LỜI NGUYỀN (Truyện vừa).
Toctien1 09.05.2009 14:05:17 (permalink)


Thế giới tâm linh có hay không ? Nếu ta tin là có thì chắc chắn có còn nếu ta tin là không thì chắc chắn là không. Thế còn bạn thì sao? Có hay không?


PHẦN I
Sắp tới ngày lễ 30/4, cả trường vui như hội. Năm nay ngày lễ vào thứ 5, nên thời gian nghỉ của cả thầy trò kéo dài tới 4 ngày liên tiếp. Trường dự định tổ chức cắm trại dã ngoại xa trong rừng, vừa để học sinh về gần với thiên nhiên, vừa để học sinh xả hơi sau mấy tháng học miệt mài sẵn sàng chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới. Khỏi phải nói là bọn học sinh nội trú chúng tui mừng như thế nào. Cả bọn đều háo hức, mong mau mau đến thứ 5 để vui chơi. Đồng thời một lý do nữa không kém phần quan trọng, là cố gắng tiếp cận phái nữ, trong khung cảnh thơ mộng huyền ảo của núi rừng.

Thời gian dần trôi nhanh, hôm nay đã là ngày thứ 4. Tiếng chuông reo vang báo hiệu tiết học cuối cùng kết thúc. Cả lớp chợt oà lên như chợ vỡ, dù thầy đang dạy còn chưa ra khỏi lớp. Thầy Tân là một giáo viên trẻ, nên ít nhiều rất hiểu tâm lý cuả học sinh. Thầy Tân lại còn là giáo viên chủ nhiệm, nhiều lúc thậm chí chúng tôi còn coi thầy như anh, lắm khi cũng hay trêu chọc thầy. Thầy Tân mỉm cười nhìn bọn trẻ trong lớp, lòng cũng cảm thấy vui lây khí thế của học sinh. Chợt thầy hắng giọng vỗ tay liền 3 cái. Cả lớp đang náo động bỗng im phăng phắt. Dù rất nghịch ngợm, nhưng lớp chúng tôi lúc nào cũng tôn trọng thầy. Thầy Tân chỉ vào tui hỏi :
- Lều trại em đã chuẩn bị xong chưa Tuấn.
- Dạ thưa thầy lớp mình có 30 người, em đã chuẩn bị được 3 cái còn thiếu 1 cái nữa. Em dự định nhờ Nga mượn hộ 1 cái nưã cho đủ, nhưng không hiểu sao hôm nay Nga lại vắng... Chưa dứt lời thì cả lớp như ong vỡ tổ :
- Thằng Hoàng đâu, sao mày làm gì để cho em Nga nghỉ học vậy?
- Cả lớp xử nó đi...
- Nó làm hoa khôi của lớp nghỉ học kìa...
...
- Im lặng nào... - Thầy Tân vừa cười vừa nhìn về phía Hoàng làm cho cả lớp lại bò lăn ra cười. Hoàng ngồi trong góc mà mặt đỏ như gấc chín.
Chờ cả lớp cười cho sảng khoái, thầy Tân từ từ nghiêm mặt lại nói :
- Hoàng và Tuấn lát nữa ghé nhà em Nga xem thế nào. Nếu như Nga không mượn được lều, thì ta chịu khó ở chật 1 tý vậy. - Thầy lại hỏi tiếp :
- Còn chuyện bếp núc em giao cho ai Tuấn? - Cả lớp đưa mắt nhìn Diệu rồi nhìn tui cười như nắc nẻ.
- Dạ...- Diệu nguýt tui 1 cái làm tui muốn rụng cả tim. Trong lớp tui sợ bà này nhất. Diệu có tiếng là dữ như cọp. Hễ ai trái ý là Diệu xử đẹp luôn, kể từ thằng Lớp trưởng cao kều như tui, cho tới thằng An bé nhất lớp. Nhẹ thì chỉ bị nhéo tai, còn nặng là cô ta ra đòn Song phi cước luôn. Tất nhiên là chẳng có ai khơi khơi dám chọc giận Diệu. Một hôm tui thấy thằng An bị béo tai thảm quá, nó chỉ biết nhăn nhó năn nỉ :
- Diệu ơi tha cho tui đi, tha...
- Con gái gì mà dữ quá. Sao này ai dám lấy? - Từ đằng sau tui hét lên.
Cô nàng thả tai thằng An ra, quay mặt lại thấy bộ mặt hung dữ của tui. Lúc đó không hiểu sao chân tay Diệu luống cuống nhỏ nhẹ phân trần :
- Tại nó ...nó kêu tui là...bà La...Sát.
Tui hơi trố mắt ngạc nhiên. Từ hồi xưa tới giờ, có bao giờ Diệu trở nên như con nai vậy đâu? Dù hơi khoái trí trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn lên giọng :
- Nó kêu vậy đúng chứ còn gì nữa. Tui thấy kêu bà vậy là còn nhẹ đó, chứ phải kêu là...
Tui chưa kịp nói câu "Quỷ cái". Mắt Diệu bỗng nhiên đỏ hoe. Diệu vừa chạy vưà khóc vào trong lớp ôm lấy cái cặp, sau đó chạy thẳng một mạch về ký túc xá luôn. Báo hại làm cho tui phải kéo cả phòng nam trên ký túc xá xuống. Cả bọn yểm trợ tui năn nỉ đến gãy lưỡi :
- Diệu ơi. Tại thằng Tuấn nó tức tui nên nổi sùng với bà đó...
- Diệu ah. Bỏ qua cho Tuấn đi...
- Diệu ơi. Thằng Tuấn nó nói vậy chứ không phải vậy đâu...
....
Cái điệp khúc "Diệu ơi..., Diệu ah..." cứ lặp đi lặp lại mãi, đến độ cả ký túc xá nữ nổi sùng, vác cả chổi chà, nồi niêu, xoang chảo ra đuổi tụi tui về. Mấy thằng thấy thế liền co giò dọt lẹ hết, để lại mình tui chịu trận. Thiệt là bạn bè khố rách, chứ nối khố gì, lúc nguy nan lại bỏ bạn mà chạy. Trong lúc nguy, máu anh hùng chợt nổi lên. Tui tức mình chạy thẳng luôn vô chỗ Diệu đang ngồi khóc. Tui lật đật nắm hai tay của Diệu, rồi nói với giọng thật nhẹ nhàng (hông biết có nhẹ hông nữa) :
- Diệu ah. Cho mình xin lỗi thật lòng nghen. Nếu Diệu mà còn ấm ức thì Tuấn đứng đây Diệu làm gì cũng được, Tuấn...Tuấn không trách Diệu đâu. - Miệng tui thì nói cứng như vậy, chứ trong bụng thì đang đánh lô tô. Lỡ cô nàng nổi xung thiệt làm chừng vài cú Song phi cước, chắc mai coi chừng khỏi đi học quá.

Diệu từ từ ngẩng đầu lên. Tui ngó thấy đôi mắt cô nàng sưng húp, tự nhiên trong lòng tui cảm thấy xấu hổ quá chừng. chân tay tui lóng ngóng. Chợt nhớ ra là vẫn đang cầm tay Diệu, tui vội thả ra. Diệu vẫn không nhìn tui, nhìn xuống đôi tay mình từ từ thu về, bỗng nhiên nín khóc và chợt nói nhanh :
- Thôi. Lớp trưởng đi về đi.
Tui và cả bọn con gái trong phòng chưng hửng. Diệu hôm nay không phải là Diệu tui từng biết. Bọn con gái cũng há hốc mồm kinh ngạc không kém gì tui. Diệu đứng lên, vẫn không nhìn tui. Diệu giơ tay với lấy cái khăn đầu giường, nhắc lại tui thêm lần nưã :
- Lớp trưởng đi về đi không thì tui khóc nữa bây giờ - Giọng Diệu lại chợt nhè ra. Tui chợt tỉnh, liền ba chân bốn cẳng dọt thẳng luôn về phòng của mình.

Kể từ đó trở đi, dường như có một cô Diệu khác đang thay đổi trong mắt tui. Diệu không còn rượt bọn con trai chạy vòng vòng, để nhéo tai, hay đá song phi nữa. Ngược lại thay vì thế, Diệu bây giờ trở nên trầm lắng hẳn. Khi bị chọc, Diệu lại trở thành mít ướt hay khóc. Bọn con trai thay vì chạy như trước đây giờ phải mướt mồ hôi mà năn nỉ, mới có thể làm cho Diệu nín. Còn về phần tui, không biết là vui hơn hay buồn hơn khi thấy Diệu thay đổi như vậy. Nhưng dù sao tui bỗng mất đi một bạn để giỡn, khi mỗi lần tui nhớ tới đêm ở phòng Diệu. Con gái mà hay khóc, thì thiệt là còn ngán gấp 10 lần bà La sát.

Nhưng Diệu có 1 ưu điểm, mà cả lớp ai cũng biết, đó là nấu ăn rất là ngon. Mỗi khi lễ hay chủ nhật, Diệu cũng rất chịu khó đi chợ và sau khi nấu nhiều món, Diệu mời các bạn trong lớp tới thưởng thức. Vì vậy trong lớp, ai ai cũng rất mến Diệu cho dù trước đây nhiều khi Diệu hung dữ, nhưng không làm ai ghét, mặc dù sợ thì cũng có sợ. Sau đêm đó hầu như cả trường đều biết chuyện của tui và Diệu. Vì vậy, lúc thấy tui và Diệu mọi người thường quay đầu tủm tỉm cười hoặc thì thầm sau lưng. Tui thì phớt Ăng lê coi như không có gì, nhưng Diệu xem ra hình như là rất mắc cỡ. Do đó, tôi thường né chỗ khác khi gặp Diệu và Diệu cũng thế.

Bởi vậy, mấy cái vụ bếp núc trong lớp giao cho Diệu thì thật là đúng người, nhưng vì ngại tui gặp Diệu riêng để bàn bạc cụ thể, như lý do ở trên, nên lúc này thầy Tân hỏi, tui cứ ấp a ấp úng. Lại thêm phần cả lớp cười, rồi Diệu nguýt cho 1 cái điếng hồn, do đó nãy giờ tui vẫn chưa biết nói sao. Thầy Tân là chủ nhiệm lớp, chuyện của lớp đương nhiên thầy cũng biết ít nhiều. Thấy tui lúng túng thầy liền đỡ lời :
- Ý Tuấn là giao cho Diệu phải không?- Tui nhè nhẹ gật đầu. Thầy Tân liền quay sang Diệu nói:
- Thầy cũng được nghe tiếng là em nấu ăn rất ngon, thế thì trong lớp không còn ai ngoài em lo được chuyện này. Ngoài mấy bạn nữ ra, để thầy còn cho thêm 2 bạn nam phụ thêm với em.- Không đợi Diệu gật đầu đồng ý. Thầy Tân kêu An và 1 bạn nữa để cùng phụ với Diệu để lo chuyện hậu cần.
- Như vậy công việc coi như là tạm ổn, giờ cũng không còn sớm nưã, các em về chuẩn bị cho kỹ. Sáu giờ sáng mai tập trung trước sân trường để hành quân.
Cả lớp dạ ran như đàn chim sổ lồng tuá ra khỏi sảnh đường.

(Còn tiếp)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.05.2009 08:36:04 bởi Toctien1 >
#1
    Toctien1 20.07.2009 07:38:20 (permalink)
    PHẦN II

    Lớp tui có tất cả là ba mươi học sinh thì trong đó các bạn nữ chiếm vừa đúng một phần ba. Ngoài Nga và Diệu ra thì còn lại tám bạn nữ, riêng Nga và năm bạn nữ nữa sống ngoại trú ở ngoài. Nga vốn sinh trưởng và lớn lên ở nơi đây. Trong sáu bạn ở ngoại trú thì nhà của Nga gần nhất, chỉ cách trường khoảng hai cây số theo đường lộ, còn theo đường tắt thì khoảng tám trăm mét. Nhà Nga nằm ở phía cổng sau trường. Hôm nào quá vội thì Nga lại đi đường tắt còn nếu không thì chạy xe máy theo đường lộ vào cổng chính. Bọn tôi thường hay nói đùa với Nga là nhà Nga so với trường đúng là giống như câu tục ngữ là "Gần nhà mà xa ngõ".

    Nga cao khoảng một mét sáu lăm thấp hơn tui cả một cái đầu. Tui được mệnh danh là cây sào dài nhất trong lớp. Hôm nào mà trời mưa thì anh em trong phòng lại có dịp chọc tui là lấy "cây sào" thằng Tuấn ra phơi đồ. Nga là một cô gái xinh nhất trong lớp và có thể cũng là của cả trường. Nga vốn sỡ hữu một làn da trắng hồng, một khuôn mặt trái xoan đều đặn, cái mũi nhỏ xinh cao thẳng tắp nằm dưới cặp mắt bồ câu màu xám lay láy và đôi mày ngài đẹp tự nhiên không trang điểm. Ai mà mới gặp Nga lần đầu cũng đều có cảm giác là đang đứng trước một bức tượng thuỷ tinh mong manh thật dễ vỡ. Lời nói và cử chỉ của Nga nhẹ nhàng mềm mại đến nỗi nhiều đưá con trai trong lớp kháo với nhau, nếu mà cưới em này về làm vợ thì chắc là chỉ có bỏ vô tủ quần áo để mà ngắm cả đời quá. Tui dám cá là trong lớp không dưới mười tên tên để ý tới Nga, trong đó lẽ tất nhiên là có cả tui.

    Tui nhớ lại buổi đầu tiên đi học, còn đang ngồi uống cafe trong căng tin trường để chờ giờ vào lớp, tui vừa mới nhấp ngụm trà thì thằng bạn ngồi bên vội huých tay chỉ về phía cổng :
    - Đẹp không mày kìa mày?
    - Ực...ọc...ọc. - Tui trả lời mà quên rằng là đang nuốt ngụm trà xuống cổ, vì vẻ đẹp của Nga làm cho tui choáng váng. Kết quả là tui bị sặc một bưã gần chết, làm cho tui thật khó chịu mãi đến tận tiết sau. Chưa bao giờ tui nhìn thấy một vẻ đẹp kiều mỵ mong manh như sương khói đến vậy. Sau này học chung với nhau lâu, có vẻ nhìn hoài nên quen, vì thế cảm giác trên lần lần lắng xuống. Giờ thì tui mới hiểu được hết ý nghĩa của từ "Đẹp hớp hồn" trong văn học.

    Nga thì hình như không để ý tới những chú ý của bọn con trai. Hoặc giả là cô nàng biết nhưng lại giả vờ là không biết. Theo tui khả năng thứ hai nhiều hơn. Có hoạ chăng cô nàng là khúc gỗ mới không nhận thấy sự thay đổi của đám con trai, mỗi khi Nga đi ngang qua tụi nó. Nhưng rồi bằng vào trực giác bản thân, tui cảm nhận được Nga hình như chỉ có lưu tâm đến một người. Chỉ có điều người đó lại không phải là tui. Người được nàng để ý tới không đẹp trai cao ráo hơn tui, nhưng đổi lại hắn lại có rất nhiều tài vặt. Hắn đánh đàn cũng giỏi, hát cũng rất là hay, hơn nữa cũng chính là nhân vật chính trong đội văn nghệ của trường và chơi Piano cũng rất là sành điệu.

    Có lần vì chép bài không kịp nên tui mượn vở ngồi chép lại và vì thế về hơi muộn. Lúc tui đi ngang qua phòng hoà âm của trường, tui bỗng nghe có tiếng đàn thánh thót từ trong vang ra. Tò mò tui đến gần cửa sổ để xem thì thấy hắn đang quay lưng về phía tôi đánh đàn, còn...Nga đang chống tay vào cằm, dựa vào thân đàn nhìn hắn đàn một cách say mê. Trời đất như trở nên quay cuồng dưới chân tui, trên ngực như có ai vừa cầm trái tim tôi vặn đi đúng 1 vòng. Đầu óc tui chợt trống rỗng chỉ vang lên trong đầu boong boong "Thôi rồi, Tuấn ơi". Vậy là lần đầu tiên tui mới hiểu thế nào là "Tình đơn phương". Trời ơi! Giá như hắn không phải là bạn tôi, chắc bây giờ tôi lôi hắn ra giần một trận mới hả được cơn giận này. Thế là tui lại hiểu rõ thêm 1 từ nưã đó là "Ghen".

    Chân tui bước thấp bước cao về phía cổng trường. Cơn giận dữ cứ nghèn nghẹn ngay cổ không biết trút vào đâu cho hết. Cái thằng cha nào lải nhải "Yêu là phải làm cho người mình yêu được hạnh phúc cho dù là hạnh phúc...với người khác" tui đã đọc ở đâu đó, giờ nếu mà hắn xuất hiện ở đây trước mặt tui, tui thề là sẽ tương cho hắn bể đầu. Họa may hắn chỉ là thằng peđe mới phát biểu linh tinh vô cảm như thế. Bỗng 1 tiếng kêu mừng rỡ ở phía sau tui:
    - Tuấn giờ mới về à. - Hừ hông thấy sao mà còn hỏi đúng thật là đồ vô duyên. Tui tính quay lại xạc luôn cho 1 câu chợt nhận ra giọng của Diệu. Tui than thầm trong bụng, sao hôm nay lại xui dữ dzậy trời. Vừa mới tan nát cõi lòng bây giờ lại còn gặp bà La sát này nữa. Mãi quay cuồng ý nghĩ nên tui cứ ậm à ậm ừ trong miệng chưa trả lời ra tiếng. Bà La sát liền hét to:
    - Ê. Bộ câm rùi hay sao dzậy pa? - Tui tức muốn xì khói. Nhưng cũng may là tui kịp dằn lại vì không muốn dây với bà La sát này. Tui cắm đầu vào nhà xe lấy xe. Không ngờ bà La sát này cũng chẳng vừa, đưa mắt liếc qua thấy bộ dạng tui như vậy nên tuôn luôn 1 câu :
    - Mới bị em nào cho số de rồi hả? - Lần này tui tung 1 chân đá luôn. Chỉ có điều bà La sát thì ở đằng sau mà xe đạp thì ở đằng trước. Kết quả là làm cho tui nghỉ mất 2 buổi học vì cái chân bị thương.

    Tui vưà đạp xe vưà miên man hồi ức. Hắn thì đang ngồi đằng sau, hai chân hắn đang nhịp nhịp thấy phát ghét. Giờ tui đang chở Hoàng qua nhà của Nga theo đường tắt. Đường này ban đêm thì ít ánh đèn vì là phía sau của trường. Do đó nhiều lúc đi trên đường này cũng cần phải thật cẩn thận, nếu không mà gặp mấy tay nghiện hút hoặc du côn dở trò thì cũng hơi phiền. Trên đoạn đường này tui cũng có 1 kỷ niệm khó quên với Nga và Hoàng. Từ kỷ niệm này, tui lại có thêm 1 thằng bạn thân mà người ta hay gọi là đồng bệnh tương lân.

    Ngày hôm đó, Nga và các bạn nữ phục vụ nước uống cho đội đá bóng của lớp. Vì trời đổ mưa nên trận đấu tiến hành hơi muộn. Vì thế khi lớp đá xong là trời đã xâm xẩm tối. Lúc bấy giờ Nga mới sực nhớ là đang cầm chìa khoá nhà. Nga liền lật đật hối Hoàng chở dùm Nga về cổng sau cho nhanh. Ở trong trường, khối Kinh tế có một thằng công tử con nhà giàu tên nó là Phúc và đã từ lâu nó mê Nga như điếu đổ. Lúc nào nó cũng tìm cách săn đón Nga nhưng ngặt một nỗi là thằng Hoàng lúc nào cũng kè kè theo kế bên Nga. Nó ức lắm. Vì vậy nó định bụng lúc nào đó đập cho thằng Hoàng một trận cho bõ ghét và cũng để thể hiện chút bản lĩnh đàn ông trước người đẹp. Hình như là thằng nhà giàu nào cũng giống nhau. Hôm nay nó cũng tham gia đá bóng. Bây giờ nó thấy Hoàng chở Nga về đang ra cổng sau trường, nó liền nháy mắt kéo theo 3 thằng bạn cùng lớp lên chiếc CIVIC cáu cạnh phóng theo.

    Tui cùng mấy đưá bạn đang rửa ráy bên hồ nước trong sân trường. Thấy thằng Phúc lái chiếc CIVIC, bên trong còn có 3 thằng bạn của nó nưã chạy theo xe của Nga. Tui chợt nghi nghi là nó muốn kiếm chuyện với thằng Hoàng đây. Ngay lập tức tui liền kêu mấy đưá bạn lên xe đạp chạy theo sau nó luôn. Quả nhiên từ đằng xa đã thấy chiếc CIVIC đang chặn đầu xe của Nga. Tui và mấy đứa bạn cố gắng đạp xe chạy nhanh tới. Lúc bấy giờ trận chiến đã xảy ra. Hoàng một mình chọi với ba đứa, dần dần nó bị ôm chặt đè nghiến xuống đất. Nga thì lúc đó đang đứng mãi năn nỉ thằng Phúc đừng có đánh thằng Hoàng nữa.

    (Còn tiếp)

    #2
      Toctien1 26.07.2009 02:16:48 (permalink)
      PHẦN III

      Phú chống nạnh nhìn vào mắt Nga nở một nụ cười khoái trá. Càng nhìn, Phú lại càng thấy Nga đẹp lộng lẫy. Bao lâu nay, Nga cứ luôn luôn lảng tránh, thậm chí cũng không thèm mở lời cả khi gặp Phú, vậy mà giờ đây người đẹp phải năn nỉ, Phú cảm thấy trong lòng thật là sảng khoái. Cái cảm giác của kẻ mạnh thật là sướng làm sao? Đúng lúc đó, Phú nhìn thấy tôi và nhóm bạn đang chạy tới, Phú liền bảo mấy đứa bạn thả Hoàng ra. Nhìn Hoàng trong lúc này thật là tệ, quần áo nhàu nát và lấm lem đầy đất, mái tóc xoăn rối bù, trên mũi đang ri rỉ ra một dòng máu. Nga lật đật chạy lại rút chiếc khăn mùi xoa ra vội vàng xuýt xoa lau máu trên mũi của Hoàng. Thấy cảnh đó, tui cảm thấy tim mình như chùng xuống, ước gì tui có thể là Hoàng bây giờ, được Nga cầm khăn lau lên mặt, đập nát chiếc xe của thằng Phú tui cũng dám đập nữa. Tui liếc nhìn qua thấy cái bộ mặt câng câng của thằng Phú, tui tự nhiên cảm thấy ngứa tay muốn tống cho nó một quả đấm.
      - Tao không muốn gây sự với mày.- Phú quay sang tui nói.- Tao chơi thằng Hoàng tý thôi, không có gì đâu.
      - Mày sao lại chơi nó ? - Tui gằn giọng hỏi.
      - Tao ghét thì chơi nó thế thôi. - Phú nghênh mặt đáp trả.
      - Được, nếu mày muốn chơi nó thì một chơi một. Mày đánh tay đôi với nó tao đứng làm trọng tài cho. Mày lấy đông hiếp một là đáng mặt đàn ông sao? - Tui biết tất nhiên một chơi một thì chắc chắn là nó không dám rồi.
      - Tối rổi tao về đây.- Phú đánh trống lảng, quay qua kêu mấy thằng bạn cùng lớp với nó lên xe.
      Trong đầu tôi lúc này quay cuồng bao nhiêu là ý nghĩ. Nếu để thằng Phú về thong dong hôm nay, thì liệu hôm sau nó có chịu tha cho thằng Hoàng không? Mà nếu bây giờ đánh nó, thì bản thân mình lại kết thêm oán thù về sau, cũng không hay chút nào? Đột nhiên trong đầu tui chợt nảy ra một ý, tui liền quắc tay bảo thằng Phú :
      - Mày ra đây tao nói chuyện một tý.
      - Chuyện gì ? - Phú cảnh giác hỏi.
      - Mày cứ ra đây. - Tôi cười một cách vui vẻ nói - Không có đánh mày đâu, mày an tâm.
      Tui khoác vai thằng Phú đi ra xa, đến khi thấy lời nói của mình không thể vang tới chỗ Hoàng và Nga mới dừng lại. Lúc này trời bắt đầu tối, trên cao các vì sao đang mọc, gió thổi nhè nhẹ từng cơn mát rượi. Tui quay người lại đối diện với Phú, rồi chậm rãi hỏi :
      - Mày thích Nga phải không?
      Phú nhìn tôi miệng cười khẩy không trả lời, từ từ ngoảnh mặt đi hướng khác.
      - Tao...cũng vậy.- Tui cố gắng lắm mới thốt ra được những lời này, mắt tui không nhìn Phú, mà lại hướng lên trời, dõi theo một cánh chim đang bay ngang, chắc là nó đang hối hả bay về tổ. Tui thật đau khổ khi phải nói ra những lời này, giá như...giá như tui... có thể đứng trước mặt Nga, mà có thể nói được với Nga như vậy.
      - Tao yêu Nga từ khi tao thấy Nga lần đầu. Nhưng...tim Nga đã thuộc về người khác mất rồi...- Giọng tui nhỏ lại nghèn nghẹn, cố gắng hết sức để ngăn sự thống khổ trong lòng đang trào lên. Từ khi tui thấy Nga say mê nhìn Hoàng đàn Piano trong phòng hoà âm của trường, tim tui như đã tan vỡ ra từng mảnh. Tui vốn tự hào là mình đẹp trai, tài lẻ tuy không bằng thằng Hoàng, nhưng xài cũng tạm được. Đối xử với bạn bè cũng rất nhiệt tình, nhiều lúc, còn coi việc của bạn cũng là việc của mình. Học hành thì lại thuộc vào loại khá nhất nhì trong lớp. Chơi thể thao cũng không đến nỗi tồi. Rà đi soát lại, tui cảm thấy mình có khá là nhiều ưu điểm, nhưng lại không lọt vào mắt xanh của Nga. Nga cũng không phải là loại người thích chơi với bạn nam giàu có, bằng chứng là thằng Phúc, Nga đâu có thèm để mắt tới. Có thể, trái tim khi yêu có cái lý riêng của nó. Cả lớp tui đều biết Hoàng và Nga yêu nhau, khi thấy sự quan tâm lẫn nhau của cả hai người. Chính vì thế, các bạn trong lớp rất tế nhị cố tạo điều kiện cho hai người ở bên nhau, nếu có thể. Cũng chính vì vậy, tui luôn luôn tìm cách né Nga, nếu như không phải là chuyện liên quan đến lớp mà tôi có trách nhiệm là lớp trưởng.
      Phúc vẫn im lặng, chân nó đang di di mấy hòn đá ở dưới chân chờ tui nói tiếp. Tui thở ra một hơi rồi tiếp tục :
      - Tao...đau khổ...hàng ngày khi phải yêu Nga đơn phương. Tao rất hiểu cảm giác của mày, và tao cũng thông cảm cho mày, vì chính tao khi biết Nga yêu thằng Hoàng tao cũng chịu không nổi. Nếu như nó mà không phải là bạn của tao, thì tao đây cũng đã đập nó một trận rồi. Nhưng trái tim của Nga không dành cho tao và cả cho mày, mà...dành riêng cho Hoàng. Cho dù mày có đánh thằng Hoàng cũng chẳng có thay đổi được gì đâu? Có khi vì thế mà Nga lại trở nên thương thằng Hoàng nhiều hơn nữa, mày lại trở nên...lố bịch trước mặt Nga thì sao? Mày không thấy hồi nãy, Nga vừa thấy thằng Hoàng chảy máu đã lập tức chạy lại lo lắng cho nó, có khi bây giờ đang bực tức mày trong lòng.
      - Mày đau khổ lắm hả? - Phúc bây giờ mới nhìn thẳng vào tui hỏi, miệng nó hơi hé ra như muốn cười.
      - Uh...Nhiều đêm tao...tao mơ thấy đang tay trong tay với Nga đi dạo...- Mặt tôi bỗng đỏ bừng lên, khi chợt tỉnh ra là mình đang nói chuyện với thằng Phúc.
      - Mày vì Nga hay vì thằng Hoàng mà khuyên tao? - Phúc lạnh lùng cất tiếng hỏi.
      - Vì cả mày nữa, tao cũng không muốn gây chuyện với mày. Nhưng nếu mày đánh thằng Hoàng, thì tao là bạn nó, tất nhiên không thể đứng yên nhìn nó bị đánh. - Tui nhìn thẳng vào Phúc trả lời một cách rắn rỏi. Khi tui nói câu này, tui chợt thấy trong lòng trở nên bừng bừng khí thế.
      Phúc chăm chú nhìn tôi, yên lặng một chặp không nói gì. Chân nó dợm bước đi, nhưng sau đó bất thình lình nó đưa tay ra :
      - Tao với mày làm bạn nha. Thằng Hoàng thật may mắn khi có một người bạn thật tốt như mày.

