CÁI CHẾT CỦA MỘT NHÀ VĂN (Truyện dài).
Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 31 trên tổng số 31 bài trong đề mục
Toctien1 02.08.2010 01:33:39 (permalink)
Phần 31


Tiền trong người đã cạn kiệt, anh đã thiếu và xin khất nợ chủ nhà trọ một tháng tiền nhà trong khi anh vẫn chưa kiếm được việc gì để làm kiếm ra tiền. Thật ra thì anh cũng mang bệnh hơi chủ quan, khi mà anh đang cố chờ tin nhắn lại của thằng bạn lớp đàn em hiện làm bồi khách sạn. Trước đó, nó đã gọi lại cho anh để báo cho anh biết là tay quản lý khách sạn phải đi mổ ruột thừa cấp cứu, và nó cũng đã có nói chuyện với anh ta về chuyện xin việc làm cho anh rồi. Tay quản lý đó đã nói nó hãy chờ cho đến khi anh ta khỏe lại đi làm, thì anh ta sẽ cho nó gọi anh đến gặp mặt. Vì vậy, anh cứ nấn ná chần chừ mãi mong chờ tin của nó mà không nghĩ đến phải đi kiếm việc khác.

Vào lúc này đầu óc của anh chẳng còn chút tâm trí nào mà có thể ngồi viết được một câu cho đủ nghĩa chứ nói gì đến viết truyện. Nhưng mà nếu anh muốn đi làm thì anh sẽ làm cái gì bây giờ đây? Chuyên môn về các ngành khác thì anh hầu như không có, mà nếu anh muốn đi làm kiếm tiền ngay bằng sức khỏe của mình, thì chỉ có họa may là đi làm thuê với những công việc nặng nhọc như bốc vác hay phụ hồ...Nghĩ đến đó anh chợt thấy nhẹ cả người, tại sao anh lại không xin đi làm phụ hồ thử xem sao?

Thành phố hiện đang được đô thị hóa một cách nhanh chóng, vì thế nên chỗ nào cũng có nhà đang xây dựng và lẽ tất nhiên là luôn luôn cần một đội ngũ nhân công trẻ khỏe để phục vụ. Anh lang thang vật vờ khắp ngõ ngách gần hết một buổi sáng và cuối cùng anh cũng xin được một việc làm tại một công trường xây dựng. Nơi đây mọi người đang thi công một trụ sở nhà nước năm tầng lầu.

Một anh nhân công khi anh vừa mới gặp đã rất vồn vã và nhiệt tình dẫn anh đến gặp ngay tay chủ thầu. Sự tốt bụng thường thấy của người nhà quê làm anh thật sự thấy cảm động và ấm áp tình người. Tay chủ thầu mập mạp trong bộ đồ sang trọng đang đứng chống nạnh chỉ liếc nhìn anh sơ qua rồi hỏi:
- Em đã từng làm mấy việc này bao giờ chưa?
- Dạ chưa? Nhưng việc nặng em làm được vì em cũng đã từng làm việc nặng ở xưởng gỗ. - Anh thật thà trả lời và lòng bỗng quặn lên khi hình ảnh cô gái ở xưởng gỗ thoáng qua.
- Tôi hiện cũng đang thiếu người làm. Công việc này rất nặng nhọc và đòi hỏi phải làm đều, liệu em có thể kham được lâu dài không?
- Dạ chắc là em làm được. - Anh gật đầu mạnh mẽ khẳng định.
- Tui cũng nói trước là nếu như em làm còn chưa đủ tháng mà nghỉ ngang thì sẽ không có lương đâu. Nếu em có ưng thì vào làm, còn không thì thôi. - Tay chủ thầu ra điều kiện chắc nịch.
Anh chợt hơi băn khoăn vì lỡ tay quản lý khách sạn mà kêu anh lên gặp bất tử thì sao? Nhưng mà bây giờ không có việc làm thì cũng không có tiền? Thôi thì cứ tới đâu hay tới đó, mọi chuyện cứ từ từ tính sau vậy. Anh gật đầu đồng ý và nhận việc làm luôn ngay hôm đó.

