Lãng đãng
Dã từ Ngơ ngẩn về thôi Ta đành buông rơi câu hát Trái tim dù có khát khao phiêu bạt Cũng đành trở về trong lõng bõng nhân duyên. Nhìn anh, cái nhìn đàn bà Vai áo anh không chau chuốt Mái tốc muối tiêu xuôi ngược Chân phương, người đàn ông dãi dầu Nhìn anh, cái nhìn của Thị Màu Giọng thơ lả lơi, tấm tình sôi nổi Khao khát nhân duyên, chối từ bối rối Thấy người đàn ông của sông nước lở bồi... Đã giã từ rồi, Sao câu hát còn gai gai trong ngực Anh là bão dông của mùa hè náo nức Hay là tuyết sương phủ trắng giấc mơ lòng?! (Nói với một người đàn ông, viết thơ)
Ô hay! Tội tình lắm có biết không Nở đem sóng vỗ vào lòng người dưng Nửa đời đã đủ long đong Mà tơ tình cứ lòng bòng đeo mang Lạc nhau từ một phím đàn Để cho hai nốt ngỡ ngàng ra đi Nốt Si chờ mãi nốt Mi Hóa thành tiếng sáo Trương Chi não nùng Biết đời còn lắm bão giông Diều thơ thả xuống cánh đồng mộng mơ Ngờ đâu thành sóng vỗ bờ Làm đau thêm trái tim khờ vì ai Ô hay đêm đã sang ngày Vui lên kìa ánh ban mai rạng ngời! Lá cỏ
Giã từ như cái hư hư
Nhung nhăn vương vấn dần dừ thật hơn
Khi...không yêu ghét dỗi hờn
Giã từ không phải cô đơn tiếc buồn !
Giã từ...suối mắt không tuôn
Giã từ không phải quay cuồng xót xa !
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: