CÁI CHẾT CỦA MỘT NHÀ VĂN (Truyện dài).
Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 31 bài trong đề mục
Toctien1 07.05.2009 13:44:33 (permalink)

Có người nói "Thà làm một người bình thường hơn làm một người nổi tiếng". Có phải vậy không?

Phần 1

Tiếng chuông báo thức kéo Hường ra khỏi một giấc mơ đầy mộng mị. Nàng uể oải vươn tay nhấn nút tắt tiếng chuông trên chiếc đồng hồ, sau đó vươn tay lên quá đầu và chạm vào một khung hình trên đầu giường. Nàng chậm rãi kéo khung hình xuống, nghiêng người nhìn vào đôi trai gái trong đó. Cô gái đang cười hạnh phúc, hai tay giơ cao đang ở trên lung một chàng trai, còn chàng trai đeo cặp kính trắng kiểu kính cận, hơi cong người nhìn đằng trước nở nụ cười thật là tươi, hai tay anh vòng ra phía sau đỡ cô gái. Nàng mỉm cười và hôn nhẹ lên chàng trai trên khung hình.

Thả mắt nhìn vào trần nhà, nàng nằm từ từ nhớ lại giấc mơ đêm qua, cảm thấy một nỗi lo lắng mơ hồ xâm chiếm trong tim. Trong giấc mơ, nàng thấy nàng và người yêu đang đi du lịch ở một vùng biển đẹp. Bãi tắm đông nghịt người, bầu trời hòa với mặt biển mênh mông trải dài một màu xanh ngắt. Nàng và người yêu đang cùng nô đùa vui vẻ trên sóng nước, bất thình lình người yêu nàng bị cuốn ra xa, nàng hốt hoảng bơi theo nhưng người yêu nàng cứ bị cuốn càng ngày càng xa, cho đến khi không còn thấy anh đâu nữa. Nàng hốt hoảng vội kêu lên:
- Cứu...cứu...
Không có ai nghe thấy tiếng nàng kêu, nàng tuyệt vọng bơi theo anh, bơi theo mãi...và giật mình tỉnh dậy khi nghe tiếng chuông đồng hồ báo thức. Nàng sực nhớ lại tối qua khi ở bên anh, hình như cảm thấy trong đôi mắt anh, hiện lên một nỗi buồn sâu thẳm đau đáu đầy đau khổ...

Đã từ lâu, nàng cảm giác thấy ở anh có gì đó không bình thường, nhiều lần nàng cố gặng hỏi, nhưng anh chỉ lắc đầu không nói. Nhiều lúc nàng phụng phịu hờn dỗi với anh:
- Anh có người khác rồi sao? Người nổi tiếng như anh thiếu gì cô theo? Em chỉ là một con bé thật là ngốc nghếch thôi.
Anh nhìn nàng gượng cười, ôm lấy nàng sát vào người một cách âu yếm và thủ thỉ bên tai:
- Anh chỉ yêu duy nhất một mình em thôi, đừng có khờ như vậy, chỉ sợ...
Anh bỗng dừng lại khẽ thở dài. Nàng tò mò:
- Chỉ sợ gì anh? Sao dạo này anh cứ như người mất hồn vậy?
Anh đột nhiên thả nàng ra, nói giọng bực tức:
- Em thì cứ như trẻ con ấy, lúc nào cũng cứ hỏi anh thế này hoặc thế kia, anh có làm sao đâu nào?
- Em thật tình lo cho anh mà, nếu anh không sao là em mừng rồi. - Nàng nhẹ nhàng vuốt tóc anh lòng đầy yêu thương nói.

Tối nay khi đi ăn với anh, nàng thấy anh tâm thần có vẻ hoảng hốt, ngồi với nàng mà hình như hồn anh đang chơi vơi phương nào. Nàng giục anh ăn, nhưng anh bỏ đũa rồi ngắm nhìn nàng với vẻ mặt buồn bã. Chờ nàng ăn xong anh nói:
- Lát nữa anh sẽ chở em đi uống cà phê ở quán X nha em.
- Dạ. - Nàng gật đầu, lòng bỗng xao xuyến khi nghĩ tới quán đó, đây là nơi anh và nàng gặp nhau lần đầu.

Quán X là một quán được dân ghiền cà phê ưa thích, quán được thiết kế thành nhiều khu vực dành cho sở thích khác nhau của khách. Nếu bạn là người ưa sự nhiệt náo thì có thể vào trong quầy bar, nơi thiết kế theo phong cách châu Âu, hoà mình vào không gian đông kịt người và chìm trong những bản nhạc sôi động. Nếu bạn là người ưa sự riêng tư thì có thể hòa vào không gian thoáng đãng phía ngoài, nơi thiết kế theo phong cách dân dã đồng quê Việt, với những hồ, thác nước nhân tạo cùng với những cây cổ thụ, cây ăn trái phủ một bóng mát trên đầu.

Trong tiếng nhạc êm dịu hòa với tiếng róc rách của nước chảy, nàng và anh đang ngồi kề gần nhau nhấm nháp hương vị cà phê. Nàng cảm thấy hôm nay anh có vẻ kỳ lạ nhưng không dám hỏi, cứ thế hai người im lặng một lúc lâu. Anh bỗng thò tay ra nắm lấy tay nàng và đưa lên áp vào má:
- Anh rất may mắn khi quen được em, quãng thời gian có em làm anh rất hạnh phúc. Anh không thể tưởng tượng là khi mất em anh sẽ phải làm sao? Em đã cho anh biết hương vị tình yêu ấm áp và ngọt ngào đến chừng nào. Giá mà...
Nàng cảm thấy lâng lâng khi nghe anh nói, những lời này anh chưa nói với nàng bao giờ. Nàng thấy mình thật sự quan trọng trong lòng anh như thế nào, một cảm xúc vui sướng trào lên làm nàng đỏ ửng mặt và mỉm cười. Nàng thấy anh ngập ngừng nhưng im lặng không ngắt lời anh, anh cũng im lặng nhìn nàng, sau đó lảng qua chuyện khác:
- Nếu anh không phải là người nổi tiếng em có yêu anh không?
Nàng giật mình rụt tay về, sao hôm nay anh lại nói với nàng như thế? Nàng bỗng chợt nhớ lại ngày đầu tiên quen anh cũng tại quán cà phê này.

Hôm đó nàng đi cùng với mấy đứa bạn, cả đám đang nói chuyện vui vẻ, chợt mấy đứa bạn lao xao:
- Ê tụi mày ơi, anh nhà văn nổi tiếng kìa.
- Đâu...đâu...
Đứa bạn chỉ tay về chiếc bàn cách đó không xa, bên chiếc bàn đó có bốn, năm người đàn ông đang ngồi nói chuyện. Người được đưá bạn chỉ là một người đàn ông đeo cặp kính trắng, dáng người anh cao, gầy bận áo sơ mi trắng thả ngoài quần Jin có khuôn mặt nhìn rất có duyên. Mấy đứa lại chen nhau rối rít:
- Kiếm cây bút...kiếm cây bút, qua xin ảnh chữ ký nào.
- Hường có đi không. - Một đứa bạn nhắc.
Nàng gật đầu. Nàng nghe tiếng nhà văn này đã lâu, cũng đã đọc vài tác phẩm của anh. Nhiều đứa bạn của nàng mê mệt nhà văn trẻ, không những tham gia câu lạc bộ người hâm mộ lấy tên nhà văn mà còn theo dõi sít sao lich trình của anh hàng ngày. Nàng thuộc loại người trầm lặng, ít khi biểu lộ chính kiến của mình. Nhiều lúc nàng cảm thấy thật ngớ ngẩn khi sùng bái một người nào đó. Nhưng trước sự hâm mộ đến cuồng tín của mấy đứa bạn, nàng cũng tò mò muốn biết anh ra sao? Và nàng thật sự choáng ngợp trước hào quang tỏa ra từ anh. Từ một người không tên tuổi, chỉ sau vài tác phẩm, anh đã tạo dựng được một tượng đài sừng sững trong nền văn học nước nhà. Tác phẩm in ra bao nhiêu hết bấy nhiêu và luôn luôn xếp đầu danh sách những tác phẩm hot nhất của các nhà sách.

Các hội nghị, các cuộc thi, các cuộc trình diễn...người ta lấy làm vinh dự khi có sự xuất hiện của nhà văn trẻ. Nàng bỗng trở nên mơ màng khi mỗi lần đọc sách anh viết và hôm nay lần đầu tiên, nàng gặp anh ngoài đời bằng xương bằng thịt. Nàng cũng không thể ngờ được nàng lại trở thành người yêu của anh, từ lần gặp gỡ định mệnh đó.

Bây giờ nghe câu hỏi của anh, nàng chợt giật mình. Nàng bỗng thấy câu hỏi không dễ trả lời. Nếu nói không thì cũng không hẳn là không, mà có thì cũng không hẳn là có. Nàng bỗng trở nên lúng túng, vì nói ra đằng nào cũng không ổn. Nàng vốn không phải là người mau miệng, lại cũng không phải là người hay nói dối, nên mãi một lúc lâu sau, khi nhìn thấy ánh mắt đầy u sầu đang chờ đợi của anh nàng mới nói:
- Em chỉ biết là từ ngày em quen anh tới giờ, em thật sự yêu con người của anh, dù cho sau này có thế nào, em vĩnh viễn không hối hận là đã yêu anh.
Anh nhìn cô rất lâu, thật lâu như cố ghi hình ảnh thân thương vào mắt, môi khẽ mỉm cười đau khổ, rồi anh từ từ vòng tay ôm cô vào lòng, đặt lên môi cô một nụ hôn cháy bỏng.

#1
    Toctien1 08.05.2009 13:40:43 (permalink)

    Phần 2

    Tiếng xe máy nhỏ dần, nhỏ dần và ngừng hẳn trước cổng nhà Hường. Nàng từ từ bước xuống xe, anh cũng bước xuống ôm nàng vào lòng xiết thật chặt, hôn lên trán nàng thật lâu và cuối cùng anh nói:
    - Anh về đây, hãy luôn hạnh phúc và vui vẻ em nhé. Nếu...nếu sau này anh có...lỡ làm em buồn thì hãy tha thứ cho anh nha em.
    Anh nở nụ cười, nhưng nàng lại cảm thấy trong nụ cười anh phảng phất một sự chua chát trong thống khổ. Anh lên xe quay lại nhìn nàng, giơ tay chào tạm biệt một lần nữa rồi rú ga phóng nhanh đi. Nàng chầm chậm quay vào nhà, lòng lâng lâng trong hạnh phúc khi nghe những lời anh nói, nhưng bỗng lại hơi lo lắng trong lòng khi nhìn thấy những thái độ hơi kỳ lạ của anh hôm nay...

    Linh tính có gì đó không ổn, nàng nhón chân bước khẽ xuống giường, với lấy cái điện thoại trên bàn rồi bấm số gọi cho anh. Đầu bên kia chuông reo nhưng lại không nghe trả lời. Nàng vội bấm gọi thêm lần nữa. Một giọng nói lạ hoắc lạnh lùng vang lên trong điện thoại:
    - Alô. Nghe đây.
    - Alô. Anh là ai vậy? Đây là số điện thoại của anh Z mà? - Nàng ngạc nhiên hỏi.
    - Phải. Đúng là số của anh Z, anh Z...ảnh vừa mới...chết sáng nay. Chúng tôi ở bên bộ phận điều tra hình sự đang làm việc...Alô...alô...

    Nàng thấy choáng váng như vừa bị ai đánh vào đầu, tay thẫn thờ buông rơi chiếc điện thoại. Đầu óc nàng bỗng quay cuồng như chong chóng, mặt nàng trở nên trắng bệch, cả người nàng giống như bị đóng băng trong lạnh lẽo khôn cùng. Nàng cảm giác mình như đang từ từ rơi vào một hố đen sâu thăm thẳm mà trong cái hố đó, nàng nhìn thấy thấp thoáng hình ảnh xa xăm của người yêu. Rồi từ từ người nàng bỗng trở nên mềm oặt, chầm chậm đổ xuống nền nhà như cây non bị ngọn gió phũ phàng thổi trốc gốc. Nàng trở nên mất hết tri giác và không còn biết gì nữa...

    *****

    Anh đi xa đã được hai tháng. Trong hai tháng đó, nàng như người vô hồn trống rỗng không nhận thức, nằm ốm liệt giường và gầy yếu xanh xao như xác ướp. Đôi mắt nàng sưng tấy và đỏ au lên vì khóc quá nhiều. Cả nhà ai cũng lo lắng túc trực ngày đêm bên nàng. Trong giấc ngủ cũng như khi thức, nàng đều kêu tên anh và đau đớn hỏi mọi người tại sao? Tại sao anh lẳng lặng bỏ em mà đi? Tại sao hở ông trời? Tại sao ông nỡ chia cắt tình yêu của con? Tại sao ảnh để con bơ vơ đau đớn như thế này? Tại sao? Tai sao...Mọi người ngậm ngùi nhìn thân thể hao gầy của nàng lòng bùi ngùi thương xót. Mẹ nàng khóc, ôm nàng vào lòng như ngày nàng còn bé, nhẹ nhàng khuyên bảo:
    - Tội nghiệp con gái của mẹ. Người thì đã chết rồi, con đừng đau buồn nữa con ơi. Nhìn con thế này, lòng mẹ như muối xát. Đừng buồn nữa con ơi...
    - Con gái của ba ơi, mạnh mẽ lên đi con ơi...- Ba nàng nói mắt đỏ hoe.
    ...

    Sáng nay nàng ngồi soi mình trước gương, nhìn vào thân hình tiều tụy của mình. Nàng đã ngưng khóc, nhưng nỗi đau nén lại đã ngấm dần dần vào tim. Mấy hôm nay nàng đã từ từ gượng dậy. Thời gian đã làm dịu bớt những đau khổ trong lòng nàng, chỉ thỉnh thoảng những hình ảnh ngày xưa hiện về, làm tim nàng nhói đau trong thổn thức. Nàng cầm cái lược nhè nhẹ chải lên mái tóc. Trong những lúc đau thương tràn ngập vô bờ, nàng phảng phất ý định sẽ đi theo anh, nhưng lúc đó một câu hỏi tại sao lại hiện ra, làm nàng từ bỏ ý định. Nàng phải biết tại sao anh bỏ nàng mà đi? Tại sao lại như thế? Tại sao một con người nổi tiếng như anh, hạnh phúc với tình yêu của nàng mà phải giã từ cuộc sống. Sao anh không nói gì hết với nàng, mà lại ra đi âm thầm? Anh làm như vậy có phải là ích kỷ quá không? Khi biết rằng nàng sẽ đau khổ đến chừng nào?

    Có tiếng bước chân đi lên từ dưới lầu, mẹ nàng đang bưng đồ ăn sáng lên cho nàng. Bà nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi đi đến trước gương, khẽ ôm và hôn lên trán nàng nói:
    - Lại ăn sáng đi con.
    Ngắm nhìn đứa con gái buồn bã đang ăn chầm chậm, bà cảm thấy trào lên lòng thương cảm của một người mẹ. Với sự đồng cảm giữa những người đàn bà, bà hiểu những đau khổ trong lòng nó. Bà sợ con gái vì quá đau khổ nên nghĩ quẩn, do đó bà bàn với ba nàng và hai anh của nàng thay phiên nhau coi sóc nàng cẩn thận. Giờ đây chứng kiến con gái ngày một khỏe lại ông bà mừng lắm. Nàng khẽ đẩy cái khay đựng đồ ăn ra nói với mẹ:
    - Con không ăn nữa mẹ ơi.
    Nhìn thức ăn mới vơi đi chỉ một phần bà ép:
    - Ráng ăn thêm đi con. Con gầy quá, ăn...
    - Thôi mẹ à. Con no rồi. - Nàng ngắt lời.
    Nàng đứng lên chầm chậm tới bên cửa sổ và nhìn ra đường. Nắng sớm trải vàng trên bồn hoa mười giờ trước cửa sổ, cả bồn hoa đỏ rực lên trong gió mát rung rinh. Ngoài đường phía ngoài hàng rào sắt đang nhộn nhịp xe cộ qua lại trong nắng sớm. Mẹ nàng bưng khay đi xuống, như chợt nhớ ra điều gì quay lại:
    - Hường ơi.
    - Có gì không mẹ. - Nàng nhìn bà trả lời.
    - Hôm bạn trai của con mất, mẹ có nhận được bức thư chuyển phát nhanh của nó gởi cho con. Mẹ... - Bà nói.
    - Vậy hả mẹ, đâu đưa cho con đi. - Nàng nói nhanh giọng hồi hộp, không để cho bà nói hết.
    - Mẹ sợ ảnh hưởng tới sức khỏe của con, bây giờ thấy con đỡ nhiều rồi mẹ yên tâm. Để mẹ đi lấy cho con. - Bà từ từ xuống lầu.