Vì anh là người mới tới nên hầu như ai cũng có thể sai bảo anh. Suốt cả buổi làm anh cứ bị quay như chong chóng. Lần quần hết khiêng gạch, khiêng xi măng lại xoay qua xúc cát, hết xúc cát lại chuyển qua trộn hồ, hết trộn hồ lại đi khiêng sắt...Mấy hôm đầu làm việc nặng trở lại làm anh mệt gần chết, về đến nhà là lăn đùng ra ngủ chẳng còn biết trời đất là gì? Cả người anh mềm rũ ra như cọng bún. Buổi sáng lúc đang làm là mắt anh cứ nặng như đeo chì và rít cả lại. Anh làm việc như cái máy không có thì giờ để suy nghĩ vẩn vơ, chỉ tự nhủ lòng là phải cố gắng để vượt qua. Sau 1 tuần thì dần dần công việc mới cũng đã quen, anh cũng đã mau chóng thích nghi và đồng thời cũng sống hòa đồng vui vẻ với anh em ở đây. Tất cả họ cũng đều rất mến anh và rất thông cảm khi biết anh là dân Đại học đã ra trường, nhưng lại vẫn chưa có được một chỗ làm cho đúng với chuyên môn. Họ cứ tiếc hùi hụi:
- Trời ơi, học hành đàng hoàng như em mà phải đi làm mấy công việc nặng này? Thiệt là thật uổng phí quá đi.
Anh chỉ mỉm cười cay đắng trong lòng, và bỗng nhớ tới câu "Thời phải thế, thế thời phải thế" làm anh buồn đến nẫu cả ruột gan.

Vào một buổi trưa sau khi công việc đã xong, vì là ngày lễ nên ông chủ hào phóng chiêu đãi cho các anh em một bữa thật thịnh soạn và buổi chiều lại cho mọi người nghỉ xả hơi, do đó các anh em cùng nhau uống một bữa vui vẻ đến say mèm. Nào ngờ đâu lại xảy ra chuyện gây lộn bởi những chuyện không đâu với nhau.
- Tao nói thiệt đó nha, mày dạo này lại trở nên làm biếng quá đi. - Một anh thợ chính quay sang chỉ tay vào mặt một anh thợ phụ đang ngồi sát bên anh lè nhè nói.
- Anh nói cái gì gì kỳ vậy? Thằng em này có làm biếng hồi nào đâu? - Anh thợ phụ liền quơ tay mình lên gạt tay anh thợ chính phản bác.
- Mấy bữa trước tao đã không nói, riêng lúc sáng nay khi tao còn ở trên giàn, tao kêu mày phụ với tao cố làm thêm mấy hàng gạch nữa rồi nghỉ, tại sao mày lại đi xuống bỏ không chịu làm?
- Trời đất. Lúc đó anh không thấy anh em cũng đã nghỉ hết rồi sao? - Anh thợ phụ cãi trong tiếng nấc của kẻ gần say.
- Lúc đó hãy còn sớm mà mày? Mày ráng chút xíu nữa với tao có sao đâu? Nếu mà bữa sau còn làm biếng nữa là không được với tao đâu đó? - Anh thợ chính lại lè nhè dọa.
- Anh nói thiệt là xóc óc quá? Thằng em này hồi giờ chưa có ai dám nói là làm biếng đâu nha ông anh. - Anh thợ phụ bắt đầu bực nên to tiếng.
- Tao nói như vậy không đúng sao? - Anh thợ chính cũng bắt đầu giận dữ.
- Anh nói chướng bỏ mẹ... - Anh thợ phụ không phục.
- Mày nói ai chướng. - Anh thợ chính hét lên.
- Tui nói ông chứ ai? - Anh thợ phụ cũng hét to không kém.
- Mày...

Anh thợ chính liền giục cái ly đang cầm trên tay vào đầu anh thợ phụ. Thật may mắn là anh thợ phụ dù say cũng vẫn tránh được. Anh thợ chính lại càng nổi giận, liền quơ luôn khúc gỗ gần đó phang luôn vào đầu anh chàng kia. Anh đang ngồi gần hết cả hồn, vội ôm lấy vai anh thợ phụ kéo qua một phía để tránh. Cây gỗ đi sợt qua một bên đầu anh phụ nhưng lại đập xuống cánh tay anh. Một tiếng bốp vang lên tay anh hứng trọn cú quất xuống đau thấu xương làm anh ngã lăn luôn ra đất. Cánh tay anh bỗng như tê dại hẳn đi. Lúc bấy giờ mọi người mới kịp nhào tới can anh thợ chính. Anh vội cởi cả áo ra xem thì thấy trên cánh tay đã hằn một vết bầm tím, và sau đó cánh tay anh mau chóng sưng tấy lên một cách nhức nhối.

Anh về đến nhà thì cánh tay càng đau buốt và càng sưng to, đến sáng thì hầu như không nhấc lên được nữa. Anh đành phải nằm nghỉ ở nhà không đi làm. Chiều hôm đó mấy anh em nhân công kéo đến thăm anh. Anh chàng thợ chính đánh nhầm anh cứ xuýt xoa hối hận:
- Cho tao xin lỗi mày nghen...
- Không có sao đâu anh. - Anh cười nhăn nhó trấn an anh ta.
- Mày ở chỉ có một mình thôi hả? - Anh ta bỗng nhìn quanh hỏi.
- Dạ. - Anh gật đầu.
- Vậy mày qua chỗ tao đi. - Anh thợ chính nhiệt tình một cách thành thật,
- Dạ em... - Anh chưa kịp nói hết câu thì anh thợ chính đã khoát tay một cách dứt khoát.
- Qua chỗ tao, nhà chỉ có hai vợ chồng nhưng lại thuê được chỗ ở cũng rộng, anh em mình cùng ở và cùng đi làm cho vui.

Trước lòng tốt của anh ta, anh không dám nói gì thêm. Anh ta sau đó đã dẫn anh qua nhà của anh ta đang ở. Nhà trọ của anh ta nằm tít ven ngoại thành còn xa hơn chỗ anh ở nếu tính khoảng cách vào trung tâm Thành phố. Vốn dĩ nó là một nhà kho của cơ quan nhà nước nhưng bỏ hoang đã lâu không dùng. Mấy người quản lý đã tận dụng sửa tạm lại cho người khác vào thuê kiếm tiền. Chính vì vậy nên phòng anh ta thuê tương đối rộng rãi gồm hai gian. Vợ anh ta phụ bán quán giải khát ở một quán cà phê ở ngoài đầu khu trọ. Cả hai vợ chồng họ đều xúm xít lại lo cho cánh tay của anh. Anh thợ chính với vẻ hối lỗi và chân tình nói với anh:
- Mày thấy chưa? Nhà cửa rộng rãi, chỉ có mỗi hai vợ chồng thôi. Mày cứ dọn đến đây ở chung với tao, tối lửa tắt đèn anh em mình còn lo cho nhau được, chứ mày ở chỉ một thân một mình lỡ có bề gì thì làm sao?
Anh lúc đầu cũng sợ phiền nên cố từ chối nhưng anh ta cứ nói mãi nên anh cũng xiêu lòng. Anh phân vân vớt vát:
- Em còn thiếu bên đó một tháng tiền nhà chưa trả.
- Trời. Tưởng gì? Em đưa anh mấy trăm đi. - Anh ta nói với vợ. Vợ anh ta là một người đàn bà với khuôn mặt không đẹp lắm nhưng lại có một thân hình thật đẹp và săn chắc của phụ nữ miệt vườn.
- Khi nào em lãnh lương thì trả cho anh. - Anh ta cầm tiền của vợ và dúi tiền vào tay anh.

Mấy ngày sau anh dọn về ở chung cùng với anh ta. Anh em sống với nhau rất là tâm đắc, nhưng rắc rối lại bắt đầu đến với anh."

Nàng cảm thấy lòng héo hắt. Sao anh lại khổ sở làm vậy? Hay là phận nghèo thì cứ phải long đong. Nàng không thể tưởng tượng là một người ăn học đàng hoàng, cuối cùng phải vất vả kiếm sống như một người không nghề nghiệp. Tại sao vậy? Nàng không tìm được câu trả lời. Tại sao xã hội lại bạc đãi những con người như thế? Nếu như anh có thân có thế thì phải chăng đã khác? Hay anh là con nhà giàu có như nàng thì cũng đã khác? Thế thì người ta cứ đào tạo những con người như anh ra rồi cứ vứt đại vào xã hội để cho họ phải tự đấu tranh lăn lộn để kiếm việc ư? Hỏi để mà hỏi vì nàng cũng chẳng thể trả lời được.

Cuộc sống phải chăng rất là nghiệt ngã? Nếu như anh không cam phận chịu khổ thì sẽ ra sao? Cũng có thể với những trải nghiệm phong phú lăn lộn kiếm sống mà sau này anh đã làm thổn thức bao nhiêu con tim hay chăng? Dẫu gì thì đổi lại nếu là nàng thì có lẽ nàng cũng khó mà chịu được những khó khăn nhọc nhằn đến như thế. Từ nhỏ đến giờ nàng chưa từng đụng đến việc nào nặng, thậm chí ngay cả vào bếp cũng không mặc dù nàng cũng có học làm một vài món ăn từ mẹ nhưng chỉ là khi nào thật thích thì nàng mới chịu làm.

Kể từ khi đọc thư anh đến giờ nàng bắt đầu ngộ ra thật nhiều điều mà bình thường có lẽ nàng chẳng hề lưu tâm. Nhiều khi gặp một kẻ ăn xin tuy nàng vẫn động tâm cho họ vài đồng nhưng trong thâm tâm nàng thầm khinh bỉ và trách họ. Làm gì mà phải đến nỗi đi ăn bám lòng thương của người khác cơ chứ? Nàng bây giờ có lẽ phần nào đã xóa bỏ được những định kiến của nàng đối với họ, và nàng cũng cảm thấy mình thật là quá may mắn khi đã sinh ra trong một gia đình giàu có. Nghĩ đến đây nàng bỗng cảm thấy thương ba nàng nhiều hơn, suốt cả ngày vất vả để cho cả gia đình của nàng được sống trong êm ấm.

(Còn tiếp)
#31
    Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 31 trên tổng số 31 bài trong đề mục
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9