BÔNG LỤC BÌNH
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
              Về bên anh 
   
  Tủi sầu em không gửi về 
  Xứ người lưu lạc xa quê não lòng 
  Anh hiểu nên thấp thởm mong 
  Mau về đoàn tụ trong vòng tay nhau ... 
  Biển Xanh 
  Tơ lòng... 
   
  Về ư ?Tóc đã phai mầu... 
  Chân chồn ,sức cạn...tìm nhau làm gì...? 
  Em về mang nỗi sầu bi.. 
  Đè vai anh nặng,có khi...trĩu còng... 
  Nên thôi, mình  cứ hẹn , mong 
  Cứ hoài chờ đợi cho lòng vấn vương 
  Biết người quân tử đoái thương 
  Cánh chim lưu lạc tha hương, ngàn trùng... 
  Ước ao được dệt mộng chung 
  Nhà tranh,mái lá sống cùng với nhau... 
  Hạnh phúc đâu bởi sang giầu 
  Tình yêu trên cả nhu cầu  cao  sang... 
  Hồn em  nhuộm lá thu vàng  
  Thương anh...đành để lỡ làng...Vậy thôi... 
  Sợ mình như gánh nặng đời, 
  Lẽ nào đặt xuống vai người yêu thương...? 
  Ngày mai...nếu gặp trên đường 
  Hữu duyên hội ngộ còn vương tơ lòng?  
   
  Thương Giang  
   
    
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2009 05:19:41 bởi THƯƠNG GIANG >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Gửi người... 
   
  Cây xanh đã chuyển sắc vàng, 
  Mùa hạ bịn rịn chuyển sang thu rồi... 
  Hạ qua níu lại giùm tôi 
  Chút nắng còn lại gửi người... tôi thương 
  Thương Giang 
  
    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG 
   
  Gửi người... 
   
  Cây xanh đã chuyển sắc vàng, 
  Mùa hạ bịn rịn chuyển sang thu rồi... 
  Hạ qua níu lại giùm tôi 
  Chút nắng còn lại gửi người... tôi thương 
  Thương Giang 
  
 
    
    
    
  Thu vừa về đã vội sang Đông 
  Giá rét lạnh buốt ở trong lòng 
  Nếu cố giữ lại cả mùa Hạ 
  Mà em hờ hững cũng như không… 
  Biển Xanh 
    
   
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                      KIẾM CỚ..  
    Lời em làm anh suy tư  
  Biết là khéo léo chối từ tình anh  
     Không yêu kiếm cớ nói quanh  
  Đỉa đeo chân hạc nên đành nuốt cay  
     Ngại anh trách nhiệm nặng vai  
  Nông dân Hai Lúa chuyên cày ruộng sâu  
     Khó khăn chẳng quản chi đâu  
  “Râu tôm nấu với ruột bầu”* vẫn ngon  
     Đồng lòng một dạ sắt son  
  Mái tranh vách lá tuy còn trắng tay  
     Chung nhau gây dựng tương lai  
  Chồng cày vợ cấy có ngày làm nên  
     Tậu thêm vườn ruộng mông mênh  
  Thành bà điạ chủ…ngồi trên đống vàng…
  
                   Biển Xanh  
     
     Ca dao :  
            *-Râu tôm nấu với ruột bầu  
                     Vợ chan chồng húp gật đầu khen ngon..  
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2009 20:00:49 bởi Biển Xanh >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               KIẾM CỚ.. 
   
  Lời em làm anh suy tư 
  Biết là khéo léo chối từ tình anh 
  Không yêu kiếm cớ nói quanh 
  Đỉa đeo chân hạt nên đành nuốt cay 
  Ngại anh trách nhiệm nặng vai  
  Nông dân Hai lúa chuyên cày ruộng sâu 
  Khó khăn chẳng quản chi đâu 
  “Râu tôm nấu với ruột bầu”* vẫn ngon 
  Đồng lòng một dạ sắt son 
  Mái tranh vách lá tuy còn trắng tay 
  Chung nhau gây dựng tương lai 
  Chồng cày vợ cấy có ngày làm nên 
  Tậu thêm vườn ruộng mông mênh 
  Thành bà điạ chủ…ngồi trên đống vàng… 
   
  Sợ khổ anh... 
   
  Chẳng mơ chi giấc cao sang 
  Trăm năm nên nghĩa tao khang...vẹn tròn.. 
  Đáp đền ngày tháng mỏi mòn 
  Nơi xa chờ đợi héo hon từng ngày 
  Cung đàn xưa lại vút bay 
  Đồng lòng mình sẽ chung xây cuộc đời . 
  Đừng bao giờ nhắc lại lời: 
  "Đỉa đeo chân hạc..."-Người ơi!Xin đừng... 
  Chúng mình đâu phải người dưng 
  Hiểu em "Kiếm cớ", dè chừng là sai...  
  Thương anh nặng trĩu đôi vai 
  Cõng thêm gánh nợ...tương lai mịt mờ... 
  Nhà thêm một kẻ ngu ngơ 
  Vụng về,lười biếng...Giấc mơ tan tành... 
  Cho nên em phải chối quanh, 
  Không muốn phiền luỵ...Khổ anh một đời... 
   
  Biển Xanh-Thương Giang 
   
                                                Ca dao : 
                                                     *-Râu tôm nấu với ruột bầu 
                                                 Vợ chan chồng húp gật đầu khen ngon.. 
   
  
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2009 15:37:50 bởi THƯƠNG GIANG >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Trích đoạn: THƯƠNG GIANG      
 KIẾM CỚ.. 
   
  Lời em làm anh suy tư 
  Biết là khéo léo chối từ tình anh 
  Không yêu kiếm cớ nói quanh 
  Đỉa đeo chân hạc nên đành nuốt cay 
  Ngại anh trách nhiệm nặng vai  
  Nông dân Hai lúa chuyên cày ruộng sâu 
  Khó khăn chẳng quản chi đâu 
  “Râu tôm nấu với ruột bầu”* vẫn ngon 
  Đồng lòng một dạ sắt son 
  Mái tranh vách lá tuy còn trắng tay 
  Chung nhau gây dựng tương lai 
  Chồng cày vợ cấy có ngày làm nên 
  Tậu thêm vườn ruộng mông mênh 
  Thành bà địa chủ…ngồi trên đống vàng… 
   
  Sợ khổ anh... 
   
  Chẳng mơ chi giấc cao sang 
  Trăm năm nên nghĩa tao khang...vẹn tròn.. 
  Đáp đền ngày tháng mỏi mòn 
  Nơi xa chờ đợi héo hon từng ngày 
  Cung đàn xưa lại vút bay 
  Đồng lòng mình sẽ chung xây cuộc đời . 
  Đừng bao giờ nhắc lại lời: 
  "Đỉa đeo chân hạc..."-Người ơi!Xin đừng... 
  Chúng mình đâu phải người dưng 
  Hiểu em "Kiếm cớ", dè chừng là sai...  
  Thương anh nặng trĩu đôi vai 
  Cõng thêm gánh nợ...tương lai mịt mờ... 
  Nhà thêm một kẻ ngu ngơ 
  Vụng về,lười biếng...Giấc mơ tan tành... 
  Cho nên em phải chối quanh, 
  Không muốn phiền luỵ...Khổ anh một đời... 
   
  Biển Xanh-Thương Giang 
   
  Ca dao : 
  *-Râu tôm nấu với ruột bầu 
  Vợ chan chồng húp gật đầu khen ngon.. 
  
 DỐI LÒNG 
     Đừng nói như thế em ơi !.. 
  Dối lòng bày vẻ những lời tự phê 
     Sợ rằng mai mốt trở về 
  Gặp mặt Hai Lúa vội chê quê mùa 
     Nước da đen sẫm phèn chua 
  Suốt ngày lội ruộng còn đua với đòi 
     Không chịu đi lấy gương soi 
  Nông dân chân đất mà vòi lên cao 
     Nước ngoài em sống sang giàu 
  Môn đăng hộ đối làm sao sánh bằng 
     Đời anh kham khổ khó khăn 
  Bán mặt cho đất đủ ăn đâu nào 
      Cho nên em mới đón rào 
  Đầu óc mê muội làm sao…đúng là 
      Đến giờ anh mới nghĩ ra 
  Không yêu…em mới nói xa nói gần… 
                      Biển Xanh    
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2009 20:19:26 bởi Biển Xanh >
            
