Sài Gòn ngày 3 tháng tám 2005
Anh yêu,
... Ai nói với anh là em mù???
...Ai noí với em là anh mù????
Có lẻ phỏng the một baì hát xa xôi naò đó. Không anh yêu ạ, lời hát từ trong tim, tim cuả người mù mắt mà sáng ngời tình yêu cuả con tim.
Nếu mù em cũng vẫn hôn anh một cách sáng suốt anh nhỉ.
>>>>>
Em đọc baì baò sau đây anh nghe nha. Không phải em nói anh mù không biết đọc; mà em muốn đọc trong traí tim sáng ngời trong tình và anh nghe trong âm thanh của tình yêu. Yêu em, yêu anh, và yêu Bạn.
Em đâu dám noí yêu nhân loaị hay yêu chúng sanh...quá to tát với em. Hôn anh.
>>>>>>>>>>>>>>>>
Cô giáo mù nhân ái 22:23:15, 02/08/2005
Cô Sabriye với học trò
"Một người mù vẫn có thể được hưởng cuộc sống tuyệt đẹp". Với quyết tâm đó, Sabriye Tenberken khiếm thị, người Đức, một trong những Anh hùng châu Âu năm 2004 do Tạp chí Time bầu chọn đã mang đến ánh sáng cho trẻ em cùng cảnh ngộ ở Tây Tạng.
Sườn đồi ngày càng dốc, khách đến thăm phải dừng lại nghỉ ngơi. Nhưng ở đây, cơn mệt của họ có thể tan ngay trong khung cảnh thiên nhiên êm đềm, có đàn cừu đang kêu be be và các vị sư áo choàng đỏ luôn mỉm nụ cười nhân từ. Sau những tảng đá ngổn ngang là tòa nhà lớn 600 năm tuổi màu nâu sẫm và trắng nổi bật trên nền xanh ngát của thung lũng và bóng lờ mờ của những chóp núi phủ đầy tuyết. Cô gái người Đức Sabriye Tenberken cùng nhóm thanh thiếu niên Tây Tạng bước ra chào đón. Tất cả đều khiếm thị.
Tám năm trước, Sabriye, khi đó 26 tuổi, rời quê nhà để theo đuổi giấc mơ đào tạo trẻ em Tây Tạng có được những kỹ năng cần thiết để chúng có thể tự tin và nhận biết được giá trị của bản thân trong xã hội. Bị mù khi mới lên 12 tuổi, Sabriye may mắn được vào học tại một trong những ngôi trường dành cho người khiếm thị tốt nhất ở Đức. "Thầy cô giáo đã truyền cho tôi sự tự tin mà tôi tưởng mình không bao giờ có được", cô nói. Đến bây giờ vẫn còn nhiều người nghĩ Sabriye thật "điên" khi đến miền đất Tây Tạng vắng vẻ mà chưa biết chút gì về nó, thậm chí vài tiếng lõm bõm nhưng bằng ý chí sắt đá, cô đã chứng minh được rằng mọi người nghĩ sai.
Trong tòa nhà hai tầng có sân rộng, học trò khiếm thị không ai cần đến cây gậy, cũng không đứa nào mang kính đen và tuyệt nhiên không hề có chút e thẹn, sợ sệt hay nhút nhát ở chúng. Bọn trẻ, từ vài ba tuổi đến lứa trăng rằm, chạy nhảy vững chãi trước đôi mắt ngạc nhiên và nỗi lo chúng bị ngã của khách đến thăm. Cùng với bạn trai, anh Paul Kronenberg, Sabriye đã lập Trường Braille Không Biên Giới từ năm 1998 với khoản tiền hết sức nhỏ nhoi được hỗ trợ từ Chính phủ Đức, cộng thêm 26.000 USD là tất cả tiền dành dụm được của cô. Sabriye và Paul dạy bọn nhỏ đủ thứ, tiếng Anh, tiếng Trung Quốc và ngôn ngữ Tây Tạng bằng bảng Braille dành riêng cho người mù.
Sabriye không tập bọn trẻ phải ngồi đan giỏ hay đan len mà chỉ cho chúng những nghề nào là cần thiết ở miền đất này. Học sinh của Sabriye đến từ nhiều hoàn cảnh khác nhau, nhưng giờ đây, đa số có thể chơi guitar, thổi flute và đàn organ và bắt đầu có những ước mơ lớn hơn. Không chỉ là trẻ em, những người mù lớn tuổi được học cách làm nông, chăn nuôi gia súc và du cư. Trong vài năm nữa, một ngôi trường như thế này sẽ mọc lên ở Kerala, Nam Ấn và Sabriye sẽ lại có mặt, dạy trẻ em ở đây cách sống có ích cho đất nước.
Nguyễn Minh (Theo Rdasia)
http://web.thanhnien.com.vn/Thegioitre/2005/8/3/117757.tno?SearchTerm=Sabriye%20Tenberken