    Nàng ngồi xuống giường nhè nhẹ lấy ra một xấp giấy. Đập vào mắt nàng là những dòng chữ nghiêng đều mạnh mẽ đầy cá tính của anh. Nàng từ từ đọc:

    "Ngày...Tháng...Năm...
    Gởi Hường yêu dấu ngàn lần của anh.

    Anh là kẻ hành khất nghèo, đã đi ngang cổng nhà em và được em ban cho chén cơm hạnh phúc. Anh những tưởng suốt đời này là người nô lệ dưói chân em, để mãi đưọc em ban thuởng những ly rượu tình dịu ngọt. Nhưng rồi kẻ hành khất này và người nô lệ kia nhận ra rằng đến một lúc nào đó, buộc lòng phải ra đi và sẽ phải ra đi mãi mãi. Hạnh phúc của anh, tình yêu của anh hãy vững vàng và mạnh mẽ lên em nhé. Em hãy đọc rồi hiểu cho anh và cầu mong em tha thứ, nếu anh đã làm cho em buồn và đau khổ."

    Đọc tới đây, tim nàng lại nhói đau, mắt nàng lại nhòa lệ rưng rưng. Cố gắng kiềm những giọt nước mắt chuẩn bị trào ra, nàng tiếp tục đọc tiếp.
    #2
      Toctien1 09.05.2009 11:07:42 (permalink)
      Phần 3

      "Miền quê anh chập trùng sông nước, những dòng nước mênh mang trắng xóa uốn lượn vòng quanh như đàn rắn bạc khổng lồ đang vươn mình trườn dài ra biển Đông vĩ đại. Anh đã sinh ra và lớn lên trên mảnh đất phì nhiêu đỏ nặng phù sa vào những muà chạy lũ, có những cánh đồng bát ngát xanh tươi lá mạ vào mùa cấy, vàng óng nắng hạ vào mùa gặt, trải dài ngút ngàn hút tầm mắt đến tận chân trời xa xăm. Những khi chiều về, khi nắng bắt đầu nhạt trên từng ngọn cỏ, bầu trời trở nên trong veo và xanh ngăn ngắt đón từng sợi khói run rẩy mong manh, trôi lên từ bếp của những ngôi nhà tranh vách đất cũ kỹ nghèo nàn, đã bao đời nay gắn bó với mảnh đất này. Không gian đây đó vang lên tiếng kêu của trâu bò ợ gọi bầy về chuồng, báo hiệu một ngày làm việc đã sắp hết. Vài bóng người vai mang cuốc, tay dắt trâu ngả trong nắng chiều nghiêng ngiêng, đang í ới gọi nhau về nhà. Thỉnh thoảng phía trên đầu, tiếng chim kêu inh ỏi vụt ngang qua, từng đàn cò xoải đôi cánh trắng muốt, như những đám mây nhỏ đang lao nhanh về tổ.

      Anh yêu quê mình qua những câu thơ, bài văn nói về nó và yêu những câu thơ, bài văn như yêu quê mình vậy. Chính vì thế, văn thơ đã thấm vào anh như là một cái nghiệp mà anh phải theo, trong cuộc đời này.

      Mối tình đầu thuở thiếu thời, đến với anh nhẹ như gió ban mai mùa xuân và đã ra đi nặng nề như giông bão mùa mưa. Một cô gái xinh đẹp nghèo như anh, đã mơ màng trên những vần thơ anh viết, trong những lúc anh thả hồn đi hoang trên những cánh đồng. Mối tình này, bắt đầu từ lúc vạn vật hồi sinh sau giấc ngủ dài của mùa đông lạnh lẽo và kết thúc vào một buổi chiều mưa lạnh lùng, khi cô gái khóc trên vai anh đau khổ vì lỡ lọt vào mắt một công tử nhà giàu. Cô phải hy sinh tình riêng để báo hiếu cho cha mẹ, từ khi tượng hình cô trong tình yêu, mang nặng cô trong chín tháng mười ngày, đền khi cô thành người đủ trí khôn để sẵn sàng trở thành người mẹ. Anh không khóc, nhưng trái tim anh rỉ máu hàng ngày qua những câu thơ, bài văn kỷ niệm về một mối tình khổ đau vô bến bờ. Anh bỗng hoá thành người lớn chỉ sau một đêm, kể từ lúc pháo nổ tung xác đỏ hồng dưới gót chân nặng u sầu của cô dâu.

      Ôm nặng mối tương tư trong đau buồn anh lao đầu vào học, để biến nỗi hận tình thành phương cách kiếm tiền trả thù cuộc đời nghèo bị cướp mất người yêu. Trời có mắt đã không phụ lòng người cố công, anh đã bước được vào ngưỡng cửa giảng đường Đại học mà nhiều người hằng ao ước và bằng những câu thơ vỉa hè phải than rằng:
      " Cổng trường Đại học cao vời vợi
      Mười đứa leo lên chín đứa rơi
      Ai thấu nỗi lòng dân đèn sách
      Dùng chữ bon chen để thành người "

      Thế rồi anh bắt đầu làm quen với kho tàng văn học của nhân loại, qua thư viện của trường, những quyển sách quý và hiếm mà trước đây chưa bao giờ anh từng nghe thấy và được đọc. Anh thấy ngòi bút của họ phóng khoáng mà bình dị, sâu sắc mà thắm đẫm tình người một cách dễ dàng len sâu vào những ngõ ngách của tâm hồn người đọc.

      Anh có thể ngồi say mê hàng giờ bên "Gone with the Wind", tức là "Cuốn theo chiều gió" của Margaret Mitchell, để thả lòng mình vẩn vơ trôi theo chuyện tình của nàng Scarlett O'Hara tha thướt, kiều diễm nhưng mạnh mẽ với người yêu đẹp trai đầy quyến rũ Rhett Butler. Anh có thể mê mải quên cả ăn khi dõi theo bước chân của Robert Jordan, đi theo anh trong cuộc chiến tranh chống phát xít trong cuốn "For Whom the Bell Tolls", tức là "Chuông nguyện hồn ai" của nhà văn Hemingway. Anh có thể thức đến sáng không ngủ, để cố biết cuối cùng ai là hung thủ, trong những truyện trinh thám đầy huyền bí và đấu trí đến cật lực của nữ văn sĩ nổi tiếng người Anh Agatha Christie...Những tác giả này thổi vào anh lòng đam mê đến cuồng si trên từng trang sách, anh ao ước rằng có thể bắt chước được những giọng văn hay mê mẩn lòng người như thế và học được sự hư cấu đến huyền ảo của họ.

      Thế nhưng, khi người ta dạy cho anh những tác phẩm của các nhà văn Việt, ngoại trừ một số văn hào danh tiếng đã khẳng định tên tuổi trong lòng độc giả, thì còn lại, anh thấy đa số họ là ép vào một chủ đề nào đó giống như một cái khuôn đã định sẵn, đọc lên thấy gò bó và gượng ép nhiều lúc không thể nào nuốt trôi hết. Một vài lần anh lỡ dại dám đưa ra ý kiến chủ quan của mình, kết quả là bị thầy và cả lớp phê bình cho tới tối tăm mặt mũi, đến nỗi không có chỗ nào trong đầu mà hứng hết những lời cay độc.
      - Em ủy mị và ẻo lả, không hợp với văn học thời đại mới.
      - Bạn là con ếch nằm dưới đáy giếng, nào biết trời cao đất dày là gì.
      - Em chỉ là một học sinh tầm thường, sao dám chê bai các bậc cha chú.
      - Bạn không hơp với nghề văn đâu, nếu còn có lối suy nghĩ như thế.
      ...

      Anh bỗng thấy mình như sa vào mê hồn trận, mình là người mê ngủ trong khi họ đang thức hay sao? Tại sao vậy? Anh muốn tìm một lời giải đáp nhưng không có, anh bỗng trở nên cô đơn lạnh lẽo như một mình trong rừng vắng mặc dù đang ở giữa đám đông người, như một người lạc đường đang phân vân trước ngã ba trước mặt. Để có thể tồn tại, anh phải tập suy nghĩ như họ, phải cố gò mình vào một cái khuôn sẵn có và anh đã cho ra đời một vài tác phẩm nho nhỏ khi tham dự các cuộc thi trong khoa tổ chức. Những tác phẩm mà anh viết như cái máy, bản thân đọc lên chẳng cảm xúc được gì ngoài vài câu chữ bay bướm đầy khách sáo, nhưng lại được mọi người tán thưởng nhiệt liệt. Rốt cuộc anh cũng chẳng biết mình đi theo nghiệp văn có đúng không nữa?"

      Nàng đọc tới đây không kềm được nữa sự thương cảm người yêu khi đang đau khổ trăn trở về bản thân, nên từng giọt lệ nhỏ tong tong lên tờ giấy thư anh viết. Nàng tính đọc tiếp thì mẹ nàng mang ly sữa lên nói:
      - Uống ly sữa đi con.
      Chợt bà thấy cô con gái lại khóc, bà liền hoảng hốt để ly sữa lên bàn và chạy lại ôm con gái:
      - Thôi đừng đọc nữa con, con lại thương tâm vì nó nữa rồi.
      Bà liền dằn xấp giấy trong tay con gái để lên đầu giường, sau đó dìu nàng tới bàn. Bà cầm ly sữa đưa cho nàng rồi hối hận nói:
      - Mẹ hiểu những đau khổ của con, lý ra mẹ khoan đưa cho con thư của nó thì hơn...
      - Mẹ ah, không sao đâu mẹ, con thấy nhẹ nhàng hơn nhiều rồi, mẹ không phải lo cho con đâu. - Nàng không cho mẹ nàng nói hết liền cất tiếng an úi mẹ và vuốt tay bà một cách trìu mến rồi nói tiếp:
      - Giờ con uống sữa nha mẹ.
      Nàng nhấp từ từ từng ngụm sữa và thấy trong đáy ly bóng dáng người đàn ông đeo kính quen thuộc, đang khổ sở vật vã trên con đường sự nghiệp của mình.
      #3
        Toctien1 10.05.2009 08:56:21 (permalink)
        Phần 4


        Bật một bài nhạc ưa thích, cả căn phòng bỗng chốc chìm trong tiếng nhạc du dương, nàng bồi hồi hồi tưởng lại ngày gặp anh trong quán X. Anh đang lúi húi ký tặng chữ ký cho các bạn của nàng và khi anh ngẩng lên nhìn thấy nàng, trong mắt anh chợt hiện lên sự kinh ngạc pha lẫn sự yêu thương nồng thắm. Thấy anh nhìn mình chăm chăm nàng thẹn thùng đỏ ửng cả mặt, vội đưa cây bút và cuốn sổ cho anh nàng lí nhí:
        - Dạ. Anh cho em xin chữ ký.
        Anh nhìn nàng nở một nụ cười thân thiện rồi cầm lấy cuốn sổ nàng đưa, nhưng vẫn chưa ký mà lại hỏi nàng:
        - Em còn đi học hay đã đi làm rồi.
        - Dạ. Em đi làm rồi anh. - Nàng mỉm cười trả lời.
        - Em làm công việc gì và làm ở đâu vậy? - Anh hơi tỏ ra quan tâm hỏi.
        - Dạ. Em làm kế toán cho cơ quan A. -Nàng đáp với vẻ ngạc nhiên vì sự hỏi han của anh.
        Anh lật cuốn sổ ra và ký nhanh vào đó, sau đó ngẫm nghĩ một tý anh lại ghi thêm vào sổ của nàng thêm mấy dòng. Khi trả cuốn sổ và cây bút cho nàng anh hỏi:
        - Em thích tác phẩm nào nhất của anh?
        - Dạ...Nói chung là cuốn nào em cũng thích. - Bị hỏi bất ngờ nàng lúng túng và nhất thời chưa nghĩ ra là mình thích tác phẩm nào nhất.
        Anh mỉm cười một cách độ lượng và hỏi nàng thêm câu nữa:
        - Tên của anh thì chắc là em biết rồi, còn em tên là gì?
        - Dạ. Em tên là Hường. - Nàng hơi bất ngờ tại sao anh lại tỏ ra quan tâm mình đến thế? Nàng đọc thấy những ánh mắt đầy ganh tỵ của mấy đứa bạn.
        Anh hình như không hề để ý đến điều đó, quay sang mấy người bạn khác của nàng anh tiếp tục ký. Sau khi trở về lại bàn ngồi, mấy đứa bạn nhìn Hường lao xao:
        - Hường may mắn ghê được ảnh quan tâm hỏi tùm lum, thậm chí còn hỏi cả tên nữa, chả bù cho bọn mình ảnh chẳng thèm nhìn lấy nữa con mắt.
        Nàng thẹn thùng không nói gì chỉ cắm cúi uống nước, trong lòng nàng chợt cảm thấy lâng lâng sự thích thú và kiêu hãnh khi thấy các bạn ghen tỵ với mình. Nàng không hề biết rằng đối với một người hâm mộ, điều hạnh phúc nhất của họ là được thần tượng quan tâm thăm hỏi. Dù có thể đó chỉ là phép tắc xã giao, có khi hỏi chỉ để mà hỏi bởi vì qua hôm sau nếu có gặp lại, họ cũng chẳng hề nhớ người trước mặt mình là ai nữa.

        Bản nhạc dứt để chuyển sang bài khác, nàng tắt máy bước đến giường lấy xấp giấy thư của anh để đầu giường ra tiếp tục đọc.

        "Anh trở thành người nổi bật trong khoa nhờ những tác phẩm được sáng tác vội vã, nó được hình thành khi anh cho hồn mình lang thang vào những đêm vắng, lúc bạn bè đã say giấc nồng. Thời gian đầu, anh không có một ý tưởng nào cụ thể và cách viết sẽ phải như thế nào, để người khác khi đọc vào không chê trách và bình phẩm mình quá đáng. Ngày nộp bài anh thở phào lòng nhẹ nhõm, cuối cùng thì anh vẫn viết kịp đủ thời gian để dự thi.

        Ông Trời như trêu con người, nhiều người bạn của anh dồn hết tâm huyết vào kỳ thi với hy vọng chắc chắn là sẽ đoạt giải thì lại không được. Riêng về phần anh, hầu như chẳng mảy may để tâm đến chuyên đó, mà chỉ cố gắng hoàn thành tác phẩm của mình như là một nhiệm vụ bắt buộc phải làm, lại trở thành người đoạt được giải. Anh bỗng tự nhiên lại nghiệm ra một điều lạ là trong văn chương hóa ra lại đang tồn tại một nghịch lý. Có những điều mình viết ra, mình thấy nó chẳng ra làm sao cả thì người khác lại thấy hay và ngược lại. Cũng có lẽ điều này tồn tại là do cách nhìn khác nhau của mỗi người vào cuộc sống. Nó có thể giống như một người đang buồn rũ ra mà bảo anh ta hãy cười đi, thì khó mà có được một nụ cười tràn ngập niềm vui và khi anh ta đang vui mà bảo anh ta khóc thì làm sao có được giọt lệ chân thành.

        Và rồi người con gái thứ hai đã bước vào cuộc đời anh, như một làn gió mát ngày xuân xua đi những u ám buồn đau của mối tình đầu đầy đau khổ. Nàng học hơn anh hai lớp và đang chuẩn bị ra trường. Nàng là người con gái rất mạnh mẽ, chủ động làm quen anh trong một chiều mưa cùng đứng núp mưa dưới hiên trong trường.
        - Bạn là Z phải không? Mình có đọc vài truyện bạn viết, bạn viết hay lắm. - Nàng nói.

        Kể từ lúc đó anh và nàng, cùng chia ngọt xẻ bùi trong cuộc sống sinh viên vui nhiều mà gian khổ cũng lắm. Nàng ra trường. Sau khi lận đận xin việc không đưọc ở nhiều nơi, mà chỗ nào cũng dầy những lá đơn đóng bụi của những sinh viên nghèo mới ra trường như nàng. Nàng cảm thấy buồn chán và bỏ đi làm tiếp thị cho một hãng bia nổi tiếng, trong lúc hãng này lên kế hoạch tuyển những cô gái chân dài, để một cách dễ dàng trong việc đưa bia của họ đến những dân nhậu nhiều tiền.

        Trong công việc này, nàng dần dần nhận thức ra rằng với một người con gái có học thức và sắc đẹp, có thể thay đổi cuộc đời bằng một con đường khác. Những buồn vui, những ký niệm đẹp về một thời gian khổ đã qua đã bị nàng bỏ lại phiá sau, khi nàng tìm cho mình một con đường bằng phẳng để đi. Cuộc tình của anh kết thúc khi nàng đồng ý làm người tình cho một đại gia, một người thừa tiền nhưng thiếu tình và nàng thì ngược lại. Một lần nữa anh lại mất người mình yêu chỉ vì nghèo, nhưng anh đã đủ trưởng thành để có thể nhẹ nhàng dứt bỏ mối tình đầy mơ mộng của tuổi sinh viên. Anh giờ đã hiểu cuộc sống vốn là như thế. Sẽ là một kẻ ngu xuẩn và ích kỷ khi cố gắng níu kéo một bóng hình mãi mãi không thuộc về mình nữa.

