Chém cha ...cái sự buồn !
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 26 trên tổng số 26 bài trong đề mục
Hiền Văn Trần 31.08.2009 17:47:53 (permalink)
Một đêm ta ngồi lại một mình trong căn phòng vắng , mọi người đi nhậu nhẹt đâu đó , ta cảm thấy mệt mỏi vả lại đang uống thuốc tây nên không đi. Mưa ,Sài Gòn mùa nắng rồi mà sao vẫn hay mưa , màn mưa kia như thể bức tường cô lập mình trong sự trống vắng....chỉ nghe tiếng mưa rì rầm trên mái tôn , chỉ nghe thấp thoáng tiếng nói từ ti vi....lạnh.
Ta nhớ....nhiều kỉ niệm ùa về....!!!
Nhớ những năm tháng tuổi thơ ,mỗi bận trời mưa to thì mái nhà tranh ấm áp không đủ sức che mưa cho cả gia đình....Nhớ mùa thu hoạch lúa phơi đầy sân cứ trời mưa là chạy đi xúc lúa vội vả mà nhiều khi không kịp....Nhớ những sáng sớm trời mưa như trút nước, má mặc cái áo mưa tốc hành mỏng manh , đội chiếc nón cời , dắt chiếc xe đạp cũ , má khuất mất trong mưa để mong kịp chuẩn bị cho buổi chợ quê. Nhớ...ôi quê hương nghèo khó , ba má phải nhọc nhằn biết bao mới nuôi được banh anh em khôn lớn. Nhớ ngày anh cả thi đậu đại học ở SG ,sau đó chị hai phải thi vào trường cao đẳng sư phạm ở tỉnh để việc học đở tốn kém, và mình lên cấp THPT....
#16
    Hiền Văn Trần 01.09.2009 18:12:40 (permalink)
    Lại nhớ....
    Dạo này nhờ cái tay bị gãy mà mình rảnh rỗi quá....cứ miên mang bâng quơ hết chuyện này lại chuyện khác....mắt mình chắc có vấn đề ,online lướt wed một chút là lòa hết cả chả nhìn thấy gì....trốn vào đây nhớ gì thì viết đó cũng hay....mai mốt ngồi đọc lại thử xem thế nào...
    Không biết có nên tin vào số phận ? Nếu mỗi người sinh ra trên đời đều gắn liền với một định mệnh nào đó thì có lẽ mỗi ngày ta sống là một cuộc chiến đấu với những đấng tối cao ,những người quyết định số phận. Ta là một người không được số phận ưu ái , lại không có tài cán gì để có thể chiến đấu và vượt lên số phận , ta tầm thường nếu không muốn nói là bất tài vô dụng. Nhưng nếu là vậy thì ta được  sinh ra trên đời để làm gì....?
    Một ngày nào đó ta chợt nhìn lại những chặng đường mà mình đã đi qua có lầm lỗi , có khó khăn ,có buồn vui ,đau khổ , hạnh phúc....Ta biết cuộc đời là đáng sống. Ta sinh ra để lấp đầy một vài khoảng trống nào đó, có thể cần hoặc không cần thiết nhưng ít ra ta cũng góp thêm một chút sắc màu cho cuộc đời này đấy chứ !
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2009 17:10:34 bởi Hiền Văn Trần >
    #17
      Hiền Văn Trần 02.09.2009 17:28:03 (permalink)
      Hôm nay mọi người rủ nhau đi chơi quá trời ,mình thì chả muốn đi đâu mà có đi thì cũng khó khăn quá vì cái tay vẫn chưa hoạt động được.Sáng mấy đưa bạn chở đi cà fe ngồi tán dốc , đánh cờ tướng rồi về ngủ tới giờ này.Định dậy nấu cơm ăn rồi tìm chổ cà fe cà pháo tiếp cho qua 1 ngày lễ nhưng lại nhớ đến chuyện viết "nhật kí" trong này nên online chút xíu. Chậc chậc....chả biết viết gì đây , hôm nay đầu óc trống rỗng.....
      Kể cũng lạ thật , mấy năm gần đây hình như mình chả đi chơi đâu cho ra trò cả , ngày lễ tết cũng như ngày thường vậy thôi.Ngày lễ thì còn buồn hơn ấy chứ , mình tự thấy buồn buồn chắc vì ai cũng có vẽ vui hơn ngày bình thường....he he lạ thật....
      Thôi chả biết viết gì nửa...về nhà kiếm gì ăn.... lúc trưa nay mình ăn mì tôm....giờ đói bụng thấy ghê
      #18
        Hiền Văn Trần 04.09.2009 19:45:42 (permalink)
        Chết tiệt thật....lại cái cảm giác đó....buồn chán và có gì đo lo lắng , mình không giải thích được chỉ thấy thật khó chịu....Vào phòng tán dốc , rồi ghé thơ vui mà hỗng biết viết cái gì....chán quá đi thôi....
        #19
          Hiền Văn Trần 05.09.2009 16:15:13 (permalink)
          Lâu lắm rồi mình không nói đến "tình iêu" bởi đơn gian là mình không còn tin vào nó nửa , mình không yêu ai mà cũng chả ai yêu mình. Có những lúc mình cảm thấy rất cô đơn lẽ loi giửa cái ồn ào náo nhiệt của cuộc đời nhưng mình chả thèm tìm kiếm tình iêu ,mình cho rằng sự cô đơn là cần thiết trong lúc này....
          Mọi chuyện bổng trở nên rối tung khi người đó quay lại....kỉ niệm quay trở lại....những cảm xúc trở lại....và hình như tình yêu trở lại ! Mình đã có những thời gian vui vẻ và hạnh phúc bên người đó....nhưng mình bị từ chối , người ta chỉ xem mình như anh trai....mình bàng hoàng vì sự ngộ nhận đó. Mình tập quên và gần như đã quên. Những ngày qua mình lại nhận được sự quan tâm từ người đó , con bé đó thật khó hiểu , nhưng mình cảm nhận được cái bối rối lạ lẫm trong ánh mắt...ừ , chỉ là cảm nhận. Mình chẳng còn đủ tự tin để nói lên tình cảm của mình một lần nửa...biết đâu lại là một sự ngộ nhận...
          Gần đây mình cảm nhận cuộc sống thật lạ....không ai giống như vẻ bề ngoài của họ...những gì mình nghĩ là đúng thì lại sai...có những chuyện tưởng thật lại là giả dối...
          #20
            Hiền Văn Trần 09.09.2009 17:27:28 (permalink)
            Hôm nay thiệt là chán...chán từ sáng tới trưa...từ lúc trời mưa đến khi trời tạnh....và bây giờ còn chán....thèm ăn gà rán quá...
            Online gần 2 tiếng đồng hồ rồi mà chả làm được gì , định vào trang trí và viết bài trong blog để giao lưu với mọi người cho vui mà hỗng biết sao hôm nay hỗng đăng nhập vào blog được....cứ enter là hiện lên cái bảng gì toàn tiếng anh không....khổ , tiếng việt còn chưa học hết ,tiếng anh thì mới học lóm nên đành chịu thua sau khi đã quậy đủ đường....Lại vào diễn đàn....dạo này phòng tán dốc với thơ vui vắng teo luôn....cố gắng đăng mấy bài rồi định đi thay cái hình avtar bằng một cái hình mới tìm được trên mạng mà loay hoay mãi cũng không làm được...định chạy vô thắc mắc....chạy tới nơi mới vở lẽ là có thể nhờ mấy anh chị trong đó giúp đở nhưng lại đến lượt cái máy dở chứng....
            Riết rồi thấy hình như mình có vấn đề nhỏ về thần kinh...he he...có thể lắm chứ ,nhiều khi thấy mình thật lạ, lạ đến nổi mình cũng không nhận ra....
            Dạo này mình hay thất hứa quá...cứ hứa chuyện này chuyện nọ mà rồi hỗng làm...nhất là mấy chuyện đi chơi , hay gặp người này người kia.....không hiểu sao mình chả muốn đi đâu chả muốn gặp ai hết...cứ thấy lo lo sợ sợ , chả có chút tự tin nào trong con người mình cả.Chắc mọi người và bạn bè "chưởi" mình nhiều lắm đây.......
            Chỉ riêng chuyện viết "nhật kí" trong này thôi đủ thấy mình lạ rồi....nhiều khi viết xong rồi đọc lại thấy mình điên quá nên hỗng muốn đăng nhưng rồi lại tiếc cái công ngồi gõ chử nên....mà thôi cứ đăng lên cũng chả sao mà...mình có điên hay không thì cứ cho thiên hạ người ta bàn luận chứ còn mình...điên thiệt rồi đó....
             
