MỖI THỨ MỘT TÝ (Truyện dài).
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 28 bài trong đề mục
Toctien1 08.05.2009 17:32:53 (permalink)
Có người nói "Dân ta có nhiều tật xấu" có phải vậy không? 

Phần I.

Cạy cục mãi rồi thì Hiền cũng được nhận vào làm ở một tờ báo nhỏ chút xíu, ấn phẩm hàng tuần lèo tèo chỉ được có vài ngàn bản. Biết sao giờ, thời buổi làm ăn khó khăn, có được một chỗ làm đàng hoàng là tốt lắm rồi, còn chuyện lương bổng thì không phải nói tới, nhiệt tình là chính, nếu có bài in là mới có tiền còn không thì thôi khỏi...ăn luôn. Một bữa anh biên tập gọi cô lên và thử sức cô:
- Em phải kiếm một đề tài nào cho thật hay hay, có chất hài một tý, có chút nhân văn một tý, có chút đả kích một tý, có chút câu khách một tý...nói chung là phải hay và lạ và mỗi thứ phải...một tý.

Ẹc, mỗi thứ của anh một tý, làm như tôi là một món tả pí lù không bằng, nói thiệt là dễ nghe quá, cái gì cũng một tý nhưng chỉ một tý đó thôi, có khi cả đời người văn chương nặn cũng không ra. Hiền vừa đi vừa ngẫm nghĩ nát cả đầu, làm thế quái nào một người mới non kinh nghiệm như mình mà đáp ứng cái "một tý" của ảnh đây...

Trên đường về chạy ngang qua rạp chiếu phim, cô hờ hững liếc nhìn qua cái panel quảng cáo vẽ hình ảnh người đàn ông trên vai có con khỉ. Bỗng cô chợt phanh xe thắng kít lại. À ha, được rồi, có ý tưởng rồi, cô mừng rỡ chạy nhanh về nhà nhanh chóng viết bài, vì chỉ sợ cơm áo gạo tiền thúc bách ý tưởng nó tuột chạy đi mất. Câu chuyện của cô được viết như sau:

"Tại một thành phố nọ, có một người đàn ông nuôi một con khỉ cực kỳ thông minh. Có một bữa khi anh không có nhà, con khỉ vô tình leo lên một chiếc xe tải và chiếc xe đã chở con khỉ tới một thành phố khác. Con khỉ bây giờ được tung tăng chạy nhảy một mình, nên nó cảm thấy rất thích chí, không hề biết là nó đã đi lạc tới một nơi xa lạ.

Trong lúc dạo chơi ở thành phố này, nó để ý thấy thỉnh thoảng có vài người đàn ông tấp vào gốc cây, hoặc bờ tường một cách thật vội vã rồi bỏ đi. Tò mò, nó lại gần để xem thì thấy trên gốc cây, hoặc bờ tường còn vương vãi một đám nước đùng đục. Nó hửi hửi hít hít, thì lại thấy một mùi ngai ngái giống như là nước tiểu của nó thải ra. Thế là bỗng nhiên nó chợt hiểu ra là muốn xả cái đó, thì phải kiếm gốc cây hoặc bờ tường, chứ không phải là đụng đâu bậy đó. Lâu nay nó cứ xả thoải mái, giờ thì nó vừa mới phát hiện hóa ra không phải là như thế. Nó ngửa cổ kêu lên chít chít chít đầy khoái trá.

Cũng trong thời gian đó, có một tên khủng bố nhận dược một nhiệm vụ, là bằng mọi cách phải tạo được tiếng vang. Hắn phải làm sao cho nổ một cái gì đó như một tượng đài chẳng hạn. Hắn đã lén lút cố gắng tìm cách gài vào tượng đài một quả mìn và sẽ được kích hoạt cho nổ từ xa.

Con khỉ lúc bấy giờ đang đi lang thang, bỗng nhiên nó có nhu cầu cần phải xả cái đó ra. Đảo mắt nhìn quanh nó chẳng thấy gốc cây hay bờ tường nào, mà chỉ thấy mỗi cái tượng đài. Nó mừng rỡ liền quay mặt vào trong tượng đài để giải quyết nhu cầu. Sau khi đã thoải mái, con khỉ chợt phát hiện ra quả mìn thấy ngồ ngộ và nó thích chí lấy luôn quả mìn đi chơi. Con khỉ chạy ra tới bờ sông, nó thấy có vài đưá nhỏ giỡn chơi bằng cách quăng những hòn đá xuống sông. Nó thấy vậy cũng quẳng luôn quả mìn xuống sông. Vào đúng lúc đó tên khủng bố nhắm mắt bấm nút, khi hắn mở mắt ra nhìn, cái tượng đài vẫn đứng sừng sững. Hắn nhìn tới nhìn lui cái tượng đài ngơ ngác, tay hắn tiếp tục bấm muốn bể cái nút, còn con khỉ lúc này nghe dưới sông nổ đánh ùm, cá chết nổi lên tùm lum. Nó nhìn thấy cảnh đó kêu lên chít chít chít đầy khoái trá.

Nó lại đi dạo tiếp trên đường và thấy có mấy anh chàng đang lén lén, lút lút thình thoảng dán vội mấy cái quảng cáo "Yếu sinh lý...Di tinh...Mộng tinh...Gọi số..." lên gốc cây hay cột điện. Nó thấy hay hay và lựa lúc mấy anh này không để ý, nó liền giựt một xấp và chạy vào dán linh tinh lên mấy cái cửa kính của mấy cái cửa hàng bên đường. Chủ cửa hàng bỗng thấy có cái gì trăng trắng trước cửa liền chạy ra xem, thì thấy mấy cái ba láp dán lên kính cửa hàng, họ liền hè nhau rượt mấy anh chàng kia, làm mấy anh chàng đi dán được một bữa bở hơi tai chạy thi 100 mét. Nó nhìn thấy cảnh ngồ ngộ đó kêu lên chít chít chít đầy khoái trá.

Nó lại nhảy tưng tưng trên hè đường, chợt nó thấy có một bác già già, bận áo xanh đeo băng đỏ cầm cái còi thổi tuýt tuýt. Nó thấy cũng hay hay, do đó nó liền rình lúc bác đang bận hút điếu thuốc cho sảng khoái tâm hồn, nó liền chụp cái còi trong tay bác vưà chạy vừa thổi te te, làm cho bà con cô bác đang bán hàng rong ngoài lề đường, được một bữa chạy quăng cả gánh, còn khách ăn vừa một tay cầm bát vừa một tay cầm ghế, lại vừa chạy vừa húp đến nỗi sặc bún ra lỗ mũi. Nó nhìn thấy cảnh đó hay hay kêu lên chít chít chít đầy khoái trá.

Nó nhác thấy một bà sồn sồn bận đầm đi vào cửa hàng thời trang, nó liền chạy theo, nó thấy bà vào thử đồ, nó cũng vào theo. Bà còn đang thử cái quần lót mới xem có vừa hay không, nó thấy thinh thích, cũng lấy cái quần của bà mặc thử và vô cùng khoái chí chạy ra ngoài. Báo hại cho bà kia dù cái quần hơi rộng cũng phải đành mua, chứ không thì làm sao mà đi ra đường. Bà phải vừa đi vừa khuỳnh khuỳnh hai chân ra, chứ không thì cái quần nó tuột. Nó nhìn thấy cảnh đó là lạ kêu lên chít chít chít đầy khoái trá.
#1
    Toctien1 10.05.2009 18:32:59 (permalink)
    Phần 2

    Tên khủng bố thứ hai đang đóng giả làm một người mù ăn xin, mắt hắn đeo cặp kính râm to đùng, tay hắn cầm nón đưa qua đưa lại, ngồi đối diện một cơ quan quan trọng để quan sát tình hình. Thỉnh thoảng vài người qua lại thương tình kẻ ăn xin tội nghiệp, thảy cho ít tiền, bởi vì hắn đóng vai này khá là đạt. Con khỉ bây giờ đang bận chiếc quần lót, mà nó đã ăn cắp được của người phụ nữ trong cửa hàng, cũng đang lốc chốc đi tới.

    Nó nhìn thấy có người đi ngang, họ thảy bạc lẻ vào nón của kẻ ăn xin, nên đâm ra tò mò. Nó tiến lại gần cái nón và thấy mấy đồng bạc sáng sáng, liền thò tay lấy ra rồi vứt vào lấy làm khoái chí. Nó chợt nhìn xung quanh, thấy có mấy hòn đá liền lấy bỏ luôn vào nón. Hắn hơi bực, nhưng cố gắng ra vẻ làm như không biết, vì đang lỡ đóng vai kẻ mù. Con khỉ thấy hắn không làm gì, càng lấy bỏ vào nhiều hơn, chẳng bao lâu cái nón đã trở nên nặng trĩu làm hắn bất dắc dĩ phải lấy đá bỏ ra bớt. Thấy thế, con khỉ kêu lên chít chít liền bốc bỏ vào, hắn lại nhanh tay bốc bỏ ra, cứ như thế đến nỗi hắn quên mất luôn mình đang đóng vai làm người mù. Có một người đi ngang nhìn thấy cảnh đó liền hỏi hắn:
    - Anh có mù hay không vậy?
    - Tất nhiên là mù rồi, anh cũng mù nên không thấy tôi mù ah? - Hắn trả lời và bỗng sực nhớ tới vai trò của mình đang diễn, nên lật đật ngưng tay lại.

    Người kia cảm thấy hơi nghi ngờ, nên anh ta đi ra xa một quãng kín đáo quan sát. Con khỉ lại tiếp tục lấy đá bỏ vào, hắn giờ bực lắm hết chịu nổi nên nổi quạu đánh con khỉ, con khỉ né được bỏ chạy, hắn liền rượt theo, lúc bấy giờ người kia mới nhảy ra cản hắn và nói:
    - Anh khoẻ mạnh bình thường như thế, sao lại giả mù đi ăn xin không thấy xấu hổ sao?
    Hắn lúc bấy giờ mới biết mình quá đỗi sơ ý, nên len lén lủi đi mất.

    Con khỉ lại tiếp tục hành trình lang thang trên đường. Bây giờ nó cảm thấy đói bụng, nên cố kiếm quanh quất cái gì đó để ăn và nó trên đường đi đến một vườn hoa. Trong vườn hoa lúc bấy giờ rải rác trên vài ghế đá có người đang ngồi. Tên khủng bố thứ nhất lúc này cũng đang ngồi trên một cái ghế đá, khuất sau một bụi hoa và chuẩn bị gặm một ổ bánh mì .

    Bỗng điện thoại trong túi hắn reo lên, hắn liền bỏ bánh mì còn nguyên trên ghế, lấy điện thoại ra và trả lời. Khi hắn vừa nói chuyện xong, tay quơ lấy ổ bánh mì thì tay hắn lại quơ vào khoảng không. Hắn ngạc nhiên nhìn lại thì chẳng thấy ổ bánh mì đâu, hắn liền đứng lên nhìn tới nhìn lui cũng không thấy đâu hết. Hắn bực mình bỏ đi mua ổ khác và lầm bầm chửi hôm nay quả thật là một ngày xui xẻo. Trong khi đó ở phía sau ghế đá, dưới một bụi hoa, con khỉ đang ngồi nhấm nháp ổ bánh mì ngon lành.

    Tất nhiên ăn xong thì nó khát nước, nó đi ngang một chỗ bán nước ngọt, nó thấy người ta uống nước ngọt thì khui lon nước ngọt ra sùi bọt phì phì. Nó thấy hay hay, thế là nó liền khui một lèo gần hết cả thùng nước ngọt thì người bán hàng mới phát hiện, chị liền ruợt đánh nó làm nó chạy trối chết.

    Cùng thời gian đó, tên khủng bố thứ hai đã trút bỏ bộ dạng của kẻ mù ngồi ở một quán cà phê vỉa hè, hắn đang nhâm nhi một ly cà phê đen đá. Hắn hãy còn đang bực tức, vì nhiệm vụ quan sát đã bị một con khỉ phá hỏng. Vừa lúc đó trong túi hắn có tiếng điện thoại gọi tới, làm hắn phải cầm máy lên nghe, nghe xong thì hắn bỏ điện thoại lên bàn, cầm ly cà phê đá lên uống.

    Khi hắn bỏ ly cà phê đá xuống, thì lại không thấy điện thoại đâu nữa. Hắn nhìn quanh thì thấy con khỉ đang cầm điện thoại, áp lên cái lỗ tai của nó. Hắn tức xì cả khói, liền vội rượt theo con khỉ, nhưng vừa chỉ mới chạy được vài bước thì hắn lại bị chủ quán kéo lại, đòi trả tiền ly cà phê, vì tưởng hắn uống quỵt không trả tiền. Hắn mãi loay hoay trả tiền cho chủ quán, thì con khỉ chạy mất tiêu.

    Con khỉ thấy cái điện thoại là lạ, nên nó rất khoái chí và cứ áp cái điện thoại lên lỗ tai. Lúc bấy giờ lại có tiếng chuông điện thoại gọi tới, làm nó giật mình đánh rơi cái điện thoại xuống đường. Chuông điện thoại cứ tiếp tục đổ dồn, một lát nó cảm thấy hết sợ liền từ từ cầm lên nghe lại. Tiếng chuông reo một chặp thì ngưng, sau đó lại vang lên, nó nhìn thấy hàng nút nằm trên điện thoại, nó hiếu kỳ bấm lung tung vô tình bấm vào nút nghe. Một giọng nói vang lên:
    - Alô, mày đang ở đâu?
    Nó khoái chí chít chít luôn miệng. Đầu bên kia hỏi:
    - Sao mày không trả lời mà kêu cái gì zậy?
    Nó thích quá lại tiếp tục kêu chít chít. Đầu bên kia bực bội:
    - Nè, mày có khùng không đó?
    Nó lại tiếp tục kêu chít chít. Đầu bên kia nói như hét:
    - Thằng khỉ, mày điên rồi ah?
    Nó giật mình khi nghe tiếng hét bực tức, miệng vẫn kêu chít chít. Đầu bên kia cúp máy.

    Nó không nghe tiếng nữa nên đâm ra tò mò, nó lại bấm lung tung trên điện thoại, vô tình bấm vào nút gọi lại. Đầu bên kia:
    - Alô, tao nghe đây, nãy giờ mày làm trò khỉ gì thế?
    Nó lại nghe được tiếng nói thích quá kêu chít chít liên tục. Đầu bên kia như nổ tung:
    - Tao mà gặp mày, tao đập chết cha cái trò khỉ của mày.
    và đầu bên kia cúp máy.

    (Còn tiếp)
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.05.2009 09:20:04 bởi Toctien1 >
    #2
      Toctien1 12.05.2009 08:29:44 (permalink)

      Phần 3

      Con khỉ không nghe tiếng nói nữa lại tiếp tục bấm, đầu bên kia ngắt điện thoại luôn. Nó nghịch mãi cũng thấy chán liền đi tiếp, lúc này tên khủng bố thứ hai đã phát hiện ra con khỉ nên vội rượt theo. Con khỉ đi quẹo tới góc phố thấy một bà già nghèo khổ rách rưới ăn xin. Lúc này bà đang ngửa nón xin tiền mọi người, thấy vậy nó sực nhớ tới cảnh bỏ tiền vô nón của tên khủng bố thứ nhất, nên nó vứt luôn điện thoại vào nón của bà già.

      Bà già chợt thấy cái nón trở nên nặng trĩu, ngó lại thì thấy cái điện thoại, liền cầm lên ghé mắt xem. Vừa lúc đó tên khủng bố thứ hai chạy tới, hắn thấy bà già cầm cái điện thoại của mình trên tay nên vội vàng giật lấy. Hai bên bây giờ kẻ giật qua người giật lại. Tất nhiên sức của bà già sao bằng sức của thanh niên, do đó hắn giựt được bỏ chạy. Bà già lật đật hô to:
      - Cướp...cướp...
      Một người đi ngang nghe bà già hô thì dừng lại hỏi:
      - Ai cướp mà cướp cái gì?
      - Tui vừa bị cướp cái điện thoại, thằng kia kià, nó...- Bà già thở hổn hển ngắt quãng chỉ.
      - Điện thoại đồ chơi hả? - Người đó ngắt lời bà hỏi tiếp.
      - Không, điện thoại thật, tui...- Bà già trả lời nhưng ngừng lại vì chợt nghĩ ra điều gì đó.
      - Bà mà cũng xài di dộng hả, ha ha ha...Thiệt đúng là trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra. - Người đó nhìn bà lão, rồi nhìn cái nón xin tiền của bà, hắn gập người lại cười rũ và bỏ đi.

      Con khỉ đi ngang một ngã tư. Ở nơi đây nó thấy mấy anh xe ôm khi chở khách thì đưa mũ bảo hiểm cho khách đội vào, nó thấy là lạ và trong lúc này anh xe ôm đang mãi nói chuyện với đồng nghiệp, nó liền chộp lấy cái mũ bảo hiểm trên xe của anh và đội luôn vào đầu nó.

      Nó hoảng hồn khi cái mũ chụp vào đầu nó làm nó không thấy gì, nó liền bỏ chạy lung tung ra đường. Một chiếc xe hơi đang chạy tới, thấy con khỉ đột nhiên lao ra đường liền thắng gấp lại. Chiếc xe máy của chị phụ nữ đằng sau đang chạy không thắng kịp, nên đâm vào sau đít xe hơi nghe cái "rầm". Chị ngã lăn ra đường chưa kịp hoàn hồn sau cú ngã đau điếng thì "bốp", tên lái xe hung dữ đã tát vào mặt chị làm tối tăm cả mặt mũi. Mọi người đi đường xúm quanh nhưng chẳng có ai dám can thiệp, họ chỉ đứng nhìn tên lái xe hùng hùng hổ hổ chỉ trỏ la hét chị phụ nữ đòi bắt đền, vì chị đã làm trầy xe của hắn.

      Con khỉ lúc này đã tháo được cái mũ ra, nó chứng kiến cảnh tay tài xế tát chị phụ nữ liền bắt chước. Đúng lúc tay tài xế cắm cúi xem vết trầy sau xe, nó cầm cái mũ giáng luôn một phát vào đầu tay tài xế. Tuy cú đánh là nhẹ nhưng lại bất ngờ, nên tay tài xế ngã nghiêng qua một bên xuống đường. Nó thấy cảnh đó khoái chí kêu lên chít chít chít chạy đi.

      Nó bây giờ đang vào một siêu thị. Nó thấy mọi người lấy giỏ đi lựa hàng, nó cũng bắt chước lấy một cái giỏ và bỏ vào đó mọi thứ nó lấy được. Lúc nó đi ngang qua một chị, chị này đang lựa hàng nên không để ý đến con khỉ đang luẩn quẩn, nó liền để cái giỏ của nó lại và đẩy cái giỏ của chị đi. Chị này vẫn cứ tưởng là cái giỏ của mình nên đẩy ra quầy tính tiền. Đến khi người bán tính tiền, chị mới tá hỏa là trong giỏ đủ thứ đồ linh tinh và tiền cũng trả không đủ, báo hại chị phải xin lỗi rối rít một phen và đi lựa lại.

      Nó đi ngang một gã đàn ông và thấy thỉnh thoảng, gã lại nhét đồ lấy được vào trong người. Nó thấy hay hay, bỏ cái giỏ và cũng lấy đồ nhét trong cái quần lót nó mặc. Đến khi nó nhét không hết nữa bỏ chạy ra ngoài, thì bị bảo vệ siêu thị rượt theo. Nó hoảng hồn bỏ chạy trối chết, làm đồ rớt ra tùm lum từ chiếc quần lót. Mọi người trên đường thấy đồ rớt ra liền tranh thủ nhào vô lượm, vô tình gây ra sự hỗn loạn, làm cản bước tay bảo vệ nên nó chạy thoát.

      Nó lại lang thang trên đường và chợt thấy một đứa bé có dáng vẻ nghèo khổ, đứa bé đó đi ngang một người đàn ông liền thò tay vào túi quần người đó, rút ra một cái bóp và nhanh chóng cất vào trong người. Nó thấy hay hay và cũng vừa lúc đó có một người đàn ông đi ngang, nó liền thò tay vào túi quần người đó rút luôn cái bóp. Người đàn ông đó chính là tên khủng bố thứ nhất đang kiếm một chỗ giải khát. Hắn không để ý là đã bị mất bóp đàng hoàng vô quán búng tay:
      - Ê bồi, cho qua cái thực đơn. - Hắn chỉ vào một món trong thực đơn:
      - Lấy cho qua món này nhanh nhanh nào.
      Khi hắn uống xong lại búng tay:
      - Ê bồi, tính tiền.
      Hắn thò tay xuống túi quần và giật mình. Anh bồi nhìn hắn cười cầu tài, hắn cũng nhìn anh bồi cười...như mếu...

      (Còn tiếp)

      <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.05.2009 08:32:33 bởi Toctien1 >
      #3
        dangvinh 12.05.2009 15:39:31 (permalink)

        Con khỉ đi ngang một ngã tư. Ở nơi đây nó thấy mấy anh xe ôm khi chở khách thì đưa mũ bảo hiểm cho khách đội vào, nó thấy là lạ và trong lúc này anh xe ôm đang mãi nói chuyện với đồng nghiệp, nó liền chộp lấy cái mũ bảo hiểm trên xe của anh và đội luôn vào đầu nó.

        Chuyện hay lắm cảm ơn bạn nhiều
        #4
          Toctien1 12.05.2009 20:50:18 (permalink)
          Thank bạn đã khích lệ. Chúc bạn vui.
          #5
            Toctien1 13.05.2009 11:29:16 (permalink)
            Phần 4

            Con khỉ lấy được cái bóp nó khoái trí quá nên lật qua lật lại để xem, bỗng nó thấy mấy tờ xanh xanh đỏ đỏ rớt ra, tò mò nó cầm lên ngắm nghía. Vào lúc này nó lại đi ngang bà già ăn xin, thấy vậy nó lại vứt hết vào nón bà già. Bà già chợt cảm giác cái nón nặng trĩu, ngó lại thì thấy có một cái bóp vứt vào đó. Lần này rút kinh nghiệm bà túm chặt cái nón bỏ đi luôn, nếu không lại gặp thằng ăn cướp thì khổ, rồi thì phải phân trần với người ta bị cướp cái bóp thì chẳng ma nào nó tin.

