RE: CÁI CHẾT CỦA MỘT NHÀ VĂN (Truyện dài).
-
09.06.2009 01:17:26
Phần 19
Ba nàng về nhà thấy con gái cưng có vẻ tươi tắn hơn mọi ngày, ông thật là mừng lắm ôm lấy nàng hôn lên trán thật lâu. Nàng âu yếm vòng tay sau lưng ba nàng, nhẹ nhàng đưa ông ngồi xuống ghế Salon trong phòng khách. Ba nàng thò tay vào áo vét móc ra một gói thuốc, từ từ rút ra một điếu khõ nhẹ xuống mặt bàn rồi đưa lên miệng châm lửa hút. Nàng hơi nhăn mặt phẩy tay phì phì, ông nhìn nàng cười nói:
- Con không ưa hơi thuốc thì tránh xa ra. Ba thèm thuốc nãy giờ thiếu điều muốn phát điên, thích nhất là về đến nhà hút thoải mái. Bây giờ người ta cấm tùm lum, nhiều lúc tới cơ quan họ ba phải ráng chịu đựng nhịn thèm.
- Ba không bỏ luôn đi cho rồi, ung thư phổi đó ba ơi. - Nàng hơi dịch ra xa nói.
- Trời. Bác sỹ họ còn hút hơn cả ba nữa. Ba có quen một tay bác sĩ chuyên mổ cấp cứu, trước khi ông ta vào phòng mổ thì phải làm luôn một lúc hai điếu rồi mới vào mổ cho người ta đó. - Ba nàng cười thích thú.
- Nhưng ba đã lớn tuổi rồi, bỏ dần đi là vừa. - Nàng nhẹ nhàng khuyên.
- Đây là một thú vui của ba, bỏ nó đi rồi buồn lắm. - Ba nàng gạt nhẹ tàn thuốc xuống khay.
- Ba à. - Nàng kêu.
- Sao con? - Ba nàng nhìn con gái.
- Ba còn có nhớ hôm đầu tiên gặp ảnh không ba? - Nàng nhìn ba hỏi.
- Nhớ. Sao bữa nay con lại đi hỏi ba chuyện này? - Ba nàng hơi ngạc nhiên.
- Tại...con nhớ hôm đó ảnh có nói với con là...không hẳn là ba đã đồng ý cho ảnh quen con nhưng lúc con hỏi, ảnh cũng lảng không nói. - Nàng ngập ngừng giải thích.
Ông nhìn con gái lòng chợt ngập tràn thương xót. Nó vẫn không nguôi nhớ những chuyện xưa về bạn trai của nó, nhưng nhìn nó khỏe hơn ông cũng cảm thấy hơi an lòng. Chầm chậm dí điếu thuốc vào khay, ông trả lời:
- Ngày đó ba chỉ nói chuyện với nó như là hai người đàn ông mới quen, ba đâu có cấm cản gì đâu, có lẽ nó có cảm giác như vậy thôi. Mà thôi con à, con đừng có nhắc đến chuyện xưa nữa, chỉ thêm đau lòng mà thôi, con phải cố gắng ráng giữ gìn sức khỏe đó, ba đi tắm đây, cả ngày nóng bức khó chịu quá. - Ba nàng cầm cặp đứng lên.
Nàng không dám hỏi thêm chút nào nữa, vì nàng biết nếu ông mà không muốn nói thì cho dù có hỏi nữa cũng vô ích thôi. Nàng trở lên lại trên lầu, ra đứng cạnh cửa sổ nhìn mông lung ra ngoài đường. Đêm dần đã về khuya, thỉnh thoảng có vài tiếng xe máy rú chạy ngang qua, văng vẳng theo sau đó là tiếng cười phấn khích của đôi trai gái trên xe. Nàng bỗng cảm thấy cô đơn đến nao lòng, vội bước đến giường và cầm xấp thơ lên đọc tiếp.
