LỜI CUỐI CHO NHAU
LỜI CUỐI CHO NHAU
Em đâu biết tôi nhớ vô cùng !
Nhớ từ dáng ngọc ,mái tóc nhung
Nhớ đôi môi nhỏ, buồn đôi mắt
Như cả mùa thu đẹp não nùng....
Em là đối tượng của hồn tôi
Tôi yêu em lắm nhất trên đời
Nhưng giờ tôi khóc trong cay đắng
Vì chuyện tình duyên lỡ dở rồi!
Hồng Ngọc ơi! Em có biết không ?
Tình tôi dệt mộng đã bao năm
Yêu em từ độ trăng mười sáu
Thời gian chồng chất những thương mong !
Tình tôi thiết tha lắm người ơi!
Sao người lại nỡ bỏ quên tôi ?!
Đi theo tiếng gọi ân tình khác
Xé nát tim tôi vỡ mộng đời...
Tháng ngày lặng lẽ vắng tin em
Ray rứt trong tôi một nỗi niềm
Biết làm sao nói lời tiễn biệt?!
Trả lại em kỷ vật làm tin ?!
Không ngờ hôm nay tôi gặp em
Tình đời sao lắm cảnh trái ngang
Xui khiến chi cho ta gặp gỡ
Để cho duyên kiếp tôi bẽ bàng!
Lần cuối gặp nhau biết nói gì?
Cầu chúc cho em trên chuyến đi
Lên chiếc xe hoa ... tròn hạnh phúc
Vui sướng theo chồng lúc vu quy
Em nhủ rằng: anh hãy cố quên
Hình ảnh sầu muộn của riêng em
Nhưng trời hỡi ! làm sao quên được ?!
Dáng dấp yêu kiều ở trong tim ?!
Dù cho thời gian có đổi thay
Ngàn đời tôi vẫn nhớ hôm nay
Làm sao nói được giờ phút cuối !?!
Tình tôi ngây ngất tựa như say ...
Dù đời tôi có lạc bến nào?!
Thì hồn vẫn nhớ , vẫn thương đau
Vẫn yêu em mãi trong cung bậc :
''Lỗi một đường tơ , lỡ nhịp cầu"
Đây bài thơ cuối viết cho em
Bằng lời tha thiết của trái tim
Xin em giữ lấy làm lưu niệm
Làm quà tiễn đưa lúc sang ngang.
Nguyễn Hoàng Đạo
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.06.2009 08:27:18 bởi Nguyễn Hoàng Đạo >
Chào bạn,
Không biết có trục trặc gì trong khi đăng bài không mà Huyền Băng thấy bạn có ba chủ đề thơ sáng tác nhưng cùng một bài đăng thôi. HB đã xóa hai chủ đề dư. Bạn có thể xem lại phần "Bạn muốn tham gia vào vườn thơ" ở đầu trang thơ sáng tác để nắm rõ cách đăng bài bạn nhé. Với chủ đề còn lại của bạn, bạn vào đó mở mục trả lời, và đăng những bài tiếp theo như đã hướng dẫn.
Chúc vui,
Huyền Băng
Ngõ hồn tôi
Ngõ hồn tôi vọng tiếng thơ
Cõi hồn tôi chốn mịt mờ tiêu dao
Lá hồn úa rụng hư hao
Bay theo nỗi nhớ rơi vào vũng em
Nửa hồn lạc giữa sao đêm
Nửa vương gai nhọn xuyên đâm nát hồn
Ngậm ngùi trên đỉnh cô đơn
Bao năm ôm trọn nỗi buồn chắt chiu
Ngõ hồn sầu đọng hoang liêu
Thê lương bóng cũ, tiêu điều dáng xưa
Nhớ thương, điệp khúc … bao mùa?!
Đắng cay vì những lọc lừa, dối gian
Vì … yêu người gặp trái ngang
Cho hồn ray rứt thở than tiếng lòng
Ai? Người tri kỷ, tri âm?!
Duyên thơ tri ngộ trăm năm ước gì?!
Nguyễn Hoàng Đạo
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.05.2009 12:16:08 bởi Hoàng Đạo >
Lời giã biệt
của loài chim biển
Thôi nhé! tôi giã từ em tôi giã từ tất cả
Những cuộc vui và đêm đô thị tưng bừng ánh sáng
Hỡi! những con đường, đại lộ, công viên, ghế đá...
