Vô đề
(Viết cho Nguơn Phan)
Cà phê đắng có mặn lòng người cũ
Giọt rơi rơi lệ thắm vai áo người
Phương trời nào, gió mặn ngọt cánh môi
Hòa vị nhớ thời gian hằng gửi gấm?
Giọt yêu thương, trắng trong như kỷ niệm
Môi nào run, vòng tay ấm dại khờ
Tuổi nào xanh, tim nhỏ sống trong mơ
Rồi thức tỉnh, gió cuốn trôi về dĩ vãng
Mười năm nữa, vị cà phê còn đắng?
Đôi mắt khô, còn tím lệ trong mơ?
Trái tim xưa, còn rung động dại khờ?
Gió thì thầm… yêu trong từng hơi thở…
Nh - dohop, Nam Bán Cầu 11/12/2018
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2021 23:30:57 bởi Ct.Ly >