thơ chương ngọc
một người ở lại hanh hao chiều vàng.
người đi vội bước sang ngang,
không ngoảnh mặt lại, không vương mang gì?
thôi đành người cứ đi đi,
về nơi người thấy những thì yên vui.
mặc tôi với nỗi đau vùi,
nghĩ về ngày cũ mà thui thủi lòng.
còn gì mà đợi mà mong,
người đi từ ấy người không trở về.
thôi đành như một cơn mê,
con thuyền vô định không về bến xưa.
thuyền đi bến đổ trời mưa,
chợt đau bến lở thuyền xưa không về...
trôi qua êm đềm, một ngày bình yên trên lối bước,
tay đưa vào tay nghe mơ hồ biển nước yêu thương.
hương tóc thoảng qua, nghe êm êm như chốn thiên đường,
rơi niềm hạnh phúc chiều nhân gian thấu tình ban phát...
gió đưa vào gió, nắng ngập ngừng hôn lên nụ biếc,
ngây ngất yêu thương đôi tình nhân đôi bước song song,
ngày ngẩn ngơ trôi, ngày cũng ngập chìm trong hạnh phúc,
gió cũng mỉm cười, làm rung rung nhạc khúc lá rơi...
lá rơi, lá rơi, ngày nhạt nhòa nhanh qua sắc tím,
bỗng thấy ngập ngừng, nghe đâu tiếng vỡ mảnh yêu thương,
tay rời bàn tay, đôi tình nhân đi về hai hướng,
nước mắt nhạt nhòa, sương thấm dần vạt cỏ xanh xanh...
gió theo lối gió, thoảng quen quen hương vương mùi tóc,
hạnh phúc ngập ngừng rơi tiếc nuối như giọt sương loang.
còn nghe tiếc nuối tình xa ngỡ như là gió thoảng,
chiều xuống nhuộm sầu bàng hoàng thăm thẳm đáy mắt ai??