Anh bao giờ cũng thế, cứ như một cơn gío thoảng. Chợt đến. Chợt đi. Tạo nên bao xáo trộn trong miền kí ức vốn đã lộn xộn của tôi : những bản nhạc Trịnh nghe dở, những bờ cát dài yên ắng, những tiếng sóng vỗ , và bóng dáng một người trầm ngâm… Chiếc phong linh khẽ lay mình theo gió và những hạt sương đêm ..leng keng..nghe như vọng về từ một nơi xa lắm…
Bốn chín ngày của anh, tôi mới có mặt ở Huế. Bốn chín ngày của anh, tôi mới đọc được những lá thư anh viết cho tôi mà không có dám gửi : lúc đi học, làm việc và vào những giây phút cuối cùng trong bệnh viện . Bốn chín ngày , tôi mới bước vào căn phòng của anh. Trên bàn làm việc là tấm hình của tôi, trên tường bên cạnh giường là tấm hình của tôi, và trong hộc bàn là những lá thư, những bài viết tôi post thầm gửi đến anh trong một số diễn đàn – vào khoảng thời gian tôi nghĩ anh đã quên tôi thật sự. Bốn chín ngày của anh, tôi mới chạm vào những trang nhật kí, mới đọc những dòng tâm sự, mới hiểu được anh đã nghĩ gì? mới hiểu được những hành động kì quặc của anh thật ra là thế nào.
Anh đã cho mình cái quyền phán quyết và định đoạt . Anh đã ích kỉ biến tôi thành một người ích kỉ. Để tôi trong thời gian qua phải sống trong đau khổ, cô đơn và nước mắt. Để anh một mình gánh chịu tất cả những dằn vặt của mình, một mình gánh chịu những lời than thở,trách móc của tôi, một mình đấu tranh với bệnh tật để rồi đành buông xuôi với số phận. Anh đã nghĩ rằng anh chính là gánh nặng cho tôi. Anh đã nghĩ rằng nếu không có anh, cuộc đời tôi sẽ hạnh phúc. Để rồi với chính ý nghĩ sai lầm ấy, anh đã bỏ lỡ mất hạnh phúc của mình,thật sự làm cho cuộc đời mình dang dở. Anh ngốc quá! Suốt đời này , anh sống mà chẳng bao giờ nghĩ cho riêng mình. Chẳng bao giờ có lấy một niềm vui cho riêng mình. Cứ vui nỗi vui thiên hạ, liệu thật sự bao giờ cũng hay?
Những buổi chiều cuối năm ấy, Huế cứ sụt sùi , mưa dai dẵng. Tôi đi trong mưa, trên con đường đầy kỉ niệm, trong cô đơn, một mình. Ngày xưa, tôi thường gọi mưa Huế là mưa tình. Còn gì thú vị hơn khi cùng người mình yêu ngắm mưa giăng giăng trên lầu Nguc Phụng Ngọ Môn. Lắng nghe những cung bậc của mưa. Còn gì thú vị hơn khi thả những con thuyền giấy trôi trên sông Hương, nhìn bóng thuyền trôi úp ngửa dưới màn mưa bạc, trắng xoá. Còn gì thú vị hơn, khi lắng nghe, một giọng hò Huế, được đệm bởi tiếng mưa rơi.
Ước gì, một lần nữa, tôi được đắm mình, dưới cơn mưa ngày xưa. Được ngửa tay hứng những giọt mưa rơi tí tách, dịu dàng. Được nghe nụ cười hiền hoà và ấm áp. Được nhìn thấy cái bóng dáng quen thuộc, đứng chờ tôi trên đường Lê Lợi, mặc cho những hạt mưa đang nặng dần, với vẻ mặt chịu đựng và kiên nhẫn. Nhưng đấy cũng chỉ là ước ao mà thôi. Có ai được tắm dòng sông hôm qua đến hai lần? Huế năm nay vẫn mưa, nhưng lại mang đến cho tôi một tâm trạng khác, một cảm giác khác, không biết gọi tên. Nổi nhớ chông chênh, nỗi buồn vô hạn. Mưa vẫn cứ rơi đấy, như một con người bí ẩn, vô tâm. Mưa bay, cứ xui ta nhớ về kỉ niệm, bới bóc quá khứ. Mặc dù ta đã cố quên, nhưng nếu được liệu tôi có như thế này? Nếu ai cũng quên được hôm qua, liệu khái niệm “đau khổ” có tồn tại? Mưa Huế, thực thực hư hư, tím cả những ngày xanh. Chẳng hiểu sao tôi lại hình dung ra sắc màu của Huế..tím những cơn mưa…
Mưa, cứ mãi rơi làm trắng xoá những miền kí ức, trắng xoá những nỗi cô đơn, trắng xoá những bài viết tôi đã type thật nhiều lần. Một màng ảo ảnh. Cứ mơ về một ngày , thức dậy, nhìn thấy ánh mắt ai đấy.. đang mỉm cười. Ừ, thì cứ mơ đi. Tuy chỉ là mơ ước, là vô thực nhưng cuộc sống này có nó đã làm sao. Cứ để cho mình uỷ mị một chút, mơ mộng một chút để lại tiếp tục phấn đấu bước đi trên con đường còn lại, có thể, sẽ hạnh phúc hơn ..(?)
Bên cửa sổ phòng hôm nay cũng mưa, nhưng không dai dẵng , rả rích he mưa Huế. Nó nhẹ nhàng, một tí e dè, ngượng ngập, mưa của hôm nay đấy. Gío lùa mưa vào phòng, ướt cả hàng phong linh. Mưa làm dịu đất trời sau những ngày cây lá khát khô giọt nước. Tiếng thì thầm giữa hoa lá, cả cây và nước nghe hay hay …lộp bộp..lộp bộp.. Gía ở không gian thoáng đãng, ngắm mưa chắc thích lắm! Không có những toàn cao tầng, không có tiếng ồn áo của xe cộ đông đúc, không có những lo toan thường nhật. Chỉ còn lại nỗi trăn trở của trời và cây lá. Tâm hồn sẽ nhẹ nhàng hơn...