CÁI CHẾT CỦA MỘT NHÀ VĂN (Truyện dài).
Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 31 bài trong đề mục
Toctien1 31.05.2009 19:10:29 (permalink)
Phần 16



"Vài ngày sau tai nạn kinh hoàng, chiếc xe ô tô sang trọng mới xuất hiện. Vị Giám đốc xuống tận nơi anh em làm để thăm hỏi mọi người, mục đích là nhằm để trấn an những người còn lại. Ông ta nghiêm giọng nói:
- Anh em làm lao dộng nặng thì phải thật cẩn thận, sơ ý một chút là tai nạn như chơi. Tôi đã nghe quản lý báo lại là người bị nạn trước khi làm đã có lai rai vài ly. Do đó từ nay trở đi tôi tuyệt đối cấm anh em trong giờ làm việc lại uống rượu, nếu tôi mà nghe được ai cố tình vi phạm thì tôi sẽ lập tức đuổi việc ngay.
Mọi người im lặng không có ý kiến gì. Ông ta lại nói tiếp với giọng nhẹ hơn:
- Riêng về người bị nạn, xưởng sẽ có trách nhiệm lo tiền thuốc thang cho anh ta, nếu mà anh ta vẫn muốn làm ở đây thì xưởng sẽ bố trí công việc phù hợp cho anh ta.

Anh nghĩ thật ra chẳng phải là ông ta có lòng hảo tâm gì cho lắm, chỉ sợ những chuyện không đâu đồn thổi ra ngoài, vô tình lòi ra cái xưởng tư nhân của ông sẽ làm ảnh hưởng đến uy tín lãnh đạo hiện tại của mình. Cũng có thể ông ta có lòng tốt thật hay là do anh quá đa nghi? Nhưng dù sao thì chỉ bằng vài lời an ủi của ông thì trong mắt mọi người đã hiện lên sự cảm kích vô ngần. Anh ngẫm nghĩ rằng đối với người có quyền và có tiền, họ nói cái gì thì cũng dễ làm lọt tai người ta.

Tay thủ kho đã lên trở lại, nhưng lần này anh ta lại đưa thêm vợ và đứa con mới vừa thôi nôi lên theo. Tuy nhiên vì lý do nào đó, tay thủ kho lại chuyển sang làm bảo vệ, còn anh thì vẫn giữ nhiệm vụ như cũ. Theo anh nghĩ có lẽ họ tính toán có thêm một người như anh, thì công việc theo dõi lẫn nhau trong việc xuất hàng sẽ chặt chẽ hơn và sẽ hạn chế đến tối đa những thất thoát hơn là chỉ có hai người. Ông Phó Giám đốc nói riêng với anh:
- Nghe anh quản lý báo lại chú em làm rất tốt, do đó chú em cứ việc tiếp tục công việc làm thủ kho xuất hàng.

Mấy anh em trong vòng mấy ngày, đã làm xong cái nhà tạm bảo vệ ngoài cửa xưởng. Hai vợ chồng tay thủ kho cũ sẽ ở ngoài đó và lẽ tất nhiên sẽ làm cái nhiệm vụ kiểm tra lần cuối, sau khi anh đã xuất hàng lên xe.

Thời gian thấm thoắt trôi gần một tháng, anh không ngờ là có một âm mưu âm thầm chuẩn bị diễn ra chống lại mình. Thế là một lần nữa, anh muốn sống yên ổn cũng không được."

Nàng thở dài buông lá thư xuống. Sao cuộc đời anh lận đận thế? Lúc nào cũng phải chuẩn bị đối mặt với hiểm họa của người đời. Nàng thấy thương và tội cho anh nhiều hơn. Anh thật cũng là một ngưòi quá tốt trong tình cảm, không nỡ làm tổn thương đến cô gái trẻ mà trong hoàn cảnh như anh, mấy người làm được? Có khi họ còn lợi dụng tình cảm của cô gái nữa là đằng khác.

Nàng nhớ sau khi quen nàng hơn một tháng, anh đã đề nghị với nàng:
- Anh muốn tới nhà em chơi để làm quen với ba mẹ của em, đồng thời anh xin phép ba mẹ em cho anh đưọc chính thức tìm hiểu em.
Khi nghe anh nói nàng nhìn anh trìu mến, cảm thấy con người anh thật là một người đàn ông chính trực. Tất nhiên là nàng vui mừng đồng ý và sắp xếp cho anh một cuộc hẹn với ba mẹ nàng.

Hôm anh tới, nàng đón anh xong rồi e thẹn vào nấp trong phòng, hồi hộp để xem ba mẹ đánh giá anh thế nào. Mẹ nàng chỉ ngồi xã giao một chút rồi tránh mặt, để cho ba nàng và anh nói chuyện với nhau. Nhà nàng vốn từ xưa tới giờ ba nàng luôn là người quyết định, do đó chỉ cần ba nàng đồng ý là coi như mọi việc đã xong. Hai người nói chuyện với nhau rất lâu, sau đó anh xin phép về và nàng ra tiễn anh. Đưa anh ra tới cổng, nàng khẽ hỏi:
- Sao anh?
- Ba em là con người tuyệt vời. - Anh trả lời.
- Nghĩa là ba em đã đồng ý? - Nàng hơi vui mừng hỏi.
- Không hẳn, nhưng cũng có thể tạm coi là như vậy. - Anh nháy mắt cười với nàng.
- Em không hiểu? - Nàng hơi lơ ngơ hỏi.
- Thôi anh về đã, có dịp nào rồi anh sẽ kể cho em nghe sau. - Anh leo lên xe tạm biệt nàng rồi phóng đi.

Nàng quay vào nhà tính hỏi ba nàng nhưng ông đã đi vào phòng riêng. Nàng liền chạy ùa vào phòng ông hỏi:
- Ba ơi. Ba thấy ảnh thế nào?
- Thế nào là thế nào? - Ba nàng đang kiếm gì đó trên bàn nghe nàng hỏi liền trả lời bằng một câu hỏi.
- Ba thấy ảnh có được không? - Nàng hơi bất ngờ trước câu trả lời của ba nàng nên hỏi lại.
- Con có thật lòng yêu nó không? - Ba nàng không trả lời mà hỏi lại nàng.
- Dạ...con...hơi có cảm tình với anh ấy. - Nàng lúng túng khi ba hỏi nàng như vậy, nên vội trả lời đại.
- Vậy con muốn câu trả lời của ba là được hay không được? - Ba nàng nhìn vẻ lúng túng của con gái hỏi tới.
- Ba. Ba thiệt là... Con hỏi mà ba lại cứ hỏi quanh con. - Nàng nhăn mặt dỗi.
- Nếu ba nói không được thì con có hết yêu nó không? - Ba nàng ôm nàng vào lòng và giọng nói của ông thật hiền từ đầy trìu mến.
Nàng bỗng nhiên hiểu ra lời ba nàng nói. Một tình cảm yêu thương trỗi lên trong lòng nàng, nàng hôn vào má ba nàng rồi cười phá ra vui vẻ:
- Con cảm ơn ba.

Nghĩ tới hôm đó nàng khẽ mỉm cười hạnh phúc. Đưa tay vén mái tóc lên, nàng cầm thư anh đọc tiếp.

(Còn tiếp)
#16
    Toctien1 02.06.2009 18:13:23 (permalink)
    Phần 17


    "Kể từ khi anh lên làm thủ kho, tất nhiên là lương anh nhận cũng khá cao so với anh em trong xưởng, mặc dù vậy anh em vẫn rất vui vẻ với anh và chẳng hề ghen tỵ một chút nào khi được biết anh đã học xong đại học. Họ còn nói đùa:
    - Sau này khi về lại Thành phố, nếu có lúc nào hứng thú, anh hãy viết về bọn em đi nhé. Bọn em thì nhà vốn nghèo hèn, phải sớm bươn chải kiếm ăn, học chỉ được dăm ba chữ nên bây giờ phải cực khổ kiếm cơm như thế này. Anh thì dù sao cũng đã qua được đại học, chữ nghĩa đầy một bụng, sau này tương lai tươi sáng còn đợi chờ anh ở phía trước. Nếu có lúc nào đó nên danh, bọn em ghé qua nhà uống ly nước thì đừng đuổi bọn em đi nha anh.
    Tuy chỉ là một câu nói đùa, nhưng trong câu nói đó ẩn chứa cả một triết lý sâu xa sống làm người ở đời. Anh nhìn họ lòng dạt dào thương mến. Anh bỗng nhiên nhận ra rằng, chỉ khi ta ở chung và sống với những người nghèo khổ, ta mới thấy cuộc đời thật là có ý nghĩa và cuộc sống tràn đầy tình người. Anh cưòi nhìn họ nói:
    - Làm gì mà có chuyện đó. Nên danh hay không thì chưa biết, nhưng mình lúc nào cũng sẵn sàng mở rộng cửa đón các bạn ghé chơi bất kỳ lúc nào.

    Chợt trong đầu anh loé lên ý nghĩ, họ nói đúng quá, tại sao mình lại không viết về họ nhỉ? Bắt đầu từ lúc này anh mang trong đầu ý nghĩ sẽ viết về cuộc sống của họ, chỉ có điều ý tưởng còn rời rạc và chắp vá chưa biết là sẽ bắt đầu viết như thế nào?

    Một hôm như thường lệ có một chiếc Kamaz vào bốc hàng, chỉ có điều hơi lạ so với bình thường là chiếc Kamaz vào xưởng lần này lại mang theo thêm vài người để bốc hàng. Bình thường thì việc bốc hàng luôn do nhân công xưởng đảm trách, bởi vì khi bốc hàng xong sẽ được tính thêm lương ăn theo khối đã bốc lên xe, do đó mà lâu nay anh em trong xưởng thường nhận làm cả việc này để tăng thêm thu nhập.

    Anh quản lý vừa mới ra ngoài, còn anh đang chuẩn bị rời phòng thì tay tài xế bước vào. Hắn nhìn rất phong trần với áo jin không cài nút phô ra bộ ngực đầy lông lá, cái quần jin bạc phếch màu chắc đã lâu chưa giặt, mái tóc bù xù cũng có lẽ vài tháng chưa đi tiệm. Vừa vào trong phòng là hắn liền ngồi phịch xuống ghế, ghếch luôn cặp giò bẩn thỉu mang đôi dép Lào lên bàn, vừa móc bao thuốc lá đưa lên miệng cắn một điếu và châm lửa. Sau khi thổi ra những luồng khói thuốc lá vào không gian, hắn cất giọng oang oang:
    - Em là người xuất hàng hả?
    - Dạ. - Anh nhìn hắn trả lời.
    - Tay cũ đâu rồi? - Hắn hỏi.
    - Dạ ảnh bữa nay chuyển sang làm bảo vệ. - Anh chỉ ra căn nhà phía trước xưởng.
    - Vậy à? - Hắn nhìn anh hơi dò xét rồi bật tiếng cười hềnh hệch nói tiếp:
    - Chú mày chắc biết luật chơi rồi nhỉ?
    - Luật gì ạ? - Anh ngạc nhiên hỏi.
    - Chú mày cầm lấy nè. - Hắn không để ý câu hỏi của anh, bỏ chân xuống rút ngay ra một xấp tiền dày cộp, chia ra làm hai rồi dúi một nửa vào tay anh.
    - Là sao ạ? - Anh lơ mơ hỏi.
    - Chú mày đừng có giả vờ giả vịt. Cứ thế nhé. - Hắn nói xong liền bỏ đi.

    Anh đang băn khoăn về số tiền không biết tại sao hắn đưa cho mình, tính chạy theo hỏi cho rõ thì nghe thấy tiếng bước chân của anh quản lý. Theo quán tính anh đút vội cọc tiền vào túi vì không biết thực hư như thế nào? Chắc có gì mờ ám ở đây? Anh cũng không biết phải nói sao với anh quản lý nếu mà đưa số tiền này ra. Trong bụng anh thầm nghĩ có gì thì lát mình sẽ hỏi lại cho rõ, sau đó có gì trả lại cho anh ta cũng được. Anh tự trấn an mình như thế và vội ra làm thủ tục xuất hàng."

    Nàng thầm nghĩ sao anh lại khờ thế? Hay là anh đã động lòng tham số tiền từ trên tròi rơi xuống kia? Cứ nói thẳng với anh quản lý luôn có phải hơn không? Nhưng nàng nghĩ lại, nếu đặt vào trường hợp của anh nàng sẽ làm như thế nào? Sự việc chưa biết ra sao mà nếu làm ầm lên thì có lợi hay không? Nàng ngẫm nghĩ chắc là cũng sẽ làm như anh, để xem thế nào đã rồi quyết định.

    Mẹ nàng mang một ly sô đa hột gà đang đi vào. Chiếc ly sủi lên bọt trắng như kem sau khi hột gà đã được đánh kỹ với nước sô đa, đây là món uống mà nàng ưa thích nhất. Mẹ nàng rất thích tự tay chăm sóc cho con gái cưng mặc dù nhà có người làm. Bà rất thương yêu con gái út nhỏ bé của bà. Sau khi các anh nàng đã lớn, nàng được sinh ra khi ba nàng muốn có thêm một đứa con gái. Trời xanh đã không phụ lòng ông khi mẹ nàng đã sinh ra cho ông một bé gái kháu khỉnh, vốn dĩ được ông bà cưng chiều như trứng mỏng từ tấm bé đến giờ.

    Đưa tay đón ly sô đa từ tay mẹ, nàng ngậm ống hút chậm rãi hút từng chút một. Nhìn thấy mẹ cứ đang đứng nhìn mình uống, nàng nhoẻn miệng cười chỉ tay xuống giường:
    - Ngồi xuống đi mẹ.
    - Ừ. - Mẹ nàng cũng cười ngồi xuống.
    - Mẹ còn nhớ hôm đầu tiên ảnh đến nhà không mẹ. - Nàng như chợt nhớ tới vấn đề anh nói nhưng chưa có dịp anh giải đáp với nàng.
    - Nhớ. Nó thiệt là dễ thương, thật là xứng đôi với con lắm. - Mẹ nàng nhìn nàng xót xa trả lời.
    - Sau đó ba có nói với mẹ là đã nói gì với ảnh không? - Nàng tò mò hỏi.
    - Không con à. - Mẹ nàng lắc đầu.

    Sau khi mẹ nàng đã xuống dưới lầu, nàng lại lấy xấp thư anh ra đọc tiếp.

    (Còn tiếp)
    #17
      Toctien1 05.06.2009 00:12:50 (permalink)
      Phần 18


      "Việc xuất hàng thì tương đối đơn giản, chỉ cần nhìn qua vài lần là biết làm, chẳng cần trình độ cao siêu gì cho lắm. Đầu tiên anh sẽ cầm cục phấn vừa đi vừa đánh dấu đếm số tấm gỗ, sau khi đã đếm xong thì anh em nhân công sẽ bốc số đó lên xe. Kích thước tấm gỗ thì đã qui định sẵn rồi, ví dụ như tấm bề mặt rộng 4 tấc có độ dày 2 phân và độ dài 3m thì mọi người sẽ kêu nó là tấm 4x2, hoặc bề mặt rộng 3 tấc, độ dày 3 phân, người ta gọi nó là tấm 3x3. Điều này có nghĩa là họ sẽ căn cứ theo độ rộng bề mặt và độ dày của tấm ván để gọi tên cho nó, còn chiều dài thì theo chuẩn rồi nên không quan trọng, có khi độ dài là 3m, 3m5, 4m hay dài hơn thì khi thợ cưa lóng họ đã có tính toán sẵn rồi theo yêu cầu đặt hàng. Cuối cùng sau khi đã chuyển hết số tấm ván lên xe, thì anh sẽ nhân theo từng nhóm rồi cộng dồn lại và tính ra được số khối gỗ đưọc xuất lên xe hàng chuyển đi.

      Hôm nay vì có thêm số nhân công mới, do đó việc bốc lên xe lại nhanh hơn và cũng chính vì thế, có những đống gỗ anh chưa kịp đếm đánh dấu thì họ cũng bốc lên luôn và sau đó báo lại cho anh số tấm đã bốc lên xe. Thật ra thì lâu nay khi bốc hàng vẫn thỉnh thoảng người bốc nhanh hơn mà người đếm chưa kịp, vì tiện đâu thì anh em bốc đó, nhưng anh em rất có trách nhiệm vẫn báo đầy đủ số bốc lên xe, vì họ cũng coi như là tài sản của chính mình, với lại số khối chính xác bốc đi cũng là căn cứ để tính lương cho họ.

