Hôm qua, Hôm nay và Ngày mai ...
NguyenTienQuys 09.05.2009 10:59:59 (permalink)
Based on the true story


- “Re..e..e..ng….! Re…e..e..ng…!”

Tiếng chuông của chiếc W210 vang lên từng chặp trong đêm, Tôi không biết nó đã kêu bao nhiêu lâu. Trong cơn ngái ngủ, Tôi với tay nhấn nút tắt và vùi đầu vào chăn ngủ tiếp.

- “Re..e..e..ng….! Re…e..e..ng…! Re…e…n…g! ”

Với tay lấy điện thoại một cách bực bội, mắt nhắm mắt mở Tôi nhìn số 0241865XXX, chẳng hiểu là số của ai nhỉ? Vừa tối hôm qua mới ở quê ra mà đã có việc gì ?
-Alô ! – giọng Tôi khó chịu.
-Alô ! Anh Vũ hả ?
-Ai đấy ? có chuyện gì mà gọi vào giờ này ?

Không ai trả lời, Tôi nghe rõ tiếng của một người nữa, nghe quen quen nhưng nhất thời không nhận ra là ai.

-Alô! Thằng Tí hả?
-Vâng ! Bà à ? có chuyện gì mà Bà gọi cháu vào giờ này ? Tôi tỉnh cả ngủ, chưa bao giờ Bà gọi cho tôi vào nửa đêm về sáng thế này.
-Bà Gìa bị ngã lúc đêm qua, giờ không đi được. Bị gãy xương rồi, Mày về xem thế nào.
-Bà … Bà … bảo gì cơ ? Tôi lắp bắp.

Sau khi nghe Bà Nội tôi nói rõ sự tình, Tôi như chết lặng, đầu óc trống rỗng và quay cuồng. Tôi có hai Bà Nội và anh em Tôi vẫn gọi là Bà Gìa và Bà Trẻ và cả tuổi thơ của Tôi gắn liền với Bà Gìa.

Tôi không biết mình ngồi lặng đó bao lâu, có thể chỉ vài phút hoặc hơn bởi bao nhiêu ý nghĩ lo sợ thoáng chạy trong ý nghĩ và … Tôi sợ nó sẽ xảy ra. Sao lại thế được ? chỉ vừa chiều hôm qua Tôi mới về quê chào hai Bà để chiều mai vào Tp.HCM.

- Hưởng! dậy mau ! – Tôi lay thằng bạn như một thằng điên.
- Cái gì thế mày? Mấy giờ mà gọi? Thằng bạn Tôi giọng khó chịu vì bị phá.
- Dậy mau! Bà Tao bị ngã gãy xương rồi, mày dậy đi. Tôi nói, giọng không được bình thường, phải thú thật là Tôi muốn khóc, Tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác đáng sợ như thế.

Thằng bạn Tôi bật dậy, nhìn Tôi nó không hỏi gì nữa, có lẽ khuôn mặt Tôi lúc đó đã nói lên tất cả.

....

4h30 sáng, trời đang có mưa phùn và lạnh, phố xá vắng teo. Khoác chiếc áo mưa lên, Tôi đèo thằng bạn trên chiếc wave chạy vụt đi, ruột gan Tôi lúc này cồn cào … Tôi đã kịp gọi điện thông báo việc này cho gia đình nhưng chỉ là để thông báo thôi, gia đình Tôi lúc này cách Tôi gần 2000km.

Công an đuổi phía sau đấy! – Hưởng thông báo với Tôi tin đó, có thể lúc khác, lúc mà thỉnh thoảng tối thứ 7 đi chơi quanh các con phố của Hà Nội hoặc dạo quanh Hồ Hoàn Kiếm thì phải cố mà chạy nhưng lúc này Tôi chẳng quan tâm lắm, Tôi chỉ quan tâm làm sao về đến quê càng sớm càng tốt … Tôi cầu mong…

Qua cầu Chương Dương Tôi vẫn bị mấy anh cơ động bám theo phía sau, đồng hồ counter-mettre chỉ 100k/h, Tôi thấy vẫn chậm, Tôi chạy như một thằng điên đúng nghĩa, thằng bạn ôm dính phía sau nín thở. Nếu bị mấy anh này giữ lại thì chết mất, Tôi tự nhủ như thế và rạp mình trên xe để có thể chạy nhanh hơn, lẫn trong cơn mưa phùn lất phất Tôi thấy mặn chát trên môi. Tôi đang khóc.
……

Hàng xóm người đứng người ngồi lố nhố trước hiên nhà, tiếng ồn ào … và mọi ánh mắt đều đổ dồn khi Tôi xuất hiện sau cánh cổng, Tôi chết lặng, mắt hoa lên và chợt tối sầm lại …..

Tobe continued
#1
    NguyenTienQuys 09.05.2009 11:02:52 (permalink)
    …..

    Tôi tỉnh lại vì bị cả ca nước lạnh tạt vào mặt và biết mình đang nằm trên giường, xung quanh Tôi mọi người đứng đó có với ánh mắt lo lắng, thấy Tôi tỉnh lại dường như họ yên tâm hơn, không biết mình bị thế này bao lâu rồi. Tôi thấy đầu mình như có tiếng ong kêu vậy, lấy tay áo lau khô mặt, Tôi lách qua mọi người đi lại về phía Bà tôi.

    Điều tồi tệ nhất đã không xảy ra nhưng Bà tôi nằm đó kêu đau liên tục, Tôi bối rối chưa biết phải làm gì, phải làm như thế nào, sống mũi tôi cay cay nhưng giờ không phải là lúc để mà khóc lóc, Tôi không được yếu đuối như thế.

    Bà Trẻ nói rõ lại cho Tôi nguyên nhân Bà Gìa tôi bị ngã và ngã vào lúc nào … Tôi lắng nghe vì nghĩ rằng những điều này có thể giúp gì đó cho mình, nhưng không, tiếng kêu đau của bà át đi mọi suy nghĩ của Tôi. Đúng! Phải gọi Taxi đưa Bà ra Hà Nội ngay, ở đó sẽ tiện hơn cho việc chăm sóc cũng như việc chẩn đoán bệnh tình nhưng lấy đâu ra xe taxi ở xó nhà quê này.
    - Phải thuê ô-tô đưa Bà ra Hà Nội ngay bằng mọi giá!
    Tôi nói mà như hỏi, mắt tôi nhìn quanh và hi vọng ai đó sẽ cho mình câu trả lời.
    - Ai chạy ra gọi thằng Bống, nhà nó có xe ô-tô con.
    Tôi không biết ai nói nhưng đó thật sự là một tin vui, ai đó trong những người hàng xóm tốt bụng đã làm việc đó thay Tôi. Trời đã sáng hẳn, Tôi nóng ruột đi đi lại lại trong nhà. Lúc này, chiếc di động của Tôi bắt đầu rung hết công suất, những cuộc gọi liên tiếp từ Hà Nội của Cô tôi, từ Thái Nguyên của Bác gái và từ Sài Gòn của Gia đình. Không hiểu điều gì đã khiến Tôi quát tháo trong điện thoại như cãi nhau với ai đó mà bình thường chẳng bao giờ Tôi làm thế và Tôi cũng không quan tâm lắm đến việc sẽ bị cho là hỗn. Tôi mới 21 tuổi.

