….
Đêm sao dài quá, là một người hay thức đêm nhưng Tôi thấy đêm nay dài hơn gấp nhiều lần so với những đêm đã trôi qua. Dường như trời đã khuya lắm, không biết là mấy giờ, lạ nhà nên Tôi không tài nào chợp mắt được.
Cuộc điện thoại tối qua gọi đến cho Tôi là của Người – yêu - cũ, người chỉ vài ngày trước còn là người yêu mà giờ đây mỗi khi nhắc đến Tôi lại thấy xót như ruột gan bị xát muối. Tôi không nghĩ cô ta sẽ gọi cho mình nhưng điều đó đã xảy ra và bất ngờ hơn, từ “nhớ” đã được nhắc đến nhưng sao Tôi không cảm nhận được điều đó.
Tôi xin phép Mẹ sang nhà Vương ngủ một đêm, Tôi muốn tách mình ra khỏi căn phòng ngột ngạt những hình ảnh về người yêu của mình và đó là lí do giờ này Tôi còn thao thức. Vương có lẽ đã ngủ say, Tôi đoán thế qua tiếng ngáy của nó. Cô ta, Tôi gọi như thế để quen dần và thay từ người yêu hay bất kì từ ngữ yêu thương nào khác đã dành để gọi khi còn yêu nhau. Cô ta hẹn Tôi gặp nhau vào cuối tuần, nghĩa là Tôi còn 36 tiếng nữa để suy nghĩ về mọi chuyện, ánh mắt của Mẹ vẫn ám ảnh suy nghĩ của Tôi, dường như Mẹ muốn nói với Tôi điều gì đó nhưng lại thôi. Tôi biết mọi người trong nhà đều đang rất lo lắng và Tôi không muốn có điều gì tệ hại hơn những gì đã xảy ra nữa.
Tại sao phải suy nghĩ? Một tình yêu có tuổi thọ 1000 ngày chỉ cần 1 ngày để vứt vào quá khứ, điều đó có nghĩa gì? Tôi suy nghĩ rất mông lung và đặt nhiều câu hỏi nhưng chưa tìm ra một câu trả lời nào xác đáng để nhẹ lòng hơn. Một tuần đã trôi qua, Tôi gầy dộc hẳn đi với hai mắt trũng sâu vì những đêm không ngủ. Tôi biết mình không nên như thế, Tôi không muốn mọi người trong gia đình hay bạn bè thương hại hay đại loại như vậy nhưng … Tôi không làm gì khác được.
- “ Chuyện có xảy ra như thế thì em mới lớn được, đừng buồn em ạ”
Tôi chợt nhớ đến lời của chị Hằng, bạn học cùng lớp với Tôi bây giờ, sao chị ấy lại nói như vậy nhỉ? Chẳng lẽ từ trước đến nay mình chưa bao giờ là người lớn hay con người ta cứ phải vấp ngã rồi mới lớn được? Liệu những gì đã trải qua có phải là một cái giá quá đắt cho sự tin tưởng, sự bồng bột và ngốc nghệch của một cậu trai mới lớn? …
Nhẹ nhàng rời khỏi giường, Tôi bước ra balcon nhà Vương không quên cầm theo một điếu thuốc, Tôi đã hút thuốc được vài ngày và mặc dù thấy nó chẳng ngon lành gì nhưng những lúc thế này muốn có gì đó để ngậm, để rít từng hơi và để làn khói khó chiu khiến đầu óc Tôi tỉnh ra.
Thành phố về đêm im lìm, thỉnh thoảng mới có những tiếng xe cộ vang lên đâu đó phá tan không gian yên tĩnh.
- “Uh! Cứ cho đây là một lần vấp ngã nhưng mình phải làm gì và có nhất thiết cần phải có hay không?”
Tôi khoanh tay trước ngực, dựa vào thành của balcon, hít vào phổi từng hơi khói độc hại và chợt tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi đang xoáy sâu vào tâm trí Tôi.
- “Phải! Người ta ngã để học cách đứng lên và đi tiếp, giống như những đứa trẻ vậy.”
Lòng tôi chợt nhẹ đi rất nhiều, phía cuối đường hầm dường như có chút ánh sáng le lói và kể từ mấy ngày nay, lần đầu tiên Tôi thấy tim mình bớt đau, bớt rằng xé. Được, Tôi sẽ gặp xem cô ta định làm gì, gặp để không bao giờ phải ân hận nhưng có nên quay lại không ? Tôi dường như đã có câu trả lời cho riêng mình.
…7h sáng bước ra ngoài đường với cái áo khoác dày cộp mà người vẫn run run vì lạnh, hôm nay là cuối tuần, Tôi có hẹn với người - yêu – cũ tại một nơi cách xa Hà Nội 35km về hướng đông nam, đó là quê tôi. Quãng đường này Tôi thuộc đến từng chỗ rẽ bởi từ khi học hết trung học, Tôi ra Hà Nội ở với Bố Mẹ, chỉ cuối tuần mới về thăm bà nội và người yêu. Mỗi lần về là một lần háo hức, vui vẻ và nhiều dự định.
Tôi không được về một mình như mọi khi, lần này Mẹ tôi nhờ đứa bạn của em trai tôi đèo tôi về, tôi hiểu tại sao Mẹ tôi lại làm như vậy và Tôi cũng không có ý định phản đối bởi Tôi cũng muốn suy nghĩ hoặc muốn thả hồn bay theo từng cơn gió lạnh buốt trên đường. Khi vừa mất đi một mối tình mà ngay lập tức chưa thể quen được, con người ta dường như ai cũng … điên điên dở dở, cách này hay cách khác là như vậy.