        Lòng anh tan nát như xé bị ra từng mảnh, trái tim anh thêm một lần nữa rỉ máu hôm nàng chủ động chia tay. Nhìn theo bóng nàng đi, anh thầm chúc phúc cho nàng luôn hạnh phúc trên con đường mình đã chọn. Anh lại trở thành kẻ lữ hành cô độc như trước đây và đồng thời anh tự nhủ lòng rằng sẽ khép lại cánh cửa tình yêu trước các cô gái. Vì với anh, hai lần làm kẻ thất bại trên đường tình thì thật sự quá đủ, cho một người vốn rất dễ tổn thương như anh."

        Anh thật là một người đàn ông cao thượng. Nàng bỏ xấp thư xuống trầm ngâm, hèn gì tối hôm đó anh lại hỏi nàng:
        - Nếu anh không phải là người nổi tiếng, em có yêu anh không?
        Nàng không biết nữa? Cũng có thể có cũng có thể không. Nhưng dù sao thì chính sự nổi tiếng của anh đã làm nàng đã có một chút để ý đến anh và đồng thời đã có một chút ngưỡng mộ khi tìm hiểu về anh, đã có một chút tự hào vì được anh để ý trước sự ganh tỵ của bạn bè. Nhiều lúc nàng tự hỏi lý do tại sao anh lại để ý đến nàng và yêu nàng sâu đậm đến thế? Nàng cũng đã nhiều lần hỏi anh nhưng anh chỉ nhìn nàng cười đầy ngụ ý và nói:
        - Rồi sau này khi thành vợ chồng anh sẽ nói cho em biết.

        Trước khi đến với anh nàng cũng đã để trái tim mình mơ màng với một chàng trai. Nhưng rồi sau đó nàng phát hiện ra con người đó là một kẻ dối trá trong tình yêu và nàng trong đau khổ đã cắt đứt mối tình đầu thơ mộng. Do đó khi quen và yêu anh nàng như con chim bị tên, lòng nàng luôn thấp thỏm lo sợ mỗi khi nghĩ đến mối tình đầu. Nàng lúc nào cũng để ý đến những cô gái hâm mộ xung quanh anh và cũng hay nghĩ vẩn vơ lo lắng là có một ngày nào đó, nàng cũng sẽ lại bị anh lừa dối. Bây giò thì anh đã đi xa mãi mãi rồi, còn đâu nũa hình bóng một thời thương yêu. Tim nàng lại nhói lên đau khổ, nàng chầm chậm cầm xấp thư lên đọc tiếp.
        #4
          Toctien1 11.05.2009 09:13:02 (permalink)
          Phần 5


          "Thời gian trôi nhanh như vó câu qua cửa sổ, lại thêm hai lần hoa Phượng nở trong sân trường, lại thêm hai lần ve sầu ra rả trong tiếc nhớ cuộc sống ngắn ngủi của mình. Người cũ thì ôm trong lòng những kỷ niệm ra đi, người mới thì lại mang những háo hức đam mê bước vào giảng đường.

          Lớp anh đầy sự hoan hỉ để bắt đầu lục tục chuẳn bị cho giai đoạn cuối, cũng là để sẵn sàng cho giai đoạn mới trong cuộc đời là ra trường đi làm. Trong lớp anh chia ra làm hai nhóm, những người học khá hơn thì được nhận các đề tài làm luận văn, những người học kém hơn thì lao vào ôn thi tốt nghiệp. Nếu mà thuộc nhóm làm luận văn thì coi như đã bước một chân ra khỏi trường, vì thường thường là cho dù yếu kém nhất thì điểm bảo vệ luận văn cũng trên 5. Duy chỉ có điều là lại mệt hơn rất nhiều so với ôn thi tốt nghiệp, bởi vì phải nhờ đến thầy hướng dẫn và đồng thời thường xuyên phải đi thu thập tư liệu cho luận văn.

          Anh chọn một đề tài mà ít người lao vào nhất, đó là tầm ảnh hưởng của Truyện Kiều đối với mọi tầng lớp độc giả. Đây là một đề tài rất rộng cho dù có nghiên cứu cả đời cũng không hết. Sỡ dĩ anh chọn nó cũng phần nào là theo lời gợi ý của thầy hướng dẫn vì thầy vốn rất mê Truyện Kiều và đã dành nhiều công sức, thời gian của mình để nghiên cứu. Do đó sẽ thuận lợi hơn cho anh rất nhiều nếu anh làm luận văn về đề tài này.

          Anh cũng là người rất khâm phục và ngưỡng mộ Đại thi hào Nguyễn Du và cũng rất yêu Truyện Kiều, vì thế anh đem tất cả lòng say mê và nhiệt tình của mình lao vào làm luận văn. Càng đi sâu vào tìm kiếm tư liệu, anh càng thấy sự vĩ đại của con người Đại thi hào. Chỉ từ một câu chuyện ông đọc được là Kim Vân Kiều truyện của Thanh tâm tài nhân, một nhà văn đời nhà Thanh của Trung Quốc và cảm động chân tình trước câu chuyện éo le, ông đã khua ngòi bút sáng tạo trên ba ngàn câu thơ đầy mỹ lệ và huyền ảo. Truyện Kiều bằng thơ của ông là đỉnh cao chói lọi của thơ Việt, đã tồn tại và được mọi người yêu mến trân trọng trên hai trăm năm. Nó cũng sẽ còn tồn tại mãi mãi trong lòng người dân Việt chúng ta. Có người khi đọc đã xúc động bình phẩm nhu thế này:
          -...Lời văn tả ra như máu chảy ở đầu ngọn bút, nước mắt thấm đẫm ở trên tờ giấy, khiến ai đọc cũng phải thấm thía ngậm ngùi đau đớn như đứt ruột...

          Cuối cùng rồi ngày tổng duyệt cũng đã tới. Nếu mọi người qua được lần duyệt này, thì đến hôm chính thức chỉ là hình thức để chứng nhận sự trưởng thành của các nhà văn trẻ. Anh và các bạn ai nấy cũng đều rất phấn khởi để chuẩn bị vượt vũ môn, người nào cũng ăn mặc thật tươm tất và đồng thời cũng không giấu nỗi sự căng thẳng trên mặt.

          Các bạn của anh lần lượt trình bày các đề tài của mình rất suôn sẻ, các thầy phản biện và hướng dẫn đều rất hài lòng với các học trò cưng của mình. Đến lượt anh, anh cũng rất tự tin và trình bày một cách say sưa và hùng hồn về đề tài của mình. Đột nhiên từ dưới hàng ghế phản biện một thầy đưa tay ngắt lời anh:
          - Hình như đề tài này của em thầy đã đọc ở đâu đó rồi. Cách trình bày của em thầy nghe rất quen thuộc.
          Anh sửng sốt ngó thầy hướng dẫn, thầy hướng dẫn cũng kinh ngạc không kém. Lúc đó thầy phản biện như chợt nhớ ra:
          - Đúng rồi. Hình như là trong luận án Thạc sỹ của thầy K.
          Các thầy và các bạn chợt quay lại nhìn anh khinh bỉ như nhìn một con quái vật gớm giếc bẩn thỉu. Chỉ có những kẻ thật sự bất tài, ngu dốt và lười biếng mới làm cái trò lấy cắp văn chương của người khác để biến thành của mình. Anh đứng đó một lần nữa lại có cảm giác cô đơn khôn cùng, vừa đau đớn và vừa xấu hổ mình khi bị nghi là đạo văn."

          Nàng dừng lại thẫn thờ nhìn xa vắng. Sao anh lại khổ đau đến thế? Nàng thấy thương anh nhiều lắm khi nghĩ đến người đàn ông đứng giữa mọi người, nhưng lại bị họ ghẻ lạnh đến ghê người. Nàng như thấy trên những tờ giấy cũng đẫm đầy nước mắt của anh. Nước mắt của nàng lại chầm chậm trào ra.

          Từ lúc quen anh đến giờ, nàng thấy ở anh là con người vui vẻ và hóm hỉnh. Nhiều lúc nàng giận anh lắm, nhưng chỉ bằng vài câu chọc cười của anh là nàng có thể quên ngay và cười theo anh vui vẻ. Anh chưa bao giờ kể về quá khứ của mình, mặc dù nhiều lúc nàng cũng tò mò hỏi anh. Mỗi lần như thế anh lại lảng qua chuyện khác và anh cũng không hề tò mò về quá khứ của nàng. Anh nói với nàng rằng:
          - Mỗi người đều có một quá khứ có thể đẹp hoặc không. Quan trọng là anh chỉ cần thấy em hạnh phúc là anh vui rồi.

          Nàng bắt đầu quen anh khi xem quyển sổ trong đó có chữ ký của anh. Chữ ký đẹp và bay bướm, nhưng về cuối sao lại xoắn lại như ôm nỗi sầu không thoát ra được. Dưới chữ ký của anh, anh viết thêm vào hai dòng:
          - Nếu em chưa có bạn trai hãy cho anh làm quen nhé, hy vọng em không từ chối.
          - Số điện thoại của anh là...

          Nàng cảm thấy tò mò, muốn biết anh nhà văn nổi tiếng này là người như thế nào. Nhiều lúc nàng cầm điện thoại lên bấm số của anh, nhưng lại phân vân không biết có nên gọi hay không? Đầu nàng xoay cuồng nhiều ý nghĩ:
          - Gọi đi nào. Có gì đâu? Sao lại nhát thế Hường? Ảnh chẳng đã để số lại cho mình còn gì?
          - Thôi đi. Gọi làm gì? Người như ảnh làm sao lại bận tâm đến mình?
          ...

          Nàng cứ cầm điện thoại lên bấm số rồi lại cũng không gọi. Cuối cùng nàng quyết định gởi một tin nhắn hỏi thăm:
          - Chào anh. Em chúc anh khỏe, có một ngày vui và an lành.
          Nàng tự nghĩ an ủi rằng hàng ngày biết bao người hỏi thăm ảnh, mình gởi tin nhắn thế này cũng hợp lý, nếu ảnh không trả lời thì thôi vậy.

          (Còn tiếp).
          #5
            Toctien1 12.05.2009 20:52:10 (permalink)
            Phần 6


            Sau khi nhắn tin cho anh xong, tự nhiên nàng lại bỗng thấy hồi hộp, trong đầu lại suy nghĩ vẩn vơ:
            - Không biết ảnh có trả lời mình không nhỉ? Nếu ảnh trả lời thì mình phải làm sao?
            Nàng len lén tránh đồng nghiệp bước vào toa lét và soi mình vào gương. Một khuôn mặt xinh đẹp hiện ra trong gương đang mơ màng nhìn nàng. Nàng nhoẻn miệng cười duyên dáng và khuôn mặt bỗng trở nên đỏ ửng cả lên vì xấu hổ. Trái tim của nàng đập vội lên thình thịch. Nàng tự nhủ trong lòng, mình bị làm sao thế này? Chỉ là một tin nhắn bình thường thôi mà? Cớ sao mình phải hồi hộp đển thế? Hãy bình tĩnh lại đi nào Hường ơi. Nàng nhắm mắt và ký ức về mối tình đầu tan vỡ xa xưa lại hiện về...

            Ngày đó nàng thật hồn nhiên và nhí nhảnh, vô tư và vui vẻ như bao cô gái ở tuổi trưởng thành. Nhiều chàng trai để ý đến nàng, nhưng nàng chỉ coi họ bình thường như bạn bè, hay nói một cách khác là chưa chàng trai nào phải làm cho nàng chú tâm đến. Vào ngày thành lập Đoàn hằng năm, trường của nàng tổ chức diễn văn nghệ và tổ chức thật hoành tráng ở trong hội trường lớn của trường. Lên biểu diễn có một chàng trai nhìn rất dễ thương với mái tóc xoăn bập bềnh như sóng. Cách ăn bận của người thanh niên giống như một kẻ lãng tử, với cái áo ca rô màu sặc sỡ và chiếc quần Jin bạc phếch màu rách vài ba chỗ. Anh ta đã cầm đàn hát một bài hát mà đã làm rung động trái tim nhỏ bé của nàng.

            Hai người nhanh chóng đến với nhau say đắm và cùng trải qua những ngày tháng êm đềm trong hạnh phúc ở tuổi sinh viên. Nhưng rồi nàng bằng linh tính của một người con gái đang yêu, nghi ngờ rằng đã có một người thứ ba xen vào cuộc tình đầy thơ mộng của nàng. Nhiều đêm nàng trở nên mất ngủ vì quá lo lắng và cho đến một ngày mưa buồn, nàng tình cờ phát hiện bạn trai của nàng đang thật tình tứ ôm hôn người con gái khác. Nàng chạy trong mưa như phát cuồng, nước mắt của nàng hoà với nước mưa làm một, hình thành một vết xước rỉ máu trong trái tim yếu đuối của nàng. Dầu đau khổ khôn cùng nhưng nàng đã cắn răng, mạnh mẽ chủ động chia tay người bạn trai không chung thủy dối trá và cứ mỗi lần nhớ lại, nàng bỗng lo sợ tình cảm của mình lại trao nhầm người. Không hiểu sao ở lần này nàng trở nên hồi hộp đến thế, kể từ lúc nhìn thấy những dòng chữ anh để lại cho nàng.

            Cả ngày nàng như người mất hồn, thỉnh thoảng giật mình khi nghe tiếng chuông điện thoại nhưng nàng đều thất vọng vì không phải của anh. Nàng tự xỉ vả mình:
            - Thật là quá ngốc ngếch khi tin vào lời của người ta...
            - Mình chỉ là một cô bé tầm thường sao lại đi mơ mộng hão huyền...
            - Chắc chỉ là chuyện vu vơ thôi...
            ...

            Đến tối, khi mà sự bực bội đã lên tới cao điểm và lòng kiêu hãnh của nàng bị tổn thương trầm trọng thì chuông điện thoại reo lên. Nàng chụp vội điện thoại lòng mừng khấp khởi thì lại hóa ra là điện thoại bạn nàng mời đi uống cà phê. Nàng bực mình nói như hét trong điện thoại:
            - Tụi mày rảnh quá đi, tao bận rồi.
            - Ơ...mày làm sao vậy? Đang làm gì mà bận. - Bạn nàng ngạc nhiên hỏi.
            - Ờ...thì...tao nhức đầu quá đi. - Nàng chợt nghĩ ra một lý do và tự nhiên cũng cảm thấy mình nhức đầu thật. Nàng cúp máy.

            Nàng mệt mỏi nằm dài ra giường và ôm cái gối lên bụng rồi xoay nghiêng, lòng chán nản không muốn nghĩ tới diện thoại của anh nữa. Một chặp sau có tiếng điện thoại reo vang, nàng hờ hững cầm điện thoại lên và chợt giật cả mình khi nhìn thấy số của anh. Suốt cả ngày nàng mong anh gọi cho nàng nhưng khi anh gọi thì nàng lại phân vân, nữa muốn nghe nữa muốn không nghe.

            Tiếng chuông réo lên vài hồi nữa rồi lại im bặt. Nàng như hối tiếc phản ứng chậm chạp của mình cứ cầm mãi điện thoại trên tay. Tiếng chuông lại tiếp tục vang lên. Lần này nàng đã bình thản trở lại, lòng tự ái của nàng bỗng dưng trỗi lên, nàng vứt điện thoại lên giường mặc kệ cho chuông cứ đang reo liên hồi. Nàng trong bụng thầm khoái chí khi nghe thấy chuông cứ đổ dồn, lòng tự ái trẻ con của nàng đã được vuốt ve thật êm ái. Tiếng chuông lại ngừng. Nàng thấy trên màn hình chợt nhấp nháy một tin nhắn mới. Nàng chầm chậm cầm điện thoại mở tin nhắn ra xem:
            - Có phải điện thoại này của Hường không? Đây là máy riêng của anh chỉ có rất ít người biết. Hôm nay anh bận đi dự một hội nghị nên không có mang máy này theo. Anh về nhà thấy tin nhắn của em nên gọi cho em nhưng lại không thấy trả lời, chắc là em đang bận việc gì đó. Sáng mai anh sẽ gọi điện lại cho em. Chúc em ngủ ngon. Bye.

            Nàng thầm trách mình quá là trẻ con. Rõ ràng là anh rất coi trọng nàng mà nàng lại cứ suy nghĩ vẩn vơ này nọ trách lầm anh. Nàng mỉm cười thấy thật nhẹ nhỏm trong lòng và ôm nụ cười đó chìm vào giấc ngủ.

            Nàng cầm xấp thư trên tay mỉm cười khi nhớ lại hôm đó, lòng nàng chợt bồi hồi làm tay nàng run rẩy nhè nhẹ. Nàng đọc tiếp.