    Chiếc HONDA ACCORD đời cũ đã đến và Bà tôi nhanh chóng được đưa ra xe, Tôi không làm việc đó vì còn nói chuyện với tài xế và những người hàng xóm tốt bụng đã làm thay Tôi.

    Chiếc xe xa khuất tầm mắt khi nó rẽ khỏi ngõ, Tôi không đi theo xe mà bảo thằng bạn đi cùng để đỡ Bà tôi. Tôi trở lại nhà dặn Bà Trẻ những điều cần thiết, đưa cho một bác hàng xóm số di động của mình và bảo nhỏ Vân – em con bà Cô ruột.
    - Em về thu xếp việc nhà rồi ra Hà Nội ngay nhé, tình hình này không biết Bà sẽ phải ở ngoài đấy bao lâu nữa.
    ……

    Bà tôi được chuyển vào phòng chờ của Bệnh viện Việt Đức để các bác sĩ khám, Tôi đứng cạnh, lòng quặn đau mỗi khi nghe Bà kêu đau. Vẫn chưa có ai đến Bệnh Viện, chỉ có Tôi và thằng bạn, Tôi chợt thấy giận Bố tôi lắm, tại sao giờ này ông không ở đây? Ông là con trai duy nhất cơ mà? Tôi sợ ! Tôi sợ bởi vì tôi cảm thấy mọi việc xảy ra quá lớn với sức của mình và thật ích kỷ, Tôi cũng bực vì chuyện này xảy ra không đúng lúc bởi theo lịch ngày mai Tôi đã vào Sài Gòn thăm người yêu rồi.

    Bà nằm trên xe của Bệnh Viện, Tôi và thằng bạn đẩy đi theo chị y tá, ông trời dường như vẫn trêu người Tôi, chiếc xe này bị hỏng hẳn hai bánh và phải nhấc lên mới di chuyển được, Tôi đã định thay nhưng nghĩ đến việc Bà sẽ đau thì lại thôi. Việc này chẳng có gì đáng nói nếu Tôi cao hơn 1m62.

    ….

    Tôi và thằng bạn ngồi đợi trên băng ghế, sau lưng là đường TRÀNG THI. Ngoài đó phố xá nhộn nhịp quá, bỗng dưng Tôi mong muốn được hoà vào dòng người ấy theo dự định từ chiều qua và nếu nó diễn ra như thế thì Bà tôi không phải nằm ở đây.

    10h …. Trời nắng gắt ….

    Tôi chợt nhớ tới Hương, bạn cùng ôn thi ĐH học trước đây ở trường sư phạm, Bố của Hương là Viện trưởng ở đây và Tôi gọi cho Hương ngay, hi vọng rằng sẽ được sự giúp đỡ nào đó về mặt thời gian, thủ tục … Tôi gọi và phải chờ đợi phản hồi.
    - Ai là người nhà của bà Nguyễn Thị Từ?
    Tôi đứng phắt dậy chạy lại, tim đập nhanh hơn vì Tôi hi vọng sẽ không phải nghe tin xấu. Cô y tá chỉ Tôi vào gặp bác sĩ để nghe thông báo tình hình của Bà. Tôi ngồi xuống ghế, chờ đợi vị bác sĩ đang viết viết trên tờ giấy cái gì đó một cách hồi hộp, cố gắng thở thật nhẹ để giữ bình tĩnh.
    - Bà anh bị ngã, do tuổi của Cụ đã lớn lên Cụ bị rạn mỏm xương hông, rất khó hồi phục. Nếu gia đình muốn cụ đi lại như bình thường thì phải thay cho Cụ chụp mỏm xương này (Tôi nhớ không rõ lắm).
    - Chi phí hết bao nhiêu, thưa bác sĩ?
    - Khoảng 20 triệu.
    - Đây là cách duy nhất hay còn cách nào khác ạ ?
    - Nếu không thay, chúng tôi sẽ nẹp cho Cụ nhưng Cụ đã lớn tuổi nên khả năng Cụ không đi lại được là rất lớn.
    - Dạ, bao giờ thì việc thay mỏm cao su được tiến hành ạ ?
    - Khi gia đình đồng ý, càng sớm càng tốt vì Cụ đang rất đau.
    - Dạ, cháu sẽ trả lời sớm vì phải chờ gia đình đến ạ.
    - Anh đâm vào bà Cụ à ? Vị bác sĩ nhìn Tôi với anh mắt nghi hoặc.
    - Dạ không, Bà cháu bị ngã, cháu là cháu nội.

    Tôi bước ra khỏi phòng, trở lại ghế ngồi và Tôi khóc, khóc như một đứa trẻ con. Gia đình tôi lấy đâu ra số tiền đó vào lúc này, năm ngoái việc kinh doanh của Bố tôi gặp khó khăn và đã phá sản, tháng trước Tôi đã phải gom được 11 triệu để góp lại đủ 22tr nộp cho Công An để Bố tôi thoát khỏi vòng lao lý, kiện tụng. Tôi phải làm sao bây giờ? Tại sao mọi việc lại xảy ra liên tiếp đến thế này?

    Tôi không biết mình đã ngồi khóc một mình ở đó bao lâu, Tôi khóc vì nghĩ đến cảnh bà sẽ phải nằm một chỗ cho đến hết đời, Tôi không bao giờ muốn điều đó. Bán xe? Không đủ, không biết Bố Mẹ tôi còn đủ tiền không nữa … Tôi vừa khóc nấc xen lẫn tiếng “Bà ơi ..!” …….

    Tobe continued

    #2
      NguyenTienQuys 09.05.2009 11:04:18 (permalink)
      …..

      Không gian yên tĩnh cùng với bóng đêm vây quanh khu nhà dành cho bệnh nhân, hành lang trống trải vì người nhà không được phép ở lại sau 22h, thế nên họ đều tìm cho mình một nơi để túc trực qua đêm, các ghế đá dưới gốc đây, một góc hành lang … đều có thể là nơi ngả lưng sau một ngày dài nắng nóng và mệt mỏi. Đâu đó vẫn có những tiếng nói chuyện thì thầm, tiếng thở dài não nề và những đốm lửa loé lên trong những góc tối. Ánh đèn vàng vọt cạnh khu nhà không đủ mạnh để toả sáng ra cả khu vực rộng nhưng chẳng ai quan tâm đến điều này bởi họ đến đây không phải để tham quan, đây cũng không phải công viên.

      Bao thuốc vina vơi phân nửa, cạnh 2 vỏ lon nước ngọt được bỏ trong túi nilon. Tôi ngồi một mình trên một lan-can của toà nhà cao tầng mới xây dành cho bệnh nhân điều trị theo yêu cầu để hút thuốc, tránh làm phiền mọi người bằng thứ khói độc hại mà Tôi phả ra gần như liên tục. Vậy là công toi, quyết tâm bỏ thuốc thực hiện được gần 2 tháng để vào thăm người yêu bây giờ tan theo khói thuốc, chẳng biết rít từng hơi như thế Tôi có thấy nhẹ người hơn không nhưng tâm trạng như lúc này thì thuốc lá là bạn không thiếu của những người đã trót làm bạn với nó.