      Sau khi đã bốc xong, tay tài xế leo lên cabin, anh vội chạy theo:
      - Anh ơi, tiền này là sao?
      - Chú mày cứ cầm lấy. Bữa sau mà suôn sẻ thì anh sẽ còn đưa thêm. - Hắn cười và nổ máy xe.
      - Em thật tình không hiểu? - Anh lơ mơ như từ dưới đất chui lên.
      Hắn cười càng to hơn và đóng cửa cái rầm cho xe tiến nhanh ra ngoài xưởng. Khi xe vượt qua căn nhà bảo vệ, từ trong nhà tay thủ kho cũ chạy ra kêu tay tài xế dừng xe, anh thấy hai người nói gì đó với nhau, thỉnh thoảng tay thủ kho cũ đưa mắt nhìn về phía anh.

      Tay tài xế tắt máy và xuống xe. Tay thủ kho cũ tiến về phía anh:
      - Hôm nay kho xuất đi bao nhiêu?
      - Dạ. Hôm nay xuất đi là... - Anh nhìn vào sổ và đọc số khối đã được xuất đi.
      Tay thủ kho cũ nhìn anh một lát rồi sau đó tiến về phía xe Kamaz leo lên thùng xe. Anh ta kêu thêm vài người trong xưởng cùng kiểm tra lại số gỗ vừa bốc lên xe mới đây. Một lát sau, tay thủ kho cũ lần lượt vứt một số tấm gỗ xuống và số gỗ vứt xuống ngày trở nên nhiều hơn dễ gần đến 1 khối.
      Tay thủ kho cũ nhảy xuống xe và lại gần anh cau mặt lạnh lùng nói:
      - Tại sao ông lại xuất dư gỗ nhiều đến thế? Làm ăn kiểu gì vậy?
      Sau đó không thèm nhìn anh, tay thủ kho cũ vào phòng anh quản lý kêu anh ra và chỉ cho anh quản lý thấy số gỗ xuất dư vứt lăn lóc dưới đất. Tay thủ kho mỉm một nụ cười độc ác và quay số gọi điện thoại.

      Anh bỗng như thấy mây mù tan ra trước mắt mình, lật đật leo vội lên xe kiểm đi kiểm lại, kiểm tới kiểm lui thì rõ ràng là đã dư ra số gỗ đang nằm dưới đất so với sổ sách tính hồi nãy. Một lần nữa, cảm giác bị người ta đưa vào tròng lại hiển hiện trong anh.

      Giờ thì anh đã hiểu rõ luật chơi của tay tài xế. Như vậy hoá ra là tay tài xế đã có làm ăn với tay thủ kho này rất nhiều lần, mỗi lần đưa xe vào lấy hàng hắn cố ý đưa thêm một số đệ tử riêng của mình vào xưởng và làm xiếc trước mặt anh em. Hắn biết rõ là khi có nhiều người bốc thì người đếm hàng sẽ không để ý, do đó đệ tử của hắn sẽ bốc thêm số hàng lên xe. Tất nhiên là người xuất vẫn có thể kiểm tra lại, nhưng nếu hắn ăn rơ luôn với người đó thì coi như số hàng dư ra đó là của từ trên trời rơi xuống, một cách lén lút ăn chia giữa hai người với nhau.

      Tay thủ kho cũ biết chắc chắn điều này sẽ xảy ra, tất nhiên hắn cũng sẽ biết trò xiếc của tay tài xế và nhân cơ hội này hắn sẽ triệt hạ anh trước mặt mọi người trong xưởng, một người mà bỗng nhiên ở đâu chui ra hớt lấy phần ăn của hắn.

      Một tiếng đồng hồ sau thì cả hai tay Giám đốc và Phó Giám đốc cùng xuống xưởng. Tay Giám đốc không nói gì nhưng nhìn anh với vẻ đầy khinh miệt, còn tay Phó Giám đốc kêu anh ra trách:
      - Anh tin tưởng vào chú mày nhưng mà sao chú mày lại làm thế?
      Anh chẳng biết phải phân trần ra sao khi mà tiền còn nằm chình ình trong túi của anh. Tay tài xế thì chắc chắn là không dám hé môi về số tiền đó, bởi vì nếu vậy thì anh ta lại đi tố cáo chính mình thì làm sao mà lần tới còn giở trò được nữa. Tay thủ kho cũ cũng thế, cùng lắm là chỉ gieo cho mọi người sự nghi ngờ vào anh chứ chắc là không dám nói đến chuyện chia chác. Nhưng với sự nghi ngờ này có thể đẩy anh tới mất việc và tay thủ kho cũ sẽ nghiễm nhiên quay lại làm thủ kho và sẽ lại tiếp tục kiếm tiền bằng cách như thế này. Anh im lặng không nói gì vì giờ đây có mười cái mồm cũng không thể nào giải thích cho người ta hiểu. Anh cúi đầu chịu đựng cái nhìn đầy giận dữ và trách móc của tay Phó Giám đốc."

      Nàng thầm trách anh quá tin người và không có chút mảy may cảnh giác. Nàng cũng thật không ngờ lòng người lại xảo trá, đa đoan đến như thế. Vì đồng tiền, họ sẵn sàng dùng mọi cách để triệt hạ, đâm lén sau lưng người khác một cách không thương tiếc.

      Có tiếng còi xe chợt vang lên ngoài cổng, chắc là ba nàng đã về. Ông thì lúc nào cũng bận rộn với công việc, có khi tới hai ba ngày nàng mới giáp mặt ba của nàng. Nàng bỗng sực nhớ tới câu chuyện giữa anh và ba nàng ngày đầu gặp nhau, nên nàng chạy vội xuống lầu.

      (Còn tiếp)
      #18
        Toctien1 09.06.2009 01:17:26 (permalink)
        Phần 19

        Ba nàng về nhà thấy con gái cưng có vẻ tươi tắn hơn mọi ngày, ông thật là mừng lắm ôm lấy nàng hôn lên trán thật lâu. Nàng âu yếm vòng tay sau lưng ba nàng, nhẹ nhàng đưa ông ngồi xuống ghế Salon trong phòng khách. Ba nàng thò tay vào áo vét móc ra một gói thuốc, từ từ rút ra một điếu khõ nhẹ xuống mặt bàn rồi đưa lên miệng châm lửa hút. Nàng hơi nhăn mặt phẩy tay phì phì, ông nhìn nàng cười nói:
        - Con không ưa hơi thuốc thì tránh xa ra. Ba thèm thuốc nãy giờ thiếu điều muốn phát điên, thích nhất là về đến nhà hút thoải mái. Bây giờ người ta cấm tùm lum, nhiều lúc tới cơ quan họ ba phải ráng chịu đựng nhịn thèm.
        - Ba không bỏ luôn đi cho rồi, ung thư phổi đó ba ơi. - Nàng hơi dịch ra xa nói.
        - Trời. Bác sỹ họ còn hút hơn cả ba nữa. Ba có quen một tay bác sĩ chuyên mổ cấp cứu, trước khi ông ta vào phòng mổ thì phải làm luôn một lúc hai điếu rồi mới vào mổ cho người ta đó. - Ba nàng cười thích thú.
        - Nhưng ba đã lớn tuổi rồi, bỏ dần đi là vừa. - Nàng nhẹ nhàng khuyên.
        - Đây là một thú vui của ba, bỏ nó đi rồi buồn lắm. - Ba nàng gạt nhẹ tàn thuốc xuống khay.
        - Ba à. - Nàng kêu.
        - Sao con? - Ba nàng nhìn con gái.
        - Ba còn có nhớ hôm đầu tiên gặp ảnh không ba? - Nàng nhìn ba hỏi.
        - Nhớ. Sao bữa nay con lại đi hỏi ba chuyện này? - Ba nàng hơi ngạc nhiên.
        - Tại...con nhớ hôm đó ảnh có nói với con là...không hẳn là ba đã đồng ý cho ảnh quen con nhưng lúc con hỏi, ảnh cũng lảng không nói. - Nàng ngập ngừng giải thích.
        Ông nhìn con gái lòng chợt ngập tràn thương xót. Nó vẫn không nguôi nhớ những chuyện xưa về bạn trai của nó, nhưng nhìn nó khỏe hơn ông cũng cảm thấy hơi an lòng. Chầm chậm dí điếu thuốc vào khay, ông trả lời:
        - Ngày đó ba chỉ nói chuyện với nó như là hai người đàn ông mới quen, ba đâu có cấm cản gì đâu, có lẽ nó có cảm giác như vậy thôi. Mà thôi con à, con đừng có nhắc đến chuyện xưa nữa, chỉ thêm đau lòng mà thôi, con phải cố gắng ráng giữ gìn sức khỏe đó, ba đi tắm đây, cả ngày nóng bức khó chịu quá. - Ba nàng cầm cặp đứng lên.

        Nàng không dám hỏi thêm chút nào nữa, vì nàng biết nếu ông mà không muốn nói thì cho dù có hỏi nữa cũng vô ích thôi. Nàng trở lên lại trên lầu, ra đứng cạnh cửa sổ nhìn mông lung ra ngoài đường. Đêm dần đã về khuya, thỉnh thoảng có vài tiếng xe máy rú chạy ngang qua, văng vẳng theo sau đó là tiếng cười phấn khích của đôi trai gái trên xe. Nàng bỗng cảm thấy cô đơn đến nao lòng, vội bước đến giường và cầm xấp thơ lên đọc tiếp.

        "Sau khi đã quở mắng anh, nhưng ông Phó Giám đốc vẫn muốn anh làm lại như cũ, có lẽ trong nghề nên ông chẳng lạ gì mấy cái trò này. Cũng có lẽ nghi ngờ thằng cháu quý hóa từ lâu, nên ổng nhân dịp thằng cháu về quê đẩy công việc đó qua cho anh. Chắc ổng cũng đã lờ mờ đoán ra, câu chuyện ẩn đằng sau vụ này có bàn tay của cháu ổng, với lại anh vừa mới bị bắt quả tang như thế có cho vàng anh cũng chẳng dám để chuyện này xảy ra lần thứ hai. Người ta vừa có quyền lại có tiền, lạng quạng mang vào tội danh ăn cắp vô tù bóc lịch như chơi.

        Mặc dù vẫn nhận công việc cũ nhưng anh chẳng thấy cảm thấy thoải mái chút nào, bởi vì anh đã hiểu rõ rằng nếu không thật sự cẩn thận thì chuyện bị người ta đâm sau lưng lúc nào mình chẳng hay. Trong anh em nhân công thì có người hiểu, cũng có người không hiểu, có người an ủi anh, cũng có người nói xấu sau lưng, âu là đó cũng là những chuyện thường tình của con người. Nhưng có một người tuyệt đối tin tưởng anh, đó chính là cô gái nấu ăn. Lúc nào rãnh rỗi, cô cũng kiếm cớ nói chuyện với anh, cho dù nhiều lúc anh chỉ muốn ở một mình. Cô nói:
        - Em biết chắc chắn anh bị oan, tay thủ kho mà không kiếm cách chơi anh cho được mới lạ.
        - Sao em biết? - Anh nhìn cô hỏi ngạc nhiên.
        - Trời. Mấy anh đàn ông hay xuê xoa không để ý, chứ em thì thật tình không biết ổng ăn như thế nào mà thôi? Từ ngày ổng vác cái ba lô, đi đôi dép lẹt xẹt lên đây, quai còn đứt lên đứt xuống không có tiền mua dép mới, thì chỉ sau có một năm thôi, ổng đã sắm đủ thứ lại còn thỉnh thoảng gởi tiền thêm về nhà nữa. Tiền ở đâu ra nhiều thế, lương ổng thì cũng như anh, anh biết rồi đó. Em chỉ là người làm công, với lại ổng là con cháu của chủ xưởng, có lọt sàng thì cũng xuống nia thôi, hơi đâu mà dính vào việc người khác. Còn nữa...
        - Còn sao em? - Anh tò mò hỏi khi thấy cô tự nhiên dừng lại.
        - Ổng còn...còn có máu dê nữa. Có một lần em...đang tắm, ổng ở đâu nhảy ra...ôm chầm lấy em, lúc đó chỉ có mỗi mình em ở dưới suối còn anh em thì đang làm ở trên hết. Thật may là em khỏe đạp cho ổng một phát rồi vùng chạy lên, sau đó ổng cứ chạy theo năn nỉ là đừng có nói với ai, tại ổng hôm đó lỡ uống say quá. Em cũng nghĩ mình thân phận bèo bọt, không muốn làm to chuyện làm gì nên không có nói với ai, nhưng từ đó trở đi hễ mỗi lần xuống suối là em đều cảnh giác kêu thêm người đi. - Cô quay qua nhìn anh mỉm cười.
        Anh chợt nhớ hôm đó cô rủ anh xuống suối có nói:
        - Có anh đi em đỡ sợ hơn.
        Anh tưởng là cô sợ ma, hóa ra thì không phải mà là sợ...con dê. Anh nhìn qua cô cười, chợt anh nhớ tới cái ôm hôm đó, bất giác đỏ mặt lúng túng quay đi. Cô gái nhìn anh thật trìu mến và...xích lại gần hơn, hơi thở nồng nàn của một trinh nữ phả ra nhồn nhột, nhưng đầy ngây ngất trên má anh. Anh vội hơi dịch ra, cô hé môi cười nói:
        - Anh sợ em à? Sao lúc nào anh cũng xa cách với em thế?
        - Anh...
        Vừa lúc đó anh em tắt máy nghỉ làm, anh chộp cơ hội nhắc:
        - Em đi lo cơm cho anh em đi kìa.
        - Anh thiệt là...- Cô bất ngờ chồm qua ôm đầu anh và hôn lẹ lên môi anh thật nồng thắm rồi chạy đi.

        Anh ngồi đó người ngơ ngẩn, sao anh lại không nói thẳng với cô? Càng ngày anh thấy cô càng cuồng nhiệt hơn. Có lẽ trong thâm tâm cô nghĩ, anh chắc vốn là người đàn ông nhút nhát, do đó cô chủ động biểu lộ cho anh thấy. Anh đứng lên chuẩn bị đi ăn cơm mà lòng cứ giằng xé đôi ba ngả.

        Anh em đã bắt đầu ăn cơm. Mọi người đều vào bàn, chỉ còn lại ba người lúc tranh thủ lúc dọn cơm đã leo lên đống gỗ thành phẩm cao chất ngất đánh bài. Mấy anh em này kêu cô bưng một mâm riêng qua cho họ vừa ăn vừa chơi.

        Bỗng đột nhiên có tiếng la thất thanh vang lên, anh chỉ vừa kịp ngẩng đầu lên thì đã nghe tiếng động ầm ầm, những hàng chồng gỗ thành phẩm nặng cả mấy trăm ký lô đang kê sát nhau chất cao liên hoàn lúc này đổ ập xuống. Anh thấy trong sự hỗn độn loáng thoáng có mấy bóng người, trong đó có cả cô gái nhanh chóng chìm dưới đống gỗ. Mọi người vội vàng hớt hải bỏ ăn cùng nhau lao tới. Có hai người bị kẹt, một nam nhân công và cô gái.

        Hai người vừa thoát được mặt vẫn còn đang tái xanh, họ lập bập:
        - Thằng kia...nhảy xuống...lấy mâm cơm, vô tình kéo luôn chồng gỗ ngã xuống. Cô ấy...cô ấy...đang đưa mâm lên nên cũng tránh không kịp.

        Mọi người sợ hãi mau chóng cùng bươi từng tấm gỗ ra. Một lúc sau, trước mắt hiện ra cảnh tượng kinh hoàng. Máu tràn lan khắp nơi trên mặt đất, trên những tấm gỗ, trên người nhân công và cô gái. Anh kia thì đôi chân dập nát bấy lòi ra cả xương trắng hếu thật ghê rợn, còn...cô gái thì lại nằm úp bất động, máu tràn loang ra xung quanh người cô. Anh trai của cô là anh thợ mũi hét lên đầy đau đớn nhào vô bế cô lên, anh cũng vội nhào vô phụ với anh ta một tay, tay chân anh bỗng trở nên run lập cập, anh bỗng linh cảm một chuyện chẳng lành.

