Chém cha ...cái sự buồn !
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 26 bài trong đề mục
Hiền Văn Trần 11.05.2009 14:47:46 (permalink)
Nói đến buồn không biết phải nói như thế nào cho nó xong , tôi buồn đủ thứ chuyện , từ tình cảm đến gia đình rồi công việc... Có thằng bạn thân nói với tôi là : nổi buồn luôn tồn tại và không ngừng phát triển trong còn người mày vì vậy mày già nhanh quá.
Cuộc sống bộn bề và tấp nập quá nên đôi khi chả ai quan tâm đến những gì còn đọng lại hoặc mất đi trong tâm hồn mình để đến khi giật mình nhìn lại mới thấy chơi vơi.
Tôi, một thằng lông bông , tha phương gần chục năm trời làm đủ thứ việc để sống và gần đây là để học , trong tay không nghề nghiệp ,không bằng cấp, không thân thế. Tôi chỉ có tuổi trẻ , nhiệt huyết và khát vọng.... Nổi buồn thật nhiều , vất vả thật nhiều nhưng chẳng biết tâm sự cùng ai. Sự thật là những tâm sự kiểu như thế này thường được coi là sự than vãn nên nhiều khi ngại nói ra. Thì thôi ta viết chúng vào đây coi như là ta đang tâm sự với một ai đó ,ở đâu đó , một người bạn xa lạ đọc những dòng chử này. Mà nếu không có ai đọc cũng chả sao ta chỉ viết cho nhẹ nổi lòng thôi mà....
 
#1
    BĂNG NGUYỆT 12.05.2009 14:40:12 (permalink)
    Em nè,
     
    Cuộc sống luôn có những cái buồn mà em, ng giàu họ có cái buồn của sự giàu, ng nghèo thì có cái buồn của cái  nghèo, chỉ có chính mình phải làm cân bằng sự buồn này và biết nhìn nó thông thoáng để tìm đến niềm an lạc, dù muốn dù không, vạn sự khởi đầu nan, gian nan bắt đầu nản hihihihi
     
    Đùa chút cho e trai chị vui nè, có j thì nhắn chị nhé, chị chẳng sớt buồn dùm em thì chị sẽ san thêm cho em 1 tí hhiihi
    #2
      Hiền Văn Trần 26.07.2009 17:05:23 (permalink)
      Buồn ! Lại buồn , dạo quanh diễn đàn mà hỗng bắt sóng được chổ nào hết, hỗng biết viết gì ! Vào đây , đọc mấy dòng của Chị BN viết thấy cũng an ủi được chút chút... Lại viết....
      Nhật kí ,gọi như vậy nghe có vẻ sang quá...buồn thì viết vậy thôi chứ nhiều khi chả biết mình đang viết cái gì nửa , gọi là buồn vậy thôi chứ nhiều khi chả biết mình buồn chuyện gì , có quá nhiều chuyện....
      Phức tạp , cuộc sống ồn ào quá , con người tất bậc quá và ta , ta thế nào nhỉ : điên rồ, dại khờ, ngu ngơ , bơ vơ,lẽ loi. Không có từ nào để nói về mình cả?!À có rồi :cô đơn hay đại loại là như thế.
      Mẹ mất  ,có một khoảng trống nào đó trong lòng mình , một khoảng trống  không thể nào bù đắp được...Ừ , một khoảng trống , cứ để vậy đi, đừng chạm vào....
      Chia tay tình yêu , lại một khoảng trống nào đó , nhưng mình chả còn mong đợi gì nửa...Nhiều lúc cứ nghỉ không có người yêu lại khoẻ mặc dù hơi buồn....
      Mà thôi vấn đề này để mai bàn tiếp , giờ phải về đi làm....
      #3
        venus4t.vns_hnu 26.07.2009 17:42:45 (permalink)
        Hừ hừ...thế hoá ra cũng có người buồn không kể đâu cho hết kia a!
        Bít Trần Văn Hiền ở diễn đàn VNTQ khá lâu...từ hồi chưa vào làm member của diễn đàn nè! Hum nay mới thấy you kêu buồn nha! Cuộc sống mà  Hiền!
        Cái gì lỡ vuột khỏi tầm tay mình ---> Buồn!
        Cái gì có nhưng không ưng -----> buồn!
        Cái gì mong không đên ----> buồn!...
        Nhìu lắm Hiền ơi! Thôi thì....thử tạm không lo nghĩ nữa đi vậy....xem có giảm không nha! Nhiều lúc ND cũng sống kiểu tửng tưng...vô vi vậy mà khá đó! Hic! Đang nói...lại buồn rùi...thôi vậy! ND đi an ủi bản thân ND đã...xong quay lại an ủi you nha!




        #4
          Hiền Văn Trần 27.07.2009 15:14:01 (permalink)
          Dạo quanh D Đ rồi cũng quay lại đây...lại gặp "cái thằng " buồn này...thiệt là chán quá đi....Hôm nay có một bất ngờ nè :" bít Trần Văn Hiền ở diễn đàn VNTQ khá lâu...từ hồi chưa vào làm member của diễn đàn...". Tui bắt đầu thấy lo rồi đó..... Cảm ơn ND đã an ủi nha ! Loanh quanh chổ này coi chừng bị lây bệnh than đó, chưa chi đã bị lây virut buồn rồi thấy hông
           
           
           
          #5
            Hiền Văn Trần 27.07.2009 16:04:50 (permalink)
            Cuộc sống mà...!. Ừ cuộc sống...nếu một ngày nào đó ta thức dậy và biến thành một người điên , không nhớ gì , không buồn ,không vui...thì sẽ như thế nào nhỉ .
            Cuộc sống mà , phải có lúc buồn thì mới cảm nhận được niềm vui , phải có lúc cô đơn thì mới biết nâng niu tình người...biết thế nên mình không hề sợ buồn , không hề sợ cô đơn...Mình thích ngồi ở một nơi yên tỉnh để có thể gặm nhắm cái buồn , gặm nhắm sự cô đơn( nếu có li cà phê nửa thì tuyệt ). Con người cần phải có những lúc như vậy để biết thông cảm ,biết sẽ chia và để lớn lên...Ta biết thế nhưng ta vẫn buồn ,  vẫn thấy cô đơn và rồi ta tìm ra một cách khác để đón nhận nó....
            Ai đó nói :"tình yêu là đám đông biến mất khi bạn đi với một người " vậy còn cô đơn....cô đơn là đám đông biến mất khi bên bạn thiếu vắng  một người hay cô đơn là khi bạn cảm thấy mình là một mảnh ghép thừa trông cuộc sống này. Cô đơn là gì cũng được...có lẽ nó cũng là một món quà của cuộc sống. Như cà phê vậy , cái màu đen đó nhìn chả đẹp đẽ gì , cái vị đắng đó có thêm đường vào vẫn đắng , vậy mà người ta vẫn uống hằng ngày...
            Sự thật là đôi lúc mình cảm thấy cô đơn đến lạ và mình muốn nổi diên ,muốn hét lên...và mình chạy trốn. Nhưng có chạy trốn được không khi sự cô đơn buồn bả đó đã đặt chổ trong tâm hồn mình...hắn chỉ tạm ngủ quên và hắn giả vờ im lặng đấy.
            Thôi ta chả thèm chạy trốn...ta cứ ngồi lì ra đó , thách thức cô đơn , thách thức buồn phiền...hắn chả làm gì ta được đâu. Ngoài việc hắn làm trái tim ta chai sạn , làm tâm hồn ta trở nên khô cằn hơn...!!!
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2009 16:09:17 bởi Hiền Văn Trần >
            #6
              Ct.Ly 27.07.2009 16:33:45 (permalink)
              #7
                Hiền Văn Trần 28.07.2009 16:33:04 (permalink)
                Cảm ơn....cảm ơn c..h...i..( ủa, hôm nay bị lẹo lưởi hay seo í ) E hèm cảm ơn chị Công Tử Lỳ đã đến thăm nhà em và an ủi....nhưng em tu luyện thành người rồi sao mà cư kêu là Gà Mái con hoài vậy nè...(nhỏng nhẻo vậy thôi chứ mọi người còn kêu em là Gà mái con thì em vui rồi , vì như vậy là mọi người chưa quên em )
                Dạo này xảy ra nhiều chuyện quá , có những chuyện không thể than , có những chuyện không biết than vãn cùng ai nên mới chạy vô đây than tí xíu ,chị mà nói hỗng cho là em....khóc đó
                Em cũng nghỉ như chị , cuộc đời có thể là một dòng sông,khi thẳng khi cong , khi êm ái khi thác gềnh...Nhưng dòng sông khi đến đoạn uốn lượn hay thác gềnh thì lòng sông thường nông cạn và hẹp , nước chảy xiết , tạo nên những quang cảnh đẹp. Con người cũng vậy khi gặp khó khăn trong cuộc sống thường suy nghỉ nông cạn , hẹp hòi ,có điều em tin rằng những khó khăn sẽ qua mau thôi và nó tạo nên sự thú vị của cuộc sống....hii hii triết lí nghe ghê quá....
                 