      Một ngày dài đã trôi qua, Tôi thấy người mình mỏi nhừ nhưng không thể chợp mắt được, bởi thế Tôi đã nằng nặc đòi ở lại bệnh viện đêm nay mặc kệ Cô tôi và 3 đứa em gái bảo về nhà nghỉ sáng mai lên sớm. Bà tôi đã không còn kêu đau sau khi được các bác sĩ dùng nẹp cố định xương hông lại, chắc giờ này Bà đã ngủ rồi.

      Ông nội tôi trước đây là địa chủ ruộng đất, thời kì cách mạng ruộng đất đã lấy đi tất cả của cải, nhà cửa của gia đình, bỗng chốc gia đình tôi trở thành bần nông hoặc … thấp hơn thế rất nhiều. Ông tôi lấy nhiều vợ, Tôi không biết là mấy Bà, chỉ biết từ khi sinh ra cho đến giờ Tôi biết mình có hai bà nội, lớn dần thì tôi biết Bố tôi và hai Cô đều là con của Bà Trẻ. Bà Già sinh hạ được mấy người con nhưng đều mất khi còn nhỏ thế nên khi Tôi biết điều đó anh em tôi thương bà nhiều hơn.

      Ông tôi tuy lấy nhiều vợ nhưng cuối cùng chỉ có 3 người con và Bố tôi là con trai duy nhất, Tôi lại là con trai đầu lòng và là cháu đích tôn nên được hai bà chiều nhất. Từ khi còn nhỏ cho đến khi học hết lớp 12, Tôi đều ở cùng với Bà Già, chính vì thế, ý nghĩ Tôi sẽ mất Bà mãi mãi khiến Tôi sợ, sợ nhiều lắm. Những lúc như thế này Tôi tự nhủ mình phải tỏ ra lớn hơn nữa bởi Tôi thấy mình còn yếu đuối và trẻ con quá.

      Nỗi lo lắng về chi phí điều trị cho Bà đã không còn khi Cô út gọi từ Đài Loan về bảo rằng sẽ lo toàn bộ, nhất định không được để Bà bị liệt một bên chân. Điều này có nghĩa là Tôi sẽ không phải bán xe máy của mình đi như lúc sáng Tôi nghĩ. Hồi chiều bố mẹ tôi cũng đã gửi tiền để tôi lấy chiếc xe ở hiệu cầm đồ đã cầm buổi sáng để nộp tiền viện phí, đến lúc này tôi mới bình tâm lại và thấy rằng mọi việc không nghiêm trọng như mình nghĩ, chỉ cần có tiền là mọi việc sẽ được giải quyết. Có lẽ, khi nghe tin bà bị ngã như thế khiến tôi mụ mẫm đầu óc, chẳng còn nghĩ được gì sáng suốt cả

      Tôi nhấp một ngụm nước coca trước khi rút một điếu thuốc nữa trong bao đưa lên môi, vài giây sau tiếng thở dài tôi mới bật lửa để châm điếu thuốc.
      - “Thế là chuyến đi Sài Gòn hoãn lại vô thời hạn, không biết đến bao giờ mình mới được gặp lại Em.” – Tôi chợt nghĩ đến người yêu, giờ này chắc Nàng đã ngủ. Ngày hôm nay Nàng cũng đã rất lo lắng cho tôi, cho bà và cũng rất buồn vì phải chờ đợi tôi thêm một thời gian nữa.

      Đã sang ngày mới, mắt tôi trĩu nặng nhưng không tài nào ngủ được bởi trong đầu bây giờ là một mớ những suy nghĩ lộn xộn, mông lung không tài nào xắp xếp được. Thứ 6 tuần trước tôi đã xin nghỉ làm ở công ty bây giờ xin làm tiếp không biết có được không. Lúc tối, khi Hưởng ra về Tôi có bảo nó nói với sếp tình hình của Tôi và Tôi nghĩ chắc chắn Sếp sẽ cho Tôi làm tiếp như bình thường, nếu vậy thì tốt quá.

      Công việc của một Editor hay chính xác hơn là của một người biên tập tin … có sẵn từ các trang báo điện tử và cho vào trang báo của mình, với chút tài lẻ của mình tôi cũng viết được vài bài nhưng đa số là ở dạng tổng hợp tin tức hoặc … rút ngắn chúng lại cho dễ hiểu. Công việc partime này chiếm hết khoảng thời gian rảnh và mức lương cũng không tệ lắm, ít ra nó cũng nuôi sống tôi trong những khoảng thời gian gia đình khó khăn. Kì nghỉ hè chỉ còn không đầy 3 tuần nữa nhưng đó chưa bao giờ là điều khiến Tôi lo lắng và bây giờ cũng thế.

      Tôi mơ một giấc mơ đơn giản, tôi mơ rằng đây sẽ là biến cố cuối cùng trong chuỗi những sự kiện xảy ra trong 18 tháng gần đây, Tôi mơ chỉ có thế thôi nhưng giấc mơ có thành sự thực hay không? Tôi không biết nữa.

      Tobe continued
      #3
        NguyenTienQuys 09.05.2009 11:15:04 (permalink)
        …18 tháng trước.

        Tôi bước vào năm học thứ ba của thời sinh viên. Sách vở, báo chí và phim truyện thường nói nhiều đến quãng đời sinh viên bởi có lẽ đó là thời kì đẹp nhất của thời cắp sách đến trường. 2 năm học đầu tiên đã trôi qua khá yên ả đối với Tôi, lớp có gần 100 người nhưng cũng giống như bao lớp Đại Học khác, được chia thành nhiều nhóm và Tôi thuộc nhóm “thiểu số” gồm 8 người. Nhóm 8 người nhưng “quyền lực” và “tiền bạc” thì … gần như hơn tất cả các nhóm khác cộng lại, 3 trong số 8 người là con trai.

        Anh Sơn, Tôi vẫn thường gọi như vậy vì anh lớn hơn Tôi 3 tuổi và là “đại gia” của nhóm và của cả lớp, anh Sơn người to cao,da ngăm đen, đôi mắt hơi lồi vì hầu vì anh là tín đồ trung thành của games, Sở dĩ tôi gọi anh là “đại gia” bởi những cuộc đi chơi của nhóm hầu như anh đều bao hết. Sinh viên lớp Tôi phải đi xe đạp, xe bus hoặc đi bộ đến trường thì anh đã chạy xe SH vèo vèo, đến lúc các bạn cùng lớp có xe máy wave alpha hoặc Best hay Attila thì anh đã vi vu trên con ESCAPE. Tuy giàu nhưng anh chàng rất tốt bụng và không bao giờ mang tiền ra để doạ bạn bè.

        Anh chàng con trai còn lại của nhóm là Vương, Vương là con trai Hà Nội chính gốc, khá đẹp trai và cao dáo, gia đình anh chàng là gia đình công chức về hưu. Tôi và Vương thân nhau từ ngày đầu nhập trường bởi Vương tự giới thiệu “Tớ là Vũ Minh Vương, nghĩa là Vị vua anh minh”, từ ngày đầu nhập trường cho đến nay Vương vẫn chạy xe dream, còn Tôi không cố định, khi thì dream lúc thì spacy.