      Mãi suy nghĩ, tui và Hoàng đã tới nhà Nga lúc nào không hay. Nhìn vào sân thấy chiếc xe hình như là xe của thầy Tân thì phải, tui ngạc nhiên tự hỏi trong lòng sao thầy Tân lại đến nhà Nga làm gì?

      (Còn tiếp)
      #3
        Toctien1 29.07.2009 10:36:23 (permalink)
        PHẦN IV

        Nhà Nga xây theo hình chữ L, phía đằng trước nhà là một khoảng sân rộng hình chữ nhật. Khi vào muà, nơi đây làm sân phơi cà phê, còn bình thường thì để trống. Nhà Nga tuy là gia đình công chức nhưng có trồng vài mẫu cà phê, nhà Nga ít người nên gia đình Nga thường thuê thêm người làm. Lúc nhà Nga phơi cà phê, nếu mà đi qua cái khoảng sân này phải để ý, không thì trợt té như chơi. Hạt cà phê tròn lẳn, khi phơi khô mà đạp lên nó thì dễ bị trượt. Năm ngoái khi vào nhà Nga tui cũng đã nếm mùi chụp ếch một lần, trong nhà Nga nhìn ra cười nghiêng ngả làm tui quê một cục.

        Hôm nay Nga đang bận bộ đồ bộ ở nhà màu xanh, tóc quấn lên thật cao thành búi trên đầu. Thấy tui và Hoàng, Nga vội vã chạy ra đón, miệng cười thật tươi, không cần nhìn lên tui cũng biết là nụ cười đó dành cho thằng bạn của tui. Đến khi nhìn lên tui không khỏi bần thần trong người. Nga thật là đẹp trong bộ đồ giản dị, nước da trắng muốt trên đôi cánh tay mịn màng. Trong lòng không khỏi vừa nuối tiếc vừa ganh tỵ với may mắn của thằng Hoàng. Tui cười gượng khẽ hỏi:
        - Thầy Tân đang ở trong nhà hả?
        - Uh. Thầy tới cách đây khoảng nửa tiếng, đang nói chuyện với ba của Nga.- Nga vừa đáp lại vừa nhìn sang Hoàng. Tui lại thấy tim của mình nhoi nhói đau.
        Trong phòng khách, chính giữa phòng kê một bộ bàn ghế bằng gỗ Hương. Bộ bàn ghế này cũng như các bộ bàn ghế thông thường khác gồm 1 đoản, 1 bàn, 2 ghế, 1 bàn nách, 1 đôn. Thầy Tân đang ngồi trên đoản, quay lưng về phía tụi tui, đang nói chuyện với ba của Nga ngồi ở hướng đối diện. Thấy ba chúng tôi vào, thầy Tân gật đầu đáp lễ lời chào của tui với Hoàng và sau đó xin phép ba của Nga về trước. Ba của Nga sau khi tiễn thầy Tân về cũng đi vào nhà trong để cho chúng tôi tự nhiên nói chuyện với nhau.

        Tôi chợt để ý đến cái tủ thờ kê sát tường, phía đằng sau bộ bàn ghế. Tủ thờ cũng bằng gỗ Hương được chia ra làm ba phần. Phần giữa to nhất, là tượng Phật uy nghi ngồi xếp bằng trên đài sen, đang theo dõi sự biến đổi của nhân gian. Phần bên phải, thấp hơn một chút, treo hình của hai người già chắc là thờ ông bà của Nga. Phần bên trái, không có hình nhưng lại có bát nhang, bên trong cắm đầy chân nhang. Tôi ngạc nhiên hỏi Nga:
        - Phía trái bàn thờ là thờ ai vậy Nga.
        - Ah. Đó là một người bạn của ba mẹ Nga. - Nga đáp rồi hỏi lại:
        - Lớp trưởng qua thăm Nga có việc gì đây?
        - Mai lớp cắm trại mà chỉ mới có ba cái lều. Kể ra thì cũng coi như tạm ổn rồi, nhưng nên dành riêng cho thầy Tân một cái. Mình qua đây để hỏi bạn xem thử có thể mượn ai đó một cái được không? - Tôi đáp nhìn vào mắt Nga thấy một màu xám lung linh thật đẹp. Nhiều lúc tôi tự hỏi sao mắt Nga lại là màu xám mà không đen nhỉ?
        - Uk. Để cái đó mình lo cho. - Nga không do dự trả lời.
        - Sao sáng nay Nga nghỉ học?- Tôi hỏi hơi thắc mắc.
        - Nga theo mẹ về bên nhà ông ngoại có việc. - Nga tránh không nói ra là việc gì. Quay sang Hoàng, Nga nói với vẻ hồ hởi:
        - Để lát nữa, Nga đưa Hoàng cái áo khoác. Nga đi chợ với mẹ mới vừa mua hôm qua. Đêm trong rừng chắc chắn là lạnh lắm. - Hoàng nhìn Nga gật đầu. Trời ơi? Tình cảm giữa hai người khắn khít đến như vậy rồi sao? Tui than thầm trong lòng. Lúc này Hoàng lại ngó sang tui nói:
        - Nghe mấy đứa nó bảo, trường sẽ tổ chức cho chúng mình chơi mật thư. Mày đã chơi cái đó bao giờ chưa?
        - Rồi. - Tui trả lời cộc lốc. Hồi còn học phổ thông, bọn tui cũng thỉnh thoảng hay chơi mấy trò này khi đi cắm trại. Chợt nhận ra mình có vẻ khiếm nhã nên tui nhẹ nhàng hỏi lại nó:
        - Còn mày?
        Hoàng gật đầu. Nga lại hỏi Hoàng:
        - Trò đó chơi như thế nào?
        - Ah. Đó là một trò chơi theo kiểu giải mã, giống như là giải câu đố ấy. - Hoàng cười thật tươi rồi nói tiếp - Mật thư chơi cũng thật là hay lắm. Nga chưa bao giờ chơi ah?
        - Chưa.- Nga lúc lắc đầu. Nhìn Nga lúc này tui bỗng thấy Nga ngây thơ lạ lùng. Nga nhìn hai chúng tôi rồi nói tiếp:
        - Tuấn hay Hoàng nói cụ thể cho Nga hiểu đi.
        Hoàng nhìn sang tôi, thấy tôi cúi đầu không nói gì. Hoàng bắt đầu giải thích cho Nga:
        - Nói ra thì dài dòng lắm. Hoàng giải thích đại khái cho Nga hiểu nha. Mật thư là trò chơi giống như cái tên gọi của nó, đó là thư được viết dưới dạng mật mã. Để giải mã thì ta phải có gợi ý. Từ gợi ý ta tìm ra chìa khóa giải mã. Từ chìa khoá giải mã, ta sẽ dựa vào bảng mã được qui định sẵn, để giải mã bức thư. Nga hiểu chưa.
        - Gần hiểu. - Nga cười to, hé lộ hàm răng trắng đều như hạt lựu. Hoàng thong thả nói tiếp:
        - Nga cho Hoàng xin tờ giấy với cây viết. - Sau khi đã lấy tờ giấy và cây viết từ tay Nga đưa, Hoàng tiếp tục giảng giải:
        - Để mình lấy ví dụ cho dễ hiểu nha. Bảng chữ cái tiếng Anh từ A-W, bao gồm cả dấu gõ Telex. Bây giờ mình có mật thư như vầy "TLHSUAWW". Lời gợi ý là "Sống Chết". Từ gợi ý này, ta tìm ra khoá có nghĩa là lấy một từ và bỏ một từ. Cuối cùng ta có chữ THUW, tức là chữ THƯ.
        - Hay. - Nga nhìn Hoàng thán phục. Tui ngầm hơi tiếc là sao hồi nãy mình không nói. Tui liền cố vớt vát:
        - Dạng mà Hoàng nói là dạng dễ, mật thư còn có nhiều kiểu bảng mã phức tạp hơn. Nhiều khi để giải nó ngoài suy đoán còn phải dựa theo kinh nghiệm nữa. - Hoàng gật đầu nhè nhẹ đồng ý.

        Vừa lúc đó mẹ của Nga về. Cả hai đứa tôi vội đứng lên chào. Nga thật giống mẹ như in. Mẹ Nga cũng bận bộ đồ bộ màu đen, tóc cũng quấn cao, chân đi đôi dép nhựa. Hình như là vừa đi đâu quanh nhà hàng xóm mới về. Nhìn mẹ Nga, tui đoán là ngày xưa chắc bà phải là hoa khôi nhất vùng. Chắc cũng không ít người phải đau khổ, khi bà đi lấy chồng. Tui nhìn Nga, lại cảm thấy thật khó chịu khi nghĩ đến hiện tại. Mẹ Nga tính đi vào trong, không hiểu sao bà lại đổi ý, quay người bước tới ngồi xuống bên cạnh con gái. Tui có dịp quan sát mẹ Nga kỹ hơn, đôi mắt bà cũng màu xám như Nga. Trên khuôn mặt đẹp, hình như phảng phất có một nỗi buồn thầm kín. Mẹ Nga cũng yên lặng, đang kín đáo quan sát tui một lúc rồi hỏi:
        - Cháu là Tuấn lớp trưởng lớp của Nga phải không?
        Tui giật nẩy mình. Dù là bạn học với Nga đã lâu, cũng ghé nhà Nga vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên tui mới gặp mẹ của Nga. Sao mẹ Nga mới gặp tui lần đầu đã biết ngay tui là Tuấn, còn biết tui là lớp trưởng nữa. Tui dè dặt đáp:
        - Dạ. - Tui thắc mắc - Sao bác biết tên của con, lại còn biết con là lớp trưởng?
        - Có gì đâu, ngày nào mà Nga không kể với bác...
        - Mẹ...- Nga đỏ bừng mặt, ngăn không cho mẹ nói tiếp. Nhìn vẻ mặt Nga lúc này trông đáng yêu hơn bao giờ hết. Tui cảm thấy thật lạ lùng. Sao ngày nào cũng nhắc tới mình là sao? Tui như trên mây rơi xuống đất, đưa mắt nhìn sang Hoàng, thấy nó vẫn đang bình thản uống nước. Đầu óc tui bỗng cảm thấy lùng bùng. Đáng lẽ ra, ngày nào Nga cũng nhắc tới thằng Hoàng mới đúng chứ? Nếu như đổi lại là tui, chắc tui không thể bình thản như nó, không chừng sặc nước cũng chưa biết chừng.
        - Do đó nhìn cháu là bác biết ngay. - Mẹ Nga vừa cười vừa hỏi tiếp. - Ngày mai các cháu đi cắm trại phải không?
        - Dạ, trường tổ chức đi dã ngoại trong ba ngày. - Tui đáp.
        - Cháu và Hoàng hãy cố gắng để ý chăm sóc Nga dùm bác. Đây là lần đầu nó xa nhà. - Mẹ Nga vuốt tóc con gái một cách trìu mến.
        - Mẹ! Con có phải con nít đâu? - Nga vừa nghếch mặt lên vừa nói. Lúc đó, tui chợt...có cảm giác...hình như Nga đang nhìn lén về phía tôi. Tôi quay đầu sang vừa lúc chạm ánh mắt của Nga. Nga vội lảng nhìn ra chỗ khác. Đột nhiên, tui...cảm thấy trong ánh mắt của Nga có gì đó...rất lạ. Ánh mắt đó...ánh mắt đó...Hay là tui chỉ cảm giác thế thôi? Không lẽ Nga lại có cảm tình với tôi. Không thể nào? Hay Nga tính chơi trò bắt cá hai tay? Hay Nga không thích Hoàng nữa...Trời ơi, tui thật muốn nổ tung cái đầu.

        Đêm tui lại nằm mơ thấy Nga. Nga và tui nhìn nhau thật say đắm. Tui đưa tay ra nắm lấy tay của Nga. Vừa lúc đó đột nhiên có một bàn tay khác thò ra kéo Nga chạy đi. Nga cũng vừa cười vừa chạy. Tui vội rượt theo và rượt mãi, đâm sầm vào một bóng đen đằng trước. Tôi ngước nhìn lên, hoá ra là thằng Hoàng. Nó cười hề hề nhìn tui, tui nổi khùng giơ tay đấm vào mặt nó. Đột nhiên, thấy tay mình như đấm vào vật cứng đau điếng. Giật mình tui tỉnh dậy, mới hay là trời đã sáng, nhìn xuống tay mình thấy đỏ au. Hoá ra là trong khi mơ, tui đã đấm tay vào tường.

        (Còn tiếp)
        #4
          Toctien1 03.08.2009 17:54:25 (permalink)
          Đêm đã khuya, mẹ Nga rón rén qua phòng con gái. Nhìn khuôn mặt của Nga chìm mờ trong ánh đèn ngủ, bà cảm thấy trào lên niềm thương cảm. Bà nhẹ nhàng kéo tấm chăn lên che ngực con. Trong tiếng thở nhè nhẹ, Nga hình như đang mỉm cười. Bà đưa tay khẽ vuốt mấy sợi tóc trên trán Nga. Nhìn Nga, bà cảm thấy phảng phất hình ảnh của bà thời con gái. Ngày đó, bà là cô gái đẹp nhất vùng. Không những vậy bà còn được đi học đến nơi đến chốn. Trái tim bà đã từng rung động trước nhiều chàng trai, nhưng lại thổn thức chỉ với một người. Anh là đồng nghiệp của bà, trong một công ty cầu đường. Mối tình của hai người, tưởng đã thăng hoa với đám cưới họ trong nay mai. Đã đột ngột tan vỡ, vì một vật linh thiêng. Mỗi lần nghĩ đến chuyện xa xưa, bất chợt bà rùng mình. Bà lại nhìn con gái, cầu mong sao, đừng bao giờ có bất hạnh đến với nó. Khẽ hôn lên trán con, bà chầm chậm bước ra ngoài.
          Trong ánh sáng mờ đỏ, toả ra từ 2 bóng đèn nhỏ trên bàn thờ. Mẹ Nga từ từ rút ra vài cây nhang. Đứng trước bàn thờ phía trái, nơi chỉ có bát nhang nhưng không có hình. Dưới làn khói thơm dìu dịu, đang tỏa ra từ những cây nhang bà vừa đốt. Mẹ Nga đang lầm rầm khấn vái. Mỗi lần bà thắp nhang cho Anh, bà lại thấy những vệt máu, lại thấy trong cái đêm hãi hùng đó đôi mắt trợn trừng đầy nỗi oán hận của Anh. Cái đêm khủng khiếp đó đã theo bà suốt ngần ấy năm trời. Bà cảm thấy mình, đã có lỗi rất nhiều với Anh. Ngày nào bà cũng van vái :
          - Anh hãy tha thứ cho vợ chồng em. Nếu anh có trách thì hãy trách tụi em, đừng đem tai hoạ tới cho con em. - Giọng bà run run.- Đừng bao giờ đem tai hoạ cho con bé nha anh...
          - Đã 25 năm rồi...- Một giọng nói cất lên phía sau làm bà giật mình. Chồng bà đã ra ngồi trên ghế ở phòng khách từ lúc nào.- 25 năm mà bà vẫn chưa quên được sao? - Ông hỏi vẻ trách móc.
          - Ông quên chứ tui làm sao quên? - Bà buồn bã nói tiếp :
          - Những vệt máu đó...
          - Bà đừng nói nữa. Chỉ toàn là mê tín...- Giọng ông đang giận dữ bỗng kìm lại. Ông cảm thấy mình đang xúc phạm vợ.
          Bà quắc mắt nhìn ông, giọng nói hơi lạc đi hỏi:
          - Lâu nay ông cho là tôi mê tín?
          Ông lúng túng, im lặng không nói. Bà khe khẽ thở dài:
          - Vợ chồng sống với nhau đã lâu, nhiều lúc tôi vẫn không hiểu trong lòng ông nghĩ gì? Ông cho tôi là mê tín, vậy bấy lâu nay ông coi chuyện thờ cúng Anh ấy, chỉ là chuyện bất đắc dĩ hả?
          Ông nhìn vợ rồi lắc lắc đầu, giọng có vẻ ăn năn :
          - Tôi lỡ lời thôi. Tôi cũng như bà, chỉ mong đừng có bất hạnh nào đến với con gái. Chỉ vì thấy bà, lúc nào cũng nhớ tới chuyện xưa, tôi...
          Ông chợt ngừng lại, nhìn vòng khói tròn trên bàn thờ, như ẩn hiện một khuôn mặt xa xưa. Ông rùng mình, khi nhớ lại đêm đó. Ông cũng đâu có quên, nhưng ông muốn những ký ức đó chỉ là kỷ niệm. Không muốn thấy bà phải đau buồn, phải khổ sở, vì chuyện qua lâu rồi. Ông đổi chủ đề câu chuyện:
          - Hôm nay bà với con đi viếng mộ Anh ấy?
          - Uh, hôm nay là đúng 25 năm...Bà trầm tư nói tiếp:
          - Tôi muốn Anh ấy thấy con gái mình đã lớn và cầu mong Anh ấy che chở cho nó.
          Nga vẫn bình yên trong giấc ngủ, không hề biết câu chuyện của hai cha mẹ. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang đi dạo với một người...
          *****

          Đêm nay, Diệu nằm thao thức mãi vẫn chưa ngủ được. Hình ảnh của người ấy cứ lảng vảng trong đầu. Người ấy đã làm trâi tim cô thổn thức, làm cho cô phải xao xuyến mỗi khi nghĩ tới. Trái tim cô phẳng lặng như mặt hồ êm ả, bỗng nhiên dậy sóng vì một hòn đá vô tình. Cô biết người ấy không hề để ý đến cô, nhưng người ấy có biết đâu, đã từ lâu nằm trong trái tim cô. Diệu bồi hồi nhớ lại ngày đó...
          Trong thư viện của trường, mọi người yên lặng ngồi. Người thì mê mải đọc truyện, người thì chăm chú đọc sách, người thì hí hoáy viết...Thỉnh thoảng có tiếng thì thầm, tiếng loạt xoạt lật giấy phá vỡ không gian yên tính trong phòng. Diệu đang chăm chú đọc một cuốn sách chuyên đề, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kéo ghế trước mặt. Diệu ngẩng lên thấy một khuôn mặt đẹp trai đang nhìn mình cười:
          - Chào Diệu. Đang đọc gì thế.
          - Sách chuyên đề về Lý. Tuấn cũng lên thư viện hoc hả? - Diệu nhận ra lớp trưởng và hỏi.
          - Không, mình ít học ở thư viện lắm. Lên đây đọc truyện thôi. - Tuấn trả lời.
          Hai người yên lặng đọc sách. Một lúc lâu sau, bỗng nhiên Tuấn ngước lên ngập ngừng hỏi:
          - Diệu này...mình hỏi thật bạn nhé...?
          - Hử.- Diệu ngẩng lên nhìn Tuấn.
          - Con gái...thích...loại con trai như thế nào? - Tuấn hỏi với vẻ mặt thẹn thùng.
          - Cái đó...cái đó...- Diệu chưng hửng. Ah, hoá ra anh chàng này hình như để ý đến ai thì phải? Muốn mình làm tư vấn đây mà. Uh mà như mình thì thì thích loại con trai như thế nào nhỉ? Diệu mơ màng:
          - Mình không chắc lắm, mỗi người mỗi ý thích sao biết được? Như mình, thì người mình thích phải là một anh chàng cực kỳ Galant, chìu chuộng mình...
          Diệu chợt nhìn thấy vẻ mặt nghệch ra của Tuấn. Tuấn đang lẩm bẩm:
          - Ra là vậy, ra là vậy...
          Nhìn vẻ mặt đáng thương của Tuấn, Diệu cười hỏi:
          - Đang để ý tới nàng nào phải không?
          - Không có. - Tuấn giật mình vội lắc đầu. Nhưng nhìn vào vẻ ngơ ngẩn của Tuấn, Diệu biết chắc anh chàng này đang để ý cô nào đó.
          - Thôi Tuấn đi trước đây. - Tuấn gấp sách lại, đẩy ghế và di ra. Nhìn theo Tuấn, Diệu cảm thấy anh chàng này cũng hay hay. Chợt Diệu tò mò, muốn biết cô nào làm mê mẩn anh chàng này.
          Không khó khăn gì lắm để Diệu nhận biết, là Tuấn thích Nga. Nhưng Diệu lại vô tình, kết mình vào lưới tình, khi thấy sự đau khổ của Tuấn. Ban đầu Diệu cảm thấy khoái trong lòng, khi biết Nga là người trong tim của Tuấn, nhưng Nga lại thích Hoàng. Không biết có phải là tính ghen tị của con gái không nữa? Rồi dần dần, nhìn thấy sự đau khổ của Tuấn, Diệu cảm thấy thương hại anh chàng này. Rồi từ sự thương hại đã chuyển thành yêu lúc nào không hay.
          Một buổi chiều, khi thấy Tuấn dáng vẻ aỏ não vào lấy xe trong bãi xe của trường. Diệu buông lời nói móc và hoảng sợ khi thấy chân của Tuấn đầy máu khi đá vào chiếc xe. Trái tim Diệu, lần đầu tiên rung động sau buổi chiều đó. Diệu vốn vô tư, trước giờ tính như con trai. Một lần, khi đang giỡn với thằng An, nghe giọng hét của Tuấn, Diệu chợt nhận ra mẫu người mà Tuấn thích. Kể từ đó, Diệu như đã thay đổi hẳn hoàn toàn.

          (Còn tiếp)
          #5
            Chuyển nhanh đến:

            Thống kê hiện tại

            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
            Kiểu:
            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9