MỖI THỨ MỘT TÝ (Truyện dài).
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 28 trên tổng số 28 bài trong đề mục
Toctien1 04.06.2009 00:40:56 (permalink)
Phần 14


Tên khủng bố thứ hai vào phòng tắm khe khẽ huýt sáo, hắn vừa tắm và vừa phấn khích khi nghĩ đến những giây phút sắp tới. Hắn tắm một cách vội vã cho xong và sau đó quấn chiếc khăn tắm quanh người, vừa bước ra hắn vừa cười nói với cô gái:
- Em...- Hắn bỗng dừng lại đột ngột sững sờ trong khi miệng vẫn còn đang há ra và trong lòng hắn lúc này chợt trỗi lên một cảm giác thật bất an.
Không nhìn thấy bóng dáng của cô gái ở đâu trong phòng và thậm chí quần áo của hắn cũng không thấy luôn. Hắn vội giật mình đánh thót, bóp tiền và điện thoại hắn để cả trong túi quần. Hắn liền chạy vội ra mở cửa, dọc theo hành lang vắng tanh, không một bóng người. Chợt có tiếng mở cửa, phòng bên cạnh vừa bước ra một cô gái, cô nhìn hắn và che miệng cười khúc khích khi ngó thấy hắn đứng chơ vơ giữa hành lang với cái khăn tắm quấn quanh người.

Hắn bây giờ thì chẳng còn nghĩ đến thể diện gì nữa, vì trong bóp của hắn có một vật rất quan trọng không thể để mất được, hắn trên người cứ như thế mà lao nhanh ra quầy tiếp tân hấp tấp hỏi:
- Em ơi. Em có thấy cô gái vừa vào hồi nãy với anh không?
Đứng ngay quầy tiếp tân là một anh chàng trẻ tuổi, liếc nhìn hắn thấy trên người chỉ quấn độc mỗi cái khăn tắm chạy ra với vẻ hoảng hốt, anh ta mắc cười mà không dám cười trả lời:
- Em mới vừa thấy chị đó ra ngoài...
- Chết anh rồi em ơi. Nó lấy cả bóp tiền và máy di động của anh, cả quần áo của anh cũng không thấy ở đâu luôn. - Hắn gần như sụm xuống nói.
- Chứ bộ chị đó không phải là bồ của anh à? - Tiếp tân bây giờ cũng xanh mặt hoảng sợ hỏi.
- Không. Anh...mới...quen. - Hắn lắp bắp trả lời.

Nghe tiếp tân nói cô gái chỉ đi ra người không, hắn hy vọng quay về phòng lục lại thì phát hiện bộ quần áo nhét dưới nệm. Hiển nhiên như hắn nghĩ, bóp tiền và cả di động của hắn đã không còn. Hắn vừa bận đồ vừa tức giận lầm bầm rủa cô gái:
- Đồ quỷ cái mắc dịch thối tha.
Hắn thả người ngồi phịch xuống giường một cách chán nản, vừa hút thuốc vừa suy nghĩ đau cả đầu để làm sao tìm cho được cô gái kia. Vào lúc đó thì có tiếng gõ cửa phòng, hắn vội bước ra và giật mình thon thót, khi nhìn thấy anh tiếp tân và một người nữa bận sắc phục cảnh sát.

Tiếp tân nhìn hắn cười thông cảm:
- Có anh cảnh sát khu vực vừa mới ghé qua kiểm tra, sẵn em báo cho ảnh biết là anh bị mất cắp luôn.
"À, thì ra là vậy, thật là cái thằng nhiệt tình không đúng lúc", hắn nghĩ thầm trong bụng và dần dần trấn tĩnh lại, lạnh lùng nói:
- Đâu có mất gì đâu em.
Tiếp tân trợn mắt ngạc nhiên nhìn hắn:
- Sao hồi nãy anh vừa mới...
- Anh nhầm. Anh để quên trong phòng tắm và vừa mới kiếm lại được rồi.
- Vậy là anh không mất? - Tay cảnh sát nhìn hắn hỏi.
- Không? - Hắn khẳng định.
- Ê. Mấy ông rảnh quá hả? - Tay cảnh sát nhìn qua nhìn lại hai người vẻ bực tức ra mặt.
- Em...em...Hồi nãy tại ảnh gần như là...ở truồng, chạy xuống nói với em là mất cắp mà...Phải không anh? - Tay tiếp tân xoắn tay nhìn sang hắn vẻ năn nỉ, cầu khẩn nhờ hắn nói dùm một tiếng.
- Ờ...Tính anh lãng đãng vốn hay quên nên hồi nảy lại tưởng nhầm là mất. Dù sao thì cũng xin cảm ơn sự nhiệt tình của em. Cảm ơn anh cảnh sát, tôi thật đã làm phiền anh chuyện không đáng. - Hắn nhìn qua tay cảnh sát cười một cách xun xoe.

Tay cảnh sát quay nhanh bước đi, nhưng chỉ được vài bước đột nhiên bỗng dừng lại, từ từ xoay người nhìn thẳng vào mắt hắn hơi nghi ngờ hỏi:
- Hình như ông có nói là có một cô gái mới quen...
- Cô gái đó là bạn gái tôi. - Hắn hơi đánh lô tô trong bụng, nhưng ngoài mặt thì vẫn tỉnh queo.
- Vậy à? - Tay cảnh sát nhìn qua tiếp tân, trong ánh mắt bỗng lóe lên nhiều tia sáng.
- Sao...sao hồi nãy anh lại nói với em là mới quen? - Tiếp tân bây giờ cảm thấy lơ mơ không thể hiểu nổi.
- À...tôi có nói vậy sao? - Hắn lấp liếm.
- Ông có bị gì không thế? - Tay cảnh sát nhìn hắn vẻ thật khó hiểu.
- Nhiều lúc tôi...có tính hay quên, nói chung...là không có chuyện gì đâu anh cảnh sát. - Hắn cảm thấy ngày càng bí, cố gắng đuổi tay cảnh sát đi càng nhanh càng tốt.
Nhưng hình như tay cảnh sát bây giờ lại cũng không muốn đi, nhìn hắn dò xét tiếp tục hỏi:
- Cô gái bạn anh đi đâu vậy?
Hắn đột nhiên cảm thấy tay cảnh sát này phiền toái quá. Bỗng trong đầu hắn tự nhiên nghĩ đến một điều, nếu hắn mà không nhanh chóng đánh lạc hướng, thì tay này hỏi vòng vòng đâm ra lôi thôi to. Hắn vội cười phân trần:
- Cô ấy...cô ấy...chắc là đi mua cái gì đó. À, cho tôi mời anh ly cà phê nha và cũng để trình bày cho anh rõ hơn.
Hắn khép vội cửa phòng và nhanh chóng mời anh cảnh sát qua bên kia đường uống ly cà phê. Khi đã yên vị trong quán và đang nhấm nháp ly cà phê hắn mới mở lời:
- Thật ra cô ấy cãi lộn với tôi, tính con gái mà anh biết đấy. Cô ấy nghĩ tôi có bồ mới nên tức giận bỏ đi. Làm phiền đến anh tôi thật ngại quá, anh ngồi đây chờ tôi một chút xíu nha.
Hắn về lại nhà nghỉ gặp tay tiếp tân, tháo chiếc nhẫn trên tay thảy cho anh ta và vừa nói vừa chỉ qua quán cà phê:
- Chú mày đi bán nhanh liền dùm cho anh, sau đó mang tiền qua quán bên kia cho anh, lát nữa anh thưởng.

Sau khi đã dúi cho tay cảnh sát một ít lộc, tay cảnh sát cười vui vẻ bắt tay hắn ra về, còn hắn cũng nhanh chóng trả phòng và thuê chiếc tắc xi quay trở lại quán Net để hỏi thăm tin tức về cô gái.

(Còn tiếp)
#16
    Toctien1 06.06.2009 23:54:42 (permalink)
    Phần 15


    Lại nói tới tên khủng bố thứ nhất sau khi đã bị mất đôi giày và được cô gái tốt bụng chở dùm tới cửa hàng bán giày. Cô chờ cho hắn xuống xe và sau đó chào hắn:
    - Chào anh nhé. Em về đây.
    - Khoan đã em, nếu đã giúp anh thì giúp cho trót đi. - Hắn nở nụ cười ranh mãnh nói với cô, cố không bỏ lỡ dịp may.
    - Sao anh? - Cô gái ngạc nhiên hỏi lại.
    - Anh thì thật không rành lắm về giá cả và kiểu dáng, em hãy lựa dùm cho anh nhé. - Hắn cố gắng kiếm một cớ, lòng thầm mong cô đồng ý.
    - Cũng được. - Cô gái nhìn vẻ mặt khẩn cầu của hắn, trù trừ một lát rồi cuối cùng đồng ý.

    Dựng xe trước cửa hàng, cô cùng với hắn vào hiệu giày để lựa giày. Hắn thì không nhìn gì đến những đôi giày đẹp đang trưng bày khắp nơi trong cửa hàng, mà cứ đực ra ngắm cô chăm chăm, càng ngắm hắn càng cảm thấy say đắm trước vẻ đẹp đến hút hồn của cô. Cô lúc này chỉ một đôi trong tủ kiếng hỏi hắn:
    - Anh thích kiểu này không? Em thấy anh của em cũng đang mang loại này.
    - Ừ. - Hắn gật đầu chẳng cần nhìn đôi giày đó mà chỉ nhìn vào cô.
    Sau khi đã mua đôi giày xong, hắn lại kiếm cớ:
    - Anh mời em đi uống nước để cảm ơn em nha.
    - Thôi anh à, dịp khác đi, em còn phải về bán hàng. - Cô gái từ chối.
    - Vậy em...em có thể chở dùm anh về khách sạn của anh nha, cũng gần đây thôi em. - Hắn lại kiếm cớ để kéo dài thời gian ở bên cô.

    Khi hắn vừa định leo lên xe thì cô bỗng nhìn vào tiệm vàng gần đó và như chợt nhớ ra điều gì liền nói với hắn:
    - Anh chờ em một chút xíu. Em đang tính sắm cái mặt dây chuyền, sẵn có tiệm vàng đây em ghé vào lựa một tý, xong rồi chở anh về luôn nghen.
    Hắn và cô đồng thời ghé vào tiệm vàng. Nhìn thấy sẵn có cái ghế trống hắn ngồi xuống và rút thuốc ra châm lửa hút, trong khi đó cô gái đang đứng ở quầy lựa món trang sức cho mình. Hắn vừa ngồi đó vừa mê mãi nhìn cô và vừa nghĩ cách là làm sao tối nay mời được cô đi nhảy vũ trường với hắn. Hắn hơi phân vân trong lòng là không biết cô đã có bạn trai chưa, nếu chưa có thì tốt quá nhưng không lẽ cô đẹp như thế này mà lại chưa có. Hắn bỗng gạt phăng ý nghĩ đó đi và nhủ thầm trong bụng mặc kệ cho cô là có hay chưa, hắn dự định là sẽ quyết tâm trồng cây si với cô.

    Đột nhiên hắn bỗng thấy cô đi ra ngoài nghe điện thoại, sau đó cô lại hấp tấp leo lên xe chạy đi. Hắn tự nhiên giật nẩy mình, sao cô không nói gì với hắn mà bỏ đi luôn vậy. Hắn còn đang mãi nghĩ ngợi miên man, thì nhân viên của tiệm vàng bước tới lịch sự hỏi hắn:
    - Chị nhà đi đâu vậy anh?
    - Không biết? - Hắn lơ ngơ trả lời.
    - Vậy ai trả tiền cho bọn em? Chị nhà mua cái mặt dây chuyền giá...- Nhân viên nói tiếp, mặt lúc này đã bắt đầu lạnh lùng.
    - Tôi...- Hắn định đính chính là chỉ mới vừa quen cô gái, nhưng lại sợ rằng người ta không tin. Vì rõ ràng rành rành là hắn cùng với cô đi chung một xe vào đây, rồi không khéo lại dây dưa rầy rà với cảnh sát vì một chuyện không đâu. Do đó hắn vừa mở lời liền vội vàng dừng lại.
    - Thế thì cho bọn em xin... - Tay nhân viên bây giờ mặt đã giãn ra thành nụ cười nói.
    - Không...- Hắn tính nói là anh này hiểu nhầm câu nói của hắn.
    - Dạ sao ạ? - Tay nhân viên mặc dù lễ phép nhưng lại nhanh chóng tắt nụ cười nhìn hắn ngạc nhiên.
    - Trời ơi...- Hắn hét một tiếng phẫn uất, vì đột nhiên hắn vừa nghĩ ra là mình bị lừa.
    - Là thế nào ạ? - Tay nhân viên cũng bắt đầu lớn tiếng.
    - Là... - Hắn nhìn quanh thấy mọi người bây giờ đang chú ý nhìn hắn, nên bỏ lửng luôn câu nói.

    Hắn đỏ ửng cả người lên vì tức, suy nghĩ đắn đo một lát rồi cũng đành phải rút tiền ra thanh toán. Cái mặt dây chuyền quả không rẻ, cũng gần một nửa số tiền hắn đã bán đi sợi dây chuyền của hắn. Hắn vừa trả tiền vừa bực muốn điên cả người lên. Cô việc gì phải làm như thế đối với hắn, nếu sau này đã quen, hắn chỉ cần là cô thích, nhiều hơn thế gấp mười lần hắn cũng không tiếc. Tại sao cô đàng hoàng đẹp đẽ như thế kia, nãy giờ cố làm bộ làm tịch giúp cho hắn, rồi lại giở trò khỉ dụ hắn vào đây và sau đó cô kiếm cớ chuồn đi, để cho hắn phải trả tiền một cách bất đắc dĩ như thế này?

    Hắn không tiếc tiền, nhưng trong lòng hắn cảm thấy phẫn nộ vô cùng. Sao ở đời chỉ hở ra một chút là người ta lại cứ lừa lọc nhau như vậy? Ngay cả một con vật như con khỉ ngây thơ là thế, mà cũng bắt chước con người móc túi ăn cắp. Hắn cảm thấy thật chán ngán, bụng ấm ức nhẩm tính là phải gặp cô gái kia hỏi cho ra lẽ, vì sao cô lại nỡ làm thế đối với hắn. Bao nhiêu mơ mộng nãy giờ nảy sinh trong lòng hắn đối với cô đã biến đi đâu sạch bách, hắn giờ đây chỉ còn lại nỗi giận dữ pha lẫn chua xót ngậm ngùi...

    (Còn tiếp)
    #17
      Toctien1 11.06.2009 19:09:06 (permalink)
      Phần 16


      Lại nói về anh chàng bán keo dính chuột, sau khi anh ta đã chỉ cho mọi người biết cách lấy đứa bé từ trong tay con khỉ, mọi người đều trầm trồ gật gù khen hay lia lịa và cho là diệu kế, có một người vội vàng leo lên xe phóng đi. Tất cả mọi người bắt đầu tản ra dần dần tụ về một hướng phía sau gốc cây một khoảng cách xa. Chị quét rác nhanh chóng chạy vào một hàng cơm ở phía đầu đường, mượn một cái mâm và dốc hết tiền túi mua luôn một con gà quay vàng óng. Một lát sau người đi xe máy hồi nãy đã quay về trở lại, lấy trong xe ra một bịch ni lon to chứa đầy các múi sầu riêng đã được tách từ vỏ.

