Năm nay nó 18 tuổi , vừa rời khỏi ghế nhà trường. Cũng như bao học sinh khác, nó cũng mang trong tâm trí viễn cảnh của một tương lai tươi sáng. Cổng trường đại học đang gợi mở, chỉ nghĩ đến cái khoảnh khắc được đứng trên giảng đường, thời điểm vinh quang và hào nhoáng đó đã làm nó tự mỉm cười.
Một cơn gió đã kéo nó trở về với thực tại, nó đang đứng trên lưng trâu, cả gia tài của gia đình nó, năm nó 15 tuổi thì con trâu mới vừa ra đời, vậy là con trâu đã 3 tuổi rồi, con trâu đã giúp gia đình nó vượt qua bao nhiêu khó khăn trong việc đồng áng, giúp nó có tiền để đi học ở một huyện nghèo đến nỗi chỉ có vài ba đứa con nhà khá giả được đi học. Nó cũng bao lần tự thắc mắc, sao mình lại được đi học? sao bố mẹ mình vẫn nuôi được mình, còn cho minh đi học nữa chứ...Bao nhiêu ý nghĩ cứ miên man trôi trong tâm trí còn non nớt của nó.
Hùng ! có một tiếng gọi vang lên làm nó giật, tiếng của một đứa con gái nó thầm nghĩ trong đầu.
Nó từ từ quay đầu lại như cái cách nó vẫn làm 18 năm qua, và một thoáng vui mừng hiện lên trong khoé mắt, và nó cười... Thì ra là bé Thu con thầy giáo dạy toán của nó, bé Thu học cùng lớp với nó tuy ít hơn nó áng chừng 2 hay 3 tuổi gì đó. Trong cái lớp học vỏn vẹn có 15 đứa thì nó là đứa học giỏi nhất sau đó đến bé Thu, con bé có bím tóc xinh xinh đã làm bao đứa con trai trong làng nhòm ngó. Nó cũng là một trong số đó, nhưng một thằng con trai nghèo, lại nhút nhát như nó làm sao đủ dũng khí để bày tỏ lòng ngưỡng mộ trước con của thày giáo, nó lao vào học một phần vì thương gia đình một phần để quên đi hình ảnh của bé Thu.
Anh Hùng không đi thi đại học à? bé Thu lên tiếng trước khi nó còn đang ngơ ngác.
Chưa trả lời vội câu hỏi của bé Thu, Hùng ngắt một cành lan đất.
Anh sao vậy, vẫn là tiếng của Thu.
Anh không đi thi đại học đâu, Nó trả lời và quay mặt đi
Bố em nói anh đi thi chắc chắn sẽ đậu mà
Nhưng anh không nghĩ thế, nhà anh nghèo làm sao có tiền cho anh đi học đại học
Vậy anh sẽ làm gì? em sẽ đi thi, anh biết em sẽ thi trường nào không?
Chắc là em sẽ thi Sư Phạm chứ gì?
Không, em sẽ thi Đại học Kinh tế
Sao? em thích theo nghề của thày cơ mà?
Nhưng bây giờ em thích Kinh tế, em muốn làm giàu cho chính quê hương mình, cho em và cho cả anh nữa...
Nó không tin vào những gì mà nó đã nghe được, hình như nó đang tự véo một cái thật mạnh vào tay để xác thực những gì đã lọt vào tai nó. Đúng là thật và những gì nó nghe được không phải là giả. Có một thứ gì đó len lỏi, chảy, và dâng trào trong huyết quản nó. Thì ra nó đã nhận ra một điều, điều mà nó không bao giờ nghĩ đến, thì ra bé Thu đã thầm yêu nó mà nó không biết cho đến ngày hôm nay, cái ngày mà chỉ hôm sau thôi nó sẽ chính thức hết lớp 12.
Vậy à ! nó xúc động hỏi mà không biết mình đang hỏi gì nữa.
Thế anh không đi thi đại học thật à? bé Thu lên tiếng.
Không, anh sẽ đi học nghề trên huyện.
Anh sẽ học nghề?
Ùh, sau đó anh sẽ về nhà mở cửa hàng sửa chữa vô tuyến, anh muốn giúp bố mẹ và các em anh, chúng nó còn bé quá.
Hùng ! bé Thu đột ngột thay đổi cách xưng hô.
Anh đi học nghề thì lãng phí quá, anh phải học đại học mới đúng
Không Thu à, anh thấy mình chỉ nên học nghề thôi, và anh cũng không thấy lãng phí chút nào.
Hai người lại chìm vào suy nghĩ riêng của mình
Trong lúc Thu còn đang tìm cách cố thuyết phục Hùng đi thi đại học thì Nó mải nghĩ về những khó khăn vất vả của bố mẹ và các em nếu nó đi thi đại học và đỗ. Nó đang nghĩ đến ông Cường bố ruột nó, năm nay ông mới 45 tuổi mà đã già như người 60 tuổi vì dầm mưa dãi nắng quanh năm , còn bà Tuyết vợ ông cường và cũng là mẹ nó cũng chẳng khá hơn gì , cũng tối mặt tối mũi với heo gà , đồng áng, những nếp nhăn đã nổi nhiều trên trán của người đàn bà 40 tuổi này.
Tiếng Thu lại ngắt ngang dòng suy nghĩ của nó
Hùng ! anh đi thi cùng với em nhé? em tin rằng anh và em cùng sẽ đỗ mà.
Nó không trả lời và tiếp tục chìm vào suy nghĩ. Nó nhìn thấy 3 đứa em nhếch nhác , đứa lớn nhất mới có 24 tuổi , đứa nhỏ nhất năm nay 8 tuổi, cả ba đứa đều đang đi học, vì thế mà gia đình nó vốn đã nghèo khó nay càng trở nên nghèo khó...Nó nghe thấy tiếng thằng út vang lên đâu đó:
Anh Hùng học giỏi nhất nhà, mai này em cũng sẽ học giỏi như anh.
Nó thầm nghĩ, nếu nó đi học đại học thì mấy đứa em của nó sẽ phải vất vả giúp đỡ bố mẹ, có khi còn phải nghỉ học nữa...mắt nó cay sè.
Anh không trả lời em sao? tiếng Thu hỏi dồn
Không , anh sẽ không đi thi đâu. Anh quyết định rồi , anh sẽ học nghề.
Thu thất vọng vì không thuyết phục được Hùng, cô lặng lẽ đứng dậy và chầm chậm bước đi.
Chỉ còn lại một mình nó, nó rơi lệ, rồi nó cười....phía chân trời một đám mây tía kéo ngang lưng núi.