Bóng Thời Gian
Mưa giăng cửa
Mưa buồn tê tái
Giọt mưa rơi như nước mắt rơi rơi
Em ra đi vào đúng mùa hoa nở
Mùa của lòng tôi chín đỏ yêu đương
Em ra đi, lòng tôi buồn biết mấy
Biết nói sao đây, kỉ niệm êm đềm
Của một thời áo trắng mộng và thơ
Nay chỉ có mình tôi...?
Vẫn lối xưa đầy hoa nở
Mà bóng người đã khuất chân mây
Tôi buồn lắm, tôi lang thang phố vắng
Bóng thời gian đã đuổi sau lưng
Cho một ngày về mà tôi chưa đến...?