      Anh chàng bán keo dính chuột chạy lại xe đạp, mở cái bọc to trên xe lấy ra một vài hộp nhỏ, một cách cẩn thận rưới chất lỏng từ trong hộp lên con gà và các múi sầu riêng đã bày sẵn trên mâm. Sau đó anh ta đem cái mâm đặt cách gốc cây một quãng về phía trước gốc cây. Mọi người đèu hồi hộp chờ đợi, quãng đường lúc này đã càng lúc càng đông người tò mò, tụ tập lại để xem cảnh dụ con khỉ để lấy đứa bé từ trong tay của nó.

      Con khỉ lúc này đã bắt đầu hơi có phản ứng. Mùi thơm từ món ăn ưa thích của nó đang làm cho nó kích thích. Nó đã bớt sợ khi thấy xung quanh gốc cây đã vắng vẻ không còn có ai, một cách dò xét từ từ nó bắt đầu leo xuống. Đúng vào lúc đó bỗng một tràng âm thanh inh ỏi phát ra, từ một chiếc xe hơi đang chạy tới để bảo mọi người tránh đường, làm cho con khỉ giật mình vội leo lên trên trở lại. Ai nấy đều điên tiết vì cái thằng lái xe mất dạy, còn chưa kịp có phản ứng thì đã thấy mấy anh chàng cảnh sát vội bước tới xun xoe trước chiếc xe đó và đồng thời xua mọi người tản ra cho chiếc xe đó mau chóng đi qua. Một người chép miệng:
      - Chắc là ông quan lớn nào đó...

      Thời gian trôi qua một lúc thật lâu sau khi chiếc xe đó đã đi rồi, mới làm cho con khỉ lấy được bình tĩnh trở lại. Cả đám đông hầu như nín thở nhìn theo dõi từng bước nó leo xuống. Chị quét rác hồi hộp muốn đứng cả tim:
      - Xuống đi, xuống đi con...
      Anh bán keo dính chuột cũng hồi hộp không kém, hai tay xoắn cả lại:
      - Lẹ đi, xuống nhanh đi mày...
      Chỉ còn ba bước nữa thôi là nó rời khỏi cây, mọi người giờ đã bắt đầu nhìn thấy rõ trên tay của nó đang ôm chặt đứa bé, vì khoảng cách là quá xa nên không biết đứa bé có còn phản ứng gì nữa hay không? Con khỉ chợt dừng lại nghe ngóng cảnh giác, đám đông có cảm giác như thời gian đang ngừng trôi. Chị quét rác bỗng chắp tay lại:
      - Lạy trời cho nó xuống, lạy trời cho đứa bé được bình yên...
      Anh bán keo dính chuột hai tay xoắn với nhau mạnh đến nỗi cả hai tay đỏ ửng cả lên:
      - Trời ơi xuống nhanh đi mày...

      Cả một đám đông là thế mà chợt như chốn không người, mọi người thậm chí thở cũng không dám thở mạnh, mắt vẫn không rời chuyển động của con khỉ. Giờ này mà nếu có chiếc xe nào chạy qua bóp còi, làm con khỉ chạy lên chắc họ dám đập cả xe đó tan nát quá? Cuối cùng thì con khỉ cũng đã rời khỏi cái cây và đang tiến lại gần cái mâm, mũi nó đánh hơi khịt khịt vẻ rất thích chí. Nó đang từ từ đưa tay ra, một vài người chịu không nỗi im lặng buột miệng:
      - Lấy ăn đi, lấy ăn đi...
      Con khỉ chợt dừng lại nghe ngóng, một ông già bực mình quá đập lên đầu người vừa nói:
      - Mày láu táu dữ dzậy, mày không nói thì không được hả?
      Con khỉ nghe động lại rụt tay về, mọi người đều quay qua nhìn ông già đầy sự oán trách. Ông già thấy vậy liền đỏ mặt xấu hổ cúi xuống không nói gì nữa. Không khí lại trở nên yên ắng, con khỉ lại thò tay ra chụp vào múi sầu riêng tính đưa lên miệng. Tất cả ai nấy đều tròn mắt quên cả nháy nhìn theo phản ứng của nó. Nó hình như đã cảm thấy có một điều gì bất bình thường nên đập tay vào con gà, lần này lại thê thảm hơn, tay nó dính chặt luôn cả vào con gà, nó liền nhẹ nhàng đặt đứa bé xuống đất và dùng tay còn lại để gỡ vật dính ra.

      Lúc này thì đám đông không hẹn mà cùng vội vàng hét lên ùa lại, con khỉ đang loay hoay con gà trên hai cái tay, nhác thấy cả đám đông chạy tới vừa la hét rầm trời nên nó hoảng quá lật đật bỏ chạy, hai tay nó mang luôn theo cả con gà. Chị quét rác chạy nhanh tới đứa bé trước nhất, ẵm đứa bé lên chị trào nước mắt khóc trong sung sướng:
      - Nó...nó còn sống...
      Anh bán keo dính chuột nở một nụ cười ngoác tới mang tai:
      - Ha...ha...ha. Thiệt là công nghệ tuyệt vời, keo dính...khỉ đ...ê...ê...
      Và không bỏ lỡ cơ hội có một không hai, anh ta liền lập tức lôi một số hộp trong túi trên chiếc xe đạp ra quảng cáo:
      - Kính mời bà con cô bác, cô bác thấy rõ hiệu nghiệm vừa rồi đó, xin mời mua keo dính chuột còn có thể dính cả khỉ đ..ê..ê...

      Con khỉ chạy ngang một người đàn ông bụng phệ, mặc cái áo may ô ba lỗ đang cầm dây xích chó và đứng canh cho con chó yêu bẹc giê của mình xả chất thải bậy bạ ra hè đường. Con chó thấy con khỉ và đánh hơi được mùi thơm của con gà trên tay nó, liền sủa to lên một tiếng rồi phóng nhanh đuổi theo. Con chó vô tình làm một cú giật bất ngờ, người đàn ông bị mất đà bước mấy bước ngã xấp xuống, không ngờ...mặt của ông ta đập xuống bãi mà con chó vừa thải ra...


      (Còn tiếp)
      #18
        Toctien1 14.06.2009 08:21:50 (permalink)
        Phần 17

        Con khỉ thấy con chó đang rượt theo nên vội chạy thật nhanh. Nó nhảy phóc qua một bàn bán vé số và làm rớt cuốn sổ dò vé số xuống dưới đất. Người khách đang đứng kế bên liền cúi xuống nhưng chưa kịp nhặt dùm, thì ông bị con chó đuổi theo con khỉ lao tới tung vào người, làm cho ông ta mất đà chúi nhủi người về phía trước xô ngã luôn cái bàn vé số. Ông vội lồm cồm bò dậy và bực tức chửi:
        - Đồ khỉ với đồ chó...
        Bỗng mắt ông chợt sáng lên như vừa sực nhớ ra điều gì, ông liền hồ hởi bảo bà bán vé số:
        - Chị ghi hôm nay dùm cho tui đầu đuôi con chó với con khỉ nha.
        Bà bán vé số cầm cây bút hỏi lại:
        - Khỉ và chó mỗi con có tới ba con số, ông muốn ghi số nào?
        - Ờ há...- Ông ta ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi lại:
        - Vậy theo chị thì tôi phải nên ghi số nào?
        Có một người đi ngang biết chuyện liền háo hức chen vào:
        - Ông ghi vậy thì không đúng đâu?
        - Sao lại không đúng? - Ông ngạc nhiên hỏi.
        - Vì ông thấy là cảnh tụi nó đang rượt nhau, mà rượt nhau tức là chạy phải không? - Người đó nói vẻ sành sỏi.
        - Ờ...- Ông có vẻ đã hiểu.
        - Nếu chạy thì trong các con vật, con nào hay chạy nhất? - Người đó lại cười hỏi tiếp.
        - Hay chạy nhất là con ngựa. - Ông đáp và chợt kêu lên:
        - Ý ông muốn nói là đánh con ngựa?
        - Chứ còn gì nữa, chắc chắn hôm nay sẽ ra con ngựa. - Người đó nói giọng chắc nịch.
        - Vậy bà ghi cho tôi...- Ông bỗng dừng lại vì lúc này có giọng một người đàn bà vừa tới xen vào.
        - Không phải là con ngựa đâu? - Chị đó phản đối.
        - Thế theo chị thì là con gì? - Ông lại hơi phân vân.
        - Ông thấy con khỉ chạy trước rồi mới tới con chó đuổi theo phải không? - Chị đó hỏi lại.
        - Ừ. - Ông đồng ý.
        - Vậy thì có phải con khỉ chạy qua rồi mới đến con chó đúng không? - Chị đó nhắc lại lần nữa.
        - Ừ. - Ông gật đầu.
        - Nếu thế thì mọi người xem hôm qua có phải vừa mới ra con khỉ đúng không? - Chị đó cười ha hả đắc thắng.
        - Đúng rồi. Hay quá. - Mọi người gật gù trước ý kiến của chị rồi bỗng không ai bảo ai cùng ồ lên:
        - Nghĩa là hôm nay sẽ ra con chó.
        - Trật lất. - Chị đó cười một cách bí hiểm.
        - Thế nghĩa là sao? - Mọi người đều cùng nhìn chị với vẻ thắc mắc.
        - Con chó đụng ông té xuống phải không? - Chị đó chưa trả lời mà lại hỏi tiếp.
        - Ừ. - Ông xác nhận.
        - Do đó sau con khỉ là tới ông, đúng không? Thế thì ông tuổi gì? - Chị đó nhìn ông cười ranh mãnh.
        - Tui tuổi Hợi. - Ông hơi ngẩn ra rồi trả lời.
        - Vậy là hôm nay chắc chắn con heo nó sẽ ra đó. - Chị đó cười hắc hắc.
        - Nhưng con heo thì lại tới ba số lận. - Ông hơi ngần ngại.
        - Trời. Đánh hết cả ba số luôn. Dân chơi mà sợ gì mưa rơi. Tối nay tụi mình gom sòng. - Chị đó tán vào.
        Mọi người nghe thấy chị bàn hay quá liền mua số đề con heo, mua cả ba số luôn, ai nấy cũng đều cảm thấy sảng khoái hỉ hả trong lòng và nhủ thầm trong bụng "tối nay cái đề chết tươi".

        Con khỉ giờ đang chạy tới một quán nhậu bên vỉa hè. Một anh thanh niên cầm ly bia đang bước qua bàn khác để cụng ly với người quen, con khỉ luồn dưới chân anh ta làm anh này luống cuống mất đà và ...đổ luôn ly bia lên đầu người ngồi gần đó. Anh chưa kịp nói lời xin lỗi, thì con chó lại vừa lao tới đụng mạnh vào anh, làm anh hất luôn cả dĩa cá trên bàn...vào mặt anh khác. Thế là chẳng mấy chốc quán nhậu trở nên lộn xộn vì hai bên lao vào nhau ẩu đả...

        Trong cùng thời gian đó thì có một chị đang chạy xe máy trên đường, tay của chị đeo một cái túi xách, trong cái túi này có mấy triệu tiền mặt mà chị vừa vào ngân hàng rút ra, nhằm để đi sắm ít đồ cho con chuẩn bị vào năm học mới. Bỗng một cơn gió nhẹ lướt qua, tay của chị bỗng nhiên trở nên nhẹ tênh, một chiếc xe gắn máy chợt gầm lên chạy như tên bắn, ở trên xe có hai thằng thanh niên và thằng đằng sau đang cầm cái giỏ vừa mới cắt tay quai của chị. Chị vội giật mình như vừa chợt hiểu ra và nhanh chóng tăng tốc vừa rượt theo chúng, chị vừa hô:
        - Cướp...cướp...bà con ơi...
        Có một vài người đang chạy xe trên đường thấy chị đuổi theo hai tên cướp, lòng nghĩa khí của họ chợt dâng trào cũng vội tăng tốc cùng một lúc với chị vội vàng đuổi theo bọn cướp. Nhưng xe của hai tên cướp là xe phân khối lớn, lại chạy bất cần sinh mạng, nên mọi người chẳng mấy chốc đã bị bỏ lại phía sau một đoạn khá xa. Tên cầm lái lúc này đắc thắng quay lại hỏi tên ngồi sau:
        - Kiểm tra xem có khá...
        - Coi chừng...- Tên ngồi sau chợt la lớn nhưng đã muộn. Một tiếng "rầm" vang lên cùng với một tiếng "oẳng" nghe uất nghẹn. Chiếc xe máy trở nên loạng choạng trượt dài trên đường tóe lửa, hai thằng ăn cướp văng ra theo hai hướng, còn có một bóng đen cũng đang lăn lộn máu ướt dầm dề kêu "oăng oẳng" trong đau đớn, chính là con chó bẹc giê đang rượt theo con khỉ.

        Hai tên cướp nhanh chóng bị mọi người bắt giải vào đồn cảnh sát. Còn người chủ con chó bẹc giê cũng vội vàng mang con chó đến bác sỹ thú y.

        (Còn tiếp)
        #19
          Toctien1 21.06.2009 15:35:26 (permalink)
          Phần 18


          Lại nói về tên khủng bố thứ hai sau khi bị cô gái lừa lấy bóp tiền và điện thoại di động, hắn đã phải bán đi chiếc nhẫn đeo trên tay để có tiền trả tiền phòng, đồng thời thuê tắc xi quay trở lại tiệm Net để tìm tin tức về cô gái. Hắn gặp lại cô gái quản lý tiệm Net đang ngồi trước máy tính sau bàn đối diện với hắn, một cách từ tốn hắn nghiêng người hỏi thăm:
          - Em ơi cho anh hỏi một chút?
          - Gì vậy anh? - Cô gái rời mắt khỏi màn hình.
          - Cái cô mà hồi nãy anh trả tiền dùm đó, em...em có biết cô ta ở đâu không? - Hắn cúi người hỏi nhỏ.
          - À. Cái cô vừa đi với anh hồi nãy phải không? - Cô ta mỉm cười.
          - Ừ. - Hắn gật đầu lòng mừng khấp khởi hy vọng.
          - Không anh ơi. Hình như cô ấy chỉ có đến đây 1 hoặc 2 lần gì đó thôi. - Cô ta lắc đầu và như chợt nhớ ra:
          - Vừa rồi cô đó mới quay lại đây lấy xe máy nè anh.
          - Vậy à! - Hắn thầm than trời trong lòng, cô gái kia quả thật là cáo hết biết, nếu như cô lấy xe đi với hắn thì sợ hắn biết số xe của cô.
          Hắn bỗng sực nhớ tới một việc, vội vã nhờ điện thoại của cô gọi tới cho máy di động của hắn. Đúng như hắn nghĩ, điện thoại đã tắt máy.

          Hắn rời khỏi tiệm Net mà rầu rĩ cả người, biết tìm ra cô ở đâu trong cái biển người mênh mông ở cái Thành phố này? Hắn vừa suy nghĩ vừa cứ thả bộ đi lang thang vô định, không hề để ý gì đến cảnh vật xung quanh. Cả một không gian nhộn nhịp chiều hôm xung quanh hắn là thế, mà hắn hầu như không nghe không thấy được gì. "Ké....t". Bỗng có một tiếng phanh gấp trước mặt làm hắn sực tỉnh:
          - Mày muốn chết hả? - Tay thanh niên trên xe mặt đầy giận dữ chửi hắn.
          Hắn vội nở một nụ cười méo xệch như xin lỗi và nhận ra là hắn bây giờ đang ở gần giữa đường. Hắn liền nhanh chân bước qua đường vào lề, tai hắn chợt nghe thấy có tiếng xèo xèo ở một ngách nhỏ bên đường và cùng với một mùi thơm của bánh đang chín làm hắn cho cảm thấy đói.

          Chỗ bán bánh xèo ở ngay đầu ngõ hẻm dẫn sâu vào trong. Chị bán hàng dáng mập mạp, cả người mồ hôi ướt dầm dề vì nóng, đang thoăn thoắt nhanh tay đổ bột vào ba cái chảo đặt trên ba cái bếp than đỏ hồng. Bàn ghế xếp gọn dọc hai bên lối đi, giờ này cũng tương đối đông khách nên hắn phải đi tuốt luốt mãi xuống phía dưới mới tìm ra được chỗ ngồi. Hắn kéo ghế ngồi xuống quay lưng lại so với lối vào, vì ở phía đối diện đã có sẵn người ngồi.

          Vì khách tương đối đông cho nên hắn ngồi chờ bánh hơi lâu. Một lát sau khi khách đã vãn thì hắn mới được người phụ bán mang bánh tới. Hắn đang đói nên cúi người làm luôn một lèo hết gần hết dĩa bánh. Vừa lúc hắn đưa tiếp miếng bánh tính cho vào miệng, thì hắn chợt nghe thấy một giọng nói quen quen làm cho hắn giật nẩy người tay thả rớt miếng bánh xuống dĩa.

          Có ba cô gái vừa đi vào, vừa ngồi xuống liền cười nói oang oang như chỗ không người. Giọng nói quen thuộc lại vang lên:
          - Bây giờ tao nghĩ lại vẫn còn buồn cười đến đau cả bụng. Tao nghĩ đến lúc hắn quay trở ra mà không thấy tao, nghĩ đến cái mặt hắn lúc đó...ha ..ha...ha...
          Mặt hắn chợt giãn ra mừng rỡ, trái đất quả đúng là tròn thật, nhưng hắn liền cau mặt lại khi nghe những lời cô gái nói. Đúng là khi tắm ra không thấy cô, hắn cứ há mồm ra mà quên luôn cả ngậm miệng lại.
          - Hay thiệt đó. Mày cũng gan cùng mình. - Giọng một cô the thé vang lên.
          - Vui nhất là tao nghĩ tới...cảnh hắn không thấy bộ đồ của mình...ha...ha...ha... - Cô gái lại cười ngặt ngẽo.
          Hắn hơi nhếch miệng, nghĩ lại mình lúc đó cũng cảm thấy là buồn cười thiệt.
          - Đồ mấy thằng háo sắc cho nó chết...hi...hi...hi... - Giọng cô khác vang lên hơi trầm.
          Hắn bỗng đỏ hết cả mặt. Có thật sự là mình háo sắc không nhỉ?
          - Lỡ hắn lúc đó không chịu đi tắm thì mày làm sao? - Giọng the thé lại hỏi.
          Hắn chợt thấy sao mình ngu thế không biết, nếu như hắn không đi tắm có phải hơn không?
          - Làm sao mà không đi cho được, nhìn cái mặt hắn lúc đó biểu hắn đi chết hắn cũng đi nữa. - Cô gái cười phá ra tự tin nói.
          Hắn liền cảm thấy thẹn chín cả người, đúng vậy, lúc đó làm sao mà lại từ chối được chứ?
          - Thế lỡ hắn ra nửa chừng phát hiện thì sao? - Giọng the thé vang lên.
          - Ôi dào. Làm sao mà ra kịp. Tao chỉ mất có 2 phút thôi là xong hết. Bây giờ chắc là hắn còn đang cuốc bộ dọc đường....ha...ha...ha... - Cô gái vẫn chưa hết cười đoán.
          Hắn lại thấy bực tức, thật may cho hắn là còn có đồ bán lấy tiền, không thì đúng là cuốc bộ chết luôn?
          - Thế là chị em tụi mình tối nay được chơi xả dàn? - Giọng trầm hỏi.
          - Uh. Tối nay chơi tới bến luôn. - Cô gái trả lời và nói tiếp.
          - Lát nữa lên nhảy Au một chút, sau đó rồi mình té qua sàn nha.
          - Ok. - Giọng trầm đồng ý.
          - Mà thằng đó mày nhìn thế nào? - Giọng the thé hỏi.
          - Cũng tạm được. Nhìn thì cũng phong độ đẹp trai, nhưng hình như...hình như có vẻ hơi cù lần, nhớ lúc hắn nhìn tao trong quán Net là tao biết hắn chết với tao rồi. - Cô gái hồn nhiên cười lên hinh hích.
          Hắn lại chợt cảm thấy buồn cười khi nhớ lúc trong tiệm Net. Đúng là lúc đó...hắn chợt trở nên...mê mẩn. Hắn muốn phá ra cười thật to, vì lần đầu tiên có người chê hắn là...cù lần.
          - Mày đã tắt di động chưa? - Giọng the thé nói.
          - Trời. Chuyện đó thì mày khỏi phải nhắc. Ra khỏi nhà nghỉ là tao tắt liền.

          Ba cô vừa ăn vừa nói chuyện, lấy làm thích thú cười vang khuấy động cả con ngách nhỏ. Một lát sau cô gái kêu:
          - Tính tiền dùm chị đi em ơi.
          - Dạ. Có người tính dùm cho bàn của chị rồi. - Người phụ bán nói.
          - Ủa ai dzậy ta? Có quen không kìa. - Cô gái chợt thắc mắc.
          - Có. - Một giọng nói ồm ồm vang lên.

          Vừa nghe giọng nói đó cô gái bỗng cứng đơ cả người. Hắn từ từ xoay người lại nhìn cô, trong mắt của hắn bây giờ nhìn nữa như giận dữ, nữa như chế giễu. Cô gái lúc này như mèo thấy chuột. Cô sợ đến nỗi người cô run cầm cập như đang phong phanh trong mùa đông giá lạnh. Mặt cô tái xanh không chút máu, răng cô đánh vào nhau kêu lên canh cách. Hắn chợt thu ánh mắt lại và thương hại khi thấy cô như vậy. Hắn đoán biết giờ này trong lòng cô chắc chắn là rất sợ hãi. Hắn vừa chuẩn bị đứng lên để bước qua bàn của cô, thì hầu như thật bất ngờ với mọi người, bằng một sức mạnh khó tin cô vùng dậy chạy nhanh ra ngõ.

          Hắn cùng hai cô bạn cũng hoàn toàn ngạc nhiên đến sửng sốt. Lúc mà hắn đã trấn tĩnh lại, thì cô gái đã chạy được một khoảng xa. Hắn cũng vội vàng rượt đuổi theo. Cô gái trong cơn hoảng loạn vừa chạy ra khỏi ngách ra hè đường, thì cũng vừa đúng lúc một chiếc xe ba gác đang đẩy lên hè để đổ vật liệu trờ tới, trên chiếc xe chở một đống sắt thép và tôn. Một miếng tôn dài thò ra ngoài cứa ngang đùi cô ngọt sớt. Cô bỗng kêu "Á" lên một tiếng và ngã sóng soài luôn trên mặt đất. Máu từ chân cô túa ra nhanh chóng ướt đẫm cả cái quần cô đang bận.

          Hắn cũng vừa chạy tới, thấy máu cô tuôn ra nhiều quá, còn cô thì gần như ngất đi. Một thoáng suy nghĩ trôi qua giây lát, hắn liền lật đật cởi luôn chiếc áo sơ mi đang bận nhanh chóng bó chặt đùi cô. Sau đó xốc cô lên xe của bạn cô, nhanh chóng đưa cô vào bệnh viện.


          (Còn tiếp)
          #20
            Toctien1 25.06.2009 23:27:20 (permalink)
            Phần 19

            Tên khủng bố thứ nhất bây giờ quay lại cửa hàng bán đồ chơi, để tìm kiếm cô gái đã cho hắn vào tròng, đã cố lừa hắn vào tiệm vàng rồi lặng lẽ bỏ đi. Khi chân hắn bước vào cửa hàng thì mới phát hiện ra, cái cửa hàng này thật là to lớn, trông cứ như là một siêu thị mini nhỏ với rất nhiều quầy bán. Hắn lúc này mới chợt thấy bỡ ngỡ, hồi nãy hắn cứ nghĩ đơn giản là chỉ là có một chủ, hóa ra là nơi đây lại có rất nhiều chủ bán.

            Hắn lơ ngơ ghé lại một quầy hỏi thăm:
            - Em ơi, cho anh hỏi một chút?
            - Anh mua gì? - Cô bé có đôi mắt to tròn ngước lên nhìn hắn, tưởng nhầm là khách mua hàng.
            - Không. Anh...anh chỉ muốn hỏi thăm một người. - Hắn mô tả cô gái.
            - À. Anh tạt qua kia thử xem. - Cô đưa tay chỉ qua một quầy khác, nơi có một chị bụng bầu đang đứng bán.
            - Anh là gì với nó? - Chị bụng bầu nhìn hắn với vẻ không thân thiện cho lắm.
            - Dạ. Tôi ...tôi là bạn... - Hắn ngập ngừng khi trả lời.
            - Hình như tôi chưa từng thấy anh? - Chị bầu nói thẳng không giấu diếm vẻ lạnh nhạt.
            - Dạ. Tôi cũng chỉ vừa mới quen...- Hắn ấp úng nói thật.
            - Xin lỗi anh. Em tôi là con nhà nền nếp, không phải là bạ đâu quen đó. - Chị bầu đã bắt đầu khó chịu.
            - Nhưng...
            - Không nhưng gì cả, tôi cũng bận lắm, anh đi đi cho tôi bán. - Chị bầu đuổi không khách sáo.
            Hắn nổi sùng theo thói quen giơ tay lên định đấm xuống kính. Chị bầu thấy thế liền hỏi:
            - Anh tính làm gì?
            - Tôi...- Hắn giật mình rụt tay về.
            - Anh tính đập vỡ kính phải không? Tính dở thói du côn hả? - Chị bầu không tha làm tới.
            - Không...có. - Hắn ú ớ chối.
            - Mới vừa nhìn anh là tôi biết anh thuộc loại người không đàng hoàng. - Chị bầu đã bắt đầu to tiếng.
            - Tôi...- Hắn không biết nói sao.
            - Anh có đi cho tôi bán hay không? - Chị bầu bực tức lớn giọng.
            - Nhưng...- Hắn lắp bắp.
            - Đã bảo là không nhưng gì hết, có đi hay không? - Chị bầu vẫn kiên quyết.
            Hắn tức điên đến nỗi mặt đỏ ửng, tóc cũng dựng cả lên. Thầm biết là không xong với mồm mép chị này, nên hắn quay bước. Vừa lúc đó có một thanh niên chạy ùa vào.
            - Em. Ba lại lên cơn và đưa lên bệnh viện rồi hả?
            - Dạ. Em còn đang chờ ông xã em về để rồi đi nè, hay là anh coi hàng dùm cho em để em đi. - Chị bầu vội nói.
            - Thôi. Em chờ nó về rồi đi cũng được. Anh phải lên thăm ba trước đây. - Anh thanh niên lật đật chạy đi.
            Hắn bắt đầu hơi lờ mờ đoán ra câu chuyện, nên cũng nhanh chóng chạy ra ngoài, ngoắc xe thồ chở hắn chạy theo anh thanh niên kia lên tới bệnh viện.

            Tới nơi, hắn vội đi sau theo anh thanh niên kia đến phòng của người bệnh. Hắn nhìn vào trong phòng thấy có rất đông người và có...cả cô gái đang ở trong đó. Hắn chợt hiểu ra vấn đề và tự xỉ vả mình đã quá hồ đồ trách nhầm cô gái. Tự nhiên hắn thấy mình trở nên quá là nhỏ bé trước mặt cô, nghĩ tới đó hắn bỗng thẹn đỏ cả mặt. Trong đầu hắn thoáng nghĩ tới một điều, vội vã chạy nhanh ra trước cổng, hắn mua đại một số thứ thường dùng cho người bệnh như cam, sữa...và hộc tốc chạy nhanh vào lại.

            Lúc bấy giờ, mọi người đã đi ra ngoài phòng do bác sỹ yêu cầu để cho người bệnh được yên tĩnh. Cô gái cũng vừa bước ra thấy hắn liền cười hỏi:
            - Ủa. Anh cũng vào đây hả? Thăm ai dzậy?
            - Anh...- Hắn lúng túng chưa biết phải nói sao.
            - À. Chết rồi. Em thật là sơ ý quá! Em chưa có trả tiền cái mặt dây chuyền. - Cô thốt lên và vội vàng chạy đi.
            - Tôi...tôi trả rồi. - Hắn gượng cười nói.
            - Trời. Chắc là anh chửi em dữ lắm phải hôn? Hết tất cả là bao nhiêu cho em gởi lại. - Cô gái cười thật tươi và đưa tay vào túi rút ra bóp tiền.
            - Không cần đâu. Có đáng là bao nhiêu đâu em? - Hắn giờ đã bình tĩnh, hơi ưỡn ngực ra vẻ hào phóng.
            - Có chuyện gì vậy em? - Một anh thanh niên đẹp trai tóc xoăn đứng kế bên cô, nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng hỏi.
            - Hì hì. Em đang sắm cái mặt dây chuyền, nghe tin ba lên cơn nên hoảng quá chạy về đưa ba vào đây, quên luôn cả trả tiền, may là có anh này trả dùm. - Quay qua hắn cô nói:
            - Không được anh à. Cái mặt dây chuyền cũng nhiều tiền đó, anh...
            - Thôi được rồi mà. Em băn khoăn làm gì? - Hắn khẳng khái gạt đi.
            - Anh cho bọn tui gởi đi, làm phiền anh quá. Với lại bọn tui và anh cũng là người xa lạ, sao tự nhiên nhận không của nhau như vậy được? - Anh thanh niên nói một cách lạnh lùng.
            - Thì trước lạ sau quen mà. - Hắn cười giả lả.
            - Anh này ở đâu ra vậy? - Anh thanh niên quay qua cô gái.
            - Dạ. Em vừa mới gặp ảnh ở trong quán cơm, nghe ảnh nói là Việt kiều. - Quay sang hắn cô giới thiệu:
            - Đây là bạn trai của em.