            Con khỉ bây giờ đi ngang một cửa hàng vải. Nó thấy có một người đàn ông hút thuốc trên đường búng tàn thuốc, vô tình tàn thuốc liệng một vòng rớt vào đống vải, làm cho đống vải bốc cháy khói tỏa ra mù mịt. Bà chủ cửa hàng sợ quá bỏ chạy ra ngoài. Thật may là đang có hai em sinh viên đứng mua hàng, họ nhanh trí lấy một cuộn vải xổ ra bọc đám lửa lại, nên đã dập tắt được đám cháy.

            Bà chủ bấy giờ mới hoàn hồn quay lại. Bà thấy cuộn vải dập lửa bị cháy nham nhở liền nắm áo bắt đền hai em sinh viên. Hai em sinh viên tất nhiên là không có đủ tiền để trả, với lại cũng không thể trả vì thật là oan ức do mình làm ơn mà phải mắc oán. Bà chủ cửa hàng liền nắm lấy hai em sinh viên mà tru tréo. Con khỉ lúc này cũng bắt chước đi lượm một tàn thuốc, rồi nó thảy luôn vào đống vải và...đống vải lại nhanh chóng bốc cháy. Bà chủ hoảng hồn vội quay ra lo dập lửa, hai em sinh viên lúc này thấy thế bỏ đi luôn. Con khỉ nhìn cảnh bà chủ cửa hàng giờ một mình phải loay hoay với đám lửa, nó kêu lên chít chít chít đầy khoái chí.

            Con khỉ lại đi lang thang và nó lạc vào chỗ chơi Bowling. Nó thấy người ta lăn những quả bóng bằng Plastic, để làm đổ các cây ky cuối đường lăn. Nó lấy làm thích thú và chạy theo quả bóng. Nó chui tọt luôn vào phía cuối đường lăn ngắm nghía. Lúc đó trên sàn đang có hai anh chơi vừa ném bóng vừa uống bia. Họ đang cá độ với nhau nếu anh nào thua thì phải chịu chung tăng 2.

            Một anh ném cú đầu quá hay rớt chỉ còn lại 1 ky. Anh lấy làm khoái trí cười hềnh hệch, lấy tiếp quả bóng nữa ném tiếp để ăn cú Spare trong 1 Frame, nhưng vì đang tưng tưng do uống bia, nên quả bóng chạy chệch khỏi đường lăn và chui xuống rãnh. Con khỉ thấy quả bóng lăn tới, liền nhảy vội ra ngoài để tránh vô tình làm đổ cái ky cuối cùng. Anh còn lại vừa thấy quả bóng lăn xuống rãnh, sướng quá nên cầm ly bia lên uống, vừa uống xong nhìn lại thì thấy cái ky kia đã ngã từ lúc nào. Anh ta ngạc nhiên đến nỗi phun cả bia ra. Thế là hai anh bắt đầu lao vào cãi nhau đến toé lửa, về vụ cái ky là ngã hay không ngã.
            - Bóng lăn xuống rãnh sao đổ ky được. - Anh uống bia nói.
            - Đó là nghệ thuật ném bóng mày hiểu thế nào được, ném xuống rãnh bộ nó không nhảy lên được sao? - Anh ném bóng cười toang toác nổ.
            - Thôi đi ông nội, làm khỉ gì mà có chuyện đó chứ. - Anh uống bia phản bác.
            - Sao lại không hả, nghệ thuật chơi Bowling là ở chỗ đó. - Anh ném bóng cười ha hả cãi lại.
            - Nghệ thuật cái con khỉ khô, mày chơi ăn gian quá.
            - Mày nói ai ăn gian.
            - Tao nói mày đó.
            Bốp...chát...bịch...bịch...
            ...
            Nó nhìn thấy cảnh đánh nhau sợ quá, kêu lên chít chít chít chạy đi.

            Trong lúc đó, tên khủng bố thứ nhất đành phải bật điện thoại lên, cầu trời thằng bạn của hắn đừng giở trò khỉ như hùi nãy. Hắn vừa điện vừa hồi hộp, may sao đầu bên kia có tiếng nói:
            - Alô.
            - Trời, mày đó hả, mày nhanh đến...- Hắn nói địa chỉ.
            - Làm gì? - Đầu bên kia hỏi.
            - Tao bị mất bóp, mày tới thanh toán dùm tao với. - Hắn nói vội.
            - Uh, chờ đấy lát tao tới. - Đầu bên kia trả lời.


            PS: Chuyện 2 em sinh viên dập lửa cho bà chủ hàng vải là chuyện có thật, sau đó 2 em phải đền tiền cho bà chủ hàng vải vì lỡ lấy cây vải dập lửa dùm cho bả.

            (Còn tiếp)
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.05.2009 11:33:59 bởi Toctien1 >
            #6
              Toctien1 14.05.2009 21:50:28 (permalink)
              Phần 5

              Tên khủng bố thứ hai tìm ra tên khủng bố thứ nhất. Tên khủng bố thứ nhất nhìn hắn mặt hầm hầm nói:
              - Sao hồi nãy tao gọi mày, mày lại làm cái trò khỉ gì vậy?
              - Tao có làm gì đâu. - Tên khủng bố thứ hai ngạc nhiên.
              - Sao tao điện thoại cho mày, mày cứ chít chít như khỉ vậy?. - Tên khủng bố thứ nhất sầm mặt hỏi.
              - Ah, ha ha ha...ha ha ha... - Tên khủng bố thứ hai ngẩn ra, rồi sau đó ôm bụng cười sặc sụa.
              - Mày cười cái gì? - Tên khủng bố thứ nhất cau mặt tức gận.
              - Ha ha ha...ha ha ha... - Tên khủng bố vẫn chưa nín được cười. Hắn rút khăn mùi xoa ra lau nước mắt, nước mũi trào ra vì cười, vội thở hổn hển nói:
              - Đúng là trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra....Ha ha ha...ha ha ha. - Hắn lại tiếp tục cười, giọng đứt đoạn nói tiếp:
              - Tao...giựt điện...thoại của...bà già...ăn xin...còn...mày...nói chuyện...với khỉ...ha ha ha...
              Tên khủng bố thứ nhất thộn mặt ra:
              - Tao không hiểu?
              Tên khủng bố thứ hai giờ mới hết cười, kể lại chuyện theo dõi thất bại ra sao, mất điện thoại như thế nào và hắn đã lấy lại điện thoại như một thằng ăn cướp. Tên khủng bố thứ nhất giờ cũng đã hiểu ra, nên hắn cũng bật cười. Hắn giờ mới biết là đã trách nhầm bạn hắn. Hắn cũng kể nhiệm vụ đánh bom tượng đài thất bại một cách khó hiểu, tự nhiên mất ổ bánh mỳ, rồi lại mất bóp. Hai tên nhìn nhau và đồng thời cả hai tên không hẹn mà cùng kêu lên:
              - Con khỉ.

              Con khỉ lúc bấy giờ đã ra khỏi sàn bowling và tiếp tục lang thang. Nó đang đi vào một công viên. Trên một ghế đá có một đôi tình nhân đang âu yếm hôn nhau, tay chàng trai từ từ đưa lên...ngực cô gái. Nó thấy ngồ ngộ và sực nhớ hồi xưa, nó cũng đã từng ôm lấy vú mẹ mà bú. Nó cứ đứng nhìn họ mà kêu chít chít. Cô gái giờ phát hiện ra nó, tình thương loài vật nổi lên, cô buông chàng trai ra và bước từ từ đến gần nó kêu:
              - Khỉ con...khỉ con...lại đây nào.
              Ban đầu nó cảm thấy hơi sờ sợ nên né ra xa, chặp lâu thấy cô không làm gì mà vẫn kiên nhẫn kêu nó, nên nó bớt sợ nhảy vào lòng cô gái. Cô gái cười vui vẻ vuốt lấy người nó. Nó hết sợ nên đâm ra nghịch, thò tay... vào ngực cô gái. Cô gái hết cả hồn vội thảy nó ra mắng:
              - Đồ khỉ.
              Nó lại tiếp tục xáp vô cô gái. Anh người yêu thấy thế bèn đuổi nó đi, nó thấy sợ liền bỏ ra chỗ khác.

              Nó giờ la cà gần một bụi cây cảnh, nơi có vài người đang túm tụm nhau lại chích ma túy. Một anh vừa chích xong vứt cái ống tiêm lăn lông lóc. Nó thấy lạ nên cầm lên xem, ngắm nghía và chạy xuống đường đi trong công viên.

              Một nhóm người đang chạy tới, thấy con khỉ cầm ống tiêm đang rỉ máu vội mau dạt ra xa. Có một chị mập mạp đeo kính mát, tai cắm phone nghe nhạc không để ý cứ thẳng đường mà chạy tới. Đến lúc chị thấy con khỉ, thì mũi tiêm đã sát một bên người, chị hốt hoảng giơ hai tay lên cao lên trời, giống như là đang đứng trước một họng súng. Con khỉ tiến thêm một bước nữa, chị hoảng hồn đến nỗi ngã lăn ra đất, rồi...xỉu luôn. Mọi người xung quanh vội vàng lấy cây rượt nó, làm cho nó sợ hãi vứt cả ống tiêm chạy trốn.

              Nó hoàn hồn đi ngang một ghế đá, trên ghế đá đang có một nhà thơ trẻ đang thả hồn theo gió sáng tác. Một tay anh cầm viết, một tay anh cầm quyển sách, mắt anh thì nhìn lên trời miệng lẩm nhẩm:
              - Lá vàng rơi trong gió...
              - Chít chít chít...
              - Không hay, Chiếc lá gió thổi rơi...
              - Chít chít chít...
              - Không, còn tệ hơn, Lá lìa cành theo gió...
              - Chít chít chít...
              - Ông nội mày có cút đi nhanh không thì bảo. - Anh nhà thơ nổi khùng, khi ý thơ lai láng của mình cứ bị phá hỏng bởi tiếng kêu chít chít chít của con khỉ. Anh tức mình quơ vội lấy cục đá quăng nó làm nó sợ bỏ đi mất.


              (Còn tiếp)
              #7
                Toctien1 16.05.2009 08:54:35 (permalink)
                Phần 6

                Hai tên khủng bố chia tay nhau, mỗi đứa đi một hướng. Tên bị mất bóp trên đường về lại khách sạn. Hắn vừa đi vừa nghĩ đau cả đầu làm thế nào để tạo tiếng vang đây? Không dễ gì để mò tới tượng đài đặt mìn lần thứ hai. Trên đường hắn đi ngang công viên, hắn lầm bầm rủa thầm trong bụng, cái con khỉ mắc toi chết tiệt này ở đâu lại chui ra phá hỏng công việc của hắn. Hắn thật là bực tức không làm sao phát tiết, thấy có cái lon nằm sẵn trên đường đi, hắn liền co chân sút một cái thật mạnh làm cái lon bay một đường thật đẹp và...rơi trúng đầu nhà thơ lúc đó đang lẩm nhẩm:
                - Lá rơi trên đầu...
                "Cốc". Cái lon lăn lông lốc xoay xoay trên đất. Nhà thơ ôm cái đầu điên tiết nhìn xung quanh chẳng thấy một ai, tức mình nhà thơ chửi đổng thật to:
                - Thằng chó nào mà mất dạy thế.
                Vừa lúc đó có một ông già tập thể dục đang chạy ngang, nghe tiếng nhà thơ chửi liền dừng lại hỏi:
                - Ai mất chó?
                - Ai mất chó đâu trời. Cháu đang ngồi thì không biết thằng mất dạy nào ném cái lon vào đầu.
                - Hả? - Hình như ông già hơi lãng tai.
                - Thằng mất dạy ném lon...- Nhà thơ nổi khùng la lớn.
                - Thằng nào mất dạy? - Ông già có vẻ đã nghe.
                - Thằng ném lon... - Nhà thơ hét.
                - Ờ...ờ cái lon, mà cái lon sao mất dạy? - Ông già ngạc nhiên hỏi.
                Nhà thơ chán như cơm nếp nát, không lý gì tới ông già nữa bỏ đi.

                Tên khủng bố thứ hai đang đi trên hè phố thì gặp hai ông già đánh cờ tướng trước một cửa tiệm hớt tóc. Hắn cũng vốn rất mê cờ tướng nên xáp lại xem. Hắn ngồi chồm hổm ở giữa để coi hai ông già đánh. Thấy ông già bên trái chuẩn bị đi con Mã, hắn ngứa miệng nói:
                - Đừng có đi con đó.
                - Sao? - Ông già bên trái dừng lại hỏi.
                - Đi con đó là mất xe. - Hắn trả lời.
                - Ờ...ờ. Tý nữa là mất xe, hà hà...- Ông già đi con khác.
                - Đi con này là đối phương mất xe. - Hắn lúc này bắt đầu chỉ lung tung.
                - Ờ...ờ. Ăn luôn con xe nè, hè hè... - Ông già cười khoái chí rung cả hàm râu bạc.
                - Đi con pháo là chiếu bí. - Hắn tiếp tục chỉ.
                - Ờ...ờ. Chiếu...hết cờ...la la la...- Ông già thắng nhảy lên hoa tay muá chân như con nít.
                Hắn cũng ngoác miệng cười khoái trá, nhưng mới mở được nửa miệng thì "bốp", bỗng nhiên hắn bị đánh, té chúi nhủi vô bàn cờ. Hắn ngẩng lên nhìn thì thấy ông già bên phải mặt mũi hầm hầm, tay ông đang cầm chiếc dép vừa đập vào đầu hắn. Ông la lớn:
                - Mày ở đâu chui ra dzậy, mày có biết là tao chấp ổng một con Mã hông?. - Quay sang ông già bên trái ông nói tiếp:
                - Ê. Ván này có người chỉ không tính, làm lại.
                - Sao lại không tính, thua là thua. Ông chiều nay phải chuẩn bị mồi nhậu đó...la la la... - Ông già bên trái không chịu.
                - Làm gì có chuyện đó, làm lại.
                - Hông...
                - Làm lại...
                - Hông...
                ...
                Hắn thấy hai ông già cãi nhau như con nít, hắn vội chuồn êm.

                Trong khi đó, sau khi bị nhà thơ đuổi chạy đi, con khỉ bỗng cảm thấy mắc cần phải xả bầu tâm sự. Nó liền chạy lại gốc một cây và xả ra. Vừa lúc đó cũng có một người đàn ông chạy tới, anh ta cũng vội vã trút bầu tâm sự mà không để ý là...con khỉ vô tình xả lên chân mình ướt nhẹp cả ống quần, lan xuống chiếc vớ rồi chạy vào giày. Như các bạn biết, nước đái khỉ thì...hi hi, có thể làm cho một người ngất xỉu tỉnh dậy chạy đi luôn bởi...cái mùi rất chi là...khó ngửi.

                Anh ta sau đó vội quay ra đi cùng với người yêu đang chờ. Cô người yêu lâu lâu lại cảm thấy một mùi gì ngai ngái cứ xông lên mũi, một chặp mới phát hiện ra là mùi đó xuất phát từ ống quần của người yêu, mới bịt miệng cười hì hì chỉ cho anh ta. Anh ta liền vội chạy tới chị bán bún riêu gần đó, thấy cái xô đậy nắp trong bụng nghĩ là nước, lật đật xin phép chị mở cái nắp xối luôn lên chân của mình, nhưng anh ta không ngờ xô nước đó là...xô nước lèo bún riêu...

                (Còn tiếp)
                #8
                  Toctien1 17.05.2009 23:40:07 (permalink)
                  Phần 7

                  Tên khủng bố thứ nhất đã về tới khách sạn. Hắn gieo mình xuống giường và hắn cảm thấy thật sự mệt mỏi sau mấy chuyện không vui vừa qua. Hắn với lấy cái remote bật hết ga máy lạnh để tính chợp mắt đi một tý. Hắn còn đang lim dim mắt chuẩn bị mơ màng trong giấc mộng thì "bụp", khách sạn bị cúp điện. Căn phòng trở nên tối om và nhanh chóng trở nên nóng bức ngột ngạt. Hắn thật sự chán nản nhỏm dậy vừa mở hết các cửa sổ phòng cho thoáng, vừa càu nhàu về giấc ngủ đã bị đánh cắp.

                  Hắn đợi mãi vẫn chưa thấy khách sạn chạy máy phát điện dự phòng. Hắn quay điện thoại xuống tiếp tân hỏi với giọng bực tức:
                  - Sao lại không cho chạy máy phát vậy?
                  - Dạ. Ráng chờ chút xíu đi anh ơi, nhân viên bọn em đang còn đi mua dầu. - Tiếp tân trả lời.
                  - Tròi đất ơi! Tại sao bây giờ mới đi mua? - Hắn thiếu điều muốn chửi tục.
                  - Dạ. Tại vì dầu đột nhiên lên giá, bọn em nghe nói sắp hạ giá trở lại nên bọn em hơi chủ quan không mua dự phòng. - Tiếp tân trả lời thành thực.
                  Hắn gác điện thoại mà muốn nổi khùng. Cái bọn khỉ này, có đáng bao nhiêu đâu mà chúng nó phải cân đong đo đếm kỹ đến thế. Đột nhiên hắn lại cảm thấy hơi râm râm đau bụng. Hắn vội bước vào nhanh trong toa lét để giải quyết...

                  Thở ra một hơi dài khoan khoái, hắn với tay ra phía sau ấn cần xả nước bồn cầu. Chẳng có gì xảy ra. Hắn giật mình, ấn vội liên tục muốn gãy cả cần, cũng chả có tí nước nào xổ xuống. Hắn muốn toát cả mồ hôi mà mồ hôi của hắn cũng đã toát ra thật vì đang nóng. Hắn bực đến nỗi muốn réo cả lò nhà thằng giám đốc khách sạn ra chửi. Trời ơi ! Khách sạn kiểu gì mà điện không, nước cũng không mà những vài chục đô một ngày? Hắn cuối cùng đành phải bất đắc dĩ đậy nắp bồn cầu lại và nhanh chóng ra ngoài. Cái mùi ở trong toa lét bây giờ đã trở nên...thật kinh khủng. Hắn vừa đưa tay khép vội cửa toa lét thì có tiếng gõ cửa phòng.

                  Trước mặt hắn có một cô gái trẻ hiện ra. Trên tay của cô đang cầm vài cái khăn tay và khăn trải giường, ở dưới đất cạnh chân cô là một cái xô trong có cây lau nhà. Cô mỉm một nụ cười nhìn hắn:
                  - Phòng anh "đớp" cả ngày. Em cứ phải chờ mãi. Giờ em xin phép anh cho em vào làm phòng một tý để em còn đi về.
                  - Cái gì mà "đớp", ai "đớp"? - Hắn ngạc nhiên hỏi.
                  - Hì hì. Đó là từ bọn em quen gọi. - Cô gái cười hồn nhiên trả lời và giải thích:
                  - Mỗi khi khách trong phòng không muốn làm phiền, họ treo cái miếng giấy đỏ ra ngoài, trên đó có dòng chữ tiếng anh là "đu nót đít tóp" gì gì đó. Bọn em tiếng anh tiếng em chả biết, "đít tóp" cứ đọc mãi rồi thành "đớp" cho dễ nhớ và dễ kêu. Có nhiều khách khi vào phòng là cứ "đớp" liên tục cả ngày. Nhiều lúc bọn em hết giờ làm mà vẫn phải chờ cho khách hết "đớp" mới dám vào dọn phòng, giống như phòng anh chẳng hạn, hôm nay lại "đớp" cả ngày.

                  Hắn đang bực mình cũng phải phì cười trước cách chơi chữ vô tình của cô gái. Hắn chợt phát hiện ra dạo này có lẽ mọi người hình như cũng hay thích chơi chữ. Hắn nhớ tới có hôm nào đó vô tình đọc một tờ báo. Tác giả của bài báo đặt tiêu đề cũng cố chơi chữ. Tiêu đề bài báo được chua thật to là:
                  "Tôi đi cầu...có bầu".
                  Mọi người lấy làm lạ. Họ nát óc cũng nghĩ chẳng ra tại sao đi cầu thì...có bầu nên số báo nhanh chóng được bán hết veo. Khi họ đọc xong thì mới vỡ lẻ ra là cái nội dung của nó, thì thật sự chả có ăn nhập gì tới cái tiêu đề. Quả thật là một nhà báo giỏi biết cách vận dụng từ ngữ để kinh doanh và cũng thật khá là thông minh nhạy bén, để nhanh chóng lăng xê làm cho mình trở nên nổi tiếng. Ngẫm lại thì chỉ thấy tội cho tiếng Việt.

                  Cô gái nhanh chóng thay xong khăn trải giường và chuẩn bị vào trong toa lét. Hắn chợt nhớ tới cái bồn cầu vội vàng cản cô lại:
                  - Được rồi em à, trong đó chắc không cần đâu.
                  - Sao vậy anh? - Cô gái ngạc nhiên hỏi.
                  - À...hình như là cúp nước rồi. - Hắn nói.
                  - Đâu để em vào xem thử... - Cô gái nhiệt tình.
                  - Thôi em ơi, với lại...anh có để vài món đồ trong đó không tiện lắm...- Hắn lúng túng nói dối.
                  - Uh, vậy thì thôi. - Bỗng cô khịt khịt mũi hỏi hắn:
                  - Hình như có mùi gì phải không anh?
                  - Mùi gì đâu? - Hắn đỏ mặt trả lời.
                  - Sao em vẫn cảm thấy là có mùi gì đó. - Cô gái đưa tay vuốt mũi mấy lần.

                  Cô gái vẫn không chịu đi. Cô lại cái ti vi cố lau lần nữa, mặc dù cái ti vi trước đó được cô lau hồi nãy rồi. Hắn bỗng hiểu ý cô vội đưa tay vào túi mới sực nhớ là đã mất cái bóp. Hắn ngập ngừng một lát rồi nói:
                  - Xong chưa em.
                  - Dạ xong rồi. - Cô gái ngừng tay nhìn hắn cười.
                  - Vậy anh cần nghĩ một tý. - Hắn quay đầu nói mà không nhìn cô gái.
                  Cô gái tắt nụ cười thất vọng. Cô nghĩ nhìn mấy người này nhìn sang trọng như thế kia mà sao lại bủn xỉn đến thế? Cô lặng lẽ chào hắn và ra khỏi phòng.

                  PS: Do not disturb : Xin đừng làm phiền.
                  Tôi đi cầu...có bầu : Một tiêu đề bài báo gây nhiều tranh cãi.

                  (Còn tiếp)
                  #9
                    Toctien1 19.05.2009 13:08:59 (permalink)
                    Phần 8

                    Lại nói về tên khủng bố thứ hai, sau khi hắn bị ông già đánh cờ tướng đập cho cái dép vào đầu, nhân trong lúc hai ông già còn đang cãi nhau hắn vội len lén chuồn mất. Bây giờ hắn đang đi ngang một quán hớt tóc massage nữ, thấy cũng rãnh rỗi nên hắn ghé vào để tân trang lại bộ mặt một tý. Trong tiệm có vài cô gái đang nửa ngồi nửa nằm đủ các tư thế trên ghế. Cô nào cũng ăn bận rất mát mẻ, áo thì hai dây khoe bộ ngực căng tròn, váy thì ngắn cũn cỡn khoe đôi chân dài trắng nõn, còn trên mặt thì trang điểm dầy như nghệ sỹ cải lương, người thì nước hoa xức thơm lùng cả căn phòng. Thấy hắn bước vào, một cô nhanh chóng tiến lại:
                    - Thư giãn hả anh Hai.
                    - À...ừm. - Hắn ậm ừ.
                    - Vào đây với em nào. - Cô gái cười lúng liếng nói và dẫn hắn luôn vào phòng trong.
                    - Nằm xuống đi anh Hai. - Hắn ngả người nằm thoải mái trên chiếc ghế và lim dim mắt.
                    Cô gái lấy chiếc gối để xuống đầu hắn và nhẹ nhàng...lần tay xuống phẹc mơ tuya quần hắn. Hắn vội giật mình chụp nhanh tay cô lại:
                    - Em làm cái gì thế?
                    - Thư giãn mà anh Hai. - Cô cười nói tỉnh queo.
                    - Trời. Anh cạo râu mà em. - Hắn vội nhỏm dậy.
                    - Ông ở rừng ra hả ông? Đồ hãm. Sao lúc đầu bảo thư giãn thì ok. - Cô gái mắng hắn té tát.
                    - Anh tưởng... - Hắn nhăn nhó ấp úng khi bị cô mắng. Hắn không phải là không biết mấy cái trò này, chẳng qua hắn đang bận nghĩ đến nhiều việc, với lại thật ra cái trò mà mấy cô này sẽ làm thì thực tình hắn cũng chẳng thích chút nào.
                    - Tưởng gì ông? - Cô gái không tha.
                    - Thôi cạo râu dùm cho anh đi. Sau đó em uốn lại cái mái cho anh, anh sẽ thưởng thêm cho. - Hắn nói lấy lòng cô gái.
                    Sau khi hắn được cạo râu xong, cô gái quấn mái cho hắn và cho hắn ngồi dưới cái chụp uốn tóc mở hơi nóng. Hắn vừa mở tờ báo chưa kịp đọc thì bỗng nhiên "Bụp" cúp điện. Mấy cô gái tức mình chửi um lên:
                    - Mẹ cái bọn nhà đèn. Tiền thì chả bao giờ thiếu một cắc mà cứ ưng lúc nào thì cắt lúc đó.
                    Hắn thấy thật ngột ngạt và khó chịu. Dù tóc hắn chưa kịp xoăn, hắn cũng bảo cô gái hãy nhanh nhanh gội đầu. Cô vừa xả chút nước lên trên đầu hắn và mới vừa xoa xà bông thì "Bụp" cúp nước. Cô gái bèn xách cái xô qua hàng xóm xin nước. Hắn muốn nổi điên với cái nóng và cái khó chịu ngưa ngứa ở trên đầu. Phải một lúc lâu sau thì cô mới lấy được nước đem về gội cho hắn. Hắn cảm thấy đầu vẫn còn ngứa, chắc có lẽ chưa đủ nước để có thể sạch xà bông nhưng hắn mặc kệ, chỉ mong nhanh nhanh chui ra khỏi chỗ này.

                    Lại nói về con khỉ, trong lúc này nó đang lang thang tới khu vui chơi của trẻ em. Mỗi một khu có một người quản lý riêng thu vé và đóng mở cầu dao điện cho các trò chơi chạy xe lửa, nhà hơi, đu quay tròn...Tại khu xe lửa nó để ý thấy cái anh quản lý, hay kéo lên kéo xuống cái cầu dao điện cho xe lửa chạy.

                    Bây giờ anh đang bận nói chuyện vui vẻ với bạn gái. Con khỉ thấy cũng hay hay nên nó lại giở cầu dao lên đúng lúc một bà mẹ ẵm dứa con bỏ vào ghế ngồi cuối cùng lên xe lửa. Chiếc xe lửa chạy vọt đi làm bà bỏ đứa bé vào khoảng không, may là bà chưa thả em bé xuống. Bà được một phen hết cả hồn vía. Xe lửa đang chạy lên dốc thì con khỉ lại kéo cầu dao xuống, làm cho xe lửa hết đà tụt trở lại. Mấy em bé đang ngồi trên xe lửa la rầm trời. Nó lại đẩy lên rồi kéo xuống, làm cho xe chạy lên rồi cứ tụt xuống khiến cho mấy em nhỏ hết hồn la khóc náo loạn cả lên. Lúc này anh quản lý mới quay lại phát hiện ra con khỉ. Anh chạy lại rượt nó thì nó mới bỏ chạy.

                    Nó lại đi ngang một cái nhà cao su được thổi khí để phồng lên. Nó cũng thấy cái cầu dao điện nên khoái chí chạy tới kéo xuống làm cho cái nhà từ từ xẹp xuống. Sau đó nó lại đẩy lên làm cho cái nhà lại từ từ phồng lên làm cho mấy đứa nhỏ đang chơi hoảng sợ nhảy xuống đất hết. Nó cũng bị người ta rượt chạy một phen nữa.

                    Giờ nó đi ngang một cái xe bán xúc xích và cá viên chiên. Mùi thơm của cá và xúc xích chiên làm cho nó cảm thấy đói bụng. Vừa lúc đó thì có một chị tới mua hai cây xúc xích cho con. Sau khi dặn người bán chiên cẩn thận, chị quay trở lại bãi xe nhìn và vỗ tay cười với đứa con đang chạy chiếc xe con trong bãi. Người bán là một đứa bé khoảng mười lăm, mười sáu tuổi sau khi đã chiên xong mang lại đưa cho chị. Thằng bé thấy chị đang chú ý tới đứa con đang chạy xe trong bãi nên nó để xúc xích lên chiếc ghế kế bên chị. Một lát sau, khi đón đứa con ra chị quay lại người bán:
                    - Xúc xích của chị đâu em?
                    - Em để ngay trên ghế đó mà...- Thằng bé nhìn lên ghế và chỉ thấy cái ghế không.
                    - Có đâu em? - Chị nói.
                    - Em vừa để đó mà. Chị không thấy à? - Thằng bé há hốc miệng ngạc nhiên.
                    - Nãy giờ chị có thấy xúc xích nào đâu? - Chị cũng ngạc nhiên.
                    - Có gì vậy em? - Người chồng đằng xa đi tới hỏi.
                    - Em mua xúc xích cho con, mà thằng nhỏ này nó bảo đưa rồi mà em có thấy đâu? - Chị trả lời vẻ bực bội.
                    - Ê. Mày bố láo vừa thôi nha ku? Xúc xích có đâu mà mày nói đưa rồi? Mày dám đặt điều hả? - Anh chồng cáu.
                    - Em vừa chiên xong mang ra để ngay ghế mà... - Thằng bé cố phân bua.
                    "Bốp". Một cú tát vào thằng bé từ tay của người chồng như trời giáng, làm cho thằng bé bán hàng xiểng niểng. Anh ta hét lên giận dữ:
                    - Mày có ý nói tụi tao ba xạo phải không? Mày có tin là tao phá cả cái xe mày ra không?
                    - Dạ..dạ em...xin anh. Để em làm lại cái khác. - Thằng bé khóc ấm ức.
                    Dưới một gốc cây gần đó, con khỉ đang nhấm nháp xúc xích một cách khoái trá. Nó không hề biết rằng chỉ vì miếng ăn này mà một đứa bé đã bị đánh...

                    (Còn tiếp)
                    #10
                      Toctien1 22.05.2009 16:27:08 (permalink)
                      Phần 9

                      Con khỉ ăn no lại tiếp tục lang thang. Một cách vô tình nó lọt vào trong sân vận động. Những tiếng hô đầy phấn khích, tiếng trống giục giã, tiếng kèn tí toe vang trời xen lẫn với những tiếng hát đủ các giọng cao có, trầm có, thấp có...và cả ...những tiếng chửi thề tục tiễu làm cho nó hoảng sợ chạy lung tung. Trong lúc này ở dưới sân đội A là đội nhà đang dẫn đội B 1-0, hiện giờ đã là bắt đầu bước vào những phút cuối cùng của trận đấu. Một nhóm fan của đội B đang cố cổ vũ cho đội của mình:
                      - C...ố l...ê...n, g...i...ế...t n...ó...
                      "Bụp". Một hòn đá từ phía fan của đội A quăng qua:
                      - G...i...ế...t này.
                      Bên fan B cũng không vừa, ngay lập tức cũng kiếm đại cái gì xung quanh đó ném qua trả đũa. Chẳng mấy chốc hai bên khán đài trở nên lộn xộn vì việc ném qua ném lại của hai bên. Một ông trán hói hơi cao tuổi, nhìn có vẻ là dẫn đầu của fan B vội vàng đứng lên ngăn lại:
                      - Đừng...
                      "Bụp". Ông bị ăn luôn cả một cái dép vào đầu. Tức quá ông liền chửi:
                      - Thằng chó nào...
                      "Bụp". Ông lại ăn thêm luôn một cái dép nữa. Nổi điên lên, ông chẳng còn nghĩ gì nữa vội cúi xuống tháo nhanh đôi dép ra, chưa kịp quăng thì "Bùm", quả bóng từ dưới sân do cầu thủ phá ra bay lên vô tình trúng luôn vào đầu ông làm cho ông ngã bổ ngửa...

                      Con khỉ thấy cảnh ném qua ném lại thì nó vô cùng khoái chí. Nó cũng bắt chước lượm mấy cục đá dưới chân nó lên và ném lung tung, vô tình lại ném trúng...đầu trọng tài biên. Ông trọng tài đau quá vội giơ tay lên quên mất luôn là tay đang cầm cờ. Trọng tài chính nhìn thấy thế liền thổi...việt vị đội B.

                      Cầu thủ đội B đang tấn công thì tự nhiên nghe trọng tài thổi việt vị thật vô duyên. Thế là cả đội nhào vào hùng hổ với trọng tài như muốn ăn tươi nuốt sống. Các cầu thủ la ó chửi rủa trọng tài là thổi tầm bậy, thiên vị đội nhà, làm cho ông trọng tài quá sợ hãi phải chạy ra hội ý lại với trọng tài biên và quyết định là hai đội tâng bóng lại.