         
     
    
 
    
    
    
    
    
        
        
            
            
                          THU XƯA 
  Thu về…lá vàng lại rơi... rơi... 
  Mây trôi lãng đãng giữa bầu trời  
  Heo may man mát gió se lạnh  
  Mùa thu...vẫn đẹp lắm người ơi !...  
   
  Đêm thu thao thức nghe tiếng mưa  
  Âm thanh tí tách từng giọt thưa  
  Như đàn dạo khúc buồn sâu lắng  
  Lục tìm vùng ký ức thu xưa.  
   
  Tóc thề buông xõa gió tung bay  
  Phất phơ tha thướt tà áo dài  
  Nắng chiều vàng nhạt soi đôi bóng   
  Đường đầy lá đổ...tay đan tay...   
   
  Thu xưa...hai đứa mình yêu nhau  
  Tình thu thắm thiết lòng dạt dào  
  Hình bóng khắc sâu vào tâm khảm  
  Sao để THU SẦU…tim nhói đau... 
                             Biển Xanh  
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2009 20:21:53 bởi Biển Xanh >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  KIẾM CỚ.. 
   
  Lời em làm anh suy tư 
  Biết là khéo léo chối từ tình anh 
  Không yêu kiếm cớ nói quanh 
  Đỉa đeo chân hạc nên đành nuốt cay 
  Ngại anh trách nhiệm nặng vai 
  Nông dân Hai lúa chuyên cày ruộng sâu 
  Khó khăn chẳng quản chi đâu 
  “Râu tôm nấu với ruột bầu”* vẫn ngon 
  Đồng lòng một dạ sắt son 
  Mái tranh vách lá tuy còn trắng tay 
  Chung nhau gây dựng tương lai 
  Chồng cày vợ cấy có ngày làm nên 
  Tậu thêm vườn ruộng mông mênh 
  Thành bà địa chủ…ngồi trên đống vàng… 
   
  Sợ khổ anh... 
   
  Chẳng mơ chi giấc cao sang 
  Trăm năm nên nghĩa tao khang...vẹn tròn.. 
  Đáp đền ngày tháng mỏi mòn 
  Nơi xa chờ đợi héo hon từng ngày 
  Cung đàn xưa lại vút bay 
  Đồng lòng mình sẽ chung xây cuộc đời . 
  Đừng bao giờ nhắc lại lời: 
  "Đỉa đeo chân hạc..."-Người ơi!Xin đừng... 
  Chúng mình đâu phải người dưng 
  Hiểu em "Kiếm cớ", dè chừng là sai... 
  Thương anh nặng trĩu đôi vai 
  Cõng thêm gánh nợ...tương lai mịt mờ... 
  Nhà thêm một kẻ ngu ngơ 
  Vụng về,lười biếng...Giấc mơ tan tành... 
  Cho nên em phải chối quanh, 
  Không muốn phiền luỵ...Khổ anh một đời... 
   
  DỐI LÒNG 
   
  Đừng nói như thế em ơi !.. 
  Dối lòng bày vẻ những lời tự phê 
  Sợ rằng mai mốt trở về 
  Gặp mặt Hai Lúa vội chê quê mùa 
  Nước da đen sẩm phèn chua 
  Suốt ngày lội ruộng còn đua với đòi 
  Không chịu đi lấy gương soi 
  Nông dân chân đất mà vòi lên cao 
  Nước ngoài em sống sang giàu 
  Môn đăng hộ đối làm sao sánh bằng 
  Đời anh kham khổ khó khăn 
  Bán mặt cho đất đủ ăn đâu nào 
  Cho nên em mới đón rào 
  Đầu óc mê muội làm sao…đúng là 
  Đến giờ anh mới nghĩ ra 
  Không yêu…em mới nói xa nói gần… 
   
  Khổ cho coi... 
   
