,nhiều chi tiết tôi không nhớ nỗi và tôi lại viết vào một chi tiết khác, tất nhiên, đó luôn là những điều tưởng tượng tràn ngập màu hồng. Có lẽ vì cái tính đó, nên khi nhìn lạI hôm qua, tôi thấy mình cũng chẳng có nhiều kỉ niệm buồn gì mấy, và nhờ thế mà tôi cảm nhận cuộc sống này dễ thở hơn. Nhưng cũng vì nó mà tôi thường bị người khác giận và thậm chí ghét, vì đôi lúc tôi lỡ quên những điều không nên quên. Điều đó thật đáng buồn, tôi đã luôn tìm mọi cách để khắc phục nó, nhưng ko sao làm được. Nhưng dù sao cũng nhờ nó mà tôi đã nhận ra những người còn lại bên tôi rất tốt, luôn hiểu và biết thông cảm , tha thứ cho tôi. Còn điều gì tốt đẹp hơn thế, đúng không ! .
          #5
            AN2T 03.04.2005 21:56:38 (permalink)
            NgườI ta nói không nên quay đầu nhìn lại hôm qua, bởi : Hôm qua là quá khứ, hôm nay la một món quà và ngày mai là một món quà. Thế nhưng, tôi lại nghĩ khác. Hôm qua là một món quà, hôm nay là một món quà và ngày mai cũng là một món quà mà Thượng Đế gửi muộn. Tôi thì lại thích giữ gìn và đôi khi nâng niu những món quà mà người khác tặng, đặc biệt là của thượng đế Mỗi khi có chuyện buồn, tôi lại lôi cái “trang lịch sử” to đùng của mình ra và rồi ngồi ngẫm nghĩ. Thế là tôi lại mỉm cười và hạnh phúc hơn khi nhận ra rằng “hôm qua của mình đẹp đấy chứ! Hay “hôm nay mình thật may mắn so với con nhỏ xấu xí hôm qua!” Và tôi lại thấy khoẻ khoắn hơn nhiều, mặc dù nỗi buồn đó đến một lúc nào đó lại khắc khoải dội về ập xuống tôi. Bạn có thể cho tôi dỡ hơi và ngớ ngẩn, nhưng dù thế nào đi nữa, những món quà ấy thật dịêu kì đúng không!? bởi vì muốn đó là quà đẹp thì chính chúng ta phải nỗ lực để hoàn thiện nó. Ba dạy tôi “Sống!Hành động và việc làm của mình nên suy nghĩ kĩ trước khi quyết định để sau này sẽ không ân hận.”Và tôi nghĩ điều đó đúng, và điều đó cũng trở thành một trong danh ngôn sống của tôi. Thế nhưng, thật ra tôi cũng rất hay ân hận (đã bảo là một học trò tồI rồi mà) và một trong những điều đó là chưa nói được lời xin lỗi vớI một chàng học SV từng bị vuột mất ước mơ của mình. Tôi không thuộc nhóm người quá tin vào những điều gì đó huyền ảo và vẩn vơ, nhưng hôm nay tôi lại thầm nói nhỏ “Gía như Thượng Đế có thể trao cho tôi một điều ước, tôi sẽ ước rằng : mong ngày mai tôi có thể gặp lại anh Ba một lần”. Anh Ba đã “cho” tôi rất nhiều kinh nghiệm sống của anh, giúp cho tôi sớm nhận ra :mình đang sai lầm. Vậy mà trong suốt những tháng anh ở quê tôi, tôi lại không nói với anh lấy một lời cảm ơn nào và giờ đây, tôi cũng không còn nhớ rõ được khuôn mặt của anh nữa. Thật là tệ! Nếu được gặp lại anh, tôi mong sẽ còn được bắt gặp cái kiểu chống nạn thật khó khăn nhưng giọng nói vẫn rất ấm áp. Tôi sẽ nói rằng “chào anh Ba, anh dạo này có khỏe không? Chà, nhìn cái dáng khó nhọc này, xem ra anh Ba thua em mất rồi. Gìơ thì em có một sức khoẻ tốt hơn anh nhiều, dù hơi tệ nhưng nếu cố gắng vẫn sẽ trở thành một “anh” nhà báo xông xáo chạy đi lấy tin và viết bài. Em từng ganh tị vớI anh đấy, vì khi đó em thấy những ngườI có lí tưởng và hoài bảo đều rất đẹp, và giờ thì không chừng em cũng như anh ngày còn trẻ vậy.hi`, anh bây giờ…đã có dáng lụ khụ và chậm rồI. Chà, quả là con người chẳng ai hơn nỗI thời gian, nhưng sao lời cảm ơn mà em mong có thể nói với anh từ rất lâu lại không thể nào chìm vào quên lãng nhỉ? Anh Ba, anh cho em gửi lời cảm ơn đến anh chàng SV hay ra bờ đê hôm nọ nhé!” Có lẽ, khi nói xong những lời đó, nước mắt sẽ lưng tròng vì mình đã thổi đi được tiếng thở dài mà bao lâu phải giữ trog lòng. Nặng lắm!
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.04.2005 23:55:39 bởi AN2T >
            #6
              OceanLotus 21.04.2005 03:56:12 (permalink)