                 
                #8
                  Hiền Văn Trần 27.08.2009 11:58:13 (permalink)
                  Ấy chết...lại bị rơi vào caisuwj buồn này rồi. Ủa mà không biết mình bị rơi vào hay là ngủ quên trong này lâu quá rồi bửa nay mới tỉnh giấc đây....
                  Kể ra cái gọi là mê tín dị đoan cũng đúng ghê ta.... Gọi về quê nói chuyện với bà dì bên hàng xóm bả nói năm nay là năm tuổi của mình và khuyên mình nên cẩn thận , mình dạ dạ vâng vâng cho qua chứ thật ra chả thèm tin đâu....vậy mà mới sáng sớm hôm sau đó mình bị tai nạn ,bất tỉnh, người ta đưa vào bệnh viện cấp cứu...tỉnh ra mới  biết là mình bị gãy tay trái và "tróc sơn" nhiều chổ....
                  Nằm trong bệnh viện ngoài chuyện uống thuốc ,tiêm thuốc, chuyền dịch ,rồi mổ xẻ nửa thì cũng...vui lắm.Tự nhiên phát hiện ra có rất nhiều người quan tâm đến mình....từ chị y tá điều dưỡng đến bác sĩ rồi mấy cô bé thực tập nửa lúc nào cũng bị mình chọc cười....điện thoại thì reo hoài và những người trực tiếp đến thăm cũng nhiều...cảm ơn tất cả mọi người , cảm ơn cuộc đời....
                  Bây giờ xuất viện rồi lại thấy nhớ cái phòng bệnh đó nhưng thôi cầu xin cho đừng vào thăm lại....chỉ thấy bực mình là ko nhớ được vụ tai nạn nên mọi người đổ tọi cho mình là chạy ẩu....Chỉ nhớ sáng hôm đó thức dậy dắt xe ra khỏi khu nhà trọ , chạy đi đổ xăng , sau đó đi qua khỏi một ngã tư.... con đường mà gần như ngày nào mình cũng đi qua.....tỉnh dậy thì nằm trong bệnh viện
                   
                   
                  #9
                    venus4t.vns_hnu 27.08.2009 20:06:48 (permalink)
                    Thế đã hết buồn chưa dzị HVT ui! Hay lập hội những người BUỒN đi cho Mục Đồng tham gia với! Tự dưng cũng thấy buồn buồn thế nào í! Lạ ghê!

