Út anh Út em
QN 29.04.2009 10:19:49 (permalink)
Mưu sinh:
 
Nó là Út em, Út anh là anh song sinh của nó. Mặc dầu 14  tuổi bằng nhau, nhưng anh Út lúc nào cũng ra dáng làm anh. Mà ra dáng thiệt, anh Út của nó lúc nào cũng nhường nhịn nó, chăm sóc cho nó, và dạy dổ điều hay lẻ phải cho nó nữa.
Mẹ nó mất từ khi anh em nó lên 6 trong một cơn bạo bệnh. Trước khi xuôi tay, mẹ nó dặn dò 2 anh em là phải thương yêu đùm bọc lẫn nhau, dặn nó là lúc nào cũng phải nghe lời anh Út, không được cải lời. Nó biết nó nhanh hơn, mạnh hơn, rành đời hơn anh Út, nhưng nó thương anh Út lắm!! Và chưa bao giờ nó dám cải lời anh. Mà anh Út của nó nói cái gì ra cũng giống mẹ. Hôm trước nó định cho thằng tí lùn một trận, vì dám chửi nó thì anh Út bảo” Một điều nhịn, chín điều lành”, còn lần cúng cô hồn năm ngoái, khi nó giật được nguyên con vịt quay, nó đã tham lam ăn hết không chia cho tụi con Hà ghẻ. Đêm đó, nó đau bụng dữ dội!! Anh Út sức dầu khuynh diệp và cạo gió bụng cho nó, vừa nói cái câu: “Ăn một mình đau tức, làm một mình cực thân”.

Ba nó làm bốc xếp ở giành tỏi Quận 8. Trước đây, ba nó khỏe mạnh lắm!! Nhưng từ khi mẹ nó qua đời, ông buồn quá đâm ra bê tha rượu chè. Nhà càng lúc càng túng quẫn. Mới học hết lớp 3 anh em nó đã nghỉ học, theo ba lăn lóc ngoài bến đò quận 8 để mót tỏi kiếm sống. Cách đây 3 tháng, do đánh nhau tranh giành địa phận làm ăn, ba nó bị một cù móc vào vai, lủng tới phổi. Cù móc là một cái móc sắt nhọn hoắc gắn vào cái cây gỗ vừa nắm tay để  móc vào bao hàng hất lên vai cho mấy người khuân vác.
Bây giờ ba nó không thể vác được nữa, đành theo anh em nó mót tỏi được miếng nào hay miếng đó để kiếm cơm.

Mót tỏi ngày càng khó, vì chủ giành canh dữ lắm. Hơn nữa, cả nó và anh nó cũng đều thấy mình không thể dành giựt với tụi con Hà ghẻ. Tụi nó cũng khổ như mình, lại là con gái yếu đuối. Hơn nữa, Chủ giành thấy mấy đứa nhỏ thì chỉ đuổi đi thôi, chứ mấy đứa lớn như anh em tụi nó là mệt chuyện lắm!! Hôm trước, ông Tư râu phang cái ghế trúng lưng nó bầm tím cả tháng trời. Nhưng cái vụ đó nhớ lại, nó lại thấy khoái, vì mấy đêm liền, sau khi lăn hột gà ở vết bầm trên lưng cho nó xong, anh Út cho nó bồi dưỡng nguyên cái hột gà. 


Một đêm nọ, anh Út kêu nó dậy bàn tính cách chuyển nghề. Sau khi, suy tính cặn kẻ, anh em nó quyết định sẽ ra chợ Kim Biên đẩy vải. Làm nghề này phù hợp với anh em tụi nó vì thứ nhất : gần nhà, có thể dể dàng chạy đi chạy về chăm sóc cho “ông già”.


Buổi chia tay với ghành tỏi diễn ra thật là tình cảm. Mấy chủ ghành và cả lái xe, phụ xe, bốc vác…cũng đều gom góp kẻ ít người nhiều cho anh em nó số tiền làm vốn. Ông Tư Râu cho anh em nó tiền đủ mua 2 cái xe đẩy hàng 2 bánh bằng inox. Ổng vuốt vuốt cái lưng nó nói:
-         Thằng Út mày đừng giận tao nghe mậy!! Tại tao nóng quá chớ tao không cố ý đâu!! Anh em mày tao biết từ hồi mới đẻ đến giờ mà!! Thôi tụi bây ra đó làm ăn nhớ đàng hoàng, rồi trời thương trời giúp, chớ đừng có bắt chước mấy đứa mà ăn cắp ăn trộm, khổ thân lắm con ạ!!


Nó im lặng cái mặt lì lì, còn anh Út thì tỏ ra rất người lớn. Anh cảm ơn tất thảy mọi người đã cưu mang “ông già” trong thời gian ông lâm nạn và cảm ơn sự giúp đở ngày hôm nay. Anh hứa sẽ không phụ long mong đợi của mọi người, sẽ sống chân chính đàng hoàng chớ không thèm đi ăn cắp ăn trộm gì của ai hết.
Út anh cũng không quên chúc cho tất thảy mọi người được sức khỏe và làm ăn phát tài.


Con Hà ghẻ khóc hết nước mắt. Nó đòi đi theo hai anh Út ra chợ Kim Biên. Mắt nó cũng rơm rớm, nhưng miệng thì cằn nhằn:
-         Ai làm gi mà khóc, con gái mệt quá!!
Con Hà khóc hu hu:
-         Hai anh không thương em!! Rồi mai mốt thằng tí lùn ăn hiếp em, ai binh em đây?
Út anh nắm tay con Hà ghẻ, tay kia vuốt tóc nó an ủi:
-         Em đừng có lo, tụi anh cũng vòng vòng đây thôi chớ đi đâu mà sợ. thằng Tí lùn không dám ăn hiếp em đâu!! Anh sẽ nói chuyện với nó. Tụi anh đi làm ăn nếu thấy được thì sẽ lo cho em.

