BÔNG LỤC BÌNH
Vì đâu?
“Người ơi...người ở đừng về”
Nghe câu quan họ buồn tê tái lòng
Bỏ anh em đi lấy chồng
Sống nơi xứ lạ sẽ không quay về
Chiều chiều ra đứng ven đê
Nhắn mây gửi gió thơ đề đôi câu
Lời thề em cất nơi đâu
Hay là đã vội qua cầu đánh rơi
Hững hờ chi lắm em ơi
Tình xưa lỗi hẹn trách đời đổi thay
Em đang hạnh phúc bên ai
Quên hết kỉ niệm của ngày xa xưa
Tiễn anh ra bến chiều mưa
Luyến lưu bịn rịn nên chưa muốn rời
Rưng rưng mắt lệ nghẹn lời
Đừng xa nhau nhé, “anh ơi đừng về”
Bắc Ninh thắm đẹp tình quê
Thương Giang giữ vẹn lời thề sắt son
“Dù cho sông cạn đá mòn”
Bên bồi bên lở vẫn còn chờ nhau
Giờ đây tình trả trăng sao
Phương trời xa lạ em nào thấu chăng
Em mang theo nửa vầng trăng
Để sầu lẻ bóng hỏi rằng vì đâu?
Biển Xanh
LỠ LÀNG...
Aó ai chẳng mặc qua đầu...
Em cha mẹ gả...làm dâu nhà người.
Làm con đâu dám cãi lời?
Thôi đành chấm hết một thời mộng mơ...
Từ đây thuyền mãi xa bờ....
Thế là em gác bút thơ theo chồng...
Bao nhiêu thề ước ,đợi mong.
Một chiều tan tác pháo hồng đưa dâu.
Nhón chân...em bước qua cầu,
Để vui duyên mới...còn đâu nhớ người.
Âm thầm đau khổ khôn nguôi,
Ôm hoài kỷ niệm của đôi chúng mình...
Ngày xưa hò hẹn sân đình,
Trao nhau câu hát ,rằng mình thương nhau
Giờ câu hát biết gửi đâu?
Và còn đây nữa miếng trầu em trao...
Áo the,nón thúng quai thao...
Em về bên ấy khi nào nhớ không?
Sông Cầu bên đục bên trong.
Sông Thương chỉ có một dòng...mãi trôi.
Em về nơi ấy xa xôi,
Mịt mờ tăm cá cuối trời buồn trông...
Giá xưa thấy lá diêu bông.
Chắc rằng duyên phận mình không lỡ làng?!?
Thương Giang,23/6/2009
Tình anh
Biển xanh thăm thẳm mênh mông
Trời cao mây trắng trôi bềnh bồng
Gió gợn sóng long lanh nắng
Thầm thì biển hát... em nghe không?
Anh là biển, em vẫn là thuyền
Cho dù bão tố đừng ngả nghiêng
Biển vắng bóng thuyền buồn cô độc
Cầu mong sóng gió mãi lặng yên…
Tình anh rộng lớn tựa biển xanh
Gom gọn vào tim chỉ riêng dành
Hiến dâng cho em hết tất cả
Đừng quên nhau nhé làm khổ anh
Biển Xanh
TÌNH BIỂN
Anh vẫn là biển rộng bao la
Vẫn đưa vẫn đón bao thuyền phà
Vẫn gửi lời thương theo làn gió,
Cho biết bao tầu thường lại qua???
Em vẫn mãi là thuyền nan thôi
Bé nhỏ đơn sơ giữa biển khơi.
Chỉ mong cuồng phong đừng vùi dập.
Bình an cập bến...để gặp người...
Vẫn biết tình biển luôn ắp đầy.
Ban tặng ,xẻ chia...cả cho vay.
Từ kẻ nghèo hèn ,bậc vương giả
Biển luôn hào phóng chẳng mảy may...
Em cũng may mắn được nhận quà
Chút tình biển tặng ,kẻ ở xa...
Nâng niu đón lấy dòng nước mát,
Biển cạn còn đây.......Muối đậm đà...
Thương Giang/21/6/2009
Biển hay sông?