            Hắn bắt tay chàng thanh niên, nhưng trong đầu hắn lại muốn đạp cho anh ta một phát. Hắn tự nhiên ghét cái bản mặt đẹp trai và mớ tóc xoăn bồng bềnh của anh chàng này. Hắn quay sang cô đưa túi quà rồi nói:
            - Nghe bác nhà bị bệnh nên anh mua chút quà vào thăm...
            - Ủa. Vậy là anh vào đây thăm ba em? - Cô ngạc nhiên nhìn hắn trân trân.
            - Ừ. - Hắn gật đầu lòng thầm vui vì đã làm cô bất ngờ.
            - Sao vừa mới quen mà chu đáo vậy ông anh. - Anh thanh niên mắt nghi ngờ nhìn hắn.
            - Tính tôi là dzậy đó. - Hắn tự hào khẳng định.
            - Vậy à? - Anh thanh niên liếc qua cô gái và hình như đã chợt hiểu ra. Anh ta hơi nhếch mép cười nhạt nói tiếp, hình như là nói với cô gái:
            - Thời buổi này bọn lừa đảo nhiều lắm đó em à. Em phải thật cẩn thận đó nghe.

            Hắn nổi xung lên định cự lại thì chuông điện thoại reo. Hắn liền đi ra ngoài và móc lấy điện thoại ra nghe.

            (Còn tiếp)
            #21
              Toctien1 30.06.2009 14:06:10 (permalink)
              Phần 20


              Con khỉ bây giờ đang rẽ vào một con hẻm vắng người. Chiều xuống buông nắng vàng nhạt lên con hẻm vắng làm cho con hẻm nhìn có vẻ thật thê lương. Ở trong một góc khuất của con hẻm có một đống lùm lùm chợt nhúc nhích, đó là một ông lão rách rưới bẩn thỉu gầy ốm đang nằm trên một manh chiếu rách co ro. Trên người ông đang đắp vài cái áo rách vá chằng vá đụp, thỉnh thoảng ông lại run lên nhè nhẹ mặc dù trời hãy còn đang nóng. Một đứa bé nhìn giống như ăn xin xuất hiện và đang đi vào ngõ làm con khỉ hơi sợ chạy dạt ra xa xa.

              Đứa bé trong tay cầm một cái hộp giấy, nhanh chóng bước vội tới chỗ ông lão và bằng một giọng thật trìu mến đứa bé kêu:
              - Ông ơi, dậy ăn nè ông ơi.
              Ông lão từ từ ngồi dậy nhìn cái hộp cơm mà thằng bé vừa mở ra trước mặt ông. Hộp cơm chỉ có lưng nửa, trên đó chỉ có vài mẩu xương vụn và vài miếng đậu khuôn nho nhỏ. Ông lão nhìn thằng bé mở giọng thều thào nói:
              - Con đã ăn chưa.
              Thằng bé vội giấu đi ánh mắt thèm thuồng nhìn hộp cơm, quay mặt ra hướng khác nói:
              - Con ăn rồi ông ạ.
              Nhưng cái bụng của nó không giấu nổi ông lão, ông hình như nghe có tiếng réo sôi lên trong bụng của nó. Ông thở dài đẩy hộp cơm qua lại cho nó:
              - Con ăn đi, ông già rồi ăn uống được bao nhiêu? Con còn trẻ sức ăn để lớn, ông biết là con đói lắm, con hãy ăn đi.
              Thằng bé dù thèm lắm nhưng vẫn cố gắng nén, nó đẩy hộp cơm lại cho ông của nó và bằng một quyết tâm mạnh mẽ nó đứng vụt dậy. Chợt mắt nó nhìn phát hiện ra con khỉ và đồng thời nó còn ngạc nhiên hơn nữa là trên hai tay con khỉ lại đang cầm một con gà quay vàng óng.

              Con khỉ lúc này cũng cảm thấy rất khổ sở vì con gà cứ dính chặt trong tay, nên nó nhìn thằng bé kêu lên chít chít chít ra vẻ cầu cứu. Thằng bé cũng nhận ra điều bất bình thường nơi con khỉ, nó cảm thấy hình như không phải cầm con khỉ để ăn mà nó lại muốn vứt con gà đi nhưng mà không được. Thằng bé liền ngồi thụp xuống và đưa hai tay ra nhẹ nhàng kêu:
              - Lại đây, lại đây nào khỉ con...
              Con khỉ hơi có vẻ e dè nên cứ đứng tại chỗ không phản ứng. Thằng bé lại nhẫn nại kêu với giọng thật nhẹ nhàng:
              - Lại đây, lại tao lấy dùm cho mày.
              Có vẻ như con khỉ đã bị thuyết phục bởi thái độ thân thiện của thằng bé nên từ từ tiến lại gần. Bây giờ thằng bé mới thấy rõ có một chất gì đó làm bám chặt vào tay của con khỉ với con gà. Nó chầm chậm và nhẹ nhàng gỡ con gà ra khỏi tay con khỉ nhưng sau đó tay nó cũng dính luôn vào con gà.

              Bỗng lúc đó có một cánh cửa vừa mở, bước ra ngoài là một người đàn bà mập mạp, bà phát hiện ra thằng bé trên tay lúc này có một con gà quay vàng óng. Bà vội kêu lên:
              - Ê ku. Mày ăn cắp của ai đó mày.
              - Dạ đâu có...- Thằng bé vội cải chính.
              - Thế nếu mày không ăn cắp thì ở đâu mà mày có con gà. - Bà ta hỏi vặn.
              - Con khỉ... - Nó nhìn quanh, con khỉ vừa chạy đâu mất tiêu.
              - Cái gì? Mày chửi tao hả? - Bà mập hét.
              - Dạ. Không phải...- Nó không biết phải nói làm sao, chắc gì bà ta tin.
              - Thế mày vừa nói cái gì con khỉ. - Bà mập lại truy nó.
              - Dạ. Không có gì. - Nó không thèm cãi vì biết có nói cũng bằng thừa. Nó quay người đi.
              - Mày đứng lại cho tao. - Bà mập vẫn không tha.
              - Cháu có làm gì đâu ạ. - Nó cũng bắt đầu bực.
              - Con gà ở đâu mà mày có, hèn gì nhà tao dạo này lâu lâu cứ mất hết cái này tới cái kia. - Bà mập giọng cay nghiệt.
              - Ở đâu có cũng được, miễn là cháu không lấy của bác. - Nó hơi tức mình vì sự tò mò của bà mập.
              - Á. Cái thằng chó mất dạy này. Mày đứng lại cho tao. - Bà mập hét to.
              - Bác thật là vô lý quá? Tại sao cháu phải đứng lại? - Nó cũng bắt đầu nổi giận.
              - Tao nghi ngờ mày ăn cắp. - Bà mập khẳng định.
              - Cháu chẳng ăn cắp của ai cả. - Nó cũng ngẩng đầu không sợ sệt.
              - Được. Để tao kêu ông tổ trưởng qua đây. - Bà mập chợt nghĩ ra một cách.
              - Bác thích thì cứ kêu, cháu chẳng ăn cắp của ai cả, có kêu cả cảnh sát cũng được. - Nó nói vẻ bất cần đời.

              Một lát sau có vài người vây quanh hai ông cháu, ông tổ trưởng là một người lớn tuổi hỏi:
              - Con gà ở đâu mà cháu có.
              - Cháu thấy con khỉ nó dính trên tay con gà và cháu gỡ lấy của nó, không tin bác xem trên con gà còn có chất dính nè. - Nó phân trần.
              - Ừ, có chất dính thật. - Ông tổ trưởng sờ vào con gà gật gù.
              - Nó xạo đó, làm gì có con khỉ nào đâu? - Bà mập vẫn không tha.
              - Cháu nói thật đi. - Ông tổ trưởng hơi nghi ngờ hỏi lại.
              - Cháu nói thật mà... - Nó bây giờ cảm thấy khó lòng giải thích.
              - Cái thứ ăn xin này mà thật thà gì, tốt nhất là không nên để nó ở đây có ngày mất hết đồ lúc nào không hay. - Bà mập càng trở nên quá quắt và độc ác.
              - Ừ, chị nói đúng đấy. - Có người hùa theo.
              - Hai ông cháu mày dọn ra khỏi con hẻm này nhanh ngay bây giờ đi. - Bà mập xua đuổi hai ông cháu.

              Đúng lúc đó con khỉ lại xuất hiện ở phía xa, thằng bé lật đật chỉ:
              - Con khỉ kìa, các bác thấy chưa, cháu có nói láo đâu?
              - Cho dù là như vậy đi nữa, ở đây cũng không thể chấp chứa cái loại như ông cháu mày...- Bà bỗng sững cả người khi thấy con khỉ đứng trước cửa nhà bà, trong tay nó cầm cái quần lót màu đỏ bà mới mua vừa giặt phơi xong. Bà vội vàng la lên:
              - Con khỉ...nó lấy...cái quần của tôi - Bà lạch bạch chạy lại nó làm nó hoảng hốt nhảy đi. Mấy người kia thấy vậy cũng liền chia ra chặn đường con khỉ. Nó hoảng hồn nhảy bổ về phía ông tổ trưởng. Ông giơ tay chụp hụt nó nhưng lại chộp được...cái quần lót. Ông tổ trưởng bây giờ thật là dở khóc dở cười, ông muốn quăng cái quần đi nhưng lại không dám. Chuyện ông vô tình cầm cái quần lót của vợ người khác mà đồn ầm lên thì thiệt là mất cả mặt.

              Có tiếng xe chạy vào ngõ, một người đàn ông dừng xe trước cửa nhà bà mập, thấy bà đang đứng quýnh quáng cùng với mấy người ông liền hỏi:
              - Có chuyện gì vậy em?
              - Em bị lấy mất...cái quần...lót. - Bà mập trả lời.
              Ông nhìn thấy trên tay ông tổ trưởng giờ này đang cầm...cái quần lót đỏ.
              - Không lẽ...- Ông ngạc nhiên nhìn ông tổ trưởng và hỏi tiếp:
              - Ông đang cầm cái gì đó.
              - Cái...quần... - Ông tổ trưởng lúng túng.
              - Của em à. - Ông chồng quay sang bà mập.
              - Ừ. - Bà mập gật đầu.
              - Ở đâu ra mà ông có cái quần vậy? - Ông nghi ngờ nhìn ông tổ trưởng.
              - Tui ...- Ông tổ trưởng thẹn quá tự nhiên nghẹn lời.
              - Hay thật, sao quần lót của vợ tôi lại trong tay của ông? - Ông này hỏi tới.
              - Con khỉ...- Ông tính giải thích.
              - Ê, sao lại chửi thề, muốn gì đây? - Ông chồng trở nên bực to giọng.
              - ...
              Bà vợ vội vàng kéo ông chồng giải thích cho ông hiểu lý do vì sao? Mọi người nhìn nhau cùng phá ra cười và sau đó chia tay nhau về quên luôn cả chuyện đuổi hai ông cháu người ăn xin.

              Sau khi mọi người đi rồi, thằng bé từ từ xé con gà cẩn thận từng miếng nhỏ và đút cho ông lão, đồng thời nó cũng ăn một cách ngon lành. Bụng nó thầm cảm ơn con khỉ đã cho nó một bữa ăn ngon và no nê. Con gà nhanh chóng biến mất chỉ còn lại một ít thịt, nó để vào trong hộp và chạy đi kiếm con khỉ.

              (Còn tiếp)
              #22
                Toctien1 24.07.2009 07:08:57 (permalink)
                Phần 21

                Lại nói về tên khủng bố thứ hai đã tức tốc mang cô gái vào trong bệnh viện sau khi cô bị miếng tôn đã cắt ngọt sớt qua đùi. Máu cô loang đẫm cả ra người hắn, cô bây giờ gần như là ngất đi, lả cả người dần dần nặng trịch đè lên người hắn ở trên xe.

                Cô bạn của cô chở cả ba đang chạy ngon trớn tới một ngã tư, bỗng nhiên một tay cảnh sát đứng cạnh đèn đỏ thổi còi cái roét và chỉa cái dùi cui vào xe của cô bạn bắt phải tấp vào lề đường. Cô bạn tái xanh cả mặt la lên:
                - Chết rồi anh ơi, em chở ba lại vội quá nên không có ai đội nồi cơm điện.
                - Có gì mà sợ, mình chở người đi cấp cứu mà em. - Hắn liền trấn an cô bạn của cô.
                - Mọi người xuống xe mau, đã vi phạm lại còn cố tình ở lỳ trên xe hả? - Tay cảnh sát lạnh lùng quát to.
                - Dạ. Bạn em nó bị thương... - Cô bạn lập cập ấp úng.
                - Tính giả vờ qua mặt tôi sao hả, còn không xuống mau... - Tay cảnh sát đi tới giờ và cũng đã nhìn thấy cô gái đang bị thương.
                - Anh thông cảm... - Cô bạn nhanh trí lật đật móc tiền dúi nhanh vào tay cảnh sát.
                - Tính hối lộ hả cô em? - Tay cảnh sát cầm tiền đút nhanh vào túi nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng.
                - Dạ không. Chỉ là chút tình cảm thôi mà anh. Anh thấy đó tụi em đâu có nói xạo anh đâu. - Cô bạn cười gượng phân trần.
                - Thôi đi đi. - Tay cảnh sát sau khi lưỡng lự một chút rồi phất tay cho đi.

                Vào tới bệnh viện hắn và bạn cô vội xốc cô đưa nhanh tới phòng chờ cấp cứu. Ở đây lúc này trong phòng chờ cũng đã đông nghẹt người. Mùi máu, mùi thuốc sát trùng, mùi mồ hôi và mùi ẩm ướt quyện thành một mùi đặc trưng của phòng này. Hắn bỗng nhiên có cảm giác như người mình cũng đang yếu dần đi. Bế cô vội nằm lên một chiếc giường còn trống, hắn hỏi một cô y tá đang đi ngang qua:
                - Cô ơi...
                - Gì? - Cô y tá trả lời cộc lốc nhìn lên nhìn xuống gã thanh niên đang cởi trần.
                - Bác sỹ... - Hắn định hỏi có tay bác sỹ nào để chẩn đoán cho cô gái.
                - Tên gì? - Cô hỏi lại cộc lốc ngắt lời hắn.
                - Dạ. Tôi muốn kêu bác sỹ... - Hắn nhắc lại.
                - Tên gì? - Cô cũng cáu hỏi lại.
                - Dạ. Tôi làm sao biết tên... - Hắn ngạc nhiên há hốc mồm.
                - Thôi đi cha nội... - Cô bỏ đi luôn.

                Hắn chưng hửng, sao y tá gì mà cộc cằn thô lỗ đến như vậy, người ta hãy còn chưa nói hết ý mà. Hắn vội chạy tới một cô y tá đang đứng xem bệnh án của bệnh nhân ở đầu một giường bệnh gàn đó. Hắn lần này mở miệng thật nhẹ nhàng hỏi:
                - Cô ơi cho...
                - Tôi không rảnh, đi chỗ khác. - Cô này quát không nhìn hắn.
                - Cho...
                - Đã nói là đi chỗ khác. - Cô lại càng quát to hơn.
                - Này. Các cô vừa vừa phải phải thôi, người ta không biết thì mới hỏi chứ...- Hắn nổi xung cự lại.
                - Cút... - Cô liếc hắn một cái nhìn sắc lẻm và tiếp tục công việc của mình như chưa bao giờ thấy hắn.