            (Còn tiếp)
            #6
              Toctien1 13.05.2009 21:22:31 (permalink)
              Phần 7


              "Hội đồng phản biện liền hội ý chớp nhoáng, cùng đồng thời nhất trí dời việc bảo vệ của anh lại một ngày. Họ sẽ gặp thầy K và sẽ đối chiếu luận án của thầy K với luận văn của anh. Sau khi tất cả đã ra về hết, thầy hướng dẫn tiến tới an ủi anh:
              - Em à, đừng có buồn để chờ ngày mai xem như thế nào? Thầy là người hiểu em mà.
              - Em buồn quá thầy ơi. Tại sao tự nhiên lại ra nông nỗi như thế này? - Anh vừa khóc vừa nói.
              - Chắc không có sao đâu em, còn có thầy ở đây mà. Đừng có lo quá em nhé. - Thầy hướng dẫn vỗ vỗ vào vai anh đầy khích lệ.
              Thầy hướng dẫn đi rồi, anh thấy lòng chán nản vô cùng. Sao bỗng dưng lại tự nhiên tai bay vạ gió cho anh như vậy? Lòng anh tự an ủi mình rằng chắc chỉ có thể là ý tưởng giữa hai người giống nhau mà thôi, trường hợp như thế thì cũng bình thường thôi đâu có việc gì mà phải sợ. Anh đã bỏ công sức mấy tháng trời và dưới sự chỉ bảo tận tình của thầy hướng dẫn, thì làm sao mà lại trở thành người đi ăn cắp của ai chứ? Cảm thấy đã tự tin hơn nên anh dần trấn tĩnh trở lại và ra về. Vừa bước ra tới trước cửa khoa, có mấy đứa bạn thuộc nhóm ôn thi tốt nghiệp biết chuyện liền xúm lại an ủi:
              - Chắc là không việc gì đâu. Tụi tao thừa biết sức học của mày mà, làm gì lại có chuyện mày đạo văn của ai được.
              - Mày yên tâm đi, chắc là có nhầm lẫn gì đó thôi.
              - Đừng có buồn, thế nào ngày mai mày cũng qua thôi mà.
              ...
              Nhưng có một vài đứa làm luận văn thì vẫn nhìn anh với cái nhìn khinh bỉ và nhún vai đầy vẻ khinh miệt. Anh tự hỏi trong lòng tại sao lại thế? Sao mấy đứa này lại có thái độ như vậy? Anh chợt nhớ tới một câu thành ngữ, mà người xưa thường nói rằng "Trong rừng không thể có hai con cọp" và anh lúc này tự ngộ ra một điều là giữa những người cùng giỏi với nhau, nhiều khi họ có thể tốt với nhau ở ngoài mặt, nhưng trong lòng thầm khoái trá hả hê khi thấy đối phương bị hạ gục. Thật là ngẫm mà xót xa cho lòng con người.

              Ngày hôm sau anh cảm thấy tự tin hơn nhiều và trong lòng cũng không lo lắng gì khi đến khoa. Trong khoa lúc này đã có đầy đủ các thầy Trưởng, Phó khoa, các thầy trong hội đồng phản biện, thầy hướng dẫn và cả thầy K. Khi anh bước vào và nhìn thái độ của họ anh chợt rúng động trong tâm biết thế là hỏng hết rồi. Các thầy Trưởng, Phó khoa đều đang giận dữ mặt họ đỏ bừng bừng, các thầy phản biện thì lạnh lùng một cách đầy sự kinh tởm, thầy K lộ vẻ ngạc nhiên bàng hoàng còn thầy hướng dẫn thì như đang nghĩ điều gì mông lung lắm. Anh thấy cả người mình trở nên lạnh toát trán đổ mồ hôi dầm dề. Trời thì không lạnh mà anh cảm thấy người thì đang rét run. Thầy K nghiêm trang mở giọng trách:
              - Sao em lại dám làm một chuyện như vậy? Em vốn là một học sinh giỏi mà sao lại đi làm những chuyện thật đáng xấu hổ như thế. Luận án của thầy mà em dám bê nguyên xi để làm thành luận văn tốt nghiệp của mình thì thật là hết chỗ để nói.

              Anh chẳng còn biết nói sao. Anh đưa mắt nhìn thầy hướng dẫn cầu cứu, nhưng lúc này thầy hướng dẫn lại không nhìn anh, vẫn còn đang rất trầm ngâm và không nói gì. Một thầy phản biện giận dữ nói to như hét:
              - Như vậy chứng tỏ rõ ràng em đã đạo văn của người khác, thậm chí là nhiều đoạn còn trùng cả dấu chấm, dấu phẩy nữa. Một người thông minh như em lại láu cá tưởng qua mặt được tất cả mọi người hay sao? Em thiệt là một đứa to gan không biết trời cao đất dày là gì? Khinh thường tất cả chúng tôi có phải không?
              - Phải kỷ luật thật nặng để làm gương. - Một thầy khác nói.
              - Đúng đó...kỷ luật thật nặng.- Các thầy khác phụ họa.
              ...
              - Trường hợp này của em đánh rớt là chuyện đương nhiên rồi, không những thế mà còn phải ra hình thức kỷ luật em để sau này trong trường không có trường hợp nào tái phạm giống như em nữa. Thôi em đi về đi, các thầy sẽ họp và báo cho em biết hình thức kỷ luật em vào tuần sau. - Thầy Trưởng khoa nghiêm giọng nói.

              Anh lê bước nặng nhọc ra khỏi khoa cảm thấy trời đất như sụp đổ. Bao nhiêu hy vọng của anh phút chốc đã tan thành mây khói. Anh còn chưa biết số phận của mình tuần sau sẽ được quyết định ra làm sao nữa?"

              Nàng khóc thành tiếng. Lá thư anh quả thật thấm đầy nước mắt khổ đau của một số phận bị đùa cợt. Con người anh sao phải trải nhiều gian truân như vậy? Hay là ông trời muốn thử thách anh để anh trở nên vững vàng và sáng chói sau này?

              Chợt có tiếng xôn xao cười nói dưới nhà, vài tiếng chân chạy vội lên lầu. Nàng cất nhanh xấp thư xuống gối, vừa quay mình lại thì thấy hai đứa bạn thân đang tới. Hai đứa bạn của nàng chạy tới thấy nàng đang khóc liền ôm nàng chia xẻ:
              - Thôi đừng khóc nữa nào Hường. Đã hai tháng qua rồi mà mày khóc mãi sao vậy?
              - Dạo này mày gầy yếu xanh xao quá, ráng ăn thêm nhiều một chút.
              - Mày cố gắng lên như tao nè, thằng nào tao không thích nữa là tao cho đi tàu bay giấy luôn.
              - Đàn ông trên đời này có thiếu gì mà mày cứ buồn khổ hoài vậy Hường?
              ...

              Nàng gượng cười. Phải. Đàn ông trên đời có thiếu gì, nhưng tìm một người đàn ông tốt để yêu thương có khi kiếm cả đời cũng có thể chỉ có một người mà thôi. Một người mà tim ta phải nhỏ lệ, phải thổn thức, phải đau khổ, phải quay cuồng, phải si mê chỉ để có những giây phút được yên ổn ở bên người đó.

              Nàng xuống lầu cùng với hai người bạn ra sau vườn nhà. Phía sau này là khoảng trời riêng của nàng, nơi vẫn còn vết tích của một thời thơ ấu. Những chiếc xe nho nhỏ hình con gấu, con chim vẫn nằm đó như nhắc nàng một tuổi thơ đầy vui vẻ không sầu đau, không nhung nhớ, không phiền não. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc xích đu và mời mấy bạn ngồi chung. Nhìn vào những bông hoa tím thược dược đang long lanh dưới ánh mặt trời, nàng khẽ đong đưa chiếc xích đu. Một người bạn ngồi bên trái của nàng hỏi:
              - Hường đã dự tính chừng nào đi làm lại chưa?
              Đi làm, nàng nghe bạn nói như hai từ xa lạ. Lòng nàng giờ chỉ là một sự trống vắng lạnh lẽo xa xăm và nhận thức trong mơ màng. Nàng nhắm mắt ngửa người ra và lại mở mắt nhìn đám mây trắng nhẹ trôi trên nền trời xanh bao la. Nàng nói như để mình nghe:
              - Giờ này anh đang làm gì? Em còn hứng thú nào để đi làm nữa đâu anh? Anh có còn đâu nữa để nghe em kể những buồn vui trong công việc? Anh...
              - Hường, tỉnh lại đi nào. - Hai cô bạn vội lay nàng.
              - Không sao đâu mà, tao chỉ nhất thời nhớ đến ảnh thôi. - Nàng nhìn hai bạn nở một nụ cười đượm buồn và nói tiếp:
              - Cho tao xin lỗi tụi mày nha. Tụi mày đến chơi mà tao cứ nói chuyện không đâu. Ah, còn chuyện đi làm thì tao chưa có dự tính đâu, khi nào thấy thích thì tao đi còn giờ thì tao chỉ muốn ở nhà thôi.
              - Chiều tụi tao đến đi chơi với tụi tao nha. - Cô bạn ngồi bên phải nói.
              - Tao chưa biết nữa, nếu lúc đó cảm thấy có hứng thì tao sẽ đi.
              Vừa lúc đó mẹ nàng kêu:
              - Hường ơi vào ăn cơm đi con, các cháu vào ăn cơm với nhà bác cho vui nào.
              Cả ba người cùng rời xích đu và vào nhà ăn cơm.

              (Còn tiếp)
              #7
                Toctien1 15.05.2009 20:25:01 (permalink)
                Phần 8


                Sau khi ăn cơm xong ở nhà nàng, các bạn ở lại ngồi chuyện phiếm với nàng một chút rồi ra về đi làm. Còn một mình trong phòng trên lầu, nàng thả người nằm trên giường và với tay lấy tấm hình trên đầu giường ngắm đôi trai gái trên đó. Nàng từ từ ôm tấm hình vào ngực, nhắm mắt nhớ lại hôm đầu tiên nhận điện thoại của anh.

                Sáng hôm đó khi nàng còn chưa ăn sáng anh đã giữ lời hứa điện cho nàng:
                - Alô. Có phải là Hường không?
                - Dạ. Em là Hường đây. - Nàng trả lời giọng không giấu nỗi sự hồi hộp.
                - Cảm ơn em đã nhắn tin cho anh. Anh rất vui là đã nhận đuợc tin nhắn của em. Em có thể...có thể cho anh một cái hẹn gặp em được không? - Anh rất thẳng thắn đặt vấn đề làm quen với nàng.
                - Dạ. Dạo này công việc ở cơ quan em cũng hơi nhiều, em...em chưa có thời gian rảnh. - Nàng khéo léo từ chối. Lòng nàng thầm vui sướng lúc nghe anh ngỏ lời muốn gặp nàng, nhưng nàng lại muốn anh phải chờ đợi.
                - Vậy ah. Thế tuần sau anh sẽ gọi lại cho em nha. Có được không vậy em?. - Giọng anh lộ rõ sự thất vọng.
                - Dạ. - Nàng thấy sự cụt hứng của anh trong điện thoại và cảm thấy thật thích thú trong lòng. Nàng đã làm anh phải có cảm giác chờ đợi, một cảm giác tuyệt không hề dễ chịu một chút nào đối với mọi chàng trai.

                Nàng khẽ cười khi nhớ lại hôm đó. Một cách chầm chậm đưa tấm hình lên nàng nhìn chàng trai trong tấm hình thật lâu và đưa tay vuốt ve đầy trìu mến. Trả tấm hình về lại chỗ cũ, nàng thò tay xuống gối lấy xấp thư của anh và xoay úp người lại chống cằm đọc tiếp.

                "Anh gần như sụp đổ khi lê người tới chiếc ghế đá dưới gốc cây bàng to đang bắt đầu rụng lá trước cửa thư viện. Quãng dường từ khoa anh tới đây chỉ khoảng 50m mà anh thấy như là quãng dường dài thăm thẳm. Bình thường ở đây luôn nhộn nhịp tấp nập, nhưng hôm nay là vào mùa ôn thi nên mọi người đều tập trung ở bên trong thư viện. Xung quanh cây bàng vắng lặng im ắng, chỉ thỉnh thoảng lác đác từng chiếc lá bàng rơi. Một chiếc lá vô tình rơi trên tay anh, làm anh bồi hồi sực nhớ tới bài thơ "Hai chiếc lá" của nhà thơ tài hoa Nguyễn Bính:

                Thu đi trên những cành bàng
                Chỉ còn hai chiếc lá vàng mà thôi
                Hôm qua đã rụng một rồi
                Lá theo gió cuốn ra ngoài sơn thôn
                Hôm nay cảm thấy ta buồn
                Lìa cành theo gió lá luồn qua song
                Hai tay ôm lá vào lòng
                Than ôi ! Chiếc lá cuối cùng là đây
                Quạnh hiu như chiếc thân này
                Lại âm thầm sống những ngày gió mưa.

                mới thấy thật sự thấm thía nỗi cô đơn lạnh lùng khôn tả của một người không có ai để xẻ chia bớt nỗi lòng.

                Tại sao? Tại sao lại ra nông nỗi như thế này? Nỗi oan này ai thấu cho anh đây? Bạn bè sẽ nhìn anh như thế nào khi mang tiếng đạo văn của người khác? Còn kỷ luật thật nặng là sao? Chẳng lẽ...chẳng lẽ sẽ...sẽ bị đuổi khỏi trường. Nghĩ đến đây người anh tê cứng lại trong sợ hãi. Không đến nỗi thế chứ? Cũng có thể lắm khi anh nhìn thấy ánh mắt đầy phẫn nộ của thầy Trưởng khoa. Sao thầy hướng dẫn lại không nói tiếng nào bênh vực anh vậy? Thầy cũng có trách nhiệm trong việc hướng dẫn anh mà? Sao thầy im lặng không nói? Thầy cũng biết rằng anh bị oan mà? Trời ơi! Ai sẽ giúp cho con đây hở trời? Anh khóc nát lòng trong lặng lẽ, trong nỗi oan ức và đau đớn nhục nhã khôn cùng mà không có ai có thể cảm thông chia xẻ cùng với mình.

                Có tiếng bước chân đến gần và một bàn tay đặt nhe nhẹ lên vai anh. Anh hầu như không có cảm giác vẫn ôm tâm sự nặng nề khóc thành tiếng. Giọng thầy hướng dẫn chợt vang lên bên tai:
                - Đừng buồn nữa em. Hãy mạnh mẽ lên nào. Trong đời ai cũng chẳng phải vấp ngã vài lần. Nỗi oan của em thầy thấu hiểu mà.
                - Thầy đã hiểu sao thầy không nói giúp cho em? Sao vậy thầy? - Anh ngẩng lên nhìn thầy trách.
                - Thầy không nói là vì...Thôi lát tối em ghé nhà thầy đi. - Thầy dừng lại không nói hết ý và đi thẳng lên thư viện vì nhìn thấy có vài sinh viên trong thư viện bước ra.

                Nhà thầy hướng dẫn nằm sâu trong một con phố nhỏ, khuất khỏi sự ồn ào náo nhiệt ngoài đường lớn. Đây là một khu phố của cán bộ viên chức nhà nước, vốn là đất được cấp để làm nhà. Vì thế trong khu phố này rất yên tĩnh, thỉnh thoảng không gian yên lặng bị phá vỡ bởi tiếng xe máy của ai đó vừa đi làm hoặc đi đâu đó về.

                Thầy hướng dẫn tóc đã bắt đầu bạc. Ông là một nhà giáo khả kính, rất hiền từ và học thức rất là uyên bác, nhất là trong lãnh vực ngiên cứu về Truyện Kiều của Đại thi hào Nguyễn Du. Ông có thể thao thao bất tuyệt về Truyện Kiều, ngâm vịnh thơ Kiều, bói Kiều...cùng người, nếu có người chịu ngồi nghe ông nói. Chính vì thế khi anh nhận đề tài về Truyện Kiều, nhiều lúc anh thỉnh thoảng phải ngủ lại nhà thầy vì hai thầy trò ngồi đàm đạo nên quên luôn cả thời gian. Do đó người giải nỗi oan của anh chỉ có thể là thầy, nhưng tại sao thầy lại im lặng một cách bí hiểm."

                Nàng cảm thấy hơi mỏi, xoay người lại kéo chiếc gối nằm nghiêng và nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ. Nàng thầm nghĩ nếu đặt trường hợp nàng là anh, chắc chắn rằng nàng sẽ không chịu nổi sự oan ức bị khinh bỉ này. Đặt trường hợp như vậy, nàng sẽ làm gì? Nàng không hình dung được, nàng chưa hề va vấp những chuyện đại loại như thế. Có lẽ nàng sẽ nằm khóc trong lòng mẹ và sẽ nhờ cha đứng ra giải quyết dùm. Nàng cảm thấy thật sự bất bình, thông cảm cho nỗi đau anh đang mang và trong lòng càng thấy thương anh nhiều hơn.