        Anh Sơn là giám đốc một công ty chuyên sản xuất fibro-ximen ở Hà Nam trong một hệ thống công ty của gia đình anh ấy, còn Tôi thì kém hơn vì tôi chỉ là sinh viên theo không đúng nghĩa “chơi, học và chơi” chẳng bao giờ phải lo đi làm thêm hay ăn mì tôm trừ bữa vì Bố tôi có hai nhà máy sản xuất bia, nước giải khát và một đống thứ linh tinh ở tỉnh lẻ, tính ra cũng thuộc hàng … cậu ấm. Nhưng bản chất “nông dân” ngấm vào máu do thời học sinh ở quê cùng bà nội nên Tôi trong chẳng có gì là “cậu ấm” cả.

        Học kì đầu tiên bắt đầu được gần một tháng thì việc làm ăn của Bố tôi gặp khó khăn liên tục, bia sản xuất bị hỏng và khách hàng trả lại, Tôi nghe đâu bố tôi bị anh kỹ sư chơi khăm một vố, Tôi chẳng hiểu về mấy việc đó lắm. Bên cạnh đó, bộ phận kế toán cũng gặp nhiều trục trặc và số vốn bỏ ra để kinh doanh phần thì ứ đọng vì đã mua nguyên vật liệu, phần thì khách hàng nợ không trả được … Những việc như thế diễn ra bao lâu rồi thì Tôi không được biết, chỉ biết Mẹ tôi đã rời Hà Nội lên Bắc Giang hơn 2 tháng chưa thấy về. Cả lớp đóng học phí hết cả chỉ còn thiếu Tôi, Tôi cứ khất lần mãi nhưng rồi Tôi hiểu rằng việc theo học của mình sẽ khó có thể tiếp tục nếu tình hình xấu đi.

        Nhưng Tôi vẫn còn chưa hiểu hết những điều khủng khiếp mà một người kinh doanh phải gánh chịu khi việc làm ăn bị đổ bể. Chiếc dream thái Tôi thường đi học được bán đi với lời hứa của Mẹ là sẽ mua cho một chiếc mới cáu cạnh, nhưng rồi chiếc dream cáu cạnh không thấy đâu thì chiếc Spacy cũng đội nón ra đi và thế là Tôi phải đi học bằng xe bus hoặc đi cùng Vương.

        Tình hình có vẻ khó cứu vãn, Tôi ngày càng cảm nhận điều đó rõ hơn. Nhưng chuyện kinh doanh của gia đình đã không làm Tôi có thời gian suy nghĩ đến khi mà...

        Bụp!!! Tôi bị bạn gái đá đi như một quả bóng, không! Đúng hơn là Tôi đá cô ta bởi Tôi là người nói chia tay nhưng đó chỉ là chút sĩ diện trước sự đã rồi. Cay đắng, ân hận khi nhận ra câu nói “cá không ăn muối cá ươn” của Mẹ tôi, của Bà tôi và của nhiều người nhưng biết làm sao được khi người ta không còn tình cảm với mình, lừa dối mình để đi với một người khác? Tất cả bực tức, căm giận đó Tôi dồn lên một cái tát nảy lửa cho Nàng trước khi quay lưng bước đi. Tôi chưa bao giờ đánh con gái nhưng không có nghĩa là không bao giờ, Tôi tức bởi vì khi yêu cô nàng ra sức nói xấu anh chàng bạn trai cũ mà Tôi chẳng bao giờ quan tâm đến để giờ đây cô ta quay lại với anh ta và … nói rằng anh ta không xấu như Tôi nghĩ ? Tôi còn không biết anh ta trông như thế nào cơ mà?

        Tôi giam mình trong phòng nhưng cũng không được yên bởi Mẹ tôi sợ tôi làm điều dại dột, hai đứa em thay nhau túc trực bên cạnh, dĩ nhiên điều này mãi sau này Tôi mới biết nhưng Mẹ tôi lo xa bằng thừa vì Tôi không hề có ý nghĩ đó. Cay cú thật, điên thật nhưng biết mình chẳng thể làm gì ngoài việc im lặng và Tôi nghĩ mình nên làm một cái gì đó mới mẻ để quên mọi thứ nhưng làm gì ? 7 ngày trôi qua mà Tôi ngỡ như dài hơn thế rất nhiều.

        Tối ngày thứ 7 kể từ lúc Tôi nói lời chia tay, Vương đến chơi và hỏi thăm tình hình, nó bảo Tôi phải đi học vì bỏ mấy hôm rồi, coi chừng bị cấm thi nhưng Tôi nào có đầu óc nào nghĩ đến chuyện tương lai khi hiện tại còn chưa giải quyết xong chứ ?

        Mẹ gọi tôi nghe vào điện thoại khi Tôi và Vương đang huyên thuyên đủ thứ chuyện về .. tình yêu, Mẹ đưa ống nghe cho tôi với anh mắt rất lạ …

        #4
          NguyenTienQuys 10.05.2009 01:54:44 (permalink)
          ….

          Đêm sao dài quá, là một người hay thức đêm nhưng Tôi thấy đêm nay dài hơn gấp nhiều lần so với những đêm đã trôi qua. Dường như trời đã khuya lắm, không biết là mấy giờ, lạ nhà nên Tôi không tài nào chợp mắt được.

          Cuộc điện thoại tối qua gọi đến cho Tôi là của Người – yêu - cũ, người chỉ vài ngày trước còn là người yêu mà giờ đây mỗi khi nhắc đến Tôi lại thấy xót như ruột gan bị xát muối. Tôi không nghĩ cô ta sẽ gọi cho mình nhưng điều đó đã xảy ra và bất ngờ hơn, từ “nhớ” đã được nhắc đến nhưng sao Tôi không cảm nhận được điều đó.

          Tôi xin phép Mẹ sang nhà Vương ngủ một đêm, Tôi muốn tách mình ra khỏi căn phòng ngột ngạt những hình ảnh về người yêu của mình và đó là lí do giờ này Tôi còn thao thức. Vương có lẽ đã ngủ say, Tôi đoán thế qua tiếng ngáy của nó. Cô ta, Tôi gọi như thế để quen dần và thay từ người yêu hay bất kì từ ngữ yêu thương nào khác đã dành để gọi khi còn yêu nhau. Cô ta hẹn Tôi gặp nhau vào cuối tuần, nghĩa là Tôi còn 36 tiếng nữa để suy nghĩ về mọi chuyện, ánh mắt của Mẹ vẫn ám ảnh suy nghĩ của Tôi, dường như Mẹ muốn nói với Tôi điều gì đó nhưng lại thôi. Tôi biết mọi người trong nhà đều đang rất lo lắng và Tôi không muốn có điều gì tệ hại hơn những gì đã xảy ra nữa.