                Hắn tức muốn nổ con ngươi, định mở miệng chửi cho cái bọn vô tâm này một trận cho hả cơn giận thì hắn thoáng thấy bóng một bác sỹ đang đi xuống. Hắn liền bỏ cô y tá và mừng rỡ chạy vội lại:
                - Bác sỹ...
                - Có việc gì? - Ông ta nhìn gã thanh niên cởi trần qua cặp kính không mấy thiện cảm.
                - Dạ. Bạn tôi bị vết thương... - Hắn định mô tả cho bác sỹ biết.
                - Tai nạn giao thông hả? - Tay bác sỹ nhăn mặt.
                - Dạ. Cũng gần gần như vậy... - Hắn cười nịnh.
                - Tai nạn giao thông là tai nạn giao thông. Cái gì mà úp úp mở mở cũng gần như vậy? Các anh các chị ăn no rửng mở bày đặt đua xe cho chết là vừa. - Tay bác sỹ lên giọng giảng giải và cay nghiệt rủa.
                - Dạ không... - Hắn liền thanh minh.
                - Đã hôn mê chưa? - Tay bác sỹ ngắt lời hỏi tiếp.
                - Dạ sắp... - Hắn đáp với vẻ sửng sốt.
                - Đập đầu xuống đường hả? - Tay bác sỹ có vẻ hiểu biết.
                - Dạ không...- Hắn lắc đầu.
                - Vậy thì bị ở đâu? - Tay bác sỹ hỏi tiếp lần này đã hơi cáu.
                - Dạ ở đùi. - Hắn trả lời.
                - Vậy mà cũng làm mất thời gian của tôi, ở đùi thì chưa chết được. - Tay bác sỹ phán với giọng bực tức.
                - Nhờ bác sỹ qua... - Hắn muốn mời bác sỹ qua khám dùm.
                - Làm thủ tục nhập viện chưa? - Tay bác sỹ chân đã muốn bước đi.
                - Dạ chưa... - Hắn ấp úng.
                - Trời ơi! Chưa đi làm thủ tục nhập viện thì ai ở đó mà khám cho ông. Thật là làm mất thì giờ của tôi quá. - Tay bác sỹ bỏ đi luôn một nước.

                Hắn thật là không hiểu nỗi cái bệnh viện quái quỷ gì đây? Gặp y tá thì y tá bảo không rãnh còn gặp bác sỹ thì bác sỹ bảo mất thời gian, thế thì người ta ăn ở không để chỉ để vào thăm các vị chắc? Hắn liền hối cô bạn của cô ra làm thủ tục nhập viện. Cô bạn của cô chợt ngập ngừng:
                - Em hết tiền...
                Hắn hiểu ra liền lấy trong túi ra một ít tiền đưa cho cô bạn của cô. Hắn cúi xuống nhìn cô đang thiêm thiếp trên giường, khuôn mặt đẹp của cô giờ tái xanh, máu trên đùi vẫn rỉ ra ướt cả tấm ra trên gường cô nằm. Hắn chợt thở ra một hơi dài, trong lòng hắn tự nhiên nảy sinh một tình cảm mà hắn tưởng như đã ngủ yên từ lâu rồi...

                Có tiếng lao xao ở góc bên kia phòng, có một bác sỹ vừa mới đi xuống. Hắn nhìn thấy có người nhét vài tờ tiền vào túi của bác sỹ, hắn chợt hiểu ra và bụng thầm trách mình sao mà ngu ngơ như thế. Nãy giờ chỉ vì lo lắng cho cô nên hắn quên mất tiêu là ở cái xứ này, muốn được việc thì đồng tiền phải đi trước. Hắn chờ cho tay bác sỹ khám xong cho người kia xong, hắn lật đật cầm mấy tờ tiền trong tay nhét vội vào túi bác sỹ và nhờ ông qua coi dùm tình hình hiện tại vết thương của cô.

                Tay bác sỹ vui vẻ bước qua giường của cô. Ông nhẹ nhàng tháo cái áo buộc chặt của hắn ra săm soi vết thương trên đùi một lúc rồi bảo hắn:
                - Vết cắt hơi sâu nhưng chỉ tổn thương phần mềm thôi. Không có gì phải lo đâu, lát nữa khâu lại là xong. Chỉ có điều cô ta mất máu nhiều quá nên cần phải truyền máu thêm cho cô, nếu không thì sẽ ảnh hưởng nặng nề đến cơ thể dễ có thể gây hôn mê sâu. Bây giờ anh mau ẵm cô ta qua phòng xét nghiệm máu nhanh đi.

                (Còn tiếp)
                #23
                  Toctien1 28.07.2009 01:27:38 (permalink)
                  Phần 22

                  Bác sỹ sau khi xét nghiệm máu cho cô gái xong thì lại ngập ngừng liếc nhìn hắn như muốn nói gì đó, nhưng ông không mở lời mà lặng lẽ quan sát hắn một lúc lâu. Ông ban đầu hơi ngạc nhiên khi thấy hắn cởi trần bế cô gái vào phòng xét nghiệm và cho đến khi ông nhìn thấy cái áo sơ mi đang quấn quanh đùi cô gái thì ông chợt hiểu. Hắn cũng đang nhìn ông bác sỹ với vẻ mặt dò hỏi. Cuối cùng ông quay lại nói với hắn:
                  - Tình hình là bây giờ hơi...căng, máu của cô gái này thuộc máu nhóm O mà theo tôi được biết thì bệnh viện mấy ngày hôm nay đã hết sạch sành sanh không còn máu dự trữ cho nhóm này. Đối với người có nhóm máu O thì chỉ có thể cho được các nhóm máu khác, nhưng nếu nhận lại thì chỉ có thể nhận lại đúng nhóm máu O mà thôi. Nếu...nếu mà không có máu truyền kịp thời cho cô gái thì có thể...nguy tới tính mạng vì theo tôi thấy là lượng máu của cô đã mất đi quá nhiều.

                  Hắn chợt ngẩn cả người ra, điều này làm cho hắn chưng hửng. Bệnh viện mà bảo hết máu thì kiếm ở đâu ra đây hở trời? Hắn lắp bắp:
                  - Vậy...vậy thì phải làm sao hả bác sỹ?
                  - Bây giờ chỉ còn có mỗi một cách là anh phải nhanh kiếm người nào cũng có cùng nhóm máu O chịu cho trực tiếp là hay nhất. Anh thì thuộc nhóm máu gì? - Bác sỹ nhìn hắn hỏi.
                  - Tôi...tôi thuộc nhóm máu A. - Hắn vội móc tiền trong túi ra tiến lại gần dúi nhanh vào tay bác sỹ:
                  - Bác sỹ làm ơn...
                  - Anh làm cái trò gì vậy? Tôi nói ở đây là nói sự thực, với lại anh mà làm thế là coi thường tôi rồi đấy, không phải ai cũng giống như ai đâu. - Bác sỹ đẩy nhanh tay hắn ra và nhìn hắn trách nhẹ nhàng.

                  Hắn nhìn cô gái đang nằm mà nóng cả ruột. Bây giờ thì phải làm sao đây? Hắn thì thuộc nhóm máu A, còn bạn hắn...A ha đúng rồi! Bạn hắn thuộc nhóm máu O. Nhưng...nhưng mà không biết hắn có chịu cho hay không nhỉ? Mặc kệ hắn, phải cố thuyết phục hắn mới được. Hắn vội bước nhanh ra ngoài móc điện thoại gọi cho bạn hắn.
                  - Alô. Mày đang ở đâu?
                  - Tao...tao...đang...đang ở trong khách sạn. - Bạn hắn trả lời giọng có vẻ không tự nhiên.
                  - Ờ. Vậy thì mày hãy lấy dùm cho tao một cái áo và chạy gấp đến bệnh viện...nhanh nhanh lên nha mày, có việc khẩn cấp lắm... - Hắn nói tên bệnh viện.
                  - Mày bị tai nạn hay sao mà lại ở trong bệnh viện. - Bạn hắn hỏi giọng hốt hoảng.
                  - Tao...cũng...gần gần như vậy. Mày nhanh nhanh lên dùm tao. Tao hiện đang ở trong phòng xét nghiệm máu. - Hắn cúp máy.

                  Sau khi gọi điện xong, hắn cứ đứng lên lại ngồi xuống nhìn cô gái gần như nằm thiêm thiếp trên gường, trán cô nhăn tít cả lại vì đau, máu từ vết thương vẫn cứ chầm chậm rỉ ra. Chợt hắn nghe có tiếng bước chân nằng nặng quen thuộc đi tới, hắn vội nhìn ra ngoài và mừng rỡ khi thấy bóng dáng to cao quen thuộc của bạn hắn.
                  - Mày đang ở khách sạn mà đi tên lửa hay sao mà nhanh thế, với lại áo tao đâu? - Hắn vừa mừng vừa ngạc nhiên hỏi.
                  - Hì hì, đi bằng gì thì miễn tao có mặt là được rồi. Chết, mày hối quá làm tao quýnh nên quên mất. À mà mày sao lại ở trần còn kêu tao đến đây chi vậy? - Bạn hắn có vẻ mừng rỡ khi thấy hắn không bị sao.
                  - Mày nhóm máu O phải không? - Hắn lật đật hỏi.
                  - Tao chỉ có máu D thôi...he...he...he... - Bạn hắn nhìn hắn cười to và nói đùa.
                  - Đừng có giỡn tao hỏi thiệt đó. - Hắn nghiêm mặt.
                  - Ừ. Máu tao thuộc nhóm máu O nhưng mà mày hỏi để làm chi dzậy? - Bạn hắn thấy hắn nghiêm mặt nên trả lời đàng hoàng và cũng rất ngạc nhiên hỏi lại.

                  Hắn chỉ vào cô gái và tóm tắt nhanh câu chuyện vì sao cô gái bị thương và bác sỹ nói với hắn ra sao?
                  - Không. Mày khùng rồi hả? Tao có dư máu đâu mà đi giúp cho người khác. - Hắn giãy nãy lên từ chối.
                  - Mày hãy coi như là giúp cho tao đi....- Hắn vội năn nỉ.
                  - Nếu như là mày bị thì khác, còn đằng này tao có quen nó quái đâu, sao tao lại tự nhiên cho nó một cách vô lý dzậy? - Bạn hắn nhất quyết khăng khăng từ chối.
                  - Mày nhìn đi kìa, không thấy người ta gần chết sao? - Hắn muốn đánh động lương tâm của bạn hắn.
                  - Nó chết thì kệ cha nó, có liên quan gì tới tao đâu? - Bạn hắn vẫn lạnh lùng.
                  - Mày...như vậy mà mày cũng nói được sao? - Hắn đỏ mặt bất bình.
                  - Trời đất. Máu người chứ có phải máu heo đâu mà mày bảo cho là cho. Mày làm giống như là cho kẹo ấy hả? - Bạn hắn vênh mặt lên lý sự.

                  Hắn nổi điên lên, mắt hắn đỏ vằn, miệng tính văng tục nhưng rồi hắn bỗng xìu xuống và gần như bất ngờ hắn sụp hai chân xuống nắm lấy tay bạn của hắn:
                  - Mày cứ xem như là đang cho tao máu đi. Tao thật sự cầu xin mày đó. Hãy giúp cho tao đi...
                  Bạn hắn cũng hoàn toàn bất ngờ trước cử chỉ đột ngột của hắn. Cái thằng này lâu nay tính nó kiên cường lắm mà? Bạn hắn vội vàng lúng túng đỡ hắn đứng dậy và quay người đi thở dài hỏi lại hắn:
                  - Tại sao mày phải làm như vậy?
                  - Vì... - Hắn ngẹn lời không nói được, hắn cũng không biết thật sự tại sao nữa, có phải lòng thương người hay là gì? Hắn lúc này thật sự không biết, hắn bây giờ chỉ cần biết là phải có được máu để cứu cô.
                  - Mày thích cô ta phải không? - Bạn hắn hỏi.
                  -...
                  - Thôi được rồi. Mày đã cầu xin tao như thế mà tao lại từ chối thì quả thật là tao không phải với bạn bè.

                  Hắn mừng rỡ và đưa bạn hắn vào gặp bác sỹ xét nghiệm, rõ ràng máu hắn là máu nhóm O và đồng thời máu của hắn lại là máu của một người khỏe mạnh. Bác sỹ đưa cho bạn hắn một cái phiếu xác nhận và chỉ hắn ra phòng nhận máu hiến để làm thủ tục hiến máu trực tiếp.

                  Tên khủng bố thứ nhất ra tới nơi thì thấy trước phòng tụ tập rất là đông người đang ngồi trên ghế. Bên phải phòng có một khung cửa chắn bằng lưới, phía sau tấm lưới có một cô y tá đang ngồi hí hoáy viết, phía dưới tấm lưới có một cái ô to bằng bàn tay chắc là để cho người ngoài giao dịch với cô qua cái ô đó. Có vài người đang đứng ngay ô cửa, hắn liền vội chen vào và đưa cái phiếu xác nhận xét nghiệm cho cô y tá.
                  - Gì đây? - Cô y tá không thèm ngẩng đầu lên hỏi.
                  - Phiếu xác nhận là đã xét nghiệm máu. - Hắn trả lời.
                  - Ê. Ông tính đi đường tắt hả. - Cô bây giờ đã chịu nhìn lên thấy một gã đàn ông với khuôn mặt vuông chữ điền với cái nhìn rắn rỏi, thân hình cao lớn bây giờ đang đứng chắn khung cửa.
                  - Đâu có, thẳng với tắt gì đâu? - Hắn nhìn cô ngơ ngác.
                  - Chứ làm sao mà ông có phiếu này? - Cô y tá cũng ngạc nhiên thắc mắc hỏi hắn.
                  - Thì tôi mới ở phòng xét nghiệm ra mà. - Hắn cười giải thích.
                  - Nè ông nội. Tính cái trò khỉ gì đây? Muốn hiến hay bán máu thì cũng phải lấy phiếu ở đây trước làm thủ tục xong rồi mới đến xét nghiệm chứ. - Cô y tá bắt đầu bực to tiếng.
                  - Vậy cô cho tôi cái phiếu...- Hắn gãi đầu.
                  - Phiếu xanh hay hồng? - Cô y tá hỏi lại.
                  - Sao lại xanh với hồng?
                  - Ông có ngu thì nên để dành cho người khác ngu với, mới ở trên núi xuống hả, xanh là bán, hồng là hiến? - Cô y tá hét.
                  Hắn giơ tay tính đập xuống, có điều bây giờ chung quanh lại không có chỗ nào để hắn có thể đập tay xuống. Mắt hắn tóe lửa và hắn cũng hét to:
                  - Hồng.
                  - Làm gì la lối cha nội, hiến máu thôi chứ làm cái quái quỷ gì mà la hét, còn chưa biết chừng làm bộ làm tịch để cố lấy điểm thi đua hả? - Cô y tá mắt cũng trợn lên mỉa mai hắn.

                  Hắn lúc này giá mà đừng có tấm lưới chắn ngang, dám hắn đập bể đầu cô ra quá đi. Lúc đó có mấy người xung quanh cũng cố chen vào gạt hắn ra:
                  - Nhanh nhanh đi pa, làm cái gì mà lâu thế, đứng chắn hết cả cái quầy.
                  Hắn hậm hực nén cái tức xuống trong lòng, vội lấy cái phiếu hồng và bước ra ngồi trên một cái ghế trống. Hắn lấy bút bắt đầu điền vào những yêu cầu trên phiếu.