        Cô gái gối đầu lên đùi anh mình, mặt cô toàn là máu, cô đã không còn nói được nữa, đôi mắt đã dần dần trở nên vô hồn, người bắt đầu lả dần đi. Anh trai cô khóc tấm tức trong ngẹn ngào:
        - Đừng chết em ơi, đừng bỏ anh em ơi...
        Nước mắt anh bây giờ đã trào ra, anh ôm cô vội lay:
        - Em ơi, ráng lên đi...ráng đi...đừng bỏ tụi anh đi em ơi...
        Cô nhìn về phía anh qua màn máu, trong ánh sáng ảm đạm của thần chết đang đến gần. Anh vội nắm thật chặt tay cô và lý trí của anh như xui khiến bất ngờ thốt nhanh:
        - Anh yêu em...anh yêu em...đừng bỏ anh đi nha em, đừng...

        Môi của cô như hé nở một nụ cười và linh hồn nhỏ bé của cô, đã yên bình vĩnh viễn ra đi vào một thế giới khác..."

        (Còn tiếp)
        #19
          Toctien1 13.06.2009 03:33:32 (permalink)
          Phần 20



          Nàng thả xấp thư xuống và khóc một cách lặng lẽ. Nàng cảm thấy xót xa và tội nghiệp cho cô gái trẻ kia quá, sao ông trời nỡ vô tình đến vậy? Người tốt sao lại cứ phải có kết cuộc thật bi thảm vậy trời? Nàng quả thực sự bàng hoàng cả người khi đọc đến những dòng này, một con người sức sống đang mãnh liệt là thế, vậy mà chỉ trong phút chốc đã trở thành hư không, còn chăng là ảo ảnh giống hệt như anh đối với nàng bây giờ. Nàng cũng hoàn toàn đồng cảm và thầm phục con người anh, khi cuối cùng rồi anh cũng đã kịp nói ra lời mà cô gái trẻ kia, bình thường trông đợi biết bao nhiêu. Anh cũng đã có thể an ủi được linh hồn nhỏ bé của cô khi cô đã rời xa trần thế. Thế là mãi mãi cô gái đó đã không còn phải lo nghĩ, không còn phải u sầu, không còn buồn đau...ôm những lời nói đầy yêu thương của anh đi vào vĩnh hằng. Nàng lòng mang nặng ưu tư và cảm thấy mỏi mệt rồi từ từ thiếp vào giấc ngủ không biết tự lúc nào.

          Đột nhiên trong giấc mơ nàng lại thấy mình đang đứng giữa vùng rừng núi xa lạ, thoảng trong gió vọng tới tiếng xẻ gỗ ồn ào, tiếng nỉ non của núi rừng đại ngàn đang than khóc, tiếng la thất thanh của người con gái...Nàng bỗng thấy anh đứng đằng xa vẫy gọi. Nàng mừng rỡ vội chạy tới gần và ngay lúc đó nàng chợt thấy những chồng gỗ cao chất ngất sau lưng anh đổ ào ào xuống. Nàng lo sợ hét lên thật to, nhưng giọng nàng sao chỉ nghe thấy nhỏ xíu. Nàng thấy anh từ từ bị lấp dần dưới những chồng gỗ, nàng hoảng hồn quỵ xuống khóc như mưa như gió. Chợt anh lại hiện ra ôm nàng lay:
          - Đừng khóc nữa em, anh ở đây nè.
          Nàng mừng quá liền chụp vội anh, sợ anh lại tan biến đi mất, nhưng tay nàng lại chụp vào khoảng không, anh lại dần dần tan vào trong gió. Nàng gào lên:
          - Anh ác quá anh ơi. Sao anh cứ tránh em hoài vậy? Ác...

          Nàng giật mình tỉnh dậy thì trời đã sáng, ánh nắng ban mai rọi vào bừng sáng cả căn phòng. Nàng thở dài, nằm mà nghe con tim đang đập trong thổn thức buồn đau. Người đã đi rồi bình yên trong giấc ngủ ngàn năm, người ở lại thấy cô dơn quạnh quẽ nao lòng, mỗi khi thức dậy lại đau nhói cả tâm can...

          Sáng nay nàng ngồi trước gương và trang điểm thật đẹp. Với tay nàng khẽ lấy cái băng đô cài lên mái tóc làm trán nàng nhìn có vẻ cao hơn. Nàng mỉm cười duyên dáng xoay đi xoay lại trước gương rồi trở lại giường lấy xấp thư đọc tiếp.

          "Xưởng được nghỉ làm một tuần sau đó. Người anh đưa cô về quê chôn cất. Tai nạn thương tâm xảy ra làm cho mọi người chẳng có ai muốn động tay, động chân. Tất cả mọi người ai cũng đều thương tiếc ngậm ngùi cho cô gái xấu số và anh nhân công kia. Mỗi khi đi ra đi vào, anh như vẫn còn thấy cô gái hình như vẫn còn đâu đây, như vẫn còn nghe thấy tiếng cười trong trẻo vô tư của cô vang lên trong xưởng, như vẫn còn thấy một đóa hoa tươi sắc thắm giữa rừng hoang dại...Bước chân đi xuống suối, anh như vẫn còn thấy cô đang vắt mái tóc ướt vừa gội xong, vẫn như còn cảm giác hơi ấm của cô sau lưng ngày nào...

          Anh bỗng trở nên cảm thấy mình không còn sự ham muốn ở nơi đây nữa, nơi mà giờ đây anh lúc nào cũng phải sống trong cảnh giác, nơi mà lúc nào anh cũng thấy hình ảnh máu me của cô hiện lên mỗi khi đi qua bãi gỗ thành phẩm. Anh liền nhanh chóng quyết định trở về lại Thành phố, rời xa khỏi nơi này, rời xa khỏi một nơi đã mang cho anh những cảm xúc vô bờ. Những ghẻ lạnh âm mưu của người đời, những ấm nồng của tình người, những đắm say tình yêu của một cô gái trẻ, những bàng hoàng của một cái chết đau đớn, những giãy dụa của những kẻ tàn phế... Những cảm xúc đó đã thôi thúc anh cố gắng hoàn tất một câu chuyện ở rừng.

          Nửa năm đã qua đi từ khi anh xa Thành phố. Thành phố vốn vẫn thế, vẫn nhộn nhịp, vẫn hối hả, vẫn bụi bặm như ngày nào. Anh thuê một căn phòng giá rẻ ờ ngoại vi Thành phố, nơi mà hầu như ban ngày rất yên tĩnh vì mọi người đều đi làm hoặc ngủ nếu làm đêm. Anh bắt đầu lao vào viết cuốn sách đầu tiên của mình.

          Khu nhà trọ anh ở thì gần với một lò bánh mỳ nhỏ. Có mấy người làm cũng thuê phòng gần chỗ anh, ban ngày họ ngủ mê mệt cho đến chiều và khi hoàng hôn buông xuống, là họ bắt đầu công việc của mình. Một hôm anh đang buồn đi lơ ngơ qua phòng họ chơi, họ vui vẻ tiếp chuyện với anh và tâm sự cùng nhau về cuộc sống trôi nổi của mình. Vì cùng lứa nên chẳng mấy chốc đã coi như thân nhau từ lâu lắm. Khi chuẩn bị đi làm, họ mời anh qua chỗ họ chơi:
          - Tối nào anh em cũng lai rai. Nay mới gặp mà coi như đã là bạn từ xưa, ông nhập bọn với tụi tôi đi, ở nhà làm chi cho buồn.
          Nghe cũng bùi tai, nên anh để họ đi trước, về đóng cửa phòng rồi theo sau họ qua lò bánh mỳ. Lò bánh mỳ thuộc sở hữu của một gia đình kinh doanh giàu có vào hạng nhất nhì khu này, lò nằm phía sau căn nhà khang trang 3 tầng rộng rãi, có một con đường hẹp dẫn vào phía sau lò dọc theo bức tường bao quanh căn nhà. Do đó nếu để đi vào lò hoặc ra, không cần phải vào trong khuôn viên căn nhà, ngược lại nếu mà cổng trước khóa thì vẫn có thể vào nhà nếu đi ra sau qua lò bánh mỳ.

          Lúc anh tới thì anh em đã bắt đầu đốt lò để làm nóng lò. Có một vài người đang nhào bột mỳ với nước bằng cách dậm bột trong một cái thùng to hơn một người ôm, số còn lại thì đã trải chiếu ngồi sẵn, trên chiếu là một cái lẩu đang sôi sùng sục, cạnh đó là một can rượu 5 lít. Anh hoảng hồn thốt:
          - Trời ơi. Uống nhiều thế thì sao mà thức nổi để làm.
          Một anh lớn tuổi trong nhất nhóm cười khà khà:
          - Ăn thua gì đâu em. Ở đây toàn là dân bợm không hà, nhưng em đừng lo, anh em không ai quá đà đâu, chỉ có lai rai cho vui thôi, còn phải làm để kiếm tiền nữa chứ.

          Sau khi mấy người nhào bột xong, họ trộn với men nở và ủ lại. Công việc đầu tiên đã xong, chỉ còn chờ cho bột nổi lên khoảng chừng vài tiếng nữa, là công việc chính sẽ bắt đầu. Nhìn họ bước từ trong thùng bột ra, cả người trắng xóa từ trên xuống dưới, anh nghĩ thầm trong bụng không biết là họ có rửa chân trước khi bước vào thùng không?

          Anh ngồi lai rai với anh em được nữa cái lẩu thì họ bắt đầu lục tục bắt đầu làm việc. Không khí trong phòng đã trở nên thật ngột ngạt, lửa đã bắt đầu cháy mạnh khi anh em cho thêm củi vô lò. Hai chiêc lò được đặt ở chính giữa phòng là hai cái hộp sắt đen sì, qua bao ngày tháng được đốt làm bánh. Mỗi cái hộp này được chia ra làm nhiều ngăn và mỗi ngăn dùng để đựng bột sẽ được nướng thành bánh mỳ, có thể kéo ra kéo vào."

          (Còn tiếp)
          #20
            Toctien1 16.06.2009 10:22:20 (permalink)
            Phần 21

            "Anh em công nhân lò bánh mỳ tuần tự chia nhau làm việc rất đều đặn. Bắt đầu từ khâu đầu tiên là vắt từng nắm bột nhỏ trong thùng bột thảy vào một cái máng lớn, họ vắt rất đều tay, công việc này phải là những người làm lâu nhiều kinh nghiệm đảm trách, nếu mà vắt không đều thì bánh to bánh nhỏ lại hao bột.

            Sau khi bột đã được thảy vào máng vốn phủ sẵn một lớp bột mỳ để không bị dính, sẽ có người nhận lấy đập và nắn một cách khéo léo những cục bột đó ra thành hình ổ bánh mỳ, công việc này cũng đòi hỏi phải quen tay nhuần nhuyễn. Sau đó ổ bột bánh mỳ sẽ được đem xếp vào từng khay, có một người đứng sẵn cầm cái chổi quét nhỏ như cái chổi sơn bằng cỡ hai lóng tay, quét lớp màu pha dầu lên ổ bột để cho nó có màu sậm khi nướng chín và trơn bóng. Tiếp theo nữa là anh ta cầm một chiếc đũa đầu có gắn dao lam, rạch một đường trên ổ bột bánh mỳ mà nó sẽ chẻ làm hai trên mặt, như ta vẫn thường thấy và cuối cùng là đẩy khay bột mỳ vào nướng cho đến khi bánh mỳ nướng chín là lấy ra.

            Anh ngồi theo dõi họ làm ban đầu cảm thấy hứng thú, nhưng một chặp lại cảm thấy chán vì chỉ còn có một mình ngồi chơi. Có vài mẻ bánh mỳ đầu tiên đã ra lò. Anh lớn tuổi nhất chỉ vào trong góc kêu anh:
            - Em lại đằng kia lấy trứng trong giỏ dùm cho anh. - Anh ta chỉ vào góc.
            Anh lại giỏ cần xế đặt trong góc nhà, thấy nguyên cả một giỏ đầy trứng vịt. Anh ngạc nhiên hỏi:
            - Sao quá nhiều trứng vậy anh?
            - À. Để trộn thêm vào bột mỳ đó mà. Trứng ở đây thì lúc nào cũng sẵn. Khi nào đói thì anh em đổ ốp la ăn đêm với bánh mỳ, nhưng mà rồi ăn hoài nên ai cũng ngán. Em đưa trứng anh làm cho em ăn, đã có bánh mỳ rồi nè. - Anh ta cười hề hề.

            Trời đã dần về khuya, trong không gian yên tĩnh chốc chốc lại bị khuấy động bởi những tiếng đập bột bình bịch, tiếng kéo khay bánh mỳ ra vô rầm rập, anh đã cảm thấy mắt ríp hết cả lại vì buồn ngủ. Bỗng lúc đó có tiếng xe máy nổ giòn chạy vô hẻm, một anh nhân công trẻ đang đập cục bột trong máng vội thốt lên:
            - Tiểu thư nhà ta về rồi đó kìa.
            Một cô gái ăn bận mát mẻ xuất hiện ở cửa, dáng đi hơi xiêu vẹo chắc là do say rượu. Cô có khuôn mặt nhìn dễ thương đang mặc một bộ trang phục cực kỳ hấp dẫn. Cô bận một chiếc áo lưng trần hai vạt chéo xuống trước đủ che nửa kín nửa hở bộ ngực tròn màu đen, chiếc váy cũng màu đen ngắn cũn cởn còn chưa tới một nửa đùi. Cô hơi nheo nheo mắt nhìn mọi người chào nhừa nhựa:
            - Chào mấy anh trai.
            - Chào tiểu thư. Hôm nay sao lại về sớm thế, không có anh đẹp trai nào đưa về à? - Anh nhân công đang đưa bột vào khay ngó ra cười hỏi.
            - Ui mèn ơi. Mấy cái thằng công tử bột, chỉ có được cái mẻ ngoài còn bên trong nó thì thúi um. Chán bỏ xừ. - Cô dẫu môi nhăn mặt khi trả lời.
            - Sao em biết bên trong của nó thúi um? - Anh đưa bột vào khay cười hăng hắc hỏi lại ý đùa cợt.
            - Trời. Em mà không biết thì ai biết đây chứ. - Cô gái cười theo trả lời chẳng có gì e ngại.
            - Lại bị người mới cho đi tàu suốt nữa rồi hả em? - Anh lớn tuổi nhất quay lại hỏi vẻ quan tâm.
            - Có em cho nó đi tàu suốt thì có. - Cô trả lời và cười to.
            - Vậy yêu anh đi nè em. Anh rất đẹp trai lại đang cô đơn nè. - Anh đang đập bột chọc cô.
            - Ok. Vậy tháng lương này của anh, em bảo mẹ em giữ lại để anh có thể dẫn em đi vũ trường vài đêm nhá anh yêu. - Cô bật cười khà khà trông thật đáng yêu.
            - Ôi giời ôi. Cho anh xin đi em ơi. Anh mà dẫn em đi một tối thì cả tháng anh phải treo mỏ của anh lên giàn bếp à. - Anh đập bột nhún nhún người làm ra vẻ sợ hãi rồi cười hề hề nói tiếp:
            - Anh chỉ xin em hãy ban cho anh xiu xíu tình yêu của em và thêm chút tiền nữa, anh sẽ là người chồng tốt nhất thế gian.
            - Anh tính chỗ đào mỏ hả. Còn khuya nhá anh yêu. Nhìn cái bản mặt của anh là thấy chữ "Đào" to đùng đùng, ai mà để sẵn cho anh "Đào". - Cô gái cũng không vừa, trả đũa cười híc híc một cách khoái chí.