Nếu tình anh ví như biển biếc
Sông xanh em hòa nhịp chung dòng
Giọt tim của biển luôn thổn thức
Những đam mê vẫy gọi phía chân trời
Dòng sông nhỏ lách mình ra xa thẳm
Bất chấp cuồng phong chung chịu sóng thần
Dâng cao cột nước hay ngụp sâu đáy biển
Sông nhỏ hiền lành theo ngọn sóng xanh
Khi vỡ vụn tan vào lòng đất
Biển kiêu hùng hay sông kiên trinh?
Lê Minh Liên Thanh Thơ
Đêm đầu tuần, 22/6/2009
Biển kiêu hùng...
Biển kiêu hùng vì biển rộng mênh mông
Biển kiêu hùng vì chẳng sợ bão giông
Biển kiêu hùng vì biển không nhạt nhẽo
Biển kiêu hùng gấp trăm vạn lần sông...
Sông kiên trinh khi sông đục biển trong?
Sông vô vị còn biển đậm đà muối
Sông ra biển sông nhỏ như dòng suối,
Sông làm sao sánh với biển kiêu hùng?
Thương Giang
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
Vì đâu?
“Người ơi...người ở đừng về”
Nghe câu quan họ buồn tê tái lòng
Bỏ anh em đi lấy chồng
Sống nơi xứ lạ sẽ không quay về
Chiều chiều ra đứng ven đê
Nhắn mây gửi gió thơ đề đôi câu
Lời thề em cất nơi đâu
Hay là đã vội qua cầu đánh rơi
Hững hờ chi lắm em ơi
Tình xưa lỗi hẹn trách đời đổi thay
Em đang hạnh phúc bên ai
Quên hết kỉ niệm của ngày xa xưa
Tiễn anh ra bến chiều mưa
Luyến lưu bịn rịn nên chưa muốn rời
Rưng rưng mắt lệ nghẹn lời
Đừng xa nhau nhé, “anh ơi đừng về”
Bắc Ninh thắm đẹp tình quê
Thương Giang giữ vẹn lời thề sắt son
“Dù cho sông cạn đá mòn”
Bên bồi bên lở vẫn còn chờ nhau
Giờ đây tình trả trăng sao
Phương trời xa lạ em nào thấu chăng
Em mang theo nửa vầng trăng
Để sầu lẻ bóng hỏi rằng vì đâu?
Biển Xanh
LỠ LÀNG...
Aó ai chẳng mặc qua đầu...
Em cha mẹ gả...làm dâu nhà người.
Làm con đâu dám cãi lời?
Thôi đành chấm hết một thời mộng mơ...
Từ đây thuyền mãi xa bờ....
Thế là em gác bút thơ theo chồng...
Bao nhiêu thề ước ,đợi mong.
Một chiều tan tác pháo hồng đưa dâu.
Nhón chân...em bước qua cầu,
Để vui duyên mới...còn đâu nhớ người.
Âm thầm đau khổ khôn nguôi,
Ôm hoài kỷ niệm của đôi chúng mình...
Ngày xưa hò hẹn sân đình,
Trao nhau câu hát ,rằng mình thương nhau
Giờ câu hát biết gửi đâu?
Và còn đây nữa miếng trầu em trao...
Áo the,nón thúng quai thao...
Em về bên ấy khi nào nhớ không?
Sông Cầu bên đục bên trong.
Sông Thương chỉ có một dòng...mãi trôi.
Em về nơi ấy xa xôi,
Mịt mờ tăm cá cuối trời buồn trông...
Giá xưa thấy lá diêu bông.
Chắc rằng duyên phận mình không lỡ làng?!? Thương Giang,23/6/2009
Em bỏ mùa xuân bỏ cuộc chơi
Bỏ ngàn thương nhớ ước mơ ngời
Em đi... đi khuất trời nhung nhớ
Em trở về trong trái tim tôi…
Lê Minh Liên Thanh Thơ
4/24/6/2009
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.06.2009 13:47:24 bởi Liên Thơ >
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.06.2009 16:00:29 bởi Biển Xanh >
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
Vì đâu?
“Người ơi...người ở đừng về”
Nghe câu quan họ buồn tê tái lòng
Bỏ anh em đi lấy chồng
Sống nơi xứ lạ sẽ không quay về
Chiều chiều ra đứng ven đê
Nhắn mây gửi gió thơ đề đôi câu
Lời thề em cất nơi đâu
Hay là đã vội qua cầu đánh rơi
Hững hờ chi lắm em ơi
Tình xưa lỗi hẹn trách đời đổi thay
Em đang hạnh phúc bên ai
Quên hết kỉ niệm của ngày xa xưa
Tiễn anh ra bến chiều mưa
Luyến lưu bịn rịn nên chưa muốn rời
Rưng rưng mắt lệ nghẹn lời
Đừng xa nhau nhé, “anh ơi đừng về”
Bắc Ninh thắm đẹp tình quê
Thương Giang giữ vẹn lời thề sắt son
“Dù cho sông cạn đá mòn”
Bên bồi bên lở vẫn còn chờ nhau
Giờ đây tình trả trăng sao
Phương trời xa lạ em nào thấu chăng
Em mang theo nửa vầng trăng
Để sầu lẻ bóng hỏi rằng vì đâu?
Biển Xanh
LỠ LÀNG...
Aó ai chẳng mặc qua đầu...
Em cha mẹ gả...làm dâu nhà người.
Làm con đâu dám cãi lời?
Thôi đành chấm hết một thời mộng mơ...
Từ đây thuyền mãi xa bờ....
Thế là em gác bút thơ theo chồng...
Bao nhiêu thề ước ,đợi mong.
Một chiều tan tác pháo hồng đưa dâu.
Nhón chân...em bước qua cầu,
Để vui duyên mới...còn đâu nhớ người.
Âm thầm đau khổ khôn nguôi,
Ôm hoài kỷ niệm của đôi chúng mình...
Ngày xưa hò hẹn sân đình,
Trao nhau câu hát ,rằng mình thương nhau
Giờ câu hát biết gửi đâu?
Và còn đây nữa miếng trầu em trao...
Áo the,nón thúng quai thao...
Em về bên ấy khi nào nhớ không?
Sông Cầu bên đục bên trong.
Sông Thương chỉ có một dòng...mãi trôi.
Em về nơi ấy xa xôi,
Mịt mờ tăm cá cuối trời buồn trông...
Giá xưa thấy lá diêu bông.
Chắc rằng duyên phận mình không lỡ làng?!?
Thương Giang,23/6/2009
Em bỏ mùa xuân bỏ cuộc chơi
Bỏ ngàn thương nhớ ước mơ ngời
Em đi... đi khuất trời nhung nhớ
Em trở về trong trái tim tôi…
Lê Minh Liên Thanh Thơ
4/24/6/2009
Lời đắng
Thương phận chúng mình chẳng thành đôi,
Con đò tình duyên lỡ mất rồi...
Người ơi ! Chờ đợi làm chi nữa?
Câu thề ngày ấy đã phai phôi...
Thương Giang,24/6/09
_____________________________ Nối lời yêu thương...
YÊU EM! Anh yêu em đến cuối cuộc đời, Cho dù đôi đứa cách đôi nơi Em về chốn ấy xa xăm quá! Yêu em giờ là kỷ niệm thôi. Anh yêu em dù biết thương đau Mấy khi chúng mình được gần nhau Đối diện mà anh nào dám ngỏ
Vì biết phận mình kẻ đến sau.
Anh yêu em bằng nỗi đợi chờ Bằng thương, bằng nhớ...bằng vu vơ Để khi chợt tỉnh hồn khỏi mộng Em giờ còn lại...chỉ trang thơ!
