Vừa thực hiện được một việc không dám hứa với chính mình – chuyển một bài dịch trước đây thành thơ, dù là thơ dỏm!
*** Vì tôi biết thương tôi *** (As I Began to Love Myself)
Tôi đã biết yêu bản thân tôi
Khổ não đau thương có đến nơi
Chỉ là dấu hiệu cho tôi biết
Mình đã sống xa chân lý rồi.
Và ngày hôm nay tôi thấy được
Đó là “CHÂN THẬT”, chỉ thế thôi
Vì tôi biết quý bản thân tôi
Nên biết rằng tôi xúc phạm người
Khi ước muốn riêng không đặt đúng
Khi biết lòng người vẫn chưa xuôi.
Cần đúng thời gian, cần thông suốt
Ngay khi người đó chính là tôi!
Hôm nay tôi biết và tôi gọi
Đó là “KÍNH TRỌNG”, có thế thôi.
Vì tôi yêu mến bản thân tôi
Nên không ham muốn những cuộc đời
Khác với mảnh đời mình đang có.
Vạn vật quanh tôi cùng gửi lời
Mời tôi khôn lớn - Tôi tiếp nhận.
Đó là “TRƯỞNG THÀNH”, chỉ vậy thôi.
Vì tôi biết yêu bản thân tôi
Trong mọi hoàn cảnh trong cuộc đời
Địa điểm, thời gian tôi luôn đúng,
Vạn vật diễn tiến theo nhân duyên.
Vì vậy nên tôi luôn bình thản.
Và tôi gọi đó là “TỰ TIN”.
Vì tôi yêu mến bản thân tôi
Tôi ngưng ăn cắp của chính mình:
Thời gian, hay phút giây hiện tại.
Không dự án lớn cho tương lai.
Hôm nay tôi chỉ làm những gì
Đem đến hạnh phúc và an vui,
Tôi làm các thứ tôi yêu thích,
Những gì làm tim hoan hỉ thôi!
Và tôi sẽ tự chọn cách thức,
Cũng như nhịp điệu của riêng tôi.
Và ngày hôm nay, tôi gọi đó
Là “HỒN NHIÊN MỘC MẠC” mà thôi!
Vì tôi bắt đầu yêu bản thân
Nhất quyết tôi không chuốc vào mình:
Những gì làm hại cho sức khỏe,
Người, vật, hay thế thái nhân tình,
Những thứ có thể dìm tôi xuống,
Hay làm tôi xa cách chân tâm.
Tôi gọi đó “vị kỷ lành mạnh”,
Hay là “TÌNH YÊU CHO RIÊNG TÔI!”
Vì tôi bắt đầu yêu bản thân
Đúng mãi làm chi, tôi chẳng cần
Và kể từ đó tôi ít lỗi
Đó là “KHIÊM TỐN” với tha nhân.
Vì tôi bắt đầu biết yêu tôi
Quá khứ dẹp qua khỏi cuộc đời
Tương lai chẳng còn trong lo lắng
Hiện tại là nơi tôi sống vui
Hôm nay tôi đang sống mỗi ngày
Trong mỗi khoảnh khắc xảy ra đây
Và tôi gọi đó là “THỎA MÃN”
Có gì quý hơn giây phút này?
Vì tôi biết yêu bản thân này
Nhận thức cái tâm biết quấy rầy,
Tâm bệnh có thể làm thân bệnh.
Kết nối tâm tim, tôi làm ngay
Tâm trí của tôi đã trở thành
Một đồng minh quý - bạn đồng hành
Nay tôi gọi sự liên kết đó
Lành thay, “TRÍ TUỆ CỦA TRÁI TIM!”
Chúng ta cần chi phải sợ hãi
Mọi sự đối chất hay tranh cãi
Trở ngại với họ hay chính ta.
Ngay khi thế giới mới sinh ra
Khi tinh tú chạm nhau tan vỡ
Có chi để lo sợ bạn ơi?
Ngày nay chắc bạn biết quá rõ
Tận thế - chẳng qua “ĐÓ LÀ ĐỜI!”
dohop, Nam Bán Cầu, 12 tháng 9, 2018 (dịch)
Nguyên văn tiếng Anh
---
As I Began to Love Myself ---
A poem read by Charlie Chaplin on his 70th birthday (April 16, 1959), originally written by Kim McMillen:
As I began to love myself I found that anguish and emotional suffering are only warning signs that I was living against my own truth. Today, I know, this is “AUTHENTICITY”.
As I began to love myself I understood how much it can offend somebody if I try to force my desires on this person, even though I knew the time was not right and the person was not ready for it, and even though this person was me. Today I call it “RESPECT”.
As I began to love myself I stopped craving for a different life, and I could see that everything that surrounded me was inviting me to grow. Today I call it “MATURITY”.
As I began to love myself I understood that at any circumstance, I am in the right place at the right time, and everything happens at the exactly right moment. So I could be calm. Today I call it “SELF-CONFIDENCE”.
As I began to love myself I quit stealing my own time, and I stopped designing huge projects for the future. Today, I only do what brings me joy and happiness, things I love to do and that make my heart cheer, and I do them in my own way and in my own rhythm. Today I call it “SIMPLICITY”.
As I began to love myself I freed myself of anything that is no good for my health – food, people, things, situations, and everything that drew me down and away from myself. At first I called this attitude a healthy egoism. Today I know it is “LOVE OF ONESELF”.
As I began to love myself I quit trying to always be right, and ever since I was wrong less of the time. Today I discovered that is “MODESTY”.
As I began to love myself I refused to go on living in the past and worrying about the future. Now, I only live for the moment, where everything is happening. Today I live each day, day by day, and I call it “FULFILLMENT”.
As I began to love myself I recognized that my mind can disturb me and it can make me sick. But as I connected it to my heart, my mind became a valuable ally. Today I call this connection “WISDOM OF THE HEART”.
We no longer need to fear arguments, confrontations or any kind of problems with ourselves or others. Even stars collide, and out of their crashing new worlds are born. Today I know “THAT IS LIFE”!
Ghi chú: Chưa rõ tác giả của bài thơ nguyên thủy, bài tiếng Anh ghi là Charlie Chaplin đọc bài thơ này vào sinh nhật 70, ngày 16/4/1959, và bài thơ do Kim McMillen viết. Thế nhưng cũng từ mạng Internet, Kim McMillen sinh ngày 15/10/1963.
https://en.wikiquote.org/wiki/Charlie_Chaplin cho biết Kim McMillen chỉ dịch lại bài này từ tiếng Bồ Đào Nha, từ những danh ngôn của (hay về) Charlie Chaplin.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.09.2018 12:51:19 bởi dohop >