  Chịu thôi...Chẳng thể phân trần. 
  Bởi anh bướng quá  nói  gần nghĩ xa... 
  Em đâu khách sáo , văn hoa. 
  Anh đừng suy diễn rồi   mà  nghĩ cong 
  Biết  anh vất vả ngoài đồng 
  Dầm mưa ,dãi nắng  đếm đong từng ngày 
  Còn em sống ở bên tây 
  Thõng lưng ,lười nhác...rồi đây khó rèn... 
  Vất vả lam lũ chẳng quen 
  Giúp gì anh được ... cho nên  chối từ... 
  Môn đăng ...Anh nghĩ thế ư? 
  Em không nghề nghiệp bù trừ được chăng? 
  Ruộng vườn anh đất thẳng băng 
  Em không tấc đất ...đãi đằng hồi môn 
  Chỉ riêng tình nghĩa vẫn còn 
  Trái tim vẫn đỏ máu son chảy vào... 
  Mắt chẳng còn lấp lánh sao 
  Tóc xanh,môi thắm ,má đào còn đâu...? 
  Đi Tây mà chẳng sang giầu 
  Nhặt vỏ chai bán bao  lâu có tiền? 
  Anh không chịu nghe em khuyên 
  Vẫn muốn cưới...sẽ khổ liền cho coi... 
   
  KHỜ... 
   
  Trời cao xin hãy xét soi 
  Yêu em đứt ruột…có đòi hỏi đâu 
  Vậy mà sao nỡ nói câu 
  Qua Tây lượm rác…nghe rầu làm sao 
  Tại em mơ mộng sang giàu 
              Quê nhà cũng có bịch bao (nylông) thiếu gì 
  Nhặt mang cân ký bán đi 
  Được gần nhau mãi... sang chi xứ người 
  Lại bảo em rất biếng lười 
  Yên tâm anh sẽ cày bươi kiếm tiền 
  Để cho em sướng như tiên 
  Chỉ cần mỗi tối nằm nghiêng ngắm nhìn  
  Thấy vợ rất đổi thông minh 
  Khôn ngoan đáo để còn mình ngu ngơ 
  Khổ thân Hai lúa dại khờ 
  Người ta từ chối còn mơ mộng hoài… 
   
  NÊN CHĂNG...? 
   
  Anh ơi !Thử tính tương lại  
  Lấy nhau như thế...sinh nhai bằng gì?

 
  Em trở lại lượm bao bì? 
  Ve chai chẳng có người đi nhặt nhiều...

 
  Một ngày kiếm được bao nhiêu?
 
  Lo ăn chẳng đủ chi tiêu chẳng thừa... 
  Ngày nắng đã vậy còn mưa... 
  Làm sao chạy đủ bữa trưa ,bữa chiều?

 
  Vất vả mà vẫn cứ nghèo 
  Bầy con đói rách, nhóc nheo ...tội tình

 
  Khi ấy anh sẽ thấy mình 
  Ân hận vì vợ chẳng xinh lại đần...

 
  Anh ơi !phải nhắc phải cân,   Nên  chăng hò hẹn hồng trần kết duyên? 
    
  Biển Xanh-Thương Giang 
   
   
   
             
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              THU XƯA 
   
  Thu về…lá vàng lại bay rơi 
  Mây trôi lãng đãng giữa bầu trời 
  Heo may man mát gió se lạnh 
  Mùa thu...vẫn đẹp lắm người ơi !... 
   
  Đêm thu thao thức nghe tiếng mưa 
  Âm thanh tí tách từng giọt thưa 
  Như đàn dạo khúc buồn sâu lắng 
  Lục tìm vùng ký ức thu xưa. 
   
  Tóc thề buông xõa gió tung bay 
  Phất phơ tha thướt tà áo dài 
  Nắng chiều vàng nhạt soi đôi bóng   
  Đường đầy lá đỗ...tay đan tay...  
   
  Thu xưa...hai đứa mình yêu nhau 
  Tình thu thắm thiết lòng dạt dào 
  Hình bóng khắc sâu vào tâm khảm 
  Sao để THU SẦU…tim nhói đau... 
  Biển Xanh  
   
  THU CỦA RIÊNG TÔI 
   
  Bao nhiêu mùa thu lặng lẽ trôi 
  Với mưa giăng mắc.Lá vàng rơi. 
  Vẫn heo may về...Trời xám ngắt... 
  Vẫn ngập sầu vương ,nỗi đơn côi... 
   
  Đêm vẫn buồn tênh...có khác đâu? 
  Vẫn tiếng mưa rơi rả rích... Sầu. 
  Vẫn tiếng lòng ai đang thổn thức 
  Đêm dài trằn trọc...Mắt quầng sâu... 
   
  Bao nhiêu mùa thu đã đi qua  
  Vẫn mãi ngóng trông...Bóng nhạt nhoà...   
  Muôn dặm quan san ,không trở lại 
  Mắt huyền lặng lẽ giọt châu sa... 
   
  Tóc thề bao thu đã thôi bay 
  Nhớ thương,chờ đợi. Bóng hao gầy 
  Vầng trăng xẻ nửa...có  còn gặp 
  Ghép lại với nhau  để tròn đầy? 
   
  Mùa thu vẫn đẹp với mọi người 
  Trời trong vắt nắng.Lá vàng rơi... 
  Vẫn gió heo may...Thơ mộng lắm.. 
  Thu về sầu đọng...Với riêng tôi... 
   
  Thương Giang 
    
   
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2009 04:12:00 bởi THƯƠNG GIANG >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Trích đoạn: THƯƠNG GIANG      
KIẾM CỚ.. 
   
  Lời em làm anh suy tư 
  Biết là khéo léo chối từ tình anh 
  Không yêu kiếm cớ nói quanh 
  Đỉa đeo chân hạc nên đành nuốt cay 
  Ngại anh trách nhiệm nặng vai 
  Nông dân Hai lúa chuyên cày ruộng sâu 
  Khó khăn chẳng quản chi đâu 
  “Râu tôm nấu với ruột bầu”* vẫn ngon 
  Đồng lòng một dạ sắt son 
  Mái tranh vách lá tuy còn trắng tay 
  Chung nhau gây dựng tương lai 
  Chồng cày vợ cấy có ngày làm nên 
  Tậu thêm vườn ruộng mông mênh 
  Thành bà địa chủ…ngồi trên đống vàng… 
   
  Sợ khổ anh... 
   
  Chẳng mơ chi giấc cao sang 
  Trăm năm nên nghĩa tao khang...vẹn tròn.. 
  Đáp đền ngày tháng mỏi mòn 
  Nơi xa chờ đợi héo hon từng ngày 
  Cung đàn xưa lại vút bay 
  Đồng lòng mình sẽ chung xây cuộc đời . 
  Đừng bao giờ nhắc lại lời: 
  "Đỉa đeo chân hạc..."-Người ơi!Xin đừng... 
  Chúng mình đâu phải người dưng 
  Hiểu em "Kiếm cớ", dè chừng là sai... 
  Thương anh nặng trĩu đôi vai 
  Cõng thêm gánh nợ...tương lai mịt mờ... 
  Nhà thêm một kẻ ngu ngơ 
  Vụng về,lười biếng...Giấc mơ tan tành... 
  Cho nên em phải chối quanh, 
  Không muốn phiền luỵ...Khổ anh một đời... 
   
  DỐI LÒNG 
   
  Đừng nói như thế em ơi !.. 
  Dối lòng bày vẻ những lời tự phê 
  Sợ rằng mai mốt trở về 
  Gặp mặt Hai Lúa vội chê quê mùa 
  Nước da đen sẩm phèn chua 
  Suốt ngày lội ruộng còn đua với đòi 
  Không chịu đi lấy gương soi 
  Nông dân chân đất mà vòi lên cao 
  Nước ngoài em sống sang giàu 
  Môn đăng hộ đối làm sao sánh bằng 
  Đời anh kham khổ khó khăn 
  Bán mặt cho đất đủ ăn đâu nào 
  Cho nên em mới đón rào 
  Đầu óc mê muội làm sao…đúng là 
  Đến giờ anh mới nghĩ ra 
  Không yêu…em mới nói xa nói gần… 
   
  Khổ cho coi... 
   
