LỜI NGUYỀN (Truyện vừa).
Toctien1 09.05.2009 14:05:17 (permalink)


Thế giới tâm linh có hay không ? Nếu ta tin là có thì chắc chắn có còn nếu ta tin là không thì chắc chắn là không. Thế còn bạn thì sao? Có hay không?


PHẦN I
Sắp tới ngày lễ 30/4, cả trường vui như hội. Năm nay ngày lễ vào thứ 5, nên thời gian nghỉ của cả thầy trò kéo dài tới 4 ngày liên tiếp. Trường dự định tổ chức cắm trại dã ngoại xa trong rừng, vừa để học sinh về gần với thiên nhiên, vừa để học sinh xả hơi sau mấy tháng học miệt mài sẵn sàng chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới. Khỏi phải nói là bọn học sinh nội trú chúng tui mừng như thế nào. Cả bọn đều háo hức, mong mau mau đến thứ 5 để vui chơi. Đồng thời một lý do nữa không kém phần quan trọng, là cố gắng tiếp cận phái nữ, trong khung cảnh thơ mộng huyền ảo của núi rừng.

Thời gian dần trôi nhanh, hôm nay đã là ngày thứ 4. Tiếng chuông reo vang báo hiệu tiết học cuối cùng kết thúc. Cả lớp chợt oà lên như chợ vỡ, dù thầy đang dạy còn chưa ra khỏi lớp. Thầy Tân là một giáo viên trẻ, nên ít nhiều rất hiểu tâm lý cuả học sinh. Thầy Tân lại còn là giáo viên chủ nhiệm, nhiều lúc thậm chí chúng tôi còn coi thầy như anh, lắm khi cũng hay trêu chọc thầy. Thầy Tân mỉm cười nhìn bọn trẻ trong lớp, lòng cũng cảm thấy vui lây khí thế của học sinh. Chợt thầy hắng giọng vỗ tay liền 3 cái. Cả lớp đang náo động bỗng im phăng phắt. Dù rất nghịch ngợm, nhưng lớp chúng tôi lúc nào cũng tôn trọng thầy. Thầy Tân chỉ vào tui hỏi :
- Lều trại em đã chuẩn bị xong chưa Tuấn.
- Dạ thưa thầy lớp mình có 30 người, em đã chuẩn bị được 3 cái còn thiếu 1 cái nữa. Em dự định nhờ Nga mượn hộ 1 cái nưã cho đủ, nhưng không hiểu sao hôm nay Nga lại vắng... Chưa dứt lời thì cả lớp như ong vỡ tổ :
- Thằng Hoàng đâu, sao mày làm gì để cho em Nga nghỉ học vậy?
- Cả lớp xử nó đi...
- Nó làm hoa khôi của lớp nghỉ học kìa...
...
- Im lặng nào... - Thầy Tân vừa cười vừa nhìn về phía Hoàng làm cho cả lớp lại bò lăn ra cười. Hoàng ngồi trong góc mà mặt đỏ như gấc chín.
Chờ cả lớp cười cho sảng khoái, thầy Tân từ từ nghiêm mặt lại nói :
- Hoàng và Tuấn lát nữa ghé nhà em Nga xem thế nào. Nếu như Nga không mượn được lều, thì ta chịu khó ở chật 1 tý vậy. - Thầy lại hỏi tiếp :
- Còn chuyện bếp núc em giao cho ai Tuấn? - Cả lớp đưa mắt nhìn Diệu rồi nhìn tui cười như nắc nẻ.
- Dạ...- Diệu nguýt tui 1 cái làm tui muốn rụng cả tim. Trong lớp tui sợ bà này nhất. Diệu có tiếng là dữ như cọp. Hễ ai trái ý là Diệu xử đẹp luôn, kể từ thằng Lớp trưởng cao kều như tui, cho tới thằng An bé nhất lớp. Nhẹ thì chỉ bị nhéo tai, còn nặng là cô ta ra đòn Song phi cước luôn. Tất nhiên là chẳng có ai khơi khơi dám chọc giận Diệu. Một hôm tui thấy thằng An bị béo tai thảm quá, nó chỉ biết nhăn nhó năn nỉ :
- Diệu ơi tha cho tui đi, tha...
- Con gái gì mà dữ quá. Sao này ai dám lấy? - Từ đằng sau tui hét lên.
Cô nàng thả tai thằng An ra, quay mặt lại thấy bộ mặt hung dữ của tui. Lúc đó không hiểu sao chân tay Diệu luống cuống nhỏ nhẹ phân trần :
- Tại nó ...nó kêu tui là...bà La...Sát.
Tui hơi trố mắt ngạc nhiên. Từ hồi xưa tới giờ, có bao giờ Diệu trở nên như con nai vậy đâu? Dù hơi khoái trí trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn lên giọng :
- Nó kêu vậy đúng chứ còn gì nữa. Tui thấy kêu bà vậy là còn nhẹ đó, chứ phải kêu là...
Tui chưa kịp nói câu "Quỷ cái". Mắt Diệu bỗng nhiên đỏ hoe. Diệu vừa chạy vưà khóc vào trong lớp ôm lấy cái cặp, sau đó chạy thẳng một mạch về ký túc xá luôn. Báo hại làm cho tui phải kéo cả phòng nam trên ký túc xá xuống. Cả bọn yểm trợ tui năn nỉ đến gãy lưỡi :
- Diệu ơi. Tại thằng Tuấn nó tức tui nên nổi sùng với bà đó...
- Diệu ah. Bỏ qua cho Tuấn đi...
- Diệu ơi. Thằng Tuấn nó nói vậy chứ không phải vậy đâu...
....
Cái điệp khúc "Diệu ơi..., Diệu ah..." cứ lặp đi lặp lại mãi, đến độ cả ký túc xá nữ nổi sùng, vác cả chổi chà, nồi niêu, xoang chảo ra đuổi tụi tui về. Mấy thằng thấy thế liền co giò dọt lẹ hết, để lại mình tui chịu trận. Thiệt là bạn bè khố rách, chứ nối khố gì, lúc nguy nan lại bỏ bạn mà chạy. Trong lúc nguy, máu anh hùng chợt nổi lên. Tui tức mình chạy thẳng luôn vô chỗ Diệu đang ngồi khóc. Tui lật đật nắm hai tay của Diệu, rồi nói với giọng thật nhẹ nhàng (hông biết có nhẹ hông nữa) :
- Diệu ah. Cho mình xin lỗi thật lòng nghen. Nếu Diệu mà còn ấm ức thì Tuấn đứng đây Diệu làm gì cũng được, Tuấn...Tuấn không trách Diệu đâu. - Miệng tui thì nói cứng như vậy, chứ trong bụng thì đang đánh lô tô. Lỡ cô nàng nổi xung thiệt làm chừng vài cú Song phi cước, chắc mai coi chừng khỏi đi học quá.

Diệu từ từ ngẩng đầu lên. Tui ngó thấy đôi mắt cô nàng sưng húp, tự nhiên trong lòng tui cảm thấy xấu hổ quá chừng. chân tay tui lóng ngóng. Chợt nhớ ra là vẫn đang cầm tay Diệu, tui vội thả ra. Diệu vẫn không nhìn tui, nhìn xuống đôi tay mình từ từ thu về, bỗng nhiên nín khóc và chợt nói nhanh :
- Thôi. Lớp trưởng đi về đi.
Tui và cả bọn con gái trong phòng chưng hửng. Diệu hôm nay không phải là Diệu tui từng biết. Bọn con gái cũng há hốc mồm kinh ngạc không kém gì tui. Diệu đứng lên, vẫn không nhìn tui. Diệu giơ tay với lấy cái khăn đầu giường, nhắc lại tui thêm lần nưã :
- Lớp trưởng đi về đi không thì tui khóc nữa bây giờ - Giọng Diệu lại chợt nhè ra. Tui chợt tỉnh, liền ba chân bốn cẳng dọt thẳng luôn về phòng của mình.

Kể từ đó trở đi, dường như có một cô Diệu khác đang thay đổi trong mắt tui. Diệu không còn rượt bọn con trai chạy vòng vòng, để nhéo tai, hay đá song phi nữa. Ngược lại thay vì thế, Diệu bây giờ trở nên trầm lắng hẳn. Khi bị chọc, Diệu lại trở thành mít ướt hay khóc. Bọn con trai thay vì chạy như trước đây giờ phải mướt mồ hôi mà năn nỉ, mới có thể làm cho Diệu nín. Còn về phần tui, không biết là vui hơn hay buồn hơn khi thấy Diệu thay đổi như vậy. Nhưng dù sao tui bỗng mất đi một bạn để giỡn, khi mỗi lần tui nhớ tới đêm ở phòng Diệu. Con gái mà hay khóc, thì thiệt là còn ngán gấp 10 lần bà La sát.

Nhưng Diệu có 1 ưu điểm, mà cả lớp ai cũng biết, đó là nấu ăn rất là ngon. Mỗi khi lễ hay chủ nhật, Diệu cũng rất chịu khó đi chợ và sau khi nấu nhiều món, Diệu mời các bạn trong lớp tới thưởng thức. Vì vậy trong lớp, ai ai cũng rất mến Diệu cho dù trước đây nhiều khi Diệu hung dữ, nhưng không làm ai ghét, mặc dù sợ thì cũng có sợ. Sau đêm đó hầu như cả trường đều biết chuyện của tui và Diệu. Vì vậy, lúc thấy tui và Diệu mọi người thường quay đầu tủm tỉm cười hoặc thì thầm sau lưng. Tui thì phớt Ăng lê coi như không có gì, nhưng Diệu xem ra hình như là rất mắc cỡ. Do đó, tôi thường né chỗ khác khi gặp Diệu và Diệu cũng thế.

Bởi vậy, mấy cái vụ bếp núc trong lớp giao cho Diệu thì thật là đúng người, nhưng vì ngại tui gặp Diệu riêng để bàn bạc cụ thể, như lý do ở trên, nên lúc này thầy Tân hỏi, tui cứ ấp a ấp úng. Lại thêm phần cả lớp cười, rồi Diệu nguýt cho 1 cái điếng hồn, do đó nãy giờ tui vẫn chưa biết nói sao. Thầy Tân là chủ nhiệm lớp, chuyện của lớp đương nhiên thầy cũng biết ít nhiều. Thấy tui lúng túng thầy liền đỡ lời :
- Ý Tuấn là giao cho Diệu phải không?- Tui nhè nhẹ gật đầu. Thầy Tân liền quay sang Diệu nói:
- Thầy cũng được nghe tiếng là em nấu ăn rất ngon, thế thì trong lớp không còn ai ngoài em lo được chuyện này. Ngoài mấy bạn nữ ra, để thầy còn cho thêm 2 bạn nam phụ thêm với em.- Không đợi Diệu gật đầu đồng ý. Thầy Tân kêu An và 1 bạn nữa để cùng phụ với Diệu để lo chuyện hậu cần.
- Như vậy công việc coi như là tạm ổn, giờ cũng không còn sớm nưã, các em về chuẩn bị cho kỹ. Sáu giờ sáng mai tập trung trước sân trường để hành quân.
Cả lớp dạ ran như đàn chim sổ lồng tuá ra khỏi sảnh đường.

(Còn tiếp)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.05.2009 08:36:04 bởi Toctien1 >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9