Man mác buồn
Nhà tranh nằm sát ven sông
Bìm bịp kêu báo nước ròng vừa lên
Nỗi buồn man mác không tên
Lục bình thân phận bấp bênh lững lờ
Đêm nằm trăn trở vẩn vơ
Nghe sóng nước vỗ tràn bờ vấn vương
Tiếng vạc lẻ bạn kêu sương
Khơi lại dĩ vãng đoạn đường trải qua
Hơn nửa thế kỉ phai nhòa
Đèn khuya hắt bóng còn ta với buồn
Ngoài trời tí tách mưa tuôn
Gió thổi mưa bụi lách luồn khe song
Ướt vai thấm lạnh buốt lòng
Tâm tư lắng đọng mênh mông giọt sầu
Cuộc đời lắm cảnh cơ cầu
Phong sương rũ sạch từ lâu lắm rồi
Lục bình khô héo buồn trôi
Tình đời bạc bẽo hơn vôi …ai ngờ…
Đường tình lẻ bước bơ vơ
Trắng tay đón nhận thờ ơ lạnh lùng
Nửa đời còn lại mông lung
Mây che phủ lối mịt mùng... chơi vơi...
Mưa khuya rả rích mãi rơi
Bao nhiêu khát vọng xa rời tầm tay…
Biển Xanh
TỪ GIÃ DIỄN ĐÀN Hôm nay từ giã diễn đàn Chúc bạn ở lại vô vàn niềm vui Chia tay lòng cũng ngậm ngùi Rời xa ngày cũ thương vùi niềm thương Thuỵ Du cất bước ly hương Theo chồng nơi ấy quê hương ngàn trùng Chẳng mong có buổi tao phùng Nỗi buồn ly biệt ai cùng hiểu cho?
Thuỵ Du
Thuỵ Du thân ái chúc các bạn ở lại Diễn Đàn vui vẻ nhé!
Ngày 29/6/09
Thuỵ Du xin chào
Hoạ tiếp nhé...THƯƠNG GIANG ơi... Ngày em về Thương Giang chảy ra Biển Xanh Quyện hoà thắm thiết sao đành cách xa Em lưu lạc sang đất Nga Mình anh sống ở quê nhà bơ vơ Nhớ em lên mạng đợi chờ Tri âm nối nhịp vần thơ ấm nồng Biết là tình ảo hư không Bồi hồi khắc khoải nghe lòng xuyến xao Ước mong mau gặp được nhau Từ Nam ra Bắc gửi trao ân tình Quê em quan họ Bắc Ninh Ngày về anh đứng đầu đình chờ trông Xin đừng như lá diêu bông Tay bồng tay bế bên chồng giàu sang Bỏ anh ngớ ngẩn bên đàng Xót xa thân phận bẽ bàng nhìn theo Thôi đành trở lại quê nghèo Đỉa bám chân hạc leo trèo buồn thêm Biển Xanh
Xin đừng...
-
Xin đừng xát muối tim em ,
Thôi đừng trách nữa bao đêm khóc rồi...
Nỗi niềm cô quạnh đơn côi,
Tha hương đất khác quê người mờ xa.
Thẫn thờ nhớ cảnh quê nhà,
Bếp hồng đượm lửa nhạt nhoà khói bay...
Chiều nhớ quê mắt ướt cay,
Đọc thơ người gửi buồn lay lắt...Buồn!
Tình thơ hư ảo cứ tuôn,
Lời yêu chan chứa quên luôn ngay mà...
Sao mình vẫn nhớ người ta,
Biết vờ thương để như là tình nhân...
Dù sao vẫn muốn ngàn lần,
Mong được gặp gỡ tri ân hoà cùng...
Hữu duyên nếu có nợ chung
Thế nào cũng gặp vui cùng chị Thơ...