Hỡi! Tình yêu đam mê, nồng cháy... hơn một lần gãy đổ
Xin cho tôi gởi lời từ tạ
(Lời tạ từ gói ghém tin yêu)
Bởi lẽ mai này tôi phải đi rồi
Rất âm thầm khi mặt trời chưa thức giấc.
Trên chuyến tàu hải hành xa tít mù khơi.
Khoác áo phong sương tôi băng mình vào sương gió.
Trước mặt tôi hải lộ tuần dương, hải lộ đăng trình
Biển gào thét tôi ngất ngây giữa vùng trời bão tố
Tiếng réo gọi của trùng dương như lời chim thổ lộ.
Trót mang thân loài hải âu sống quanh năm trên vùng biển nhớ.
Tôi di hành qua từng hải đảo quê hương…
Nào Hoàng Sa, Trường Sa, Hòn Lớn, Cù Lao Thu, Hòn Nam Du...cứ điểm của hồn. Ngày tháng lặn lội tìm em trên bọt sóng.
Đời thủy thủ là những chuyến đi dài chất đầy thương nhớ.
Là những lần giã từ vội vã với người yêu.
Mang nuối tiếc đi rong chơi qua nghìn bến lạ.
Thôi nhé! Tôi giã từ em, tôi giã từ tất cả.
Những cuộc vui và đêm đô thị tưng bừng ánh sáng
Hỡi! những con đường, đại lộ, công viên, ghế đá…
Hỡi tình yêu đam mê, điên cuồng, vội vã…
Xin cho tôi gởi lời từ tạ
(Lời tạ từ gói ghém tin yêu)
Bởi lẽ ngoài kia trùng dương đang thì thầm lên tiếng gọi.
Nguyễn Hoàng Đạo
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.06.2009 08:31:08 bởi Nguyễn Hoàng Đạo >
Lạc nẻo linh hồn
Tôi gục đầu trên tay Cứ tưởng mình ngủ say
Trong vũ trụ sầu thảm
Êm đềm những chuỗi ngày
Chợt nhìn vào hư không
Tôi thấy hồn long đong
Như bóng ai lạc lõng
Giữa sa mạc mênh mông
Cuộc đời bỏ đi hoang
Trên vạn nẻo thời gian
Kỷ niệm vùi dĩ vãng
Chất thành đống tro tàn
Tháng năm dài lê thê
Mang linh hồn trở về
Với bao nhiêu tội lỗi
Đầy lở lói máu me
Linh hồn ngất lịm dần
Chờ chết bên tử thần
Tôi giã từ cuộc sống
Như một kiếp thiêu thân
Tôi không yêu cuộc đời
Không yêu linh hồn tôi
Vì nó là bóng tối
Của u hoài đơn côi
Linh hồn chạy về đâu?
Còn mang nặng u sầu
Trong tâm tư cằn cỗi
Chôn vùi xuống mộ sâu?!
Nguyễn Hoàng Đạo
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.05.2009 12:35:39 bởi Hoàng Đạo >
Bệnh hoạn
(Để tưởng nhớ nhà thơ Hàn Mặc Tử) Linh hồn tôi mắc bệnh phong
Cuộc sống tôi bệnh hoạn
Người ta khinh và xa lánh tôi
Tôi khóc, tôi tủi hổ và cuồng loạn
Màu áo trắng dính màu đen đơn côi
Tôi nằm trên mặt nước linh hồn chết trôi
Xa lánh cuộc đời xa lánh tất cả…
(Tôi mê man hớp từng giọt trăng rơi
Cho tim đau đớn và hồn say nghiêng ngả)
Người ta chạy trốn, tình yêu chạy trốn
Tôi ngửa bàn tay phung hủi ra xin người một giọt lệ
Để tắm rửa hết những đau khổ và tàn tệ
Trong linh hồn bệnh hoạn và tàn phế
Nhưng người ta ngoảnh mặt đi, nàng ngoảnh mặt đi
Sầu muộn trở về, thất vọng trở về
Băng tuyết trong linh hồn, mưa trên đôi mi…
Nguyễn Hoàng Đạo
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.05.2009 20:48:33 bởi Hoàng Đạo >
Tiếng hát côn trùng
Chợt nhớ mùi thơm tho cỏ lúa
Xin hãy trả tôi về vùng trời thân thương tuổi nhỏ
Xin cho tôi những giây phút lặng yên
Lắng nghe tiếng hát côn trùng vang trong nắng sớm
Réo gọi mùa màng hãy trĩu nặng vai người
Đồng khô cỏ cháy thành trù phú xanh tươi
Tiếng hát côn trùng nỉ non bờ ruộng
Lao xao giai điệu trầm hùng, êm ả du dương
Lúa hè thu trổ đòng đòng đang thời gon gái
Liu riu nước chảy róc rách bờ mương
Em là thôn nữ đảm đang, hiền lương
Anh đây mục tử ngao du sơn thủy
Lưng trâu mà ngỡ tuấn mã dặm trường
Gặp em hái nụ tầm xuân bên cầu tre lắc lẻo
Mắt trao ánh mắt, lòng bồi hồi vấn vương
Tiếng hát côn trùng nỉ non da diết
Có phải lời trần tình của chú dế than?!