            Bỗng cô chợt nhìn thấy anh, cô vội kêu lên:
            - Ủa. Hôm nay má em nhận người mới vào làm hả?
            - Ừa. Mới vào làm hôm nay đó. - Anh lớn tuổi nhất nói dối chọc cô gái.
            - Woa. Đẹp trai nhìn trí thức quá đi, sao lại dzô đây làm dzậy anh yêu? - Cô gái nhìn anh cười hăng hắc hỏi.
            Anh cũng vui lây với không khí vui vẻ đang có kể từ khi cô gái xuất hiện. Không muốn làm cho anh em mất hứng nên anh cũng vui theo họ:
            - Thì không có tiền nên phải đi làm kiếm tiền, có gì không phải sao em?
            - Chậc chậc. Ăn nói có duyên quá đi, này anh yêu có bồ chưa dzậy anh? - Cô gái cười ha hả hỏi.
            - Anh đó còn zin đó em ơi, bóc tem ảnh đi. - Anh đập bột cười ngoác cả miệng.
            - Ok. Làm người yêu của em nha anh? - Cô gái tiếp tục cười bông đùa.
            - Chỉ sợ em chê anh thôi, nếu em mà cho phép thì anh cũng rất hân hạnh. - Anh cũng đùa lại.
            - Được rồi, được rồi. Em sẽ bám theo anh như đĩa cho mà coi. Thôi em chào mấy anh nha, chào anh người yêu mới em phải đi ngủ đây. - Cô che tay lên miệng ngáp và xiêu vẹo từ từ đi lên nhà trên.
            - Con gái của bà chủ lò bánh mỳ đấy. - Anh lớn tuổi nhất nhìn anh nói tiếp:
            - Nó tính tình cũng được lắm em, chỉ có mỗi cái là thích ăn chơi. Mẹ nó mãi lo kiếm tiền cũng chẳng quản. Hình như cứ vài bữa là lại thấy nó cặp với thằng khác. Đêm nào nó cũng đi khuya lơ khuya lắc mới về, có hôm nó còn chẳng về. Hôm nay nó về giờ này là sớm đó."

            (Còn tiếp)
            #21
              Toctien1 19.06.2009 11:26:30 (permalink)
              Phần 22


              "Một tuần sau đó, vào một buổi chiều tà khi anh ở trong phòng, đang chăm chú viết tiếp cuốn truyện còn đang dang dở, thì cô gái con bà chủ lò bánh mỳ xuất hiện. Từ ngoài cô bước vào làm cho phòng anh đang tối bỗng sáng hẳn cả lên, mùi nước hoa phụ nữ tràn ngập căn phòng thơm nồng nàn. Hôm nay cô không trang điểm, chỉ bận một bộ đồ bộ trông có vẻ trẻ con và ngây thơ hơn tối hôm anh gặp cô ở lò bánh mỳ, mặc dù vậy nhìn cô cũng vẫn rất là dễ thương với sự duyên dáng đầy quyến rũ.
              - Chào anh. - Cô gái nói khi bước vào, một cách tự nhiên đứng dựa vào cạnh bàn, nơi anh đang ngồi viết. Cô nhoẻn miệng cười thật tươi hỏi tiếp:
              - Anh đang viết gì dzậy? - Không đợi cho anh kịp trả lời, cô thò tay cầm tập giấy lướt qua đọc vài dòng và vội la lớn lên:
              - Ui mèn ơi. Anh là nhà văn à. Em biết ngay mà, dám hè nhau cùng xạo em hả? Mấy hôm nay cứ hỏi người yêu đâu thì mấy ảnh nói anh bị bệnh nên em buộc lòng phải qua thăm anh đây? - Cô cười ngặt nghẽo cho câu nói đùa của mình.
              - Hôm đó chỉ đùa cho vui thôi, em đừng kêu như vậy lỡ người ta nghe...- Anh ngượng chưa kịp nói hết lời thì cô gái cắt ngang:
              - Coi người yêu của em kìa, sợ cái gì chứ?
              - Anh con trai mà làm gì phải sợ, chỉ sợ rằng lỡ người yêu của em biết được phiền hà cho em thôi? - Anh cười nói một cách thật lòng.
              - Trời. Người yêu cũ em cho nó dze rồi, anh cứ yên tâm đi. - Cô gái vẫn chưa hết cười.
              - Sao lại cho dze thế em? - Anh hỏi với vẻ tò mò.
              - Thì không thích, cãi lộn, ghét, nghỉ chơi. - Cô gái lại cười nói tỉnh queo.
              - Trời đất. Tình yêu kiểu gì kỳ cục vậy? Người yêu em cũng...nghỉ chơi thật à? - Anh ngạc nhiên hỏi.
              - Có gì mà không thật? Tụi em hễ thích là cặp nhau, không thích nữa thì thôi. - Cô nói nhưng lần này đã hết cười.
              - Thế lý do em thích thì anh hiểu, còn tại sao không thích thì anh chưa hiểu? - Anh hỏi lại với vẻ thắc mắc.
              - Vì nó cặp con khác rồi. Cái thằng chó đó nó dám qua mặt em. - Cô mím môi, hơi chau đôi mày liễu nói. Trong lời nói của cô, anh thấy hình như phảng phất sự hờn ghen.

              Giờ thì anh đã ngờ ngợ là cô bị người yêu đá, chứ không phải là cô đá anh ta. Tự nhiên anh cảm thấy lúng túng không biết nói thế nào với cô? Cô miệng thì nói bị người yêu đá, nhưng nhìn cô lại có vẻ không đau khổ gì mấy, mà chỉ thấy ở cô sự tức giận bị qua mặt như cô nói. Với lại loại con gái như cô, anh không biết phải an ủi ra sao? Không khéo lại bị cô chê là hâm. Do đó anh trầm ngâm, yên lặng nhìn ra ngoài không nói gì. Không khí trong phòng chợt trở nên yên ắng, nghe thấy cả tiếng loạt xoạt của một con chuột nào đó đang chạy ở dưới gầm giường. Cô bỗng hé môi cười nhìn anh phá tan im lặng:
              - Anh không mời em ngồi à?
              - À...ừ. Anh xin lỗi. Mãi nói chuyện nãy giờ nên anh quên mất. - Anh lúng túng vào góc phòng lấy cái ghế đựng nồi cơm hàng ngày hay nấu ra mình ngồi, còn cái ghế của anh thì lại nhường cho cô.
              - Em không đi học hay đi làm gì sao? - Anh hỏi thăm cô.
              - Em tốt nghiệp phổ thông rồi thi đại học nhưng chẳng đậu, với lại sức học của em biết chả tới đâu nên chẳng buồn học lại để thi nữa. Mẹ em cũng bảo thích buôn bán thì mẹ cấp vốn cho làm, nhưng em giờ lại chưa muốn làm gì hết, cứ chơi thoải mái vài năm đã, đến khi...lấy chồng rồi làm cũng chưa muộn. - Cô tự tin nói.
              - Vậy có nghĩa là giờ em chỉ có chơi? - Anh ngạc nhiên hỏi.
              - Cũng gần như là thế. - Cô gái cười hồn nhiên trả lời.
              - Sao lại gần như? - Anh hỏi tiếp.
              - Vì thỉnh thoảng em cũng làm tài xế chở mẹ đi giao dịch. - Cô lại nhìn anh cười khoe hàm răng trắng tinh.
              - Em chơi hoài mà không chán à? - Anh tò mò.
              - Có lúc cũng chán, như bây giờ chẳng hạn. - Cô nhìn anh mắt chợt hơi buồn rồi đổi chủ đề:
              - Anh nói về anh đi. Anh viết văn hả?
              - Ừ. Đang tập viết. - Anh vừa trả lời vừa xếp tập giấy trên bàn.
              - Vậy là chuẩn bị làm nhà văn? - Cô gái tinh nghịch hỏi tiếp.
              - Chưa đâu. Hãy còn xa lắm. - Anh đáp thật tình.
              - Anh đang viết về chuyện gì? - Cô lại hỏi.
              - Một câu chuyện buồn về thời gian anh vừa trải qua. - Anh đáp giọng chợt buồn khi nhớ về quãng thời gian vừa rồi.

              Và anh kể cho cô nghe lúc anh còn ở trong rừng và sơ lược tóm tắt nội dung câu truyện anh đang viết có hư cấu thêm một chút xíu, về một mối tình đẹp giữa chàng thanh niên Thành phố với cô gái quê giữa rừng sâu đại ngàn. Cô gái nghe anh kể buồn rười rượi, khi nghe đến đoạn nói đến cái chết của cô gái dưới các chồng gỗ cao chất ngất. Cô thốt giọng hơi run run:
              - Câu chuyện anh kể buồn ghê dzậy đó. Thật là tội nghiệp cho cô gái quá đi.
              - Ừ. - Anh gật đầu và lòng anh bỗng chợt quặn lại đau nhói khi nghĩ đến cô gái ở rừng, nghĩ tới khuôn mặt đầy máu và nụ cười thanh thản của cô khi ra đi mãi mãi.

              Kể từ đó thì đôi ba ngày cô gái con chủ lò bánh mỳ lại ghé qua anh chơi, ban đầu anh hơi mặc cảm vì cô là con gái nhà giàu, nên nhiều lúc nói chuyện cũng cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng dần dần anh và cô gái trở nên ngày càng thân thiết hơn. Một tối thứ bảy cô qua bên anh chơi và đồng thời rủ anh ngày hôm sau, tức là chủ nhật cùng đi chơi phố biển với cô và bạn bè của cô."

              (Còn tiếp)
              #22
                Toctien1 23.06.2009 10:24:40 (permalink)
                Phần 23

                Nàng thả xấp thư xuống, lòng trở nên bồi hồi nhớ lại những ngày cùng đi chơi với anh. Nhân dịp cuối tuần, nàng cùng với mấy đứa bạn và anh thuê một chuyến xe đi chơi ở vùng biển. Mấy đứa bạn cứ nhìn nàng với ánh mắt đầy vẻ ganh tỵ và cũng đồng thời không giấu nỗi sự ngưỡng mộ đối với nàng. Trên đường đi anh kể cho nàng và các bạn toàn những câu chuyện vui, làm cho bọn chúng và nàng cứ cười như nắc nẻ, quên luôn cả một đoạn đường xa.

                Gió biển chiều hôm thổi mát rượi khi anh và nàng, cả hai người cùng đạp trên một chiếc xe đạp đôi, thuê của dịch vụ du lịch chạy dạo trên con đường rộng ngoằn nghèo dọc theo biển. Mọi sự mệt mỏi, căng thẳng trên quãng đường dài, hầu như đã tan biến theo những cái đạp xe đồng nhất của hai người. Anh thỉnh thoảng ngoái đầu lại sau cười với nàng, còn nàng thì vòng tay ôm hông anh, đầu nghiêng qua một bên dựa vào lưng anh, khẽ hít mùi mồ hôi đàn ông đang dần thấm ướt áo của anh, thả lòng mình theo con sóng dập dềnh ngoài xa...

                "Anh chở cô gái bằng xe của cô tới vòng xoay bùng binh, nơi hẹn gặp các bạn của nàng. Khi anh đến đó đã thấy một đám đông đã đứng sẵn chờ. Có khoảng năm sáu cặp trai gái đi trên những chiếc xe đắt tiền ở đó, người nào cũng ăn bận rất Model, trang sức sáng rực cả người. Nhìn lại mình anh thấy thật đúng là nhà quê một cục. Một anh chàng đầu tóc uốn xoăn tít, bận một cái áo pull lưới màu đen rất đẹp trai, đón anh và cô gái:
                - Chào. Sao lâu thế em? - Anh ta hất hàm qua anh, cười hăng hắc:
                - Bồ mới em à.
                - Uh. Đẹp trai không? - Cô gái đồng ý không ngại ngùng và cười hãnh diện trả lời.
                - Cũng được nhưng hơi...lúa. - Anh ta không giấu vẻ chê bai, khi ngắm anh từ đầu đến chân.
                Anh nổi sùng tính cự lại, thì cô gái liền bấm bấm tay anh và cô nói tiếp:
                - Tuy bề ngoài nhìn lúa thật đó, nhưng còn hơn khối thằng ăn mặc đẹp đẽ mà trong người chẳng có bản lĩnh gì hết, chỉ toàn chuyên đi lừa gạt tình cảm của người khác. - Cô gái nói xong bật cười ha hả, tự khen câu chửi đầy ý nghĩa của mình.
                - Chà chà. Giọng của em bữa nay chua và nhão quá dzậy trời? - Anh ta không những không lấy làm giận mà còn cười nhẹ nói móc lại.
                - Anh...- Cô gái chợt nín cười nhìn anh ta, mặt trở nên cau có khi thấy một cô gái nhìn khá đẹp, bận một cái đầm đỏ làm nổi bật thân hình bốc lửa, bước tới nép vào người anh ta nũng nịu:
                - Đi thôi anh, gần đến trưa rồi.
                - Thôi đi nào anh em. - Anh ta dìu cô gái tới xe của mình và khoát tay bảo cả bọn.

                Anh chợt cảm thấy hối hận là đã nhận lời đi chơi với cô gái, hình như là cô ta đem anh ra làm cái bình phong thì phải? Dùng anh để che đậy sự ghen tuông của mình. Anh chợt thấy trống vắng, hụt hẫng và lạnh lẽo. Hoá ra anh đã nhầm to, cứ tưởng mình là chỗ dựa vững chắc của cô sau khi cô bị bồ đá. Thậm chí nhiều lúc anh còn nghĩ vẩn vơ, mỗi khi cô rất tự nhiên trong những đụng chạm nam nữ vô tình lúc nói chuyện. Tim anh nhiều lúc cũng đã như loạn nhịp lúc gặp cô, đôi lúc thỉnh thoảng lòng anh bỗng dưng xao động vì cô trong những lúc đêm về, nằm thui thủi có một mình trong căn phòng giá lạnh.

                Bạn của cô đứa nào chạy cũng nhanh như gió, chẳng mấy chốc mà chẳng còn thấy chúng đâu nữa. Cô gái bực mình bảo anh xuống xe, giao tay lái cho cô. Anh ngồi sau mà sợ khiếp đảm khi cô lái xe như bay, theo quán tính anh ôm chặt lấy người cô, lòng anh trào dâng cảm giác xấu hổ, chẳng còn lòng dạ nào nghĩ đến chuyện mình đang ôm trong tay tấm thân mềm mại của một cô gái. Khi gần đến nơi, cô xuống xe trao lại tay lái cho anh:
                - Anh lái đi, chứ tụi nó mà thấy em lái, tụi nó cười chết luôn đó.
                Anh thấy lòng buồn vời vợi, hồi giờ có lái xe đi xa bao giờ đâu, giá mà giờ đây mình cũng lái được như tụi nó thì đỡ biết chừng nào? Thấy cái mặt ủ dột của anh cô gái đoán ra vấn đề:
                - Anh tự ái à? - Cô cười khanh khách nói tiếp:
                - Thôi mà người yêu của em ơi, người lớn rồi chứ con nít đâu mà tự ái mấy cái lặt vặt.
                - Uh. Anh cũng thật hơi xấu hổ với bạn của em. - Anh thật thà nói, nhưng nhìn nụ cười hồn nhiên của cô anh cảm thấy mình tự tin hẳn lên.

                Buổi trưa, cả bọn cùng kéo nhau vào nhà hàng, nhà hàng được xây dựng rất đẹp và hướng nhìn ra ngoài biển. Bạn của cô kêu ra toàn những món đặc sản biển và kèm theo mấy thùng bia. Anh thì thuộc loại ít uống từ hồi xưa tới giờ, nên càng cảm thấy tự ti khi thấy bạn cô, kể cả trai lẫn gái uống như uống nước lã. Anh chỉ miễn cưỡng ráng uống theo và nhân lúc thấy họ không để ý, anh len lén đổ bia luôn xuống dưới bàn.

                Người bạn trai cũ của cô là người vui và có duyên nhất trong nhóm, mỗi lần anh ta uống xong vài ly là liến láu chọc cả bọn, hoặc kể ra những câu chuyện hài làm cho cả bàn cười đau cả bụng. Anh chợt để ý thấy mỗi lần cô gái bận đầm đỏ, ngả người vào bạn trai cũ của cô, là cô cũng liền ôm chầm lấy anh hoặc nũng nịu và hôn phớt qua má anh giống như là một cặp tình nhân đang yêu say đắm vậy. Anh bây giờ bỗng hiểu được, hóa ra lòng cô là chỉ muốn trả đũa lại bạn trai cũ của cô, nên đáng lý phải vui thì anh lại cảm thấy thật gượng gạo mỗi khi cười, vì anh đã biết mình vốn chỉ là kẻ đóng vai phụ cho cô hoàn thành vở tuồng trả thù người yêu cũ đã bỏ rơi cô.