Ủa?? sao anh Út nói vậy?? Nó ngờ ngợ nhận ra tình cảm của anh Út có cái gì khang khác với con Hà ghẻ. Tự nhiên nó thấy ghen tị, mà cũng không biết ghen tị với ai nữa!! Cảm giác của nó thật lạ, và khó chịu... (còn tiếp)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.04.2009 10:27:54 bởi QN >
#1
    QN 04.05.2009 17:05:40 (permalink)
    Giang hồ hiểm ác:
     
    Thì ra Út anh đã điều nghiên kỹ càng trước khi bàn bạc với nó về chuyện đổi nghề. Trước đó, Út anh đã thăm hỏi và biết được Hai “hí”. Hai “hí” là tay giang hồ máu mặt ở chợ Kim Biên, nổi tiếng về sự lì lợm và liều lĩnh. Trước đây, Hai hí cũng chỉ là dân đẩy vải, Nhưng nhờ bản tính lì lợm hiếm có, những tay giang hồ xung quanh khu vực Chợ lớn phải nể mặt. Dân buôn bán vải ở chợ mới đề nghị Ban Quản lý cho Hai hí làm trưởng đội bảo vệ ở chợ. Kể từ ngày Hai hí lên làm đội trưởng đội bảo vệ, những chuyện mất cắp, móc túi giựt dọc giảm hẳn.
     
    Có một giai thoại “Đơn đao phó hội” của Hai hí như sau:
    Dũng hô là một thằng đàn em cũ của Hai hí thời tụi nó còn đẩy vải. Dũng hô vì bị phát hiện ăn cắp vải nên bị tẩy chay, phải lưu lạc ra bến xe miền tây kiếm sống. Một hôm, Dũng hô về mời Hai hí đi nhậu, rồi nhờ Hai hí đứng ra hòa giải một vụ chia chác gì đó, xích mích với băng Kha bò. Trong lúc Hai hí và Dũng hô đang nhậu trong hẽm đèn đỏ thì không ngờ bọn Kha bò phát hiện ra. Chúng âm thầm bao vây con hẽm định làm thịt Dũng hô. Lúc đó, hai khứa đã cưa đến chai thứ hai, đang sừng sừng thì bổng thấy lố nhố người trước kẻ sau ập đến. Giọng Kha bò dõng dạc:


    -         Dũng hô.
    Dũng hô dáo dạc đứng dậy tìm đường chạy thì Hai hí đã kéo tay nó ngồi xuống.
    -         Tao là Kha bò đây. Chúng tôi có chuyện ân oán với Dũng hô, các huynh đệ không liên can gì xin lập tức rời chổ này ngay để tránh liên lụy.


    Tất cả đều nhanh chân rời nơi ấy kể cả chủ quán. Bàn nhậu lọt thõm trong vòng vây của tụi Kha bò. Kha bò bước lên một bước:


    -         Hai hí!! Tao biết Dũng hô là đàn em trước đây của mày. Nhưng bây giờ nó chơi không đúng luật, tụi tao phải xử theo luật. Mày đừng can dự vào.


    Hai hí từ từ đứng lên, mắt vẫn không nhìn Kha bò:


    -         Dũng hô phạm luật tao không biết. Nhưng hôm nay, Dũng hô là khách của tao. Xin tụi bây nể mặt.
    -         Không được, nó trốn mấy tháng nay tụi tao tìm rất khó khăn…


    Kha bò chưa nói dứt lời thì Hai hí đã động thủ. Hai hí dùng miếng “cá lóc” quẫy mạnh, chỉ nghe một tiếng “choảng”, thằng đàn em của Kha bò đứng gần đó đã bị Hai hí kẹp cổ dí cái chai bể vào bụng.
    -         Tránh ra, Hai hí gằn giọng.


    Kha bò đã biết tiếng Hai hí từ lâu, trong bụng đã có ý nể vì. Nay, tận mắt thấy Hai hí động thủ, Kha bò đã thật sự bị chinh phục vì sự nhanh nhẹn và can đảm của Hai hí. Kha bò ra lệnh cho đàm em đừng đụng đến Hai hí và Dũng hô. Hôm đó. Hai hí đã cứu được Dũng hô. Nhưng sau này, Dũng hô vẫn bị bọn Kha bò trừng phạt theo luật giang hồ…
     
    Út anh dẫn nó ra mắt Hai hí. Hai hí nhìn chằm chằm vào mặt nó hồi lâu, sau đó, Hai hí nhận xét:


    -         Thằng em mày sát khí trong mắt nó nhiều quá!! Tao sợ nó không tốt nhịn bằng mày. Anh em tụi bây nghe đây: Tao đồng ý bảo lãnh tụi bây làm ở đây. Những điều kiện như thế nào tụi bây đã biết. Một điều nữa, tụi bây phải rang nhịn để làm việc. Khi nào thật sự cần thiết thì tao sẽ ra mặt. Ngày mai tụi bây qua gặp thằng Tài cụt để nó giới thiệu với mấy chủ vựa. Tao đã nói với Tài cụt rồi.

    -         Cám ơn anh Hai, Nhờ anh Hai giúp đở, anh em tụi em không quên ơn anh Hai. (còn tiếp)
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.05.2009 17:08:31 bởi QN >
    #2
      QN 05.05.2009 16:45:21 (permalink)
      Nhập cuộc:
       
      Tài cụt người ốm nhách, cao lêu khêu, lớn hơn anh em nó khoảng 2,3 tuổi, nhưng già lắm. Miệng lúc nào cũng ngậm điếu thuốc, nhả khói mịt mù. Bàn tay trái của nó thiếu mất ngón út. Tài cụt đi bụi từ nhỏ, lúc khoảng 6,7 tuổi gì đó, kể từ khi ba nó chính thức rước mụ gì ghẻ về nhà làm “bà cố nội”. Mẹ nó bỏ đi từ khi nó còn đỏ hỏn. Nó sống với “ông già” giống như con chó trong nhà, cho ăn cái gì thì ăn, không cho thì nhịn đói nằm ngủ. Nhưng nó cũng không phiền hà gì. Từ khi bà Hạnh cặp với ba nó là bắt đầu có chuyện. Bà này tối ngày đánh bài, mắt xanh mỏ đỏ, nhưng lúc nào cũng mở miệng nói điều nhân nghĩa. Lần đầu gặp nó, bả lôi nó ra vòi nước công cộng để “làm thịt” nó. Bả vừa lấy cái bàn chải kỳ sát vào những nơi da non của nó, vừa luôn miệng “xót thương” cho số phận của nó. Người ngoài nhìn vào thì tưởng bà này thương người, nhưng nó biết lòng dạ của bả như rắn độc.
      Càng ngày, ba nó càng nghe lời bà Hạnh để đánh chửi Tài cụt. Nó giận quá bỏ nhà ra đi. Gần 2 năm sau, nghe ba nó bịnh, nó về thăm. Không biết nghe bà gì ghẻ nói điều gì, ba nó chửi mắng nó rồi đuổi nó đi. Nó xuống dưới bếp lấy con dao phay đến trước mặt ông già và bà gì ghẻ, không nói không rằng, kê ngón tay út vào góc bàn, “phụp” một cái, máu me tùm lum, rồi bỏ đi luôn. Hai hí lượm nó trước rạp Thủ đô, người đầy máu me, đầu sốt hâm hấp. Sau khi chạy chữa cho nó, Hai hí nhận Tài cụt làm em nuôi cho đến bây giờ.
       