          Tại sao phải suy nghĩ? Một tình yêu có tuổi thọ 1000 ngày chỉ cần 1 ngày để vứt vào quá khứ, điều đó có nghĩa gì? Tôi suy nghĩ rất mông lung và đặt nhiều câu hỏi nhưng chưa tìm ra một câu trả lời nào xác đáng để nhẹ lòng hơn. Một tuần đã trôi qua, Tôi gầy dộc hẳn đi với hai mắt trũng sâu vì những đêm không ngủ. Tôi biết mình không nên như thế, Tôi không muốn mọi người trong gia đình hay bạn bè thương hại hay đại loại như vậy nhưng … Tôi không làm gì khác được.
          - “ Chuyện có xảy ra như thế thì em mới lớn được, đừng buồn em ạ”

          Tôi chợt nhớ đến lời của chị Hằng, bạn học cùng lớp với Tôi bây giờ, sao chị ấy lại nói như vậy nhỉ? Chẳng lẽ từ trước đến nay mình chưa bao giờ là người lớn hay con người ta cứ phải vấp ngã rồi mới lớn được? Liệu những gì đã trải qua có phải là một cái giá quá đắt cho sự tin tưởng, sự bồng bột và ngốc nghệch của một cậu trai mới lớn? …

          Nhẹ nhàng rời khỏi giường, Tôi bước ra balcon nhà Vương không quên cầm theo một điếu thuốc, Tôi đã hút thuốc được vài ngày và mặc dù thấy nó chẳng ngon lành gì nhưng những lúc thế này muốn có gì đó để ngậm, để rít từng hơi và để làn khói khó chiu khiến đầu óc Tôi tỉnh ra.

          Thành phố về đêm im lìm, thỉnh thoảng mới có những tiếng xe cộ vang lên đâu đó phá tan không gian yên tĩnh.
          - “Uh! Cứ cho đây là một lần vấp ngã nhưng mình phải làm gì và có nhất thiết cần phải có hay không?”

          Tôi khoanh tay trước ngực, dựa vào thành của balcon, hít vào phổi từng hơi khói độc hại và chợt tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi đang xoáy sâu vào tâm trí Tôi.
          - “Phải! Người ta ngã để học cách đứng lên và đi tiếp, giống như những đứa trẻ vậy.”

          Lòng tôi chợt nhẹ đi rất nhiều, phía cuối đường hầm dường như có chút ánh sáng le lói và kể từ mấy ngày nay, lần đầu tiên Tôi thấy tim mình bớt đau, bớt rằng xé. Được, Tôi sẽ gặp xem cô ta định làm gì, gặp để không bao giờ phải ân hận nhưng có nên quay lại không ? Tôi dường như đã có câu trả lời cho riêng mình.

          …7h sáng bước ra ngoài đường với cái áo khoác dày cộp mà người vẫn run run vì lạnh, hôm nay là cuối tuần, Tôi có hẹn với người - yêu – cũ tại một nơi cách xa Hà Nội 35km về hướng đông nam, đó là quê tôi. Quãng đường này Tôi thuộc đến từng chỗ rẽ bởi từ khi học hết trung học, Tôi ra Hà Nội ở với Bố Mẹ, chỉ cuối tuần mới về thăm bà nội và người yêu. Mỗi lần về là một lần háo hức, vui vẻ và nhiều dự định.

          Tôi không được về một mình như mọi khi, lần này Mẹ tôi nhờ đứa bạn của em trai tôi đèo tôi về, tôi hiểu tại sao Mẹ tôi lại làm như vậy và Tôi cũng không có ý định phản đối bởi Tôi cũng muốn suy nghĩ hoặc muốn thả hồn bay theo từng cơn gió lạnh buốt trên đường. Khi vừa mất đi một mối tình mà ngay lập tức chưa thể quen được, con người ta dường như ai cũng … điên điên dở dở, cách này hay cách khác là như vậy.

          Tôi đã suy nghĩ nhiều về việc có nên tiếp tục một tình yêu vừa bị đứt quãng một tuần không? Chỉ với câu hỏi này mà những suy nghĩ của Tôi đã phân thành hai luồng trái ngược, như hai con người đang tranh luận về một vấn đề mà ai cũng có cái lí của mình và tin rằng nó đúng. Tôi muốn quay lại vì muốn mọi thứ trở lại bình thường, được vui vẻ bên người mình yêu, sẽ không còn những ngày đau khổ nữa, như kẻ chết đuối vớ được phao Tôi chắc chắn mình sẽ tha thứ cho những gì cô ta làm thế nhưng những suy nghĩ đối lập luôn song hành. Lòng tự trọng của một thằng con trai trỗi dậy! Tôi không muốn tình yêu của mình bị xâm phạm dù với bất kì hình thức nào, cô ta đã không chung thuỷ với mình trong khi mình chỉ biết có cô ta, chẳng có gì đảm bảo rằng trong tương lai mọi chuyện sẽ không tái diễn và “vì sao cô ta lại gọi điện cho mình và bảo nhớ mình nhỉ?” điều này thật lạ bởi chỉ vài ngày trước cô ta nhất mực đòi chia tay với những lí do mà đến giờ Tôi không muốn nhớ.

          Tôi quyết định rằng cần phải xem thực sự cô ta muốn gì, đây là một quyết định quan trọng không thể để tình cảm chi phối được.



          Tôi và N. ngồi đối diện nhau qua cái bàn nhỏ trong quán café gần trường trung học trước đây, không khí tĩnh lặng bao trùm cái quán nhỏ bé này, ngoài kia những cơn gió lạnh thỉnh thoảng vẫn thổi tung đám lá khô gần chỗ để xe máy. Tôi gọi một lon cocacola cho mình và một ly nước cam cho N., Tôi châm một điếu thuốc trước khi bắt đầu câu chuyện.
          - Anh về đây để gặp em và anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra với em.

          Tôi cố tỏ ra là mình đang làm chủ tình hình, tỏ ra rằng việc chia tay đối với mình chẳng ảnh hưởng gì nhưng trong lòng Tôi lúc này là một mớ hỗn độn. N. im lặng, dường như cô ta có gì đó khó nói.
          - Có chuyện gì em cứ nói đi, hôm kia chẳng phải em nói nhớ anh sao?
          - Anh vẫn khoẻ chứ?
          - Ừ! – Tôi gật đầu – Có một tí rắc rối nhưng rồi sẽ quen cả thôi.
          Tôi chờ đợi nhưng không hiểu chờ đợi điều gì, có thể là một câu trả lời vừa ý mình.
          - Còn nửa tháng nữa là em sẽ được nghỉ tết.
          Tôi nheo mắt cố suy nghĩ nhanh nhưng không hiểu câu nói đó có ý nghĩa gì, Tôi nhấp ngụm coca.
          - Em tiền nhà và tiền ăn ở trường, anh có thể cho em mượn được không? Tết em sẽ trả.
          Tôi thấy cay mắt vì coca sặc lên mũi. Tôi chưa bao giờ là một thằng ngu nên Tôi hiểu ngay ý định này nhưng .. thật sự Tôi chẳng bao giờ nghĩ đến tình huống như thế cả, phim ảnh cũng không nhưng lúc này Tôi đang nghe và đang thấy.
          - Bao nhiêu hả em?
          - 700 nghìn.
          - Mọi lần đâu có thiếu nhiều vậy?
          - Em và đám bạn mới đi Hà Giang về nên tiêu hụt vào tiền nhà.

          Tôi im lặng hồi lâu, thật ra Tôi chẳng suy nghĩ gì nhưng Tôi thấy cần phải im lặng.
          - Tính tiền cho em chị ơi! - Tôi gọi chị chủ quán rồi nhìn N. trong chốc lát – Trước khi anh về đây, anh còn phân vân nhiều điều và thắc mắc thái độ của em nhiều lắm. Anh đã từng yêu em rất nhiều và không bao giờ tiếc em bất cứ điều gì …
          - 28 tết em sẽ trả.
          - ..Nhưng lần này thì không em ạ! Anh không ngu đến nỗi như thế và anh thấy vậy là đủ. Anh ngu quá, yêu em lâu vậy mà không nhận ra con người của em thật sự là thế nào, anh cứ nghĩ mọi người không thích em nên nói bậy. Em thật sự rất bỉ ổi!

          Để tiền nước lên bàn rồi bước đi ngay thật nhanh, Tôi không muốn nhìn thêm con người này một lần nào nữa, thật sự Tôi không bao giờ nghĩ là N. gọi tôi về đây để … vay tiền sau khi đá Tôi đi như quả bóng. Tôi ân hận quá, bỗng dưng đầu óc trống trải lạ thường và Tôi cười, Tôi cũng chẳng biết mình cười vì điều vì, vì ai nhưng chắc chắn có liên quan đến Tôi. Tôi cười mình bởi Tôi quá ngu, tình yêu khiến Tôi mù quáng nhưng có lẽ chưa quá muộn ….

          Tôi nghe tiếng ai đó gọi mình …..
          #5
            NguyenTienQuys 11.05.2009 09:17:03 (permalink)
            …………

            -Này! Anh bạn, sáng rồi đấy, không thể ngồi ngủ ở đây với một đống thứ lộn xộn thế này.

            Một người xa lạ đã đánh thức Tôi, Tôi mở đôi mắt vẫn còn trĩu nặng một cách khó khăn, trời đã sáng, vậy là đã qua một đêm dài, Tôi thấy người mình mỏi nhừ và ê ẩm, thật là tài tình khi ngồi dựa lưng vào tường mà ngủ ngon suốt mấy tiếng đồng hồ. Vài động tác vặn người cũng đủ để Tôi nghe tiếng xương cốt kêu rắc rắc.

            Thấy Bà đang còn ngủ nên Tôi nhẹ nhàng quay  gót ra ngoài. 7h sáng cổng khu vực này mới được mở cho người thân vào thăm, như vậy là Tôi phải chờ khoảng 1h đồng hồ nữa để "đổi gác" về nhà làm một giấc đến chiều để đêm nay túc trực tiếp, Thời gian chờ còn khá dài nên Tôi nghĩ nên kiếm cái gì đó cho vào bụng để xua đi cơn đói vừa xuất hiện đâu đó.

            Đường phố đã nhộn dịp người và xe qua lại, cổng bệnh viện lúc nào cũng đông đúc nhưng chẳng ai muốn như thế cả, bản thân Tôi cũng thế. Nếu bệnh viện không đông nghĩa là ít người phải vào đây, mỗi người vào kéo theo vài người đi theo. Tiếng còi cấp cứu hụ liên hồi và một chiếc xe Hồng Thập Tự lao vội vã vào cổng, dường như là một ca chuyển viện để mổ, nghe loáng thoáng do tai nạn giao thông, vậy đấy, hàng ngày chẳng biết có bao nhiêu người vào đây mà không ra được …

            Một bát xôi nóng hổi xua tan đi phần nào sự uể oải của Tôi, vừa tính tiền xong thì Tôi thấy Hưởng đang từ bãi gửi xe đi ra.

            - Ê! Tao ở đây này. Tôi giơ tay vẫy đến Hưởng nhìn thấy.
            - Bà thế nào rồi mày?
            - Tao nghĩ là ổn hơn rồi, Bà đã ngủ được chắc là đã bớt đau.

            Tôi và Hưởng kéo ghế ngồi của một quán nước ngay cổng Bệnh viện, gọi trà đá theo thói quen, khi Tôi đưa thuốc lá Hưởng thoáng ngạc nhiên rồi thôi.

            - Mày lên sớm thế? Hôm nay phải đi làm mà?
            - Tao lên đưa tiền lương cho mày, Tối qua Tao đã gặp sếp và trình bày rồi. Bà xuất viện thì mày lại đi làm bình thường.
            - Tốn nhiều tiền viện phí và thuốc thang không mày? – Hưởng hỏi khi Tôi vừa cầm tiền đút vào túi.
            - Mới đóng 2 triệu tiền ứng trước cho 4 ngày, chiều nay tiền gửi từ Sài Gòn ra là khỏi lo rồi, chứ như hôm qua Tao rối quá.
            - Kiểu này chắc không biết bao giờ mày mới vào trong đấy được. Hưởng thở dài – Liệu có ổn không khi để con vợ mày chờ lâu thế?
            Tôi im lặng hồi lâu, điều này Tôi cũng suy nghĩ nhiều lắm rồi nhưng chẳng biết thế nào.
            - Biết sao được, chắc Nàng sẽ chờ thôi mày ơi. Đã chờ hơn nửa năm thì một hai tháng nghĩa lí gì.
            - Tao cũng mong thế. Ah, tí nữa mấy đứa em mày lên trông Bà thì mày về nhà mà nghỉ một tí đi, chưa biết chuyện này còn dài đến đâu nếu nghẹo là chết đấy. Bố mày có ra không?

            Châm điếu thuốc thứ hai, Tôi phả khói, mắt hơi nheo lại trả lời với giọng rất buồn.
            - Số tiền để ra thì gửi để lo viện phí còn tốt hơn. Ông già tao thì làm gì được, có tao ở đây rồi, nếu tình hình xấu thì mới tính.
            - Uh, mày tính thế cũng phải, mà sao … nhiều chuyện xảy ra thế không biết.
            - Số nó thế mày ạ. Tôi buông thõng một câu ngắn ngủi.

            Hưởng đứng dậy ra về để kịp giờ làm buổi sáng còn Tôi vội vã trở lại chỗ của Bà, qua cổng bệnh viện Tôi nghe đâu đó tiếng gào lạc giọng của vài người, tiếng xôn xao … vậy là thêm một người nữa không thể ra khỏi cánh cổng này. Tôi đã hiểu hơn bao giờ hết sự mong manh giữa sống và chết, trước đây Tôi chưa bao giờ nghĩ đến vì cũng giống như bao người trẻ khác, cuộc sống còn dài nên chưa bao giờ phải lo ngày mình ra đi ngay người thân của mình ra đi, giống như đó là điều không bao giờ xảy ra, ít nhất là với bản thân của mỗi người nghĩ thế.

            Một thoáng nào đó, Tôi vẫn mong ngay ngày mai Bà sẽ khỏi và Tôi sẽ mau chóng được vào Sài Gòn thăm người yêu, nhưng rồi Tôi tự hỏi như thế liệu có quá ích kỷ không bởi điều này phụ thuộc vào ông bác sỹ và Bà thì đã quá già. Tôi không biết nữa … dường như Tôi vẫn chưa thật sự tin những gì đã xảy ra sẽ còn kéo dài hoặc … Tôi đang tự huyễn hoặc mình rằng chuyện này chỉ ngày mai là trở lại bình thường, hi vọng mong manh mà bản thân Tôi biết nó không bao giờ thành hiện thực lúc này nhưng Tôi vẫn cố tin như thế.