                Cuối cùng anh mệt quá, không thể chịu nổi cái kiểu uống bia như uống nước lã này, nên anh chạy vội ra toa lét nôn thốc nôn tháo, trong bụng ăn nãy giờ có bao nhiêu thì đều trôi ra ngoài hết. Sau khi từ toa lét đi vào, chẳng còn sĩ diện gì nữa anh xin thôi không uống. Cả bọn bạn cô nhìn anh và cô gái, ra vẻ khinh miệt pha lẫn thương hại:
                - Trời. Uống như thằn lằn uống nước cúng dzậy ông?
                - Bồ bà sao ít chịu chơi dzậy?
                - Bà lụm ổng ở đâu dzề đó?
                - Ráng lên chớ. Nam dzô tửu như kỳ dzô phong mà...
                ...

                Anh bỗng nổi khùng, tự giận chính mình sao lại không uống được nhiều như tụi nó, làm cho cả cô gái cũng phải mất mặt. Anh vội đứng dậy, chẳng còn nghĩ gì nữa toan phát tác, thì cô gái ôm tay anh kéo ngồi xuống, bấm mạnh vào tay anh đến muốn chảy cả máu. Anh đành miễn cưỡng nghe lời cô ngồi xuống, nuốt cái tức và cái nhục vào trong lòng.

                Sau khi nhậu xong thì cả bọn mới kéo nhau đi thuê phòng, như đã có sắp xếp từ trước, mỗi cặp thuê riêng một phòng. Mặc dù bây giờ anh chỉ muốn được ngủ, nhưng khi thấy hai người anh và cô vào ở chung một phòng thì thật sự hoảng:
                - Anh với em chung phòng à?
                - Trời. Có vậy mà còn phải hỏi, vô lẹ đi anh, tụi nó vô hết rồi kìa. - Cô gái kéo nhanh anh vào.
                Lúc này anh đã gần ngất ngư rồi, mặc kệ là một phòng hay hai phòng, cứ ngủ cái đã. Anh nhào luôn lên gường và đánh một giấc."

                (Còn tiếp)
                #23
                  Toctien1 28.06.2009 17:07:56 (permalink)
                  Phần 24

                  Nàng thả xấp thư xuống, nhìn mông lung trên những tia nắng vàng buổi sớm xuyên qua cửa sổ. Đọc những hồi ức của anh, nàng thấy hiện trước mắt một con người con trai nghèo hèn, chẳng có chút kinh nghiệm gì trong cuộc sống và...hào quang của anh dần dần tan ra trước mắt nàng. Nhưng không vì thế mà nàng cảm thấy bớt đi tình yêu thương và sự kính trọng dành cho anh. Nàng chợt nhận ra một điều rằng anh thực sự là chính anh, một người đàn ông chân thật không hề giả dối, không hề cố tô vẽ con người của mình cho dù bây giờ anh đã mãi mãi đi xa, mãi mãi yên bình trong một giấc ngủ ngàn năm.

                  Nàng có thể hiểu được nỗi tự ti, tự ái của anh khi anh cảm thấy mình thua sút mọi người về nhiều mặt. Nhưng anh vẫn không hề giấu nàng, vẫn cố gắng phơi bày từng chút một những ngóc ngách trong tâm hồn mình, để cho nàng có thể hiểu hơn về anh như anh đã từng nói:
                  "- ...Em hãy đọc rồi hiểu cho anh và cầu mong em tha thứ, nếu anh đã làm em buồn và đau khổ."

                  Nàng nhắm mắt và như một cuốn phim quay chậm hồi tưởng lại lần đi chơi biển đó với anh. Sau khi đã đạp xe dạo quanh cùng với anh thì anh dẫn nàng đi tà tà dạo xuống bãi biển. Chiều buông trên biển thật đẹp, xa xa nhấp nhô những mái đầu lặn hụp trên mặt nước, từng đợt gió mát thổi vào bờ làm tung bay cả tóc nàng và anh, sóng lăn tăn nhẹ vuốt ve êm ái đôi chân trần trên cát của hai người. Nàng cặp tay anh và ngả đầu sang một bên dựa vào vai anh, nhìn những con sóng nhỏ khe khẽ đập vào bờ miên man....Nàng lim dim đôi mắt thưởng thức từng chút, từng chút một, niềm hạnh phúc ngọt ngào đang dâng lên từ từ trong lòng người con gái. Và bằng trực giác của một thiếu nữ, nàng mở mắt nhìn anh, thấy anh lúc này cũng đang nhìn nàng thật say đắm, nàng ngửa đầu ra sau môi hơi hé mở để đón nhận nụ hôn của anh, để rồi nàng bỗng như muốn tan vào trong sóng biển chiều hôm, hồn nàng như bay bổng chơi vơi lên tận trời cao xa xăm...

                  Chẳng mấy chốc, tin nhà văn trẻ nổi tiếng có mặt ở vùng biển đã lan nhanh, ngay lập tức mọi người liền xúm lại chung quanh anh. Người thì thăm hỏi, người thì xin chữ ký nháo nhào cả lên, khuấy động cả một vùng. Anh vui vẻ tiếp đón mọi người, riêng nàng thì lại lặng lẽ rời anh đứng ra phía xa xa nhìn lại. Bỗng anh ngẩng đầu lên để kiếm nàng, thấy nàng đang đứng đàng xa, anh vội chạy lại cặp tay sóng đôi với nàng và giới thiệu cho mọi người biết là bạn gái của anh. Nàng có thể nhìn thấy được sự ngưỡng mộ pha lẫn ghen tỵ của các cô gái và những ánh mắt trầm trồ của cánh đàn ông ở xung quanh trước vẻ đẹp duyên dáng mà thuỳ mỵ của nàng. Nàng vốn tính kín đáo, bây giờ được mọi người săm soi chú ý nàng tự nhiên nửa thì cảm thấy thật vinh dự khi là người yêu của anh, nửa thì cảm thấy thật là ngượng nghịu và thẹn thùng đỏ ửng cả mặt xấu hổ trước những lời khen ngợi dành cho nàng.

                  Một người hâm mộ có sẵn máy chụp hình, liền xin phép anh cầm máy ảnh lên chụp anh và nàng liên tục. Anh lúc đó bỗng trở nên thật hứng chí liền bảo anh chàng đó:
                  - Ra ngoài này anh chụp riêng dùm cho tụi tui vài pô.
                  Anh kéo nàng chạy ra ngoài xa gần biển, cùng với nàng đứng ngồi nhiều tư thế nhờ người đó chụp dùm và tấm cuối cùng là chụp anh đang cõng nàng trên lưng...

                  Nghĩ đến đây, nàng với tay lên đầu giường lấy tấm ảnh xuống, đây là tấm ảnh nàng thích nhất và sau khi nhận những tấm ảnh chụp hôm đó, nàng đã lồng vào khung kính và luôn luôn để ngay trên đầu giường. Nhìn anh trong tấm hình, tim nàng lại nhói lên trong buồn đau...

                  "Trong mơ anh thấy mình lạc tới một vùng đất tuyệt đẹp, gió từng đợt mơn man trên từng ngọn cỏ non xanh mềm, anh nằm đó trên đồng cỏ nhìn bầu trời trong xanh, tâm hồn yên tĩnh lắng nghe tiếng nước róc rách đâu đó chảy quanh. Bỗng nhiên anh chợt cảm thấy nóng và khát vô cùng, anh vội vàng cởi hết đồ trên người và chạy nhanh tới dòng suối mát để làm dịu đi cơn nóng và khát đang làm anh khổ sở. Nhưng cho dù anh chạy lâu tới bao nhiêu thì vẫn không tới được dòng suối đó, đột nhiên anh cảm thấy như bị níu lại và người anh trở nên mát lạnh rười rượi, hoá ra là có một cô gái đẹp như tiên đang kéo anh lại và ôm chầm lấy anh. Anh...anh ...đột nhiên...cảm thấy như quay cuồng trong...niềm đam mê khát khao, cháy bỏng nguyên thủy của loài người và dần dần anh như tan ra dưới ánh nắng mặt trời...

                  Khi anh giật mình tỉnh dậy, phát giác ra mình đang trần như nhộng và nằm kế bên anh cô gái cũng thế, đang thở nhè nhẹ ngủ. Anh hoảng hồn, từ từ nhớ lại và bỗng hoảng hốt...không lẽ...không lẽ anh đã làm cái chuyện...đó. Anh vội vàng mặc đồ, đồ anh và cô gái vứt lung tung dưới đất và cả trên giường. Cô đang gác chân đè lên cái...quần của anh, anh khe khẽ giở chân cô để lấy thì cô tỉnh dậy, nhìn anh cười:
                  - Anh dậy rồi à.
                  - Ừ. - Anh gật đầu và lúng túng nói như hối lỗi:
                  - Anh...anh say quá...em không trách anh chứ...
                  - Có gì mà trách, anh nhà quê quá đi, nếu em không đồng ý thì đã đạp anh xuống giường rồi. - Cô gái đứng dậy phô bày ra thân thể đẹp lộng lẫy của một thiếu nữ tuổi xuân thì. Cô vừa đi vào phòng tắm vừa nói:
                  - Anh chẳng cần phải áy náy gì đâu, em lúc nào cũng uống sẵn thuốc ngừa rồi.

                  Anh ngồi phịch xuống giường lòng ngổn ngang trăm mối. Vậy là anh đã trở thành đàn ông, đã tự nhiên làm cái chuyện đó với cô gái và cô cũng vô tư không từ chối anh, vậy thì bây giờ anh phải đối xử với cô như thế nào, khi mà trong lòng anh chưa hẳn đã thật sự yêu cô và cô chắc là cũng thế... "


                  (Còn tiếp)
                  #24
                    Toctien1 27.07.2009 10:06:17 (permalink)
                    Phân 25

                    Nàng thảy mạnh xấp thư xuống giường, thừ cả người ra, đầu óc trống rỗng, miệng lẩm bẩm:
                    - Háo sắc, háo sắc, không ngờ anh lại cũng là người như thế.
                    Nàng bỗng nhiên co rúm cả người lại một cách không ý thức, giống như vừa bị ai đó đánh một đòn thật đau xé ruột. Rồi dần dần nàng trở nên bừng bừng giận dữ, đôi bàn tay nàng nắm chặt đến độ móng tay lún thật sâu vào da thịt muốn chảy máu. Nàng thật sự chưa hề nghĩ rằng, người đàn ông mình yêu thương, có thể một cách không ý thức ngủ với một cô gái khác. Da mặt nàng trở nên nhợt nhạt và trong lòng nàng đang trào dâng lên nỗi đố kỵ không thể nào nguôi. Có lẽ nàng đang ghen với quá khứ của anh chăng?

                    Thời gian như ngừng trôi, phải một lúc thật lâu sau, nàng mới từ từ bình tĩnh trở lại. Nàng thở hắt một hơi, như tống sự tức tối nãy giờ ra ngoài. Lúc này, tự nhiên nàng cảm thấy cần phải đi một nơi nào đó hoặc phải nói chuyện với một ai đó, miễn là không ở trong phòng một mình. Ngay lập tức nàng vội vàng thay đồ và dắt xe ra khỏi nhà và nhanh chóng hòa vào dòng người trên đường phố. Gió mát buổi sáng sớm mơn man làn da của nàng, làm nàng cảm thấy thoải mái đi đôi chút. Nàng cứ chạy tà tà trên đường vô định và cuối cùng quyết định tấp vô một quán cà phê bên đường. Mở điện thoại nàng gọi cho mấy người bạn:
                    - Đến đây chơi với tao một tý, buồn quá đi. - Nàng nói địa chỉ quán.

                    Một thanh niên ngồi bàn gần đó thấy nàng ngồi một mình, liền đứng dậy qua ngồi trước mặt nàng. Mùi dầu thơm đàn ông xộc thẳng vào mũi nàng làm nàng nhăn mặt, nàng vốn không ưa loại đàn ông đỏm dáng. Anh ta cười xã giao với nàng:
                    - Chào em, anh ngồi được chứ.
                    - Anh đã ngồi rồi đó. - Nàng cười gượng.
                    - Đi uống có một mình hả em? - Anh ta nhìn nàng thăm dò.
                    - Không, mấy đứa bạn đến sau. - Nàng nhìn anh ta trả lời, anh chàng chải mái tóc hất ra sau trông rất nghệ sỹ. Nàng thầm nghĩ chắc cũng là dân trí thức văn nghệ gì đây nên hỏi lại:
                    - Hôm nay anh không đi làm à?
                    - Có chứ, anh ra đây làm ly cà phê cho tỉnh táo. Anh là nhà thơ V, anh có xuất bản vài tập thơ không biết em đã đọc bao giờ chưa?. - Anh ta tự giới thiệu và đọc tên vài tập thơ nàng nghe lạ hoắc, dù nàng thỉnh thoảng vẫn thích đọc thơ.
                    - Dạ em dạo này công việc cũng nhiều, nên cũng ít quan tâm đến sách báo, hôm nào rảnh em nhất định sẽ mua thơ của anh đọc. - Nàng trả lời theo phép lịch sự thông thường. Bỗng nàng sực nhớ đến anh nên hỏi:
                    - Anh có biết anh Z không?
                    - Cũng có nghe, hình như là nó tự tử chết được mấy tháng rồi thì phải. - Anh ta nhìn nàng cười hỏi lại:
                    - Em cũng biết nó hả? Nó viết truyện cũng được đấy, nhưng hình như chỉ được một vài cuốn thôi. Em có thích truyện của nó không?
                    Nàng gật đầu, hơi khó chịu vì anh ta cứ kêu anh là nó này, nó kia. Anh ta lại nhìn nàng hỏi:
                    - Em cũng là fan của nó à?
                    - Này anh, anh có thể lịch sự một tý được không? Sao anh cứ kêu người ta là nó hoài vậy, nhìn anh xem ra cũng đồng lứa với ảnh. Với lại người đã chết rồi, anh cũng nên ăn nói tôn trọng một chút chứ. - Nàng cáu, mặt đỏ ửng nhìn lại càng xinh.
                    - Ồ anh xin lỗi người đẹp, tại anh quen miệng, anh không ngờ em hâm mộ nó...à quên anh ta nhiệt tình thế, nghe nói nó...à quên anh ta tự tử là do nợ nần gì đó...
                    - Anh đi đi, đi ngay. - Nàng đứng dậy mặt tái mét run run giọng hét.
                    Anh ta thấy nàng giận dữ như vậy mất hứng, từ từ đứng lên giọng cay độc:
                    - Gì vậy mày, đồ thúi tha, thứ gái mất nết, hâm mộ nó dữ vậy sao không chết theo nó luôn đi.

                    Nàng thả phịch người xuống ghế, mắt nàng nhòa lệ vì tức giận. Sao lại có loại người như thế nhỉ? Loại người mà hễ có dịp, là bôi xấu người khác bằng cách mượn cái cớ nghe người khác nói lại. Loại người mà sẵn sàng chửi người ta giống như dân chợ búa, nếu cảm thấy không vừa lòng. Trong khi đó, bản thân họ lại sáng tác những vần thơ trữ tình để ru hồn người khác...