  Chịu thôi...Chẳng thể phân trần. 
  Bởi anh bướng quá nói gần nghĩ xa... 
  Em đâu khách sáo , văn hoa. 
  Anh đừng suy diễn rồi mà nghĩ cong 
  Biết anh vất vả ngoài đồng 
  Dầm mưa ,dãi nắng đếm đong từng ngày 
  Còn em sống ở bên tây 
  Thõng lưng ,lười nhác...rồi đây khó rèn... 
  Vất vả lam lũ chẳng quen 
  Giúp gì anh được ... cho nên chối từ... 
  Môn đăng ...Anh nghĩ thế ư? 
  Em không nghề nghiệp bù trừ được chăng? 
  Ruộng vườn anh đất thẳng băng 
  Em không tấc đất ...đãi đằng hồi môn 
  Chỉ riêng tình nghĩa vẫn còn 
  Trái tim vẫn đỏ máu son chảy vào... 
  Mắt chẳng còn lấp lánh sao 
  Tóc xanh,môi thắm ,má đào còn đâu...? 
  Đi Tây mà chẳng sang giầu 
  Nhặt vỏ chai bán bao lâu có tiền? 
  Anh không chịu nghe em khuyên 
  Vẫn muốn cưới...sẽ khổ liền cho coi... 
   
  KHỜ... 
   
  Trời cao xin hãy xét soi 
  Yêu em đứt ruột…có đòi hỏi đâu 
  Vậy mà sao nỡ nói câu 
  Qua Tây lượm rác…nghe rầu làm sao 
  Tại em mơ mộng sang giàu 
  Quê nhà cũng có bịch bao (nylông) thiếu gì 
  Nhặt mang cân ký bán đi 
  Được gần nhau mãi... sang chi xứ người 
  Lại bảo em rất biếng lười 
  Yên tâm anh sẽ cày bươi kiếm tiền 
  Để cho em sướng như tiên 
  Chỉ cần mỗi tối nằm nghiêng ngắm nhìn  
  Thấy vợ rất đổi thông minh 
  Khôn ngoan đáo để còn mình ngu ngơ 
  Khổ thân Hai lúa dại khờ 
  Người ta từ chối còn mơ mộng hoài… 
   
  NÊN CHĂNG...? 
   
  Anh ơi !Thử tính tương lại  
  Lấy nhau như thế...sinh nhai bằng gì?

 
  Em trở lại lượm bao bì? 
  Ve chai chẳng có người đi nhặt nhiều...

 
  Một ngày kiếm được bao nhiêu?
 
  Lo ăn chẳng đủ chi tiêu chẳng thừa... 
  Ngày nắng đã vậy còn mưa... 
  Làm sao chạy đủ bữa trưa ,bữa chiều?

 
  Vất vả mà vẫn cứ nghèo 
  Bầy con đói rách, nhóc nheo ...tội tình

 
  Khi ấy anh sẽ thấy mình 
  Ân hận vì vợ chẳng xinh lại đần...

 
  Anh ơi !phải nhắc phải cân,   Nên  chăng hò hẹn hồng trần kết duyên..  
 XIN CHỪA..
Thôi đành trở lại ruộng điền 
  Ra đồng bắt đỉa kiếm tiền nuôi thân 
  Đừng nuôi ảo mộng ái ân 
  Chê nghèo em chẳng thèm cần mình đâu 
  Nông dân mưa nắng dãi dầu 
  Hai Lúa phải sống đồng sâu nước phèn 
  Học đòi chi thói bon chen 
  Trèo cao té nặng ai khen đâu nào 
  Hãy thức tỉnh lại cho mau 
  Người ta cân nhắc làm sao sánh bằng 
  Đưa ra mọi việc khó khăn  
  Làm cho nản chí thấy rằng bó tay 
  Lo thân chưa nổi…nuôi ai ?.. 
  Thôi về cuốc đất cầm cày cho xong 
  Bỏ tật mơ mộng đèo bòng 
  Từ nay Hai Lúa sẽ không dám đòi…(yêu)... 
  Biển Xanh-Thương Giang 
    
    
   
   
   
   
  
    
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2009 20:24:23 bởi Biển Xanh >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               KIẾM CỚ.. 
   