                Nàng từ bé vốn đã được chìu chuộng như trứng mỏng, vì nàng là con gái út duy nhất trong nhà. Cha nàng là một doanh nhân tương đối thành đạt, do đó tuổi thơ của nàng trôi trong hạnh phúc êm đềm. Mặc dù mãi bận lo làm ăn, nhưng cha nàng rất để ý chăm lo giáo dục con cái. Chính vì vậy, cho dù nàng sống trong sung sướng nhưng nàng lại không hề đua đòi ham chơi như nhiều đứa bạn đồng lứa. Cha nàng đã cố hướng nàng vào học ngành kinh tế và cũng chính ông bằng các mối quan hệ xã giao thật rộng rãi, cũng không khó khăn gì lắm đưa nàng vào làm ở trong một cơ quan danh tiếng. Mục đích của ông là để cho nàng có thêm nhiều kinh nghiệm, đủ vững vàng và kinh nghiệm chuẩn bị tiếp nhận công việc của ông về sau này.

                Từng cơn gió mát giữa trưa hè nóng bỏng theo cửa sổ luồn vào ve vuốt thân thể nàng, mắt nàng bỗng trở nên nặng trĩu lim dim và cơn buồn ngủ kéo tới vội vã.

                (Còn tiếp)
                #8
                  Toctien1 16.05.2009 22:56:38 (permalink)
                  Phần 9


                  Trong giấc mơ nàng nhìn thấy anh đang đứng cạnh giường và ngắm nhìn nàng một cách thật trìu mến. Nàng mừng rỡ vội vàng choàng dậy ôm lấy cổ anh nhưng anh lại lùi dần...lùi dần làm cho nàng phải chụp vào khoảng không và té xuống. Nàng định lên tiếng trách anh sao nỡ làm thế với nàng, thì bóng hình anh chợt nhòa dần...nhòa dần và từ từ hoá thành một làn khói mong manh rồi biến mất. Nàng hoảng hồn gọi với theo:
                  - Anh ơi, anh ơi....
                  Nhưng chỉ còn lại mỗi một mình nàng ngồi đó đang trào ra hai hàng lệ trong cô đơn. Bỗng nàng thấy một bàn tay ấm áp âu yếm xoa trên trán nàng. Nàng liền chụp vội lấy sợ bàn tay lại biến mất. Lần này bàn tay để yên cho nàng nắm. Nàng mừng còn hơn bắt được vàng hét lên:
                  - Anh đây rồi. Anh thiệt là ác lắm anh có biết không? Anh để cho em phải khổ sở đau đớn biết chừng nào hở anh? Anh...
                  Có tiếng khóc nức nở văng vẳng làm cho nàng giật mình tỉnh dậy. Tay của nàng đang nắm lấy tay của mẹ nàng, còn bà thì đang nhìn nàng lặng lẽ khóc. Nàng bây giờ mới biết là mình vừa nằm thấy anh trong giấc mơ. Sự mừng rỡ của nàng nhanh chóng liền thay vào là nỗi buồn xa vắng mênh mông. Nàng cứ nằm để mặc cho đôi hàng lệ từ từ chảy thấm xuống tấm ra giường. Nàng ôm lấy tay của mẹ áp vào má và nhìn mẹ đau đáu trào lên niềm thương cảm vô bờ vì sự yêu thương của mẹ đối với nàng.

                  Nàng cảm thấy người trở nên nhẹ nhàng hơn sau khi tắm xong. Nắng chiều trải vàng nhạt trên những luống hoa dọc theo con đường nhỏ phía sau vườn nhà. Nhè nhẹ đưa chiếc xích đu, nàng cầm xấp thư tiếp tục đọc.

                  "Khi tới nhà của thầy anh đưa tay nhấn chuông. Thầy hướng dẫn bận một bộ đồ Pijama bận ở nhà ra đón anh. Thầy ân cần hỏi anh:
                  - Đã ăn cơm chưa em?
                  - Dạ. Em thì còn bụng dạ nào đâu mà còn nghĩ đến ăn nữa thầy? - Anh buồn bã trả lời.
                  Anh và thầy cùng ngồi xuống bộ ghế sa lon trong phòng khách của nhà thầy. Thầy hướng dẫn nhìn anh với cặp mắt đầy thông cảm và thầy rót nửa ly trà ra mời anh:
                  - Em uống nước.
                  - Dạ. Cảm ơn thầy. - Anh đón lấy cái ly trên tay thầy.

                  Cả hai thầy trò bỗng trở nên yên lặng. Anh cắm cúi nhìn ly nước còn thầy có lẽ đang nhìn anh. Không gian ở trong phòng chợt trầm hẳn xuống và anh có thể nghe thấy những tiếng muỗi đang vo ve dưới chân. Anh đưa ly lên miệng từ từ nhấp từng ngụm nước và chờ thầy mở lời. Thầy cũng đang suy nghĩ rất lung và chốc chốc lại nhìn về phía anh. Cuối cùng rồi thầy cũng nói:
                  - Em hãy thật bình tĩnh để nghe thầy nói đây. Trong trường hợp này của em, thầy thật ra cũng có một phần trách nhiệm. Thầy...thầy...chỉ xin em hiểu và thông cảm dùm cho thầy, còn về phía thầy thì thầy sẽ bằng mọi cách có thể để giúp cho em.
                  Anh bỗng giật nẩy cả mình. Như vậy là chắc chắn đã có uẩn khúc nào đó trong chuyện này, liên quan đến người thầy anh hằng kính mến. Trong đầu anh nảy sinh nhiều ý nghĩ phức tạp, nhất thời anh chưa có phản ứng gì. Thầy hướng dẫn hớp thêm một ngụm trà trầm ngâm thêm một lúc, không thấy anh nói gì nên ông nói tiếp:
                  - Như em cũng đã biết rồi đó. Thầy K là bà con họ hàng xa với thầy Hiệu trưởng. Khi thầy K làm luận án, thì thầy Hiệu trưởng có nói riêng với thầy là cố gắng nhiệt tình giúp đỡ, hỗ trợ cho thầy K. Trong một lần thầy K đến nhà, thầy có đem bản thảo luận văn của em đưa cho thầy K xem, mục đích chỉ là để khoe với thầy K về khả năng vượt trội của em. Thầy...thầy không ngờ là...sau khi đã xem luận văn của em xong, thầy K lại nói với thầy là cho thầy mượn về nghiên cứu. Lẽ tất nhiên là thầy không thể từ chối và...

                  Thầy hướng dẫn tự nhiên dừng lại không nói nữa. Mặc dù thầy không nói hết nhưng bức màn đen tối bao quanh anh bỗng nhiên đã được cuốn hẳn lên. Như vậy rõ ràng anh là người bị oan và kẻ đạo văn ở đây không ai khác chính là...thầy K. Anh như người đi trong đêm tối bỗng thấy ánh sáng. Trong lòng phấn chấn anh mừng rỡ vội nói với thầy:
                  - Thế thì chỉ cần thầy trình bày là...
                  Thầy hướng dẫn vội xua xua tay không cho anh nói hết. Thầy chợt nhỏ giọng xuống nói:
                  - Trong chuyện này thật khó lắm em ơi. Chẳng có bằng cớ nào chứng tỏ là thầy đã cho thầy K mượn bản thảo luận văn của em, bởi vì sự việc xảy ra chỉ có thầy và thầy K biết. Với lại nếu làm to chuyện này thì không khéo, thầy sẽ mang tiếng là do đã hướng dẫn em nên bất bình mà vu oan cán bộ, thì...thì coi như tương lai của thầy cũng đi tong.

                  Anh như người rớt xuống vách đá vừa chụp được cành cây, chưa kịp mừng thì cành cây lại gãy đi mất. Anh nhìn trân trân vào khoảng trống trước mặt đầu óc lúc này trống rỗng chẳng có suy nghĩ gì trong đầu. Giọng của thầy hướng dẫn như từ ở cõi thật xa xăm vọng đều đều vào tai anh:
                  - Vì thế nên thầy đã không thể lên tiếng để bảo vệ được em, nhưng thầy sẽ cố gắng hết sức bằng uy tín sẵn có của mình để giúp cho em có được một bản án kỷ luật nhẹ hơn. Còn riêng về phần em, thầy biết là em sẽ rất khổ sở vì bị oan ức nhưng em phải thật là bình tĩnh, nếu không thì...sự việc sẽ tồi tệ hơn rất nhiều đó. Trong lúc này sẽ không có ai tin em ngoài thầy ra đâu.

                  Rời khỏi nhà của thầy hướng dẫn anh đi mà không biết nên đi về đâu. Lần đầu tiên trong đời anh nhận thấy để có thể có một cuộc sống bình yên cũng không phải muốn mà có được. Nỗi oan ức này biết tỏ cùng với ai đây? Lần đầu tiên anh thấy được những góc khuất đen tối, trong những con người mà anh đã hằng yêu mến và ngưỡng mộ. Họ đã sẵn sàng vì chính bản thân họ, vứt người khác xuống bùn để mà bước qua một cách bỉ ổi, chẳng hề có chút vướng bận suy tính ăn năn gì trong tâm.

                  Anh bật cười chua chát khi nghĩ đến thầy K. Ông ta thật chẳng lấy làm ngượng cho mình một chút nào khi thẳng thừng phê phán anh, trong khi ông ta mới chính thật sự là kẻ ăn cắp xấu xa. Anh lại nghĩ đến người thầy hướng dẫn vừa đáng thương vừa đáng trách. Thầy lại là người quá là hèn nhát để có thể bênh vực đứa học trò oan ức của mình. Tại sao những con người trí thức đạo mạo đầy kính mến như thế kia, lại nỡ lòng nào đối xử với học trò của mình nghiệt ngã đến như vậy?"

                  Nàng thở dài đau xót. Hóa ra là vì danh và vì lợi, con người ta có thể làm những chuyện mà bình thường chỉ nghĩ tới thôi cũng đã thấy vô cùng xấu hổ không dám nhìn ai nữa rồi. Nàng xưa nay vốn rất kính trọng các thầy cô giáo, vì là nàng được sinh ra trong một gia đình rất nền nếp.

                  Cha nàng thường nói với nàng muốn làm người thì "Tiên học lễ, Hậu học văn". Một con người từ khi sinh ra cho đến khi trưởng thành, cái Lễ đối với họ đó là điều quan trọng nhất. Nếu một người mà vô Lễ thì sau này cho dù họ bằng cách nào đó làm cha của thiên hạ, thì rồi cuối cùng chắc chắn cũng sẽ bị người đời khinh khi và phỉ nhổ.

                  Nhiều lúc sự kính trọng của nàng dần dần bị bào mòn, khi nàng từng chứng kiến nhiều người thầy, đã bán rẻ tư cách của mình chỉ để cố kiếm thêm trong cuộc sống đầy bon chen này. Nàng cũng đã từng thấy có những thầy cô giáo, nếu học sinh không chịu đến nhà họ học thêm, thì sẽ bị họ chì chiết và phân biệt trong đối xử so với các bạn khác một cách lộ liễu và trơ tráo như thế nào.

                  Chuyện xảy ra đã gây oan ức cho anh làm cho nàng thật sự cảm thấy giận dữ và phẫn nộ. Nàng thấy tội cho anh lắm và trong lòng thầm oán trách những con người đã làm nên chuyện đáng buồn như thế.

                  (Còn tiếp)
                  #9
                    Toctien1 18.05.2009 15:02:37 (permalink)
                    Phần 10


                    Một làn gió mát rượi ve vuốt thân thể nàng. Trong gió mang theo thoang thoảng hương thơm cay cay nồng, như là mùi gừng của dàn hoa thiên lý đang nở ở đằng xa trong vườn đưa nàng trở về với thực tại. Nàng vẫn còn nhíu mày như chưa vơi đi hết sự phẫn nộ và oán trách nãy giờ trong lòng. Khẽ đua một tay vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên má, tay kia nàng cầm xấp thư lên rồi chầm chậm đọc tiếp.

                    "Một năm thật khủng khiếp đối với anh, rốt cục rồi cũng đã nhanh chóng qua mau đi. Anh đã trở nên ít nói hơn và đành lòng cam chịu một cách trầm lặng, sau cú sốc đã xáy ra đầy oan uổng đến với mình. Sự nhiệt tình của tuổi trẻ cũng đã bị nguội lạnh như tro tàn, sau phán quyết kỷ luật của khoa. Anh đã chẳng còn hứng thú gì khi đọc một quyển sách hay một bài thơ, thậm chí chẳng còn để tâm đối với bất kỳ việc gì.

                    Kỷ luật đưa ra là một năm lưu ban lại trường để học lại cho vững! Nghĩ đến án kỷ luật mà anh thấy thật buồn cười và xót xa cay đắng trong lòng. Bạn bè cũ của anh đã tung cánh ra đi bốn phương trời, chỉ còn lại mình anh phải lủi thủi ở lại một mình với đám đàn em khóa sau, mà đã một thời tụi nó từng đem lòng ngưỡng mộ anh. Anh lại bỗng trở nên người nổi tiếng nhất trong trường về tiếng xấu, vì cú đạo văn thật ngoạn mục và cũng là đề tài bàn tán cho những người hay háo chuyện.

                    Nhìn những ánh mắt nửa như thương hại nửa như dè dặt của bọn đàn em, anh cảm thấy lòng đầy chán ngán. Họ chợt trở nên thật cảnh giác với anh, vì cũng có lẽ họ nghĩ đến một lúc nào đó, anh lại đi ăn cắp những vần thơ huyền bí và những áng văn tuyệt tác của họ. Anh phải giả tạo những nụ cười, giả tạo với chính cả mình để cố gắng lết cho hết một năm học khổ sở đầy đau đớn.

                    Lần này, anh chọn thi tốt nghiệp vì anh quá sợ khi tai nghe đến hai từ "Luận văn", mà thật ra chưa chắc người ta cũng lại chịu cho anh làm. Kỳ thi nhẹ nhàng trôi qua trong êm đềm. Anh đã bắt đầu thăm dò xin việc ở một vài nơi. Nhưng rồi anh trở nên nhanh chóng thất vọng khi người ta lạnh lùng bảo anh cứ để hồ sơ đấy đi, chúng tôi sẽ báo lại cho anh sau.

                    Chẳng có ai hồi âm lại cho anh cả. Thật ra cũng chẳng qua chỉ là một cách từ chối khéo léo của họ. Một vài người đã thẳng thắn không giấu diếm khi họ tỏ ý định vòi vĩnh anh, đề nghị với anh rằng sẽ nhận anh vào làm ngay với điều kiện anh phải tỏ ra "biết điều" với họ. Giờ anh đã hiểu lý do tại sao người bạn gái thứ hai của anh phải bỏ đi làm tiếp thị bia. Anh càng thấu hiểu và thông cảm cho nàng hơn vì nàng đã dũng cảm chọn con đường riêng cho mình, cho dù con đường đó đối với nhiều người họ lại cho là xấu và nhơ nhớp không nên chọn.

                    Một bữa đi lang thang trên đường, anh chợt nhận ra một anh bạn học cùng lớp năm xưa. Anh ta đang tán gẫu cười hỉ hả với một cô gái trong một tiệm bán đồng hồ. Anh mừng quá chạy vào kêu nó, nó cũng mừng khi gặp lại anh. Hai đứa đứng bắt tay nhau hồi lâu. Anh nhìn nó bây giờ hầu như nhận không ra, mới chỉ một năm không gặp mà nó đã nhanh chóng phát tướng to gần gấp ruỡi trước đây. Vai nó mang túi, ngực nó đeo máy ảnh lỉnh kỉnh, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết là phóng viên hay nhà báo gì gì đó. Nó vội kéo anh đi, lôi anh vào ngay một quán vỉa hè bên đường. Nó vội kêu luôn ra mồi nhậu là 1 dĩa gà luộc và mấy chai bia mừng ngày gặp mặt. Sau một cái cụng ly đầy khí thế nó cười vui vẻ hỏi:
                    - Lâu quá mới gặp ông bạn hiền. Đã đi làm đâu chưa bạn?
                    - Chưa. Chẳng có ma nào chịu nhận cả. - Anh cười gượng nói.
                    - Thiệt là nhớ đến ngày xưa quá đi. Bây giờ lu bu hoài với công việc, nhiều lúc tao muốn nghỉ mà chẳng được. - Nó gắp bỏ vào miệng miếng thịt gà vừa nhai vừa nói.
                    Anh nhìn nó cảm thấy buồn cười. Cái thằng này ngày xưa là tổ sư trốn học, nhưng rồi với cách xã giao đầy nhiệt thành và rộng rãi của nó, cho nên dù nó nghỉ nhiều mà chẳng có thầy nào nỡ cấm thi nó môn nào. Học hành thì khỏi nói thật là be bét nhưng rồi cuối cùng năm nào nó cũng nhẹ nhàng qua đều đều. Anh tò mò hỏi lại nó:
                    - Thế giờ mày làm ở đâu.
                    - Lúc tao còn chưa ra trường, ông già của tao đã đặt sẵn chỗ cho tao làm ở tờ báo Y rồi. Tồng biên tập của tờ báo đó vốn là đệ tử cũ của ổng. Tao vừa ra trường còn muốn chơi xả hơi thêm ít lâu, thì ổng đã hối thúc tao đi làm rồi. Thật là chán bỏ xừ. - Nó ngửa cổ nốc một hơi cạn sạch ly bia.
                    Anh nhìn nó lòng ngao ngán. Sao cuộc đời lại lắm chuyện tréo ngoe, mình muốn đi làm thì chẳng ai thèm nhận, còn cái thằng ham chơi thì người ta đã dành chỗ ngon cho nó sẵn rồi. Nó hơi có vẻ hứng lên vì mấy cốc bia, nhìn thấy vẻ mặt rầu rầu của anh nó thân thiện cười nói:
                    - Hay là mày về làm chung với tao đi. Tao sẽ nhờ ông già tao nói cho một tiếng.
                    - Vậy thì còn gì bằng. Mày thật lòng chịu giúp tao chứ. - Anh mừng rỡ nói.
                    - Ok. Mày cho tao số điện thoại, nếu mà được tao sẽ gọi cho mày. - Nó rút điện thoại ra.
                    Anh đọc số điện thoại cho nó và đồng thời lưu số của nó vào máy. Anh nhìn hỏi nó:
                    - Trông mày chắc công việc suôn sẻ lắm hả? Lương bổng có khá không vậy?
                    - Ôi dào! Lương tháng thì không đủ cho tao xài bao em út một bữa, chỉ toàn là xài tiền của nhà hoặc lâu lâu trúng một vài mánh thì may ra đời còn lên hương được một chút.
                    - Mánh gì thế?. - Anh thấy hứng thú khi nghe nó nói.
                    - Hề hề. Mày cũng biết là làm ăn thì cần có nhiều mánh khóe phải không? Tao chỉ cần thò ra một vài chiêu thôi, là có khi tiền cứ vào đều đều xài thoải mái luôn. - Nó cười ra vẻ thật đắc chí.
                    - Tao không hiểu? - Anh thật sự chưa biết nó nói vậy là sao.
                    - Mày vốn thông minh thế mà không hiểu sao? Có quái gì đâu? Chỉ cần tới một vài đơn vị có xíu vết trong làm ăn, tao nhá nhá thẻ nhà báo cần phải tìm hiểu cái này hoặc cái kia thế là có ngay tiền xài. - Nó cười lên hăng hắc đầy khoái trá.
                    - Thế rồi sau đó mày sẽ viết như thế nào? - Anh ngây thơ hỏi nó.
                    - Trời. Mình đã lấy tiền của người ta thì phải khen ngợi người ta chứ. Nào là đơn vị làm ăn trong sạch, phát triển ào aò so với cùng kỳ năm ngoái. Nào là lương bổng của anh em càng ngày càng khá lên, đóng góp tích cực xây dựng cho quỹ người nghèo, xây nhà tình thương...vân vân và vân vân...- Nó cười hềnh hệch chê sự ngu ngơ của anh.
                    - Vậy là mày viết dối trá, làm không đúng lương tâm của một nhà báo là phải phản ánh trung thực cho độc giả biết...- Anh cảm thấy thật bất bình nói.
                    - Ôi dào. Mày đúng thật là lo bò trắng răng. Mày là thằng mới ở trên núi xuống hả? Thời buổi này mà mày bảo nói thật thì kéo nhau cùng chết cả nút à. - Nó nhìn anh giọng triết lý.

                    Anh nhìn nó nở nụ cười buồn bã. Có lẽ nó đã nói đúng, anh cảm thấy mình thật là ngờ nghệch làm sao? Lòng anh cảm thấy héo hắt và chán nản vì nếu mà làm như nó chắc có thể anh sẽ làm không được. Mỗi người có một quan điểm và cách sống riêng của mình. Thật là khó nếu mà muốn thay đổi ngay một sớm một chiều."

                    Nàng cũng cười buồn như anh. Thật không ngờ là anh có một quãng đời đầy khốc liệt và gian truân đến đến như vậy. Nàng thì cũng như anh nhà báo kia, cũng đã có người dọn sẵn con đường đi cho cuộc đời, chỉ cứ thế mà bước tới thôi, nhiều khi chẳng cần phải ngoảnh lại nhìn phía sau vì có cái gì vướng mắc đâu? Nàng không nghĩ để có thể kiếm một việc làm đối với một người ăn học đàng hoàng lại khó đến như vậy. Nàng đôi khi chỉ nghĩ đơn giản nếu người nào đó phải khổ là vì họ lười biếng không chịu phấn đấu, chứ không hề nghĩ để có một việc làm đàng hoàng lại khó khăn muôn trùng đối với một số người như anh và bạn gái anh chẳng hạn.

                    Nàng khẽ đưa mắt nhìn ra xa ngẫm nghĩ thật lâu, nếu như nàng là anh thì nàng sẽ làm gì? Nàng không nghĩ ra vì bản thân nàng cũng chưa từng đi xin việc. Biết đâu nàng có thể sẽ đi tiếp thị bia không chừng?

                    (Còn tiếp)
                    #10
                      Toctien1 20.05.2009 09:16:17 (permalink)
                      Phần 11


                      Mắt nàng chợt trở nên mơ màng đắm đuối khi nàng nhớ lại cái ngày đầu tiên gặp anh. Buổi sáng đó, trong lúc nàng còn đang mãi lui cui với đống sổ sách trong cơ quan thì anh điện thoại tới cho nàng.
                      - Alô. Chào em.
                      - Dạ. Chào anh. - Nàng trả lời giọng hơi hồi hộp.
                      - Bữa nay có thể cho anh một cái hẹn được không em? - Anh hỏi giọng cũng hồi hộp không kém.
                      - Dạ...Dạ được ạ. - Nàng hơi ngập ngừng khi trả lời.
                      - Lúc nào thì em rảnh? - Anh hỏi giọng hơi gấp qua điện thoại.
                      - Dạ...Chắc là phải sau 5h chiều. - Nàng nghĩ ngợi nhanh rồi đáp.
                      - Vậy...vậy thì anh sẽ chờ em ở tại quán X nha, cái quán mà anh đã gặp em hôm bữa đó. - Anh nói không giấu sự vui mừng.
                      - Dạ. - Nàng chợt hơi run rẩy khi trả lời.

                      Nàng trở nên bần thần cả ngày. Trái tim của nàng lại thỉnh thoảng rung lên nhè nhẹ như ngày xưa. Nàng tự hỏi mình sao lại thế nhỉ? Chỉ là một cuộc gặp mặt bình thường thôi mà? Sao lại có cảm giác hồi hộp và xao xuyến đến thế? Nàng tự trấn an mình chắc là tại mình đa cảm quá thôi chứ nào đã có gì đâu? Nhưng mà sao nàng vẫn có cảm giác bấn loạn trong lòng.

                      Vào lúc 4h30 nàng lấy cớ là hơi mệt xin phép chị trưởng phòng về trước. Nàng về nhà ngồi lựa mãi mới kiếm được bộ đồ ưng ý và ngồi trước gương trang điểm thật lâu. Nàng cố ý dềnh dàng cho tới hơn 5h30 mới ra khỏi nhà.

                      Nàng đi tới quán X và thấy anh đã ngồi sẵn một mình trước ly cà phê và chốc chốc lại cứ nhìn đồng hồ. Nàng khẽ nở một nụ cười khoái chí và đi tới trước mặt anh:
                      - Chào anh.
                      Anh thấy nàng cười mừng rỡ vội đứng lên kéo ghế:
                      - Chào em. Em ngồi đi.
                      Anh nhìn nàng trân trân và mở lời khen nức nở:
                      - Em thật là đẹp quá.
                      Nàng khẽ cúi đầu e thẹn mặc dù trong lòng đang lâng lâng vui sướng. Anh nói tiếp:
                      - Em uống gì để anh kêu.
                      - Dạ món gì cũng được ạ. - Nàng nhất thời chưa biết là nên uống gì. Món nàng rất thích là Sô đa hột gà đánh nhuyễn gần như thành kem.
                      Anh chủ động kêu cho nàng một ly cam vắt và quay sang nhìn nàng thật lâu rồi nhẹ nhàng hỏi:
                      - Công việc nhiều lắm hả em?
                      Nàng chợt đỏ mặt xấu hổ vì đã nói dối anh. Nàng lí nhí trả lời:
                      - Dạ...Cũng nhiều...
                      - Phụ nữ mà học nghề tính toán thì đúng là mệt thiệt đó. - Anh đồng cảm và cười nói tiếp:
                      - Anh học văn nhưng cũng biết ngành kinh tế là đau đầu lắm.
                      Nàng khuấy nhẹ cái ly và ngậm miệng vào ống hút khẽ hút, một dòng nước mát trôi chầm chậm vào miệng. Nàng nhìn anh và hỏi thăm:
                      - Dạo này anh có sáng tác truyện nào mới không? Đọc truyện của anh em rất thích.
                      Anh nở một nụ cười buồn rồi tâm sự:
                      - Không hiểu sao là dạo này anh cứ đụng vào viết là cảm thấy cứ bí rị như người đang tìm đường...Thôi đừng nói đến chuyện đó nữa, hãy nói về em đi. Em có chịu cho anh làm quen không?
                      Nàng cúi đầu không nói. Anh ngốc ơi? Nếu không muốn làm quen với anh thì người ta ở đây làm gì? Nhưng nàng vẫn mở lời:
                      - Người nổi tiếng như anh ai mà chẳng muốn làm quen?
                      Anh nhìn nàng rồi chợt phá lên cười vui vẻ:
                      - Hay. Em trả lời hay lắm. Em thật là khéo ăn khéo nói. Anh thấy thật là thú vị khi nói chuyện với em.
                      ...

                      Kể từ hôm đó nàng và anh bắt đầu quen nhau. Khi thì đôi ba ngày, khi thì một tuần hai người gặp nhau. Lúc thì cùng nhau đi ở quán này hoặc quán kia trò chuyện, hoặc cả hai gởi xe rồi cùng đi dạo trên đường hay trong công viên, hoặc là anh đưa nàng ra bờ sông ngắm cảnh ban đêm...

                      "Roét". Có tiếng huýt còi ngoài đường kéo nàng về thực tại, chắc lại là một người nào đó vi phạm giao thông bị thổi. Nàng đưa xấp thư lên đọc tiếp.

                      "Vài tuần trôi qua, không thấy thằng bạn hồi âm. Anh nghĩ chắc nó quên nên điện hỏi thăm. Tiếng chuông reo mãi nhưng không thấy trả lời. Nghĩ chắc là nó bận nên vài hôm sau anh gọi lại, tiếng chuông reo nhưng vẫn không thấy trả lời và sau đó nó cúp máy luôn mỗi khi anh gọi tới. Anh đau đớn xót xa trong lòng. Hóa ra hôm bữa nó hứa với anh là bia hứa, chứ không phải là nó thật tình muốn giúp anh. Thế là mối hy vọng để có việc làm vừa nhen nhóm lên lại bị dập tắt. Cơm áo gạo tiền không thể đùa được, anh cần phải kiếm việc làm, không thể nào trông chờ vào phụ cấp gia đình nữa khi mình đã ra trường.

                      Gần chỗ anh ở có một tay lái xe. Tay này rủ anh:
                      - Đi với anh lên miền núi một chuyến đi. Bạn anh rủ anh lên đó lái xe câu chở gỗ. Anh thấy chú mày cũng đang rảnh nên đi chơi với anh một thời gian. Vừa đi đây đi đó để mở rộng kiến thức và vừa kiếm tiền luôn.
                      Nghe cũng bùi tai, với lại sẵn cũng chưa làm gì nên anh nhận lời. Thế là anh cùng với tay lái xe rời Thành phố lên vùng núi xa xăm.

                      Rời nơi nắng ấm càng lên cao anh càng thấy lạnh dần. Phải cám ơn anh lái xe là đã cho anh một cái áo, tuy nó hơi cũ và hơi rách một vài chỗ, nhưng nếu mà không có nó chắc anh phải rét run cầm cập. Hai anh em đến trung tâm thành phố rồi sau đó đón luôn xe ôm đi tiếp vào sâu trong Huyện.

                      Nơi anh đến là một xưởng gỗ nằm sâu tít trong rừng và bao quanh tứ bề là rừng rậm rạp. Xưởng gỗ nằm trên một bãi đất trống rộng, gỗ rừng kéo về nằm ngổn ngang trên đất lẫn với sình lầy nhão nhoẹt trong những vũng nước. Ở đây thì đang vào mùa mưa, nên nước và bùn đỏ đặc sệt dẻo quẹo đọng dọc theo con đường mà xe câu chở gỗ đi vào bãi đất.

                      Xưởng có hai căn nhà nho nhỏ. Nhà được dựng tạm bợ bằng các phách gỗ thừa ra người ta đóng vào. Căn đầu tiên là nơi ở của người quản lý và kế toán sổ sách hay thủ kho gì đó. Căn thứ hai rộng hơn rất nhiều nhưng lại trống hoác, chỉ có che tôn ở phía trên. Gió từ bên ngoài lùa vào nhà từng cơn lạnh lẽo. Nơi đây đang chen chúc khoảng hơn chục con người, là những nhân công của xưởng gỗ. Họ kê những tấm gỗ kéo dài thành 1 hàng để làm giường ngủ. Trên giường anh thấy vứt bừa bãi lung tung quần áo, túi xách, vỏ thuốc, bài...

                      Mé phía ngoài giường cách khoảng 10 mét là một đường ray, với một cái máy to kềnh càng trượt trên đường ray đang đứng sừng sững. Sau này anh mới biết máy này dùng để xẽ những thân gỗ to lớn ra thành những tấm phách nhỏ hơn mà người ta gọi nó là máy cưa CD hay máy cưa vòng. Cách 1 quãng phía dưới máy CD là một cái bàn rộng, trên bàn có một dĩa răng cưa to, bán kính khoảng 2 tấc trồi lên một nữa trên bàn. Nó được dùng để xẽ những tấm phách được lấy ra từ máy CD thành ván hoặc cây đà theo kích thước yêu cầu, mà sau này anh mới biết người ta gọi nó là máy mâm hay máy cắt."

                      (Còn tiếp)
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.05.2009 09:17:22 bởi Toctien1 >
                      #11
                        Toctien1 21.05.2009 15:30:03 (permalink)
                        Phần 12


                        "Anh thức dậy trong cái lạnh tê cóng cả người của vùng rừng núi, trong tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh. Tiếng người đang gọi nhau í ới, tiếng máy cưa đang chạy ầm ầm, tiếng mài sắt reng reng... Ở phía ngoài bãi đất mấy người nhân công đang nặng nhọc gồng hết sức mình, để lăn một lóng gỗ đường kính hơn 1 mét vào đường ray của máy cưa CD. Tiếng hô của họ vang lên không ngừng vọng lại đến chỗ anh:
                        - 1 2 3 dzô nào...1 2 3 dzô nào...1 2 3...
                        Khi lóng cây đã được lăn vào giữa đường ray, họ liền nhanh chóng đóng những cái móc sắt, mà sau này anh mới biết họ gọi là những cái nĩa để cố định thật chặt lóng gỗ dưới đường ray, để cho nó sẽ không bị lung lay khi bị xẻ ra thành những phách gỗ nhỏ hơn sau đó.

                        Có ba người đang đẩy chiếc máy cưa CD trên đường ray lên lóng gỗ. Người phía bên phải trông đã lớn tuổi, mỗi khi anh ta đẩy máy CD về phía đầu cây thì nhịp nhàng quay tay quay vài vòng, để hạ lưỡi cưa xuống xẻ tấm phách theo độ dày quy định và khi chiếc máy CD trượt trên đường ray xẻ đến cuối lóng gỗ, anh ta lại quay ngược lại tay quay để nâng lưỡi cưa lên. Trong khi đó 2 người kia thì phụ đẩy chiếc máy CD chung với anh ta. Vài người đã đứng sẵn nhanh chóng kéo tấm phách vừa xẻ thảy qua phía bàn mâm cũng đang hoạt động.

                        Có hai người đang đứng chỗ bàn mâm. Người đầu trên cầm tấm gỗ đưa vào dĩa răng cưa đang xoay tít, khi tấm gỗ đi qua mâm được khoảng 1/3, thì người phía dưới bắt đầu kéo phụ cho đến khi tấm gỗ đi hết qua dĩa mâm răng cưa. Sau này anh mới biết người thứ nhất gọi là người đẩy mâm, người này rất là quan trọng khi canh chỉnh kích thước chính xác cắt tấm gỗ hoặc cây đà, là những thành phẩm sau cùng của xưởng cưa. Người thứ hai gọi là kéo mâm, xét về kỹ thuật thì không thể bằng người thứ nhất nhưng cũng quan trọng không kém, vì khi anh ta kéo thì phải biết cách ép tấm gỗ vào sát lưỡi cưa, còn nếu không thì tấm gỗ sẽ bị méo mó khi cắt.

                        Đưa mắt nhìn cái dĩa răng cưa trắng nhỡn đang xoay tít, anh chợt rùng mình khi nghĩ tới cảnh lỡ họ bất cẩn...Anh vội lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ vừa đến trong đầu và nhìn sang một góc xưởng cưa, nơi đó có một người đang ngồi mài tỉ mỉ từng cái răng cưa sắc chọn của lưỡi cưa máy CD. Từng đốm lửa nhỏ toé lên tung cả vào mặt người đang mài, mỗi khi răng cưa chạm vào viên đá mài đang xoay tít, là một thanh niên còn trẻ bận bộ đồ dơ dáy. Nhưng anh ta như chẳng hề để ý đến điều đó, mà chỉ nhìn chăm chăm vào đầu mũi răng, thỉnh thoảng lại đưa tay rà rà lên đầu mũi ra vẻ hài lòng. Sau này anh mới biết đó gọi là thợ mũi, một nhân công quan trọng nhất của xưởng gỗ và tất nhiên lương cũng cao nhất.

                        Phía xa ngoài bãi đất có tiếng ầm ì của xe câu hay còn gọi là xe ben đang thả những lóng gỗ mới tinh vừa lấy ở rừng về. Mùi gỗ mới bốc lên thơm dìu dịu pha lẫn mùi dầu chạy máy, mùi mồ hôi của người đặc quánh không gian tạo thành một mùi đặc trưng của xưởng gỗ. Xa trong một góc đối diện với bàn mâm là những chồng gỗ thành phẩm cao hơn gấp hai đầu người, giờ nó đang được vài người bốc dỡ nhanh chóng vào một chiếc xe Kamaz đang đợi sẵn để chuyên chở về Thành phố.

                        Bỗng anh nghe có tiếng bước chân đến gần vội quay đầu lại nhìn. Một mùi thơm phức của cơm chiên theo gió đưa tới. Một cô gái còn trẻ với khuôn mặt tròn hồng lên vì lửa, có dáng người mập mạp đang bê một cái mâm trên đó có một dĩa cơm chiên còn đang bốc khói và 1 chén nước mắm có dằm vài trái ớt thơm lừng, làm cho anh bất giác nuốt nước miếng vì cảm thấy đói bụng. Cô gái tới trước mặt anh liền nhoẻn một nụ cười làm tươi rói cả gương mặt và thật nhẹ nhàng nói với anh:
                        - Anh dậy đi vệ sinh cá nhân đi rồi vào ăn sáng. Anh em họ dậy sớm ăn hết rồi...
                        Anh chợt trở nên lúng túng vì cảm thấy như mình hư quá. Chắc là có lẽ do đi xa nên anh mệt và đã ngủ không biết trời đất là gì. Anh ậm ừ trong miệng thò tay lục lấy trong túi cái khăn mặt với cái bàn chải đánh răng và hỏi cô:
                        - Nước ở chỗ nào vậy em?
                        Cô gái nhìn anh cười và bỏ cái mâm xuống nói:
                        - Đi theo em nào. Em chỉ cho anh.
                        Cách phía sau xưởng chừng 50m và đi thoai thoải xuống một cái thung lũng, có một dòng suối nhỏ nước trong vắt đang róc rách chảy. Cô gái chỉ cho anh thấy và trở về xưởng. Còn lại một mình, anh đưa mắt ngắm cảnh rừng buổi sáng trong tiếng suối chảy reo vui, trong tiếng côn trùng kêu rỉ rả xung quanh làm lòng anh chợt lâng lâng một cảm giác khó tả. Tự nhiên anh nghĩ giá mà có thể sống giữa thiên nhiên này suốt đời không lo nghĩ, không phiền não thì thật là hay biết mấy.

                        Đang ăn sáng thì anh lái xe xuất hiện. Nãy giờ anh đang ở trong phòng người quản lý. Thấy anh ăn cơm chiên anh cười hỏi:
                        - Ăn được không em.
                        - Dạ. Ngon lắm anh. - Anh ngẩng lên đáp.
                        - Từ sau này trở đi, khi làm việc ở đây thì cơm nước cũng không thể bằng như ở nhà đâu? Em xem có chịu được không? - Anh lái xe cười độ lượng nhắc nhở anh.
                        - Anh chịu được, mọi người chịu được, sao em lại có thể không chịu được? - Anh khẳng khái trả lời.
                        - Hì hì. Là anh chỉ nói trước để cho em chuẩn bị tư tưởng thôi. Có nhiều khi thực phẩm về không kịp là chỉ có ăn cá khô hoặc nước mắm thôi đó em. - Anh lái xe cười.
                        - Không có sao đâu anh. Em sẽ chịu được mà. - Anh khẳng định chắc nịch.
                        - Công việc sắp tới cũng sẽ nặng và vất vả lắm đó. Đi với anh rồi từ từ rồi anh sẽ chỉ cho em. - Anh lái xe dặn dò.
                        - Dạ.

                        Anh đã ăn xong. Cô gái lại xuất hiện và thu dọn cái mâm để đem đi rửa. Cô nhìn anh cười thật tươi và hỏi như anh lái xe:
                        - Ăn có được không anh?
                        - Được. Rất là ngon. Em ở đây phụ trách ăn uống cho anh em hả? - Anh cười hỏi thăm cô.
                        - Dạ. Chỉ có mình em nấu cho anh em thôi à. - Cô bưng cái mâm lên.
                        - Hôm nay cho anh phụ em một tay nha... - Anh nói thật lòng chỉ vì không muốn ở không.
                        - Thôi. Anh mới tới thì cứ nghỉ ngơi đi đã. Với lại...với lại như anh mà chui vô bếp thì... - Cô gái ngừng lại.
                        - Thì sao? - Anh hỏi lại.
                        - Hì hì. Thật là không nên chút nào? - Cô cười khoe hàm răng trắng bóng.
                        - Sao lại không nên? - Anh tò mò.
                        - Bếp thì chỉ nên dành cho phụ nữ thôi. Đàn ông thì phải làm những việc khác. - Cô bước đi.

                        Anh mỉm cười nhìn theo cô và tự nhiên thấy mến cô gái mới quen. Tuy rằng cô không đẹp nhưng mỗi khi cô cười trông rất có duyên.

                        Sau khi nghỉ ngơi mấy ngày, anh lái xe nhận lái một chiếc xe câu của xưởng và cùng với một người nữa đưa anh đi cùng vào rừng chở gỗ. Đây là một loại xe chuyên dụng để kéo và thả gỗ. Phiá trước là chỗ ngồi của phụ xe và tài xế, phiá sau là thùng xe với khung sắt rộng hình ba chữ V úp ngược đủ sức chằng những lóng gỗ bên trong. Trước đầu xe là một trục quay được điều khiển bởi tài xế, trục quay dầy cộm dây thép nhiều sợi lồng với nhau to bằng lóng tay, được kéo dài theo trục xe nằm trên đầu từ ở phiá đầu xe kéo dài tít ra tận phía sau. Cuối dây là cái móc to bằng hai bàn tay để móc giữ khi kéo và thả gỗ. Vì vậy đây là loại xe chuyên dụng không có mui, do đó nếu mà gặp trời mưa thì đành phải cố mà chịu trận."

                        (Còn tiếp)
                        #12
                          Toctien1 23.05.2009 16:40:30 (permalink)
                          Phần 13


                          "Gió mát thổi lành lạnh vào buổi sáng làm cho mọi người trên xe hơi run người. Xe anh bắt đầu chuyến đi đầu tiên tiến sâu vào trong rừng. Từng đốm nắng đang nhảy múa qua kẻ lá rơi trên đầu xe. Rừng sâu âm u kéo dài trùng trùng điệp điệp đến mãi tận ngút ngàn xa. Sau khoảng vài tiếng đồng hồ, bất chợt trước mắt một khoảng trống mênh mông hiện ra, ầm ì văng vẳng trong gió là tiếng cưa máy đang hoạt động đây đó.

                          Anh chợt sững người há mồm kinh ngạc trước sự tàn phá khủng khiếp của con người. Những thân cây bằng lăng, những thân cây dầu ba bốn người hoặc hai ba người ôm không hết của khu rừng hầu như là nguyên sinh, tồn tại đã hàng trăm năm, thậm chí hàng ngàn năm nằm chơ vơ dưới đất. Những dòng nhựa dầu tỏa ra thơm mát quyện đặc không gian, dần dần hoà tan trong gió trôi đi tản mác, như thầm tiếc nuối cho cuộc sống vốn bình yên đã bao năm qua của khu rừng giờ đã không còn nữa.

                          Có vào được đến đây mới thấy con người vì lòng tham lam vô tận của mình, đã tàn phá môi trường nguyên sinh một cách tàn nhẫn như thế nào? Để có thể hạ được một cây với kích thước vừa ý, họ đã không ngần ngại triệt hạ những cây non khác bao xung quanh, chỉ để lấy mỗi một cây đó mà thôi. Giờ anh mới hoàn toàn vỡ lẻ, thì ra khu rừng chỉ còn tồn tại mảng phía ngoài, còn nếu vào sâu bên trong họ đã làm sạch bách hết. Thay cho màu xanh mát rượi thì chỉ còn lại khoảng không gian trống hoác mênh mông bát ngát gốc cây. Dưới các gốc cây còn lại đó lại đang cố gắng trong vô vọng, nhú lên vài mầm non níu kéo cuộc sống an bình những năm qua, giờ đây đã bị con người tước đoạt một cách phũ phàng không hề thương xót.

                          Trong lòng anh thật mang nặng một cảm xúc khó tả thành lời, vừa mang một tâm trạng tiếc nuối cho một khu rừng đẹp hoang sơ bị tàn phá bởi bàn tay con người, vừa phải tập làm việc, tức là anh góp phần phá thêm rừng để có thể nuôi sống bản thân mình. Anh tự trấn an mình là phải tùy biến mà thôi và thầm trách mình thật ra lại quá đa cảm. Do đó anh cố gắng tập trung vào làm theo sự hướng dẫn của anh tài xế tốt bụng. Công việc nhìn tuy đơn giản nhưng lại nặng nhọc. Anh phải lựa thế đứng bằng cách trèo qua trèo lại lóng cây và vòng dây cáp vào nó đang nằm ở dưới đất, để cho anh tài xế cho xe quay trục kéo lên. Sau khi lóng cây đã nằm yên trong xe, anh lại phải leo lên xe tháo dây và tiếp tục nhảy xuống lồng vào lóng cây khác cho đến khi xe đã đầy để sẵn sàng cho chuyến đi ngược trở về xưởng gỗ.

                          Thấm thoắt đã hơn một tháng trôi qua. Ở đây đang vào mùa mưa nên mưa dầm liên miên. Vì không quen thủy thổ với lại làm việc nặng nhiều, cho nên anh đã nhiễm nước ngã bệnh. Anh lái xe phải để anh lại xưởng gỗ nghỉ ngơi. Suốt cả một tuần anh sốt lên sốt xuống, đầu đau như búa bổ, cả người đau nhức như dần. Anh em trong xưởng rất là tốt bụng. Ai nấy cũng đều rất tích cực quan tâm hỏi han anh mỗi khi rảnh và còn đích thân đi kiếm lá rừng về xông cho anh. Không những thế họ còn nhường cả những chiếc mền rách dăm ba chỗ để che ấm thêm hàng đêm cho anh, mỗi khi anh lại lên cơn sốt rên hừ hừ vào đêm khuya. Anh thật là cảm động rớt nước mắt trước những con người nhìn thì hoang dại nhưng đầy tình nghĩa này, không thể chỉ nói cảm ơn bằng lời.

                          Riêng cô gái mập mạp là cô gái duy nhất trong xưởng gỗ, em của anh thanh niên thợ mũi, có nhiệm vụ lo bữa ăn hàng ngày cho anh em là đặc biệt quan tâm tới anh. Một bữa, cô mang tới một tô cháo thơm phức mùi gà. Trong tô cháo là những miếng thịt gà nhỏ đã được xé ra trắng tinh, pha lẫn nhũng cọng hành xắt đều nhìn thật ngon mắt. Cô nhè nhẹ múc từng muỗng đút cho anh như bà mẹ chăm con trẻ làm cho anh xấu hổ quá chừng, nhưng chân tay anh quá mỏi nhừ và run rẩy đến nỗi không thể bưng vững được tô cháo. Được vài muỗng anh thấy ngượng chín người với cô nên nói:
                          - Em cứ để đó đi anh tự ăn cũng được mà.
                          - Thôi. Để em đút anh ăn cho nhanh, - Cô gái cười thương hại nói.
                          - Thịt gà ở đâu vậy em? - Anh ngạc nhiên hỏi.
                          - Em nhờ anh quản lý hôm qua ra Huyện nhờ mua về. Anh bệnh nên phải bồi dưỡng cho mau khỏe, nếu không ở rừng là nằm liệt luôn đó. - Cô gái cười khoe hàm răng trắng tinh.
                          Anh thầm cảm ơn người con gái tốt bụng. Hình như đàn bà luôn có sẵn tính thương người. Họ luôn hay để ý đến những điều tưởng chừng như vụn vặt nhất, nhưng hoàn toàn đều xuất phát từ lòng tốt mà đàn ông rất nhiều khi vô tình lại bỏ qua.

                          Trong thời gian anh bệnh nằm một chỗ, cô gái mỗi khi rảnh đều ghé nói chuyện với anh. Cô kể với anh là anh trai cô học nghề làm mũi từ nhỏ, từ khi theo cha anh mình vào làm trong các xưởng gỗ. Lúc anh vào đây làm thì kéo cô đi cùng để nhận công việc nấu ăn cho anh em trong xưởng. Anh hỏi:
                          - Sao em không đi học nữa?
                          - Con gái học chi nhiều anh? Với lại cha mẹ em cũng nghèo, chạy lo ăn từng bữa còn mệt huống hồ lo cho con cái ăn học đàng hoàng. - Cô gái hồn nhiên trả lời rồi nói tiếp:
                          - Với lại em cũng đã học tới lớp 9, không phải mù chữ là cũng tạm được rồi.
                          Anh bật cười vui lây với sự hồn nhiên của cô gái. Từ đó anh rất hay nói chuyện với cô, thỉnh thoảng đọc vài bài thơ hoặc kể những câu chuyện anh đọc được trong sách cho cô nghe. Cô im lặng chăm chú nghe anh nói và đôi lúc thả hồn theo những vần thơ anh đọc, hoặc lại cười phá lên khi nghe anh kể những câu chuyện vui.

                          Hơn hai tuần sau anh mới cảm thấy khoẻ lại. Anh cũng bắt đầu cùng ra phụ với anh em trong xưởng, lúc thì đẩy gỗ lên đường ray, lúc thì phụ vác những tấm ván thành phẩm lên xe chở về Thành phố. Anh lái xe cũng bảo anh:
                          - Em còn chưa khoẻ lắm nên ở đây cứ túc tắc làm chung với anh em. Đợi sau này lúc nào thuận tiện thì em đi với anh cũng được.
                          Thời gian trôi thêm 1 tháng. Công việc anh cũng đã quen. Lúc này anh dần dần cảm thấy tình cảm cô gái dành cho anh có vẻ đặc biệt hơn bình thường. Một hôm vào lúc trời chạng vạng gần tối, cô rủ anh:
                          - Anh đi xuống suối với em nha?
                          - Chi vậy em? - Anh ngẩn ra hỏi.
                          - Em muốn gội đầu. Có thêm anh đi cùng em cũng đỡ sợ hơn. - Cô gái cười tay cầm chai xà bông.
                          Anh và cô dạo bước xuống suối, tiếng chân hai người dẫm lên lá khô lao xao. Rừng chiều thật thanh vắng khi đã im tiếng máy. Trên trời thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chim kêu, chắc là chúng đang bay về tổ. Tiếng suối róc rách nghe thật vui tai. Bên bờ suối anh đứng cầm chai xà bông rưới lên đầu cô gái, cô nhẹ nhàng xoa đều lên mái tóc dài mượt mà mới xổ ra của mình, vì lúc bình thường cô phải quấn cao lên khi làm bếp.

                          Một lát cô gội xong đứng lên. Nước từ trên tóc chảy dài xuống phía trước áo làm nổi lên bộ ngực săn chắc của cô gái mơn mởn tuổi xuân, làm anh phải lúng túng quay nhìn sang chỗ khác. Đột nhiên anh cảm thấy lưng mình ấm áp. Cô gái bất ngờ vòng tay ôm anh thủ thỉ:
                          - Em thích anh từ lúc thấy anh hôm đầu tiên vào xưởng, từ đó đêm nào em ngủ cũng đều mơ thấy anh. Càng ngày em càng thích anh nhiều hơn. Em...em...thật là không kiềm được lòng mình nữa."