                      Lúc bấy giờ con khỉ mon men lại gần khung gỗ của thủ môn đội A. Đội B vẫn đang tấn công trong giây phút tuyệt vọng để mong gỡ hòa. Một tình huống rất ngon ăn xuất hiện khi thủ môn đội A nhào ra đấm trượt bóng, bóng lăn tới chân một cầu thủ đội B, thủ môn của đội A do đang mất đà còn nằm dưới đất bỏ trống khung thành. Cả sân vận động chợt...im phăng phắt, khi thấy cầu thủ đội B đắc thắng lạnh lùng sút bóng vào khung thành bỏ ngõ, anh ta bây giờ đang nghĩ tới việc có nên cởi áo ăn mừng hay không?
                      - V...à...o...
                      Các fan của đội B nhắm mắt hét lên như điên như cuồng, trống được gõ thình thình, tiếng kèn "Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng..." vang lên như vỡ òa trong niềm vui. Mọi người thuộc fan đội B đều hua chân múa tay đầy phấn khích. Bỗng nhiên cả sân vận động như nổ tung:
                      - K...h...ô...n...g v...à...o...
                      - Ô..la...la...ô...la...la...
                      - Ha...ha...ha...hi...hi...hi...
                      ....
                      Cả sân, lẽ tất nhiên là trừ ra fan của đội B vội tung dép, tung mũ. Mọi người liền tung bất cứ cái gì có thể tung được và ôm hôn nhau mừng như bắt được vàng. Nhiều người còn đứng lên xoay đít qua lại nhún nhảy và giựt giựt như đang ở trong vũ trường. Thì ra là vào giây phút quyết định đó, con khỉ chạy vào trúng đường bóng đá vào khung thành, nó liền bị sức mạnh của quả bóng hất mấy vòng vào trong khung gỗ, còn quả bóng...nẩy lên vừa đúng lúc thủ môn đội A kịp nhảy lên ôm gọn.

                      Fan của đội B định thần nhìn lại thì thấy trong khung thành nằm...chình ình con khỉ còn quả bóng thì nằm... trong tay thủ môn. Họ trố mắt há hốc miệng tròn chữ O ngơ ngác, không thể nào tin nổi vào chuyện vừa xảy ra. Đúng lúc đó trọng tài thổi hết giờ...

                      Con khỉ sau khi bị đau vội chạy ra khỏi sân vận động, giờ nó lại lang thang trên một góc phố vắng. chiều thu lá vàng rơi ngập mặt phố xen lẫn với rác xả ra của mọi người, làm cho con đường nhìn có vẻ dơ dáy và bẩn thỉu. Các chị lao công cũng đã bắt đầu công việc của mình đi quét rác trên đường phố và bỏ vào cái xe thùng 3 bánh đẩy bằng tay. Con khỉ đang nhảy lơ ngơ sau một đống rác. Nó bỗng thấy trong đống rác có cái gì ngọ nguậy. Nó tò mò tiến lại gần thì thấy có một con người bé nhỏ đang lịm dần dần, kiến từng đàn đang bu xung quanh. Nó tưởng nhầm là đồng loại nên khe khẽ ôm lên, xoa vào đầu em bé kêu chít chít, phủi những con kiến đang bu trên người em bé.

                      Mấy chị lao công đi tới đống rác và phát hiện ra con khỉ. Mấy chị cũng phát hiện trên tay nó đang ôm một đứa bé sơ sinh, do đó vội vàng vừa kêu to vừa chạy nhanh lại, làm cho nó giật mình hoảng hồn vội leo lên cây gần đó. Một tay nó ôm đứa bé, một tay nó leo thoăn thoắt nên chẳng mấy chốc đã lên tới gần ngọn cây.

                      Chẳng bao lâu sau dưới gốc cây đã tập trung người thật đông đảo. Người hiếu kỳ cũng có, cảnh sát cũng có, phòng cháy chữa cháy cũng có, công ty quản lý cây xanh đô thị cũng có...nhưng tất cả đều vô kế khả thi, là làm sao có thể lấy được em bé an toàn trong tay con khỉ, khi mà nó ngồi chót vót ở trên ngọn cây...

                      (Còn tiếp)
                      #11
                        Toctien1 24.05.2009 20:11:17 (permalink)
                        Phần 10


                        Lại nói về tên khủng bố thứ nhất, sau khi đã có điện và có nước hắn ngủ một giấc thoải mái đến hoàng hôn. Thức dậy vẫn chưa thấy anh bạn về, hắn cầm điện thoại tính gọi điện nhưng rồi lại đổi ý cất điện thoại đi. Hắn xuống tới quầy tiếp tân gởi chìa khóa phòng rồi qua đường ghé vào một tiệm vàng. Hắn tháo sợi dây chuyền đeo trên cổ chần chừ một lát rồi cũng quyết định bán lấy tiền để xài.

                        Sau khi ra khỏi tiệm vàng, hắn ghé một quán cà phê cũng gần đó, gọi một ly cà phê đá và châm lửa rít điếu thuốc, ngả người sảng khoái lim dim mắt nghe nhạc. Một lát sau có tiếng động lịch kịch gần nơi hắn ngồi làm cho hắn phải mở mắt ra nhìn, thì thấy hai người có vẻ là văn nhân, nhà báo hay thi sĩ gì gì đó cũng đã lớn tuổi vừa ngồi xuống và cũng đang kêu cà phê ra uống. Người bên trái đeo cặp kiếng, tóc ông đã bạc gần hết trông rất đẹp lão dáng gầy gầy còn người bên phải thì trông hơi trẻ hơn một chút, tay ông ta đeo thêm cái túi loại như nhà báo, phóng viên hay dùng.
                        - Chú thấy thế nào? - Người đeo kiếng hỏi.
                        - Em thì thật là một buồn muốn nhão cả người ra. - Người trẻ hơn trả lời giọng cay đắng.
                        - Ừ. Tụi nó thiệt là chỉ giỏi đi bơi móc quá khứ của người khác. Hễ mà không thích ai là tụi nó lại hùa cùng nhau hội đồng đánh vào quá khứ của người ta, dù là một cách bỉ ổi vô liêm sỉ nhưng thật là vô cùng hiệu quả. Người bị đánh hết đường mà ngóc đầu dậy nổi. - Người đeo kiếng thở dài nói.
                        Hắn cảm thấy hơi tò mò về câu chuyện. Hắn hơi nhích cái ghế lại gần thêm chút nữa và cố nhỏng tai lên nghe ngóng. Người đeo kiếng hớp vào ngụm trà rồi nói tiếp:
                        - Chú thấy bài viết anh ra sao?
                        - Theo em thì về mặt khách quan mà nói, anh viết thế thì quả thực là đụng tới rất nhiều người. Mà anh biết rồi đấy, giới của mình có nhiều khi người ta bằng mặt chứ đâu có bằng lòng, tự nhiên anh lại tạo ra sóng gió làm gì?
                        - Nhưng anh thương nó quá phải viết vài dòng bênh nó chứ. Dù gì cũng là chơi thân với nhau bao nhiêu năm trời, giờ nó bị đánh tơi bời như thế này anh ngồi ngoài dửng dưng sao đành.
                        - Anh ơi. Nó viết như thế bây giờ chưa được đâu anh à. Em đọc nhiều lúc còn bị sốc nữa vì táo bạo quá. Nếu muốn thay đổi nếp nghĩ lâu nay thì đâu phải chỉ một sớm một chiều... - Người trẻ tuổi nói.

                        "Rầm". Cà phê văng tung tóe chảy dài từ bàn kế bên xuống đất. Hai người giật mình nhìn lên thì thấy một người đàn ông to lớn đang đứng cạnh mặt mũi đỏ hầm hầm hét:
                        - Mẹ nó. Thiệt là tức quá. Cho tụi nó một quả mìn banh xác đi.
                        Hai người hốt hoảng. Người trẻ thì cứng cả người. Người lớn tuổi thì run run, răng đánh lập cập nói:
                        - Mìn gì ạ? Tụi nào ạ?
                        Hắn sực tỉnh ra, cảm thấy mình hơi lỡ lời, vì nghề của hắn là gài mìn nên trong cơn tức giận buột miệng nói luôn. Hắn vội chữa liền:
                        - À...à...Mìn gì đâu? Tui nghe mấy ông nói chuyện thấy tức quá đi nên nói vậy thôi? Tụi nó đúng là chó má thiệt phải không?
                        - Tụi nào ạ? Đâu có ai làm gì mà chó má ạ? - Người lớn tuổi đã hơi lấy lại bình tĩnh.
                        - Thì tụi mà ông vừa bảo hội đồng gì đó... - Hắn nói to.
                        - Đâu có tụi nào đâu ạ? Ai hội đồng ai đâu ạ? - Người lớn tuổi bây giờ hình như đã hiểu ra vấn đề. Chắc là do hắn đã nghe lỏm câu chuyện của hai người vừa rồi, nên ông đã trấn tĩnh lại.
                        - Thì tụi mà mấy ông mới vừa nói tức thì nè... - Hắn ngạc nhiên.
                        - Dạ thưa ông anh, làm gì có tụi nào đâu ông anh? - Người trẻ giờ cũng đã hoàn hồn.
                        - Thế mấy ông mới nói tới tụi gì vừa rồi... - Hắn bắt đầu cáu.
                        - Làm gì có tụi nào? Chắc ông bạn hơi bị lãng tai. - Người lớn tuổi lạnh lùng nói.
                        - Tụi...- Hắn tức nghẹn cả họng.
                        - Chắc ông anh tưởng tượng ra tụi gì đó, phải không ông anh? - Người trẻ tuổi cười ruồi thêm.
                        - ...

                        "Rầm". Lần này là cà phê bên bàn của hai người văng lên tung tóe. Hắn tức quá đấm mạnh xuống bàn hét:
                        - Tụi chó...
                        - Dạ anh chửi ai là chó vậy. - Người trẻ tuổi lần này cũng bắt đầu cáu nói tiếp:
                        - Sao anh lại hất đổ hết cà phê của tụi tôi luôn thế?

                        Hắn tức muốn nổ cả tròng mắt. Tay hắn giơ lên tính đập xuống bàn lần nữa nhưng hắn vội kìm lại, vì nghĩ đến bản thân mình không thể tự ý gây sự lung tung được. Hắn cố nuốt cục tức xuống làm cho yết hầu hắn cứ chạy lên chạy xuống liên tục. Một lúc sau hắn thở hắt ra một hơi dài rồi từ từ nói:
                        - Cho tôi xin lỗi hai vị. Tôi tưởng là gặp người tâm giao, nhưng không ngờ lại gặp mấy...con ốc, để tôi tính tiền hết cho.
                        - Dạ ông anh gọi ai là...ốc. - Người trẻ tuổi hỏi tuy lễ phép nhưng hơi sốc.

                        Hắn muốn nổi sùng cự lại nhưng rồi chẳng buồn cãi lý. Hắn vội kêu bồi tính tiền và bước nhanh ra khỏi quán cà phê. sau khi ra ngoài hít một hơi dài không khí trong lành, cảm thấy nhẹ bớt người hắn từ từ bước đi.

                        Trong khi đó ở trong quán hai người kia nhìn nhau:
                        - Hú hồn. Đúng là gặp thằng dở dở ương ương...

                        PS: Đánh vào quá khứ như chuyện lùm xùm quanh hai ông bạn thân tâm giao họ Trịnh.