              Trích đoạn: AN2T

              [Hôm qua có thể đẹp như thiên đường của những thiên thần cánh trắng. Nhưng đôi khi hôm qua quả là một ngày khủng khiếp. Đôi khi nhìn lại đôi chuyện lạnh toát mồ hôi, có khi lại bật khóc thành tiếng. cũng muôn quên hôm qua lắm chứ. Giá như nó là một vật có thể chạm được, một vật có thể nắm lấy thì mình cứ mong có thể gùi nó rồi vứt đi, đốt đi. Nhưng k được. Hômqua thực tế vẫn cứ tồn tại và mặc cho ta vùi mình trong mớ công việc thì "hôm qua" vẫn cứ tìm đến ta những đêm khuya một mình, cả trong giấc mộng.


              Thật ra "hôm qua", có nghĩa là đã trở thành quá khứ rồi, đúng ko!
              " Hôm qua đẹp như thiên đường", đúng là vậy. "Hôm qua là 1 ngày khủng khiếp"? Tại sao nó lại khủng khiếp nhỉ? Chẳng lẽ vì nó giống như 1 nỗi ám ảnh? Người ta đã hy vọng nhiều quá vào nó và giờ đây khi thất bại?---> thì lại muốn vứt bỏ nó. Khó lắm đúng ko? Thật ra đâu cần thiết phải vứt bỏ nó. Chỉ cần xem nó là "thiên đường" chứ ko phải là " 1 ngày khủng khiếp" thì được rồi! Chuyện đó tùy thuộc vào cách nhìn và suy nghĩ của chính bản thân mình.
              Biết nói làm sao nhỉ, đương nhiên nói sẽ dễ hơn nhưng nếu mình thật sự muốn thì sẽ làm được, và đó chính là kinh nghiệm của bản thân tôi đấy! ^_^ Cố lên vậy, ko có việc gì là thật sự quá khủng khiếp đâu, kể cả ngày hôm qua chứa đầy những kỉ niệm đẹp hay là những nỗi ám ảnh. Hãy thư giãn 1 chút nha! ^_^
              #7
                AN2T 26.04.2005 23:53:01 (permalink)
                Đúng vậy, “hôm qua” có nghĩa đã trở thầnh quá khứ rồi. Và bất cứ điều gì thuộc về "hôm qua" cũng có nghĩa là thuộc về quá khứ. Dù đó có là niềm vui hay nỗI buồn, nụ cườI hay nước mắt, nó đều trở thành một phần trong ”trang sử” của mỗI người.
                "Hôm qua là 1 ngày khủng khiếp có thể vì ta đã hy vọng thật nhiều vào nó và giờ đây thất bạI", nhưng còn nhiều lí do để trở thành "khủng khiếp" lắm chứ. Đâu đơn thuần chỉ vì thế. "Khủng khiếp" vì dường như ta chỉ mong 1 cuộc sống bình thường, giản đơn như bao ngườI nhưng k hiểu sao tai ương cứ ưa ập đến. "Khủng khiếp" vì cuộc sống cứ thích trêu ngươi, cho ta đau khổ thật nhiều rồI khi ta sắp gục ngã đi thì nó lạI vứt vào trong ta 1 tí hy vọng để ta bước tiếp, để ta diễn tiếp vở bi hài kịch của số phận. Khủng khiếp vì ta trót yêu một ngườI, vì ta được ngườI đó đáp lạI , vì tình cảm quá đẹp được xây dựng nên từ 2 mảnh đờI vớI số phận k thật hoàn hảo để rồI một trong 2 ngườI bị số phận cướp đi. "Khủng khiếp" vì.."Khủng khiếp" vì…. ..vì nhiều điều lắm.
                Những điều "khủng khiếp" thì ai mà chẳng muốn quên đi , phảI k bạn? như điều ta nói? Đâu phảI điều gì ta muốn quên là có thể quên đi ngay được, nhất là khi nó chiếm một mảng quá lớn , một vị trí quá vững chắc trong lòng, trong trái tim, trong tâm hồn của mình… Bạn có để ý thấy k, 1 điều "khủng khiếp" thì thường k thể nào quên được Có lẽ vì bản chất của nó. Qúa buồn. Nên ta càng muốn quên , càng muốn phủ nhận thì ta lạI càng nhớ, thì nó càng hiện hữu. Thôi thì cố vậy. Cố mà sống vớI nó. Có thể đó là món quà mà cuộc sống trao tặng cho ta, hay đó là món quà ta muốn tặng cho mình, xây đắp cho vốn sống ngày càng nhiều, càng giàu, càng phong phú. Để có thể lớn hơn thêm trong cái cuộc sống vẫn còn đầy rẫy những thử thách. Những niềm đau đang đợI chờ thành niềm hạnh phúc cho những ai biết vượt qua khó khăn. Thôi thì cố vậy, bạn nhỉ!

                #8
                  chipdomvn 03.05.2005 13:14:21 (permalink)
                  Để có "ngày hôm qua" đẹp như thiên đường, thì chính "ngày hôm nay" chúng ta cố gắng sống cho trọn vẹn, để không bao giờ phải hối tiếc cái "ngày hôm qua". Ai cũng biết thế, nhưng sao chúng ta vẫn còn dại khờ, ích kỷ...để rồi lại phải nuối tiếc, day dứt mãi khôn nguôi. Thời gian trôi qua không bao giờ trở lại, cũng như "không ai tắm 2 lần trên 1 dòng sông". Hãy mạnh dạn lên dù là nụ cười hay nước mắt, đó là quà tặng của cuộc đời!
                  #9
                    AN2T 10.05.2005 02:37:09 (permalink)
                    Con ngườI, vốn chẳng ai biết hành động sao cho chính xác. Mặc dù trong từng quyết định, trogn từng hành động ta đã suy nghĩ rất nhiều, đắn đo rất nhiều . Nhưng làm sao có thể đúng hết? làm sao trong đờI k ai k phạm sai lầm? BởI chúng ta chỉ là một con ngườI vớI đủ những “căn bệnh”: “sĩ, tự ái,..” cá nhân, một sinh mạng bé nhỏ trong thiên nhiên, một nhân vật bình thường trong vở kịch “số phận” của Thượng Đế. Mà đã là vở kịch, là câu chuyện thì hạnh phúc k thể nào đến vớI tất các nhân vật. Chắc chắn phảI có 1 kẻ ngồI khóc lặng lẽ trong góc tối. Và trong vở kịch của cuộc đờI, tôi chính là kẻ phảI ngồI lặng lẽ trong một góc ở biển Bắc …để suy ngẫm lại… Ôi! Hôm qua.
                    Toi vẫn còn nhớ buổI chiều hôm ấy, sau khi nghe anh bảo sẽ về Huế, tôi rất buồn. VớI cái tính trẻ con, tôi khôgn chịu . Tôi khóc , bảo anh phảI ở lạI mặc dù anh bảo anh về để học tiếp chương trình của mình và rồI anh sẽ trở lạI thăm tôi. Bướng bỉnh, tôi ngồI yên không nói gì. BuổI chiều hôm ấy thật nặng nề, anh và tôi trở về. Dường như con đường về nhà hôm ấy xa hơn mọI hôm. Anh chống đôi nạg vớivẻ mệt mỏi và khó nhọc, nhưng vẫn đi theo xe tôi về đến nhà rồI anh mớI quay ngược lạI để về nhà anh. Trước khi tôi vào nhà, anh nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng làm tôi giật mình “cuốI tuần này anh đi, chiều mai em có ra k?”. Im lặng, tôi lặng lẽ đẩy xe vào nhà. Có lẽ anh nhìn theo như đợI chờ câu trả lờI có thể xuất hiện và phút cuốI, nhưng rồi..thất vọng, anh quay ngườI đi. Vào trong nhà, tôi loay hoay đóng cửa, cố để những giọt nước mắt không trào ra, nhưng k được. Đã có gì âm ấm trên má tôi. “Nhanh vậy ư?” tôi đến trên đầu ngón tay “vậy là còn 2 ngày nữa” Tôi cuốI đầu, mái tóc dài xoà xuống trước mặt như để che đi cái nét mặt yếu đuốI của tôi lúc ấy..khi tôi đang bật khóc. VớI cảm nhận của một ngườI con gái nhạy cảm, tôi có cảm giac sẽ k còngặp anhnữa nếu anh đi. Tôi có cảm giác rằng tôi sẽ mất anh. Có lẽ vì tôi k tự tin về mình. Cũng phảI thôi, vì tôi chỉ là một con nhỏ khuyết tật, yếu ớt , và xấu xí. Mặc dù tôi sinh ra ở Huế nhưng tôi chẳng nó lấy một nét nào của con ngườI sông Hương mộng mơ, đẹp, yêu kiều, trừ mái tóc . Mái tóc đen và dài mà anh thỉnh thoảng khẽ vuốt nhẹ và hay trêu “em đi ra đường phảI giấu nó vào nghe chưa, để ngườI ta thấy là anh bắt đền đó!” Tôi vuốt tóc, và rồI chợt sợ hãi rồI ngày mai, sẽ vắng đi một bàn tay hay khẽ chạm vào mái tóc này. RồI nó sẽ cô đơn lắm, Khi anh đi. Chính lúc đó, tôi biết là tôi đã quá ích kỉ và vô lí, tôi biết là anh thất vọng về tôi lắm, tôi cũng k muốn xử sự như thế, nhưng …
                    #10
                      AN2T 18.05.2005 23:39:11 (permalink)
                      BuổI chiều hôm đó, tôi ra kênh . Đang ngồI trên thềm, thấy tôi, anh chống đôi nạng đứng dậy. Anh bảo rằng đã lo lắm vì không biết tôi có ra hay không. Tôi cườI “ anh ạ, khuôn mặt anh khi bị ngườI ta trêu nom ngộ lắm , hôm qua anh làm em cườI ngất, tối ngủ chẳgn được” Anh ngẩn ngườI , rồI kí lên đầu tôi “ô, ra cô này lừa tôi? Em hư quá!”. Tôi cườI. Anh ngồI xuống cạnh chiêc xe của tôi. ThờI gian trôi qua chậm chạp…chậm chạp… Những con cò mỏI cánh đi tìm khoảng trờI còn nắng . Cả cảnh vật uống những tia nắng hấp hốI của một ngày, nhuốm màu tím … buồn bã, tan thương. Hình như nhớ ra chuyện gi, anh phá tan cái sự im lặng của cảnh vật vốn sắp chìm vào giấc ngủ. Anh nói nhiều lắm…nhưng tâm hồn tôi dường như đã theo những cánh chim lang thang về phía cuốI trờI nên k nghe rõ lờI anh, chỉ loáng thoáng rằng anh sẽ tiếp tục học khoá học của mình. Anh sẽ cố găng làm lạI để không chịu thua số phận . RồI anh sẽ về thăm tôi. Chợt, anh đưa tay chạm vào mái tóc đang bị những làn gió nhỏ nghịch ngợm, thổI bên trên thành ghế dựa, hỏI “sẽ lâu anh mớI quay lạI, liệu em sẽ còn nhớ anh k?” Toi nhìn anh, rồichỉ về phía xa xa, nơi đàn chim đang đập mỏI cánh …
                      Nếu có thể thành một loài chim, bạn sẽ lựa chọn con gì? Anh bảo anh là gió (vì tên anh là Phong). Gío vớI ước mơ được bay đến muôn phương trời. Rong chơi xuống tháng ngày. Gío vô tình làm buồn mây, làm buồn ngườI, làm lạnh trái tim ngườI con gái. Gío vô tâm lắm! Nhưng đã qua rồI, thờI của gió. Gìơ đây anh ao ước có thể làm một con chim. Được bay cho thoả cái ham muốn xê dịch của mình, nhưng phảI là chim hảI âu kia, hảI âu để bay giữa hai màu xanh thẳm :trên trờI và dướI đất. Tôi thích màu xanh , và tôi yêu bầu trờI, yêu đạI dương huyền bí. Anh từng đùa : anh ghen tị vớI biển lắm, làm răng mà “hắn” lạI được em yêu kia chứ trong khi có bao giờ “hắn” đưa em đi mô đâu” Nhưng rồI anh b ảo t ôi r ằng v ớI t ôi, anh là biển, là bầu trờI của anh. Dù cho biển có hàng trăm con hảI âu, nhưng vớI hảI âu biển chỉ có một . Và dù hảI âu có bay đến nơi xa xôi lắm thì rồI, chim vẫn quay về vớI biển, hôm qua, hôm nay, sau này và mãi mãi!
                      Trong nắng chiều hôm ấy cũng vẫn như mọI hôm vớI tiếng cườI rôm rả, nhưng không hiểu sao vẫn có những khoảng trống lặng im xem vào giữa những tiếng cườI và đôi khi, tôi và anh có nhữg ánh nhìn nuốI tiếc. Có lẽ trong cả hai đều có những lo sợ. Lo sợ rồI k biết “ngày mai” sẽ mang đến cho chúng tôi những gì? sẽ làm thay đổI những gì trong những dự định của chúng tôi. Cũng phảI thôi, như cuộc đờI cứ ngỡ như giấc mơ đẹp của tôi và anh vẫn xen vào đấy những giấc mộng dữ đấy thôi ! Ôi. cuộc đờI mà, nhưng trong những lo sợ vẫn vơ khi ấy, tôi chưa lần nào nghĩ đến “liệu tình cảm của mình sẽ thay đổI hay k?”.
                      #11
                        AN2T 18.05.2005 23:47:19 (permalink)
                        Anh đi vào một ngày rất đỗI bình thường :thờI tiết vẫn thế vớI cái nắng héo hắt của ngày cuốI hạ đầu thu, trờI cũng chẳng xanh hơn và mây đen cũng chẳng kéo về mù mịt, giữa sự đưa tiễn của mọI ngườI: bịn rịn, buồn bã và không …có lờI tạm biệt của một con nhỏ ngồI xe lăn. Hôm ấy tôi dậy từ rất sớm . Khẽ đung đưa hàng phong linh trên bệ cửa sổ , dựa vào thành xe, tôi nhìn m ặt bi ển tr ên cao của tôi. Tôi không muốn đưa anh ra bến xe . Biết anh sẽ buồn lắm nhưng tôi không muốn anh nhìn thấy đôi mắt tôi vỡ oà . Dẫu tôi là một học trò tồI, nhưng tôi vẫn không muốn “thầy giáo” biết mà thất vọng về những ngày tận tuỵ giảng dạy một triết lí sống : rằng khóc sẽ làm con ngườI ta yếu đuốI đi . Ti ếng chim kh ẽ h ót trong v òm c ây v ào bu ổI s ớm mai l àm t ôi ch ợt nh ớ nh ững l ờI anh , nh ưng đi ều anh v í von thay cho l ờI nh ắn nh ủ “đ ừng qu ên anh nh ư h ảI âu kh ông qu ên bi ển” đ ể r ồI l ạI b ật cười. Anh ngốc quá! Thật ra, tôi cũng là một con chim hảI âu như anh mà.
                        #12
                          AN2T 30.05.2005 01:43:46 (permalink)
                          RồI cuộc sống kéo tôi chạy trong cái guồng quay hốI hả của nó , buộc tôi bỏ lạI sau lưng những nỗI nhớ mong , những cảm giác chờ đợI mòn mỏi. Nó giúp tôi nhận ra một điều rằng : thật sự vẫn còn những khoảng trơì riêng , những lí tưởng riêng của mỗI ngườI chen giữa tình cảm chúng tôi. Hay la do tôi vốn là một ngườI thờ ơ? Do tôi là một ngườI tham công tiếc việc, cứ tìm lí do để làm cái cớ cho những lần tôi ưu tiên giảI quyết công việc hơn là viết thư cho anh, cho nhữg chuyến đi Húê anh gợI ý? Cũng có lẽ vì Thượng Đế trêu tôi, cho tôi lầm tưởng rằng thờI gian của chúng tôi còn quá dài, hãy để công việc ổn định, chắc chắn trước đã, để rồI cuốI cùng, khi chiếc đồng hồ cát tưởng chừng hỏng bao lâu nay bỗng dưng hoạt động lạI, mớ cát xanh hoá tím dần qua kẻ tay rơi vào vũ trụ bao la huyền hoặc.

                          Một ngày, đang hả hê vớI đống “vũ khí” vừa rờI khỏi “chiến trường” ác liệt vớI chiến thắng vẻ vang, tôi nhận được một lá thư của anh.“chia tay nhé! HảI âu đã bay xa ”. Chỉ vọn vẹn vài dòng chữ ngắn ngủI nhưng dường như cũng quá đủ để tôi kịp nhận ra điều gì vừa xảy đến trước mắt . Chỉ vậy là xong ư? Một lá thư khó hiểu và sự im lặng cũng khó hiểu của anh là có thể kết thúc tất cả mọI chuyện ư? Tôi không hiểu. Chẳng lẽ tình cảm đã thay đổI? Đầu tôi như quay cuồng và sắp sửa nổ tung. Anh không nhận những cuộcgọI của tôi, anh không trả lờI những láthư mà tôi đã thức trắng từng đêm để gửI cho anh, anh không tiếp khi tôi đến thăm. Hoá ra tôi không mạh mẽ như tôi đã nghĩ , và tôi nhận ra điều ấy muộn màng quá! Thật ngốc nghếch! Tại sao đến khi một điều rất quan trọng sắp mất đi, con ngườI ta mớI biết trân trọng, mớI muốn giữ gìn , nâng niu nó ? TạI sao ta lạI ngốc nghếch đến thế? Gía mà có thể đánh đổI tất cả những thành công tôi có được trong sự nghiệp để cứu vãn chuyện này thì tôi sẵn sàng làm. Nhưng trong tình yêu, làm gì có “giá” ? Nó rất sòng phẳng và thẳng thừng. Để tôi gặm nhấm nỗI đau do sự thờ ơ của mình gây ra. Để tôi đón nhận kết quả những sự cứu vãn của mình trong thất vọng .
                          ThờI gian dần trôi qua . Nó dài đằng đẵng như những đêm cô đơn của tôi và cũng thật tốI tăm như bầu trờI đang đón những những cơn giông , bão táp.

                          #13
                            AN2T 30.05.2005 01:45:59 (permalink)
                            Đó là một buổI chiều cuốI năm. Bầu trờI u uất và những áng mây vần vũ. Lặng lẽ và ung dung, tôi bước trên đường. Đôi lúc tôi ngước nhìn lên trờI, lòng cầu mong một cơn mưa để những giọt mưa làm tràn li nước đầy trong tôi, để khi trờI tạnh cũng là lúc lòng tôi nhẹ đi một chút. Gío đâu đấy thoảng qua mái tóc làm tôi tưởng chừng như bàn tay ai chạm vào rồI khẽ đưa lên môi. Ngực nhói đau. Bất giác, mưa? Những giọt mưa vị mặn rơi trên mi làm nhoè đôi mắt. Tôi ngồI xuống trên đôi chân mình . Bật khóc. Gío thổI ngược chiều đẩy cát bụI và những chiếc lá rơi về phía tôi, chừng như muốn đẩy tôi vào quên lãng . Chợt, một giọng nói vang lên sau lưng làm tôi bàng hoàng “Ngọc Anh phảI không?” Tôi giật mình quay lạI đằng sau, rồI từ từ đứng lên. Một khuôn mặt , một dáng ngườI hiện ra trước mắt tôi, Thân thương quá đỗi. “Anh Phong?” đôi mắt ấm áp lung linh biết nói mỉm cườI dịu dàng nhìn tôi “ừ, anh đây”. PhảI đưa tay chạm vào ngườI anh để chắc chắn rằng đấy không phảI là ảo mộng do những giấc mơ tạo ra , tôi mớI tin là sự thật. Để rồI tay nắm chặt cánh tay của anh như sợ rằng anh sẽ biến mất , đôi mắt tôi một lần nữa mớI dám vỡ oà. Tôi khóc. Khóc như chưa lần nào được khóc từ ngày anh đi. Khóc cho trôi hết nỗI đau đã dần hình thành rồI trở nên một bức tường cao ngất từ khi nhận lá thư ngắn ngủI của anh vào buổI chiều nọ. Khóc vớI tất cả nỗI trách móc . Và. Tôi khóc như một kẻ vừa trốn thoát được khỏI địa ngục ua uất , tốI tăm, cô đơn, lạnh lẽo. Khóc vì ngỡ rằng đêm tốI đ ã trôi qua như vậy v à bình minh trong suy nghĩ của mỗI ngườI đã dần đến. TrờI của tôi đã rạng sáng?

                            Anh ở chơi được 3 ngày . Ngày cuốI cùng , anh đặt tôi lên xe, vi vu cùng gió làm một buổI tiệc chia tay ^ ^.
                            NgồI phía sau , tôi giữ chiếc nón vành to đỏng đảnh đang muốn tuột khỏI tay. Anh cườI bảo vì gió giống anh, nên nó cũng thích trêu tôi lắm. Ghê thật! Tôi hỏI “nó giống anh?” Nụ cườI tự tin đến đágn ghét : “vì từ nhiều kiếptrước, anh và nó đã ghẹo em nên giờ k ai biết là anh giống nó hay là nó giống anh nữa”. Anh lái xe chừng nửa tiếng đồng hồ thì đến nơi. Một màu xanh ngọt ngào vớI mùi mằn mặn quyện trong gió hiện ra trước mắt tôi. Anh bảo , ngày mai anh đi rồI, và anh muốn anh là ngườI đầu tiên đưa tôi đến nơi này. Lòng tôi dâng một niềm cảm xúc khó gọI tên. VớI đôi chân tồI tệ, từ bé sau một tai nạn, ba tôi không đưa tôi ra biển nữa. Cũng thật kì lạ, chỉ nhìn thấy biển đôi lần mà sao tôi lạI yêu biển đến thế . Bước đôi chân lên trên nền cát, ẩm ướt và mát lạnh, tôi đi từ từ về phía màu xanh bao la . “Khi nào em lạt đường, hay tìm đến biển. Em sẽ thấy được chân trờI , và từ đó em có thể biết nơi mình đang đứng là đâu” Thêm một bài học anh rút ra từ cuộc sống và bây giừo anh “dạy” lạI tôi. Đấy không phảI là một bài học địa lí trong sách nào đâu, mà là bài địa lí của con ngườI, một cách giúp mình tìm ra phương hướng khi lạc trong mớ ngỗn ngang của cuộc sống , hoặc một cách giúp mình bình tĩnh hơn khi hỗn loạn, mất thăng bằng.
                            Anh níu tay tôi ở lạI trên bờ cát. Có lẽ anh lo rằng biển sẽ bắt mất tôi như cái lần thờI thơ ấu?! Lặng nhìn biển vào ngày cuốI năm .Gío to quá! Và sóng cũng to , cao ngất ngưỡng, ầm ầm đập vào những thềm đá rêu phong trầm mặt. Biển động, nhưng đẹp . Phía chân trờI là một màu bàng bạc, của mây, của sóng và của hơi nước trong không khí, hay vì là chân trờI nên nó luôn giữ một màu như thế để cám dỗ những kẻ lạc đường tò mò? Bên tiếng sóng vỗ, giọng anh nghe thật dịu dàng và ấm áp. Anh kể về những ngày anh ngồi trong giảng đường. Những đợt đi thanh niên tình nguyện, tham gia những hoạt động của các tổ chức xã hội, vớI một đôi chân đánh bạn vớI đôi nạng . RồI anh hỏI tôi dạo này thế nào? Tôi vẫn nhìn biển , một điều vừa nhận ra làm tôi buột miệng “đâu phải biển nào cũng có hải âu, anh nhỉ. Cũng có những nơi, biển chỉ cô đơn với những bờ cát lặng yên cùng hàng dương mọc lên để chắn những đợt cát bay. Hải âu tại sao lại bay đi để biển lại một mình nhỉ?” Gío càng lúc càng to hơn, thổI mạnh hơi muốI vào người. Ánh nắg mặt trờI có lẽ trong trẻo lắm, nhưng sau khi xuyên qua mấy tầng mây, nó lạI đượm một màu trắng sữa, bàng bạc. Hàng dương reo xào xạt bên hai bờ cát trắng, không hiểu đang buồn hay đang giận dữ hay hả hê vớI những trận gió? Anh khẽ nhấc chiếc nạn bước trên cát, để lại nhữg vết lún sâu và nhỏ. Hình bóng người đi không ngoảnh đầu lại hệtnhư muốn che giấu những suy tư của mình… Khi anh bước đến trước, những con sóng lại ùa vào xoá hết dấu chân anh…thậmchí, không để lại một dấu nào.
                            Anh biết không, nỗi nhớ của em cũng như bờ cát dài yên ắng, không có một âm thanh…với những dấu chân bị xoá sạch…trong những ngày anh lại đi sau những lần trầm ngâm…lặng yên này..
                            #14
                              Quynh 04.06.2005 00:54:17 (permalink)