      Lời em làm anh suy tư 
      Biết là khéo léo chối từ tình anh 
      Không yêu kiếm cớ nói quanh 
      Đỉa đeo chân hạc nên đành nuốt cay 
      Ngại anh trách nhiệm nặng vai 
      Nông dân Hai lúa chuyên cày ruộng sâu 
      Khó khăn chẳng quản chi đâu 
      “Râu tôm nấu với ruột bầu”* vẫn ngon 
      Đồng lòng một dạ sắt son 
      Mái tranh vách lá tuy còn trắng tay 
      Chung nhau gây dựng tương lai 
      Chồng cày vợ cấy có ngày làm nên 
      Tậu thêm vườn ruộng mông mênh 
      Thành bà địa chủ…ngồi trên đống vàng… 
   
      Sợ khổ anh... 
   
      Chẳng mơ chi giấc cao sang 
      Trăm năm nên nghĩa tao khang...vẹn tròn.. 
      Đáp đền ngày tháng mỏi mòn 
      Nơi xa chờ đợi héo hon từng ngày 
      Cung đàn xưa lại vút bay 
      Đồng lòng mình sẽ chung xây cuộc đời . 
      Đừng bao giờ nhắc lại lời: 
      "Đỉa đeo chân hạc..."-Người ơi!Xin đừng... 
      Chúng mình đâu phải người dưng 
      Hiểu em "Kiếm cớ", dè chừng là sai... 
      Thương anh nặng trĩu đôi vai 
      Cõng thêm gánh nợ...tương lai mịt mờ... 
      Nhà thêm một kẻ ngu ngơ 
      Vụng về,lười biếng...Giấc mơ tan tành... 
      Cho nên em phải chối quanh, 
      Không muốn phiền luỵ...Khổ anh một đời... 
   
      DỐI LÒNG 
   
      Đừng nói như thế em ơi !.. 
      Dối lòng bày vẻ những lời tự phê 
      Sợ rằng mai mốt trở về 
      Gặp mặt Hai Lúa vội chê quê mùa 
      Nước da đen sẩm phèn chua 
      Suốt ngày lội ruộng còn đua với đòi 
      Không chịu đi lấy gương soi 
      Nông dân chân đất mà vòi lên cao 
      Nước ngoài em sống sang giàu 
      Môn đăng hộ đối làm sao sánh bằng 
      Đời anh kham khổ khó khăn 
      Bán mặt cho đất đủ ăn đâu nào 
      Cho nên em mới đón rào 
      Đầu óc mê muội làm sao…đúng là 
      Đến giờ anh mới nghĩ ra 
      Không yêu…em mới nói xa nói gần… 
   
      Khổ cho coi... 
   
      Chịu thôi...Chẳng thể phân trần. 
      Bởi anh bướng quá nói gần nghĩ xa... 
      Em đâu khách sáo , văn hoa. 
      Anh đừng suy diễn rồi mà nghĩ cong 
      Biết anh vất vả ngoài đồng 
      Dầm mưa ,dãi nắng đếm đong từng ngày 
      Còn em sống ở bên tây 
      Thõng lưng ,lười nhác...rồi đây khó rèn... 
      Vất vả lam lũ chẳng quen 
      Giúp gì anh được ... cho nên chối từ... 
      Môn đăng ...Anh nghĩ thế ư? 
      Em không nghề nghiệp bù trừ được chăng? 
      Ruộng vườn anh đất thẳng băng 
      Em không tấc đất ...đãi đằng hồi môn 
      Chỉ riêng tình nghĩa vẫn còn 
      Trái tim vẫn đỏ máu son chảy vào... 
      Mắt chẳng còn lấp lánh sao 
      Tóc xanh,môi thắm ,má đào còn đâu...? 
      Đi Tây mà chẳng sang giầu 
      Nhặt vỏ chai bán bao lâu có tiền? 
      Anh không chịu nghe em khuyên 
      Vẫn muốn cưới...sẽ khổ liền cho coi... 
   