                    #10
                      Hiền Văn Trần 29.08.2009 13:19:19 (permalink)
                      Ý kiến này cũng được nè...nhưng có điều lập hội những người buồn thì không biết là phải tổ chức hoạt động thế nào đây Mục Đồng ha.....Tụ tập lại ôm nhau khóc nức nở ==> chắc người ta tưởng mình mở bệnh viện tâm thần á..... Tụ tập lại 8 tâm sự chia sẽ cùng nhau ==> một thời gian sau ai cũng vui hết vậy là hội tan rã. hi hi
                      Nói đùa vậy thôi Mục Đồng cô nương đừng giận nha....Mà chẳng hay ND buồn chiện chi....? Nếu tiện thì cho xin ít "tư liệu" về nghiên cứu được hem....
                      #11
                        lang thang 29.08.2009 13:40:29 (permalink)
                        Tiếc quá...chúng mình mà ở gần nhau thì làm vài chục chai sẽ vui phoi phới
                        Buồn vui là cái sự thường mà, nó đến rồi đi. Kể ra chú Trụi với LT cũng có chung 1 điểm, đó là bệnh nhớ mấy cô y tá.
                        Lần đầu LT gặp 1 cô y tá rất dễ thương, tiếc là mình bệnh nhẹ quá phải về sớm.
                        Chuyện đó coi như cho qua. Bẵng đi 1 thời gian cũng lại gặp các bác sĩ. Cô bác sĩ thì như phù thủy phái hắc ám, còn cô y tá thì rất dễ thương.
                        Theo sự suy đoán của LT chắc chắn sau này mình sẽ cưới vợ làm ngành y, dù rất sợ bệnh viện nhưng rất thích các cô y tá
                        Đang nhớ tới các cô mà nhìn avatar của chú em....khổ quá
                        #12
                          Hiền Văn Trần 29.08.2009 14:05:20 (permalink)
                          Uh, có lẽ mình cũng đã bớt buồn một ít rồi ấy nhỉ.Ít nhiều lòng mình cũng được sưởi ấm bởi sự quan tâm chia sẽ và giúp đở của những người xung quanh....Nhưng còn những khoảng trống...? Có những khoảng trống không thể lấp đầy , không gì có thể thay thế được. Có những khoảng trống chưa ai lấp đầy được,không dễ dàng chút nào. Có những khoảng trống do tự mình tạo ra bắt đầu từ sự thiếu tự tin hay bất cần nào đó...
                          Tóm lại mình vẫn buồn ấy nhỉ !
                          Bực mình quá đi...mình vẫn chưa thành thật với chính mình , chưa thể trả lời chính xác mình là ai....Đôi khi mình cảm thấy mình hơi ảo tưởng và ngộ nhận về một số vấn đề trong khi cuộc sống ngoài kia đang diễn ra rất thực tế và có phần tàn nhẫn. Mình luôn tự nhũ sẽ sống với những giá trị và khả năng thật sự của mình nhưng nhiều khi mình vẫn rất giả tạo và "sĩ diện ảo" đấy thôi.Phải chăng cuộc sống đời thường đầy âu lo toan tính và bộn bề vật chất ngoài kia đã xô đẩy thúc ép mình trở thành như vậy?!
                           
                          #13
                            Hiền Văn Trần 30.08.2009 13:24:31 (permalink)

                            Trích đoạn: lang thang

                            Tiếc quá...chúng mình mà ở gần nhau thì làm vài chục chai sẽ vui phoi phới
                            Buồn vui là cái sự thường mà, nó đến rồi đi. Kể ra chú Trụi với LT cũng có chung 1 điểm, đó là bệnh nhớ mấy cô y tá.
                            Lần đầu LT gặp 1 cô y tá rất dễ thương, tiếc là mình bệnh nhẹ quá phải về sớm.
                            Chuyện đó coi như cho qua. Bẵng đi 1 thời gian cũng lại gặp các bác sĩ. Cô bác sĩ thì như phù thủy phái hắc ám, còn cô y tá thì rất dễ thương.
                            Theo sự suy đoán của LT chắc chắn sau này mình sẽ cưới vợ làm ngành y, dù rất sợ bệnh viện nhưng rất thích các cô y tá
                            Đang nhớ tới các cô mà nhìn avatar của chú em....khổ quá

                            Hiii vấn đề có vẽ nan giải quá hả anh....nếu anh cưới được vợ làm ngành y thì tốt còn không thì chắc phải...ốm đau chừng chừng thôi chứ biết làm sao....Đa tình thì đa mang !
                            #14
                              Hiền Văn Trần 30.08.2009 13:44:10 (permalink)

                              Trích đoạn: Hiền Văn Trần

                              Phải chăng cuộc sống đời thường đầy âu lo toan tính và bộn bề vật chất ngoài kia đã xô đẩy thúc ép mình trở thành như vậy?!


                              Lại nửa ,mình lại đi đổ lỗi cho cuộc đời cho số phận và cho những gì không phải là mình. Cứ mỗi lần mắc lỗi hoặc gặp khó khăn trong cuộc sống mình lại tìm một lí do nào đó để tự biện hộ. Tất nhiên là có 1001 lí do và lần nào mình cũng "thoát tội"......Tại hoàn cảnh, tại số phận ,tại thế này thế kia , tại người này người nọ chứ đâu phải tại mình....!!! Cái thằng tôi ơi ! hãy nhìn lại và thành thật với mình đi...cuộc đời của mi là những chuỗi sai lầm bồng bột ,đến khi giật mình, ta đã làm rất nhiều việc nhưng cộng lại cũng chỉ bằng không.Ừ ,mi có chửng chạc hơn , khôn ngoan hơn và trải nghiệm....nhưng mi đã đánh đổi bằng nhiều thứ trong đó có thời gian 1/3 đời người. Khoảng thời gian đó người ta đã có thể làm được nhiều việc ,học được nhiều thứ hơn thế....
                               
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 26 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9