      Tài cụt rất thương anh em Út, nhất là Út anh. Út anh tuy nhỏ nhưng tỏ ra con người chính trực, ăn ở có trước có sau, và nhất là luôn luôn giữ chử tín. Tài cụt tuy không được đến trường học, nhưng nó học ở trường đời rất nhiều, nhất là từ Hai hí. Tài cụt biết điều nhân nghĩa, biết lẻ xấu tốt.
       
       Út anh rất thích đọc truyện tàu. Lúc nào trong lưng quần của nó cũng lận một cuốn. Khi rảnh rỗi là Út anh và Tài cụt chui vào góc nào đó say mê đọc. Nó đọc cho Tài cụt nghe. Tài cụt hỏi ý nghĩa câu chữ thì nó trả lời. Cái nào không biết, tụi nó hỏi Hai hí. Hai hí trước giải phóng học tới đệ tam đàng hoàng mà!! Tụi nó say mê cái ông Quan Công trong Tam Quốc Chí. Ai đời người gì mà anh hùng nghĩa khí dể sợ, những cái tích như “Phò nhị tẩu”, “Quá ngũ ải trảm lục tướng”, “Đơn đao Phó hội”, “Kết nghĩa vườn đào” ..tụi nó thuộc răm rắp.
       
      Từ khi biết ổng, tụi nó hay vào chùa bà để cúng ổng lắm!! Xin ổng phù hộ cho cuộc đời tụi nó bớt lao đao. Một hôm, Tài cụt mua một con gà trống còn sống rồi rủ Út anh vào bàn thờ Quan Công cắt máu ăn thề kết nghĩa anh em sống chết có nhau, Út anh đòi phải kết nghĩa cả Út em nó mới chịu. Út anh nói:
       
      -         Tụi em là anh em sinh đôi, có những cái ràng buộc kỳ cục lắm. Bây giờ anh Tài thương em thì kết nghĩa luôn với Út em mới được.
      -         Nhưng Út em đâu có hiểu tao như mày hiểu đâu? Sợ nó bằng mặt mà không bằng long.
      -         Út em còn nhỏ nên nông nổi vậy thôi chớ tính khí nó cũng hảo hán lắm!! Nó đã hứa là giữ lời, anh đừng lo!! (Út anh lúc nào cũng xem Út em là còn nhỏ cả!)
       
      Rốt cuộc thì Tài cụt cũng đồng ý. Hôm đó, lần đầu tiên anh em Út uống rượu. Tài cụt làm thịt con gà trống rồi mời Hai hí về nhậu. Anh em Út khoái lắm!! Nhậu vui thiệt, lại học hỏi được nhiều điều. Nào là “tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, uống mới hai ly đòi đi tiểu”; hay là: “thượng điền tắt thủy hạ điền khan, ruộng trên có nước ruộng dưới khô rang”….
       
      Tài cụt giang hồ tứ chiếng như vậy mà lại rất mau nước mắt. Nó nói chuyện nhân nghĩa với Hai hí một hồi rồi, lôi sang chuyện ông già nó với bà gì ghẻ. Trong lòng Tài cụt rất hối hận chuyện nó chặt ngón tay “từ” ông già. Bạn bè quen biết thôi, lở lời còn buồn mấy ngày huống gì là cha với con? Ổng chẳng qua “đam mê tửu sắc” chút thôi, chứ ổng cũng là người đàng hoàng tử tế, cũng thương yêu mình chớ bộ!! Thôi cứ vậy đi, khi nào có gì thì mình về dập đầu xin lỗi, phụng dưỡng tuổi già cho ổng cũng được. Hai hí nói đùa:
       
      -         ừ, mày về dập đầu xin lỗi ổng nhớ đừng dập mạnh quá!! Đứt ngón tay còn ngón khác chớ bể cái đầu là hết thuốc chữa nhe mậy!!  
       
      Câu nói đùa của Hai hí làm anh em Út cười chảy nước mắt luôn!! Hình như tụi nó say rồi thì phải!! Tụi nó thấy cuộc đời sao đáng sống quá!! Sao mọi người xung quanh đáng yêu quá…(còn tiếp)
      #3
        QN 06.05.2009 10:19:47 (permalink)
        Rung động đầu đời:
         
        Cuộc sống của anh em út tạm gọi là ổn. Anh em nó siêng năng thật thà, lại có Hai hí và Tài cụt đỡ đầu, nên việc làm ăn trôi chảy lắm!! Thi thoảng cũng có những va chạm với nhóm Sơn ba ke, nhưng tụi này cũng sợ Hai hí nên không dám công khai ra mặt với nhóm của Tài cụt.
         
        Sơn ba ke là một thằng ghê gớm và nhiều mưu mẹo. Nó cũng trạc tuổi Tài cụt, nhưng mặt mày hết sức ngỗ ngáo và ngang ngược, thằng này trôi dạc từ ngoài Bắc vào đây kiếm sống. Mới vô làm đã tìm cách giành mối, tranh ăn với đám anh em Út. Nó tỏ ra chẳng kiên nể ai ngoại trừ Hai hí. Út em đã mấy lần tính dạy cho thằng này một bài học, nhưng Tài cụt và Hai hí can ngăn. Út anh cũng ghét nó lắm, Nhưng vì là ở thế trên nên Út anh cũng rộng lượng cho nó con đường làm ăn sinh sống, miễn là đừng phạm luật thì thôi.
         
        Cuộc sống cứ thế trôi đi, thấm thoát mà đã 3 năm từ khi ra chợ Kim Biên kiếm sống. Anh em Út nay đã là những chàng trai 18 tuổi, mặt mũi khôi ngô, sang sủa, dáng vẻ đàng hoàng chớ không như những đứa lam lũ cùng cảnh ngộ.
         
        Tụi nó cũng hay về thăm giành tỏi. Những người ở đây bây giờ phần lớn đều chuyển nghề, vì buôn tỏi bấy giờ cũng không còn lời nhiều như trước nữa. Phần lớn khách ăn hàng đều trực tiếp đem xe từ Campuchia qua chở tỏi về. Vả lại, thời buổi thông tin liên lạc tốt hơn, nên cũng ít mấy ai trữ hàng ở giành để chờ mối bán. Tụi con Hà ghẻ cũng đổi nghề luôn. Con Hà bây giờ đã là thiếu nữ 17 tuổi, nó trổ mã đẹp lắm. Da thịt trắng hồng, mặt mũi thanh tú, ăn nói dịu dàng, thật là một bông hoa sen trong vũng bùn. Bây giờ không ai gọi là Hà ghẻ nữa, mà nó có biệt danh mới là Hà nè. Không biết cái tên đó bắt nguồn từ đâu nữa, hình như là sau này, nó lớn lên nhìn khác quá, mấy người quen cứ hỏi ai, nó trả lời Hà nè!! Hà nè!! Nên chết tên luôn. 
         
        Hà nè hồi nhỏ đã để dành tiền đi học cắt tóc, làm móng tay, chăm sóc da mặt. học được một năm, Hà nè mở tiệm. Nói tiệm cho sang chớ thật ra chỉ là một cái xe nho nhỏ để trên nắp cống kế nhà Tư râu, phía trên có tấm bạt che nắng che mưa. Vốn liếng chỉ có thế và mấy chai thuốc móng tay, mấy chai shampoo gội đầu và mấy cái ghế nhựa thôi. Nó thích cái nghề này lắm. Nó lại rất khéo tay và nói chuyện có duyên nên rất là đắt khách. Mấy đứa con gái mót tỏi với nó lúc trước cũng xúm vô phụ việc, được nó chia tiền công, nên tiệm của Hà nè đông vui, làm không hết việc.
         
        Út anh hôm trước về thăm thấy mùa nắng, cái mùi ở dưới công bốc lên khó chịu quá. Nó mua miếng ván hì hục đóng gõ thành cái bậc thang che miệng cống lại. Công trình của nó vừa đẹp vừa chống được mùi cống, nên Hà nè khoái lắm!! Gặp ai cũng khoe, “Anh Út làm cho em đó!!”.
         
        Út em thì có vẻ đàn anh hơn. Mỗi lần về thăm, nó thường mua cho Hà nè những món quà mắc tiền: khi thì chai nước hoa, khi thì xấp vải xoa xuýt bóng, hoặc bánh bao cả cần, hoặc bánh bía Sóc Trăng… Hà nè nói hoài nó đừng có mua tốn tiền, nhưng nó khoát tay ra dấu không ăn thua gì ba cái chuyện lẻ tẻ. Mấy em trong tiệm khoái Út em hơn vì Út em có vẻ ăn chơi con nhà giàu lắm. Riêng Hà nè thì không thích như vậy. Tụi nó đều trong cảnh khổ như nhau mà!! Phải biết dành dụm cho tương lai nữa chứ!! Rồi còn biết bao khó khăn trước mặt, lúc trái gió trở trời thì sao?? Trong thâm tâm, nó thương cả hai anh em út, nhưng với Út anh thì nó cảm phục nể nang hơn hẳn Út em. Út em thì ăn nói có duyên, lại biết những món ăn chơi của thanh niên thời thượng: ăn mặc thời trang, biết nhảy đầm. ca nhạc….Út em cũng thích Hà nè lắm!! Nhưng nó làm như bất cần đời, phớt tỉnh Ăng lê, nó hay đùa giởn với mấy đứa con gái trong tiệm, nhưng mắt nó lúc nào cũng liếc trông Hà nè.
         
         Hà nè lại thích Út anh hơn, cái cách Út anh lo cho nó giống như là của người cha lo cho đứa con gái, của người anh lo cho đứa em gái, hay là của người chồng lo cho người vợ vậy.  Nghĩ đến đây là mặt nó lại nóng bừng lên, trong người nao nao khó tả!! Nó mong một ngày nào… một ngày nào đó, nó và Út anh sẽ được.. sống cùng nhau, cùng.. lo cho “ông già”, cùng.. xây dựng cuộc sống bên nhau. Nó tự tin vào nghề nghiệp của nó có thể lo được cho hai anh em Út không còn vất vả ở chợ Kim Biên nữa. Nó đã âm thầm để dành được một số tiền lớn, có thể mướn cái nhà bà Tàu đầu đường để mở Salon làm đầu. Nhưng nó chưa bao giờ chia sẻ ước mơ thầm kín của nó cho ai hết. Nó chỉ âm thầm mơ ước và từng bước một thực hiện thôi. (Còn tiếp)
        #4
          QN 07.05.2009 11:16:16 (permalink)
          Ghen:
           
          Tí lùn bây giờ cũng đã nhổ giò. Nó không còn lùn nữa, tuy nhiên biệt danh của nó vẫn là Tí lùn. Hồi nhỏ, nó chuyên môn ăn hiếp mấy đứa con gái như Hà nè, vậy mà bây giờ nó “mê gái” dữ lắm. Nó làm hãng đinh của một ông ba Tàu ở khu Hãng Tàu ở bến Bình Đông. Cứ mỗi chiều chiều tan ca là nó tắm rữa sạch sẽ, diện quần Jean áo Pull, chải cái đầu láng mướt đi cua ghệ.
          Nó có chiếc xe đạp sườn ngang bằng Inox, được chùi rửa sáng choang. Mấy đứa con gái ở bến Bình Đông khoái ngồi lên xe nó để lã lướt một vòng chiều Sài Gòn có lá me bay.
           
          Hà nè ghét Tí lùn lắm!! Nó vẫn không quên những lần bị Tí lùn giật bịch tỏi mót được trong cả ngày trời hồi còn nhỏ. Trong thâm tâm, nó khinh Tí lùn, nhưng ngoài mặt thì Hà nè ngọt ngào đưa đẩy để hành hạ cho bỏ ghét. Vậy mà Tí lùn giống như con dê con, không hề mảy may biết được lòng dạ Hà nè. Mỗi lần được Hà nè sai biểu đi mua cái này cái nọ là nó hí hửng đạp xe như bay, lại còn lạn lạn mấy cái lấy le với mấy đứa con gái nữa chớ!!  
           
          Tí lùn nghe lời mấy đứa lớn, hay sổ sàng với con gái lắm! Nó cứ nghĩ con gái đứa nào cũng vậy, hể mà “hun” được đứa nào là coi như làm chủ được đời nó rồi. Nó cũng khoái Hà nè, vì Hà nè đẹp nhất khu đó mà!! Mấy khứa đàn anh của nó khi rãnh rỗi cũng toàn nói chuyện Hà nè không. Nó rắp tâm “làm chủ” Hà nè.
           
          Một đêm nọ gần tết, Hà nè làm khuya lắm mới hết việc. Tí lùn cố ý ở lại để chờ chở Hà nè về. Trên đường về, nó cứ đạp nhanh rồi thắng gấp. Hà nè hai tay hai túi sách đồ nghề nên không gượng được cứ đổ người vào lưng nó. Hà nè dù sao cũng mang ơn nó chở về nên cũng cự ít ít thôi. Nó tưởng Hà nè đã “chịu đèn” nó rồi nên vừa quẹo vô đầu hẽm là nó dừng xe chống chân quay lại ôm “hun” Hà nè. Hà nè chống cự mãnh liệt, nhưng hai tay sách 2 cái giỏ nặng nên không tránh được “thằng mắc dịch”. Tí lùn tưởng bở càng ôm chặt lấy Hà nè. Hà nè buông cái giỏ giơ tay tát thẳng cánh “bốp” vào mặt Tí lùn. Tí lùn bổng nổi hung giở trò vũ phu nắm tóc Hà nè kéo ngữa ra rồi vừa hun vừa mạt sát Hà nè. Cũng may có người gần đó nghe tiếng động mở cửa ra, Tí lùn bỏ Hà nè đầu hẽm đạp xe biến mất.
           
          Ở cái xóm bên Bến Bình Đông, chuyện đó được xem như câu chuyện nhỏ như con thỏ. Nhưng với Hà nè thì không nhỏ chút nào. Nó tự xem như mình đã bị vấy bẩn. Nó cảm thấy nhục nhã và tủi thân lắm. Nó nghỉ làm ở nhà khóc ti tỉ cả mấy ngày.
          Câu chuyện này cũng không hề nhỏ đối với anh em Út. Nhất là Út em. Út em cũng nghĩ giống như Hà nè. Tí lùn đã dám vấy bẩn ước mơ của nó, đã dám chà đạp vào cái tình cảm mà nó tôn thờ. Út em không thể tha thứ cho Tí lùn được nữa.
            
          Trưa hôm sau, Út em một mình tìm đến Hãng đinh của ông ba Tàu để tìm Tí lùn. Đến nơi, vừa thấy Tí lùn đang nhăn nhở cười đùa với con nhỏ bán nước mía ở trước hãng đinh, chẳng nói một lời, nó phi thân đạp một cước vào lưng Tí lùn. Tì lùn một thoáng ngỡ ngàng, nhưng nó lấy lại bình tỉnh rất nhanh. Nó đã nghĩ trước đến chuyện này rồi. Chơi thì chơi, nó đâu có ngán. Nó rùn mình thủ thế và bắt đầu trả đòn quyết liệt. Hai đứa lao vào hổn chiến có vẻ bất phân thắng bại. Út em càng đánh càng hăng máu, nó xiết cổ Tí lùn rồi lừa thế nhấc bổng hai chân Tí lùn vật đánh uỵch lưng tí lùn xuống đất. Nó cởi lên bụng Tí lùn ra sức đấm liên tiếp vào mặt, vào bụng Tí lùn.
          Đến khi mọi người ùa vào can ra thì 2 thằng máu mũi chảy tùm tum, nhìn phát khiếp. Tí lùn bị đòn vừa đau vừa tức,khóc, nó hỏi:
           
          -         Quyền gì mày đánh tao?
          -         Mày làm gì Hà nè?
          -         Nó là gì của mày? Nó có phải vợ mày không??
           
          Út em ấp a ấp úng, Ờ hén!! Mình đâu là gì của Hà nè?? Mình đâu có quyền gì đánh nó?? Nhưng Út em vẫn nói bừa:
           
          -         Hà nè là người yêu của tao.
          -         Hehe!! Đừng nằm mơ, Hà nè không hề yêu mày. Hà nè yêu Út anh chớ không phải mày. Mày chỉ đáng xách dép cho nó thôi!!
           
          Út em dứ tay dọa đánh, nhưng nó thấy choáng váng vì câu nói của Tí lùn. Nó cũng đã nghe nhiều người nói bóng gió, rằng Út anh và Hà nè đã tỏ tình với nhau thì phải. Hôm trước Hà nè cũng nói đùa với nó xưng chị và gọi nó là em còn gì??  Út em quay lưng bỏ đi, câu nói của Tí lùn vẫn ong ong trong đầu nó “Hà nè yêu Út anh chớ không hề yêu mày, mày chỉ đáng xách dép cho nó”.
           
          Út em lầm lũi bước đi, lòng nó tan nát. Nó không biết đi về đâu nữa, nhưng chắc chắn không phải về hướng chợ Kim Biên… (còn tiếp)
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2009 11:22:03 bởi QN >
          #5
            QN 08.05.2009 17:13:36 (permalink)
            Trận chiến sống còn:
             
            Út anh đi tìm Út em suốt 3 ngày hôm nay mà vẫn không thấy đâu hết. Lòng nó như lửa đốt. Nó đến gặp Tí lùn để hỏi, nhưng Tí lùn cũng không biết. Út nhìn thẳng vào mặt Tí lùn và buông từng lời chắc nịch:
             
            -         Tao cấm mày đụng đến Hà nè và Út em, mày nghe rõ chớ??
            -         Tao xin lỗi…Tí lùn lắp bắp.
             