                          Nàng thả xấp thư xuống nở nụ cười nhạt. Hóa ra anh quả thật là số đào hoa, ngay cả cô gái quê mùa kia cũng phải động lòng vì anh. Gió chiều làm nàng cảm thấy hơi lành lạnh, nàng rời xích đu đi vào nhà.

                          (Còn tiếp)
                          #13
                            Toctien1 25.05.2009 12:28:26 (permalink)
                            Phần 14


                            Trời bắt đầu tối dần, ngoài phố đèn đường đã lên và bầu trời lấm tấm sao đêm. Thành phố bắt đầu một cuộc sống nhộn nhịp về đêm sau buổi chiều nắng nóng oi ả. Nàng trang điểm nhè nhẹ đi chơi cùng với hai đứa bạn. Hôm nay là lần đầu tiên nàng ra khỏi nhà sau cú sốc lớn xảy đến với nàng. Sau khi đã gởi xe, nàng và hai đứa bạn cùng ghé vào một tiệm thời trang. Bạn của nàng vừa mới lãnh lương nên tụi nó tính đi mua sắm thêm cho mình một ít đồ mới.

                            Tiệm đồ thời trang tương đối rộng, đang trưng bày đủ các kiểu quần áo đẹp sặc sỡ. Người đi xem lẫn đi mua đông nghìn nghịt. Vài đứa bé bám chặt tủ kiếng nhìn những món đồ đẹp không chớp mắt. Các bà các cô vừa chen nhau nhìn ngắm nghía những bộ đồ, vừa bình phẩm đẹp xấu cười nói oang oang. Bình thường thì nàng cũng rất có hứng thú khi ghé vào nơi đây, nhưng hôm nay nàng chỉ đứng một góc lơ đãng nhìn hai đứa bạn đang xúm xít quanh một cái váy đầm thời trang.

                            Nàng cũng từng cùng anh đến đây vài lần. Anh cũng đứng lơ đãng nhìn nàng đang thích thú xem một cái áo đẹp. Nàng hỏi:
                            - Cái áo này anh xem thử có được không anh?
                            - Anh thì không rành lắm về thời trang, nhưng nếu mà em thấy thích thì chắc chắn là được. - Anh cười trả lời kiểu nước đôi.
                            - Thật ghét anh quá đi thôi. Anh trả lời đúng là trớt quớt à. - Nàng trách yêu anh.
                            - Hì hì. Mắt anh nhìn sao bằng với mắt em chứ, mà với lại người như em bận thế nào lại chẳng đẹp. - Anh cười nịnh nàng.
                            Nàng nguýt anh ra vẻ giận dữ, cho là anh nói xạo để vừa lòng nàng, nhưng trong lòng thì cảm thấy rất thích thú khi nghe anh nói như thế. Nàng vào phòng thay đồ bận thử và sau đó xuất hiện trước mặt anh:
                            - Anh thấy thế nào?
                            - Đẹp lắm em à. - Anh nhìn trân trân vào nàng và khen nức nở một cách thật lòng.
                            - Có thật không đó? - Nàng nhìn anh mắt vẫn còn nghi ngờ.
                            - Thế em thấy anh giống một kẻ nói dối sao? - Anh không cười nữa và ra vẻ phật ý.
                            Môi nàng chợt hé một nụ cười kiêu hãnh và mua luôn chiếc áo đó. Chiếc áo mà nàng rất hay bận khi đi chơi cùng với anh.

                            - Hường ơi. Mày thấy cái váy này thế nào? - Bạn nàng hỏi ý kiến của nàng.
                            - Được đấy. - Nàng giật mình bừng tỉnh nhìn chiếc váy trả lời.
                            Sau khi bạn nàng mua sắm xong, nàng cùng với hai đứa bạn đi uống nước cùng tán chuyện phiếm một lúc rồi chia tay nhau ra về. Nàng cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng thanh thản đi rất nhiều sau buổi đi chơi. Thả người nằm dài ra giường với tay lấy xấp thư nàng tiếp tục đọc.

                            "Anh cảm thấy người mình chợt nóng ran, nhất thời bất ngờ không biết làm sao cho phải. Thật may sao lúc đó có tiềng nói chuyện đang đi xuống của mấy người làm trong xưởng. Anh liền nói vội:
                            - Có người xuống kìa em.
                            Cô gái e thẹn buông anh ra và quay người nhanh chóng chạy ngược lên trên xưởng. Anh bần thần nhìn theo bóng cô cười buồn, lòng bỗng cảm thấy thật tội nghiệp cho cô. Anh không thể ngờ cô lại có tình cảm yêu anh từ lâu nhưng mà anh chỉ coi cô như bạn bè hoặc chỉ như là em gái của mình. Nếu mà cô biết anh không có tình cảm yêu thương cô, hẳn là cô sẽ buồn và thất vọng đến chừng nào.

                            Anh cũng không thể nghĩ là cô gái lại mạnh mẽ bạo dạn đến như vậy, sẵn sàng hết mình khi yêu mà không câu nệ mình là thân phận nữ nhi. Đàn bà dễ có được mấy người như thế. Họ thường thường sợ người đàn ông sẽ đánh giá mình dễ dãi, sợ người ta khi biết được mình chủ động tỏ tình, thì sẽ chê cười là đàn bà không danh giá. Như vậy cũng đủ thấy để nói đến sự bình đẳng giữa đàn ông và đàn bà, vẫn là còn một khoảng cách xa lắm. Anh bất giác cảm thấy khâm phục sự mạnh mẽ của cô gái.

                            Sau tối hôm đó thì cô gái vẫn bình thường như mọi khi, nhưng anh bây giờ thì lại sợ cố né để khỏi ở một mình với cô. Nhiều khi nhìn vào mắt cô như có lửa, anh đâm lo là nếu mình không khéo thì có thể sẽ gây cho cô sự tổn thương tình cảm đầu đời sâu sắc.

                            Một hôm sau bữa cơm trưa có một chiếc ô tô sang trọng chạy vào xưởng. Từ trên xe bước xuống hai người vóc dáng bệ vệ, chỉ cần nhìn qua cũng biết là những người có quyền thế. Một người thì mập béo tròn bụng vượt mặt như bà chửa mặt đỏ hồng hào. Người kia thì gầy cao dong dỏng, nước da tai tái đeo cặp kính cận như anh. Sau này anh mới biết đó là Giám đốc và Phó giám đốc của một Xí nghiệp gỗ của nhà nước, đồng thời cũng là chủ nhân của xưởng gỗ này.

                            Họ lợi dụng danh nghĩa của nhà nước, âm thầm hùn với nhau mở ra xưởng gỗ này để cùng chia chác gỗ rừng. Gỗ đem về đây là gỗ hoàn toàn không đóng búa kiểm lâm, nhưng thành phẩm thì sẽ được họ hợp thức hoá qua Xí nghiệp xuất đi. Những người này chẳng mấy chốc mà tiền giàu cự vạn, hèn chi người đời nói chẳng sai "Có quyền là có tiền".

                            Mặc dù là bộ sậu chung với nhau khi làm việc, nhưng trong kinh doanh thì chẳng ai tin tưởng ai. Người quản lý xưởng là bà con với Giám đốc, còn thủ kho sổ sách thì lại là bà con với Phó Giám đốc. Hai bên vừa quản lý vừa canh chừng lẫn nhau để mỗi bên không lo là bị thất thoát tài sản. Hôm nay cả hai vị tới thăm xưởng, đồng thời chở anh thủ kho về quê, vì vợ anh ta sắp sinh đứa con đầu lòng.

                            Hai vị đi dạo một vòng quanh xưởng có vẻ hài lòng. Bỗng vị Phó Giám đốc có vẻ chú ý tới anh. Ông ta quắc tay kêu anh ra:
                            - Chú em mới vào đây làm hả?
                            - Dạ. - Anh trả lời.
                            - Nhìn chú em không giống dân lao động, sao lại phải vào đây làm mấy việc nặng nhọc này?
                            Anh hơi ngạc nhiên khi nghe ông ta hỏi, nhưng cũng kể lại vắn tắt là mới ra trường sẵn chưa có việc gì làm thì có một anh bạn lái xe rủ đi lên đây thì ham vui theo anh lên đây luôn. Anh nghĩ thầm trong bụng thật ra thì ham vui một phần, phần chính quan trọng nhất là kiếm tiền nuôi mình. Ông ta nghe anh kể xong ngẫm nghĩ giây lát rồi hỏi lại:
                            - Chú em chắc rành việc xuất gỗ rồi phải không?
                            - Dạ. Mấy cái đó chỉ nhìn sơ qua là biết thui ạ. - Anh trả lời.
                            Ông ta nhìn anh một lúc rồi không nói gì nữa và bỏ đi vào trong nhà người quản lý."

                            (Còn tiếp)
                            #14
                              Toctien1 28.05.2009 17:22:37 (permalink)
                              Phần 15


                              "Sáng hôm sau anh vừa mới thức dậy thì người quản lý ra kêu anh lên nhà. Đưa mắt nhìn anh dò xét hồi lâu, sau đó anh ta mới hỏi:
                              - Em có quan hệ gì với chú Phó Giám đốc?
                              - Dạ đâu có đâu anh. Em chỉ mới vừa gặp chú hôm qua thôi mà. - Anh ngạc nhiên trả lời.
                              - Vậy à. Thế thì thật lạ quá. - Anh ta cũng ngạc nhiên không kém, rồi nhìn anh nói tiếp:
                              - Hôm qua trước khi về, chú có nói với anh là tạm thời giao cho em công việc thủ kho trông coi việc xuất hàng.

                              Thế là từ đó anh trở thành thủ kho của xưởng, chỉ có nhiệm vụ đơn giản là tính toán số gỗ mỗi khi xuất kho lên xe, thay cho người thủ kho cũ đã về quê. Công việc thì tương đối nhàn. Mỗi ngày khi xe vào lấy gỗ, anh chỉ việc mang giấy ra ghi số gỗ được xuất đi bằng cách đếm số tấm gỗ nhân với chiều dài, chiều rộng và chiều cao, sau đó dùng máy tính tay quy thành khối và cuối cùng nhập vào sổ theo dõi hàng ngày. Cũng chính vì thế nên anh tạm thời dọn lên ở trong phòng cùng anh quản lý.

                              Một tháng nữa nhanh chóng trôi qua. Xưởng bây giờ được mở rộng thêm, bổ sung thêm một máy CD và một máy mâm nữa và thêm một tốp nhân công mới. Nhóm nhân công này trẻ hơn nhóm cũ và uống rượu như là uống nước lã. Mỗi khi anh quản lý có việc ra Huyện thì nhóm này gởi anh mua cả can rượu về uống dần. Mặc dù ngày nào cũng uống nhưng họ lại rất hiền lành và không hề xảy ra những chuyện lộn xộn khi rượu đã ngà ngà, thậm chí còn là rất vui khi họ vừa gõ linh tinh vừa ngêu ngao hát những bài hát chỉ thuộc được vài câu.

                              Cô gái trở nên bận rộn hơn khi số người trở nên đông gấp bội. Một bữa khi anh quản lý ra Huyện chỉ còn có anh một mình trong phòng, cô bước vào mang theo chén chè đậu còn đang nóng. Cô tươi cười nhìn anh đang tính toán trên sổ sách:
                              - Nghỉ tay một chút ăn chè đi anh.
                              - Chào em. - Anh ngẩng lên chào cô.
                              - Dạo này anh ít nói chuyện với em, có phải là em xấu lắm không? - Cô nhìn anh chợt buồn hỏi.
                              - Em...em là một cô gái dễ thương mà. - Anh nhìn cô ngập ngừng trả lời.
                              - Nhưng em cảm thấy anh hình như cố tình tránh em... - Cô trách anh.
                              - Không có đâu. Em đừng nghĩ linh tinh, tại vì dạo này công việc cũng hơi nhiều. - Anh vội nói dối ngắt lời cô.
                              - Anh có biết là em ngày nào cũng mong được nói chuyện với anh lắm không? - Cô chợt nắm lấy tay anh nói trong hơi thở gấp gáp.
                              - Anh... - Anh lúng túng không biết trả lời làm sao? Chợt anh nhớ tới chén chè vội rụt tay về nói:
                              - Anh ăn chè nha em. Để xem em nấu thế nào?
                              - Woa. Chè thật là ngon quá. - Anh khen một cách thật lòng.
                              Cô gái nhìn anh ăn một lúc không nói gì nhưng mắt cô hình như lóe sáng. Bỗng bằng một cách bất ngờ cô đứng dậy đi vòng ra sau lưng anh ôm anh thật chặt, khẽ hôn lên má anh và sau đó cô nhanh chóng buông anh ra chạy vội ra ngoài. Anh hơi bất ngờ trước cử chỉ mạnh dạn của cô gái, tay cầm muỗng chè đưa lên miệng mà run run dừng lại nửa chừng. Anh thở dài, trong lòng anh trào lên nhiều ý nghĩ đan xen nhau.

                              Niềm kiêu hãnh đàn ông của anh được ve vuốt khi có người thương mình, nhưng anh không thể dối lòng mình và dối trá cả với cô gái đó, để có thể đến với tình yêu của cô. Anh bối rối ngẩn ngơ vì không biết phải làm sao để xử lý cho phải? Nếu mà nói thẳng với cô thì anh lại sợ làm đau lòng cô, một người con gái tốt bụng và đang say đắm với tình yêu vừa đến, anh thật không nỡ lòng mang một cú sốc đến cho cô, nhưng mà nếu anh không nói thì cũng thật là không ổn chút nào, cô lại càng hy vọng càng nhiều vào anh thì quả thật là tội nghiệp cho cô quá.

                              Mãi suy nghĩ nên chén chè đã nguội. Anh vội cầm chén chè lên tính ăn tiếp thì vừa lúc đó nghe một tiếng thét đau đớn vang lên, tiếng bước chân chạy rầm rập, tiếng người kêu thất thanh:
                              - Tai nạn rồi...
                              Anh liền chạy vội ra ngoài. Đập vào mắt anh lúc này là cảnh tượng thật kinh hoàng. Ở trên bàn mâm thứ hai cạnh cái dĩa răng cưa vẫn còn đang xoay tít trắng nhỡn một cách vô tình, máu tuôn một vũng to lai láng và trên bàn...nằm lăn lóc vài đốt ngón tay, còn ở dưới đất thì một người đang lăn lộn quằn quại, máu từ tay của người đó bắn thành tia trào ra ướt đẫm cả những người đang ôm anh xung quanh. Một người nào đó nhanh trí hét lên:
                              - Lấy hết tất cả bao thuốc lá lại đây nhanh.
                              Người bị nạn là người đẩy ở bàn mâm thứ hai. Anh ta là một thanh niên còn rất trẻ, mặt anh ta bây giờ tái xanh như xác chết và miệng thì rống lên đầy đau đớn. Mọi người nhanh chóng băng bó sơ cứu và vội vàng chở anh ta thẳng ra bệnh viện ngoài Huyện."

                              Nàng hơi rùng mình khi đọc tới đoạn này và nhắm nghiền mắt lại. Nàng thấy thật thương cho chàng trai trẻ tội nghiệp đó. Rồi đây suốt đời anh ta sẽ phải sống trong tật nguyền, trong khổ sở để mưu sinh. Máu anh ta đã đổ xuống những tấm gỗ vô tri kia để làm giàu cho chủ xưởng, những người này không những thụ hưởng mồ hôi mà còn có cả máu của họ.

                              Nàng cũng từng bị tai nạn lúc nhỏ khi nàng chồng những cái ghế lên cao để với hái một đóa hoa trong vườn. Lúc nàng nhón chân lên thì chiếc ghế mất đà ngã sang một bên và nàng từ trên cao rớt xuống, tay nàng chống xuống đất quá mạnh nên bị lệch khớp. Nàng nằm đó đau đớn dãy dụa khóc váng lên. Cả nhà đều vội nháo nhào lo cho nàng. Cha nàng đem nàng đến một thầy thuốc đông y nổi tiếng và rồi ông ta đã nắn lại khớp tay cho nàng. Ông ta lúc đầu nhìn nàng hỏi linh tinh rồi thình lình một cách bất ngờ, ông ta giật mạnh tay nàng, nàng gần như suýt ngất đi vì đau. Cái đau khi nắn lại khớp lúc đó đối với nàng thật khủng khiếp. Bây giờ nàng lại chợt nhớ đến cái đau đó khi đọc thư anh, tim nàng khẽ nhói lên, người nàng khẽ run run.

                              Một lúc thật lâu sau khi những cảm xúc ghê rợn đã trôi qua đi, nàng mở mắt cầm thư anh từ từ đọc tiếp.

                              (Còn tiếp)
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 31 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9