                        (Còn tiếp)
                        #12
                          Toctien1 27.05.2009 14:04:02 (permalink)
                          Phần 11

                          Lại nói về tên khủng bố thứ hai sau khi đã ra khỏi tiệm hớt tóc nữ, hắn cứ vừa đi vừa gãi đầu vì ngứa. Hắn bực tức chửi thầm trong bụng:
                          - Cái bọn chó chết này không cúp điện cúp nước vào lúc khác, mà nhè đúng ngay lúc ông mày đang thư giãn thì lại cúp, làm cho ông mày phải mất cả hứng.
                          Lúc bấy giờ hắn đang đi ngang một tiệm bán ti vi lớn. Hàng chục cái ti vi thì đang phát một chương trình quảng cáo, chương trình này lại quảng cáo một sản phẩm tương đối đặc biệt, đó chính là...bao cao su. Hắn nhìn chương trình quảng cáo và hắn tự nhiên nhớ đến một chuyện đã lâu làm hắn bật lên tiếng cười sảng khoái quên hết cả bực bội. Trong một lần đi nhậu với bạn bè, hắn được một anh bạn kể một câu chuyện làm hắn và cả bàn cười nghiêng ngả:
                          " Một đứa bé út trong một gia đình có ba đứa con một hôm tò mò hỏi mẹ nó:
                          - Mẹ ơi. Cho con hỏi tí mẹ ơi?
                          - Con hỏi vậy gì con yêu? - Mẹ nó ôm nó vào lòng âu yếm xoa đầu nó.
                          - Tại sao mẹ lại đặt tên cho anh Hai con là "Cơn giông"?. - Nó ngước đôi mắt thật ngây thơ nhìn mẹ nó.
                          - À. Tại vì ba mẹ muốn nhớ tới kỷ niệm tạo ra anh Hai con trong một đêm mưa bão bùng đầy mạnh mẽ. - Mẹ nó mơ màng trả lời.
                          - Thế còn anh Ba sao mẹ lại đặt tên cho ảnh là "Hoa cải"?. - Nó lại hỏi.
                          - Tại vì ba mẹ muốn nhớ tới kỷ niệm cánh đồng hoa cải đầy yên bình khi tạo ra anh Ba con. - Mẹ nó cũng mơ màng khi trả lời.
                          Mãi một lúc lâu không thấy đứa con hỏi gì nữa, mẹ nó cúi xuống nhìn thì thấy nó cũng đang mơ màng. Mẹ nó hơi ngạc nhiên hỏi:
                          - Con đang nghĩ gì mà trầm tư thế con yêu?
                          - Con lại đang nghĩ tới "Bao-cao-su-rách", chắc là một nơi nào đó rất đẹp và nên thơ trên trái đất này..."

                          Một vài người đi ngang, ngó thấy hắn tự nhiên nổi lên tràng cười khi hắn nhìn thấy quảng cáo bao cao su trên ti vi, liền nhăn mặt nhìn hắn một cách ngạc nhiên phán:
                          - Đồ mất nết...

                          Hắn đến một cửa hàng Net nhìn rất to và đông người, quảng cáo kín đặc mấy tầng lầu từ trên xuống, xe xếp đầy trước cửa tràn ra tới ngoài đường. Từ ngoài cửa hắn đã nghe những âm thanh chát chúa, ồn ào phát ra từ những chiếc loa vi tính và sự nhốn nháo, hỗn độn của đám trẻ đang chơi trong quán. Hắn nhìn đồng hồ lưỡng lự một chút rồi bước vào. Hắn nghĩ nếu giờ về khách sạn dùng máy thì lâu quá, sẵn có tiệm Net ở đây hắn dự định gởi luôn một E-mail cho tổ chức để báo cáo tình hình trong ngày.

                          Coi quán là một cô gái trẻ. Hắn bước vào hỏi:
                          - Có máy nào riêng tư một chút không em?
                          - Có anh. Anh lên lầu vào phía góc trong. Đảm bảo một mình anh một góc trời riêng tư luôn. - Cô gái mỉm cười nhìn hắn. Cô không lạ gì với những khách hàng thích những không gian riêng cho mình khi lướt Net. Cửa hàng của cô cũng bố trí máy dành cho những vị khách như thế, với giá cao hơn bình thường một chút.

                          Phía trên lầu thật rộng rãi, chia thành các ngăn rộng hơn nhiều và khoảng cách cũng cách xa nhau hơn dưới lầu giữa các máy, đồng thời có thêm những chậu cảnh tạo khung cảnh thật êm đềm và kín đáo. Không gian thật yên lặng đúng như lời cô gái nói, hoàn toàn riêng tư, khác xa sự ồn ào náo nhiệt lúc hắn vào quán. Hắn đi ngang một máy mắt vô tình khẽ liếc nhìn sơ vào, thì thấy trên máy hiện lên những cảnh của...người lớn, ngồi trước máy là một...cô gái. Hắn lắc đầu, nhanh chóng bước qua và ngồi vào máy phía góc trong cùng. Hắn vừa ngồi xuống bấm máy, cô gái hồi nãy đẩy ghế chạy ra xa máy tính và kêu hắn:
                          - Anh ơi?
                          - Gì vậy em. - Hắn ngạc nhiên, không lẽ cô gái rủ hắn xem phim...người lớn.
                          - Anh nhảy cặp Au với em nha. - Cô gái đề nghị chơi game Audition một cách tự nhiên.
                          - Anh không biết chơi trò đó em à. - Hắn càng ngạc nhiên hơn.
                          - Vậy anh là cao thủ võ lâm hả? - Cô gái ý muốn nói hắn chơi trò Game Võ lâm truyền kỳ.
                          - Cao thủ là sao? - Hắn lơ mơ không hiểu.
                          - Vậy anh không chơi Game? - Cô trả lời bằng một câu hỏi.
                          - Không. - Hắn lắc đầu.
                          - Vậy anh lên đây Chat hả? - Cô gái hỏi tiếp vẻ hơi tò mò.
                          - À...ừ...không, anh...anh...đọc báo. - Hắn lúng túng vì không ngờ lại có người quan tâm đến chuyện hắn lên đây.
                          - Thôi mà anh. Còn giấu em nữa. Lên trên này thì chỉ có Chat Sex hoặc xem phim Sex hoặc chơi Game, nếu không thì chẳng lẽ anh lại lò mò vào mấy trang phản động. - Cô gái cười hềnh hệch.
                          - À... - Hắn tự nhiên cảm thấy như bị đánh trúng tim đen vì câu nói vô tình của cô gái. Hắn nhất thời lúng túng chẳng biết nói sao cho phải.
                          May cho hắn là lúc đó điện thoại của cô gái reo. Cô dịch cái ghế lại gần bàn và cầm điện thoại lên để nghe. Hắn thở phào vào máy mở Mail lên. Trong lúc hắn đang cắm cúi gõ thì hắn bỗng nghe một mùi hương thoang thoảng, thì ra cô gái đã ở sau lưng hắn từ hồi nào cười nói:
                          - Trời đất ơi! Tưởng anh làm gì hóa ra là gởi meo cho mèo. Hì hì...
                          - Này. Sao em không về chỗ của mình đi. Người ta làm cái gì thì mặc kệ người ta chứ. - Hắn cáu thật sự, mặt đỏ lên giận dữ.
                          - Anh ơi. Làm cái gì mà giận dữ dzậy. Người ta...người ta muốn làm quen anh không được à. - Cô gái cười phớt lờ sự giận dữ của hắn.
                          - Nhưng anh... - Hắn xìu xuống khi thấy nụ cười tươi của cô gái. Hắn tính nói bận nhưng lại sợ cô gái cứ luẩn quẩn sau lưng thì hắn không thể viết Mail được, nên đành phải xoay ghế tiếp chuyện với cô gái:
                          - Sao em lại muốn làm quen với anh?
                          - Anh thấy em có đẹp hông? - Cô gái không trả lời mà nhìn xoáy vào hắn, hơi cúi người xuống để lộ bộ ngực xuân mơn mởn của mình.
                          Hắn thấy tim mình đập hơi mạnh. Nhìn kỹ lại thì cô cũng đẹp thật, nhưng mà sao cô gái chủ động đến thế. Không lẽ...không lẽ cô vừa coi ...cái kia xong nên...Hắn tự nhiên thấy miệng trở nên khô khốc, nuốt vội nước miếng vào cổ hắn lắp bắp nói:
                          - Có...có. Em...em đẹp lắm.

                          (Còn tiếp)
                          #13
                            Toctien1 29.05.2009 23:23:06 (permalink)
                            Phần 12

                            Tên khủng bố thứ nhất cảm thấy đói sau khi đã nuốt cục tức trong quán cà phê vừa rồi vào bụng. Hắn bây giờ đang đi ngang một quán cơm bình dân đông khách. Mùi thơm của thức ăn thơm nức mũi làm cho bụng hắn càng trở nên thêm cồn cào. Hắn liền vội ghé vào và kêu chủ quán làm một dĩa cơm. Liếc nhìn xung quanh hắn thấy những người đang cắm cúi ăn là những người dân lao động đủ các tầng lớp. Từ một chị bán vé số đến các anh xe thồ, xe xích lô, gái bán hoa rẻ tiền...cho tới những anh chị sinh viên, công chức, khách du lịch...

                            Hắn cũng lặng lẽ ăn như mọi người, thì một chị bán vé số bước lại chìa xấp vé số trước mặt hắn. Hắn bực mình bảo:
                            - Người ta đang ăn mà cứ chìa chìa trước mặt vậy bà?
                            - Mua dùm cho em đi anh. Nhìn anh là em biết anh thuộc loại người may mắn đó. - Chị bán vé số miệng xởi lởi nịnh hắn.
                            - May cái con...khỉ - Hắn nghĩ đến những chuyện xảy ra ngày hôm nay, tức quá quát thật to, miệng hắn phun ra cả cơm vào người chị bán vé số. Chị bán vé số giật nẩy cả mình, suýt nữa thì đánh rơi xấp vé số xuống bàn. Đúng vào lúc đó từ bên ngoài bước vào một cô gái đẹp như hoa hậu, đến ngồi đối diện trước mặt hắn đồng thời gọi chủ quán:
                            - Làm dùm cho em đĩa cơm.
                            Cô gái quay lại nhìn hắn cười tươi như hoa nở. Hai tay cô đưa lên tháo dây cột tóc và ngửa cổ vuốt mái tóc dài rồi từ từ cột lại. Hắn chợt nhìn cô như si ngốc. Cô thật là...đẹp quá. Hắn vội quờ tay...chụp luôn cọc vé số của chị bán vé số, nhưng mắt vẫn không rời cô nói nhanh:
                            - Để tôi lấy hết dùm cho.
                            Chị bán vé số mừng quýnh, tay chân chị run rẩy, lật đật xin phép hắn cho đếm lại số tờ rồi nói số tiền. Hắn móc tiền ra trả và không quên bo thêm cho chị bán vé số. Chị cảm ơn hắn rối rít và cảm tạ trời đất hôm nay thật là may mắn đã gặp được ông khách sộp, có thể được về nhà sớm chơi với con.
                            - Anh là người hay chơi vé số à? - Cô gái quan sát hắn và mỉm một nụ cười hỏi.
                            - Không. Anh thì mong gì vào mấy tờ vé số? Chỉ là mua dùm cho họ tội nghiệp. - Hắn cười ha hả nổ tung trời với cô gái và nhanh tay rút luôn một nửa xấp vé số đưa cho cô.
                            - Thôi anh à. Em không lấy đâu. - Cô gái từ chối.
                            - Chỉ là vé số thôi mà em. Cầm dùm cho anh đi. Biết đâu số của em hên thì sao? - Hắn vừa nài nỉ vừa nịnh cô gái.
                            - Anh thật là người tốt. - Cô gái khen hắn và cũng miễn cưỡng cầm lấy cho hắn vui lòng.
                            - Người đẹp như em mà cũng ăn cơm bình dân sao? - Hắn tò mò hỏi cô gái.
                            - Sao lại không hả anh? Cơm ở đây vừa rẻ lại vừa ngon. Cũng như anh vậy thôi. - Cô gái cười hé lộ hàm răng đều trắng muốt như ngọc trả lời rồi nói tiếp:
                            - Em bán hàng cũng ở gần đây nên nhiều lúc đói thì ghé ăn luôn cho tiện. - Cô chỉ tay qua phía bên kia đường. Hắn nhìn theo tay cô thấy một cửa hàng bán đồ chơi to đùng, có rất nhiều xe dựng trước cửa.
                            - Anh cũng hay ăn ở đây à? - Cô gái hỏi lại hắn.
                            - À...cũng thỉnh thoảng...- Hắn hơi lúng túng khi trả lời.
                            - Nhìn anh em đoán anh là dân kinh doanh phải không? - Cô gái hỏi tiếp.
                            - À...cũng gần như vậy...- Hắn ngập ngừng trả lời đại.

                            Vừa lúc đó có một đứa trẻ đánh giày đi tới mời hắn:
                            - Chú ơi. Để cháu đánh giày cho chú nha?
                            Hắn tính là thôi nhưng trước mặt người đẹp thì hắn lại không nỡ từ chối đứa bé, vì đã lỡ hồi nãy nổ với cô gái là biết thương người nghèo. Hắn bảo đứa trẻ:
                            - Giày chú là giày xịn đấy. Cháu ráng đánh cho khéo lát chú cho thêm nha cháu.
                            Đứa bé vâng vâng dạ dạ rồi cầm đưa cho hắn đôi dép nhựa và mang đôi giày đi ra ngoài. Cô gái lúc này cũng đã ăn xong kêu chủ quán tính tiền. Hắn vội vàng ngăn cô:
                            - Ấy. Để đó anh tính cho. Coi như anh mời em.
                            Hắn cố ga lăng với cô gái và cô cũng không nỡ từ chối trước sự hào phóng đầy nhiệt tình của hắn. Hắn ngồi nói chuyện vu vơ với cô thêm một lúc nữa để chờ thằng bé đánh giày, trong bụng hắn đang nhẩm tính tối nay có lẽ sẽ mời cô đi chơi vũ trường với hắn. Càng nhìn cô hắn càng mê mẩn bởi sắc đẹp lộng lẫy và cách ăn nói đầy lịch thiệp của cô. Nhưng mãi một lúc lâu sau hắn chờ hoài cũng không thấy thằng bé, hắn đành phải ra ngoài quán nhìn thì phát giác ra là không thấy bóng dáng thằng bé đâu nữa. Hắn hỏi mọi người xung quanh thì mọi người nhìn hắn thương hại:
                            - Anh bị nó lừa lấy đôi giày rồi. Tụi nó giờ quỷ lắm anh ơi.
                            Hắn điên cả người nhìn xuống chân bây giờ dở khóc dở cười, chân đi đôi vớ tròng vào đôi dép nhựa giống như người bị bệnh kinh niên. Cô gái an ủi hắn:
                            - Thôi lỡ mất thì thôi anh. Mua tạm đôi khác dùng vậy.
                            - Ừ. Chắc phải mua đôi khác thôi chứ biết làm sao bây giờ. - Hắn gượng cười nói tiếp:
                            - Có hiệu giày nào ở gần đây không em?
                            - Đi qua hai ngã tư là có một tiệm giày đó anh. Đi với em, em chỉ cho - Cô đáp nhiệt tình và chỉ lên phía trên.
                            Hắn nhìn cô đầy cảm kích. Vừa đi được vài bước cô bỗng hỏi:
                            - Xe anh đâu?
                            - À...anh...anh mới về nước nên không đi xe. - Hắn đành phải nói thật với cô gái.
                            - Woa. Anh là Việt kiều hả? - Cô gái tròn xoe mắt nhìn hắn.
                            - Ừ. - Hắn gật đầu một cách kiêu hãnh nhìn cô gái.
                            - Vậy anh chờ ở đây đi. Em đi lấy xe chở dùm anh nha? - Cô gái bước vội qua đường.
                            Hắn nhìn theo cô lòng thấy reo vui và trong đầu hắn đang nảy sinh nhiều dự định...

                            (Còn tiếp)
                            #14
                              Toctien1 01.06.2009 18:50:06 (permalink)
                              Phần 13

                              Lại nói về chú khỉ đang ẵm dứa bé sơ sinh, giờ thì nó vắt vẻo ở tuốt trên đầu ngọn cây. Cả một đám người bu xung quanh ở dưới cũng đang bàn tán xôn xao:
                              - Làm sao bây giờ nhỉ? Có ai nghĩ ra cách nào không?
                              - Hay là chờ cho nó xuống?
                              - Chờ thì tới chừng nào nó mới xuống?
                              - Hay dùng xe chuyên dụng của đô thị đưa người lên?
                              - Lỡ nó làm rớt dứa bé thì sao?
                              - Hay là ta kiếm vài miếng bạt rồi đỡ bao quanh gốc cây?
                              - Khùng hả pa...
                              ...
                              Rốt cuộc rồi chẳng có ai nghĩ ra được cách nào. Bỗng từ xa văng vẳng tiếng loa phát ra từ trên một chiếc xe đạp vọng tới:
                              "...Không có một loại hóa chất nào so sánh được, một sản phẩm keo tốt nhất hiệu quả nhất, mà trung tâm ứng dụng công nghệ hóa màu vừa cho ra đời... Đó là keo dính chuột. Vậy kính mong anh chị, bà con cô bác hãy hưởng ứng cho phong trào ba diệt, là diệt chuột, diệt ruồi, diệt muỗi..."

                              Chiếc xe đạp càng đi tới thì âm thanh nó càng vang lên ầm ĩ, cứ nheo nhéo cái giọng đều đều một bên tai. Một cảnh sát bực mình bước ra gắt:
                              - Tắt dùm tôi cái âm thanh đi ông nội.
                              Anh lái xe đạp vội vàng tắt âm thanh và bước nhanh xuống đất. Mọi người quay lại nhìn thì thấy trên xe đạp ở đằng trước xe, ở đằng sau xe đều trương lên cái bảng ghi rõ to:
                              "Keo dính chuột
                              Chữa hôi nách
                              Chà trắng răng
                              Xâu lỗ tai"
                              nhìn thật giống như...một bài thơ ngẫu hứng.

                              Anh ta thấy mọi người tập trung đông đảo, liền mừng rỡ nhanh chóng tiếp thị với cái miệng dẻo quẹo:
                              - Thuốc chữa hôi nách hàng đặc hiệu đây, bảo đảm chỉ dùng vài lần là thoải mái tự tin đi chơi với người yêu, không còn sợ cảnh vừa nói chuyện với người khác vừa phải làm cho người ta phải bịt mũi nè. Thuốc trắng răng hàng xịn của Mỹ đây, dùng một lần thôi là nụ cười còn đẹp hơn mấy cô quảng cáo kem đánh răng luôn. Cô nào muốn đeo khuyên tai mà chưa có đục lỗ, thì chỉ một phút thôi không đau...
                              - Cút mẹ mày đi. Người ta đang rối trí mà mày ở đâu chui ra buôn với bán. - Một người tức giận văng tục.
                              - Dạ. Có chuyện gì vậy anh? - Anh chàng xe đạp giật mình tò mò hỏi lại.
                              - Con khỉ nó ôm một đứa nhỏ sơ sinh đang nằm tít trên cao kia kìa, chẳng có cách nào lấy dược đứa nhỏ trong tay nó cả. - Chị quét rác lên tiếng.
                              Anh ta nhìn theo hướng tay chị chỉ thì thấy xa xa trong đám lá phía trên ngọn cây, có một con khỉ trên đó và bên tay nó hình như là đang ôm cái gì đó. Anh nhìn một lúc lâu rồi bỗng như vừa phát hiện ra điều gì, quay lại nói với chị quét rác:
                              - Em có cách rồi chị ơi.
                              - Cách gì dzậy em? - Mọi người nghe anh ta nói liền xúm lại hỏi.
                              - Là như vầy...như vầy... - Anh ta nói cho mọi người nghe cách của mình. Mọi người đồng thanh kêu:
                              - Ồ. Thật là hay quá đi. Vậy thì cứ thế mà làm.

                              Lại nói về tên khủng bố thứ hai trong tiệm Net, đang ngẩn ngơ trước sự làm quen của cô gái. Trong đầu hắn lúc này nảy sinh vô vàn ý nghĩ, khi thấy sự chủ động của cô gái. Cô gái nhìn vào mắt hắn ỡm ờ hỏi:
                              - Anh mới tới đây lần đầu?
                              - Ừ. - Hắn lúc này đã hơi trấn tĩnh lại.
                              - Anh có bao giờ nghe nói đến chuyện "Cứu Net". - Cô gái cười một cách lả lơi.
                              - Cũng có nghe. - Hắn loáng thoáng nhớ lại mấy bài báo có nói về mấy cô gái không có tiền trả tiền Net, ngồi đồng ở quán và chờ một người nào đó trả tiền dùm, sau đó đổi lại là...Không lẽ cô này cũng thuộc dạng đó? Hắn nhìn lại cô lần nữa và cảm thấy cũng rất hấp dẫn, cổ họng hắn chợt khô lại làm hắn nuốt vội nước miếng.
                              - Em thì bây giờ cũng đang cần người cứu nè. Anh có thể cứu em không? - Cô bước lại gần hắn thêm tý nữa, mùi hương trên người cô tỏa ra làm hắn ngất ngây.
                              - Tưởng chuyện gì, chuyện đó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng tại sao anh phải cứu em? - Hắn bắt đầu tự tin mặc cả.
                              - Em sẽ...- Cô gần như ngả vào người hắn.

                              Sau khi thanh toán tiền cho cô gái, hắn và cô thuê một chiếc tắc xi đến một nhà nghỉ theo sự chỉ dẫn của cô gái. Hắn và cô bước vào phòng. Hắn cảm thấy thật may mắn. Nhìn cô gái bước vào phòng tắm hắn rút điếu thuốc ra châm lửa, ngả người lên trên giường thở ra một hơi thuốc mơ màng...Cô gái bây giờ xuất hiện trước mặt hắn trong chiếc khăn tắm quấn quanh người, làm cho hắn như nửa tỉnh nửa say. Hắn ngồi dậy tính ôm lấy cô, thì cô nhẹ nhàng nũng nịu đẩy hắn ra:
                              - Đi tắm đi anh.

                              (Còn tiếp)
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 28 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9