            Tobe continued
            #6
              NguyenTienQuys 11.05.2009 18:30:55 (permalink)
              … Chỉ vài ngày Bà nằm ở Bệnh viện Tôi đã sụt 2 cân, khuôn mặt vốn không lấy gì làm mập mạp của Tôi đã nhanh chóng trở nên hốc hác với đôi mắt thâm quầng, trũng sâu, nhiều lúc Tôi nghĩ rằng không biết cho đến khi nào thì khoảng thời gian kinh khủng này chấm dứt, hẳn là ai rơi vào hoàn cảnh của Tôi cũng đều mong muốn như vậy cả.

              Bà nằm viện đã bước sang ngày thứ 6, Tôi trông Bà được 2 đêm, 3 đêm còn lại ba đứa em gái trông thay để Tôi về nhà ngủ cho có sức. Mấy đứa em gái hàng ngày Tôi đến chơi thấy chúng nó … lười và hay chí choé nhau lắm, thế mà bây giờ không có chúng nó Tôi không biết xoay sở ra làm sao. Tôi chợt nghĩ sau này lấy vợ thì nhất định con đầu lòng phải là con gái, khi ốm đau có con gái là nhất bởi Tôi cứ suy từ Tôi mà ra rằng con trai thương người thân thật nhưng làm cái gì cũng vụng về và lóng ngóng, chẳng mấy anh chàng được như chị em cả.

              Tôi đã gọi cho người yêu và nói với Nàng rằng có thể tháng sau Tôi sẽ vào và mong Nàng chờ thêm một thời gian nữa. Thật ra, Tôi không chắc tháng sau mình có thể vào gặp Nàng được không nhưng Tôi hy vọng sẽ là như thế, Tôi cố bấu víu vào suy nghĩ đó từ hai hôm nay và hi vọng nó sẽ thành sự thật. Nàng tuy rất buồn nhưng luôn động viên Tôi phải ở lại lo cho Bà thật khoẻ trở lại rồi mới tính chuyện vào Sài Gòn để gặp Nàng như dự định. Tôi tạm yên tâm phần nào.

              Sức khoẻ của Bà biển chuyển nhanh, Bà đã ăn cơm và không chịu ăn cháo như ngày đầu nhập viện, Bà luôn miệng đòi về nhà vì sợ mùi bệnh viện và nằm suốt ngày đau lưng, mọi người phải động viên mãi Bà mới chịu nằm yên và thôi không đòi về nữa.

              ….

              Chiều! Như vài buổi chiều trước đó, Tôi ngồi trên một ghế đá dưới gốc cây để đọc báo, xem thông tin tổng hợp về thị trường chứng khoán, phóng sự hoặc một vài cái tít giật gân về những vụ cướp xảy ra hàng ngày trên mọi nẻo đường. Đôi khi Tôi phải dừng việc đọc báo của mình liếc nhìn những chiếc xe đẩy bệnh nhân vào phòng cấp cứu một cách vội vã, không hiếm cảnh Tôi phải chứng kiến sự mất mát của những người xa lạ với một tâm trạng chia buồn cùng họ.

              Tiếng còi ưu tiên hú lên từ xa, chiếc xe Hồng Thập Tự lao nhanh vào cổng và đỗ xịch lại ngay trước khu vực cấp cứu gần cổng. Băng – ca được đưa ra một cách nhanh chóng để chuyển nạn nhân đang la hét, rên rỉ ra khỏi ô tô, Tôi đã kịp nhìn thấy hai nạn nhân, không hiểu là bị làm sao. Một vụ tai nạn? Tôi vẫn nghĩ như thế trước mọi ý nghĩ khác.

              Tôi trở lại với những tờ báo của mình bởi ở Bệnh viện những hình ảnh này là thường xuyên và Tôi quen dần sau vài ngày tận mắt nhìn thấy những cảnh tượng mà … đôi khi không dám ăn cơm trưa mỗi khi nghĩ đến.

              Lại tiếng xe cứu thương! Tôi rời mắt khỏi tờ báo nhìn ra phía cổng theo thói quen, chợt Tôi nhìn thấy ai quen quen, dáng vẻ vội vã chạy từ phía cổng bệnh viện vào với một xấp giấy tờ gì đó trên tay. Hình như là …

              - Hùng! Hùng ơi!

              Tôi bỏ vội tờ báo sang một bên và đứng bật dậy, chạy nhanh về phía người quen mà Tôi vừa nhận ra.

              - Hùng! Đi đâu thế này?
              - Ah! Là Ông à? Công nhân làm việc ở công ty Tôi bị tai nạn lao động nên Tôi phải đến đây. Làm thủ tục nhập viện ở đâu thế?
              - Kia! Đằng kia. Tôi kéo tay Hùng đi theo một cách vội vã, đi mà như chạy. Thế mấy người đó đâu rồi? có sao không?
              - Vừa nhập viện xong, nguy lắm. Mấy thanh sắt đổ vào chân, kiểu này chắc nguy lắm!!!

              Tôi chỉ cho Hùng nơi làm thủ tục nhập viện rồi đi theo nó quên béng luôn nhiệm vụ của mình đến đây là trông Bà, khi Tôi sực nhớ ra thì vội vàng trở lại làm … nhiệm vụ của mình và không quên hẹn Tối nay gặp nhau.

              Hùng là bạn học cùng lớp Đại học với Tôi được đến năm thứ 2 thì nó biến mất không có dấu tích, nghe đâu đi làm ăn nhưng làm gì thì không biết, gặp lại nhau nhìn nó khác hẳn, chẳng còn ngu ngơ như thời còn cắp sách vở đi học và mơ ước đủ điều. Trước đây ở lớp Tôi cũng không thân với Hùng lắm nhưng vì chỉ có 14 đứa con trai so với 87 đứa con gái thì muốn hay không cũng phải ngồi ở 3 bàn cuối lớp và .. nói chuyện như ai.

              Tôi còn nhớ kỷ niệm về Hùng khi đi tập quân sự trên Xuân Hoà, Vĩnh Phúc khi hết năm thứ nhất ở trường Phương ĐônG, lần đó Tôi và Huy đang phi xe máy ào ào từ Hồ Đại Lải về Trung tâm giáo dục quốc phòng thì thoáng thấy bóng đôi trai gái bị đám trẻ chăn trâu đuổi theo bên sườn đồi. Tôi kịp nhận ra hai người đó là thành viên của lớp khi xe máy đã vọt qua chừng hơn 50m nên vỗ vai Huy bảo nó quay xe máy lại. Đỗ xe lại trước đôi nam nữ đang thở dốc, Tôi quan sát thật nhanh, Hùng và bạn gái mặt cắt không còn giọt máu, cô nàng thì quần áo còn … xộc xệch, hiểu ra vấn đề ngay lập tức, hoá ra anh chị này tận dụng ngày chủ nhật đẹp trời trên ngọn đồi thơ mộng này để tâm sự đôi trẻ. Đám trẻ chăn trâu gần chục đứa nhìn thấy Tôi và Huy xuất hiện thì nhanh chân quay gót chạy ngược trở lại, cũng may là Huy to cao vạm vỡ chứ nếu chỉ có Tôi thì e là …

              Sau lần đó Hùng và bạn gái năn nỉ Tôi không được cho ai ở trong lớp biết chuyện và hối lộ Tôi rất nhiều thứ nhưng Tôi chẳng nhận vì toàn là đồ ăn, mà tôi thì không có ham, với lại Tôi thấy chuyện đó cũng chẳng có gì và không liên quan đến mình. Tôi vẫn nhớ mình sinh ra chỉ có một cái mũi là để không nhúng mũi vào chuyện của người khác, thế nên sau vụ đó Hùng có vẻ quý tôi lắm.

