CÁI CHẾT CỦA MỘT NHÀ VĂN (Truyện dài).
Toctien1 07.05.2009 13:44:33 (permalink)

Có người nói "Thà làm một người bình thường hơn làm một người nổi tiếng". Có phải vậy không?

Phần 1

Tiếng chuông báo thức kéo Hường ra khỏi một giấc mơ đầy mộng mị. Nàng uể oải vươn tay nhấn nút tắt tiếng chuông trên chiếc đồng hồ, sau đó vươn tay lên quá đầu và chạm vào một khung hình trên đầu giường. Nàng chậm rãi kéo khung hình xuống, nghiêng người nhìn vào đôi trai gái trong đó. Cô gái đang cười hạnh phúc, hai tay giơ cao đang ở trên lung một chàng trai, còn chàng trai đeo cặp kính trắng kiểu kính cận, hơi cong người nhìn đằng trước nở nụ cười thật là tươi, hai tay anh vòng ra phía sau đỡ cô gái. Nàng mỉm cười và hôn nhẹ lên chàng trai trên khung hình.

Thả mắt nhìn vào trần nhà, nàng nằm từ từ nhớ lại giấc mơ đêm qua, cảm thấy một nỗi lo lắng mơ hồ xâm chiếm trong tim. Trong giấc mơ, nàng thấy nàng và người yêu đang đi du lịch ở một vùng biển đẹp. Bãi tắm đông nghịt người, bầu trời hòa với mặt biển mênh mông trải dài một màu xanh ngắt. Nàng và người yêu đang cùng nô đùa vui vẻ trên sóng nước, bất thình lình người yêu nàng bị cuốn ra xa, nàng hốt hoảng bơi theo nhưng người yêu nàng cứ bị cuốn càng ngày càng xa, cho đến khi không còn thấy anh đâu nữa. Nàng hốt hoảng vội kêu lên:
- Cứu...cứu...
Không có ai nghe thấy tiếng nàng kêu, nàng tuyệt vọng bơi theo anh, bơi theo mãi...và giật mình tỉnh dậy khi nghe tiếng chuông đồng hồ báo thức. Nàng sực nhớ lại tối qua khi ở bên anh, hình như cảm thấy trong đôi mắt anh, hiện lên một nỗi buồn sâu thẳm đau đáu đầy đau khổ...

Đã từ lâu, nàng cảm giác thấy ở anh có gì đó không bình thường, nhiều lần nàng cố gặng hỏi, nhưng anh chỉ lắc đầu không nói. Nhiều lúc nàng phụng phịu hờn dỗi với anh:
- Anh có người khác rồi sao? Người nổi tiếng như anh thiếu gì cô theo? Em chỉ là một con bé thật là ngốc nghếch thôi.
Anh nhìn nàng gượng cười, ôm lấy nàng sát vào người một cách âu yếm và thủ thỉ bên tai:
- Anh chỉ yêu duy nhất một mình em thôi, đừng có khờ như vậy, chỉ sợ...
Anh bỗng dừng lại khẽ thở dài. Nàng tò mò:
- Chỉ sợ gì anh? Sao dạo này anh cứ như người mất hồn vậy?
Anh đột nhiên thả nàng ra, nói giọng bực tức:
- Em thì cứ như trẻ con ấy, lúc nào cũng cứ hỏi anh thế này hoặc thế kia, anh có làm sao đâu nào?
- Em thật tình lo cho anh mà, nếu anh không sao là em mừng rồi. - Nàng nhẹ nhàng vuốt tóc anh lòng đầy yêu thương nói.

Tối nay khi đi ăn với anh, nàng thấy anh tâm thần có vẻ hoảng hốt, ngồi với nàng mà hình như hồn anh đang chơi vơi phương nào. Nàng giục anh ăn, nhưng anh bỏ đũa rồi ngắm nhìn nàng với vẻ mặt buồn bã. Chờ nàng ăn xong anh nói:
- Lát nữa anh sẽ chở em đi uống cà phê ở quán X nha em.
- Dạ. - Nàng gật đầu, lòng bỗng xao xuyến khi nghĩ tới quán đó, đây là nơi anh và nàng gặp nhau lần đầu.

Quán X là một quán được dân ghiền cà phê ưa thích, quán được thiết kế thành nhiều khu vực dành cho sở thích khác nhau của khách. Nếu bạn là người ưa sự nhiệt náo thì có thể vào trong quầy bar, nơi thiết kế theo phong cách châu Âu, hoà mình vào không gian đông kịt người và chìm trong những bản nhạc sôi động. Nếu bạn là người ưa sự riêng tư thì có thể hòa vào không gian thoáng đãng phía ngoài, nơi thiết kế theo phong cách dân dã đồng quê Việt, với những hồ, thác nước nhân tạo cùng với những cây cổ thụ, cây ăn trái phủ một bóng mát trên đầu.