Hay khúc thương ca của chàng cồ lửa?! Hòa cùng điệp khúc ve buồn vang vọng râm ran
Ru tôi, ru tôi quên cả thời gian
Từ buổi bình minh đến lúc chiều tàn
Bát ngát, mơn man, hương đồng gió nội
Ngây ngất hồn tôi, giấc ngủ thiên đàng
Em có cùng tôi một ngày trẩy hội?
Qua những đồng quê qua những kênh mương
Tiếng hát côn trùng nỉ non, tha thiết
Ru tôi, đưa tôi về với tuổi thơ thần tiên
Trên chiếc nôi xanh biếc tình quê hương.
Nguyễn Hoàng Đạo
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.06.2009 19:02:45 bởi Nguyễn Hoàng Đạo >
VẾT THƯƠNG LÒNG
Ôi chao! Anh đau ở trong lòng
Vết thương loang lở cả ngàn năm
Làm sao em hỡi, làm sao nhỉ?
Cho vết thương này khỏi quặn đau!
Từ thuở em đi đến bây giờ
Hồn em vẫn sống ở trong mơ
Vẫn yêu em mãi trong đơn lạnh
Và nhớ thương cho đến dại khờ
Sao em lại nỡ phụ tình anh?
Vứt mộng yêu đương vỡ tan tành
Rồi em lại bảo không chân thật
Không xứng cho tình em với anh!
Em trách anh là kẻ đến sau Đến muộn... duyên cớ bởi vì đâu?! Nếu biết em chọn người đến trước! Anh tỏ tình ngay từ buổi đầu!! Thôi thế từ nay cách xa rồi!
Đường tơ ai nỡ cắt làm đôi?
“Người đi một nửa hồn tôi mất
Một nửa hồn kia tan nát thôi”
Em biết rằng: anh đã khổ nhiều
Để thành điên dại cũng vì yêu
Trong cơn mê loạn anh thầm nghĩ:
Thôi chết cho rồi khỏi phải yêu!
Em có buồn không em của tôi?!
Dù em đang sống ở xa xôi
Nơi phương trời ấy em còn nhớ?!
Hay đã quên rồi thuở lứa đôi?!
Ôi chao! Anh đau ở trong hồn!
Vết thương cào cấu mãi từng cơn
Làm sao em hỡi làm sao nhỉ?!
Cho trái tim này khỏi cô đơn?! Nguyễn Hoàng Đạo
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.06.2009 19:13:09 bởi Nguyễn Hoàng Đạo >
Trích đoạn: Nguyễn Hoàng Đạo
VẾT THƯƠNG LÒNG
Ôi chao! anh đau ở trong lòng !
Vết thương loang lở cả ngàn năm
Làm sao em hỡi, làm sao nhỉ?!
Cho vết thương này khỏi quặn đau!!
Từ thuở em đi đến bây giờ
Hồn anh vẫn sống ở trong mơ
Vẫn yêu em mãi trong đơn lạnh
Và nhớ thương cho đến dại khờ
Sao em lại nỡ phụ tình anh?!
Vứt mộng yêu đương vỡ tan tành !
Rồi em lại bảo không chân thật
Không xứng cho tình em với anh!