              Tôi vừa bước vào cửa phòng thì một người có người thân nằm cùng phòng bảo với Tôi rằng Bác Sĩ muốn gặp Tôi, Tôi tức tốc quay ngược trở ra …
              #7
                NguyenTienQuys 13.05.2009 12:20:42 (permalink)
                ........


                Tôi đã có một đêm ngủ thật ngon tại khu trọ của mình sau chuỗi ngày thiếu ngủ trầm trọng với khuôn mặt hốc hác như một người nghèo khổ thiếu đói lâu ngày. Sau giấc ngủ kéo dài mười tiếng đồng hồ, Tôi thong thả dắt xe máy ra khỏi nhà, ăn sáng một cách chậm rãi rồi mới đến bệnh viện một cách cực kì chậm rãi, chẳng có lí do gì để phải vội vàng như mấy hôm vừa rồi cả.
                 
                Chiều tối hôm qua mọi người đều bất ngờ với tin Bà sẽ được xuất viện ngày hôm nay khi Tôi thông báo, chính bản thân Tôi cũng không khỏi bất ngờ khi nghe tin đó. Trong cái rủi lại có cái may, Bà không bị rạn mỏm xương đùi như chẩn đoán ban đầu khi nhập viện, Bà có thể xuất viện và uống thuốc theo đơn của bác sĩ là có thể hồi phục dần nhưng đi lại sẽ không dễ dàng như trước đây. Tuy nhiên như vậy vẫn tốt hơn viêc Bà phải lên bàn mổ ở tuổi tám mươi ba của mình.
                 
                Bà xuất viện sẽ không được về quê ngay mà sẽ ở lại Hà Nội để Cô tôi có điều kiện chăm sóc, thuốc thang. Dĩ nhiên, Tôi cũng thấy như thế là hợp lý hơn cả, phần vì Tôi có thể đi làm trở lại được ngay, phần vì về quê con cháu sẽ không tiện chăm sóc và nếu có chuyện gì thì lại phải đưa ra Hà Nội.
                 
                Tôi làm thủ tục xuất viện, thanh toán viện phí, phải xếp hàng chờ đến lượt nhưng Tôi chẳng thấy sốt ruột tẹo nào, vì sớm hay muộn trong ngày hôm nay Bà có thể ra khỏi bệnh viện. Tôi sẽ không phải ngủ gà gật ở nơi mà cái sống và sự chết chóc cách nhau trong gang tấc. Tôi cũng không phải ngửi mùi ê-te gây mê và thêm nữa, sẽ không còn phải nhìn nhìn thấy những người quấn băng trắng toát xung quanh mình, cảm giác ra khỏi bệnh viện thật là tuyệt vời. Tôi chợt nghĩ vu vơ đến cảm giác của một người sắp .. ra tù.
                 
                Với con mắt nghề nghiệp, khi Tôi bước ra khỏi khu vực chật như nêm một đoạn với một xấp giấy xanh, hồng trên tay, các anh tài xế taxi tranh nhau mời Tôi đưa người thân về nhà bằng xe của họ nhưng Tôi từ chối. Tôi chỉ mua thuốc với số lượng bằng ½ đơn bác sĩ đã kê vì Tôi đọc báo thấy người ta bảo như vậy. Thủ tục cuối cùng cần hoàn tất đó là đưa Bà về bằng xe ô tô và Tôi chọn chiếc xe cứu thương của Bệnh viện, đằng nào cũng mất tiền tội gì không ngồi thử một lần cho biết cảm giác người khác phải dẹp sang một bên nhường đường khi nghe tiếng còi hụ của xe cứu thương.
                 

                 
                Cuộc sống của Tôi vẫn chưa thể trở lại bình thường như trước khi Bà nhập viện. Tôi đi làm trở lại một cách uể oải bởi tâm trí lúc này muốn nghỉ để rời Hà Nội nhưng lại không thể, nhưng nếu không đi làm thì sẽ không có lương và như thế thì lấy tiền đâu ra chi trả cho những khoản chi phí hàng tháng. Mỗi buổi trưa hoặc chiều sau khi hết giờ làm, Tôi vội vã trở về nhà Cô tôi xem sức khoẻ của Bà có biến chuyển không, mỗi lần về là mỗi lần Tôi mong mà chóng khoẻ, chỉ có thể Tôi mới vào gặp người yêu được. Dĩ nhiên những suy nghĩ này chỉ một mình Tôi biết và Tôi không dám hé răng nửa lời với ai, bởi Tôi nghĩ nếu ai đó như Cô tôi mà biết hẳn là sẽ bị mắng cho một trận ra trò.
                 
                Bà uống thuốc được vài ngày thì Cô và mọi người ngừng không uống  nữa vì "thuốc tây uống nhiều không có lợi cho sức khoẻ". Tôi không biết rõ điều này đúng hay sai, chỉ thấy thân hình Bà bây giờ chỉ còn da với xương vì tác dụng phụ của thuốc, mỗi khi nhìn thấy Bà nằm nói chuyện với ai đó, Tôi chỉ biết im lặng và dồn kín sự lo âu vào lòng. Nếu không uống thuốc tây thì dùng thuốc ta, Cô tôi nghe người ta mách có ông thầy chuyên điều trị bệnh như thế này cho các cụ già ở trên khu Ô Chợ Dừa, tuy không dễ dàng nhưng cuối cùng gia đình cũng mời được ông thầy đến nhà.
                 
                Tôi là người còn trẻ, ít hiểu biết về công dụng của thuốc Nam hay thuốc ta gì đó như các cụ lớn tuổi từng trải. Tôi cũng như bao người trẻ tuổi đều chỉ nghe, biết đến ông bác sĩ với ống nghe nhịp tim và áo blue trắng, nhìn những người bác sĩ nếu đang có bệnh bỗng dưng thấy yên tâm hẳn ra chứ nhìn ông thầy lang gầy gầy, tóc phất phơ vài sợi trên đỉnh đầu và dáng người nhỏ thó trong bộ quần áo giản dị khiến Tôi thấy lo nhiều hơn là mừng. Tuy nhiên, là một người ham đọc sách và truyện nên Tôi có nghe rằng nhiều phương thuốc Nam rất công hiệu nên .. cũng mong Bà sẽ khỏi hẳn mà không cần phải uống thuốc tây nữa.
                 
                Bà chỉ phải bó một thứ thuốc đen ngòm được bọc trong vải trắng xung quanh chỗ đau, Tôi nửa tin nửa ngờ về công hiệu của cái thứ trông không có thẩm mỹ kia một chút nào nhưng nó có mùi rất lạ, không hiểu là mùi gì nhưng dễ chịu. Bây giờ phải chờ đợi chứ không còn cách nào khác. Thêm nữa, Tôi cũng tò mò xem thuốc Nam là gì mà có thể chữa khỏi bệnh cho Bà, điều mà hiện tại thuốc tây vẫn chưa phát huy tác dụng.

                 
                Tobe continued
                #8
                  Chuyển nhanh đến:

                  Thống kê hiện tại

                  Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                  Kiểu:
                  2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9