... Đã bao năm, giấy mực
Kết luận rằng "ảo tưởng", ấy "Diêu Bông"
Mà sao đến anh vẫn nửa đời tìm kiếm
Như thế có phải là Ngốc không?
Trêu anh thế, nhưng em tin anh chẳng ngốc
Vì "cả tin" là cái sự của "quá Yêu"
Đến hình vuông, em bảo tròn, anh cũng gật
Thì đi tìm lá Diêu Bông đâu phải là ngốc nhiều.
Chỉ có chị Hai là ngốc
Ảo tưởng vu vơ, khái niệm thật mơ hồ.
Lá Diêu Bông, chị Hai nào có biết
Là trái tim Yêu của những kẻ mộng mơ...
Hãy đón nhận, dù là lá đa, hay lá mít
Dù là cỏ hoang, hay một cọng rơm vàng
Nhưng là tín vật từ Thiên Đường gửi đến
Thần Ái tình đã chọn, gửi anh mang.
Em không ngốc, như chị Hai từng ngốc
Chỉ tiếc là em, hết ngốc quá muộn thôi
Chị Hai qua sông, còn quay đầu nhìn lại
Diêu Bông vẫn kia, ngóng đợi chị suốt đời...
Ai rồi cũng đi qua hết một kiếp Người
Khôn, dại ấy, ai mà không trải nghiệm
Đức Phật trên cao cũng mỉm cười, âu yếm
Dại dột như anh, ngốc nghếch thật đáng yêu.
9.5.09. TT