                  (Còn tiếp)
                  #24
                    Toctien1 31.07.2009 11:07:33 (permalink)
                    Phần 23

                    Trong lúc hắn đang ngồi điền phiếu thì có một tay thanh niên xuất hiện lại ngồi gần. Anh ta lúc này cũng đang cầm trong tay cái phiếu, nhưng là phiếu màu xanh. Hắn đưa mắt liếc nhìn tay thanh niên thì thấy anh ta trông có dáng cũng to cao, nhưng nước da của anh ta cứ mài mại xanh rớt như người đã thiếu máu lâu ngày. Anh thanh niên cũng bắt đầu lấy bút ra viết, nhưng khi anh ta vừa nhìn qua thấy hắn cầm cái phiếu màu hồng liền trố mắt kinh ngạc:
                    - Anh dư máu hả?
                    - Không. - Hắn lắc đầu.
                    - Hay người cảm thấy sung quá? - Tay thanh niên cười cười.
                    - Không. - Hắn vẫn lắc đầu.
                    - Vậy thì mất ngủ phải không? - Tay thanh niên tiếp tục hỏi.
                    - Không. - Hắn không lắc đầu nữa mặt bắt đầu cau có.
                    - Hay...hay tính phấn đấu? - Tay thanh niên đoán mò.
                    - Kh...ông. - Hắn bực mình nhấm nhẳn.
                    - Trước đây anh có té xe bao giờ chưa? - Tay thanh niên vẫn không tha cười hỏi tiếp.
                    - Chưa. Sao mà ông hỏi gì lung tung thế ông bạn. - Hắn muốn nổi cáu.
                    - Hì hì. Thế thì sao khùng khùng đi hiến máu vậy anh. - Tay thanh niên cười hề hề.
                    - Làm cái gì mà khùng? Hiến máu thì cũng là chuyện bình thường thôi. Tôi làm nghĩa vụ nhân đạo không được sao? - Hắn tự hào nói.
                    - Có thật tình là anh tự nguyện. - Tay thanh niên không tin.
                    - À...thì...mà sao ông bạn làm cảnh sát hay sao mà hỏi gì lắm thế? - Lần này hắn dừng viết nhìn qua tay thanh niên với ánh mắt dữ tợn.
                    - Tại...tại tôi...hơi tò mò chút...- Tay thanh niên hơi sợ khi thấy ánh mắt của hắn.
                    - Bộ anh chưa bao giờ thấy người ta hiến máu bao giờ à? - Hắn chợt dịu giọng khi thấy vẻ sợ sệt của tay thanh niên.
                    - Thấy thì có thấy, nhưng...- Tay thanh niên hơi ấp úng.
                    - Nhưng sao? - Hắn có vẻ quan tâm.
                    - Bởi vì...vì ở đây đã lâu lắm rồi tôi mới thấy có 1 người như anh. - Tay thanh niên nhìn hắn cười giả lả.
                    - Vậy thì có gì là khùng đâu? - Hắn giờ mới nở nụ cười.
                    - Mục đích của anh hiến máu là cứu người hả? - Tay thanh niên bớt sợ khi thấy hắn cười.
                    - Tất nhiên. Không hiến máu cứu người thì hiến máu để cứu cái gì? - Hắn bật cười khùng khục trước câu hỏi ngây ngô của tay thanh niên.
                    - Anh thật là người tốt. - Tay thanh niên nịnh hắn, giọng chợt trầm xuống.
                    - Còn anh...không lẽ...anh bán máu? - Hắn nhìn cái phiếu màu hồng.
                    - Ừ. - Tay thanh niên gật đầu.
                    - Sao lại đến nỗi phải bán máu? - Hắn hơi tò mò.
                    - Anh cứ nhìn xung quanh đi. Ở đây toàn là người bán máu không đó. - Tay thanh niên chỉ cho hắn.
                    Hắn bây giờ đưa mắt nhìn xung quanh một lượt. Quả thật, tay người nào cũng đang cầm cái phiếu hồng. Hắn bất giác rùng mình một cái. Hắn không thể nghĩ là ở xứ này lại nhiều người đi bán máu đến thế.
                    - Làm gì đến độ phải đi bán máu? - Hắn hỏi lại.
                    - Cả ngàn lý do. Không có tiền, hết cách xoay xở. Tài sản bây giờ còn chỉ mấy giọt máu trong người thì bán bớt đi để sống chứ sao? Không lẽ lại đi ăn cướp hoặc ăn trộm à? - Tay thanh niên chua chát nói.
                    - Thật là phải làm như vậy sao? - Hắn như vẫn chưa tin.
                    - Chỉ là bất đắc dĩ mà thôi anh ơi. Anh nhìn chị kia kìa, hết tiền đóng học phí cho con cũng đành phải đi bán. Còn ông đang đứng đằng sau chị đó thì còn thảm hơn nữa, đi bán quanh năm suốt tháng chỉ để nuôi mấy cái tàu há mồm. Còn riêng tui nè, đi học mà nhà chu cấp không đủ cũng phải bán... - Tay thanh niên mắt đỏ lên như muốn khóc.

                    Hắn cảm thấy mắt bỗng nhiên hơi cay cay. Sao dân mình lại khổ sở đến vậy chứ? Hắn cũng đã từng có nghe nói đến chuyện bán máu, nhung đến khi hắn tận mục sở thị những con người ốm yếu, phải vắt từng giọt máu trong người đem bán để lấy số tiền ít ỏi nhằm trang trải trước mắt trong cuộc sống, đã làm cho hắn mủi lòng muốn rớt nước mắt.
                    - Anh...anh có thể...giúp tôi được không? - Tay thanh niên chợt hỏi hắn.
                    - Gì? - Hắn bỗng trở nên cảnh giác.
                    - Vậy...vậy thay vì anh hiến không không như vậy. Anh có thể...có thể... - Tay thanh niên ấp úng.
                    - Sao? - Hắn hỏi.
                    - Anh đổi phiếu hồng thành phiếu xanh. Tiền đó...anh cho tôi, còn...tôi...bữa nay không bán, vậy thì anh cũng là đã giúp cứu người rồi đó. - Tay thanh niên hồi hộp nhìn hắn.

                    Hắn bực mình đập tay xuống ghế, làm cho anh thanh niên giật nảy cả người lên. Hắn thấy anh chàng này đúng thật là trơ tráo, nhung hắn ngẫm nghĩ lại thì thấy anh chàng này nói cũng có lý. Hắn nhìn kỹ lại anh ta, nhìn lên nước da xanh mét và vẻ mặt khúm núm của tay thanh niên, hắn bỗng thở ra một hơi dài tội nghiệp, thông cảm ccho sự trơ tráo của anh ta. Hắn rút từ trong túi ra hai tờ 100 ngàn và thảy cho anh ta.
                    - Cầm lấy đi. Coi như tôi cho anh làm phước.
                    - Anh thật là tốt quá. - Tay thanh niên vội cầm lấy ngay không khách sáo.
                    - Em là sinh viên tên là H. Còn anh tên gì và ở đâu? Khi nào có dịp anh cần... - Tay thanh niên liến láu hỏi.
                    - Thôi biến dùm tôi đi ông. Tôi không cần ông trả ơn đâu. - Hắn cắt ngang.
                    - Dạ. Vậy em đi đây. Cảm ơn anh nhiều lắm. Có dịp... - Tay thanh niên chào hắn.
                    - Đi đi. - Hắn bực mình quát.

                    Hắn biên phiếu xong đến thả lại vào trong quầy cho cô y tá. Lúc bấy giờ người đứng làm thủ tục hơi đông nên hắn phải đứng qua một bên để chờ cô y tá xác nhận. Bỗng có một bà béo lại khều khều hắn:
                    - Này chú, ra đây cho tôi hỏi một chút.
                    Hắn lấy làm lạ nhưng cũng đi theo bà béo ra ngoài. Khi chỉ còn có hai người bà hỏi hắn:
                    - Chú máu nhóm gì?
                    - Nhóm O. - Hắn ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời.
                    - Chèn đét ơi, thiệt là hên quá. - Bà béo mừng rỡ và hỏi tiếp:
                    - Chú có muốn gỡ gạc lớn hem?
                    - Cái gì mà gỡ gạc? - Hắn ngẩn ra.
                    - Trời. Nhìn chú giống người thua độ cháy túi chứ gì? Hôm qua cũng nhiều thằng thua lắm? Tối nay tính gỡ lại chút chút phải hem?
                    - Gỡ cái gì, mà sao phải gỡ? - Hắn như trên trời rớt xuống.
                    - Thôi đi mà. Giấu tôi làm gì? Tôi đã gặp nhiều người như vậy rồi, hễ thua sạch bách là cũng hay chạy vô đây. - Bà béo cười típ mắt.
                    - Bà nhầm... - Hắn tính giải thích.
                    - Để tôi chỉ cho chú cách kiếm tiền nè. Có thể kiếm được mấy chục triệu luôn đó. Chú mà đồng ý thi cho chú ứng luôn trước mấy triệu để tối nay cho chú gỡ. - Bà béo nắm tay hắn lắc lắc.
                    - Tôi không hiểu? - Hắn vội giật tay ra.
                    - Chú mà gặp tôi thật là may cho chú lắm đó, chứ gặp người khác hả, nó bóp hầu bóp họng chú liền.
                    - Tôi... - Hắn càng lúc càng lơ mơ.
                    - Tôi có một ông bạn. Ổng đang rất cần thay một quả thận, mà ổng lại là máu nhóm O nữa. Thật là may quá nên hôm nay gặp chú. Chú chỉ cần bán đi một quả, còn lại một quả là đủ xài thoải mái rồi, không những thế còn có tiền rủng rỉnh để gỡ gạc. Nếu chú đồng ý thì tui mua luôn với giá 50 triệu. Đó, thấy chưa tha hồ mà cá độ cho tới tết luôn. - Bà béo cười toét miệng.
                    - Nhưng... - Hắn bắt đầu hiểu.
                    - Nhưng nhị gì nữa? Thôi tôi thêm cho chú 5 triệu nữa, giá này là hết giá rồi đó. - Bà béo vội mở túi.

                    Hắn bỗng thấy lòng nổi giận bừng bừng. Hắn giơ tay lên nhưng xung quanh lại chẳng có gì để hắn đập xuống. Hắn thả lỏng tay và trong lòng lại chợt dâng lên niềm chua xót đến độ hắn thấy cả người như mệt rũ ra đứng không vững. Trời ơi! Sao lại có những con người vô nhân tâm đến thế này? Vậy là đã có những người vì lý do nào đó phải đi bán cả một phần thân thể của mình? Sao có quá nhiều người đau khổ đến như vậy hở trời?

                    (Còn tiếp)
                    #25
                      Toctien1 25.08.2009 14:30:43 (permalink)
                      Phần 24

                      Lại nói về con khỉ, bây giờ nó đã làm quen và quấn quít với thằng bé ăn xin. Thằng bé dẫn nó đi luôn ra Quảng trường, là nơi mà cứ tối tối là nó hay đến. Trên Quãng trường lúc này đã dần dần đông nghịt người đến hóng mát. Từng đôi, từng đôi thanh niên nam nữ đang yêu nhau vừa dựng xe vừa nói chuyện và cũng vừa âu yếm lẫn nhau bất chấp là đang ở giữa chốn đông người.

                      Những em bé gái lẫn bé trai tay ôm một cái khay dựng thuốc lá, kẹo linh tinh đang tíu tít mời mọi người mua dùm cho chúng. Đây là thời điểm mà chúng có thể bán được rất nhiều hàng trong ngày. Xung quanh quãng trường là mùi cá viên chiên, mùi mực nướng thơm lừng, vì khách giờ này dẫn con đi chơi đông và đây lại là món ưa thích của các em. Quanh các xe bán bắp nổ cũng bu đầy các em bé thích ăn ngọt. Đằng xa xa thì những người bán bong bóng cũng rất bận rộn lựa cho các thượng đế nhí những quả bóng bay.

                      Khung cảnh thật yên bình và nên thơ trong từng đợt gió nhẹ thổi mơn man xua bớt đi cái oi ả ban ngày. Có một vài khách Tây cũng đang thả bộ ngắm cảnh. Thằng bé ăn xin mắt sáng rỡ khi thấy họ vì kinh nghiệm là cứ mặt dày cố đi theo họ thì có khi lại trúng mánh to. Có bữa có một ông khách thương tình cho nó cả 10 đô, làm cho nó và ông của nó được mấy bữa sung sướng.

                      Con khỉ vẫn lốc chốc theo nó không sợ sệt, có lẽ nó cũng đã dần quen với đám đông. Lúc nãy khi nó đi ngang xe bắp, có vài đứa nhỏ thấy nó cũng thích thú và thảy bắp cho nó ăn, nó cũng cảm thấy hơi bớt sợ đối với con người.

                      Thằng bé giờ đi theo một ông Tây cao lớn đang đi chung với một cô Đầm rất xinh đẹp. Nó xòe tay:
                      - Bờ li pho mi xom mo ni (Please for me some money : Cho xin ít tiền).
                      - No. - Ông Tây lắc đầu.
                      - Ai em gì nhỉ... À hân ri. - Nó chỉ tay vào bụng nói (I am hungry : Tôi đói).
                      - No. - Ông Tây vẫn lắc đầu.
                      - Ai...sao nhỉ...À nâu phe mi li. - Nó cố nhớ mấy từ tiếng anh ( I no family : Mồ côi).
                      - No. - Ông Tây có vẻ bực mình giọng hơi to.
                      - Mẹ cha cái thằng kiết. - Nó cũng bực cất tiếng chửi bằng tiếng mẹ đẻ.
                      - Mày chửi ai kiết cái thằng kia? - Ông Tây bất thình lình quay lại nhìn nó giận dữ.
                      - Ông...ông nói được tiếng Việt? - Nó há hốc mồm sững sờ.
                      - Tao ở đây 5 năm rồi, không nói được mới lạ. - Ông Tây thấy nó ngạc nhiên liền khoái chí làm luôn một câu dạng thành ngữ mà giới trẻ hay nói khi khẳng định vấn đề chắc chắn.
                      - Trời đất... tui... tui đâu có chửi... - Nó vừa ngạc nhiên vừa sợ chối.
                      - Thế mày vừa nói tao mới nghe đó. Tao có điếc đâu? - Ông Tây truy nó.
                      - Không...tui...tui chửi con khỉ...- Nó bí quá, chợt nhìn thấy con khỉ nó liền lái câu nói hồi nãy qua con khỉ .
                      - Ô. Monkey. He is so very pretty. Come on come on... (Con khỉ. Nó dễ thương quá. Lại đây nào...)- Cô Đầm thấy con khỉ liền ngồi xuống kêu nó.
                      Con khỉ nhảy luôn vào lòng cô đầm, thấy ngực của cô nó...sờ tay vào. Cô Đầm cười khúc khích:
                      - Ô. No, no...
                      Cô khẽ xoa đầu nó một cách âu yếm. Con khỉ như cảm thấy mình đang được thương yêu, nó cạ luôn cả đầu nó vào ngực cô trìu mến. Thằng bé ăn xin thấy thế không bỏ lỡ cơ hội liền chìa tay:
                      - Ai... ai em...chủ của monkey. Bờ li mo ni. (I am...Please money)
                      Cô đầm nhìn nó tươi cười rút luôn trong bóp ra cho nó 50 ngàn. Xong cô quay qua nói với người đàn ông một hồi, tay chỉ chỉ vào con khỉ. Ông Tây lúc này quay lại nói với thằng bé:
                      - Mày có chịu bán con khỉ không?
                      - Không? - Nó giật mình.
                      - Tao trả cho mày giá cao? - Ông Tây nài nỉ.
                      - Không? - Nó bây giờ chợt thấy sảng khoái khi lần đầu tiên có người phải năn nỉ nó.
                      Ông Tây quay sang nói vài câu với cô Đầm rồi nói với thằng bé:
                      - Tao trả mày 500 ngàn.
                      - ... - Nó im lặng suy nghĩ. Số tiền cũng lớn mà với lại con khỉ có phải của nó đâu? Nó tính gật đầu thì chợt nhớ lại con gà lúc chiều. Đưa mắt nhìn con khỉ hồi lâu nó bỗng cảm thấy mình làm như thế thì không được.
                      - Sao? - Ông Tây cười khi nhìn thấy sự lưỡng lự của nó.
                      - Không. - Nó quyết định dứt khoát.

                      Cô Đầm thả nhẹ con khỉ xuống đất ra vẻ tiếc nuối. Thằng bé lại tiếp tục dẫn con khỉ đi. Bỗng nó nhìn thấy trong tay con khỉ hình như là đang cầm cái gì đó. Nó nhìn kỹ lại thì hóa ra là cái bóp tiền. Nó liền lấy cái bóp trong tay con khỉ mở ra coi thì thấy trong bóp toàn là tiền đô và hình như nó có thấy một tờ tiền sao chỉ có một nửa. Trong lòng nó trở nên phân vân, bao nhiêu ý nghĩ trỗi dậy trong lòng nó.

                      Lúc thì nó cảm thấy thật may mắn tính ôm lấy bóp tiền chạy đi, lúc thì nó nhớ tới lời dạy của ông nó "Dù phải ăn xin nhưng con phải nhớ nghèo cho sạch rách cho thơm, đừng bao giờ làm những chuyện mà trái với lương tâm nha con" thì nó như chôn chân tại chỗ. Cuối cùng nó thở dài tiếc rẻ và quyết định cầm cái bóp chạy theo hai ông Tây bà Đầm.
                      - Ông ơi?
                      - Gì? - Ông Tây quay lại và thấy nó cầm trong tay cái bóp của ông.
                      - Cái này...
                      - Mày lấy ở đâu vậy? - Ông Tây vội vàng giựt lại cái bóp.
                      - Con khỉ nó lấy...tui trả lại cho ông. - Nó chỉ con khỉ.

                      Cô Đầm thấy lạ liền hỏi và ông Tây giải thích. Cô Đầm phá ra cười thật tươi và giơ ngón tay cái lên chỉ chỉ nó:
                      - Great. Good. You are very good. Vietnamese children are so very well. (Tuyệt. Tốt. Em rất tốt. Trẻ em Việt nam thật là tốt).
                      Cô Đầm liền nói ông Tây móc ra cho thằng bé 100 ngàn. Thằng bé tuy thầm tiếc số tiền trong bóp nhưng nó cũng tự an ủi tối nay may mắn như vậy là cũng được rồi. Nó không đi xin nữa mà dắt con khỉ đi chơi. Nó mua hai cái cá viên chiên và chia cho con khỉ một cái. Một người một khỉ ngồi gặm cá ngon lành.

                      Trong khi đó tại một góc khác trong Quảng trường, một em bé ôm khay thuốc và kẹo đang mời khách:
                      - Thuốc lá hay kẹo đi anh.
                      Khách là một người thanh niên dáng vẻ đẹp trai, nhưng nước da anh ta lại tai tái như một con nghiện. Anh ta nhìn quanh quan sát thật kỹ rồi cúi người thảy tiền vào khay em bé. Em bé nhanh chóng cầm tiền đút ngay vào túi và lại gần anh thanh niên khẽ thì thầm vài câu.

                      Đột nhiên lúc này con khỉ bỗng dưng lại có nhu cầu cần phải xả cái đó ra. Nó nhìn quanh thì chẳng thấy cái gốc cây nào chỉ có những cột điện. Nó vội chạy nhanh tới cái cột điện gần đó và giải quyết nhu cầu. Sau khi đã xong thì lúc quay ra chân nó vướng vào một hòn đá. Hòn đá nẩy lên và nó thấy có một bao thuốc lá lòi ra dưới cái hòn đá. Nó tò mò cầm bao thuốc lá ra vừa xem và vừa chạy lại chỗ thằng bé ăn xin.

                      Một lát sau trên Quảng trường đột nhiên trở nên nhốn nháo hỗn loạn. Có hai băng thanh niên cầm hung khí rượt đuổi nhau làm cho mọi người khiếp cả vía. Thằng bé cũng lật đật ôm lấy con khỉ rời khỏi Quãng trường. Lúc nó ra tới đường lộ thì nó thấy có hai thanh niên chạy về hướng nó, một trong hai tay vừa chạy vừa nói:
                      - Mẹ nó. Nó cả gan dám lừa tao. Lấy tiền rồi mà không đưa hàng. Bữa sau tao mà gặp thì tao chém nó chết.
                      Thằng bé sợ run ôm chặt lấy con khỉ nhìn hai tay thanh niên đang chạy xa dần. Sau khi đã bình tĩnh trở lại nó nhìn xuống thấy con khỉ đang xé dần bao thuốc và trong bao thuốc rớt ra một gói giấy bọc kín. Thằng bé hiếu kỳ cầm lên xem thì thấy trong gói giấy có chất bột màu trắng. Con khỉ vừa lúc đó vươn tay đụng vào tay thằng bé làm nó hất luôn chất bột rớt xuống lòng đường. Một cơn gió mạnh chợt thổi qua tung chất bột trắng đó bay đi tản mác...


                      (Còn tiếp)
                      #26
                        Toctien1 16.03.2010 23:13:52 (permalink)
                        Phần 25


                        Yến chìm từ từ vào giấc ngủ sau khi cô đã được truyền máu, uống thuốc và khâu lại vết thương. Lúc đầu cô chỉ tính giả vờ ngủ để tránh không biết phải làm thế nào khi đối mặt với anh chàng vùa là ...nạn nhân vừa là ...ân nhân của cô, nhưng rồi thuốc giảm đau và thuốc ngủ đã dần dần có tác dụng và Yến đã nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ tự lúc nào cô không hay. Một giấc mơ về thời thơ ấu chợt đến làm cho cô khẽ mỉm cười làm hồng lên khuôn mặt xinh xắn vốn trước đó đã tái xanh vì mất máu.

                        Cha mẹ cô đều là nhà giáo, sinh ra chỉ độc mỗi một mình cô, nên vì thế cô được cha mẹ cưng chiều ngay từ tấm bé. Dù cho gia đình cô không phải là gia đình giàu có, nhưng những đòi hỏi vật chất cho bằng bạn bằng bè của cô hầu như đều luôn luôn được cha mẹ đáp ứng, và có đôi khi những đòi hỏi của cô đã làm cho các đấng sinh thành ra cô méo cả mặt, nhưng vì tình thương con mà họ đành phải bấm bụng chấp nhận bỏ ra một số tiền lớn, nhằm để cho cô không có cảm giác là thua thiệt bạn bè. Có một lần, hồi còn đi học tiểu học, cô tới nhà một đứa bạn chơi. Cô thấy bạn của mình được cha mẹ nó sắm cho một chiếc ô tô điện dành cho trẻ con. Bạn cô và cô cùng thay nhau lái chạy quanh sân nhà của bạn cô suốt cả buổi. Thích quá, khi cô về nhà liền nằng nặc đòi cha mẹ mình phải sắm cho bằng được chiếc xe như thế cho cô, mà cô vốn không hề biết rằng giá của chiếc xe đó bằng cả mấy tháng lương của hai cha mẹ cô cộng lại. Cha cô đành phải tạm thời khất với cô:
                        - Ba sẽ mua nhưng... - Ông hơi lưỡng lự dừng lại rồi nhẩm tính thời gian trong đầu.
                        - Nhưng sao ba? - Cô ngước đôi mắt trong veo nhìn người cha khả kính bật nhanh câu hỏi.
                        - Hay...hay là chờ tới sinh nhật của con rồi ba mẹ sẽ mua tặng cho con, được không con gái yêu của ba? - Ông mỉm cười trả lời. Ông đã tính được thời gian, sinh nhật của con mình là ba tháng sau.
                        - Còn lâu mới tới sinh nhật của con mà ba? Sao ba lại không mua bây giờ cho con đi ba? - Cô nắm tay ông lắc lắc với kiểu cầu xin quen thuộc.
                        - ... - Ông lúng túng quay sang nhìn vợ.
                        - Thôi nào, quyết định như ba con nói đi. Ba mẹ hứa là sinh nhật con sẽ tặng cho con chiếc xe đó. - Mẹ cô dang tay ôm cô vào lòng.
                        - Không, không đâu, con muốn có chiếc xe đó ngày hôm nay. Con không chờ đâu...con không chờ đâu...- Giọng cô phụng phịu như chuẩn bị dỗi, mắt cô đã bắt đầu ướt.

                        Và kich bản như mọi lần lại xảy ra. Cô nhất quyết không chịu ăn cơm, vào phòng trùm kín mền khóc một mình. Và cha mẹ cô lại phải hết lời năn nỉ, và đành phải chấp nhận yêu cầu của cô là ngay trong tối hôm đó đi mua chiếc xe điện cho cô. Ngồi trong chiếc xe mới toanh sáng màu đỏ chói, cô vừa lái xe miệng cô vừa hét lên vui sướng khi đã thỏa ước nguyện hòa trong tiếng nhạc vui tai phát ra trên xe khi cô chạy quanh nhà. Cha mẹ cô cũng vui lây với niềm vui của con nhưng trong ánh mắt của họ chợt lại gợn lên nét buồn...

                        Theo thời gian, cô dần cảm nhận được dẫu hãy còn mơ hồ nhưng vẫn là cảm nhận, cảm nhận được sự khác biệt giữa gia đình cô và gia đình của một số bạn bè trong lớp, và cô đã ngây thơ hỏi cha:
                        - Gia đình mình là gia đình giàu hay nghèo vây ba?
                        - ... - Và cũng như mọi lần, ông không muốn nói dối con nhưng nói thật thì cũng không ổn, ông lại quay sang nhìn vợ cầu cứu.
                        - Con hãy còn nhỏ, quan tâm đến chuyện đó làm gì? - Và cũng như mọi lần, khi cô hỏi một vấn đề tế nhị mà người lớn không tiện trả lời thì mẹ cô liền đánh trống lảng.

                        Cô đã có câu trả lời rất rõ ràng hai năm sau đó. Người cha hiền từ khả kính của cô đã thình lình ra đi bỏ mẹ con cô sau một tai nạn giao thông trong một buổi chiều ông đi dạy về, và gia đình của cô ngày một sa sút khi chỉ một mình mẹ cô phải gánh vác lo toan trong gia đình...

                        Tên khủng bố thứ hai lúc này đang ngồi cạnh giường ngắm cô đang ngủ. Hắn lúc này đã ăn bận lại đàng hoàng sau khi nhờ bạn về lấy đồ để thay và tâm sự của hắn trong lúc này cũng thật ngổn ngang. Đương không hắn lại nổi cơn hứng bất tử khi gặp cô gái xinh đẹp trong quán Net, và rồi cô gái làm cho hắn như chết đứng khi đã lấy cái bóp của hắn. Hắn không tiếc tiền nhưng trong bóp của hắn có một vật hắn không thể làm mất bằng bất cứ giá nào. Thế rồi hắn lại mừng hơn lụm được vàng khi tình cờ bắt gặp lại cô trong quán bánh xèo khi cô đi cùng hai người bạn vào quán. Rồi cũng thật bất ngờ khi hắn lại cứu cô đến những hai lần. Nhìn khuôn mặt xinh xắn đang tươi cười của cô lại làm hắn bất giác nhớ tới chuyện xưa...

                        Đang trầm tư bỗng hắn thấy khuôn mặt cô đang tươi cười lại hiện ra vẻ đau khổ và hai hàng nước mắt từ từ chảy dài trên má thấm xuống gối. Hắn giật mình lúng túng không biết là cô đang bị đau hay bị làm sao? Hắn muốn kêu y tá thì lại sợ làm mất giấc ngủ của cô khi thấy cô vẫn đang thiêm thiếp, nên hắn vừa đứng lên lại ngồi xuống và lại đứng lên rồi lại ngồi xuống. Cuối cùng hắn quyết định không kêu y tá và đồng thời dự tính lau nước mắt trên má cho cô. Nhưng hắn nhìn quanh thì chẳng có cái gì để lau, khăn mùi xoa thì hắn lại cũng không mang theo. Mắt hắn chạm phải ống tay áo dài tay đang xăn lên, hơi do dự một chút rồi hắn phủi tay áo xuống và cúi người chầm chậm thấm nước mắt nhè nhẹ trên má cô. Đúng lúc đó cửa bật mở, như một cơn lốc một người đàn bà bên ngoài lao vào:
                        - Yến ơi, con có làm sao không con? Tròi ơi con mà làm sao thì mẹ làm sao sống nổi...
                        Bà chợt khựng lại khi thấy một thanh niên to cao lạ hoắc đang cúi người dùng tay mân mê má con của bà. Bà vội la lên :
                        - Anh là ai? Đang làm gì con gái tui vậy?
                        - Dạ, cháu... - Hắn giật bắn mình và chưa biết giải thích với bà ra làm sao.
                        - Anh là ai? - Bà nghiêm giọng hỏi lại lần nũa.
                        - ... - Hắn ú ớ vì không biết phải giới thiệu mình là ai. Hắn đứng chết trân nhìn bà rồi lại quay sang nhìn cô, rồi quay lại nhìn bà. Hắn bỗng nhiên thấy mình thật lố bịch trong tình cảnh này vì không biết phải trả lời câu hỏi vô cùng đơn giản mà bình thường ai cũng có thể trả lời được.
                        - Bạn của con đó mẹ. - Một giọng nói yếu ớt cất lên sau lưng hắn.
                        Lúc này trời có sập xuống hắn cũng không ngạc nhiên bằng câu nói mà hắn vừa mới nghe.
                        #27
                          Toctien1 28.03.2010 11:32:17 (permalink)
                          Phần 26

                          Lại nói về tên khủng bố thứ nhất sau khi gặp mấy chuyện không vui trong phòng hiến máu, với một tâm trạng không thoải mái trong người hắn đang trên đường quay trở lại kiếm bạn của hắn. Đang bước dọc theo hành lang lát gạch men trắng tinh vắng người, hắn đi ngang qua một căn phòng và từ bên trong có những tràng cười vọng ra làm cho hắn phải tò mò dừng chân lại.

                          - Chuyến này anh đã sắp xếp cho chú đi học chuyên khoa 2. Chú học xong về là chiếc ghế Trưởng khoa Ngoại coi như là của chú rồi đó. - Một tràng cười to nổi lên sau câu nói.
                          - Có anh giúp thì em thật yên tâm rồi. Em sẽ không bao giờ quên ơn của anh đâu? - Một giọng nói khác cất lên xu nịnh phụ họa.
                          - Chú là con nhà nòi, bằng cấp đâu có thua ai, với lại cái tay Trưởng khoa kia đâu có được lòng của anh em. Hắn cậy mình có chuyên môn giỏi nên có nhiều lúc hắn coi người khác chẳng ra cái gì? Và đặc biệt là hắn không có thẻ đỏ, làm lãnh đạo sao được? Chẳng qua là hiện nay do khoa thiếu người nên anh tạm thời để cho hắn làm vì công việc chung. Chỉ cần chú học hành đàng hoàng về là anh sẽ bố trí cho chú cái ghế đó ngay. Ơn với chả nghĩa? Chú thật là khéo vẽ chuyện.

                          Trong phòng lại nổi lên những tràng cười hỉ hả làm cho hắn chợt rùng mình. Hóa ra là hắn vừa tình cờ chứng kiến một cảnh mua quan bán tước ở ngay trong một bệnh viện. Một con người có tài sắp sửa phải bị đẩy ra khỏi vị trí của mình. Thời thế nào cũng vậy sao? Cũng phải có phe có cánh ư? Từ xưa đến nay có khác gì nhau? Hắn bỗng nhớ câu ca dao:
                          " Con vua thì lại làm vua
                          Con sãi ở chùa thì quét lá đa..."

                          Lúc này, trong lòng hăn trào lên sự chua xót và bất nhẫn dùm cho tay Trưởng khoa Ngoại không quen biết kia, và hắn bỗng nhiên lại nảy sinh một mối thiện cảm với anh chàng này. Và thình lình trong đầu hắn lóe ra một ý làm cho hắn tươi cả nét mặt đang cau có.

                          - Vào đi. - Tiếng người trong phòng vọng ra ngoài.
                          Hắn đẩy nhẹ cửa bước vào. Trong phòng bố trí một chiếc bàn làm việc, vài cái tủ xếp đầy hồ sơ đứng dọc một bên tường, một bảng thông báo nằm ở tường phía đối diện. Kê sát tường đối diện bàn làm việc có vài cái ghế nhựa và hắn rón rén ngồi xuống một trong các chiếc ghế đó. Một con người nhỏ thó bận chiếc áo trắng bệnh viện, trên áo bên tay trái phía trên túi có thêu chữ "Thịnh" đang ngồi lọt thỏm trên cái ghế dựa phía sau bàn làm việc. Trông anh ta khoảng chừng trên dưới bốn mươi tuổi. Lúc hắn bước vào thì anh ta còn đang mãi lúi húi ghi chép gì đó trên quyển sổ lớn ở trên bàn.
                          - Có việc gì không anh? - Người đó hỏi giọng từ tốn nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.
                          - Dạ anh có phải là Bác sỹ Thịnh Trưởng khoa Ngoại? - Mặc dù hắn biết chắc đúng là người hắn đang tìm nhưng hắn vẫn hỏi theo kiểu hỏi xã giao.
                          - Chính tôi đây. - Cuối cùng anh ta cũng đã rời mắt khỏi quyển sổ và ngước lên nhìn. Trước mặt anh ta là một thanh niên cao to ăn bận rất lịch sự, áo sơ mi trắng đóng thùng trong chiếc quần jin và đặc biệt là đôi giày anh ta mang thì mới tinh hình như là vừa mới mua.
                          - Còn anh là ai và anh cần gặp tôi là về chuyện gì? - Bác sỹ Thịnh hỏi lại một lần nữa.
                          - Dạ...tôi...tôi là..người nhà của bệnh nhân... - Hắn hơi ngập ngừng trả lời.
                          - Tôi cũng đoán như thế. - Bác sỹ Thinh thả cây bút xuống bàn rồi ngả người ra sau ghế hỏi tiếp:
                          - Có chuyện gì vậy anh?
                          - Dạ... - Hắn gãi đầu một lúc và chần chừ một hồi thật lâu rồi cuối cùng như đã gỡ được nút thắt trong lòng, hắn liền tuôn một mạch:
                          - Dạ...thật ra...tôi chỉ...chỉ là bạn của người nhà bệnh nhân. Hôm nay ba của bạn ấy bất thình lình ngã bệnh phải vào trong này cấp cứu. Tôi vì..vì bận một chút chuyện riêng nên vừa mới vào thăm là phải vội đi ngay, vì vậy nên tôi vô ý chưa kịp hỏi ba của bạn ấy là bị làm sao mà phải vào đây cấp cứu...Tôi...tôi vừa tình cờ đi ngang đây, thấy phòng của bác sỹ nên ghé vào, dự tính là nhờ bác sỹ...nhờ bác sỹ có thể cho tôi biết tình hình bệnh của ông ấy như thế nào và có nặng lắm không?
                          - Bệnh nhân tên là gì? - Bác sỹ Thịnh hỏi trong khi mắt khẽ lướt nhìn qua khuôn mặt rắn rỏi có vẻ hơi dữ tợn bởi cặp lông mày rậm của hắn.
                          - Dạ...dạ... - Hắn lúng túng nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói dối một cách trơn tru:
                          - Thật ra...tôi thấy mọi người hay gọi ổng là chú...chú Chín...vừa mới vào cấp cứu chiều nay hiện còn đang nằm ở phòng điều trị riêng...Nghe nói là hình như ổng bị lên cơn gì gì đó thì phải?
                          - À. Chắc là anh nói tới ông già bị lên tăng xông phải không? - Bác sỹ Thịnh vừa ngó xuống cuốn sổ lớn vừa nói. Trong lúc đó thì hắn gật đầu đại, mặc dù hắn không chắc chắn lắm là có phải đúng người hay không?
                          - Chiều hôm nay có mấy ca cấp cứu, trong đó có một ca bệnh nhân đã cao tuổi nhập viện vì cao huyết áp nên phải hỗ trợ giảm áp. Ông ta co giật và gần như hôn mê lúc vào đây. Loại bệnh này, khi mà biến chứng lên cơn nếu không cấp cứu kịp thời là rất dễ gây nguy hiểm đến tính mạng vì nó làm xuất huyết não bên trong. - Bác sỹ Thịnh giảng giải cho hắn, đồng thời chỉ tay vào cuốn sổ nói thêm. - Bệnh nhân là Đoàn Văn Toản 65 tuổi, nhập viện cấp cứu vì cao huyết áp.

                          Hắn mừng như mở cờ trong bụng, không ngờ hắn lại có ngay thu hoạch lớn đến như thế. Giờ thì hắn đã biết cô họ Đoàn. Ông già của cô năm nay 65 tuổi thì chắc là tuổi Tuất rồi. Hắn chợt mỉm cười khi nghe tới họ Đoàn, vì đã làm cho hắn nhớ tới anh Đoàn Dự cù lần yêu một cách si ngốc nàng Vương Tiểu Yến, những nhân vật trong truyện kiếm hiệp Lục Mạch Thần Kiếm của nhà văn nổi tiếng Kim Dung, mà hồi nhỏ hắn đã từng đọc qua. Hắn hỏi lại một lần nữa cho thật chắc chắn:
                          - Như vậy là chiều nay chỉ có...chú Chín...à chú Toản là người cao tuổi nhập viện cấp cứu thôi phải không Bác sỹ?
                          - Ừ. - Bác sỹ Thịnh gật đầu xác nhận.
                          - Thật là vô cùng cảm ơn bác sỹ. Vậy tình trạng của chú...Toản bây giờ thế nào hả bác sỹ? Có nặng lắm không? - Giọng của hắn hơi chùng xuống ra vẻ lo lắng.
                          - Trong sổ theo dõi cho biết thì tình hình bệnh nhân đã ổn định, chỉ cần nằm viện theo dõi thêm vài ngày nếu không có gì bất thường thì có thể về. Chỉ có điều loại bệnh này rất là dễ tái phát và nếu không được cấp cứu kịp thời thì hậu quả rất khó lường.

                          Hắn quan sát Bác sỹ Thịnh trong một thoáng và chợt thấy quặn lòng khi nhớ tới cuộc nói chuyện vô tình hắn đã nghe được. Đúng như hắn nghĩ, con người ở trước mắt hắn không được lòng Sếp kia chắc là con người tốt và có tài, nếu không thì anh ta làm sao mà ngồi được ở cái ghế Trưởng khoa Ngoại trong khi thân cô và thế cô. Hắn trầm ngâm một lúc với dự định của mình và sau đó đứng dậy bước gần tới bàn Bác sỹ Thịnh.
                          - Tôi có một việc nhỏ muốn làm phiền bác sỹ, hy vọng là bác sỹ có thể giúp dùm cho tôi, tôi thật sự rất là biết ơn bác sỹ. - Hắn hơi cảm thấy mình trơ trẽn vì mới gặp người ta mà đã tính nhờ vả, nhưng hình ảnh của cô làm cho hắn trở nên mạnh dạn.
                          - Anh khỏi phải bận lòng, tôi sẽ lưu ý trường hợp của bác Toản. - Bác sỹ Thịnh lại nghĩ hắn muốn anh phải để tâm đến bệnh nhân.
                          - Dạ...được vậy thì thật là vô cùng biết ơn bác sỹ, nhưng chuyện...chuyện tôi muốn nhờ bác sỹ ở đây... - Hắn đỏ bừng cả mặt và miệng hắn ngắc ngứ như đang ngậm cả trái cam trong miệng không nói được. Hắn đang cảm thấy mặt mình hình như đang dày lên.
                          - Chuyện gì? - Bác sỹ Thịnh cũng ngạc nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn.
                          Hắn gồng người cố thu hết can đảm và cuối cùng móc lấy trong túi quần ra hai cái bì thư. Hắn cầm bì thư thứ nhất đưa cho Bác sỹ Thịnh:
                          - Dạ...cái này là...
                          - Là gì? - Bác sỹ Thịnh nhìn bì thư hơi nhíu mày.
                          - Dạ...dạ...vì là bạn bè mà nếu tôi đưa tiền thẳng cho họ thì...hơi..hơi kỳ và có thể họ sẽ không nhận. Nhưng đã là bạn bè mà không giúp được nhau thì...thì lại là...kỳ hơn, vì vậy nhờ ...nhờ...bác sỹ cầm dùm để sau này thanh toán bớt phần nào viện phí trong những ngày chú...chú Toản còn đang điều trị ở đây...
                          - Gia đình họ có khó khăn à? - Bác sỹ Thịnh nở nụ cười đôn hậu hỏi hắn.
                          - Dạ...chắc là không? Tôi...tôi chỉ...chỉ muốn thể hiện... một chút tình cảm bạn bè với nhau thôi. - Hắn lại đỏ ửng cả mặt.
                          - Có rất nhiều cách để thể hiện tình cảm bạn bè mà? Đâu có nhất thiết là phải làm như thế này? Với lại đụng tới chuyện tiền bạc là lôi thôi lắm, tôi chắc không giúp được anh đâu. - Bác sỹ Thịnh nhẹ nhàng từ chối.
                          - Dạ... - Hắn cảm thấy thất vọng, tay hắn cầm bì thư cứ thẳng đơ ra. Hắn nửa muốn đặt xuống bàn nửa muốn lấy về nhưng hình ảnh của cô lại xuất hiện trong đầu và hắn quyết định nài nỉ:
                          - Tôi biết bác sỹ vốn là người tốt. Chuyện này...chuyện này quả thật là quá làm phiền bác sỹ, nhưng xin bác sỹ hãy làm ơn giúp dùm. Xin bác sỹ hãy làm ơn...làm ơn giúp cho tôi... - Hắn nhỏ giọng thiểu não van nài làm cho Bác sỹ Thịnh chợt động lòng khi nhìn thấy vẻ khẩn cầu của hắn:
                          - Thôi được rồi, tôi sẽ cố giúp cho anh. Nhưng...nhưng tại sao anh lại biết tôi là người tốt? Tôi hình như là còn chưa biết anh?
                          - Dạ...tôi...tôi nhìn qua người nào là biết người đó tốt hay xấu liền. - Hắn cảm thấy nhẹ người khi Bác sỹ Thịnh đã nhận lời và vừa cười vừa trả lời lấp liếm theo cách xu nịnh. Hắn sợ Bác sỹ Thịnh lại hỏi nữa nên vội đưa nhanh cho anh phong bì thứ hai:
                          - Còn cái này...là...là chút tấm lòng của tôi với bác s...
                          - Anh tính hối lộ hả? - Bác sỹ Thịnh cau mặt nói. - Chuyện anh nhờ tôi làm, tôi có thể hiểu và có thể giúp cho anh được, còn chuyện anh hối lộ thì tôi không lấy đâu. Anh hãy cất tiền đi. - Bác sỹ Thịnh đứng dậy có vẻ muốn tiễn khách.
                          - Dạ...không phải, nhưng... - Hắn cảm thấy sượng sùng khi thấy Bác sỹ Thịnh khẳng khái đến vậy, dù cho là hắn cũng đã có thể đoán trước là anh sẽ không nhận.
                          - Không nhưng nhị gì hết. Được rồi, chuyện anh nhờ tôi sẽ giúp cho anh nhưng mà tui sẽ phải nói là... ai đã đưa tiền?
                          - Dạ...Bác sỹ chỉ cần nói...nói...người bạn mua giày là được. - Hắn bỗng nhớ tới cảnh cùng cô đi mua giày.
                          - Sao mà lại rắc rối và bí hiểm đến thế? Cái gì mà mua giày với mua dép mà sao không là anh A hay anh B. À, tôi thật là quá đãng trí, nãy giờ nói chuyện mà tôi vẫn còn chưa biết tên của anh?
                          - Dạ tui tên...Cường. - Hắn buột mồm nói đại một cái tên khi nghĩ đến tên của Bác sỹ Thịnh.

                          Rời khỏi phòng Bác sỹ Thịnh trên đường băng qua sân của bệnh viện, hắn cảm thấy trong lòng thật là vui vẻ nên vừa đi vừa nhìn lên trời và vừa chu mồm huýt sáo thì bỗng nhiên "Rầm", mắt hắn tóe đom đóm khi va phải một người chạy ngược chiều làm cho cả hắn và người đó ngã bệt xuống sân. Hắn vừa định thần nhìn lại thì ra là một tay thanh niên tuổi xấp xỉ trên dưới hai mươi. Anh ta có dáng vẻ gầy còm và dơ dáy với mái tóc bù xù đang cầm một túi xách màu đen trong tay. Hắn bực mình quát:
                          - Mày mù không thấy đường hả?
                          Tay thanh niên không lấy gì làm sợ sệt mà ngược lại còn quắc mắt nhìn hắn nạt lại:
                          - Mày mới mù.
                          Hắn tức điên lên chưa kịp phản ứng thì nghe lao xao đằng xa có tiếng người la:
                          - Ăn cướp...ăn cướp...
                          Tay thanh niên nhanh chóng bật dậy và lao đi trước khi hắn kịp hiểu ra là hắn vừa đụng trúng một thằng cướp giật.

                          (Còn tiếp)
                          #28
                            Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 28 trên tổng số 28 bài trong đề mục
                            Chuyển nhanh đến:

                            Thống kê hiện tại

                            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                            Kiểu:
                            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9