      KHỜ... 
   
      Trời cao xin hãy xét soi 
      Yêu em đứt ruột…có đòi hỏi đâu 
      Vậy mà sao nỡ nói câu 
      Qua Tây lượm rác…nghe rầu làm sao 
      Tại em mơ mộng sang giàu 
      Quê nhà cũng có bịch bao (nylông) thiếu gì 
      Nhặt mang cân ký bán đi 
      Được gần nhau mãi... sang chi xứ người 
      Lại bảo em rất biếng lười 
      Yên tâm anh sẽ cày bươi kiếm tiền 
      Để cho em sướng như tiên 
      Chỉ cần mỗi tối nằm nghiêng ngắm nhìn 
      Thấy vợ rất đổi thông minh 
      Khôn ngoan đáo để còn mình ngu ngơ 
      Khổ thân Hai lúa dại khờ 
      Người ta từ chối còn mơ mộng hoài… 
   
  NÊN CHĂNG...? 
   
      Anh ơi !Thử tính tương lai 
      Lấy nhau như thế...sinh nhai bằng gì?
 
      Em trở lại lượm bao bì?
 
      Ve chai chẳng có người đi nhặt nhiều... 
      Một ngày kiếm được bao nhiêu? 
      Lo ăn chẳng đủ chi tiêu chẳng thừa... 
      Ngày nắng đã vậy còn mưa... 
      Làm sao chạy đủ bữa trưa ,bữa chiều?

 
      Vất vả mà vẫn cứ nghèo 
      Bầy con đói rách, nhóc nheo ...tội tình

 
      Khi ấy anh sẽ thấy mình 
      Ân hận vì vợ chẳng xinh lại đần... 
      Anh ơi !phải nhắc phải cân, 
      Nên  chăng hò hẹn hồng trần kết duyên..

 
   
       XIN CHỪA... 
   
   
      Thôi đành trở lại ruộng điền 
      Ra đồng bắt đỉa kiếm tiền nuôi thân 
      Đừng nuôi ảo mộng ái ân 
      Chê nghèo em chẳng thèm cần mình đâu 
      Nông dân mưa nắng dãi dầu 
      Hai lúa phải sống đồng sâu nước phèn 
      Học đòi chi thói bon chen 
      Trèo cao té nặng ai khen đâu nào 
      Hãy thức tỉnh lại cho mau 
      Người ta cân nhắc làm sao sánh bằng 
      Đưa ra mọi việc khó khăn 
      Làm cho nản chí thấy rằng bó tay 
      Lo thân chưa nổi…nuôi ai ?.. 
      Thôi về cuốc đất cầm cày cho xong 
      Bỏ tật mơ mộng đèo bồng 
      Từ nay Hai lúa sẽ không dám đòi…(yêu)... 
   
  Theo anh về 
   
  Bấy nhiêu... Anh đã nản rồi...
 
  Chông gai trắc trở cuộc đời khó khăn 
  Khi yêu chẳng gợn lăn tăn,

 
  Nhưng thành gia thất phải cần thực hơn. 
  Nghe qua có thể giận hờn 
  Nhưng cứ ngẫm lại ...chẳng còn trách đâu...

 
  Em nào  mơ mộng sang giầu 
  Chỉ lo  con cái cơ cầu..,chẳng nên

 
  Nếu anh bắt đỉa kiếm tiền 
  Mà đủ trang trải...em yên lòng nhiều...

 
  Đã thương đâu quản giầu nghèo 
  Bỏ trời Tây để em theo anh về... 
  Và xin được  bỏ luôn nghề 
  Bới rác để lượm chai ve bên này

 
  Cùng anh Hai Lúa ,cấy cầy 
  Rảnh bắt  bán đỉa sang Tây kiếm lời...

 
   
   
      Biển Xanh-Thương Giang 
   
   
   
   
   
   
   
   
   
    
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2009 07:26:06 bởi THƯƠNG GIANG >
            
         
     
    
 
    
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  4 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: