Sông Đáy
Lỡ hẹn
Mùa xuân thì đến sớm
Mà em lỗi hẹn với anh rồi
Sông Đáy xưa xanh là thế
Mà đành để nước sông trôi...
Thân tặng: Những người con Xứ Thanh và yêu quý con Sông Mã !
HỒI ỨC SÔNG MÃ
Đưa em về thăm Sông mã
Mãnh đất Xứ Thanh vất vả bao năm
Nhớ nạn đói năm bốn năm
Cả Quê mình nỗi thù căm sóng dậy
Ôi! Những ngày đã xa ấy…
Bao mái nhà tang tóc thấy thê lương
Các anh tôi không đến trường
Đi khắp chốn để tìm đường thoát đói
Rồi Cha tôi cũng khăn gói
Xa gia đình theo tiếng gọi quê hương
Khi ấy tôi là hạt sương…
Theo tóc Cha suốt chặng đường quân ngủ
Rồi những ngày sông không ngủ
Giặc Mỹ leo thang trút đủ thứ bom
Làm tan hoang những làng xóm
Bến đò xưa cũng thấp thỏm âu lo
Nhưng cầu Hàm Rồng còn đó!
Vẫn uy nghi trước sóng gió dữ hung
Núi Quyết Thắng! Cũng anh hùng …
Diệt B52 và lũ bạo hung khát máu
Để hôm nay đời con cháu
Đã không còn cảnh: Lửa, máu, chiến tranh.
Cuộc sống như một bức tranh:
Hạnh phúc, ấm no, an lành, đổi mới.
Lịch sử nay sang trang mới
Tiếp bước cha anh đổi mới quê hương
Đấy! Sông Mã là cố hương…
Của anh và cả tình thương đất me./.
Ngày 06.4.2009.
T/giả: Trần Tâm
Note:
Khi nói đến Xứ Thanh sẽ là thiếu xót nếu ta không nói về con Sông mã, cầu Hàm rồng và núi Quyết thắng!
Những địa danh này đã gắn liền với cả một thời kỳ oanh liệt, hung tráng của quân và dân Thanh hóa nói riêng và cả nước nói chung trong cuộc chiến chống Đế quốc Mỹ, giải phóng dân tộc.
Là một người con của Xứ Thanh, may mắn được sinh ra trong thời bình và lớn lên bên dòng Sông mã thơ mộng. Tôi tự hào về những điều mà thế hệ cha anh đã làm nên lịch sử, càng tự hào hơn về sự thay đổi ngày một lớn mạnh của quê hương bây giờ.
Mặc dù không được chứng kiến quãng thời gian khốc liệt đấy nhưng tôi đã hình dung được qua những hồi ức của thế hệ cha anh. Những người viết nên: “ Hồi Ức Sông Mã ” huyền thoại!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.05.2009 16:35:23 bởi nhánh lan rừng_27 >
Em cảm ơn anh đã cùng trò chuyện, bằng một bài thơ. Bài thơ của anh làm em nhớ lại tập truyện ngắn của Từ Nguyên Tĩnh, tổng biên tập tạp chí Xứ Thanh, chỉ tiếc, em không đủ trải nghiệm để như cảm thấy sống cùng tác phẩm. Em rất mong được trò chuyện cùng anh.
Đã mang lấy nghiệp vào thân
Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa Đò đưa -đâu phải- bạn à
Mình đưa mình đấy cho qua kiếp người
Vẫn còn đó một tiếng cười
Trong veo như thể cái thời mộng mơ
Tình thầy trò đủ cho thơ
Tình tri âm đủ từng giờ sống đây
Vẫn còn đến lớp ngày ngày...
Lá cỏ
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: