QN
-
Số bài
:
12
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 22.04.2009
|
RE: Út anh Út em
-
09.05.2009 10:24:06
Đổi mặt: Tí lùn đã tìm thấy Út em. Thì ra sau khi đánh nhau với Tí lùn, Út em buồn đời quá cứ đi hoài. Đến khi giựt mình vì trời sắp tối thì nó thấy nó đang ngồi trong công viên Phú Lâm. Xung quanh vắng lặng không còn ai. Nó bật khóc. Chưa bao giờ nó khóc ngon lành như vậy. Nước mắt cứ theo tiếng khóc tức tưởi tuôn tràn như mưa. Khóc được một hồi lâu, nó cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng hơn. Bổng có giọng nói trầm âm sau lưng: - Tại sao con ngồi đây?? Nó quay lại bắt gặp bác Sáu bảo vệ của công viên. Trước đây nó cũng hay vào đây chơi và quen Bác Sáu. Bác Sáu rất hiền lành và nhân hậu. Làm việc ở công viên mấy chục năm nay, Bác quen với nhiều cảnh đời bất hạnh. Bác biết rằng bên trong những đứa bụi đời ngổ ngáo, là những tâm hồn nhạy cảm, đáng thương. Nhiều khi Bác bắt gặp những viên ngọc quí chưa được mài giũa trong mấy đứa. Bác Sáu trước đây là thầy dạy võ ta Bình Định, Bác có người vợ và 2 đứa con gái rất dể thương. Một đêm nọ trong khi đang dạy võ ở sân chùa, thì bị pháo kích. Một trái pháo rơi đúng ngay giữa nhà Bác Sáu. Khi Bác chạy về đến nơi thì hỡi ơi, tất cả đã thành tro bụi. Người thì nói “việt cộng pháo kích” , kẻ thì cho “ quốc gia bắn lầm”, riêng Bác thì Bác chỉ còn biết căm thù chiến tranh mà thôi. Bác bỏ quê hương với những kỷ niệm đau buồn vào Sài Gòn sinh sống. Bác Sáu chọn nghề này vì Bác yêu cây cỏ, vả lại, có chút khoảng trống để tập luyện võ nghệ. Từ hôm đó, Út em ở lại với Bác Sáu. Nó ăn uống đi ngủ và làm việc cùng với Bác Sáu. Mỗi lần luyện Võ, Bác Sáu chỉ cho nó thêm mấy miếng giang hồ để phòng thân. Út em mê say tập luyện, nó phát hiện ra năng khiếu của nó về võ thuật. Thấy nó siêng năng, lại sáng dạ, Bác Sáu cũng tận lực dạy dỗ nó. Một hôm, khi đang luyện đến lần thứ 100 phân thế “Ngư ông hái bí”, thì nó nghe gọi giật ngược: - Út em!! Tí lùn vứt xe một bên chạy đến. Hai đứa nhìn nhau sượng sùng, nhưng Tí lùn rất vui mừng khi tìm thấy Út em. Tụi nó mừng mừng tủi tủi tâm sự với nhau. Út em cũng thấy việc mình đánh nhau với Tí lùn là sai. Bác Sáu có dạy nó là “Quân tử động ngôn, bất động thủ”, với lại nghĩ lại chuyện đó, nó thấy cũng đâu có gì đâu?? Nó thích Hà nè chẳng qua cũng là chuyện trai gái mới lớn có cảm tình với nhau, đâu có gì sâu nặng đâu mà phải làm như vậy?? Với lại, Hà nè cũng thừa sức để dạy cho Tí lùn bài học, đâu có cần đến nó phải giở võ ra?? Hơn nữa, nó cảm thấy tình cảm của Hà nè dành cho Út anh là đúng hơn. Suy nghĩ của Út anh cũng giống như Hà nè mà!! Tự nhiên trong lòng nó dâng lên nổi thôi thúc muốn chạy về gặp Út anh ngay. Tụi nó ở lại ăn trưa với Bác Sáu. Tụi nó kể hết chuyện cho Bác Sáu nghe. Bác Sáu cũng khuyên nhủ vài lời, rồi bảo tụi nó về xem sự thể Út anh ra sao. Út em cảm ơn Bác Sáu đã dạy võ cho nó và cho nó tá túc trong thời gian qua. Tối nay nó sẽ ngủ lại một đêm với Bác Sáu, sáng mai là chủ nhật, nó sẽ đến thẳng sân Phú Thọ luôn. Út em ngủ lại một đêm là có lý do. Nó muốn chính nó là người giao đấu với Sơn ba ke chớ không phải Út anh. Gần 2 tuần tập luyện chăm chỉ làm nó tự tin cầm chắc phần thắng hơn là để Út anh giao đấu. Tuy nhiên làm thế nào để lừa được Út anh đây?? Lừa mấy người khác thì dể quá rồi. Anh em nó giống nhau như 2 giọt nước, ngay cả Hà nè còn có khi bị lộn mà!! Nó bàn với Tí lùn là sáng sớm mai, Tí lùn sẽ qua báo cho Út anh đã tìm được Út em. Út anh nghe vậy chắc là sẽ chạy đến đây liền. Trong khi Tí lùn chở Út anh lên đây, nó sẽ mạo danh Út anh đến điểm hẹn giao đấu với Sơn ba ke. Đến khi Út anh đến đây thì trận đấu đã kết thúc rồi. Bàn bạc xong xuôi, tụi nó chia tay nhau hẹn ngày mai cứ vậy mà làm. Út anh đêm đó trằn trọc không ngũ được. Tài cụt sẽ ra sân Phú Thọ với nó ngày mai. Nhưng sự có mặt Tài cụt cũng chỉ là hổ trợ về mặt tinh thần thôi. Đây là trận chiến của nó. Ý nghĩa quan trọng của trận này khiến nó mơ hồ lo sợ. Nó nghĩ nhiều đến khả năng thất bại. Nó không sợ thất bại, mà sợ sau đó sẽ làm sao?? Thời buổi này đất làm ăn cho tụi nó đâu có dể kiếm?? Đi chổ khác thì khổ lắm!! Nhiều khi cũng phải thân lươn chẳng ngại lấm đầu, rồi lao vào con đường trộm cắp thì coi như tiêu. Nó thà chết chớ không đi con đường đó đâu!! Vì vậy, phải thắng. Nó lơ mơ đi vào giấc ngũ đầy mộng mị, trong mơ, nó thấy con Hà nè gặp nạn, kêu nó quá trời. Hình như Hà nè kêu nó thật?? Nó giựt mình tỉnh giấc, tiếng Hà nè kêu cửa: - Anh Út ơi, anh Út ơi!! Út anh bật dậy mở cửa, nó thấy Tí lùn và Hà nè hớt hơ hớt hải. - Gì vậy em?? - Tìm được Út em rồi!! Út em ở trên cong viên Phú Lâm. Tí lùn thuật lại câu chuyện tìm gặp Út em. Dĩ nhiên là nó dấu âm mưu tráo người của Út em. Út anh suy nghĩ một hồi, không phải là nó không thương Út em, nhưng bây giờ, trận chiến trước mắt quan trọng hơn việc gặp lại Út em rất nhiều. Sau đó rồi nó đi gặp Út em cũng được mà?? Nó nói Tí lùn chở Hà nè đến gặp Út em. Còn nó phải đi ra sân Phú Thọ cho đúng hẹn. Tí lùn biết Út anh rất quyết đoán. Một khi đã quyết như thế, Út anh không bao giờ thay đổi. Nó kéo tay Hà nè đòi đi đón Út em ngay. Nó muốn chạy đến sớm để báo cho Út em biết ý định của Út anh. Út anh đánh răng rửa mặt đàng hoàng, rồi đến bên bàn thờ mẹ nó. Ba nó chắc giờ đã ra quán cafe đầu hẽm rồi. Nó thắp 3 cây nhang lâm râm cầu nguyện hồi lâu. Nó thấy bàn thờ mẹ nó nhang tàn khói lạnh. Tấm hình mẹ nó trên bàn thờ nhìn nó thật hiền hậu và bao dung. Nó biết dù thế nào đi nữa, thì mẹ nó cũng sẽ phù hộ cho anh em Út. Nó nhớ lời Mẹ nó dặn dò lúc lâm chung, bổng nước mắt chảy dài. Nó thầm hứa dù có ra sao đi nữa, thì anh em nó cũng phải sống đàng hoàng, trong sạch, chớ không hề đi vào con đường không ngay thẳng. Nó bổng thấy trong lòng nhẹ nhàng, không còn chút lo lắng vướng bận gì cả. Nó thư thái bước đi. Út anh đến nơi đã thấy mọi người có mặt. Đàn em Kha bò vây thành một vòng tròn. Tài cụt cũng đã đến. Kha bò đang đứng bên trong vòng với Sơn ba ke. Út anh bước vào trong vòng vây của đàn em Kha bò... Tí lùn chở Hà nè chạy như bay lên hướng Phú Lâm. Đến giữa đường thì gặp Út em. Nó nói không kịp thở: - Út anh đến Phú Thọ rồi. Tụi nó lật đật quay xe lại, tống ba, đạp hết tốc lực lao đến sân đua ngựa Phú Thọ. Út em lòng như lửa đốt. Nó lao đến vòng tròn. Tài cụt ôm nó lại. Nó thấy Út anh đang bị Sơn ba ke một tay khóa cổ, một tay đấm vào mặt Út anh. Út anh máu mũi chảy tùm lum, dây ướt hết cả vạt áo. Anh em nó có cái lổ mũi hể đụng vào là chảy máu cam. Nhưng hình như Út anh không thấy đường, hai mắt nó nhắm tịt, hai tay ôm đầu chịu đòn. Út em hét lên một tiếng thống thiết, nó muốn nhảy vào bên trong để cứu Út anh. Nhưng Tài cụt và đàn em Kha bò đã ôm chặt lấy nó. Út em bổng thấy mặt mình ươn ướt, nó chùi tay xem, thì ra mũi nó cũng chảy máu như Út anh. Anh em nó hể đứa này bị làm sao thì đứa kia cũng có cảm giác tương tự. Nó bổng nảy ra một ý. Nó lùi lại khỏi vòng tròn, tưởng tượng giống như đang bị Sơn ba ke siết cổ. Cái thế “ngư ông hái bí” nó đã tập biết bao lần rồi. Nó hụp nhanh người xuống thấp, sàn tấn qua một bên, cung cùi chỏ tưởng tượng đánh vào ngực Sơn ba ke phía sau, tay kia cong lại giống như ngư ông đang cầm giỏ cá đánh thốc từ dưới lên ngay hạ bộ Sơn ba ke, đống thời xoay tròn người trụ tấn đinh, hay tay bung lên cao thế “Song long tranh châu”. Mắt nó nhắm nghiền truyền tất cả thần lực vào cho Út anh bên trong. Thật kỳ lạ, Út anh đang bị thất thế với vòng tay như gọng kềm của Sơn ba ke, bổng linh hoạt hẳng lên, chân tay thi triển bộ pháp đòn thế y như Út em vậy. Sơn ba ke, bổng thấy Út anh trơn tuột như con lươn, luồn khỏi vòng tay của nó, dưới bộ hạ, và ngực đau điếng vì cú đánh của Út anh, chưa hoàn hồn thì đã té ngữa chống vó lên trời. Nó đứng dậy không được nữa, mặt mày choáng váng không thấy gì cả. Út anh thừa thế xông lên tung cú đá quyết định vào sườn Sơn ba ke. Sơn ba ke hộc lên một tiếng đau đớn. Nó đưa tay xin thua. Nó đã hoàn toàn thua cuộc. Út em nhảy vào đở lấy Út anh, nó cởi áo lau máu cho Út anh.rồi ôm lấy Út anh mà khóc, cả Tài cụt, Hà nè và Tí lùn cũng ôm lấy hai anh em nó khóc ngon lành. Kha bò kêu Sơn ba ke đứng dậy. Nó cầm lấy hai tay Sơn ba ke ngửi, rồi tát Sơn ba ke một cái nảy lửa. Thì ra Sơn ba ke chơi bẩn, nó dùng ớt tươi xoa hai tay nó trước khi đánh nhau. Hèn gì Út anh bị cay mắt không thấy đường là đúng rồi. Sơn ba ke từ đó không còn thấy mặt ở chợ Kim biên nữa. (Hết)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.05.2009 10:27:16 bởi QN >
|