Tôi đã suy nghĩ nhiều về việc có nên tiếp tục một tình yêu vừa bị đứt quãng một tuần không? Chỉ với câu hỏi này mà những suy nghĩ của Tôi đã phân thành hai luồng trái ngược, như hai con người đang tranh luận về một vấn đề mà ai cũng có cái lí của mình và tin rằng nó đúng. Tôi muốn quay lại vì muốn mọi thứ trở lại bình thường, được vui vẻ bên người mình yêu, sẽ không còn những ngày đau khổ nữa, như kẻ chết đuối vớ được phao Tôi chắc chắn mình sẽ tha thứ cho những gì cô ta làm thế nhưng những suy nghĩ đối lập luôn song hành. Lòng tự trọng của một thằng con trai trỗi dậy! Tôi không muốn tình yêu của mình bị xâm phạm dù với bất kì hình thức nào, cô ta đã không chung thuỷ với mình trong khi mình chỉ biết có cô ta, chẳng có gì đảm bảo rằng trong tương lai mọi chuyện sẽ không tái diễn và “vì sao cô ta lại gọi điện cho mình và bảo nhớ mình nhỉ?” điều này thật lạ bởi chỉ vài ngày trước cô ta nhất mực đòi chia tay với những lí do mà đến giờ Tôi không muốn nhớ.
Tôi quyết định rằng cần phải xem thực sự cô ta muốn gì, đây là một quyết định quan trọng không thể để tình cảm chi phối được.
…
Tôi và N. ngồi đối diện nhau qua cái bàn nhỏ trong quán café gần trường trung học trước đây, không khí tĩnh lặng bao trùm cái quán nhỏ bé này, ngoài kia những cơn gió lạnh thỉnh thoảng vẫn thổi tung đám lá khô gần chỗ để xe máy. Tôi gọi một lon cocacola cho mình và một ly nước cam cho N., Tôi châm một điếu thuốc trước khi bắt đầu câu chuyện.
- Anh về đây để gặp em và anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra với em.
Tôi cố tỏ ra là mình đang làm chủ tình hình, tỏ ra rằng việc chia tay đối với mình chẳng ảnh hưởng gì nhưng trong lòng Tôi lúc này là một mớ hỗn độn. N. im lặng, dường như cô ta có gì đó khó nói.
- Có chuyện gì em cứ nói đi, hôm kia chẳng phải em nói nhớ anh sao?
- Anh vẫn khoẻ chứ?
- Ừ! – Tôi gật đầu – Có một tí rắc rối nhưng rồi sẽ quen cả thôi.
Tôi chờ đợi nhưng không hiểu chờ đợi điều gì, có thể là một câu trả lời vừa ý mình.
- Còn nửa tháng nữa là em sẽ được nghỉ tết.
Tôi nheo mắt cố suy nghĩ nhanh nhưng không hiểu câu nói đó có ý nghĩa gì, Tôi nhấp ngụm coca.
- Em tiền nhà và tiền ăn ở trường, anh có thể cho em mượn được không? Tết em sẽ trả.
Tôi thấy cay mắt vì coca sặc lên mũi. Tôi chưa bao giờ là một thằng ngu nên Tôi hiểu ngay ý định này nhưng .. thật sự Tôi chẳng bao giờ nghĩ đến tình huống như thế cả, phim ảnh cũng không nhưng lúc này Tôi đang nghe và đang thấy.
- Bao nhiêu hả em?
- 700 nghìn.
- Mọi lần đâu có thiếu nhiều vậy?
- Em và đám bạn mới đi Hà Giang về nên tiêu hụt vào tiền nhà.
Tôi im lặng hồi lâu, thật ra Tôi chẳng suy nghĩ gì nhưng Tôi thấy cần phải im lặng.
- Tính tiền cho em chị ơi! - Tôi gọi chị chủ quán rồi nhìn N. trong chốc lát – Trước khi anh về đây, anh còn phân vân nhiều điều và thắc mắc thái độ của em nhiều lắm. Anh đã từng yêu em rất nhiều và không bao giờ tiếc em bất cứ điều gì …
- 28 tết em sẽ trả.
- ..Nhưng lần này thì không em ạ! Anh không ngu đến nỗi như thế và anh thấy vậy là đủ. Anh ngu quá, yêu em lâu vậy mà không nhận ra con người của em thật sự là thế nào, anh cứ nghĩ mọi người không thích em nên nói bậy. Em thật sự rất bỉ ổi!
Để tiền nước lên bàn rồi bước đi ngay thật nhanh, Tôi không muốn nhìn thêm con người này một lần nào nữa, thật sự Tôi không bao giờ nghĩ là N. gọi tôi về đây để … vay tiền sau khi đá Tôi đi như quả bóng. Tôi ân hận quá, bỗng dưng đầu óc trống trải lạ thường và Tôi cười, Tôi cũng chẳng biết mình cười vì điều vì, vì ai nhưng chắc chắn có liên quan đến Tôi. Tôi cười mình bởi Tôi quá ngu, tình yêu khiến Tôi mù quáng nhưng có lẽ chưa quá muộn ….
Tôi nghe tiếng ai đó gọi mình …..