Anh BX và chịTT ơi! em chỉ hoạ thế cho vui chứ không có ý gì đâu..Anh chịđừng vác gậy đuổi em nhé! -TG-
Ruộng phần trăm
Có nàng quan họ xinh xinh
Khiến cho anh Biển đứng rình cầu ao
Nàng ta tát nước ruộng cao
Sao không theo giúp chung sào phần trăm
Lại buồn tựa cột đình cong
Ngắm đôi loan phượng thấy lòng như mơ
Lê Minh Liên Thanh Thơ
9/7/2009
THƯƠNG GIANG và Biển Xanh thân mến, thấy hai bạn làm thơ hay quá Liên Thơ liền đi theo vỗ tay cùng.Mình nghĩ trên thi đàn dù bạn là nam hay nữ, già hay trẻ...đều là tình bằng hữu.Mà là ai thì đã chịu kiếp người ắt phải khổ và buồn nhiều rồi.Vì thế mình đùa với hai bạn cho vui.Không biết các bạn sinh ở thập niên bao nhiêu chứ mình sinh ra và trưởng thành ở thập niên 60 và 80 nên rất có ấn tượng về ruộng phần trăm đấy...Nếu hai bạn may mắn sinh ra ở thời mở cửa thì chỉ biết ruộng phần trăm qua lịch sử , qua sách vở bạn sẽ không hình dung nổi mình đang nhớ đến những mảnh ruộng con con một thời để trải lòng đến đồng bằng Nam Bộ thẳng cánh cò bay của đất nước mình nên đang vui như thế nào đâu...Xin gửi niềm vui của nhà nông đến các bạn nhé...
Thân mến...
TÁT RUỘNG NHÀ...
Biển Xanh xuôi bến Thanh Thơ
Thương Giang chỉ đứng trên bờ hoạ theo.
Nhìn kìa nước Biển trong veo
Chị Thơ tắm mát,sóng reo quanh mình.
Biển Xanh ru khúc hát tình
Giang đi chỗ khác chẳng rình ai đâu...
Ruộng phần trăm vốn bạc mầu
Biển mặn chỉ hợp đất nâu bên nhà...
Yên tâm chẳng phải lo xa,
Biển Xanh chỉ chỉ tát ao nhà chị Thơ....



Em xin lỗi anh Biển Xanh vì hai chị em chúng em mang anh ra hoạ.Đừng doạ đánh em chạy trước đây!!!




-TG-
Xin đừng
Thôi đừng xát muối tim em,
Thôi đừng trách nữa bao đêm khóc rồi...
Nỗi niềm cô quạnh đơn côi
Tha hương đất khách quê người mờ xa.
Thẫn thờ nhớ cảnh quê nhà
Bếp hồng đượm lửa nhạt nhoà khói bay.
Chiều nhớ quê,mắt ướt cay.
Đọc thơ người gửi buồn lay lắt...Buồn!
Tình thơ hư ảo cứ tuôn,
Lời yêu chan chứa...quên luôn ngay mà...
Sao mình vẫn nhớ người ta,
Người vờ thương nhớ như là tình nhân
Dù sao vẫn cứ ngàn lần
Mong mình gặp gỡ tri ân hoà cùng...
Nếu như vướng nợ duyên chung
Thế nào chẳng gặp...vui cùng bạn thơ
_TG_
Chờ đợi Thương cho thân gái tha hương Xa xôi dầm dãi gió sương...chạnh lòng Xứ người tiết lạnh mùa đông Chăn đơn gối chiếc phòng không lạnh lùng Quê nhà xao xuyến nhớ nhung Ước gì tìm đến sống cùng bên nhau Tàn đêm trăn trở xót đau Quê nghèo lam lũ làm sao gặp nàng Trời Âu cuộc sống cao sang Thân phận Hai Lúa cơ hàn, chân quê Ngẩn ngơ, chất phác, người chê Thôi đành chờ đợi em về tìm thăm Chúng mình đôi ngả xa xăm Tình quê em giữ ngàn năm ...anh chờ... Biển Xanh
EM SỢ...
Nồng nàn tha thiết câu thơ
Rằng thương ,rằng nhớ ,rằng chờ đợi nhau.
Anh đừng trăn trở buồn đau,
Đừng lo em chốn sang giầu quên anh...
Thương phận Hai Lúa hiền lành
Em xa muôn dặm vẫn dành nhớ nhung...
Vẫn mơ hộị ngộ tương phùng
Cho thoả mong nhớ,ngàn trùng cách xa...
Nhưng em sợ trở về nhà,
Thì anh Hai Lúa cưới...ba vợ rồi!!!

Còn đâu chỗ nữa anh ơi!
Em sợ thân phận buồn trôi...Lục bình!
-TG-
Bông lục bình (trả lời: THƯƠNG GIANG)
[Gửi Thư Riêng]
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 9 bạn đọc.
Kiểu: