Đó là một buổI chiều cuốI năm. Bầu trờI u uất và những áng mây vần vũ. Lặng lẽ và ung dung, tôi bước trên đường. Đôi lúc tôi ngước nhìn lên trờI, lòng cầu mong một cơn mưa để những giọt mưa làm tràn li nước đầy trong tôi, để khi trờI tạnh cũng là lúc lòng tôi nhẹ đi một chút. Gío đâu đấy thoảng qua mái tóc làm tôi tưởng chừng như bàn tay ai chạm vào rồI khẽ đưa lên môi. Ngực nhói đau. Bất giác, mưa? Những giọt mưa vị mặn rơi trên mi làm nhoè đôi mắt. Tôi ngồI xuống trên đôi chân mình . Bật khóc. Gío thổI ngược chiều đẩy cát bụI và những chiếc lá rơi về phía tôi, chừng như muốn đẩy tôi vào quên lãng . Chợt, một giọng nói vang lên sau lưng làm tôi bàng hoàng “Ngọc Anh phảI không?” Tôi giật mình quay lạI đằng sau, rồI từ từ đứng lên. Một khuôn mặt , một dáng ngườI hiện ra trước mắt tôi, Thân thương quá đỗi. “Anh Phong?” đôi mắt ấm áp lung linh biết nói mỉm cườI dịu dàng nhìn tôi “ừ, anh đây”. PhảI đưa tay chạm vào ngườI anh để chắc chắn rằng đấy không phảI là ảo mộng do những giấc mơ tạo ra , tôi mớI tin là sự thật. Để rồI tay nắm chặt cánh tay của anh như sợ rằng anh sẽ biến mất , đôi mắt tôi một lần nữa mớI dám vỡ oà. Tôi khóc. Khóc như chưa lần nào được khóc từ ngày anh đi. Khóc cho trôi hết nỗI đau đã dần hình thành rồI trở nên một bức tường cao ngất từ khi nhận lá thư ngắn ngủI của anh vào buổI chiều nọ. Khóc vớI tất cả nỗI trách móc . Và. Tôi khóc như một kẻ vừa trốn thoát được khỏI địa ngục ua uất , tốI tăm, cô đơn, lạnh lẽo. Khóc vì ngỡ rằng đêm tốI đ ã trôi qua như vậy v à bình minh trong suy nghĩ của mỗI ngườI đã dần đến. TrờI của tôi đã rạng sáng?
Anh ở chơi được 3 ngày . Ngày cuốI cùng , anh đặt tôi lên xe, vi vu cùng gió làm một buổI tiệc chia tay ^ ^.
NgồI phía sau , tôi giữ chiếc nón vành to đỏng đảnh đang muốn tuột khỏI tay. Anh cườI bảo vì gió giống anh, nên nó cũng thích trêu tôi lắm. Ghê thật! Tôi hỏI “nó giống anh?” Nụ cườI tự tin đến đágn ghét : “vì từ nhiều kiếptrước, anh và nó đã ghẹo em nên giờ k ai biết là anh giống nó hay là nó giống anh nữa”. Anh lái xe chừng nửa tiếng đồng hồ thì đến nơi. Một màu xanh ngọt ngào vớI mùi mằn mặn quyện trong gió hiện ra trước mắt tôi. Anh bảo , ngày mai anh đi rồI, và anh muốn anh là ngườI đầu tiên đưa tôi đến nơi này. Lòng tôi dâng một niềm cảm xúc khó gọI tên. VớI đôi chân tồI tệ, từ bé sau một tai nạn, ba tôi không đưa tôi ra biển nữa. Cũng thật kì lạ, chỉ nhìn thấy biển đôi lần mà sao tôi lạI yêu biển đến thế . Bước đôi chân lên trên nền cát, ẩm ướt và mát lạnh, tôi đi từ từ về phía màu xanh bao la . “Khi nào em lạt đường, hay tìm đến biển. Em sẽ thấy được chân trờI , và từ đó em có thể biết nơi mình đang đứng là đâu” Thêm một bài học anh rút ra từ cuộc sống và bây giừo anh “dạy” lạI tôi. Đấy không phảI là một bài học địa lí trong sách nào đâu, mà là bài địa lí của con ngườI, một cách giúp mình tìm ra phương hướng khi lạc trong mớ ngỗn ngang của cuộc sống , hoặc một cách giúp mình bình tĩnh hơn khi hỗn loạn, mất thăng bằng.
Anh níu tay tôi ở lạI trên bờ cát. Có lẽ anh lo rằng biển sẽ bắt mất tôi như cái lần thờI thơ ấu?! Lặng nhìn biển vào ngày cuốI năm .Gío to quá! Và sóng cũng to , cao ngất ngưỡng, ầm ầm đập vào những thềm đá rêu phong trầm mặt. Biển động, nhưng đẹp . Phía chân trờI là một màu bàng bạc, của mây, của sóng và của hơi nước trong không khí, hay vì là chân trờI nên nó luôn giữ một màu như thế để cám dỗ những kẻ lạc đường tò mò? Bên tiếng sóng vỗ, giọng anh nghe thật dịu dàng và ấm áp. Anh kể về những ngày anh ngồi trong giảng đường. Những đợt đi thanh niên tình nguyện, tham gia những hoạt động của các tổ chức xã hội, vớI một đôi chân đánh bạn vớI đôi nạng . RồI anh hỏI tôi dạo này thế nào? Tôi vẫn nhìn biển , một điều vừa nhận ra làm tôi buột miệng “đâu phải biển nào cũng có hải âu, anh nhỉ. Cũng có những nơi, biển chỉ cô đơn với những bờ cát lặng yên cùng hàng dương mọc lên để chắn những đợt cát bay. Hải âu tại sao lại bay đi để biển lại một mình nhỉ?” Gío càng lúc càng to hơn, thổI mạnh hơi muốI vào người. Ánh nắg mặt trờI có lẽ trong trẻo lắm, nhưng sau khi xuyên qua mấy tầng mây, nó lạI đượm một màu trắng sữa, bàng bạc. Hàng dương reo xào xạt bên hai bờ cát trắng, không hiểu đang buồn hay đang giận dữ hay hả hê vớI những trận gió? Anh khẽ nhấc chiếc nạn bước trên cát, để lại nhữg vết lún sâu và nhỏ. Hình bóng người đi không ngoảnh đầu lại hệtnhư muốn che giấu những suy tư của mình… Khi anh bước đến trước, những con sóng lại ùa vào xoá hết dấu chân anh…thậmchí, không để lại một dấu nào.
Anh biết không, nỗi nhớ của em cũng như bờ cát dài yên ắng, không có một âm thanh…với những dấu chân bị xoá sạch…trong những ngày anh lại đi sau những lần trầm ngâm…lặng yên này..