Trong tiếng nhạc êm dịu hòa với tiếng róc rách của nước chảy, nàng và anh đang ngồi kề gần nhau nhấm nháp hương vị cà phê. Nàng cảm thấy hôm nay anh có vẻ kỳ lạ nhưng không dám hỏi, cứ thế hai người im lặng một lúc lâu. Anh bỗng thò tay ra nắm lấy tay nàng và đưa lên áp vào má:
- Anh rất may mắn khi quen được em, quãng thời gian có em làm anh rất hạnh phúc. Anh không thể tưởng tượng là khi mất em anh sẽ phải làm sao? Em đã cho anh biết hương vị tình yêu ấm áp và ngọt ngào đến chừng nào. Giá mà...
Nàng cảm thấy lâng lâng khi nghe anh nói, những lời này anh chưa nói với nàng bao giờ. Nàng thấy mình thật sự quan trọng trong lòng anh như thế nào, một cảm xúc vui sướng trào lên làm nàng đỏ ửng mặt và mỉm cười. Nàng thấy anh ngập ngừng nhưng im lặng không ngắt lời anh, anh cũng im lặng nhìn nàng, sau đó lảng qua chuyện khác:
- Nếu anh không phải là người nổi tiếng em có yêu anh không?
Nàng giật mình rụt tay về, sao hôm nay anh lại nói với nàng như thế? Nàng bỗng chợt nhớ lại ngày đầu tiên quen anh cũng tại quán cà phê này.

Hôm đó nàng đi cùng với mấy đứa bạn, cả đám đang nói chuyện vui vẻ, chợt mấy đứa bạn lao xao:
- Ê tụi mày ơi, anh nhà văn nổi tiếng kìa.
- Đâu...đâu...
Đứa bạn chỉ tay về chiếc bàn cách đó không xa, bên chiếc bàn đó có bốn, năm người đàn ông đang ngồi nói chuyện. Người được đưá bạn chỉ là một người đàn ông đeo cặp kính trắng, dáng người anh cao, gầy bận áo sơ mi trắng thả ngoài quần Jin có khuôn mặt nhìn rất có duyên. Mấy đứa lại chen nhau rối rít:
- Kiếm cây bút...kiếm cây bút, qua xin ảnh chữ ký nào.
- Hường có đi không. - Một đứa bạn nhắc.
Nàng gật đầu. Nàng nghe tiếng nhà văn này đã lâu, cũng đã đọc vài tác phẩm của anh. Nhiều đứa bạn của nàng mê mệt nhà văn trẻ, không những tham gia câu lạc bộ người hâm mộ lấy tên nhà văn mà còn theo dõi sít sao lich trình của anh hàng ngày. Nàng thuộc loại người trầm lặng, ít khi biểu lộ chính kiến của mình. Nhiều lúc nàng cảm thấy thật ngớ ngẩn khi sùng bái một người nào đó. Nhưng trước sự hâm mộ đến cuồng tín của mấy đứa bạn, nàng cũng tò mò muốn biết anh ra sao? Và nàng thật sự choáng ngợp trước hào quang tỏa ra từ anh. Từ một người không tên tuổi, chỉ sau vài tác phẩm, anh đã tạo dựng được một tượng đài sừng sững trong nền văn học nước nhà. Tác phẩm in ra bao nhiêu hết bấy nhiêu và luôn luôn xếp đầu danh sách những tác phẩm hot nhất của các nhà sách.

Các hội nghị, các cuộc thi, các cuộc trình diễn...người ta lấy làm vinh dự khi có sự xuất hiện của nhà văn trẻ. Nàng bỗng trở nên mơ màng khi mỗi lần đọc sách anh viết và hôm nay lần đầu tiên, nàng gặp anh ngoài đời bằng xương bằng thịt. Nàng cũng không thể ngờ được nàng lại trở thành người yêu của anh, từ lần gặp gỡ định mệnh đó.

Bây giờ nghe câu hỏi của anh, nàng chợt giật mình. Nàng bỗng thấy câu hỏi không dễ trả lời. Nếu nói không thì cũng không hẳn là không, mà có thì cũng không hẳn là có. Nàng bỗng trở nên lúng túng, vì nói ra đằng nào cũng không ổn. Nàng vốn không phải là người mau miệng, lại cũng không phải là người hay nói dối, nên mãi một lúc lâu sau, khi nhìn thấy ánh mắt đầy u sầu đang chờ đợi của anh nàng mới nói:
- Em chỉ biết là từ ngày em quen anh tới giờ, em thật sự yêu con người của anh, dù cho sau này có thế nào, em vĩnh viễn không hối hận là đã yêu anh.
Anh nhìn cô rất lâu, thật lâu như cố ghi hình ảnh thân thương vào mắt, môi khẽ mỉm cười đau khổ, rồi anh từ từ vòng tay ôm cô vào lòng, đặt lên môi cô một nụ hôn cháy bỏng.

#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9