"Sau khi đã quở mắng anh, nhưng ông Phó Giám đốc vẫn muốn anh làm lại như cũ, có lẽ trong nghề nên ông chẳng lạ gì mấy cái trò này. Cũng có lẽ nghi ngờ thằng cháu quý hóa từ lâu, nên ổng nhân dịp thằng cháu về quê đẩy công việc đó qua cho anh. Chắc ổng cũng đã lờ mờ đoán ra, câu chuyện ẩn đằng sau vụ này có bàn tay của cháu ổng, với lại anh vừa mới bị bắt quả tang như thế có cho vàng anh cũng chẳng dám để chuyện này xảy ra lần thứ hai. Người ta vừa có quyền lại có tiền, lạng quạng mang vào tội danh ăn cắp vô tù bóc lịch như chơi.
Mặc dù vẫn nhận công việc cũ nhưng anh chẳng thấy cảm thấy thoải mái chút nào, bởi vì anh đã hiểu rõ rằng nếu không thật sự cẩn thận thì chuyện bị người ta đâm sau lưng lúc nào mình chẳng hay. Trong anh em nhân công thì có người hiểu, cũng có người không hiểu, có người an ủi anh, cũng có người nói xấu sau lưng, âu là đó cũng là những chuyện thường tình của con người. Nhưng có một người tuyệt đối tin tưởng anh, đó chính là cô gái nấu ăn. Lúc nào rãnh rỗi, cô cũng kiếm cớ nói chuyện với anh, cho dù nhiều lúc anh chỉ muốn ở một mình. Cô nói:
- Em biết chắc chắn anh bị oan, tay thủ kho mà không kiếm cách chơi anh cho được mới lạ.
- Sao em biết? - Anh nhìn cô hỏi ngạc nhiên.
- Trời. Mấy anh đàn ông hay xuê xoa không để ý, chứ em thì thật tình không biết ổng ăn như thế nào mà thôi? Từ ngày ổng vác cái ba lô, đi đôi dép lẹt xẹt lên đây, quai còn đứt lên đứt xuống không có tiền mua dép mới, thì chỉ sau có một năm thôi, ổng đã sắm đủ thứ lại còn thỉnh thoảng gởi tiền thêm về nhà nữa. Tiền ở đâu ra nhiều thế, lương ổng thì cũng như anh, anh biết rồi đó. Em chỉ là người làm công, với lại ổng là con cháu của chủ xưởng, có lọt sàng thì cũng xuống nia thôi, hơi đâu mà dính vào việc người khác. Còn nữa...
- Còn sao em? - Anh tò mò hỏi khi thấy cô tự nhiên dừng lại.
- Ổng còn...còn có máu dê nữa. Có một lần em...đang tắm, ổng ở đâu nhảy ra...ôm chầm lấy em, lúc đó chỉ có mỗi mình em ở dưới suối còn anh em thì đang làm ở trên hết. Thật may là em khỏe đạp cho ổng một phát rồi vùng chạy lên, sau đó ổng cứ chạy theo năn nỉ là đừng có nói với ai, tại ổng hôm đó lỡ uống say quá. Em cũng nghĩ mình thân phận bèo bọt, không muốn làm to chuyện làm gì nên không có nói với ai, nhưng từ đó trở đi hễ mỗi lần xuống suối là em đều cảnh giác kêu thêm người đi. - Cô quay qua nhìn anh mỉm cười.
Anh chợt nhớ hôm đó cô rủ anh xuống suối có nói:
- Có anh đi em đỡ sợ hơn.
Anh tưởng là cô sợ ma, hóa ra thì không phải mà là sợ...con dê. Anh nhìn qua cô cười, chợt anh nhớ tới cái ôm hôm đó, bất giác đỏ mặt lúng túng quay đi. Cô gái nhìn anh thật trìu mến và...xích lại gần hơn, hơi thở nồng nàn của một trinh nữ phả ra nhồn nhột, nhưng đầy ngây ngất trên má anh. Anh vội hơi dịch ra, cô hé môi cười nói:
- Anh sợ em à? Sao lúc nào anh cũng xa cách với em thế?
- Anh...
Vừa lúc đó anh em tắt máy nghỉ làm, anh chộp cơ hội nhắc:
- Em đi lo cơm cho anh em đi kìa.
- Anh thiệt là...- Cô bất ngờ chồm qua ôm đầu anh và hôn lẹ lên môi anh thật nồng thắm rồi chạy đi.
Anh ngồi đó người ngơ ngẩn, sao anh lại không nói thẳng với cô? Càng ngày anh thấy cô càng cuồng nhiệt hơn. Có lẽ trong thâm tâm cô nghĩ, anh chắc vốn là người đàn ông nhút nhát, do đó cô chủ động biểu lộ cho anh thấy. Anh đứng lên chuẩn bị đi ăn cơm mà lòng cứ giằng xé đôi ba ngả.
Anh em đã bắt đầu ăn cơm. Mọi người đều vào bàn, chỉ còn lại ba người lúc tranh thủ lúc dọn cơm đã leo lên đống gỗ thành phẩm cao chất ngất đánh bài. Mấy anh em này kêu cô bưng một mâm riêng qua cho họ vừa ăn vừa chơi.
Bỗng đột nhiên có tiếng la thất thanh vang lên, anh chỉ vừa kịp ngẩng đầu lên thì đã nghe tiếng động ầm ầm, những hàng chồng gỗ thành phẩm nặng cả mấy trăm ký lô đang kê sát nhau chất cao liên hoàn lúc này đổ ập xuống. Anh thấy trong sự hỗn độn loáng thoáng có mấy bóng người, trong đó có cả cô gái nhanh chóng chìm dưới đống gỗ. Mọi người vội vàng hớt hải bỏ ăn cùng nhau lao tới. Có hai người bị kẹt, một nam nhân công và cô gái.
Hai người vừa thoát được mặt vẫn còn đang tái xanh, họ lập bập:
- Thằng kia...nhảy xuống...lấy mâm cơm, vô tình kéo luôn chồng gỗ ngã xuống. Cô ấy...cô ấy...đang đưa mâm lên nên cũng tránh không kịp.
Mọi người sợ hãi mau chóng cùng bươi từng tấm gỗ ra. Một lúc sau, trước mắt hiện ra cảnh tượng kinh hoàng. Máu tràn lan khắp nơi trên mặt đất, trên những tấm gỗ, trên người nhân công và cô gái. Anh kia thì đôi chân dập nát bấy lòi ra cả xương trắng hếu thật ghê rợn, còn...cô gái thì lại nằm úp bất động, máu tràn loang ra xung quanh người cô. Anh trai của cô là anh thợ mũi hét lên đầy đau đớn nhào vô bế cô lên, anh cũng vội nhào vô phụ với anh ta một tay, tay chân anh bỗng trở nên run lập cập, anh bỗng linh cảm một chuyện chẳng lành.
Cô gái gối đầu lên đùi anh mình, mặt cô toàn là máu, cô đã không còn nói được nữa, đôi mắt đã dần dần trở nên vô hồn, người bắt đầu lả dần đi. Anh trai cô khóc tấm tức trong ngẹn ngào:
- Đừng chết em ơi, đừng bỏ anh em ơi...
Nước mắt anh bây giờ đã trào ra, anh ôm cô vội lay:
- Em ơi, ráng lên đi...ráng đi...đừng bỏ tụi anh đi em ơi...
Cô nhìn về phía anh qua màn máu, trong ánh sáng ảm đạm của thần chết đang đến gần. Anh vội nắm thật chặt tay cô và lý trí của anh như xui khiến bất ngờ thốt nhanh:
- Anh yêu em...anh yêu em...đừng bỏ anh đi nha em, đừng...
Môi của cô như hé nở một nụ cười và linh hồn nhỏ bé của cô, đã yên bình vĩnh viễn ra đi vào một thế giới khác..."
(Còn tiếp)