                    Sau bữa ăn trưa nàng lên phòng, nhìn xấp thư nhưng lại không muốn đọc, tự nhiên nàng cảm thấy ghét anh, giận anh, giận luôn cả xấp thư anh viết lại cho nàng. Mẹ nàng lên phòng thăm nàng, thấy con gái rầu rĩ thì thương lắm, ôm lấy nàng vỗ về:
                    - Sao vậy con? Cái gì qua rồi đâu có níu kéo được đâu con, vui lên đi con, thấy con cứ buồn hoài mẹ đau trong lòng lắm.
                    - Mẹ à, nếu mẹ thình lình biết rằng trong quá khứ của ba đã...đã từng quan hệ với người khác, mẹ nghĩ sao? - Nàng ngước lên nhìn mẹ hỏi.
                    - Chuyện đó...cũng bình thường thôi mà con. - Mẹ nàng hơi ngập ngừng trả lời.
                    - Có thật sự mẹ thấy bình thường? - Nàng gặng hỏi.
                    - Thật ra...mẹ cũng không biết, nhưng cái chính mẹ quan tâm là tình cảm của ba đối với mẹ bây giờ, chứ đàn ông chẳng bao giờ họ nói với vợ về chuyện đó đâu?
                    - Mẹ nói như sách ấy. - Nàng không bằng lòng câu trả lời của mẹ.
                    - Sao con lại hỏi mẹ chuyện đó? - Mẹ nàng ngạc nhiên hỏi nàng.
                    Nàng kể lại cho mẹ nàng nghe chuyện trong bức thư anh viết cho nàng. Mẹ nàng trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói:
                    - Bạn trai con thật đáng thương chứ không đáng trách, nó không giấu con điều gì kể cả những điều thầm kín riêng tư nhất. Con nên rộng lượng với nó một chút con à, với lại những điều đó giờ đã là quá khứ xa xôi rồi, con buồn nó vậy sao đành.
                    - Dù biết vậy, nhưng sao con vẫn cứ thấy khó chịu trong người, khi nghĩ đến cảnh ảnh ngủ với cô gái đó. - Nàng đáp giọng bực bội xen lẫn chút cay đắng.

                    Mãi hai ngày sau, khi lòng nàng đã thật sự thanh thản, sự đố kỵ hờn ghen đã dần dần tan biến, nàng mới tiếp tục đọc tiếp thư anh.

                    (Còn tiếp)
                    #25
                      Toctien1 03.08.2009 03:32:00 (permalink)
                      Phần 26

                      "Sau đợt đi chơi biển về, anh cảm thấy thật áy náy với cô và tự nhủ lòng mình rằng, anh phải là người có trách nhiệm với cô. Do đó anh chủ động qua nhà vài lần tìm cô, nhưng lại không gặp cô mà gặp mẹ của cô. Bà hỏi anh:
                      - Cháu là ai, tìm nó có việc gì?
                      - Dạ, cháu ở gần đây. - Anh nói chỗ trọ cho bà biết và nói tiếp:
                      - Cháu mới quen con của bác, chỉ là đến hỏi thăm thôi ạ.
                      Bà nhìn anh từ đầu đến chân, sau đó với cung cách của kẻ bề trên và bằng một giọng đầy vẻ khinh miệt nói:
                      - Bác không biết là nó có người bạn như cháu, nhưng bác khuyên cháu một câu thật lòng nghe cháu. Con gái của bác thực sự không cần những người bạn như cháu đâu, vì thế tốt hơn cháu cũng đừng qua đây nữa để hàng xóm họ dị nghị.

                      Anh như bị xối một gáo nước lạnh vào người, người anh trở nên tê cứng và xấu hổ, trước câu miệt thị của mẹ cô. Anh muốn nói gì đó nhưng miệng như đông băng lại, không mở nói được thành lời. Anh vội vã chào mẹ cô và ra về đi như chạy. Về tới phòng nằm vật người ra trên giường, anh cứ để cho nước mắt tự trào ra. Phải đó, mình là cái thá gì kia chứ, con gái người ta cao quí như thế kia, không khéo người ta lại nghĩ mình là thằng chăm bẫm chuyên đi đào mỏ.

                      Chiều hôm sau đó, cô lại xuất hiện trước phòng anh trang điểm rực rỡ, trên người bận bộ đồ đầm đỏ tôn thêm vẻ duyên dáng vốn có của cô. Cô ngay lập tức sà vào ôm anh và nói:
                      - Tối nay đi chơi với em nhé.
                      - Anh không rảnh. - Anh đẩy cô ra và lạnh nhạt nói.
                      - Anh sao vậy, giận em mấy nay chưa qua thăm anh à? Đàn ông gì mà hay tự ái như trẻ con thế? - Cô ngạc nhiên nhìn anh hỏi.
                      - Không, anh bỗng nhận ra rằng anh với em không có điểm gì chung, tốt nhất là em đừng qua đây nữa. - Anh lạnh lùng nói, mặc dầu trong lòng đau khổ vô cùng.
                      - Sao thế anh? Sao tự nhiên anh lại trở nên như dzậy? - Cô tròn xoe mắt nhìn anh, mắt cô đã bắt đầu hơi đỏ.
                      - Em chỉ lợi dụng anh để trả thù người tình cũ thôi, thật ra trong lòng em cũng biết anh với em quen nhau thì chẳng đi đến đâu. - Anh ngoài mặt nhẫn tâm nói nhưng trong lòng đang đớn đau như dao cắt.
                      - Anh...anh thật là đốn mạt, thật uổng công tôi đã coi trọng anh. - Cô hét lên giận dữ tát thẳng vào mặt anh và bỏ chạy về nhà.
                      Nhìn bóng cô đang chạy đi, anh thực sự hận mình là một thằng chẳng ra gì, một thằng đàn ông trơ trọi với hai bàn tay trắng, một thằng nhát gan, một thằng hèn...

                      Kể từ hôm đó, không còn thấy cô sang phòng anh nữa, nhiều đêm anh tự hỏi mình rằng anh làm vậy là đúng hay sai. Có lúc anh thấy mình làm đúng khi nghĩ đến mẹ của cô, có lúc anh thấy mình làm sai khi nghĩ đến cảnh cùng chung một giường với cô...

                      Cuối cùng, lương tâm anh không chịu nỗi sự giày vò là đã thực sự có lỗi với cô, nên anh quyết định cho dù có bị mẹ cô la mắng đi chăng nữa, cũng phải gặp cô để nói một lời xin lỗi vì đã làm cho cô phải buồn lòng. Anh đi qua nhà cô, chỉ còn cách cổng một đoạn thì nghe có tiếng xe máy trước mặt, cô gái đang đi về và có một chàng trai tiễn về đến tận nhà.

                      Nhác thấy bóng anh, cô liền xuống xe và ôm hôn tạm biệt anh kia thật thắm thiết. Sau đó cô vô nhà chẳng thèm buồn ngó lại đến anh lấy một nửa con mắt. Anh sững người đứng lại, hóa ra anh chỉ là con người đa cảm nghĩ vẩn vơ, đối với cô tình cảm chỉ là những bồng bột thoáng qua, sẵn sàng yêu và cho đi hết mình và cũng sẵn sàng vứt bỏ hoàn toàn bên đường không cần bận tâm. Anh cười buồn nghĩ trong lòng "nếu vậy thì cũng tốt cho cả hai", một cách lặng lẽ, anh chầm chậm xoay người đi ngược trở về.

                      Cuốn truyện sau bao ngày miệt mài rồi cũng xong, anh đọc đi đọc lại từng câu một, cố gọt dũa tỉ mỉ cho vừa ý. Sau đó anh mang ra tiệm nhờ người ta đánh máy vi tính, phô tô ra thành nhiều bản. Anh hồi hộp gởi đi tới một số tờ báo và một vài nhà xuất bản, địa chỉ hồi âm lấy của chủ nhà trọ, cùng với số điện thoại di động của anh để liên lạc . Sau một tuần, chẳng có ai gọi và cũng chẳng có thư từ gì hồi âm. Sau một tháng, cũng chẳng thấy gì, anh bắt đầu thất vọng, có lẽ truyện của anh chẳng ra gì trong một rừng văn chương của lớp trẻ như anh. Anh lại cố gắng phô tô gởi đi một lần nữa, trong bụng thầm nghĩ biết đâu đấy...

                      Tiền cũng đã bắt đầu cạn, anh phải kiếm việc gì đó làm, thì mới có thể ôm mộng dùng câu chữ để nên danh, để không uổng phí công ơn cha mẹ nuôi anh thành người."

                      (Còn tiếp)
                      #26
                        Toctien1 05.08.2009 03:48:01 (permalink)
                        Phần 27

                        Nàng thật sự thấy xấu hổ cho cơn ghen vô cớ của mình, anh quả thật là một con người trọng tình nghĩa và cũng lại là người quá đa cảm. Nàng cũng không thể hình dung có những người con gái như thế, sẵn sàng buông thả bản thân một cách dễ dàng với những người con trai khác, để rồi cũng nhẹ nhàng quên ngay không hề bận tâm. Cha nàng thường dạy nàng rằng:
                        - Một đêm ân ái cũng nên nghĩa vợ chồng trăm năm. Do đó, con đã là con gái lớn rồi thì phải biết gìn giữ, ba không thể cấm con được, nhưng ba khuyên con cần phải biết rằng, đối với người con gái Việt, chữ trinh là đáng giá ngàn vàng. Người đàn ông Việt nào cũng thế, khi họ lấy một người con gái, mà biết rằng anh ta chính là người đàn ông đầu tiên của cô ta trong đêm tân hôn, thì hạnh phúc vợ chồng sẽ rất trọn vẹn.

                        Vì thế nàng cũng nghĩ như vậy về anh, cũng mong muốn anh sẽ là người đàn ông đầu tiên của nàng, do đó nên nàng hơi sốc khi anh đã làm chuyện đó với cô gái trong cơn say. Nhưng rồi nàng càng hiểu thêm tấm lòng của anh, hiểu được cái đức tính trọng tình trọng nghĩa không dễ gì kiếm được ở một người đàn ông...

                        "Một buổi sáng đang nhâm nhi ly cà phê, lòng anh ngổn ngang trăm mối tơ vò về tương lai mờ mịt của mình, thì anh chợt nghe có giọng nói quen quen ở bàn gần đó. Quay đầu nhìn kỹ lại anh bỗng nhận ra thằng bạn cùng lớp, nó đang oang oang kể chuyện gì đó với mấy đứa ngồi cùng bàn. Anh mừng quá, vội vàng chạy lại kêu nó:
                        - Bạn hiền, còn nhớ mình không?
                        Nó hơi sững lại một chút rồi chụp tay anh mừng rỡ:
                        - Z phải không? Trời ơi, gần hai năm rồi mới gặp lại ông, vẫn khỏe chứ?
                        - Ừ, mình khỏe, lâu lắm rồi mới gặp lại ông? - Anh cũng vui mừng lắc lắc tay nó.
                        Nó vội xin phép mấy người bạn, rồi nhanh chóng đứng dậy đi qua bàn ngồi chung với anh:
                        - Bữa nay làm đâu bạn? - Nó hỏi thăm.
                        - Chưa làm đâu cả, vẫn còn đang thất nghiệp. - Anh cười gượng.
                        - Trời đất ơi, người giỏi như ông mà không kiếm được việc à? - Mắt nó lộ vẻ không tin.
                        - Có ma nào nhận mình đâu? Chỗ nào mình ghé người ta cũng nói sẽ báo lại mà có thấy báo gì đâu. - Anh không giấu sự cay đắng trong lời nói .
                        - Tại ông kén việc chứ gì, sao lại có chuyện không ai nhận được, bây giờ giới trẻ cũng được người ta quan tâm săn đón lắm đó ông. - Nó cười phán chắc nịch.
                        - Có kén gì đâu bạn hiền, mình nộp hồ sơ lung tung hết mà có ai thèm trả lời mình đâu? Thậm chí một vài chỗ họ còn vòi vĩnh mới nhận mình vào. - Anh nói một cách thật lòng.
                        - Vậy à, thật tình là khó đến vậy sao? - Nó có vẻ vẫn còn chưa tin lắm.
                        - Nói về bạn đi, bữa nay làm ở đâu? - Anh không trả lời mà hỏi lại nó.
                        - Bữa nay tui làm biên tập ở một nhà xuất bản. - Nó cười trả lời.
                        - Hồi đó bạn đi xin việc có khó lắm không vậy? - Anh hơi ngạc nhiên tò mò hỏi.
                        - Mình có xin quái đâu, ông anh mình làm bên ngành xuất bản, ổng tư vấn bảo mình nộp hồ sơ vào làm nhà xuất bản đi, nên mình làm hồ sơ đưa cho ổng đi nộp, vài bữa sau họ nhận luôn. - Nó cười hềnh hệch đáp.
                        - Hèn gì...- Anh giờ mới vỡ lẻ ra nguyên nhân. Chợt anh nhớ tới một việc bèn hỏi:
                        - Ông làm biên tập nhà xuất bản nào vậy?
                        Nó nói tên nhà xuất bản. Nhà xuất bản này anh chưa gởi bản thảo. Anh lại hỏi:
                        - Mình mới viết xong tập truyện đầu tay, ông đọc rồi cho mình ý kiến được không?
                        - Ông bắt đầu sáng tác rồi à? Được, ông cứ gởi cho tôi để xem thử nào. - Nó cho anh số điện thoại và địa chỉ nhà xuất bản.

                        Sau khi chuyện trò nhau thêm tý nữa thì nó xin phép về lại bàn của nó, còn anh cũng ra về lòng hơi mừng, khi nghĩ rằng tập truyện đầu tay của anh, lần này có bạn mình đánh giá thì mới biết được khả năng mình tới đâu. Anh cảm thấy phấn khởi và hy vọng tràn trề, nếu nó đánh giá tốt và được in thì coi như anh đã không uổng công bấy lâu nay.

                        Trên đường về, gió thổi lồng lộng khi qua cầu làm anh cảm thấy cả người sảng khoái và yêu đời. Anh chợt nảy ra ý nghĩ đứng trên cầu ngắm cảnh sông một tý. Nghĩ là làm, tay anh dắt vội và sau đó dựng chiếc xe đạp sát lan can cầu, hít một hơi dài không khí mát mẻ, anh thả tầm mắt nhìn tít về phía xa của dòng sông. Trên sông có một vài chiếc thuyền lớn đang neo đậu, tiếng động cơ thỉnh thoảng vọng về rì rầm trong gió. Chắc có lẽ những thuyền này đang hút cát. Dọc hai bên bờ sông, những hàng cây rậm rịt đan kín tạo nên một màu xanh mát rượi che chở cho những khu nhà đang nằm san sát nhau phía dưới...

                        Trong lúc mãi để mắt chăm chú nhìn, thình lình anh thấy có ai đó vừa từ trên cầu lao xuống dòng nước đang chảy xiết bên dưới cầu. Anh hơi ngạc nhiên, không lẽ ai đó lại có hứng tắm sông vào lúc sáng sớm này? Bỗng anh hoảng sợ khi nghĩ tới...hay là ai đó chán đời muốn tự tử. Dõi mắt nhìn kỹ xuống dòng sông anh thấy người đó đang từ từ chìm dần, không kịp suy nghĩ anh cũng vội lao nhanh xuống dòng sông. Anh vốn dĩ sinh ra ở miền sông nước, nên chuyện bơi lội cũng tự nhiên như là đi bộ vậy. Sau một hồi vất vả vật lộn với dòng nước chảy cuồn cuộn, anh cũng đưa được người đó lên bờ, nằm vật ra bên bờ sông anh thở nặng nhọc, còn người đó là một thanh niên còn trẻ cũng đang nằm thở một cách khó nhọc kế bên anh.

                        Anh ta quay đầu sang nhìn anh nói trong tiếng thở đứt đoạn:
                        - Anh...cứu...tôi làm gì? Tôi...đã muốn chết rồi anh còn đưa tôi quay lại làm chi?
                        Anh bị chói nắng hơi nheo mắt nhìn lại anh ta, người anh ta trông gầy ốm giơ xương, nước da nhìn hơi tai tái như người bị bệnh kinh niên lâu ngày. Anh nhẹ nhàng trả lời:
                        - Chỉ là theo lương tâm thôi, tôi thấy anh đang chìm mà tôi lại biết bơi, không lẽ tôi lấy mắt ngó anh chết sao?
                        - Lương tâm? Đời này còn bao nhiêu người có lương tâm? - Anh ta bỗng cười nhạt nói như than thở.
                        - Sao anh lại nói thế? Xã hội thì cũng có người tốt người xấu chứ có phải ai cũng xấu hết đâu? - Anh triết lý và chợt nhớ tới những chuyện xảy ra với mình, tự nhiên cũng thấy ngầm đồng cảm với anh ta.
                        - Anh thật là người có nghĩa khí, dù gì tôi cũng cám ơn anh. - Anh ta chợt như trong tâm tưởng có sự thay đổi, nở nụ cười méo mó nói tiếp:
                        - Bây giờ tôi lại không muốn chết nữa rồi, chắc là ông trời chưa muốn tôi chết, thì tôi tiếp tục sống vậy, có điều...- Anh ta bỗng dưng như nhớ tới chuyện gì đó liền ngừng lại.
                        - Có điều làm sao? - Anh tò mò hỏi.
                        - Có điều với tôi, sống còn tệ hơn là chết. - Anh ta gằn từng tiếng một."