Em chê:" anh là kẻ đến sau
Đến muộn..." duyên cớ bởi vì đâu?!
Nếu biết em chọn người đến trước!
Anh NGÕ LỜI YÊU từ buổi đầu!!
Thôi thế từ nay cách xa rồi!
Đường tơ ai nỡ cắt làm đôi?
“Người đi một nửa hồn tôi mất
Một nửa hồn kia tan nát thôi”
Em biết rằng: anh đã khổ nhiều
Đã thành điên dại cũng vì yêu
Trong cơn mê loạn anh thầm nghĩ:
Thôi chết cho rồi khỏi phải yêu!
Em có buồn không em của tôi?!
Dù em đang sống ở xa xôi
Nơi phương trời ấy em còn nhớ?!
Hay đã quên rồi thuở lứa đôi?!
Ôi chao! anh đau ở trong hồn!
Vết thương cào cấu mãi từng cơn
Làm sao em hỡi làm sao nhỉ ?!
Cho trái tim này khỏi cô đơn ?!
Nguyễn Hoàng Đạo
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2012 09:14:21 bởi NGUYEN_HOANG_DAO_65 >
BÀI CA TỪ HOANG ĐẢO
Đó là những khu vườn thiên nhiên cô lập Và những hòn đá sống biệt lập Cây cối tha hồ ngủ(hoặc nhảy Măm bô) Tiếng sóng vỗ nhịp hoài Hát lên những âm thanh ngạo nghễ La to giữa trùng dương mông mênh Đánh vào đầu những hòn đá không có linh hồn Chúng vẫn cúi đầu đi theo định mệnh Tâm tư trống không hồn nhiên,hoang sơ,cô đơn... Hát bài ca kỳ dị nhưng có lúc the thé như muốn câm nín (Đầu không đội mũ,mắt mở to trống trơn) Trong bài ca không có người con gái để móng tay đỏ dài Không có thi sĩ khóc và hát trong vườn hoa Khong có hộp đêm,nhà hàng,khách sạn,khiêu vũ trường... Vắng mặt cả tình yêu,vắng mặt cả đau thương Đã chết mất những giọng ca,tiếng khóc của người nghệ sĩ nơi kịch trường Thời gian ngoảnh mặt đi (và mặc cảm) Để lại những hòn đá cô đơn,hoang dại nằm ngủ không nói năng gì ! NGUYỄN-HOÀNG-ĐẠO
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.01.2012 12:21:59 bởi NGUYEN_HOANG_DAO_65 >
Biển tình lồng lộng!
Biển tình lồng lộng, quay cuồng, giông bão
Thuyền tình chìm xuống đáy vực âm u
Tôi lạc hồn vào luồng biển xa mù
Trong bão táp tình tôi kêu chới với !
Bến bờ ơi! nghìn trùng xa vời vợi!
Tôi đợi chờ cơn lốc thủy triều lên
Hồn trôi dạt đến một vũng trăng êm
Tôi réo gọi: tình ơi, tình một thuở
Vớt tôi lên trên chuyến tàu nhung nhớ
Đi về đâu, ngàn vạn bến yêu thương ? Trong tim tôi có một vầng thái dương
Bóng hình em, chiếc la bàn cực lớn
Đôi mắt sao khuya, muôn đời hiển hiện
Đôi tay ngọc ngà, kim chỉ phương nam
Đường tôi đi theo tiếng gọi trái tim
Nên chắc chẳng bao giờ sai lệch hướng
Những lúc phong ba, những ngày gió chướng
Em là vịnh đời, bến đỗ hồn tôi
Dù nôn nao, cơn sốc đến lả người
Tôi vẫn ôm tình em vờn với sóng
NguyễnHoàngĐạo
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2014 21:50:01 bởi NGUYEN_HOANG_DAO_65 >
Nhớ Cố Nhân
Dòng sông khóc Tiếng cú khóc Bên đồi vắng Đi dưới trăng Đêm thầm lặng Nhớ cố nhân Lòng bâng khuâng Ôi ! kỷ niệm Sầu lệ dâng Hồn ngất lịm Thắp hương tìm Ra nghĩa địa Đọc tên ai ? Trên đầu bia: Lê-Thị-Mai Người con gái Sinh năm một Chín bốn bảy (1947) Nàng đã chết Từ dạo ấy Trong cuộc chiến Đầy khốc hại Nàng vĩnh viễn Xa lìa đời Và để lại Bao kỷ niệm Cho người trai Mỗi đêm buồn Chàng sầu muộn Vì thương nhớ Người bạn gái Nằm im lìm Bên cỏ dại !!! Ôi ! em ơi ! Người em yêu Của lòng tôi Đã đi vào Giấc mộng rồi Còn đâu nữa ! Tình chung đôi !!
