Hôm qua...
AN2T 30.03.2005 01:40:18 (permalink)
Từ nhỏ, tôi đã không được khoẻ mạnh như các bạn cùng trang lứa. Cả những ngày tháng ấu thơ của tôi đầy màu trắng toát và mùi sát trùng của bệnh viện. Những căn bệnh cứ tới tấp bên tôi và ập lên trên đôi vai gia đình tôi một gánh nặng. Tôi hơi nhút nhát, chính vì thế tôi ko có bạn . Tôi sợ bọn trẻ trong xóm với những trò nghịch ngợm và có lẽ chúng cũng hơi ngại tôi. Trong cái đầu thơ ngây của chúng khi ấy có một ý nghĩ ngây ngô rằng : một người ốm yếu và hay đến bậnh viện thì khác thường hoặc mắc bệnh truyền nhiễm. Chính vì thế có nhiều đứa trẻ nhỏ mỗi lần gặp tôi là...khóc thét lên. Tôi dần quen với cảnh ấy và dần chẩng để tâm đến bọn "dở hơi" ấy nữa. Để ý đến làm gì cho buồn thêm...

Ngôi nhà của tôi nằm bên một cánh đồng, gần một con kênh với những thảm cỏ rải mịn và dịu dàng. Mỗi khi chiều về, tôi thưòng hay ra đấy đi dạo thơ thẩn, hay làm một bài văn hoặc hái những bông hoa dại nở ven con đê. Thời gian trôi qua, tôi lớn hơn và nhận thức hơn, tôi ko xem thường những cô bé cùng trang lứa với tôi. Tôi chỉ hơi ghen tị và cả hâm mộ họ mà thôi. Gía như tôi có đủ sức, tôi ao ước có thể chạy nhỷa như những cô cậu bé ấy và được chạm vào những con diều bay bay trên trời cao lộng gió ấy. Nhưng có lẽ tôi ko được diễm phúc này. Với tôi, được ngồi lẳng lặng dõi theo họ, hay ngồi một mình suy ngẫm trong khoảng không im lặng này là quá đủ, và đó cũgn chính là niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của tôi.
Buổi chiều hôm ấy, sau khi làm xong bài tập, tôi lại lần mò ra kênh_niềm hạnh phúc bé bỏng của tôi. Tôi chợt dừng lại. Trên thềm đê tôi hay ngồi xuất hiện một người lạ. Tôi im lặng nhìn người đó. Rồi chợt giật mình khi người đó quay lại. Hơi hoảng, tôi xoay đi .
Những lần như thế cứ tiếp diễn nhiều. Tôi cũng bắt đầu tạm "nhường" cái chỗ quí giá lại và đi tìm cho mình một nơi khác. Một hôm, đang ngồi bên cây cầu tre bắt ngang con đe, một người ngồi xuống bên tôi "Anh ngồi ở đây được chứ?" tôi giật mình quay lại rôì gật đầu. Không gian thật yên ắng và tĩnh lặng. "anh thường thấy em hay ra đây" Tôi im lặng và gật đầu khẽ. "Nơi đây tuyệt lắm, phải không? Anh thích phong cảnh ở đây, nó thật tuyệt với vẻ chân quê này. Mỗi lần về quê anh lại cam rthấy thật nhẹ nhõm" Tôi thích nghe anh nói điều ấy, mặc dù đó chỉ là câu nói bình thường, nưhng qua lời nói, tôi nhận thấy có gì đó rất chân thạt và hơi buồn. Lén nhìn sang anh, tôi hơi giật mình. Anh thoạt nhìn cũng giống như người bình thương thôi, nhưng anh khác tôi_anh đi bằng đôi nạng...
Tôi không nhớ toi và anh đã làm quen như thế nào. Chỉ có trong tôi vẫn còn lưu lại một ít kí ức về tình cảm cua rtôi khi ấy: Tôi thấy anh thật tốt, giọng nói trầm trầm và đôi tay tuyệt đẹp. Nó sần và có nhiều lớp chai , nhưng ở đôi tay và cái tâm hồn ấy lại có thể viết lên nưhngx lời hay đẹp. Và anh đã gieo vào tôi một tình yêu thơ văn lạ, anh ko phải là người gieo tình yêu ấy cho tôi, vì từ bé tôi đã yêu văn học, anh chỉ giúp cho nó lơn thêm và ngày càng sâu đậm trong tôi
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9