                        (Còn tiếp)
                        #27
                          Toctien1 07.03.2010 04:20:04 (permalink)
                          Phần 28

                          Sau khi nghe xong câu chuyện của anh ta, anh cũng bàng hoàng sửng sốt đến ngẩn cả người. Thật là một câu chuyện quá thương tâm làm cho người nghe cũng phải rớt nước mắt. Hèn gì mà anh ta đã chẳng thốt lên:
                          - Sống không bằng chết.
                          Suốt một buổi sáng, anh cứ ngẩn ngơ về câu chuyện đau lòng của anh ta. Nếu so với nỗi bất hạnh của anh ta, những cực khổ và đau đớn anh gánh chịu trong thời gian qua chẳng là cái gì cả. Mỗi lần nghĩ về anh ta, những lời kể về cuộc đời của anh ta lại cứ tái hiện trước mắt anh.
                          "- Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường có nhiều anh em. Mặc dù gia đình không khá giả gì cho lắm nhưng cha mẹ tôi cũng ráng lo cho anh em tôi ăn học thành tài. Sau đó tôi được vào làm một cơ quan nhà nước và lấy vợ cũng là đồng nghiệp trong cùng cơ quan. Trong một lần cô mất chìa khóa xe, tôi là người chở cô về nhà và rồi trở thành chàng rể chỉ nửa năm sau đó. Vợ tôi tuy không đẹp lắm nhưng rất nhanh nhẹn và xông xáo, ăn nói cũng rất là có duyên.

                          Trong những năm bắt đầu mở cửa, mọi người ồ ạt bỏ nhà nước nhảy ra ngoài làm ăn. Tôi được mấy anh bạn tư vấn liền hùn hạp với họ nhảy ra thành lập một công ty kinh doanh về máy tính là mặt hàng bắt đầu trở nên hot vào thời điểm đó.

                          Thời gian đầu thuận lợi, công việc làm ăn phất lên nhanh như diều gặp gió. Tôi nghĩ rằng cuộc đời của mình thật may mắn so với nhiều người khác. Tôi bắt đầu có những thứ mà trước đây tôi nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ mình có được nếu không phải là trong mơ. Vợ tôi cũng không ngớt lời khen chồng sáng suốt, trong gia đình anh em của tôi, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt đầy ngường mộ, hàng xóm bây giờ gặp tôi từ xa đã chuẩn bị tư thế để chào hỏi. Tôi tự hào thầm nghĩ, chẳng mấy chốc thế gian này coi như tôi sắp bỏ vào trong túi.

                          Nhưng sự đời mấy ai hiểu được chữ ngờ nều chưa gặp nó. Bạn bè tôi thấy lợi to trước mắt nên quên nghĩa, đã tìm đủ mọi cách cách tống tôi ra khỏi công ty để độc chiếm quyền kinh doanh. Không thể nào tin được là những người mà mới đây còn tay bắt mặt mừng, đi đâu cũng có nhau, với người ngoài nhìn vào lúc nào cũng là chiến hữu thân thiết nhất lại làm những trò hèn hạ đê tiện như vậy.

                          Tụi nó bàn tính sẵn với nhau là góp thêm vốn với số tiền thật nhiều và ân cần bảo với tôi là biết rằng tôi không thể góp nhiều như vậy nên chỗ bạn bè coi như góp khống trước, lợi nhuận thu được sẽ bù vào sau. Tôi cảm thấy hạnh phúc vì có những người bạn chơi với bạn hết mình như thế nên không suy nghĩ gì gật đầu liền. Một thời gian sau tụi nó chia công ty thành các cổ phần quy ra tiền. Đến lúc này tụi nó thẳng thừng bảo tôi là chỉ có số vốn ban đầu ít ỏi thì chỉ hưởng được phần ít mà thôi. Tôi thiếu điều muốn xách cục tiền liệng vào mặt những thằng đểu giả, vì tiền mà bán bạn không thương tiếc.

                          Tự ái tôi bỏ không làm trong lãnh vực này nữa. Lòng nuôi chí phục thù bọn phản bạn, do đó tôi muốn phải nhanh chóng kiếm nhiều tiền hơn tụi nó, nên nhảy sang buôn thuốc lá lậu từ biên giới về Thành phố. Sau mấy chuyến đầu bạo gan trót lọt thì rồi cuối cùng tôi cũng bị bắt. Trong nhà còn có bao nhiêu tiền phải mang ra lo lót để thoát án tù. Chán đời, cảm thấy mình không may mắn trong làm ăn nên đóng cửa nằm nhà. Nào ngờ trong thời gian này vợ tôi lại ngoại tình, gia đình tôi phút chốc lại trở nên tan nát.

                          Sau đó tôi tự nhiên phát hiện ra mình hay trở nên đau đầu kinh khủng, đi khám thì bác sỹ phát hiện ra tôi có khối u ác tính trong não. Tiền hết, tình hết, cơ thể lại mang trọng bệnh thì hỏi anh có phải chết còn sướng hơn có phải không?"

                          Suốt mấy ngày trôi qua sau đó, anh cứ luôn bị ám ảnh bởi câu chuyện đau lòng của anh ta. Chơi với bạn thì bạn phản, ra đời làm ăn thì thất bại cay đắng, một gia đình hạnh phúc lại tan nát vì người vợ không chung thủy, giờ lại mang trong mình căn bệnh quái ác. Trời ơi sao mà cuộc đời của một người lại bất hạnh tới dường ấy. Tại sao? Tại sao? Không có câu trả lời...

                          Anh bỗng có ý nghĩ sao mình lại không viết về câu chuyện này nhỉ? Thế là anh lại cắm cúi bắt đầu viết thêm một câu chuyện nữa. Trong một tuần không thấy thằng bạn hồi âm. Anh tính gọi cho nó nhưng nghĩ đi nghĩ lại nên thôi. Cũng có thể nó còn bận nhiều chuyện chưa có thời gian mà mình hối thúc nó thì kỳ quá.

                          Vào một buổi chiều anh đang lang thang vô định, lòng còn ngổn ngang suy nghĩ nên kiếm công việc nào để đi làm kiếm tiền thì chợt có tiếng kêu đằng sau:
                          - Anh Z, anh Z phải không?
                          - Uh. Z đây. - Anh quay lại và nhìn người kêu mình.
                          - Anh có còn nhớ em không? - Một thanh niên với cái đầu đinh ngồi trên xe máy xuất hiện trước mặt anh.
                          - Trời ơi sao lại không nhớ. C có phải không?

                          Đó là một đứa lớp dưới học sau anh hai lớp. Nó tương đối nổi tiếng vì rất ham đi nhảy vũ trường và cũng chỉ vì vậy, nó cặp luôn với mấy bà sồn sồn bỏ bê luôn cả chuyện học hành. Cuối cùng trường phải đuổi học nó vì phải lưu ban hai năm. Đã lâu rồi không gặp, không ngờ hôm nay lại gặp nó tình cờ trên đường.
                          - Anh bây giờ chắc ra trường rồi phải không?
                          - Uh. - Anh gật đầu.
                          - Anh bữa nay làm ở đâu?
                          - Chưa làm đâu cả - Anh sao tự nhiên ghét câu hỏi này quá. Anh hỏi nó:
                          - Còn em?
                          - Em giờ đang làm bồi phòng khách sạn. Công việc nhìn thì chẳng thanh cao chút nào nhưng trước mắt kiếm sống cũng tạm. - Nó cười trả lời.
                          - Dạo này còn hay đi vũ trường không? - Anh chợt nhớ tới thành tích của nó.
                          - Em bỏ lâu rồi anh, cái gì chơi hoài rồi cũng chán. - Nó cười buồn đáp.
                          - Ở đó còn nhận người không em? - Anh chợt nghĩ tới việc làm.
                          - Chắc là còn, mà anh hỏi chi dzậy? - Nó ngạc nhiên.
                          - Anh hỏi để đi làm chứ chi. - Anh cười hơi ngượng nghịu.
                          - Anh nói thật? - Nó há mồm.
                          - Trời, em làm được thì anh cũng làm được chứ gì mà thật hay không thật. - Anh tự tin nói.
                          - Để em hỏi anh quản lý xem, anh cho em số điện thoại đi. - Nó rút điện thoại và lưu số anh vào.

                          Nhìn theo bóng nó đi, anh ngậm ngùi nhớ lại chuyện xưa về nó. Nghe nói sau này nó gặp một chị giáo viên dạy thể dục. Chị không đẹp nhưng lại chịu chơi, lớn hơn nó cả giáp. Nó dọn hẳn về ở luôn với chị đó. Nãy anh cũng quên mất không hỏi là dạo này nó còn sống với chị đó không?

                          Về đến nhà, điện thoại reo, hóa ra là số điện thoại của thằng bạn biên tập, nó hẹn anh ghé ra quán cà phê gặp nó. Lòng mừng rỡ anh vội vã đạp xe đi."

                          (Còn tiếp)
                          #28
                            Toctien1 11.03.2010 05:13:09 (permalink)
                            Phần 29

                            Nàng thật sự xúc động trước việc xả thân vì nghĩa của anh. Anh quả thật là một con người đầy lòng nhân ái, cho dù là biết bơi giỏi đi chăng nữa cũng mấy người lại làm được như anh chứ. Nàng vốn không biết bơi nên chỉ nghe nói tới việc chìm xuống nước là cảm thấy hoảng cả hồn, giật cả mình khi nghĩ tới tình huống anh lao từ xuống cầu xuống cứu người.

                            Anh đã cứu người khi họ chán sống mà tại sao anh lại...nhẫn tâm hủy hoại cuộc đời của anh. Sao anh lại có thể làm chuyện đó với chính mình. Nàng lại bật khóc nức nở. Sao vậy anh ơi? Sao anh lại bỏ đi một mình? Sao bỏ em đơn côi một mình trên đời vậy anh ơi...Nàng khóc lên thành tiếng khi bất giác cơn đau trong lòng lại trỗi dậy.

                            Nàng thỉnh thoảng đọc báo cũng nghe tin người này người kia vì chán đời nên tự tử. Nàng nhiều lúc thầm trách họ thật là những người ngu dốt và vị kỷ. Cái đáng quý nhất trên đời đó chính là mạng sống của mình mà cha mẹ đã ban cho, hà cớ gì phải tự vứt bỏ đi một cách tàn nhẫn. Đời con người chỉ sống có một lần, sao không cố mà đi hết đoạn đường đời như bao người, mà phải nửa chừng đành đoạn đứt gánh đem lại bao đớn đau khổ sầu cho người ở lại.

                            Nhưng rồi bây giờ nàng đã có thể hiểu và thông cảm cho họ khi nàng đã không dưới một lần muốn tự tử theo anh. Chính bản thân nàng cũng đã hơn một lần nghĩ như thế sau khi hay tin anh đã ra đi, nỗi đau đến với nàng lúc đó cũng thật quá lớn, đến nỗi nàng hầu như chút nữa đã không kiềm chế được ý định sẽ nối gót đi theo anh.

                            Trong lúc mà tâm hồn đau đớn tràn ngập, lúc mà ta bỗng cảm thấy sự tồn tại của mình là một nỗi đau vô bến bờ hết sức chịu đựng của một con người, lúc mà cuộc sống trước mắt ta nghĩ rằng đã không còn mang lại cho ta sự hứng thú thì cái chết được nghĩ đến như là một sự giải thoát êm đềm. Cái suy nghĩ này nó có thể mạnh đến nỗi làm cho ta phải mất hết cả tự chủ và đành phải buông xuôi theo nó trong một phút giây. Hay là nói một cách khác, lúc này thần chết đã cười một cách mãn nguyện đắc thắng vì đã làm nguội lạnh đi ý nghĩ phải cần sinh tồn của một con người.

                            Do đó nàng cũng có thể hiểu và thông cảm được phần nào cảm giác não lòng chán đời của người mà anh cứu. Nàng nghĩ bất hạnh đến với anh ta thật quá lớn và trong một phút giây không kiềm chế được mình, anh ta đã làm điều dại dột.

                            Nàng cuối cùng đã không làm giống như anh ta và như anh vì nàng chợt nghĩ đến những đau khổ sẽ để lại cho cha mẹ của nàng. Đồng thời một ý nghĩ mạnh mẽ hơn cả thôi thúc nàng là phải hiểu được là tại làm sao, anh đột nhiên bỏ nàng ra đi trong hạnh phúc như vậy. Anh có điều gì đó giấu nàng mà nàng chưa biết, anh có điều gì bất hạnh đến nỗi mà anh phải bỏ hết tất cả kể luôn cả nàng để ra đi.

                            Nàng bỗng khám phá ra một điều chắc chắn là anh phải có một nỗi đau thật vô bờ và nỗi đau này lớn đến độ đã chiến thắng, đã khuất phục anh không cần phải tồn tại trên đời này nũa? Nỗi đau đó là gì? Tiền bạc hay danh tiếng, tình yêu hay bạn bè...Nàng chợt không kiềm được ý nghĩ là phải lật nhanh đến những trang cuối xem thử lý do đó là vì sao? Nàng đưa tay vội lật nhanh xấp thư nhưng rồi nàng lại giật mình thả xấp thư xuống khi chợt nhớ đến câu nói của anh:
                            - Em hãy đọc rồi hiểu cho anh và cầu mong em tha thứ, nếu anh đã làm cho em buồn và đau khổ.

                            Nàng thừ cả người ra trầm ngâm. Phải. Nàng việc gì phải vội vã, anh đã chẳng nhắn lại một cách đầy ý tứ là hãy đọc và hiểu cho anh, nếu nàng làm như vậy hóa ra là đã phụ đi nỗi lòng của anh hay sao? Anh đã viết di thư để lại cho nàng không những là anh muốn nàng phải thật hiểu con người của anh, mà còn để nói lên những nguyên nhân đã đẩy anh đến cái chết. Không những thế, càng đọc thư anh để lại, anh còn như muốn nhắn nhủ với nàng rằng phải thật sự mạnh mẽ để tồn tại, khi anh cố phơi bày những xấu xa mà anh vấp phải, để nàng có thể nhìn cuộc sống một cách thực tế và rõ ràng hơn...

                            Nàng bỗng sực nhớ tới câu nói của nhà thơ V nàng gặp hôm trước trong quán cà phê. Anh ta có nói với nàng là tin đồn anh tự tử vì tiền bạc. Cho dù cũng có thể là lời đồn thổi ác ý nhưng cũng không phải tự dưng mà có? Còn nếu không phải là liên quan đến tiền bạc thì lại là nguyên nhân gì? Nàng chợt nhớ tới có một lần đi uống cà phê với anh.
                            - Anh đang suy nghĩ gì mà im lặng thế? - Nàng nhìn anh hỏi.
                            - À. Anh đang mãi nghĩ tới một cốt truyện mới, nhưng còn chưa biết là phải kết thúc nó như thế nào?
                            - Anh nói cho em nghe thử? - Nàng tò mò một cách háo hức.
                            - Nếu em muốn nghe thì anh kể cho em nghe. Nội dung là như thế này...

                            Anh kể cho nàng nghe về một cuộc tình đẹp của hai vợ chồng, rồi bỗng nhiên gia đình họ có một người thứ ba xen vào. Anh này mặc dù bằng nhiều cách vẫn không chiếm được tình cảm của người vợ. Thế là anh ta quay sang tấn công người chồng bằng cách làm cho anh ta ngỡ như là vợ anh đã ngoại tình với anh ta...

                            Lúc đó chợt có một người đàn ông xuất hiện, đó là bạn của anh và anh cùng người đó ra ngoài xa nói chuyện riêng với nhau. Nàng không muốn chen vào chuyện riêng của anh nhưng gió đưa câu chuyện đến tai nàng nghe loáng thoáng hình như là về chuyện tiền bạc.
                            - Tình hình bây giờ căng lắm, tôi bây giờ cũng kẹt cứng. - Người đó nói.
                            - Đương không ông làm cho tôi cũng chết theo luôn. - Anh nói giọng chợt to lên có vẻ rất bực mình và cay đắng.
                            - Ráng thêm một vài tháng nữa xem sao...
                            ...
                            Giọng hai người lại nhỏ dần làm nàng không nghe thêm được nữa. Một lát sau anh quay trở lại, nàng cũng tò mò cất tiếng quan tâm hỏi:
                            - Có chuyện gì rắc rối phải không anh?
                            - À...không. Chỉ là chuyện vặt vãnh thôi mà...không có gì đâu em. - Anh gượng cười với nàng nói ra vẻ như không có chuyện gì rắc rối to tát.
                            Nàng cũng không hỏi nữa vì vốn biết tính anh nếu đã không muốn nói thì nàng có hỏi thêm cũng vậy thôi. Bây giờ nàng ngồi ngẫm nghĩ lại thì thấy cũng có khả năng một trong những nguyên nhân làm anh phải ra đi có liên quan tới chuyện tiền bạc. Nhưng sao anh lại không nói với nàng, cho dù có rắc rối về tiền bạc thì nàng cũng có thể hỗ trợ cho anh được mà. Hay là anh ngại không muốn nhờ và sợ mang cái tiếng là lợi dụng đào mỏ? Cũng có thể lắm chứ?

                            Nàng suy nghĩ miên man và cảm thấy buồn nặng trĩu trong lòng nên lấy xe chạy ra ngoài bến sông ăn kem và đồng thời điện cho các bạn nàng tới.
                            - Tụi mày có biết lý do tại sao ảnh lại tự tử không? - Nàng nhìn hai đứa bạn hỏi. Tụi nó trước đây vốn cũng là fan hâm mộ cuồng nhiệt của anh.
                            - Ủa. Mày vốn cũng không biết à? - Hai đứa bạn tròn mắt nhìn nàng ngạc nhiên.
                            - Không. - Nàng lắc đầu một cách chân thật và mỉm nụ cười buồn bã.
                            - Tao cũng không rõ lắm nhưng nghe đồn là...dính dáng gì đó...đến tiền. - Một cô bạn nói vẻ băn khoăn khi thấy nét mặt đượm buồn của nàng.
                            - Tao cũng có nghe nói như vậy, nhưng nếu là tiền thì không biết cụ thể là gì? - Nàng mở to mắt hỏi vẻ tìm hiểu.
                            - Tụi tao cũng chẳng rõ lắm, chỉ là nghe đồn vậy thôi. - Bạn nàng cũng không biết.

                            Nàng im lặng đưa từng muỗng kem lên miệng, lòng chợt bâng khuâng nhớ đến ngày xưa cũng cùng anh dạo bước trên bến sông này trong đêm.
                            - Em có lạnh không? - Anh hỏi nàng khi thấy một làn gió ngoài sông thổi vào làm hất tung mái tóc của nàng.
                            - Không anh à. - Nàng mỉm cười e thẹn thầm cám ơn sự quan tâm của anh.
                            - Theo em thì trên đời này tiền bạc có quan trọng không? - Anh chợt quay sang hỏi nàng, đôi mắt anh như lóe sáng sau cặp kính.
                            - Thật ra...- Nàng bỗng chợt lúng túng vì không biết nên trả lời anh làm sao? Từ nhỏ tới giờ nàng cũng chưa hề nghĩ đến chuyện đó, vì vốn dĩ nàng sinh ra trong một gia đình giàu có nên chưa bao giờ nàng lại đặt câu hỏi và trá lời cho câu hỏi này.
                            - Thật ra là em còn chưa nghĩ tới phải không? - Anh nhìn nàng mỉm cười một cách độ lượng.
                            - Hì, anh thiệt là...Em còn chưa nói mà anh đã đi guốc trong bụng em rồi. - Nàng nhìn anh phá ra cười rồi nàng hỏi lại:
                            - Thế còn theo anh thì sao?
                            - Có, rất...rất quan trọng. - Anh trả lời giọng chắc nịch và quay người ôm nàng vào lòng rồi nói tiếp giọng rất chân thành:
                            - Nhưng...cho dù cho anh cả thế gian này anh cũng không đổi lấy em đâu.
                            Nàng cười khúc khích trên ngực anh nhưng trong mắt nàng chợt long lanh hai giọt lệ hạnh phúc...
                            #29
                              Toctien1 22.03.2010 06:04:47 (permalink)
                              Phần 30


                              Trong khi đang đạp xe đến quán cà phê để gặp bạn của mình, lòng anh dâng lên đầy hy vọng là nó sẽ báo cho anh những tin tốt lành. Nghĩ thầm như thế nên người anh tràn đầy phấn khởi nhấn chân đạp thật nhanh và quãng đường tới quán dù xa cũng chợt như ngắn lại. Dựng vội vàng chiếc xe đạp trước cửa quán, anh lao như bay vào trong quán cà phê trong cái áo ướt đẫm mồ hôi và trong phấn khích tràn trề về một tương lai hé mở. Bạn anh lúc này đã ngồi sẵn chờ từ lâu và khác với vẻ hớn hở của anh, nó đang rất trầm ngâm ngồi nhìn trân trân vào bản thảo mà anh đưa cho nó.

                              Khi thấy anh, nó vội gật đầu chào và chỉ tay vào ghế đối diện mời anh ngồi. Anh ngồi phịch xuống nhìn nó cười vui vẻ, trong khi tay thì quệt vội những giọt mồ hôi còn đang đổ ra trên trán. Nó búng tay kêu bồi làm cho anh ly cà phê và quay sang anh nó đi thẳng luôn vào vấn đề:
                              - Tao đã đọc đi đọc lại bản thảo này của mày mấy lượt rồi.
                              Anh hồi hộp nhìn nó mắt không chớp hỏi nhanh:
                              - Mày...mày cảm thấy nó thế nào?
                              - Hay. Nếu không nói là rất hay. - Nó dừng lại nhìn mông lung ra ngoài rồi cầm ly lên hớp một ngụm cà phê.
                              Anh chợt mừng khấp khởi đến độ run rẩy cả tay trong lúc đón lấy ly cà phê của anh bồi vừa đưa tới.
                              - Thật...mày nói thật?
                              - Ừ. - Nó gật đầu nhè nhẹ.
                              - Vậy...vậy...bây giờ mày...tính sao? - Anh cảm thấy giọng của mình cũng hơi run và lắp bắp khi nghĩ đến đứa con đầu lòng của mình đã được người ta nhìn nhận là có một chút khả năng.
                              - Nhưng... - Nó chợt hơi lúng túng cúi đầu xuống lựa lời vì chưa biết là phải nói như thế nào với anh.
                              Anh bỗng cảm thấy hơi hụt hẫng, linh tính là chắc lại là có vấn đề gì nữa rồi đây? Anh vội hỏi lại:
                              - Nhưng là sao bạn hiền?
                              Nó cũng không vội vã trả lời. Nó ngẩng đầu lên nhìn anh thật lâu rồi thở dài nói lảng qua chuyện khác:
                              - Mày đã biết rồi đó, thông thường ...nhân sinh quan của nhà văn như thế nào, thì sẽ cho ra đời những tác phẩm như thế ấy. Tỷ như Đại văn hào Sếch-Xpia chẳng hạn. Sau này khi người ta nghiên cứu về cuộc đời của ông, họ cũng chia những tác phẩm của ông ra thành nhiều giai đoạn. Theo thống kê, trong suốt 20 năm trời làm việc cật lực, ông đã viết ra hai bản trường ca, một tập thơ trữ tình gồm 154 bài và đặc biệt là 37 vở kịch bao gồm lịch sử, bi kịch, hài kịch... - Nó đọc chính xác tới từng con số làm anh cũng thầm phục trí nhớ của nó. Nó hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp:
                              - Trong giai đoạn đầu khoảng 10 năm từ 1590 - 1600, ông viết chủ yếu là hài kịch, đầy nồng ấm tình yêu thương trong những lời ca và điệu múa rộn ràng. Cho tới giai đoạn tiếp theo cũng khoảng 10 năm từ 1601 - 1609, ông đột ngột chuyển sang viết bi kịch để phê phán sâu cay cái thực tế xã hội tư bản vừa hình thành thời đó, phê phán chính sự đối xử tàn bạo giữa người và người, phê phán lối sống và đạo đức suy đồi, bạo ngược của tầng lớp thượng lưu... là những mâu thuẫn không thể hòa giải với tư tưởng của chủ nghĩa nhân văn...

                              Nó lại dừng và cầm ly nước trà lên xoay xoay trong tay, đồng thời nheo mắt nhìn anh với một vẻ khó hiểu. Anh bỗng hiểu ra ý tứ của nó. Hóa ra là vì nó không hiểu là tại làm sao, anh lại có thể viết ra một câu chuyện tình kết cục buồn thảm ở trong rừng như vậy? Anh nhìn thẳng vào mắt nó và trả lời:
                              - Đây là một câu chuyện có thật mà chính tao đã trải qua, tao chỉ hư cấu thêm một chút thôi.
                              - Nhưng tại sao mày lại có thể để một kết cục buồn đến thế? Thật là không hợp chút nào với cái tuổi của mày mà lại hợp với một lão già hơn. Với lại qua câu chuyện này mày phê phán xã hội ghê quá...
                              - Tao... - Anh bỗng nhiên không thể giải thích vì sao? Chỉ bởi vì lúc anh viết, ý nó cứ cuồn cuộn trào ra ngòi bút mỗi khi nghĩ đến cái chết của cô gái.
                              - Có lẽ theo tao thì...thì mày nên thay đổi cách viết, nếu không...- Nó bỏ lửng câu nói.
                              - Nếu không thì sao? - Anh cảm thấy hơi tự ái, trong lòng chợt cảm thấy thật khó chịu, giọng nói chợt gắt.
                              - Mày có đọc một số truyện của các nhà văn trẻ gần đây không? - Nó không trả lời mà bình thản hỏi lại anh.
                              - Cũng có đọc vài quyển... - Anh gật đầu.
                              - Mày thấy họ viết như thế nào? - Nó hỏi thật lòng.
                              - Nói chung là hoàn toàn khác với cách viết của tao. - Anh hơi ngạc nhiên.
                              - Đó thấy chưa? Vấn đề chính là ở chỗ đó. Mỗi khi họ viết thì họ lại nhắm vào một đối tượng cụ thể và đặc biệt hơn là họ không quá thực tế như mày, mục đích không nhằm phê phán xã hội mà hướng tới một sự tốt đẹp hơn cho dù thực tế cho thấy nhiều lúc chỉ là ảo tưởng.
                              - Tao vẫn chưa hiểu? - Anh nói thật.
                              - Tao nói thẳng với mày nhé. Thế khi mà mày viết truyện này thì mày nghĩ là những đối tượng nào sẽ sẵn sàng đọc và tiếp thu câu chuyện này của mày.
                              - Tao...- Đây rõ ràng quả là điều anh chưa nghĩ tới bao giờ.
                              - Chưa nghĩ tới phải không? - Nó nhìn anh cười với vẻ hiểu biết đàn anh.
                              -...
                              - Câu chuyện của mày thật ra viết được, gây ra xúc động cho người đọc, có kịch tính. Cách trình bày cũng được, cũng có hình tượng nghệ thuật. Cũng đã tạo ra dược dấu ấn của riêng mình với người đọc, nhưng vấn đề quan trọng nhất là bây giờ phần đông lớp trẻ không hề thật sự quan tâm đến những chủ đề như vậy. Và lẽ tất nhiên là...
                              - Thế có nghĩa là truyện của tao không thể in được? - Anh đã đoán ra được ý định của nó.
                              - Không. - Nó trả lời một cách dứt khoát, như một nhát dao sắc bén cắt đứt hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng của anh.
                              - Chính vì thế, tao khuyên mày hãy nên thay đổi cách viết. Giới trẻ bây giờ quan tâm nhất là những chuyện tình yêu đôi lứa, có thể có chút trái ngang một tý nhưng lại không dẫn tới bi kịch như truyện của mày. Với lại...nên có thêm một chút ...sex, thêm vào những yếu tố mang tính thời sự bây giờ, ví dụ như là những chuyện tình ảo qua mạng chẳng hạn... - Nó lên lớp anh một cách hăng say.

                              Anh lại một lần nữa thất vọng não nề. Lại còn phải như thế nữa ư? Như vậy là viết văn cũng phải theo phong trào ư? Mình đã già thật rồi chăng? Hay là mình không có năng khiếu để có thể viết những truyện mà người đọc chấp nhận. Nó thấy anh yên lặng không phản ứng thì ngưng nói và lại xoay xoay cái ly trà trong tay. Anh đưa tay tháo cặp kính ra, cúi xuống lấy tà áo chùi cái kính cố giấu đi sự thất vọng trong lòng.

                              Cả hai đều im lặng theo đuổi suy nghĩ của mình. Nó xoay xoay mãi cái ly trà một lúc thật lâu vẫn không nói gì thêm, cuối cùng nó thả ly xuống bàn rồi cầm tập bản thảo đưa lại cho anh và thở dài nói:
                              - Thật sự thì chỗ bạn bè tao cũng muốn cố giúp cho mày, nhưng có điều tao đã làm trong nghề này dù sao cũng đã có ít nhiều kinh nghiệm. Không phải truyện đọc thấy hay mà có thể bán hết được khi mà in ra đâu? Giới trẻ bây giờ họ rất cần những liều thuốc kích thích, khi bản thân họ cũng nhìn thấy những chuyện thương tâm hàng ngày một cách trực tiếp hoặc qua báo chí là đã quá đủ rồi. Họ đang cần những giấc mơ, những giấc mơ sống trong một thế giới khác qua lăng kính màu hồng để tạm quên đi cái thực tại còn nhiều nhức nhối. Có một số nhà văn trẻ đã đáp ứng được cho họ cái điều đó và vì thế sách họ viết ra cũng có thể chẳng gọi là hay, nhưng quan trọng cái chính là nó đáp ứng được tâm lý đám đông. Mày hãy cố gắng tập viết như họ đi, nếu làm được như thế thì hãy gởi bản thảo cho tao, bất cứ lúc nào tao cũng sẵn sàng giúp đỡ cho mày.

                              Anh đạp xe về tới phòng trọ, vứt mạnh tập bản thảo lên bàn và một cách chán chường nằm lăn luôn ra giường. Đầu óc anh trở nên thật trống rỗng và chán nản đến cùng cực. Hóa ra là bây giờ khi ra đời anh đã hiểu tại sao, lý do phần đông nhà văn trước đây anh chê họ phải luôn luôn ép tác phẩm của họ vào một cái khuôn cũng chính là lý do này đây? Chẳng lẽ anh rồi cũng sẽ phải làm như vậy? Còn nếu không làm như thế thì làm sao mà truyện của anh mới có thể được người ta biết tới? Và còn phải kiếm sống bằng gì đây nếu không viết văn vì lỡ đã trót mang vào người cái nghiệp dùng chữ?"

                              Nàng thả rơi xấp thư ngã người ra giường nhìn mông lung lên trần nhà. Như đối với nàng thì nàng sẽ thích đọc loại truyện nào? Nàng cũng rất thích những câu chuyện tình đẹp, thích nhân vật chính cuối cùng sẽ đạt được những vấn đề mà anh ta đã muốn, dù phải trải qua trăm ngàn khổ sở, thích một kết cuộc thật là có hậu...

                              Nàng có thể hiểu được phần nào nỗi lòng của anh. Nàng nghĩ những câu chuyện của anh viết có thể rất hay và thực sự có thể phản ánh cho độc giả được nhiều điều trong cuộc sống. Nhưng mà thật là đúng như bạn anh đã nói, truyện của anh thì loại độc giả nào sẽ chấp nhận. Ai sẽ dám in truyện của anh, khi mà truyện của anh lại thiên về phê phán và phơi bày những cái xấu xa trong xã hội hiện tại, những cái xấu mà nếu như nàng chưa đọc thư của anh nhiều lúc nàng vẫn không thể tưởng tượng ra.

                              (Còn tiếp)
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 31 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9