            Út anh quay lưng bỏ đi. Trong đầu nó cứ hiện lên những hình ảnh ghê rợn của Út em. Út anh lo sợ Út em bị tai nạn ở đâu đó. Nó cũng đã đi khắp các bệnh viện để dò hỏi, nhưng vẫn không có thông tin gì hết.
             
            Hà nè cũng lo lắng không kém. Nó bắt Tí lùn phải đạp xe ra bến xe miền Tây, rồi bến xe miền Đông để tìm Út em. Nó thăm hỏi tất thảy những người quen biết, may chăng có ai thấy Út em ở đâu đó. Mỗi khi bắt gặp ánh mắt của Út anh nhìn nó như trách móc, tim nó thắt lại vì lo sợ. Nó sợ chuyện của nó và Út anh cũng sẽ đổ vỡ. Nó nghĩ sao mà chuyện tình cảm của nó giống như sự tích trầu cau. Cái kết cục buồn và bi thảm quá…
             
            Riêng thằng Tí lùn thì rất hối hận. Trong lòng nó xưa giờ vẫn nể sợ anh em Út. Với Hà nè, nó cũng rất là thương. Tụi nó cùng lớn lên, cùng chơi với nhau mà!! Cũng tại mấy khứa lớn trong xóm nói tầm bậy tầm bạ, Nó lại không có ai chỉ bảo thực tình điều hay lẻ phải, nên mới làm cái chuyện kỳ cục như vậy. Nó thấy Út anh và Hà nè bỏ qua cho nó thì nó hối hận lắm, trong lòng cứ mong tìm cho được Út em, rồi nó sẽ đứng im cho Út em đánh nó mấy cũng được, nó sẽ chịu đòn để chuộc lỗi.
             
            Út em vẫn bặt vô âm tín…
             
            Tin Hai hí bị đâm lủng bụng phải vào bịnh viện đến với Út anh như sấm nổ ngang tai. Nó phải tạm ngừng việc tìm kiếm Út em để về lo công việc. Tài cụt phải túc trực 24/24 trong bệnh viện để lo cho Hai hí. Cũng may, nhát đâm chí mạng đã trượt bao tử, nếu không thì Hai hí tiêu rồi!!
             
            Út anh phải vừa điều hành công việc vừa lo việc đối ngoại với các chủ vựa, vừa phải giữ trật tự ở chợ Kim Biên. Hiện dưới tay nó không dưới 30 đàn em chia làm 3 tổ. 1 tổ đẩy vải, 1 tổ đóng hàng đi tỉnh, một tổ bảo vệ. Phần lớn đều là dân địa phương. Cũng có một số ít trôi dạt về đây kiếm sống như tụi Sơn ba ke.
             
            Chuyện ân oán giang hồ của Hai hí như thế nào nó không biết, nhưng chắc chắn không phải bị đàn em phản phé hay tranh giành địa phận. Hai hí sống ở đây nổi tiếng là người trượng nghĩa khinh tài, vả lại chính quyền cũng hổ trợ. Hai hí có nói là sẽ kể cho tụi nó nghe sau này.
             
            Từ ngày Hai hí và Tài cụt vắng mặt ở chợ Kim Biên, tụi Sơn ba ke bắt đầu kiếm chuyện. Đầu tiên là gây gổ nho nhỏ tranh giành mối làm ăn, rồi từ từ kết thành nhóm nhỏ không theo sự điều hành của Út anh nữa. Đã có vài vụ đánh nhau với đàn em của Út anh. Út anh có báo chuyện này với Hai hí. Hai hí giao cho Út anh phải tự giải quyết. Hai hí biết nếu Út anh không giải quyết nổi chuyện này thì đàn em sẽ không nể phục nó và coi như mất đất làm ăn.
             
            Đàn em Út anh đòi “trải nệm”. “Trải nệm” có nghĩa là đụng độ lớn với nhóm của Sơn ba ke. Út anh suy nghĩ rất nhiều, nó không muốn trải nệm, vì như thế sẽ ảnh hưởng đến chổ làm ăn chung. Hơn nữa, hiện nay Hai hí đang “treo cây”, nếu nội bộ thanh trừng chỉ giỏi mời nhóm khác đến tranh giành địa phận, càng thêm bất lợi. Út anh muốn giải quyết êm thắm.
             
            Út anh bắn tiếng mời Sơn ba ke nói chuyện. Sơn Ba ke đề nghị Kha bò thương thuyết, Út anh đồng ý. Thông thường, trong các cuộc “nội chiến”, hai bên phải đồng ý một người đứng ra giải quyết tranh chấp. Người đó phải có tiếng tăm, uy tín trong giang hồ. Tiếng nói của người này có giá trị mà 2 bên phải tuân theo. Theo đúng như sự tranh chấp của Út anh và Sơn ba ke, thì phải là Hai hí giải quyết. Nhưng trong tình thế này, Kha bò là người thích hợp. Cuộc thương thuyết bất thành, vì Sơn ba ke được đằng chân lân đàng đầu. Kha bò đưa ra giải pháp cuối cùng: giải quyết tranh chấp bằng sức mạnh. Út anh và Sơn ba ke phải giao đấu tay đôi. Bên nào thua sẽ phải ra đi tìm đất khác. Thời gian là 7 giờ sáng chủ nhật. Địa điểm sân đua ngựa Phú Thọ. Út anh tự tin vào sức của nó, nhưng về tâm lý thì trong lòng nó đang bất an không biết Út em ở nơi đâu!! Nhưng nó cũng biết đây là trận sống còn, nó dẹp qua một bên mọi chuyện để tập trung hết sức vào trận chiến. (Còn tiếp)
            #6
              QN 09.05.2009 10:24:06 (permalink)
              Đổi mặt:
               
              Tí lùn đã tìm thấy Út em. Thì ra sau khi đánh nhau với Tí lùn, Út em buồn đời quá cứ đi hoài. Đến khi giựt mình vì trời sắp tối thì nó thấy nó đang ngồi trong công viên Phú Lâm. Xung quanh vắng lặng không còn ai. Nó bật khóc. Chưa bao giờ nó khóc ngon lành như vậy. Nước mắt cứ theo tiếng khóc tức tưởi tuôn tràn như mưa. Khóc được một hồi lâu, nó cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng hơn. Bổng có giọng nói trầm âm sau lưng:
               
