Hôm qua, Hôm nay và Ngày mai ...
NguyenTienQuys 09.05.2009 10:59:59 (permalink)
Based on the true story


- “Re..e..e..ng….! Re…e..e..ng…!”

Tiếng chuông của chiếc W210 vang lên từng chặp trong đêm, Tôi không biết nó đã kêu bao nhiêu lâu. Trong cơn ngái ngủ, Tôi với tay nhấn nút tắt và vùi đầu vào chăn ngủ tiếp.

- “Re..e..e..ng….! Re…e..e..ng…! Re…e…n…g! ”

Với tay lấy điện thoại một cách bực bội, mắt nhắm mắt mở Tôi nhìn số 0241865XXX, chẳng hiểu là số của ai nhỉ? Vừa tối hôm qua mới ở quê ra mà đã có việc gì ?
-Alô ! – giọng Tôi khó chịu.
-Alô ! Anh Vũ hả ?
-Ai đấy ? có chuyện gì mà gọi vào giờ này ?

Không ai trả lời, Tôi nghe rõ tiếng của một người nữa, nghe quen quen nhưng nhất thời không nhận ra là ai.

-Alô! Thằng Tí hả?
-Vâng ! Bà à ? có chuyện gì mà Bà gọi cháu vào giờ này ? Tôi tỉnh cả ngủ, chưa bao giờ Bà gọi cho tôi vào nửa đêm về sáng thế này.
-Bà Gìa bị ngã lúc đêm qua, giờ không đi được. Bị gãy xương rồi, Mày về xem thế nào.
-Bà … Bà … bảo gì cơ ? Tôi lắp bắp.

Sau khi nghe Bà Nội tôi nói rõ sự tình, Tôi như chết lặng, đầu óc trống rỗng và quay cuồng. Tôi có hai Bà Nội và anh em Tôi vẫn gọi là Bà Gìa và Bà Trẻ và cả tuổi thơ của Tôi gắn liền với Bà Gìa.

Tôi không biết mình ngồi lặng đó bao lâu, có thể chỉ vài phút hoặc hơn bởi bao nhiêu ý nghĩ lo sợ thoáng chạy trong ý nghĩ và … Tôi sợ nó sẽ xảy ra. Sao lại thế được ? chỉ vừa chiều hôm qua Tôi mới về quê chào hai Bà để chiều mai vào Tp.HCM.

- Hưởng! dậy mau ! – Tôi lay thằng bạn như một thằng điên.
- Cái gì thế mày? Mấy giờ mà gọi? Thằng bạn Tôi giọng khó chịu vì bị phá.
- Dậy mau! Bà Tao bị ngã gãy xương rồi, mày dậy đi. Tôi nói, giọng không được bình thường, phải thú thật là Tôi muốn khóc, Tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác đáng sợ như thế.

Thằng bạn Tôi bật dậy, nhìn Tôi nó không hỏi gì nữa, có lẽ khuôn mặt Tôi lúc đó đã nói lên tất cả.

....

4h30 sáng, trời đang có mưa phùn và lạnh, phố xá vắng teo. Khoác chiếc áo mưa lên, Tôi đèo thằng bạn trên chiếc wave chạy vụt đi, ruột gan Tôi lúc này cồn cào … Tôi đã kịp gọi điện thông báo việc này cho gia đình nhưng chỉ là để thông báo thôi, gia đình Tôi lúc này cách Tôi gần 2000km.

Công an đuổi phía sau đấy! – Hưởng thông báo với Tôi tin đó, có thể lúc khác, lúc mà thỉnh thoảng tối thứ 7 đi chơi quanh các con phố của Hà Nội hoặc dạo quanh Hồ Hoàn Kiếm thì phải cố mà chạy nhưng lúc này Tôi chẳng quan tâm lắm, Tôi chỉ quan tâm làm sao về đến quê càng sớm càng tốt … Tôi cầu mong…

Qua cầu Chương Dương Tôi vẫn bị mấy anh cơ động bám theo phía sau, đồng hồ counter-mettre chỉ 100k/h, Tôi thấy vẫn chậm, Tôi chạy như một thằng điên đúng nghĩa, thằng bạn ôm dính phía sau nín thở. Nếu bị mấy anh này giữ lại thì chết mất, Tôi tự nhủ như thế và rạp mình trên xe để có thể chạy nhanh hơn, lẫn trong cơn mưa phùn lất phất Tôi thấy mặn chát trên môi. Tôi đang khóc.
……

Hàng xóm người đứng người ngồi lố nhố trước hiên nhà, tiếng ồn ào … và mọi ánh mắt đều đổ dồn khi Tôi xuất hiện sau cánh cổng, Tôi chết lặng, mắt hoa lên và chợt tối sầm lại …..

Tobe continued
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9