                              mình có vài điều muốn chia sẻ cùng bạn...

                              “…Lũ bạn tôi đã từng mắng tôi “sao mà thờ ơ thế!” hay đúng hơn là “mày thật đãng!”. Mà có lẽ cũng do sự đãng trí của tôi thôi ……“ở, chuyện nhỏ như con thỏ í mà! Mình hết buồn rồi!”làm nhỏ bạn điếng người và giận tôi cả mấy ngày. …..Nhưng dù sao cũng nhờ nó mà tôi đã nhận ra những người còn lại bên tôi rất tốt, luôn hiểu và biết thông cảm , tha thứ cho tôi. Còn điều gì tốt đẹp hơn thế, đúng không !”


                              bạn có mâu thuẫn khi nói rằng bạn là người đãng trí...mình thấy bạn nhớ rất rõ về người ấy dù là một chi tiết nhỏ, phải chăng bạn đã để quá nhiều kỷ niệm, nhưng gì mà bạn gọi là hôm qua lấp đầy hết chỗ trống trong bạn và không còn chỗ cho bất kỳ mối quan hệ mới nào phát triển,..hãy mở lòng ra, cố gắng bỏ thời gian và công sức để vun đắp cho tình bạn...một cách để quên đi quá khứ....

                              Trên trời có hàng vạn ngôi sao. Trên đường đời có hàng ngàn ngả rẽ. Vậy bạn chọn ngôi sao nào cho bạn để nó luôn chiếu sáng ngã rẽ cuộc đời mình?

                              bạn sống cho quá khứ, vì quá khứ, nhưng hiện tại thì sao, công việc, bạn bè, gia đình...đó mới chính là cuộc sống của bạn, rằng đó mới là tất cả, ừa thì bạn cứ đi như thế đi, cứ làm như thế đi do bạn chọn mà...??..rồi bạn sẽ có gì..chẳng có gì ngoài hiện tại, đừng để hôm nay bạn buồn vì hôm qua, rồi ngày sau lại nuối tiếc vì hôm nay.


                              thật sự vẫn còn những khoảng trơì riêng , những lí tưởng riêng của mỗI ngườI chen giữa tình cảm chúng tôi.
                              câu này là của bạn..bạn là người có nghị lực, hãy sống yêu đời hơn và chấp nhận mọi thứ, hãy nghĩ nhiều về tương lai và đơn giản quá khứ, mình tin là thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, mình đã đọc được ở đâu đó câu này " khi bạn biết lèo lái con thuyền lòng mình, bạn sẽ không sợ chi sóng gió "


                              Cố mà sống vớI nó. Có thể đó là món quà mà cuộc sống trao tặng cho ta, hay đó là món quà ta muốn tặng cho mình, xây đắp cho vốn sống ngày càng nhiều, càng giàu, càng phong phú. Để có thể lớn hơn thêm trong cái cuộc sống vẫn còn đầy rẫy những thử thách. Những niềm đau đang đợI chờ thành niềm hạnh phúc cho những ai biết vượt qua khó khăn. Thôi thì cố vậy, bạn nhỉ!

                              Vâng hạnh phúc không tự tìm đến với chúng ta...Và mình chỉ muốn nói rằng vì cuộc đời là như thế một là phải sống khác hai là buông xuôi, chỉ có thế.

                              " Đời dù sướng hay khổ cũng vẫn đẹp, hãy chờ đón nó "
                              Mong bạn sớm tìm được niềm vui mới !!!
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 26 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9