              -         Tại sao con ngồi đây??
              Nó quay lại bắt gặp bác Sáu bảo vệ của công viên. Trước đây nó cũng hay vào đây chơi và quen Bác Sáu. Bác Sáu rất hiền lành và nhân hậu. Làm việc ở công viên mấy chục năm nay, Bác quen với nhiều cảnh đời bất hạnh. Bác biết rằng bên trong những đứa bụi đời ngổ ngáo, là những tâm hồn nhạy cảm, đáng thương. Nhiều khi Bác bắt gặp những viên ngọc quí chưa được mài giũa trong mấy đứa. Bác Sáu trước đây là thầy dạy võ ta Bình Định, Bác có người vợ và 2 đứa con gái rất dể thương. Một đêm nọ trong khi đang dạy võ ở sân chùa, thì bị pháo kích. Một trái pháo rơi đúng ngay giữa nhà Bác Sáu. Khi Bác chạy về đến nơi thì hỡi ơi, tất cả đã thành tro bụi. Người thì nói “việt cộng pháo kích” , kẻ thì cho “ quốc gia bắn lầm”, riêng Bác thì Bác chỉ còn biết căm thù chiến tranh mà thôi. Bác bỏ quê hương với những kỷ niệm đau buồn vào Sài Gòn sinh sống. Bác Sáu chọn nghề này vì Bác yêu cây cỏ, vả lại, có chút khoảng trống để tập luyện võ nghệ.
               
              Từ hôm đó, Út em ở lại với Bác Sáu. Nó ăn uống đi ngủ và làm việc cùng với Bác Sáu. Mỗi lần luyện Võ, Bác Sáu chỉ cho nó thêm mấy miếng giang hồ để phòng thân. Út em mê say tập luyện, nó phát hiện ra năng khiếu của nó về võ thuật. Thấy nó siêng năng, lại sáng dạ, Bác Sáu cũng tận lực dạy dỗ nó.
               
              Một hôm, khi đang luyện đến lần thứ 100 phân thế “Ngư ông hái bí”, thì nó nghe gọi giật ngược:
               
              -         Út em!!
               
              Tí lùn vứt xe một bên chạy đến. Hai đứa nhìn nhau sượng sùng, nhưng Tí lùn rất vui mừng khi tìm thấy Út em. Tụi nó mừng mừng tủi tủi tâm sự với nhau. Út em cũng thấy việc mình đánh nhau với Tí lùn là sai. Bác Sáu có dạy nó là “Quân tử động ngôn, bất động thủ”, với lại nghĩ lại chuyện đó, nó thấy cũng đâu có gì đâu?? Nó thích Hà nè chẳng qua cũng là chuyện trai gái mới lớn có cảm tình với nhau, đâu có gì sâu nặng đâu mà phải làm như vậy?? Với lại, Hà nè cũng thừa sức để dạy cho Tí lùn bài học, đâu có cần đến nó phải giở võ ra?? Hơn nữa, nó cảm thấy tình cảm của Hà nè dành cho Út anh là đúng hơn. Suy nghĩ của Út anh cũng giống như Hà nè mà!! Tự nhiên trong lòng nó dâng lên nổi thôi thúc muốn chạy về gặp Út anh ngay. Tụi nó ở lại ăn trưa với Bác Sáu. Tụi nó kể hết chuyện cho Bác Sáu nghe. Bác Sáu cũng khuyên nhủ vài lời, rồi bảo tụi nó về xem sự thể Út anh ra sao. Út em cảm ơn Bác Sáu đã dạy võ cho nó và cho nó tá túc trong thời gian qua. Tối nay nó sẽ ngủ lại một đêm với Bác Sáu, sáng mai là chủ nhật, nó sẽ đến thẳng sân Phú Thọ luôn.
               
              Út em ngủ lại một đêm là có lý do. Nó muốn chính nó là người giao đấu với Sơn ba ke chớ không phải Út anh. Gần 2 tuần tập luyện chăm chỉ làm nó tự tin cầm chắc phần thắng hơn là để Út anh giao đấu. Tuy nhiên làm thế nào để lừa được Út anh đây?? Lừa mấy người khác thì dể quá rồi. Anh em nó giống nhau như 2 giọt nước, ngay cả Hà nè còn có khi bị lộn mà!!
               
              Nó bàn với Tí lùn là sáng sớm mai, Tí lùn sẽ qua báo cho Út anh đã tìm được Út em. Út anh nghe vậy chắc là sẽ chạy đến đây liền. Trong khi Tí lùn chở Út anh lên đây, nó sẽ mạo danh Út anh đến điểm hẹn giao đấu với Sơn ba ke. Đến khi Út anh đến đây thì trận đấu đã kết thúc rồi. Bàn bạc xong xuôi, tụi nó chia tay nhau hẹn ngày mai cứ vậy mà làm.
               
              Út anh đêm đó trằn trọc không ngũ được. Tài cụt sẽ ra sân Phú Thọ với nó ngày mai. Nhưng sự có mặt Tài cụt cũng chỉ là hổ trợ về mặt tinh thần thôi. Đây là trận chiến của nó. Ý nghĩa quan trọng của trận này khiến nó mơ hồ lo sợ. Nó nghĩ nhiều đến khả năng thất bại. Nó không sợ thất bại, mà sợ sau đó sẽ làm sao?? Thời buổi này đất làm ăn cho tụi nó đâu có dể kiếm?? Đi chổ khác thì khổ lắm!! Nhiều khi cũng phải thân lươn chẳng ngại lấm đầu, rồi lao vào con đường trộm cắp thì coi như tiêu. Nó thà chết chớ không đi con đường đó đâu!! Vì vậy, phải thắng.
               
              Nó lơ mơ đi vào giấc ngũ đầy mộng mị, trong mơ, nó thấy con Hà nè gặp nạn, kêu nó quá trời. Hình như Hà nè kêu nó thật?? Nó giựt mình tỉnh giấc, tiếng Hà nè kêu cửa:


              -         Anh Út ơi, anh Út ơi!!
              Út anh bật dậy mở cửa, nó thấy Tí lùn và Hà nè hớt hơ hớt hải.