            #21
              Hiền Văn Trần 09.09.2009 18:07:15 (permalink)
              Hắn cứ hỏi lòng mình...sao buồn thế ?!
              Rồi hắn gật gù...hắn biết hắn cô đơn !
              Nổi nhớ da diết hơn...
              Và hắn biết trái tim mình yếu đuối.
               
              Người ta bảo tình yêu không có tội
              Vậy mối tình đầu tan vỡ bởi vì đâu...!?
              Tại hắn khờ , tại hắn sợ đớn đau...
              Hay tại người ta vội vàng quay bước...
               
              Giá có thể...có thể quay lại được
              Để tìm sự yên bình trong ánh mắt người xưa
              Cùng người ta đi ngơ ngẩn dưới mưa
              Một vòng tay ôm tràn đầy hạnh phúc...
               
              Nhưng hắn biết hắn là người trần tục
              Đâu có phép màu để quay lại ngày xưa
              Và hắn biết tình yêu không còn nửa
              Hắn dại khờ như thế đủ chưa....
               
               
              #22
                Leo* 07.10.2009 11:04:29 (permalink)
                Thanks so much. Chém đã rồi nên quăng đi.
                 

                  
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.10.2009 21:47:36 bởi Leo* >
                #23
                  trucly 11.12.2009 22:54:39 (permalink)
                  Buồn là cái gì?nó là hiện vật...mà mình có thể chém được hà a HVT???Dậy mụi cũng đang buồn trên cả nỗi buồn mà mụi có thấy nó hiện diện ra để ma mình oánh nó,mình vứt nó đi được đâu!
                  #24
                    lbebygones 17.01.2010 22:05:20 (permalink)


                    Trích đoạn: Hiền Văn Trần

                    Lâu lắm rồi mình không nói đến "tình iêu" bởi đơn gian là mình không còn tin vào nó nửa , mình không yêu ai mà cũng chả ai yêu mình. Có những lúc mình cảm thấy rất cô đơn lẽ loi giửa cái ồn ào náo nhiệt của cuộc đời nhưng mình chả thèm tìm kiếm tình iêu ,mình cho rằng sự cô đơn là cần thiết trong lúc này....
                    Mọi chuyện bổng trở nên rối tung khi người đó quay lại....kỉ niệm quay trở lại....những cảm xúc trở lại....và hình như tình yêu trở lại ! Mình đã có những thời gian vui vẻ và hạnh phúc bên người đó....nhưng mình bị từ chối , người ta chỉ xem mình như anh trai....mình bàng hoàng vì sự ngộ nhận đó. Mình tập quên và gần như đã quên. Những ngày qua mình lại nhận được sự quan tâm từ người đó , con bé đó thật khó hiểu , nhưng mình cảm nhận được cái bối rối lạ lẫm trong ánh mắt...ừ , chỉ là cảm nhận. Mình chẳng còn đủ tự tin để nói lên tình cảm của mình một lần nửa...biết đâu lại là một sự ngộ nhận...
                    Gần đây mình cảm nhận cuộc sống thật lạ....không ai giống như vẻ bề ngoài của họ...những gì mình nghĩ là đúng thì lại sai...có những chuyện tưởng thật lại là giả dối...

                    Nói thiệt với anh Trần trùng Trục ... Hiền Maicon ơi !
                    Lâu lắm ko vào thư quán , chẳng thấy ai hỏi thăm Guốc chi cả vậy ? Đến anh cũng hổng thèm nhắn cho G một nhời ??? hix hix...
                    Đọc những dòng tâm sự của anh nghe buồn quá ah .
                    Cái con bé trong bài viết này của anh là bé nào mà dốt vậy ? hok biết anh đặt hết niềm tin vào bé ..Ôi ... G có ai đó quan tâm như vậy ... G thấy thật hạnh phúc lắm à ...
                    Xin chia những tâm sự buồn của anh nhé .
                    Hãy vui lên , đời còn dài lắm người ơi .. và niềm hạnh phúc vẫn ở quanh anh .
                    #25
                      KHthanhhoa 18.01.2010 11:50:06 (permalink)
                      Bạn ơi còn biết vui buồn,
                      Còn thương, còn nhớ, còn hồn còn tâm.
                      Bao giờ chỉ biết lặng câm,
                      Không buồn không nhớ mới rằng mình nguy!
                      Nỗi buồn đừng chém mà chi.
                      Chém đi rồi biết cái gì là vui?
                      Ngẫm rằng cuộc sống con người,
                      Vui, buồn, thương, nhớ, cho đời thêm hương!
                       
                                  Đừng bao giờ đánh mất niềm tin bạn nhé. Đó là thứ khó tìm nhất. Mất niềm tin bạn sẽ mất tất cả. Tình yêu không có chỗ cho sự hèn nhát đâu. Thà  ngộ nhận còn hơn không dám nhận! Chúc bạn có cả những nỗi buồn và niềm vui!
                      #26
                        Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 26 trên tổng số 26 bài trong đề mục
                        Chuyển nhanh đến:

                        Thống kê hiện tại

                        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                        Kiểu:
                        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9