Nguyễn-Hòang-Đạo
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.01.2012 12:18:39 bởi NGUYEN_HOANG_DAO_65 >
Đây !!
Đây tiếng tơ lòng đang nức nở
Đây lời di niệm của hồn Thơ
Đây tình phôi phai trên đỉnh nhớ
Đây sóng cuồng đau vỗ nát bờ
Nguyễn-hoàng-Đạo
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2012 07:58:40 bởi NGUYEN_HOANG_DAO_65 >
Trích đoạn: Nguyễn Hoàng Đạo
Ngõ hồn tôi
Ngõ hồn tôi vọng tiếng thơ
Cõi hồn tôi chốn mịt mờ tiêu dao
Lá hồn úa rụng hư hao
Bay qua biển nhớ rơi vào vũng em
Nửa hồn lạc giữa sao đêm
Nửa vương gai nhọn xuyên đâm nát hồn
Ngậm ngùi trên đỉnh cô đơn
Bao năm ôm trọn nỗi buồn chắt chiu
Ngõ hồn sầu đọng hoang liêu
Thê lương bóng cũ, tiêu điều dáng xưa
Nhớ thương, điệp khúc … bao mùa?!
Đắng cay vì những lọc lừa, dối gian
Vì … yêu người gặp trái oan
Cho hồn ray rứt thở than tiếng lòng
Ai? Người tri kỷ, tri âm?!
Duyên thơ tri ngộ trăm năm ước gì?!
Nguyễn Hoàng Đạo
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2012 14:28:43 bởi NGUYEN_HOANG_DAO_65 >
Trích đoạn: Nguyễn Hoàng Đạo
Lời giã biệt
của loài chim biển
Thôi nhé! tôi giã từ em tôi giã từ tất cả
Những cuộc vui và đêm đô thị tưng bừng ánh sáng
Hỡi! những con đường, đại lộ, công viên, ghế đá...
Hỡi! Tình yêu đam mê, nồng cháy... hơn một lần gãy đổ
Xin cho tôi gởi lời từ tạ
(Lời tạ từ gói ghém tin yêu)
Bởi lẽ mai này tôi phải đi rồi
Rất âm thầm khi mặt trời chưa thức giấc.
Trên chuyến tàu hải hành xa tít mù khơi.
Khoác áo phong sương tôi băng mình vào sương gió.
Trước mặt tôi hải lộ tuần dương, hải lộ đăng trình
Biển gào thét tôi ngất ngây giữa vùng trời bão tố
Tiếng réo gọi của trùng dương như lời chim thổ lộ.
Trót mang thân loài hải âu sống quanh năm trên vùng biển nhớ.
Tôi di hành qua từng hải đảo quê hương…
Nào Hoàng Sa, Trường Sa,Cô Tô, Bạch Long Vĩ, Hòn Lớn, Cù Lao Thu, Hòn Nam Du...cứ điểm của hồn.
Ngày tháng lặn lội tìm em trên bọt sóng.
Đời thủy thủ là những chuyến đi dài chất đầy thương nhớ.
Là những lần giã từ vội vã với người yêu.
Mang nuối tiếc vượt trùng khơi qua nghìn bến lạ.
Thôi nhé! Tôi giã từ em, tôi giã từ tất cả.
Những cuộc vui và đêm đô thị tưng bừng ánh sáng
Hỡi! những con đường, đại lộ, công viên, ghế đá…
Hỡi tình yêu đam mê, điên cuồng, vội vã…
Xin cho tôi gởi lời từ tạ
(Lời tạ từ gói ghém tin yêu)
Bởi lẽ ngoài kia trùng dương đang thì thầm lên tiếng gọi.
Nguyễn Hoàng Đạo
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2014 21:56:35 bởi NGUYEN_HOANG_DAO_65 >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: