Anh ngốc... Vô tình nhặt chiếc lá đa
Ngây ngô, anh cứ ngỡ là Diêu Bông
Niềm vui len lén trong lòng
Ô kìa, may quá, Diêu Bông đây rồi...!
Diêu Bông khao khát của tôi
Tôi đem tặng chị, thoả lời hứa xưa
Chị xinh, xinh đến bây giờ
Diêu Bông dứt khoát là chưa ai tìm...!
Lặn lội về với vườn xưa
Hoàng hôn đã úa, người chưa thấy hình
"Lá đa rụng tím sân đình"
Câu thơ xưa cũ, giật mình, ôi lá đa...
17.4.08
Tâm Tư (Viết cho một người đàn ông, viết thơ)
NGỐC ƠI
Ngốc làm sao hiểu ngốc ơi
Lá Diêu bông chẳng thể rơi xuống trần
Hoàng Cầm mơ đã một lần
Mà nay ngốc lại âm thầm lại mơ
Lá Diêu bông một nỗi chờ
Em tìm chị mãi đến giờ chẳng xong
Mấy lần ngỡ gặp… rưng rưng
Chay trao cho chị nỗi mừng vụt rơi
Lắc đầu bóng chị khuất rồi
Tần ngần khẻ gọi lá hời…Diêu bông
Lá xa …chị cũng theo chồng
Thả vào chiếc lá …bão giông cuộc tình
Mới hay ngốc cũng là mình
Ta thương ngốc… ta thương mình xiết bao!
Lá cỏ