              -         Gì vậy em??
              -         Tìm được Út em rồi!! Út em ở trên cong viên Phú Lâm.
              Tí lùn thuật lại câu chuyện tìm gặp Út em. Dĩ nhiên là nó dấu âm mưu tráo người của Út em.
               
              Út anh suy nghĩ một hồi, không phải là nó không thương Út em, nhưng bây giờ, trận chiến trước mắt quan trọng hơn việc gặp lại Út em rất nhiều. Sau đó rồi nó đi gặp Út em cũng được mà?? Nó nói Tí lùn chở Hà nè đến gặp Út em. Còn nó phải đi ra sân Phú Thọ cho đúng hẹn.
               
              Tí lùn biết Út anh rất quyết đoán. Một khi đã quyết như thế, Út anh không bao giờ thay đổi. Nó kéo tay Hà nè đòi đi đón Út em ngay. Nó muốn chạy đến sớm để báo cho Út em biết ý định của Út anh.
               
              Út anh đánh răng rửa mặt đàng hoàng, rồi đến bên bàn thờ mẹ nó. Ba nó chắc giờ đã ra quán cafe đầu hẽm rồi. Nó thắp 3 cây nhang lâm râm cầu nguyện hồi lâu. Nó thấy bàn thờ mẹ nó nhang tàn khói lạnh. Tấm hình mẹ nó trên bàn thờ nhìn nó thật hiền hậu và bao dung. Nó biết dù thế nào đi nữa, thì mẹ nó cũng sẽ phù hộ cho anh em Út. Nó nhớ lời Mẹ nó dặn dò lúc lâm chung, bổng nước mắt chảy dài. Nó thầm hứa dù có ra sao đi nữa, thì anh em nó cũng phải sống đàng hoàng, trong sạch, chớ không hề đi vào con đường không ngay thẳng. Nó bổng thấy trong lòng nhẹ nhàng, không còn chút lo lắng vướng bận gì cả. Nó thư thái bước đi.
               
              Út anh đến nơi đã thấy mọi người có mặt. Đàn em Kha bò vây thành một vòng tròn. Tài cụt cũng đã đến. Kha bò đang đứng bên trong vòng với Sơn ba ke. Út anh bước vào trong vòng vây của đàn em Kha bò...
               
              Tí lùn chở Hà nè chạy như bay lên hướng Phú Lâm. Đến giữa đường thì gặp Út em. Nó nói không kịp thở:


              -         Út anh đến Phú Thọ rồi.
              Tụi nó lật đật quay xe lại, tống ba, đạp hết tốc lực lao đến sân đua ngựa Phú Thọ.
               
              Út em lòng như lửa đốt. Nó lao đến vòng tròn. Tài cụt ôm nó lại. Nó thấy Út anh đang bị Sơn ba ke một tay khóa cổ, một tay đấm vào mặt Út anh. Út anh máu mũi chảy tùm lum, dây ướt hết cả vạt áo. Anh em nó có cái lổ mũi hể đụng vào là chảy máu cam. Nhưng hình như Út anh không thấy đường, hai mắt nó nhắm tịt, hai tay ôm đầu chịu đòn. Út em hét lên một tiếng thống thiết, nó muốn nhảy vào bên trong để cứu Út anh. Nhưng Tài cụt và đàn em Kha bò đã ôm chặt lấy nó.
               
              Út em bổng thấy mặt mình ươn ướt, nó chùi tay xem, thì ra mũi nó cũng chảy máu như Út anh. Anh em nó hể đứa này bị làm sao thì đứa kia cũng có cảm giác tương tự. Nó bổng nảy ra một ý. Nó lùi lại khỏi vòng tròn, tưởng tượng giống như đang bị Sơn ba ke siết cổ. Cái thế “ngư ông hái bí” nó đã tập biết bao lần rồi. Nó hụp nhanh người xuống thấp, sàn tấn qua một bên, cung cùi chỏ tưởng tượng đánh vào ngực Sơn ba ke phía sau, tay kia cong lại giống như ngư ông đang cầm giỏ cá đánh thốc từ dưới lên ngay hạ bộ Sơn ba ke, đống thời xoay tròn người trụ tấn đinh, hay tay bung lên cao thế “Song long tranh châu”. Mắt nó nhắm nghiền truyền tất cả thần lực vào cho Út anh bên trong.

              Thật kỳ lạ, Út anh đang bị thất thế với vòng tay như gọng kềm của Sơn ba ke, bổng linh hoạt hẳng lên, chân tay thi triển bộ pháp đòn thế y như Út em vậy. Sơn ba ke, bổng thấy Út anh trơn tuột như con lươn, luồn khỏi vòng tay của nó, dưới bộ hạ, và ngực đau điếng vì cú đánh của Út anh, chưa hoàn hồn thì đã té ngữa chống vó lên trời. Nó đứng dậy không được nữa, mặt mày choáng váng không thấy gì cả. Út anh thừa thế xông lên tung cú đá quyết định vào sườn Sơn ba ke. Sơn ba ke hộc lên một tiếng đau đớn. Nó đưa tay xin thua. Nó đã hoàn toàn thua cuộc.
               
              Út em nhảy vào đở lấy Út anh, nó cởi áo lau máu cho Út anh.rồi ôm lấy Út anh mà khóc, cả Tài cụt, Hà nè và Tí lùn cũng ôm lấy hai anh em nó khóc ngon lành.
               
              Kha bò kêu Sơn ba ke đứng dậy. Nó cầm lấy hai tay Sơn ba ke ngửi, rồi tát Sơn ba ke một cái nảy lửa. Thì ra Sơn ba ke chơi bẩn, nó dùng ớt tươi xoa hai tay nó trước khi đánh nhau. Hèn gì Út anh bị cay mắt không thấy đường là đúng rồi.
               
              Sơn ba ke từ đó không còn thấy mặt ở chợ Kim biên nữa. (Hết)
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.05.2009 10:27:16 bởi QN >
              #7
                Chuyển nhanh đến:

                Thống kê hiện tại

                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                Kiểu:
                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9